Huyết hải cuồng đào, vô biên ác lãng, Độc Cô Bại Thiên tỉnh khỏi ác mộng. Quanh hắn là sương trắng ngùn ngụt do tuyết tan bốc lên, một mình hắn nằm giữa hoang vu trống trải.
Lòng hắn dấy lên cô độc, một mình độc chiến giang hồ, đối kháng cả thiên hạ, phấn đấu giữa vạn tầng sát cơ, dù sắp chết cũng không ai biết, một mình ở giữa hoang dã chịu đựng tịch mịch và tử thần.
Phía sau vô địch thiên hạ là cô tịch vô tận, mắt hắn tỏ rõ nét mất mát…
"Hắc hắc, ma tịch thiên hạ, một bóng phiêu linh… Độc Cô Bại Thiên ta từ một thiếu niên vô lo vô nghĩ trở thành ma nhân cả thiên hạ đều đều sợ, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi. Thế sự vô thường, đời người…"
Lúc này, hắn quả thực ủ rũ, thật sự muốn buông tay, từ đây ẩn cư Trường Sinh cốc, cách xa cuộc đời giả dối. Nhưng nghĩ đến những gì trải qua trong nửa năm qua, hắn lại bất cam, lửa giận đùng đùng, máu sôi lên, vì sao phải trốn tránh, phải thỏa hiệp?
Hắn đứng dậy, tuốt Ma Phong bổ mạnh, ma khí đỏ tía tràn ra, vạch thành tia sét chói lòa trên không trung, phong lôi trận trận, thiên địa thất sắc.
Bảy ngày sau, thương thế của hắn khôi phục như cũ, hắn không vào giang hồ, không đến thành trấn đông đúc mà một bóng đi trên nền tuyết mênh mang.
Hắn ngẫm nghĩ xem nên đi đâu về đâu, tuy không định lập tức ẩn cư nhưng có phần mệt mỏi, mệt mỏi trước cảnh cả ngày chém giết trong giang hồ, ghét cả mùi máu tanh xộc vào mũi khi máu đỏ rải trước mắt.
"Giang hồ giả dối đã mài mòn nhuệ khí của ta ư? Hay ta ghét bỏ thật rồi?" Đáp án rõ ràng là hắn ghét, loáng thoáng nhận ra đối thủ mạnh của mình không ở giang hồ mà là tuyệt thế cao thủ đang ngủ say, hoặc là…
Hắn không nghĩ nữa, cảm giác vô cùng mệt mỏi, còn quá nhiều việc đang đợi hắn.
"Có lẽ cường giả phải lặng lẽ nếm trải tịch mịch, nhưng ta thật sự mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Bất tử ma đế đại chiến giang hồ, huyết sát Trường Sinh cốc, mười ngày chính phục mười thành, dạ chiến bát đế…được giang hồ đồn rộng, nhưng ma đế đột nhiên biến mất, nửa tháng không xuất hiện.
Có người đoán ma đế Độc Cô Bại Thiên đại chiến quần đế, thân thụ trọng thương, giờ đang chữa trị. Lời suy đoán vừa truyền ra giang hồ thì những thanh niên nhiệt huyết sôi trào liền đứng lên chủ trương rằng toàn võ lâm nên đi tìm diệt ma đế. Nhưng không đầy nửa ngày sau, những tiếng hô hào tan hết, các thanh niên bị bằng hữu kéo đi hoặc bị người nhà bắt về, kết quả ngay trong đêm gia tộc đó cũng rời đi ẩn cư luôn.
Họ không tin ma đế trọng thương đến vong mạng, ai cũng cho rằng hắn là ma quỷ bất tử, càng đánh càng mạnh. Đó là sự thật, hắn trưởng thành trong vòng vây của thiên hạ quần hùng, bị sinh tử bức bách nên tiềm năng của hắn được thể hiện, mỗi lần chết đi sống lại là tu vi lại cao thêm một tầng. Vố số lần bị tử vong uy hiếp, vô số lần được máu tanh tẩy lễ đã tạo thành Bất tử ma đế đáng sợ như hôm nay.
Độc Cô Bại Thiên lại lên nơi đầu tiến bức hắn tiến vào con đường thành ma – đỉnh Vân sơn. Vân vụ liễu nhiễu, bạch tuyết ngời ngời, nơi đây hắn bị người ta vạch trần sự thật về ma thể, về xá thân thành ma khiến người thiên hạ hợp lại vây công. Nơi này Minh Nguyệt đã xuất hiện, khiến lòng hắn nát tan, trong lúc tuyệt vọng, suýt nữa hắn đã diệt hết tình cảm, bước lên tuyệt lộ…
Nhìn lại chuyện xưa, hắn cảm khái vô vàn, bao nhiêu kỉ niệm tụ thành dòng sông chảy vào lòng hắn.
Đối diện với người thương phản bội, bị thiên hạ chỉ trích, với bảy vương cấp cao thủ vây ráp, với kiếm khí lạnh lẽo của mười mấy cao thủ thứ vương cấp, thanh niên cô ngạo đó vẫn giơ ngang kiếm…
"Ha ha... đó là chính đạo ư? Thiên đạo không còn, ta nguyện là ma. Đã vậy ta sẽ đọa lạc thành ma trong chốn bụi hồng."
"Mặc mẹ phục ma thần kiếm, lão tử ma tôn thiên hạ, giết."
"Ta là thiên vương lão tử, là chí tôn."
"Đạo cao một thước, ma cao một trượng!"
...
Những lời cuồng vọng khi xưa giờ còn vang vọng bên tai.
"Ha ha..." Hắn đột nhiên cười vang, lúc còn là cảnh giới thứ vương cấp, hắn đã cuồng vọng như vậy, giờ nghĩ lại thú vị vô cùng.
Có một việc hắn vẫn nghi hoặc, đến khi Minh Nguyệt qua đời mới đoán được đại khái. Khi ở trên đỉnh Vân sơn, hắn đang tận lực thì có ba cao thủ đến cứu, một người đạt đến đế cảnh, hai người còn lại cũng đạt tới vương cấp cảnh giới. Lúc ấy hắn cảm ơn đức họ nhưng giờ nghĩ lại, họ nhất định là cao thủ do Vong Tình ma quân sai đến, ngầm thừa gió bẻ măng, bức hắn bước lên tuyệt lộ.
Hắn càng hận Vong Tình Ma quân hơn, thoáng cảm nhận được chính sức mạnh ẩn tàng trong thân thể là thứ khiến Vong Tình Ma quân sợ hãi, song hắn không dám chạm vào, sợ bị sức mạnh phản lại, có điều vẫn ngấm ngầm thực hiện những thủ thuật tiểu xảo.
"Vong Tình Ma quân, sẽ có ngày ta mang ngươi đến Trường Sinh cốc, đánh cho ngươi hồn phách tiêu tán, linh thức tịch diệt."
"Xem ra ngươi còn nha trảo trong giang hồ, ta sẽ bắt đầu từ chúng."
Mấy hôm sau, hắn đi qua hết những nơi từng chạy qua khi bị truy sát, trừ phần mộ của đế cảnh cao thủ ---- ma vực. Nghĩ đến ma vực, lòng hắn lại có cảm giác bất lực, không hiểu sao luôn muốn trốn tránh nơi đó.
"Đủ rồi, trải nghiệm nửa năm, có những việc không thể tránh được, ta phải quay lại giang hồ, sớm chấm dứt mọi ân oán."
Ma đế hoang mang nhiều ngày rồi cũng quay lại giang hồ, giang hồ lại sôi lên.
Hắn không đánh đến Nam Cung thế gia, cũng không đến ngũ đại thánh địa, đi một mạch qua Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc, hắn muốn diệt gọn tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhị. Còn về Nam Cung thế gia và ngũ đại thánh địa, sẽ là mục tiêu về sau, hắn từng muốn hạ thủ với Nam Cung thế gia nhưng vừa nghĩ đến việc đó trong lòng lại có cảm giác không lành. Hắn luôn tin vào trực giác, loại trực giác từng giúp hắn thoát được vô số hiểm kiếp.
Người võ lâm không lần ra suy tư của hắn, không hiểu hắn vì sao lại rời Thanh Phong đế quốc. Nhất là người Nam Cung thế gia càng không hiểu nổi, họ tưởng rằng sau khi hắn xác lập uy thế vô địch trong võ lâm sẽ tìm đến, nhưng sự thật không phải vậy. Đâm ra họ đều nghi hoặc.
Nam Cung Vô Địch nói: "Lẽ nào hắn cảm ứng thấy gì?"
Nam Cung Tiên Nhi hỏi: "Gia gia nói gì? Hắn cảm ứng được gì?"
"Rồi cháu cũng biết thôi."
Mười ngày sau, ở đô thành Tân Minh đế quốc xuất hiện một thanh niên cao lớn, chính thị Độc Cô Bại Thiên. Người giang hồ tuy biết hắn đến Tân Minh đế quốc nhưng không biết hắn đi đường nào, càng không hiểu hắn đến đâu, vì sao vào Tân Minh rồi liền đột nhiên biến mất. Hắn không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ muốn lén đến tổng đường sát thủ rồi đồ sát, triệt để trảm thảo trừ căn.
Võ nhân Tân Minh đế quốc hoảng sợ, trong lúc đó hai thiếu nữ vẫn đang đi tìm hắn.
Một người là truyền nhân Thủy Tinh trai Thủy Tinh, nàng mang quyết tâm xá thân diệt ma uy. "Ta không vào địa ngục thì ai vào". Thủy Tinh từ Bái Nguyệt đế quốc đến Thanh Phong đế quốc, nhưng lại mất dấu Độc Cô Bại Thiên, hắn như tan biến khỏi nhân gian, vô ảnh vô tung. Mười mấy ngày sau mới có tin hắn tái xuất giang hồ, Bất tử ma đế rút khỏi Thanh Phong đế quốc đến Tân Minh đế quốc. Nàng liền đi theo.
Người còn lại là truyền nhân Vân Yên các trong ngũ đại thánh địa, kiêm ma giáo thánh nữ Hoa Vân Tiên. Hoa Vân Tiên vô cùng nóng lòng, sợ Độc Cô Bại Thiên đến vì mình, vạn nhất hắn đến Vân Yên các tìm "người vợ chạy trốn" thì hỏng bét. Thị không thể để việc này xảy ra, nên sau khi rời Vân Yên các bèn sai người của ma giáo và thánh địa đi tìm ma đế, nhất định tìm được hắn trước khi hắn "đi tìm vợ."
Hắn đến kinh thành vì lúc bức cung ba sát thủ ở Trường Sinh cốc, biết rằng tổng đường của chúng cách kinh thành không xa. Hắn bí mật đến nơi, nghỉ ngơi liền ba ngày trong khách sạn, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.
Hắn biết trong tổng đường sát thủ không chỉ có một vương cấp cao thủ, thậm chí có cả đế cảnh cao thủ, khẳng định sẽ phải đương đâu với một trường ác chiến. T.r.u.y.ệ
Trong một khách sạn ở đô thành Tân Minh đế quốc, một nam tử dị thường tuấn mĩ đứng trước cửa sổ, sau lưng có một hắc y nhân đang quỳ.
"Bẩm báo thánh nữ..."
Thanh niên nam tử bực bội cắt lời: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là thánh nữ lúc ở ngoài, có nghe không hả." Chính là Hoa Vân Tiên.
"À, vâng, thánh nữ, không, công tử, bọn tiểu nhân đã tìm ra hạ lạc của Độc Cô công tử."
Hoa Vân Tiên càng giận: "Không phải Độc Cô công tử, là Độc Cô khốn kiếp, nhớ chưa?"
"Chuyện này…" Hắc y nhân líu lưỡi, ma giáo giáo chủ đã hạ lệnh không được đối địch với hắn, thậm chí khi cần phải giúp một tay, nhưng thánh nữ Hoa Vân Tiên và hắn có ân oán vi diệu, khiến các giáo chúng khó xử.
Sau cùng y vẫn phải nghe lời Hoa Vân Tiên: "Bọn tiểu nhân phát hiện Độc Cô... Độc Cô khốn kiếp...trong một khách sạn." Y báo địa điểm cho Hoa Vân Tiên.
Mắt thị sáng lên: "Hiện tại Tân Minh có tổng cộng bao nhiêu đệ tử, bắt được tên khốn đó chăng?"
Hắc y nhân suýt nữa ngồi phệt xuống cười, bát đại đế cảnh cao thủ còn không làm gì được hắn, hà huống mấy người họ, hơn nữa ma giáo giáo chủ mà biết họ đối phó với hắn, không lột da họ ra mới là lạ.
Hoa Vân Tiên hừ lạnh: "Lẽ nào tự ta phải đi đối phó với tên khốn đó?"