Khung cảnh tao nhã, trang trí tinh tế, âm nhạc êm tai, món ăn ngon đẹp. Nhưng đối với An Nhiên, khi nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, cô lộ ra vẻ mỉa mai. Cảm giác căm hận, từ sâu trong nội tâm tràn lên. Mọi chuyện xảy ra giống như tình huống trong những cuốn tiểu thuyết.
An Nhiên đã nghĩ thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ, cả nỗi buồn cả thù hận. Cô không dám ngẩng đầu, không có dũng khí liếc mắt nhìn khuôn mặt kia một cái. Nói cô yếu đuối cũng được, nhát gan cũng được. Giờ phút này cô chỉ muốn chạy trốn thật xa.
Mạc Ngôn nhận ra sự khác thường của An Nhiên, anh nắm lấy tay cô, chỉ thấy các ngón tay cầm chặt dao nĩa, thỉnh thoảng lại hơi run run. Hướng theo tầm mắt của cô, Mạc Ngôn nhìn thấy một người đàn ông tuổi xấp xỉ mình đang đi về phía bọn anh.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Mạc Ngôn, giữa hai người họ có chuyện gì?
Nếu không phải đã thấy trên báo chí, Ngô Á Phi không thể tin được người phụ nữ này lại là cô gái An Nhiên nhỏ bé ngây thơ kèm chút ngang bướng 7 năm trước kia. Nhìn người đàn ông bên cạnh cô. chẵng lẽ bài báo là thật, bọn họ là người yêu?
Ngô Á Phi đi đến trước bàn, An Nhiên vẫn cúi đầu, nhưng cô có thể cảm giác được, hắn so với trước kia càng cao lớn hơn.
"Nhiên Nhiên," Giọng Ngô Á Phi hơi khàn khàn vang lên.
An Nhiên không biết phải làm sao, hắn có ý gì, năm đó đột nhiên biến mất không một lời từ biệt, bây giờ cũng lại đột nhiên xuất hiện.
"Á Phi, gặp bạn à?" Tả Lan đi tới.
An Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nở nụ cười, tựa như dùng hết sức lực nói:" Đã lâu không gặp."
Là cô ta? Bọn họ vẫn ở bên nhau, còn hạnh phúc như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ có thể thoải mái như vậy, thanh thản như vậy.
An Nhiên nỗ lực kiềm chế bản thân, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, cô muốn nhanh chóng rời đi, nếu không cô không chắc mình có thể không mưu sát người đàn ông kia ngay tại chỗ hay không.
"Mạc Ngôn, em ăn no rồi, chúng ta về nhà đi."
Giữa tình huống như thế này, nghe An Nhiên gọi thẳng tên mình, Mạc Ngôn không biết nên buồn hay nên vui.
An Nhiên chủ động kéo tay Mạc Ngôn, khiến cô vô tình hơi dựa vào người anh. Phía sau phảng phất truyền đến giọng nói khàn khàn" Nhiên Nhiên"
Tả Lan giơ tay quơ quơ trước mặt Á Phi "Này, người ta đã đi xa rồi."
Á Phi lúc này mới xoay người lại, bất đắc dĩ thở dài.
"Cô ấy chính là cô gái anh nhớ mãi không quên sao? Quả thật rất được" Tả Lan nhìn Á Phi nói.
Á Phi không để ý đến cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người bọn họ đã đi đến cổng chính.
"Bây giờ anh đã trở về, nếu vẫn không thể quên được người ta, vậy phải quyết tâm theo đuổi."
"Theo đuổi? Nói dễ hơn làm, tôi nợ cô ấy nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết được."
Tả Lan cái hiểu cái không gật gật đầu." Thật không dễ dàng, để tôi đi nói với cô ấy, năm đó là anh bất đắc dĩ."
Bất đắc dĩ? Cái cớ thối nát nhất trên đời. Thời gian 7 năm, một câu Bất đắc dĩ là bỏ qua được sao? Bởi vì hắn bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn biến mất. Bởi vì hắn bất đắc dĩ, có người vĩnh viễn không trở về được.
Á Phi suy nghĩ" Tạm thời tôi sẽ không trở về Nhật Bản, cô ăn chút điểm tâm đi."
Tả Lan cười "Tuân lệnh, thủ lĩnh đại nhân. Anh cứ yên tâm theo đuổi cô ấy đi, bất quá, người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai không cần tôi nói, anh cũng biết rồi."
Hắn làm sao có thể không biết Mạc Ngôn, người thừa kế tập đoàn tài chính lớn nhất W, Đường thị, thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều. Một trong mười người đàn ông độc thân hoàng kim trên toàn thế giới. Theo một cuộc khảo sát trên internet, anh ta là đối tượng kết hôn của toàn bộ phụ nữ châu Á. Quả nhiên là một đối thủ nặng ký.
Năm đó hắn rời đi, là vì không có năng lực bảo hộ cô. Để cô không chịu thương tổn, bất đắc dĩ hắn mới cùng Tả Lan diễn một màn kịch. Chỉ cần cô an toàn, hắn tình nguyện bị cô hận suốt đời. Nhưng nay đã khác xưa, hắn đã đủ mạnh, có đủ năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình. Mặc kệ đối thủ là ai, hắn đều có thể toàn lực ứng phó.