An Nhiên đi một mình trên đường cái, không mục đích, trước mắt một mảnh mờ mịt. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh kia, thật lâu không thể tiêu tan.
Chính An Nhiên cũng không biết mình đã đi được bao lâu, đi như thế nào. Chỉ không hề cảm thấy mệt, cô thật muốn nằm xuống ngủ một giấc, chờ khi thức dậy sẽ phát giác tất cả đều chỉ là giấc mơ.
Cả người lảo đảo, giống như cái xác không hồn.
"Mắt mù à, dám đụng vào đại gia!" An Nhiên bị người khác đẩy một cái, ngã ngồi dưới đất.
Cô đứng lên, không để ý đến, tiếp tục bước đi.
"Ui a, con nhóc rất có cá tính" Vẻ mặt gã đàn ông đáng khinh.
An Nhiên liếc nhìn gã một cái "Chớ chọc vào tôi, cút! "
Tên đàn em theo sau nói "Đại ca, cô ta bảo anh cút."
Gã đàn ông tát hắn một phát "Lão tử có tai, không cần mày phải lặp lại." sau đó một tay nâng cằm An Nhiên "Lão tử rất thích cô, đủ dũng cảm."
An Nhiên nhìn thoáng qua đám đàn em sau lưng gã, hừ nhẹ một tiếng "Đã cho anh cơ hội, là tự anh không biết quý trọng, bản cô nương hôm nay tâm trạng không tốt, các ngươi không gặp may rồi. "
Nói xong một quyền đánh trúng gã đàn ông, một đám người còn chưa kịp phản ứng, lão đại đã bị gục ngã.
An Nhiên ngoắc tay với bọn chúng "Cùng lên đi, một đám bọn bay, làm nóng thân cũng không đủ "
Mang theo nỗi hận đối với Ngô Á Phi, An Nhiên coi đám người này là cái bia hung hăng phát tiết.
Nhìn một đám ngã trên mặt đất nhe răng trợn mắt nhìn cô, An Nhiên phủi tay nói "Thật vô dụng "
Nhìn bóng dáng An Nhiên xa dần, gã đàn ông đáng khinh nhất thời hiểu được một chân lý "Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đấu."
An Nhiên vốn nghĩ sau khi phát tiết trong tâm trạng sẽ tốt hơn, thì ra không hề như vậy, vẫn giống ban đầu.
Một đoạn nhạc chuông vang lên, An Nhiên không cần nhìn cũng biết là Tiểu Mễ, đó là nhạc chuông cô cài riêng cho bạn bè.
"Nha đầu thôi, một mình khoái hoạt, định bỏ đói chết mình sao!" Đầu kia di động truyền đến tiếng hô của Tiểu Mễ.
Nghe được giọng nói của bạn thân, nước mắt mà An Nhiên thật vất vả kìm nén, nay lại trào ra.
Nghe ra có chút không đúng, Tiểu Mễ sốt ruột hỏi "Sao vậy, cục cưng, có phải đang khóc không, ai khi dễ cậu?"
An Nhiên càng khóc càng hăng, ở trước mặt Tiểu Mễ, cô không cần giả bộ.
"Cục cưng, đừng khóc, nói cho mình biết xảy ra chuyện gì? Ngô Á Phi đâu? Không ở bên cạnh cậu sao?"
Vừa nghe Tiểu Mễ nhắc tới Ngô Á Phi, An Nhiên càng thêm thương tâm "Tiểu Mễ, hu hu hu, hắn hắn không cần mình, hắn không thương mình..."
Nghe xong lời An Nhiên thuật lại, Tiểu Mễ lúc ấy hận không thể đập nát đầu tên phụ tình kia "Cục cưng, đừng khóc, bây giờ câu đang ở đâu?"
"Mình cũng không biết, gần đây có nhà trẻ Thiên Sứ."
"Được, mình biết nơi đó, đừng đi đâu cả, chờ mình."
An Nhiên nằm mơ cũng không ngờ tới "Chờ mình" là câu nói cuối cùng cô nghe được từ Tiểu Mễ. Nếu trên đời này có bán thuốc hối hận, cô nhất định sẽ mua chất đầy một toa xe. Nếu thời gian có thể đảo ngược, cô nhất định sẽ không đi trêu chọc Ngô Á Phi. Nếu hết thảy có thể bắt đầu lại một lần nữa, cô nhất định sẽ ngăn cản Tiểu Mễ. Đáng tiếc chỉ là chữ Nếu.