An Nhiên nhìn lướt qua tấm chi phiếu trên bàn, một dãy số dài làm cho cô cảm thấy thật mỉa mai. Hóa ra cô đáng giá đến thế sao?
Tả Lan đắn đo rồi mới lên tiếng "Mong cô hãy tránh xa anh ấy một chút." Anh ấy? Cả hai đều ngầm hiểu trong lòng đó là ai.
Ngô Á Phi quả là hồng nhan họa thủy mà, đột nhiên An Nhiên nảy ra một ý nghĩ. Sau một lúc do dự cô mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không rõ cô muốn nói đến ai."
"Chúng ta đều là người thông minh cả, hẳn là cô biết tôi muốn yêu cầu cô duy trì khoảng cách với Ngô Á Phi chứ. Chỉ cần không phải là Á Phi, cô muốn ở bên ai cũng được." Tả Lan không chút để tâm khuấy nhẹ tách cà phê.
An Nhiên cũng không muốn liên quan gì đến Ngô Á Phi cả, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ở bên Á Phi là cô không thể chịu nổi "Vậy hiện giờ cô lấy thân phận gì bảo tôi rời xa anh ấy? Bà xã? Hay bạn gái? Hay chỉ là tình nhân mà thôi?"
Tả Lan có chút bất ngờ, cô chưa từng nghĩ đến An Nhiên sẽ hỏi như vậy, nhưng mà như thế không phải là bằng chứng cho việc An Nhiên cũng quan tâm đến Á Phi sao? Nghĩ thế Tả Lan bật cười thành tiếng "Dư An Nhiên, hóa ra là cô yêu anh ấy?"
Bị nhìn thấu tâm tư nên An Nhiên có vẻ bối rối, không biết phải làm thế nào "Mong cô đừng ăn nói hàm hồ, vô căn cứ như thế." Nói xong, An Nhiên bật dậy chuẩn bị bỏ chạy.
"Bị người khác vạch trần người cô thầm yêu trong lòng nên bỏ chạy à?"
An Nhiên đành phải ở lại "Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?"
"Dư An Nhiên, thừa nhận yêu một người khó khăn đến thế sao? Hay là do cô không dám?"
An Nhiên đành phải dối lòng mà nói "Tôi không yêu anh ấy, cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu anh ấy."
"À? Vậy sao?" Nhược Lan vừa nói vừa cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn "Thế sao cô không chịu nhận chi phiếu?"
Bầu không khí đột nhiên im lặng cứng nhắc, An Nhiên cuống lên, chẳng lẽ cô thật sự vẫn còn yêu Á Phi sao? Vẫn chưa quên được anh ấy sao?
Tả Lan lấy từ trong túi xách một tập ảnh đặt trước mặt An Nhiên "Cô xem đi! Có một số việc chúng ta đều không thể cưỡng cầu. Mấy năm vừa qua Á Phi sống cũng không tốt đâu, rõ ràng hai người đều yêu đối phương. Vậy sao cô không cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội?!"...
Ngồi một mình ở góc nhà, An Nhiên nhìn đống ảnh phủ kín bàn trà rồi bật khóc.
Đó là ảnh khi An Nhiên học đại học. Có lúc đi học, có lúc ăn cơm, cũng có lúc đi dạo một mình ở khoa Vật lý. Đây là ảnh chụp hồi nào, cô cũng không rõ.
Đột nhiên cô nhìn thấy bức ảnh quen thuộc, An Nhiên nhớ rõ đây bức ảnh đầu tiên cô chụp cùng Á Phi, và cũng là bức ảnh duy nhất của cả hai. Cô gái trong ảnh vui vẻ ôm lấy người con trai, còn người con trai thì dịu dàng nhìn cô gái. Đằng sau bức ảnh là dòng chữ viết tay quen thuộc, nét chữ cứng cáp. An Nhiên vẫn còn nhớ đó là chữ của Á Phi "Được cái này lại mất cái kia"
Thì ra, trong mấy năm vừa qua, Á Phi vẫn chưa từng quên cô.