Bọn họ đi rồi, Mạc Ngôn ngồi lặng trên ghế sô pha giữa phòng, trong tay là tờ giấy bị nắm chặt đến gần ướt. Giờ phút này trong đầu anh thầm tính tóan, trong thành phố có tất cả mấy trăm vạn hộ dân, An Nhiên bị bắt đến một nơi anh không hề hay biết, bọn chúng muốn làm hại cô ấy sao? Cô đang sợ hãi sao?
Lần đầu tiên trong đời Mạc Ngôn thấy mình thật vô dụng, ngay cả người con gái yêu thương nhất cũng không bảo vệ được. Nghĩ rồi một tay đập mạnh xuống bàn trà, máu theo vết rách chảy ra, nhưng anh không có chút cảm giác nào. Giờ phút này anh chỉ cảm thấy, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của mình đang dần rời xa. Không, anh không cho phép, bất kể có là chuyện gì, anh cũng không thể mất cô....
Trên đường trở về, Ân Hạo không nói một lời, đầu óc trống rỗng bước về phía trước, không để ý Nguyên Tịch vừa bước đến bên cạnh. Anh không dám quay đầu nhìn vào Nguyên Tịch, sợ sẽ bị cô phát hiện ra vẻ lo sợ cộng thêm khủng hoảng trong mắt mình.
"Ân Hạo" Nguyên Tịch từ sau lưng nhẹ giọng gọi.
Ân Hạo hơi sửng sốt một chút: "Sao?" Anh không dám nói nhiều, biết rằng lúc này giọng mình đang run rẩy.
Nguyên Tịch đi đến bên cạnh Ân Hạo, kéo tay anh, cô có thể cảm thấy được bàn tay Ân Hạo đang run: "Anh rất lo lắng cho An Nhiên sao?"
Ân Hạo nghe vậy, theo bản năng bàn tay co lại: "Không phải tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ấy sao? Anh với cô ấy là thanh mai trúc mã, tất nhiên cũng sẽ lo lắng."
Trong long Nguyên Tịch cảm thấy thật bi thương, kỳ thật cô đã sớm nhận ra Ân Hạo luôn quan tâm đến An Nhiên, nhưng chỉ giữ trong lòng, không biểu hiện ra ngoài bao giờ. Anh luôn tự làm khổ bản thân như vậy, một mặt làm bộ chỉ quan tâm đến cô, một mặt biểu lộ với người ngoài mình đang rất hạnh phúc.
Lúc An Nhiên và Mạc Ngôn xa nhau, anh thậm chí cố nén đau trong lòng, giúp Mạc Ngôn đi tìm cô, bởi vì, anh biết, Mạc Ngôn thật tâm yêu An Nhiên. Anh không hi vọng cục cưng trong lòng anh sau này sẽ sống trong ân hận.
Nguyên Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ân Hạo, thấy rõ trong đó tràn đầy ưu thương: "Làm vậy có quá vất vả không? Sống như vậy có quá phiền lụy không?"
"Nguyên Tịch, anh..."
"Anh không cần nói, em biết, kỳ thật người anh thích là An Nhiên?" Nguyên Tịch lấy tay lau đi giọt lệ trên mắt sắp chảy xuống.
Ân Hạo cứ nghĩ mình che dấu rất tốt, chẳng ngờ...
"Còn nhớ lần trước An Nhiên ngã xuống ở trại đua ngựa không? Lúc đó tuy anh không nói gì, nhưng em hoàn toàn cảm giác được, anh đang sợ hãi, người anh phát run lên. Hệt như bây giờ."
Ân Hạo nắm lấy hai vai Nguyên Tịch: "Thực xin lỗi, Nguyên Tịch."
"Anh không làm gì sai, có gì mà xin lỗi. Anh chỉ không yêu em mà thôi. Người sai là em, là do em quá yêu anh. Cho nên dù biết anh yêu người khác, em cũng không quan tâm, chỉ cần được ở bên cạnh anh là tốt rồi." Nước mắt cô cũng theo lời nói tuôn ra.
Ân Hạo nhẹ nhàng giúp Nguyên Tịch lau nước mắt: "Anh đã nghĩ, nếu hai ta ở bên nhau, anh sẽ quên cô ấy, nhưng không ngờ lại thành ra thế này, trong lòng càng ngày càng khó chịu." giọng nói anh đã có chút nghẹn ngào.
"Về sau ở trước mặt em anh có thể không cần giả bộ, anh có thể tiếp tục yêu cô ấy, còn em vẫn như trước tiếp tục yêu anh. Được không?"
Ân Hạo gắt gao ôm Nguyên Tịch: "Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ quên cô ấy. Về sau thế giới của anh chỉ có một mình em."