Xe chạy đến khuôn viên nghĩa trang Tây Sơn, An Nhiên khẽ thở dài" Đường tổng, tôi tới rồi, cảm ơn anh đã cho đi nhờ." nói xong liền chuẩn bị xuống xe.
"Muốn tôi đi cùng cô không?"
"Không cần, tôi tự mình đi được."
An Nhiên không muốn anh ta đến trước mộ Tiểu Mễ, ít nhất bây giờ cô không muốn. Mạc Ngôn cởi khăn quàng cổ của mình thắt cho An Nhiên,"Vậy cô đi một mình đi, tôi chờ cô ở đây."
Bảy năm, nhưng An Nhiên vẫn không thể chấp nhận, không thể tha thứ bản thân. Cảm thấy người đáng chết lẽ ra phải là cô. An Nhiên khóc, khóc trong im lặng, cô không dám phát ra âm thanh.
Còn nhớ trước kia Tiểu Mễ khi nhìn thấy An Nhiên khóc luôn nói."Nhìn bộ dáng cậu kìa, bao nhiêu tuổi rồi hả? Chỉ biết khóc."
Trong mắt Tiểu Mễ, như thể mặc kệ khó khăn gì, đều là nhỏ bé không đáng kể.
Khuôn mặt luôn lộ vẻ nhợt nhạt nhìn cô bạn nhỏ đang khóc của mình"Về sau chịu khó đi theo mình, tỷ tỷ này sẽ nuôi cậu."
Mạc Ngôn ở bên ngoài chờ đã lâu, vẫn không thấy An Nhiên. Bước trên thảm cỏ đi tới đi lui, trong lòng anh luôn không yên. Không biết cô đi thăm mộ ai, tại sao lại lâu như vậy. Càng nghĩ càng lo lắng.
Khi tìm thấy An Nhiên, cô đang ngồi xổm trước mộ, hai tay ôm gối, đầu cúi thấp xuống. Mái tóc dài rẽ sang hai bên, không nghe thấy tiếng khóc. Chỉ thấy thân thể cô run run, Mạc Ngôn biết cô đang khóc, hơn nữa còn khóc thực thương tâm. Anh nâng cô dậy, ôm cô vào lòng, thật lâu thật lâu. Trên đường trở về hai người không nói một câu, cô không nói, anh cũng không hỏi....
An Nhiên sinh bệnh, nghỉ ngơi vài ngày. Tâm tình chuyển biến tốt một chút, vừa đến văn phòng, chợt nghe "Nhiên, mấy ngày nay nhớ cậu muốn chết, khỏe chưa?"
An Nhiên cười" Bộ dáng mình giống không khỏe sao?"
"Nhiên, cậu không biết, mấy ngày nay cậu không tới, cả bộ phận như sắp bị san bằng, tên đàn ông thối kia nghe nói cậu bị bệnh, mỗi ngày đều chạy tới hỏi cậu chừng nào thì đến, nhớ ngày đó khi lão nương nghỉ ốm, cũng không thấy bọn họ chịu khó như vậy."Dịch Quả tức giận bất bình.
"Chậc chậc chậc, chờ khi nào cô trở thành thục nữ giống An Nhiên hẵng nói"
"Lão nương cũng muốn làm thục nữ, nhưng cuộc sống bức bách thành người phụ nữ chanh chua."
Tam tỷ hừng hực tiến vào văn phòng."Trương Kiến Vĩ dẫn soái ca đến, tất cả mọi người trở về vị trí" Dịch Quả bước đến bàn làm việc của mình, tiện tay cầm lên một bản văn kiện giả bộ đang làm việc.
Soái ca mới tới hóa ra là tân tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ, nghe nói mới từ nước ngoài du học trở về, chuyên ngành quản lý khách san.
An Nhiên nhìn người thanh niên tên Doãn Ân Hạo trước mặt, giống như đã từng quen biết, tên tuy giống nhau, nhưng tướng mạo thì khác biệt nhiều lắm.
Cậu ta bước đến trước mặt An Nhiên"Cục cưng, không nhận ra tôi sao?"
Một câu này khiến mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng" Cục cưng?"
An Nhiên nhìn vào khuôn mặt tươi cười, đến lúc nghe thấy cậu ta gọi Cục cưng mới giật mình "Tiểu Ánh Tử?"
Ân Hạo gật đầu" Đúng, là tôi, cục cưng tôi đã trở về."
Mọi người hóa đá tại chỗ, cái gì cái gì vậy, cục cưng, Tiểu Ánh Tử......
Giữa trưa khi ở nhà ăn mọi người mới minh bạch, thì ra hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đó là nhũ danh của hai người. Dịch Quả hết nhìn An Nhiên lại nhìn sang Ân hạo" Vậy hai cô cậu là thanh mai trúc mã?"
Ân Hạo cười cười"Cục cung, thì ra hai chúng ta như vậy được coi là thanh mai trúc mã?"
An Nhiên trừng mắt"Không được gọi cục cưng, rất khó nghe, còn nữa đừng không biết lớn nhỏ, tôi lớn hơn cậu, phải gọi chị."
An Nhiên so với Ân Hạo lớn hơn hai tuổi, cùng với Tiểu Mễ, cả ba lớn lên trong viện. Khi đó Ân Hạo vừa gầy vừa nhỏ, không ngờ nhiều năm không gặp, cậu ta càng cao lớn, đẹp trai. Duy nhất không thay đổi chính là, đôi mắt kia khi cười rộ lên cong lại giống hình vầng trăng.
Đơn vị cấp cho Ân Hạo chỗ ở, nhưng anh lại mặt dày mày dạn đến ở nhà An Nhiên.
Chỗ An Nhiên có hai phòng, vừa vặn dư ra một gian, Ân Hạo nhìn bốn bức tường, hai tay đút túi."Cục cưng, tôi có nghe nói, mấy năm nay cô sống tốt không?"
Tay An Nhiên hơi khựng lại, tiếp tục trải giường chiếu, không muốn trả lời" Ân Hạo, cậu tới W công tác, cô chú Doãn có biết không?"
Nhìn An Nhiên như vậy, Ân hạo biết trong lòng cô không vui. Từ sau khi Tiểu Mễ mất, An Nhiên dường như thay đổi, ba năm đầu tiên phải đi gặp bác sĩ xin thuốc chống trầm cảm. Dần dần cô không còn cần uồng thuốc nữa, nhưng Ân Hạo biết, trong lòng An Nhiên luôn có gánh nặng không thể buông xuống.