Đến giờ tan tầm, An Nhiên vội vàng đến nhà trẻ đón con, vừa đến nơi đã thấy ba mẹ Mạc Ngôn đón Ân Hữu. Cô hoảng quá không biết làm thế nào, đành trốn sang một phía nhìn trộm con.
"Nói cho bà nội nghe, con nhớ bà nội không?" Đường mẫu cưng chiều nhìn cháu hỏi.
Ân Hữu thực bất đắc dĩ nhìn bà nội của mình, rõ ràng mới đưa mình đi học hồi sáng, đã hỏi đến vài lần câu này.
"Dạ nhớ."
"Hay chưa, nhớ bà nội rồi có nhớ ông nội không?" Đường phụ cũng tham gia.
"Dạ nhớ. Nhớ cả hai."
An Nhiên nhận thấy hai người này thực sự yêu thương con mình.
Ân Hữu nhìn ông bà rồi, lại nhìn sang xung quanh tìm kiếm: "Ông à, mẹ Nhiên Nhiên đâu? Sao mẹ không đến đón cháu, rồi cùng về với chúng ta?"
Bị Ân Hữu hỏi vậy, hai vị trưởng lão cũng thực khó xử, không biết trả lời thế nào. Năm đó, nếu không phải An Nhiên làm chuyện tuyệt tình như vậy, bọn họ đã thành người một nhà hạnh phúc rồi.
"Ân Hữu ngoan, mẹ con nhiều việc, không có thời gian lo cho con, giờ con ở với bà nội không tốt sao?"
"Nhưng mà mẹ Nhiên Nhiên rất hay hoảng sợ, cháu đã hứa sẽ không bỏ mẹ một mình."
An Nhiên ôm miệng mình, sợ bản thân phát ra tiếng động.
Hai vị trưởng bối cũng thực đau lòng, còn nhỏ tuổi như vậy đã biết nghĩ cho người khác.
"Vậy cháu với ông nội, bà nội, đi nói ba đón mẹ Nhiên Nhiên cùng về nhà được không?"
"Được, được."
Nhìn Ân Hữu lên xe đi xa rồi, An Nhiên mới dám khóc thành tiếng, cô làm sao có thể bỏ con mình...
An Nhiên như người mất hồn, ngơ ngẩn đi về nhà.
"An Nhiên" ai đó gọi cô.
"A, trời ạ, đúng là cô. Thật tốt quá" Tina ôm chặt lấy cô.
An Nhiên lúc này mới nhìn rõ ai đang ôm mình: "Tina?" Cô cũng có phần cảm động.
"Ừ, là tôi. Thực không thể tin được, còn có thể gặp lại cô. Mấy năm nay cô đi đâu? Sao không liên lạc với tôi? Cô có khỏe không?"
"Cô hỏi nhiều như vậy, tôi biết trả lời thế nào."
Tina cao hứng kéo tay cô: "Đi, chúng ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện."
"Là cô mời đó."
"Không thành vấn đề, cô muốn ăn gì cũng được. Tôi rất vui."
Hai cô gái từng một thời đối địch vì một người đàn ông, nhưng lại cùng nhau trải qua sinh tử, thẳng cho tới hôm nay không có gì để phải giấu nhau, đây chính là duyên phận.