An Nhiên cảm thấy đau đầu khủng khiếp, cứ như thể đầu cô sắp nổ tung. Cô hừ nhẹ một tiếng, rồi mơ hồ cảm thấy hình như có ai đó đang day day thái dương cho cô, động tác rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
An Nhiên mở mắt ra, đối diện với cặp mắt thực quá dịu dàng đang nhìn cô.
"Đau đầu lắm sao?" Mạc Ngôn vẫn tiếp tục day huyệt cho cô.
Với sự thay đổi trong thái độ của anh như vậy, hiển nhiên An Nhiên không quen, tự hỏi rốt cuộc anh đối với cô thế nào đây? Là lạnh lùng hay ôn nhu?
Mạc Ngôn kéo cô vào trong lòng mình, nói: "Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy, sẽ bị đau đầu, nghe không?"
An Nhiên nghe rõ được nhịp tim của anh, cảm thấy thực êm tai: "Biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa."
Rồi Mạc Ngôn sờ tay lên mái tóc rất ngắn của cô lại bảo:
"An Nhiên, sau này cũng đừng cắt tóc, ta thích nhìn cô để tóc dài."
"Hiểu rồi."
Cô không rõ vì sao Mạc Ngôn lại trở nên như vậy, không biết cô nên cảm thấy hạnh phúc hay khổ sở đây?
Bước vào đại sảnh công ty, An Nhiên cũng không để ý xung quanh, chỉ cúi đầu đi tới. Chỉ đến lúc thấy có một vài người đứng chắn trước mặt, cô mới tạm dừng lại.
"A, thật sự là chị" Hiểu Lộ hưng phấn ôm lấy An Nhiên nói.
An Nhiên lúc này mới nhìn rõ, trước mặt chính là nhóm người Hiểu Lộ và Nguyên Tịch.
"Chị, chị về hồi nào, sao không cho em biết." Hiểu Lộ kéo tay cô oán giận nói.
" Ân Hạo kể cho em nghe, mà em cứ không tin."
Ân Hạo đứng phía sau hướng An Nhiên nhún vai vẻ bất đắc dĩ. Biết làm sao được, Điềm Điềm học cùng trường với Ân Hữu, sớm muộn bọn họ cũng biết thôi.
Gặp lại mọi người, An Nhiên thật ra rất vui. Ân Hạo cùng Nguyên Tịch đã kết hôn, Hiểu Lộ với Cao Phong cũng sắp rồi.
Mọi người dường như đối với chuyện xảy ra 7 năm trước đã quên lãng, không ai muốn nhắc lại.
Có lẽ thời gian có thể xóa nhòa tất cả, bất kể là chuyện gì, bất kể là hận thù. Mỗi người đều đã bị tổn thương, và đều đã được chữa lành.
Mạc Ngôn đưa Ân Hữu đến nhà ăn, Ân Hữu lập tức phát hiện ra An Nhiên đang đứng lẫn giữa mọi người. Rất nhanh cậu hướng cô chạy tới: "Nhiên Nhiên à"
"Ân Hữu" An Nhiên ôm lấy cổ con, đã mấy ngày cô không gặp con rồi.
"Ân Hữu, chào chú với dì đi con."
Ân Hữu rất ngoan nghe theo, mà khi nhìn đến Cao Phong thì cậu lại cất tiếng gọi: "Ca ca "
Tất cả mọi người đều bật cười.
Cao Phong ôm lấy Ân Hữu: "Nhóc con, sao tự nhiên giảm thứ bậc của ta vậy?"
Ân Hữu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Cao Phong: "Không phải ca ca sao? Nhưng mà anh còn rất trẻ mà."
Những lời này ai nghe được mà không hài lòng chứ.
Cao Phong cười, vẻ mặt rạng rỡ: "Mạc Ngôn, miệng lưỡi anh thật ác độc, làm sao nói chuyện với con mình kiểu đó được?"
"Hả? Phải không? Giờ tôi mới biết trong lòng anh luôn nghĩ tôi là kẻ độc ác."
"Hắc hắc, nói giỡn thôi mà." Biết mình lỡ lời, Cao Phong giả bộ ngớ ngẩn để lừa người.
Ân Hữu nghe Cao Phong đáp vậy liền lắc đầu, mắt nhìn có ánh khinh bỉ: "Không có tiền đồ"
Mọi người không thể nhịn cười được, quả nhiên là di truyền tính cách của Mạc Ngôn, là một tiểu bạo chúa.