"Ở đây" Tuyên Nguyên hướng An Nhiên vẫy vẫy tay.
"Chờ lâu chưa vậy?"
Tuyên Nguyên tỉ mỉ đánh giá cô, sau đó đưa tay nhẹ vuốt lên mái tóc đã bắt đầu dài của cô: "Em như thế nào bỏ về đây, không buồn báo với tôi một tiếng vậy?"
An Nhiên nghịch ngợm thè lưỡi với hắn: "Thực xin lỗi nha, khiến anh lo lắng."
"Biết tôi sẽ lo lắng, mà vẫn bỏ về không nói một tiếng, nếu không phải bệnh viện báo cho tôi biết em không đến trị liệu một thời gian dài rồi, thì chắc em còn định gạt tôi nữa." Tuyên
Nguyên không ngờ mình chỉ vừa đi một thời gian có việc, An Nhiên đã mang theo Ân Hữu về nước.
"Yên tâm, tôi đã khỏe hơn nhiều, bây giờ gần như không cần uống thuốc rồi." An Nhiên không dám nói cho Tuyên Nguyên biết mình còn uống thuốc, thân thể của cô cô rõ hơn ai hết.
Bảy năm trước, An Nhiên một mình đến Pháp, lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, lại đang mang thai. May mắn Tuyên Nguyên tìm được cô, rồi cứ thế đi theo chăm sóc cả hai mẹ con, dần dần chuyện trước kia chẳng ai còn để trong đầu nữa.
Điều duy nhất khiến Tuyên Nguyên canh cánh trong lòng chính là bản thân năm đó tiêm vào người An Nhiên loại dược vật đó, dù chẳng tạo ảnh hưởng nghiêm trọng gì tức thời, nhưng càng về sau thì sức khỏe cô ngày càng kém. Thời kì đầu trị liệu mỗi kỳ sáu tháng, nhưng đến cuối cùng thì phải trị liệu hàng tuần, bác sĩ nói nếu không trị liệu đúng lịch, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Sao em lại để tóc dài rồi, sao không cắt ngắn hả?" Bác sĩ đã dặn dò, cơ thể An Nhiên rất khó hấp thu dinh dưỡng, cô không nên để tóc dài.
An Nhiên mỉm cười: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ lại, tôi cảm thấy mình để tóc dài trông đẹp hơn." Cô không muốn nói cô nuôi tóc là vì Mạc Ngôn thích thế.
"Ai nói, em thế nào cũng rất đẹp." Tuyên Nguyên rất chân thành nói.
"Đừng nói móc tôi chứ. Mà anh định lúc nào thì quay về vậy?"
"Chưa nghĩ tới, tạm thời sẽ không trở về." Sau đó lại kéo tay An Nhiên: "Nếu về thì tôi muốn em cùng về với tôi."
An Nhiên nở nụ cười: "Không có liên quan nha."
"Cái gì, tôi chân thành vậy mà một chút em cũng không không động lòng sao? Ai, tôi thất bại thế sao."
An Nhiên nhìn người đàn ông đã hết lòng giúp mình suốt mấy năm ở nước ngoài, thật là có nhiều cảm xúc, ai mà ngờ được bọn họ đã từng chĩa súng vào nhau.
"Cậu ấy biết em quay về rồi hả?" Tuyên Nguyên đột nhiên hỏi
An Nhiên gật gật đầu, xem như thừa nhận.
"Vậy còn Ân Hữu?"
"Anh ấy đã biết là con của mình rồi, hiện tại Ân Hữu đang ở cùng với cha mẹ anh ấy." An Nhiên bất đắc dĩ nói.
Tuyên Nguyên xoa đầu An Nhiên, an ủi cô: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, bớt vất vả cho em. Em có định nói với cậu ấy sự thật không?"
Đột nhiên An Nhiên trở nên vội vã: "Không, đừng, đừng cho anh ấy biết."
"Được rồi, tôi sẽ không nói."
Phía bên kia đường, từ trong xe mình, Mạc Ngôn bị hình ảnh hai người trước mắt làm cho đau đớn. Gấp gáp chạy ra ngoài, hóa ra là để gặp người đàn ông khác khác. Mỉa mai thay, người đàn ông này không phải ai xa lạ, chính là người bảy năm trước An Nhiên vì hắn mà từ bỏ Mạc Ngôn. Nay, cô ta lại muốn diễn lại tuồng cũ sao?
Dư An Nhiên, tôi sẽ không mềm lòng với cô nữa, sẽ không từ thủ đoạn, đem cô giữ chặt bên người, chậm rãi tra tấn. Mạc Ngôn oán hận suy tính trong lòng.