Bảy Năm Lại Bảy Năm

Chương 8

Sau hôm đó, thỉnh thoảng năm người lại tụ họp một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm. Gần ngày đó, Nguyên Tịch thường sẽ đến tìm An Nhiên, cùng nhau đi dạo phố, đương nhiên nhiều nhất vẫn là hỏi thăm chuyện về Ân Hạo.

"Nguyên Tịch, cô thích Ân Hạo sao?"hai người đang đứng ở cửa hàng chọn quần áo, An Nhiên hỏi.

"Không phải thích, mà là yêu" vẻ mặt cô hạnh phúc tươi cười.

Phụ nữ bây giờ thật dũng cảm, An Nhiên nghĩ đến bản thân, cho dù có dũng khí, thì sẽ sao chứ, cô có tư cách gì?

"An Nhiên, cô nói xem Ân Hạo mặc cái này thế nào?" Nguyên Tịch cầm một chiếc áo lông màu trắng lên hỏi An Nhiên.

"Được, đồ cô chọn đều đựoc" thì ra hạnh phúc đơn giản như vậy, vì người mình yêu mua quần áo, cũng có thể vui vẻ như thế.

"Đi thôi, tính tiến"

"A, bà nội, bà nội, bên này"Nguyên Tịch hưng phấn vẫy tay với một cụ già.

Bà cụ tóc hoa râm, dẫn theo người hầu, chống gậy đi tới.

"Đúng là Tịch nha đầu, lâu rồi không thấy, càng lớn con càng xinh đẹp."

An Nhiên cười với bà cụ "Chào bà nội"

Nguyên Tịch nhỏ giọng nói bên tai bà lão mấy câu, chỉ thấy đôi mắt bà lão sáng lên, đi đến trước mặt An Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, hiểu ý cười."Cháu tên là gì?"

"Bà nội, cháu là Dư An Nhiên"

"Dư An Nhiên, tên rất hay, người cũng xinh đẹp, lại rất hiểu chuyện."

Vẻ mặt An Nhiên khó hiểu, được khen nên cô hơi ngượng ngùng.

"Bà nội" Nguyên Tịch kéo bà lão qua một bên nhỏ giọng kể lể. Thần sắc bà lão nhất thời bừng tỉnh, có vẻ hiểu ra.

"Cháu gái, tối hôm nay ăn với bà nội một bữa cơm, được không?"

An Nhiên không biết bà cụ trước mặt là ai, tưởng là bà nội Nguyên Tịch nên gật đầu "Được ạ"...

Vừa nghe thư ký nói, bà nội gọi điện báo, kêu Mạc Ngôn hôm nay bất luân thế nào cũng phải về ăn cơm chiều. Không cần nghĩ cũng biết khẳng định lại thúc giúc anh mau đem bạn gái về trình diện, hoặc là bà lại muốn tìm đối tượng giúp anh.

Nghĩ ngợi lại thấy đau đầu, tuy rằng cùng An Nhiên ăn cơm vài lần, Nguyên Tịch và Ân Hạo cũng góp sức vun đắp giùm, nhưng bản thân anh và An Nhiên vẫn không có một chút tiến triển, tuy vậy anh cảm thấy An Nhiên có vẻ cũng có ý với mình.

Mạc Ngôn lái xe đến khu biệt thự Kính Hồ, đêm nay khác với mọi khi yên tĩnh một cách lạ thường, xe vừa dừng lại, Lâm bá liền chạy ra đón" Thiếu gia, cậu đã về rồi." Lâm bá là quản gia nhà họ Đường, làm việc từ thời ông nội của Mạc Ngôn, cũng coi như là Nguyên lão tam triều.

"Vâng, Lâm bá, hôm nay nhà có khách sao?"

Ông đưa tay nhận lấy áo khoác từ Mạc Ngôn"Dạ đúng, thiếu gia, lão phu nhân dẫn theo một vị tiểu thư trở về, bây giờ đang ở thư phòng trên lầu"

Mạc Ngôn vừa nghe thấy thế, liền biết lần này bà nội gọi anh về, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Bước vào đại sảnh, chỉ thấy bà nội nằm trên sô pha, nhìn Mạc Ngôn cười. Mạc Ngôn cũng cười lại, cả người đột nhiên cảm thấy hốt hoảng.

"Bà nội, bà gọi cháu về có chuyện gì?' Nói xong anh đi đến sô pha ngồi xuống.

"Tiểu tử thối, bà nội không có vịêc gì thì không được đi tìm cháu sao?"

"Được rồi, được rồi, bà nội,"

"Hừ, bà nội hôm nay tha cho cháu."

"Khoan đã, bà nội, cháu biết bà muốn nói gì, cháu không đồng ý." Không đợi bà nội nói hết câu, Mạc Ngôn đã tỏ thái độ trước.

"Cháu không đồng ý cái gì, cháu biết bà muốn nói gì sao?"

"Bà nội, bà không cần tìm đối tượng cho cháu, cháu đã có người trong lòng rồi."

Bà nội vừa nghe thấy thế, trong lòng dấy lên hi vọng, hi vọng kế hoạch có thể phát triển theo ý bà. Nghe Nguyên Tịch nói bảo bối tôn tử của mình thích cô gái tên An Nhiên, nhưng lại chần chừ không chịu nắm bắt cơ hội, bà liền quyết định giúp thằng cháu một phen.

"Đừng coi bà nội cháu là trẻ con."

Mạc Ngôn nóng nảy" Thật vậy, cháu không lừa bà, không tin bà hỏi Cao Phong, Nguyên Tịch đi, bọn họ cũng biết,"

Bà nội còn cố ý giả bộ không tin, giống như đang muốn nói Cháu lừa ai đây" Vậy cháu nói xem cô gái kia tên gì, lát nữa bà gọi điện hỏi Tịch nha đầu"

"Người trong lòng cháu tên là An Nhiên, Dư An Nhiên" rốt cục anh cũng nói ra.

Bà nội lại nở nụ cười."Ha ha" hướng tới câu thang phía sau Mạc Ngôn nói" Cháu gái, nghe được không?"

An Nhiên nghe Mạc Ngôn nói đến câu "Người trong lòng cháu tên là An Nhiên, Dư An Nhiên" cô ngây ngẩn cả người, trong phút chốc quên mất đây là nhà Mạc Ngôn, còn cả câu nói bất thình lình kia.

Mạc Ngôn quay đầu nhìn thấy An Nhiên đứng ở trên cầu thang liền ngây dại, nửa ngày sau mới thốt ra một câu"An Nhiên, cô, tôi..." không biết phải nói gì cho phải, bây giờ anh mới hiểu được thì ra bà nội đã sớm biết, còn cố ý dò hỏi mình....

Trên đường trở về, hai người im lặng không nói, bữa cơm này thật vừa khốn khổ vừa dài đằng đẵng. Trong xe chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

"Tôi..." hai người đồng thời mở miệng.

Mạc Ngôn cười "Cô nói trước đi."

"Tôi không biết đó là nhà anh, hôm nay khi cùng Nguyên Tịch gặp bà nội, Nguyên Tịch cũng không nói với tôi."

Hóa ra là Nguyên Tịch, Mạc Ngôn còn đang tự hỏi, bà nội như thế nào lại biết An Nhiên. Hóa ra là chủ ý của cô bạn nhỏ Nguyên Tịch, bất quá chủ ý này thật tốt.

"Tôi cũng không ngờ tới, bà nội sẽ mang cô về, cô đừng để ý, bà nội tôi là người như vậy. An Nhiên."

"Hả?"

"Lời nói của tôi hôm nay, là thật"

An Nhiên trầm mặc, không biết phải trả lời lại thế nào.

Xe dừng trước nhà trọ của An Nhiên"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh trở về sớm đi, trên đường cẩn thận."

"An Nhiên" Mạc Ngôn xuống xe, giữ chặt An Nhiên ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy.

Mạc Ngôn đặt cằm trên cổ An Nhiên, nhẹ nhàng nói" An Nhiên, tôi muốn ở bên cô, để tôi chăm sóc cho cô, được không?"

Rất lâu sau An Nhiên mới khẽ thốt ra ba chữ" Thực xin lỗi."

Mạc Ngôn hít sâu một hơi" Tôi chờ cô." Ba chữ đơn giản, nhưng là hứa hẹn của anh đối với An Nhiên.

An Nhiên về nhà, không bật đèn, cứ ngồi như vậy, trong lòng rối loạn, cô từng tự nhủ trong lòng, cả đời không nên dính vào tình yêu này nọ. Trước kia cũng đã cự tuyệt vô số người, nhưng vì sao, hôm nay cô lại thấy đau lòng như vậy.

back top