Tuyên Nguyên đưa cho Tina một ly cà phê: "Cô về nghỉ ngơi đi, 3 ngày nay cô không nghỉ tí nào rồi, để tôi ở đây được rồi, có việc gì sẽ báo cô biết."
Tina cầm ly cà phê nói: "3 ngày rồi ư, anh nghĩ cô ấy có còn tỉnh lại được nữa không?" Bác sĩ nói vi khuẩn đã thâm nhập vào hệ tuần hoàn máu của An Nhiên, ình hình rất nghiêm trọng. Đa số các tổ chức tế bào trong cơ thể đã bị phá huỷ, liên tục sốt cao như vậy có lẽ sẽ khó tỉnh lại.
Tina hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Anh biết không? Lúc đầu, tôi thật sự rất ghét An Nhiên bởi vì tôi hâm mộ cô ấy, ghen tị với cô ấy. Vì sao trong mắt Mạc Ngôn chỉ có mỗi An Nhiên. Nhưng rồi sau nay tôi đã hiểu, cô ấy là một người con gái tốt, cô ấy xứng đáng được một người như vậy yêu thương."
Nhìn người nằm trên giường bệnh, rồi nhìn Tina khóc, Tuyên Nguyên càng thêm áy náy: "Thật xin lỗi." Nếu có thể, anh tình nguyện đổi tính mạng mình cho An Nhiên.
"Tất cả đều đã muộn, dù có bao nhiêu câu xin lỗi, bao nhiêu nước mắt cũng không cứu được cô ấy nữa rồi." Tina nắm tay An Nhiên, nhẹ nhàng nói.
Rồi đột nhiên Tina đứng thẳng dậy, như là nhớ ra chuyện gì rất quan trọng: "Không được, tôi phải đi tìm Mạc Ngôn, phải nói cho anh ấy biết tất cả, tôi không thể để An Nhiên chết như thế được."
Tuyên Nguyên giữ chặt Tina lại: "Cô không thể đi, nếu cô nói ra mọi việc thì chẳng phải tất cả những điều An Nhiên đã làm đều thành vô nghĩa sao. Cô ấy thà chết đi trong yên lặng là bởi không muốn Mạc Ngôn biết, là vì không muốn anh ta đau khổ."
"Nhưng tôi không làm được, không làm được."
Tuyên Nguyên an ủi Tina, đợi Tô Nghệ tới bệnh viện, mới giao Tina cho anh ta: "Phiền anh đưa cô ấy về nhà, nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Nghệ nâng Tina dậy: "Theo tôi về nhà được không?"
Tina không nói gì, một mực lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Nhiên đang ở trên giường đeo máy dưỡng khí.
"Nếu An Nhiên tỉnh dậy, trông thấy cô thế này, cô ấy còn đau lòng hơn." Tô Nghệ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tina.
Cuối cùng Tina khẽ gật đầu, đi theo Tô Nghệ về trước.
Tuyên Nguyên ngồi lên giường bên cạnh An Nhiên, khẽ vuốt lên khuôn mặt không còn hồng hào kia: "An Nhiên, em ngủ suốt mấy ngày rồi, em không định tỉnh lại sao? Em không lưu luyến gì sao? Hãy nghĩ tới Mạc Ngôn, nghĩ tới Ân Hữu, xin em mau tỉnh lại đi được không?"
Tuy rằng An Nhiên nói không còn hận Tuyên Nguyên nữa, đã sớm tha thứ cho anh nhưng Tuyên Nguyên cả đời này cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nếu An Nhiên chết, anh không biết mình phải làm sao nữa, lấy cái chết để tạ tội cùng cô sao? Hay là mang theo gánh nặng trong lòng, sống cho hết cuộc đời?