Sau khi xong việc, Đàm Bân liền rời khỏi công ty, đúng là phải đi đến Ung Hoà cung để thắp hương.
Sống ở Bắc Kinh đã gần mười năm nhưng cô chưa đến Ung Hoà cung lần nào, lúc này cô bắt chước y hệt mọi người, khấu đầu, thắp hương. Đến lúc cầu nguyện, cô chỉ thầm lặp đi lặp lại một câu: “Xin ban phước cho anh ấy trở về bình an!”
Một giọt nước mắt lăn xuống, rớt ngay phía trước tấm quỳ chân, lan ra rất nhanh, trong chốc lát đã biến mất trong kẽ gạch hở.
Mấy ngày sau cô vẫn giữ liên lạc với Hoàng Cẩn, biết được bố Thẩm Bồi đã xuất viện, về nhà, việc truy bắt tội phạm của cảnh sát Cam Túc không có kết quả, không có tin tức gì của Thẩm Bồi, cũng không thấy tung tích của hai tên tội phạm ma tuý.
Mỗi ngày đi làm cô xử lý công việc một cách máy móc, nhìn bề ngoài thì không thấy có gì bất thường, nhưng ban đêm cô mất ngủ, phải uống rượu và thuốc an thần mới có thể ngủ được vài tiếng. Những giấc mơ dưới tác dụng của thuốc an thần đều là chia ly, tan vỡ, khi tỉnh dậy cô không nhớ được bất kỳ chi tiết nào, tim loạn nhịp.
Ánh đèn nơi đầu giường phản chiếu bức ảnh chụp chung của cô và Thẩm Bồi, Đàm Bân trở mình, giấu mặt vào trong gối.
Thời gian này Văn Hiểu Tuệ không thấy cô trên MSN và QQ, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thì nói lấp lửng, cuối cùng cô không còn kiên nhẫn được nữa, hết giờ làm liền chờ trước cổng công ty.
Khi nhìn thấy Hiểu Tuệ, Đàm Bân bỗng giật mình, nhận ra có điều gì đó bất thường, nhưng không nói gì, chỉ mở cửa xe, ngồi vào bên trong.
Đợi cô quay mặt lại, Văn Hiểu Tuệ mới thở ra một luồng khí lạnh. “Sao trông cậu như nghiện thế, người teo tóp thế này? Cái mặt này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vết bầm nơi khoé mắt Đàm Bân đã mờ nhưng vẫn đập vào mắt. Cô không thể giấu giếm được nữa, chỉ còn cách thú nhận.
©STENT
Nhưng cô không nói đến chuyện đêm hôm đó cô ở lại nhà Trình Duệ Mẫn.
Sau ngày hôm đó, Trình Duệ Mẫn không liên lạc với cô, Đàm Bân không dám nghĩ tới, hình như trong lòng cô có chút ấm áp, đến mức không dám chạm vào, cô sợ rồi chút ấm áp đó sẽ bị gió cuốn đi. Mấy lần muốn gọi điện, trước khi cuộc gọi kết nối, cô lại thay đổi ý định. Cô không biết ngoài việc hỏi chuyện vết thương thì còn có thể nói gì với anh.
Văn Hiểu Tuệ lái xe, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Việc lớn như thế, sao cậu lại chịu đựng một mình?”
“Mình không biết giải quyết như thế nào, nói cho cậu biết thì có tác dụng gì? Lại khiến mọi người phải lo lắng.”
Văn Hiểu Tuệ lườm cô, tỏ ra bất lực: “Được, vậy thì cậu đi chết một mình đi, để mình xem lúc nào thì cậu mới suy sụp!”
Đàm Bân mấp máy môi coi như trả lời.
Văn Hiểu Tuệ thở dài, nhân lúc đang chờ đèn đỏ, cô đưa tay phải ra vuốt má Đàm Bân, an ủi: “Không sao đâu. Thẩm Bồi nhất định sẽ không sao đâu.” Tuy nói vậy nhưng cô tự thấy giọng mình không có sức thuyết phục.
Đàm Bân lại mỉm cười. “Hành động mờ ám quá đấy, anh cảnh sát đang đứng bên ngoài kìa, đừng doạ người ta!” Rồi cô nói thêm: “Trên mặt có ít phấn đều bị cậu làm bay hết rồi.”
Nhìn cô vẫn còn cười được, Văn Hiểu Tuệ biết cô không sao, tạm thời thấy yên lòng nên đưa cô về nhà.
Đàm Bân lại chuyển chủ đề khác: “Cậu vẫn tốt chứ?”
“Cậu định hỏi chuyện gì?”
“Tất cả.”
“Cậu muốn hỏi về chuyện Trình Vĩ Quang hả?”
Đàm Bân ngầm thừa nhận.
“Anh ta gọi điện mấy lần, tớ không nghe. Cuối tuần dọn nhà, nhìn thấy những thứ tặng mà buồn nôn, nhưng lại không thể hạ quyết tâm vứt chúng đi. Thật khâm phục nhân vật nữ chính trong phim tình cảm, nhẫn kim cương mấy cara mà vung tay một cái, tõm một tiếng vứt xuống biển, thật là thoải mái. Haizz, tự thấy mình thật vô dụng.”
Đàm Bân nghe mà dở khóc dở cười.
“Có tin hơi đặc biệt một chút là con nha đầu đó hôm kia có đến tìm tớ.”
“Hả?” Đàm Bân bất ngờ. “Con bé đó đã đạt được mục đích rồi, còn muốn tìm cậu làm gì?”
“Không cam tâm chứ sao. Cậu nghĩ mà xem, cô ta thấy miếng thịt thơm ngon như thế, tìm mọi cách mới cướp được giờ chỉ chờ tớ khẩn cầu cô ta buông tay để có thể củng cố thêm cảm giác chiến thắng nhưng tớ lại không nói gì, cô ta thấy mất hứng làm sao, cô đơn làm sao!”
“Cô ta còn nói gì với cậu nữa?”
“Còn nói gì được nữa, chỉ luôn miệng kể anh ta yêu cô ta như thế nào.” Văn Hiểu Tuệ cười khinh bỉ. “Hôm đó cô ta mặc đầm màu đen bóng, trông cũng không đến nỗi, nhưng dưới ánh mặt trời chất liệu đó nhìn không khác gì cái túi ni lông đựng rác, cô ta còn trang điểm rất kĩ, rất đậm, lông mi giả dài nửa tấc, giữa ban ngày ban mặt lộ nguyên cả bộ ngực và nửa lưng, mọi người ở quán cà phê đều thấy nhức mắt. Tớ nhìn cô ta, cảm thấy tớ tự hạ thấp bản thân, sao tớ phải đi tranh giành một thằng đàn ông với loại con gái này chứ?”
Đàm Bân vỗ vỗ lên mu bàn tay cô. “Nghe tớ nói này, bất kỳ người bình thường có chỉ số IQ trên 70 khi gặp chuyện này thì chỉ có thể tìm một góc để tự sướng, trẻ con cũng có đứa rất hiểu chuyện, còn kẻ ngốc muốn được ăn mắng như thế thật chẳng có mấy người.”
“Đúng thế, tớ nói với cô ta: “Thế thì tốt quá, chị cũng mừng thay cho em, hãy bảo anh ta nhanh chóng cưới em đi, nếu không năm nào cũng có các em gái mười tám tuổi trưởng thành tranh giành thì em sẽ mệt lắm đấy!”.”
Đàm Bân cười, trong lòng tự nhiên thấy nhẹ nhõm.
Xe đến cổng khu chung cư, hai người vẫy tay chào tạm biệt.
Quay người đi, nụ cười trên mặt Đàm Bân lập tức biến mất. Cô mở cửa vào nhà, căn phòng vẫn y nguyên như cô lúc rời đi. Cô cởi giày, vứt mỗi chiếc một nơi, sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng.
Dù trong lòng cô có chất chứa bao nhiêu tâm sự thì thời gian vẫn cứ thế chảy trôi, ngày ngày tháng tháng nối tiếp nhau vô định.
Cuối tuần, cô vẫn hẹn Điền Quân ở câu lạc bộ quần vợt, anh ta quả nhiên dẫn cả cô con gái Tình Tình đến.
Cô bé mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo thể thao, mặt hơi tròn, mày thanh mắt tú, rất đáng yêu, chỉ có điều hơi ít nói.
Đàm Bân liên tục thiếu ngủ nên sức khoẻ hơi kém, chơi đến ván sau thì sắc mặt trắng bệch, phải nhờ người tập đến thay thế.
Cô ở bên cạnh, nói chuyện với Tình Tình. Đứa bé đó đúng là rất dễ thương, câu trả lời lúc nào cũng không quá ba từ “ầy”, “à”, “vâng”.
Đàm Bân cười thầm, trong lòng tự nhủ đứa bé này đúng là giống hệt bố nó.
Nhân lúc Điền Quân ra lau mồ hôi, uống nước, cô tiến lại nói: “Tôi muốn đưa Tình Tình đi chơi một lúc.”
Mục đích ngày hôm nay của Điền Quân vốn không phải là để chơi quần vợt nên anh ta không suy nghĩ gì, đồng ý ngay còn bông đùa: “Muốn đánh muốn mắng tuỳ cô, chỉ cần không đem bán Tình Tình của tôi đi là được.”
Đến lúc thương lượng với Tình Tình, cô bé nhìn Đàm Bân một lượt để đánh giá, lúc sau mới gật đầu.
Đàm Bân từng được một đồng nghiệp lớn tuổi giảng dạy về tâm lý trẻ em, một đồng nghiệp khác cũng từng giới thiệu cho cô hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà các bé gái thích đọc nhất.
Đàm Bân thức trắng một đêm, không biết bao nhiêu lần cô đã muốn tắt máy tính, nhưng cuối cùng cũng cố đọc xong một truyện. Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, không ngừng hỏi: “Khi tôi tầm tuổi đấy, toàn đọc Cổ Long và Diệc Thư, tệ nhất cũng là Nghiêm Tầm[1], trẻ con bây giờ đang nghĩ gì không biết?”
[1] Cổ Long: tác giả của tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng người Đài Loan. Diệc Thư: tác giả chuyên viết tiểu thuyết lãng mạn, tiểu thuyết gia đình thập niên 80,90, người gốc Thượng Hải, định cư tại Hồng Kông. Nghiêm Tầm: tác giả của tiểu thuyết lãng mạn thập niên 90, sinh ra ở Thượng Hải, sống và làm việc tại Đài Loan.
Đồng nghiệp nhắc nhở: “Cherie, chị đúng là già rồi, lỗi thời rồi.”
Lúc đó người lỗi thời là cô cũng chỉ đành dày mặt chịu trận.
Trước khi đi, Đàm Bân lại lo lắng sợ dẫn đến hiểu lầm không đáng có, liền hỏi một câu: “Chị nhà có biết không? Tốt nhất là nói với chị ấy một tiếng.”
Điền Quân ngạc nhiên vì sự cẩn thận và nhạy cảm của cô. “Không sao đâu, hai người cứ đi đi, tôi đã nói với mẹ Tình Tình, cô ấy biết rồi.”
Chiếc Bolaris của Đàm Bân vẫn còn để ở ga ra sửa xe, cô phải mượn xe của Văn Hiểu Tuệ.
Hỏi Tình Tình xem muốn đi đâu, nó nhìn cô từ trái qua phải. “Cô Đàm Bân, cháu thích kiểu tóc của cô.”
Thật là hiếm thấy, nó đã nói nhiều hơn ba từ. Đàm Bân cười, trả lời: “Kiểu tóc của cháu cũng rất đẹp, ai đưa cháu đi cắt đấy?”
“Mẹ cháu ạ!” Tình Tình phụng phịu túm lấy tóc mái. “Thẩm mỹ của mẹ quê chết đi được, lại không cho cháu được tự quyết.”
Đàm Bân muốn cười nhưng lại sợ làm tổn thương tới lòng tự tôn của con bé, đành quay mặt đi, cố kìm nén.
Cô nhất thời nhớ lại những năm tháng cấp ba của mình, thầm quý mến cậu bạn đội trưởng đội bóng rổ của trường học cùng lớp, mong muốn có thể thu hút được sự chú ý của cậu ta. Lúc đó cô vừa mới tạo kiểu tóc mới thì bị mẹ phát hiện. Bà cho là kiểu tóc đó không ra làm sao, bắt cô sửa lại kiểu như cũ.
Nhớ lại thời niên thiếu xa xôi ấy, Đàm Bân vẫn thường cảm thấy có chút giận hờn. Có lúc cô đùa với mẹ, nhắc lại chuyện cũ. Tuy mẹ cũng có ý hối hận nhưng miệng vẫn nói cứng: “Mẹ chẳng qua là vì muốn tốt cho con thôi. Nếu không, làm sao con có thể thi đỗ đại học?”
Cô bỗng thấy đồng cảm với Tình Tình nên dứt khoát đưa nó đến tiệm cắt tóc mình thường tới.
Học sinh không thể uốn tóc, nhuộm tóc, cũng không thể làm kiểu gì quá đặc biệt, sau khi thương lượng với nhà tạo mẫu tóc rất lâu, cuối cùng anh ta cũng cầm cây kéo lên.
Tình Tình rất có chủ kiến, không nghe theo sự sắp đặt của họ, ngăn nhà tạo mẫu tóc lại, hỏi xem ý anh ta định cắt thế nào.
Đàm Bân cảm thấy hơi ngại, nhưng nhà tạo mẫu tóc lại tỏ ra rất bình thản. Đứa bé này mặc dù khó tính nhưng vẫn lễ phép, thường ngày anh ta còn gặp nhiều khách hàng khó tính hơn.
Dưới bàn tay của nhà tạo mẫu tóc, kiểu tóc mới dần dần hình thành. Thực ra cũng chỉ là một kiểu tóc đơn giản, có điều tóc mái cắt mỏng, để lộ một phần trán, hai bên lại cắt ngắn, tạo tầng lớp, lớp tóc tạo kiểu tự nhiên ôm lấy má, khuôn mặt bỗng trở nên thanh tú hơn.
Tình Tình ngắm nghía mãi, cuối cùng gật đầu.
Đàm Bân như được ân xá, thấm thía một điều, đối phó với trẻ con quả không dễ.
Khi quay lại xe, Tình Tình hoạt bát hơn hẳn, hỏi vừa nhiều vừa khôn lanh, đến nỗi Đàm Bân không thể ứng phó, sắp bại trận đến nơi.
Toàn là: “Cô xinh đẹp như thế, ông chủ có quấy rối cô không?” hoặc: “Ông chủ của cô có đẹp trai không?” Cô có yêu ông ta không?”. Đàm Bân toát mồ hôi lạnh, không biết phải trả lời thế nào.
Hai người đi ăn tối tại nhà hàng đồ Tây Maxim, Đàm Bân nhẫn nại hướng dẫn nó cách chọn một suất đồ ăn tây, làm sao để uống rượu vang khi ăn cùng các loại thức ăn khác nhau. Lúc này Tình Tình đã hoàn toàn không đề phòng nữa, kể cho Đàm Bân nghe tâm sự của mình. Tâm sự của thiếu nữ đều là yêu thầm một bạn học nào đó mà không được đáp lại.
Đàm Bân rót cho nó một chút rượu hoa quả nhẹ, cười nói: “Khi cô học lớp mười, cô cũng thích một người. Cậu ta học rất giỏi nên rất kiêu ngạo, đến mức không thèm để ý đến ai. Cô rất tức giận, thầm nghĩ có gì mà giỏi chứ, sau đó cô lao vào học, cho đến khi ngang bằng cậu ta…”
Tình Tình lắng nghe chăm chú, hỏi dồn dập: “Sau đó thế nào? Có phải chú ấy bắt đầu theo đuổi cô?”
“Câu chuyện không như cháu tưởng tượng đâu.” Đàm Bân mỉm cười. “Đợi khi cô vượt qua cậu ta, nhìn lại mới phát hiện ra cậu ta cũng chỉ là một người bình thường, những ưu điểm khiến cô mê mệt đều là do cô tưởng tượng ra mà thôi…”
Những lời sâu sắc như thế, Tình Tình lại hiểu, nó hỏi: “Cháu phải đứng cao hơn bạn ấy thì mới thấy con người thật của bạn ấy, có đúng không ạ?”
Đàm Bân vui vẻ gật đầu, vỗ nhẹ lên khuôn mặt hồng hào của nó để cổ vũ.
Cuối cùng nói đến chuyện học hành, Đàm Bân cố gắng nói thật đơn giản, nhẹ nhàng: “Tiếng Anh chỉ là một công cụ giao tiếp, đừng nghĩ nó quá phức tạp. Nếu cháu nắm vững được nó thì nó có thể giúp cháu mở ra một cánh cửa tri thức mới của thế giới. Cháu sẽ thấy nhiều điều mà rất nhiều người khác không bao giờ thấy được, kể cả bố mẹ cháu.”
Không biết những lời này có thể ở lại trong đầu Tình Tình bao lâu, nhưng thứ Hai của tuần tiếp sau đó, khi gặp Điền Quân, cô phát hiện những nỗ lực của cô đã có hiệu quả.
Khi mời Điền Quân đến tham gia buổi trao đổi kỹ thuật diễn ra vào thứ Năm, Điền Quân không từ chối ngay mà chỉ giải thích một cách khó khăn: “Mấy buổi trao đổi trước tôi đều không đi, nếu giờ tham gia buổi trao đổi của công ty cô thì sẽ không công bằng với những nhà cung ứng khác.”
Đàm Bân đành phải nhượng bộ: “Vậy anh có thể cử một đại diện đến không? Buổi trao đổi của công ty tôi không hoàn toàn chỉ nói về kỹ thuật mà cũng có liên quan đến phát triển dịch vụ. Nếu chỉ có người của bộ phận thiết bị tham gia, đánh giá kết quả cuối cùng cũng không thể nói là toàn diện, công bằng. Anh nói có đúng không?”
Điền Quân do dự một lúc. “Cô để lại tài liệu để tôi xem xem.”
Đàm Bân thấy giọng của anh ta có vẻ xuôi xuôi liền lấy các văn bản đã chuẩn bị sẵn ra.
Nhưng do tính bảo mật nên cô chỉ có thể tóm tắt nội dung và đưa thêm mấy trang có liên quan đến phát triển dịch vụ.
Điền Quân chăm chú xem đi xem lại, sau đó khách sáo nói: “Những thông tin này, có lẽ bộ phận Marketing sẽ cảm thấy hứng thú nhất. Thế này vậy, tôi sẽ nói với Phó giám đốc Liêu bên bộ phận Marketing để họ cử đại diện tham gia, cô thấy có được không?”
Giọng điệu tuy mềm mỏng nhưng ý kiến rất kiên quyết, bộ phận kinh doanh chắc chắn sẽ không tham dự.
Đàm Bân hơi thất vọng, trong lòng thầm đánh giá, xét thấy Phó giám đốc Liêu bên Marketing cũng là tổ phó tổ mời thầu, nếu anh ta tham dự thì miễn cưỡng cô cũng có thể có được cơ hội.
Mà việc mời thầu vừa mới được tiến hành, nếu cứ thúc ép thì rất dễ phản tác dụng, làm người ta khó chịu.
Cô nhân cơ hội vội vã cảm ơn.
Tối hôm đó, vẫn giống như thường ngày, cô ở lại làm thêm giờ. Gần mười giờ, cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ.
Điện thoại kết nối, tín hiệu rất tệ, lúc được lúc không, chỉ nghe thấy một người đang cố hét lên, nhưng cô lại chẳng nghe được từ nào.
Cho rằng có kẻ xấu giở trò, cô kiên nhẫn hỏi: “Anh là ai? Anh có thể nói tiếng phổ thông không?”
Bên đó đột nhiên yên lặng, một lúc sau “rụp” một tiếng, cúp máy.
Đàm Bân lắc đầu, vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục viết báo cáo.
Đang viết, đột nhiên có linh cảm gì đó, tay cô run rẩy.
Cô tra số điện thoại vừa gọi đến trên mạng, ba giây sau, kết quả là: mã vùng thuộc Cam Nam, Cam Túc, là loại thẻ Thần Châu Hàng[2].
[2] Một loại thẻ điện thoại công cộng của Trung Quốc.
Ngón tay Đàm Bân lạnh toát, cơ hồ không cầm được điện thoại lên. Cô gọi lại, từng tiếng chuông đều đặn vang lên nhưng không có ai nghe máy.
Cô gọi lại mấy lần, đối phương đã tắt máy.
Đàm Bân không biết làm gì, căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.
Số điện thoại đó không ngờ lại là thẻ Thần Châu Hàng, bất cứ nơi nào cũng có thể mua được sim điện thoại mà không cần bất kỳ giấy tờ gì, tất nhiên không thể dựa vào đó để tìm tung tích của chủ nhân.
Nghiến răng ngồi một lát, cô mở ví, bên trong có một tấm danh thiếp của hai viên cảnh sát thuộc sở cảnh sát tỉnh Cam Túc.
Lần này rất thuận lợi, chỉ một hồi chuông là có người nhấc máy, nghe giọng nói thì đó là người cảnh sát đứng tuổi.
Ông ta ghi lại số điện thoại, bảo Đàm Bân đảm bảo mở di động 24/24, đối phương rất có thể sẽ gọi lại. Hiện tại phải xác nhận trước là người này rõ ràng có liên quan đến Thẩm Bồi.
Đàm Bân hỏi: “Nhưng họ nói tôi nghe không hiểu, thế thì phải trả lời làm sao?”
“Nghe cô miêu tả thì rất có thể là người Tây Tạng. Rất nhiều người trong bọn họ không biết tiếng Hán, nhưng có thể nghe hiểu. Tôi sẽ cho người nghe lén và dịch, nhưng để nhân viên và thiết bị có thể đến nơi thì cần phải có thời gian để quy trình pháp lý được phê chuẩn. Cô nghe đây, nếu còn có những cuộc điện thoại tương tự thì hãy nói tiếng phổ thông thật chậm, thật rõ ràng với họ để duy trì liên lạc và bảo họ cung cấp bằng chứng là Thẩm Bồi còn sống.”
Đàm Bân lạnh người, một lúc lâu mới phản ứng lại được. “Anh nghi ngờ là bọn bắt cóc tống tiền?”
“Chưa chắc. Nếu là bắt cóc, bọn chúng rất có thể đã tìm bố mẹ của Thẩm Bồi.”
Đêm đó, Đàm Bân chuyển điện thoại từ phòng khách vào phòng ngủ, chuông di động để ở mức to nhất, sợ để nhỡ cuộc gọi sau.
Nhưng cả đêm di động không đổ chuông thêm lần nào nữa.
Sáng hôm sau, Đàm Bân thử gọi lại, số máy đó đã mở máy nhưng vẫn không có người nghe.
Chuông điện thoại đổ từng hồi càng khiến Đàm Bân thêm xúc động, cảm thấy mình lại sắp suy sụp.
Sau đó, Đàm Bân gọi cho Hoàng Cẩn, nhờ cô ấy thông báo tình hình cho bố mẹ Thẩm Bồi.
Mười giờ sáng, từ Lan Châu cung cấp một thông tin, số điện thoại mà Đàm Bân cung cấp đúng là mã số điện thoại của thẻ Thần Châu Hàng có mã vùng là khu tự trị Cam Nam, người gọi thuộc khu vực A Mộc Khứ Hồ.
Người cảnh sát đứng tuổi lại nói với Đàm Bân bắt đầu từ ngày kia, di động và điện thoại bàn của cô và của bố mẹ Thẩm Bồi đều bị sở cảnh sát nghe lén.
Mặc dù việc nghe lén này không ảnh hưởng đến các cuộc gọi về công việc của công ty nhưng cô vẫn theo quy định, thông báo tin tức này với các giám đốc và các cộng sự của mình.
Lưu Bỉnh Khang chỉ cảm thấy gần đây cô không được vui bây giờ mới biết xảy ra chuyện gì, liền đề nghị cô nghỉ phép vài ngày.
Đàm Bân nghĩ ngợi, không cố chấp nữa, liền đồng ý. Với bộ dạng của cô bây giờ, tuy bên ngoài không có gì bất thường nhưng với tinh thần khủng hoảng như thế mà tiếp tục làm việc thì biết đâu lại gây ra rắc rối lớn.
Khi nói chuyện với Kiều Lợi Duy, Đàm Bân chỉ nói nhà có việc riêng cần phải xử lý, bàn giao xong công việc, cô liền thu dọn đồ, chuẩn bị về nhà.
Kiều Lợi Duy lại cúi người, thì thầm vẻ bí mật: “Cherie, cô biết không? Hội nghị đánh giá kinh doanh tháng này, ngài Lý cũng tham gia đấy.”
Đàm Bân ngẩng đầu, đây mới là thông tin giật gân.
CEO Lý Hải Dương dường như đã bị bộ phận kinh doanh lãng quên suốt ba tháng nay, giờ lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đàm Bân cho rằng có điều gì đó bất thường, dự báo sắp xảy ra việc không bình thường.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, Kiều Lợi Duy nhẹ nhàng đưa ra đáp án: “Công ty bên châu Âu đã điều chỉnh tổ chức xong rồi, hiện tại đang luân chuyển tới các vùng, có lẽ ông ta nhân cơ hội này mà được thăng chức rồi.”
Đàm Bân tỏ vẻ kinh ngạc.
Kiều Lợi Duy cười cười. “Xem tình hình hiện nay, Ray và Tony đúng là như tuyết tháng Sáu, hận muốn chết.”
Đàm Bân nhất thời kinh ngạc, dường như không thể thốt nên lời.
Sau khi được thăng chức, tầm mắt cô như rộng mở hơn, cả ngày xoay quanh những con người đó, nhìn rõ những tiểu tiết mà trước đây mơ hồ không hiểu.
Lưu Bỉnh Khang làm kinh doanh nhiều năm tại MPL, khi CEO tiền nhiệm từ chức, ông ta dường như ôm tất cả các lĩnh vực quan trọng.
Lúc Lý Hải Dương mới đến, ông ta luôn muốn nhúng tay vào một số lĩnh vực quan trọng nhưng đành bất lực vì đối phương phòng bị quá chặt, gần như không có kẽ hở, cho đến khi ông ta tìm thấy điểm đột phá từ Trình Duệ Mẫn.
Người thuộc bộ phận khác khi nhắc đến Trình Duệ Mẫn, trong lời nói không có chút gì khách khí. Nghe bọn họ nói, Trình Duệ Mẫn và Lưu Bỉnh Khang bất hoà đã lâu, trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao – trung, đó đã là bí mật được công khai bắt đầu từ nửa cuối năm ngoái, do có sự khác biệt về chiến lược phát triển lâu dài mà quan hệ của hai người càng ngày càng xấu đi.
Mà Trình Duệ Mẫn cuối cùng bị ép phải rời khỏi công ty, rõ ràng là vì nóng vội dẫn đến phán đoán sai tình thế, đánh giá cao Lý Hải Dương, đồng thời đánh giá Lưu Bỉnh Khang quá thấp.
Thế là vào thời khắc quan trọng Lý Hải Dương quyết đoán thí tốt, Lưu Bỉnh Khang thì gạt lệ giết mã trước trận mạc, Trình Duệ Mẫn nghiễm nhiên trở thành vật hy sinh. Sau đó lấy việc Dư Vĩnh Lân từ chức làm cái giá phải trả để có được sự bình lặng tạm thời, nhưng việc cạnh tranh của Lý – Lưu vẫn chưa dừng lại.
Lúc này, một trận đấu tranh quyền lực mới sắp xuất hiện, thế cân bằng bị phá vỡ, sẽ lại xuất hiện sự xáo trộn mới.
Đàm Bân không thích tranh giành mà thích sự ổn định. Tình thế chưa rõ ràng thì việc cô có thể làm chỉ là tiếp tục tuân theo nguyên tắc, nắm vững hai tài nguyên quan trọng là khách hàng và doanh số kinh doanh.
Ngồi trong taxi, cô thầm thở dài.
Nhớ lại những lần gặp mặt trước đây, thần sắc Trình Duệ Mẫn vô cùng mệt mỏi, rõ ràng trong những ngày tháng sau khi rời khỏi MPL, cuộc sống của anh không mấy dễ chịu.
Đàm Bân cầm điện thoại lên, lưỡng lự một lúc rồi bấm số của anh.
“A lô!” Đầu máy kia, giọng Trình Duệ Mẫn vang lên rất khẽ.
“Tôi, Đàm Bân đây, mãi mà không qua thăm anh được, thật có lỗi quá!” Đàm Bân cẩn trọng lựa từng lời nói. “Vết thương của anh đã đỡ chút nào chưa?”
“Đã đỡ nhiều rồi. Cảm ơn em!” Giọng Trình Duệ Mẫn đã to hơn một chút nhưng vẫn có vẻ mệt mỏi.
“Anh bị làm sao thế? Hay là anh ốm rồi?” Đàm Bân hoài nghi.
Duệ Mẫn khẽ cười, nói: “Không phải đâu, tôi vừa từ Hà Lan về nên thấy hơi mệt một chút, chắc vì do lệch múi giờ thôi.”
“Thế ạ, thật là ngại quá, tôi lại quấy rầy lúc anh đang nghỉ ngơi thế này.”
“Không sao, tôi cũng vừa tỉnh. Tiểu Đàm à, tình hình em ở bên ấy thế nào?”
“Tôi vẫn đang chờ tin tức thôi.” Nghe giọng nói của Trình Duệ Mẫn đã khản đặc, Đàm Bân không nỡ nói thêm. “Anh cứ nghỉ ngơi đi đã, chúng ta nói chuyện sau, tôi cúp máy trước nhé!”
Vừa nói Đàm Bân vừa nhấc điện thoại ra khỏi tai, vô tình bỏ lỡ câu cuối cùng vang lên từ đầu máy bên kia, là giọng của một người phụ nữ: “Trình tiên sinh, cậu đang dùng máy điện tâm đồ nên không được sử dụng điện thoại đâu!”
Đàm Bân xin nghỉ phép bốn ngày, nhưng thực sự mấy ngày qua cô chẳng được yên ổn.
Công việc bộn bề tồn đọng, chỉ trong ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi làm sao có thể bàn giao hết, chưa kể đến vô số các cuộc điện thoại liên tục đổ chuông, các email không ngừng được gửi đến.
Tuy nhiên, có thể nói phía cảnh sát cũng hành động khá nhanh. Trước tiên, dựa vào chức năng định vị trí sóng của điện thoại, họ đã khoanh vùng được kẻ tình nghi trong phạm vi hơn mười kilômét. Chỉ một ngày sau đó, cảnh sát đã tìm ra chủ nhân của chiếc máy điện thoại kia. Nhưng kết quả chỉ khiến người ta cảm thấy thất vọng.
Chiếc điện thoại đó là của một người dân du mục sống ở gần thị trấn A Mộc Khứ Hồ. Nghề tay trái của anh ta là cung cấp dịch vụ điện thoại trả trước, đối tượng phục vụ là dân du mục sống ở vùng thảo nguyên. Vào mùa thu, họ thường di chuyển qua vùng này, thỉnh thoảng mới cần dùng điện thoại để liên lạc.
Quả nhiên sau khi kiểm tra nhật ký cuộc gọi, phía cảnh sát chỉ tìm thấy những số điện thoại được gọi đi.
Theo lời kể của chủ nhân chiếc điện thoại, tối hôm đó có một người đàn ông tìm đến chỗ anh ta. Người này chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất rồi vội vã rời đi. Sở dĩ người dân du mục nọ nhớ được như vậy là vì vị khách đó có cầm theo một tờ báo cũ, trên đó là một số điện thoại nguệch ngoạc được ai đó viết vội bằng thứ nước giống nước tương.
Ngay sáng sớm ngày hôm sau, vị khách nọ cùng gia đình, xe bò và đàn cừu của mình rời khỏi điạ bàn thị trấn A Mộc Khứ Hồ, tiếp tục hành trình di chuyển về phía nam.
Cảnh sát đưa ra hai tấm ảnh chụp chân dung hai tên tội phạm buôn bán ma tuý, yêu cầu nhận diện, song người dân du mục nọ khăng khăng lắc đầu nói chưa từng gặp họ.
Chẳng dễ dàng gì mới lần ra được manh mối, vậy mà đến đây cuộc điều tra lại rơi vào bế tắc.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Hoàng Cẩn, biết phía cảnh sát đã có manh mối mới, Đàm Bân lập tức bỏ lại mọi việc, sốt sắng chạy đến. Tuy nhiên, cô không ngờ thứ mình chờ đợi bấy lâu nay lại chỉ là tin tức quá đỗi thất vọng này.
Người Đàm Bân như sắp đổ gục, cô ôm lấy mặt, nỗi đau đớn, thất vọng bỗng chốc ùa tới. Lúc này, cô thực sự không thể nhấc đầu lên, toàn thân dường như đã bị rút cạn sức lực.
Lúc đó, Hoàng Cẩn bỗng ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Mẹ Thẩm Bồi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, em nhất định phải trụ vững.”
Đây là lần đầu tiên Đàm Bân được gặp mẹ của Thẩm Bồi. Khuôn mặt bà thanh tú, diễm lệ, nếu đứng từ xa nhìn lại nét trẻ trung đó thật khiến người khác kinh ngạc. Chỉ đến khi lại gần, Đàm Bân mới thấy được những nếp nhăn tuổi tác hiện trên vầng trán và khoé mắt bà. Rõ ràng dung mạo của Thẩm Bồi được di truyền từ mẹ, song lại không cuốn hút bằng.
Lúc ấy mẹ Thẩm Bồi đang ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt đỏ hoe, ánh nhìn đờ đẫn, im lặng không nói câu nào.
Đàm Bân thở một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười, tiến lại, quỳ trước mặt bà.
“Bác đừng quá lo lắng. Cháu thấy đây là một tin tốt đó ạ!”
Mẹ Thẩm Bồi khẽ ngước mắt liếc nhìn Đàm Bân, ánh mắt vẫn vô hồn như vậy.
“Dù sao bây giờ chúng ta cũng biết rõ Thẩm Bồi vẫn đang sống tốt, có thể anh ấy đang tìm cách liên lạc với chúng ta. Quan trọng là anh ấy không bị rơi vào tay bọn tội phạm bỏ trốn…”
Nói đến đây, Đàm Bân bỗng nghẹn lời, không thể nói thêm được gì nữa. Cô lặng lẽ quay người đi.
Hoàng Cẩn đưa cô ra cửa, hỏi vẻ ngờ vực: “Đàm Bân, có thật đúng như những gì em nói không?”
Đàm Bân không trả lời. Cô ngước nhìn trời cao, thở dài nói: “Em không biết, có thể anh ấy ở hiền gặp lành.”
Vài ngày sau, đầu óc Đàm Bân hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Hai căn phòng chật chội là nơi ở của ba con người, một người là cảnh sát mặc thường phục phụ trách việc nghe ngóng thông tin, một người là sinh viên gốc Tạng của Học viện Dân tộc.
Họ đều ở ngoài phòng khách, vừa thực thi nhiệm vụ vừa xem ti vi. Lúc này, Đàm Bân đang ngồi một mình trong phòng, lên mạng check mail. Một lúc sau, cô thấy mệt nên lên giường, ngủ một giấc.
Khung cảnh xung quanh hỗn loạn nhưng lại khiến Đàm Bân trút đi phần nào những áp lực đè nặng. Mấy đêm qua cô không mơ mộng gì nữa.
Đúng là lần này họ đã không phải đợi lâu.
Mới sáu giờ sáng, tiếng chuông điện thoại khiến mọi người choàng tỉnh giấc, quả thật quá bất ngờ.
0941, đó là một cuộc điện thoại đường dài từ Cam Nam.
Đàm Bân vội nhảy ra khỏi giường, cứ thế chạy thẳng ra phòng khách, không buồn xỏ dép.
Sau khi đã bình tĩnh hơn, Đàm Bân run rẩy nhận điện thoại.
Cũng như những lần trước, phía đầu dây bên kia vọng lại toàn là tiếng địa phương, nhưng giữa những âm thanh khó hiểu đó cô có thể nghe rõ một cái tên quen thuộc, mặc dù phát âm không chuẩn nhưng cũng đủ để cô nhận ra.
Thẩm Bồi…
Thẩm Bồi…
Đàm Bân vội hướng ánh mắt về phía cậu sinh viên người Tạng.
Anh chàng đó liền tiến đến nhận điện thoại. Sau một hồi đối thoại bằng tiếng Tạng, anh ta ngẩng lên hỏi vẻ kinh ngạc: “Bân Bân là ai thế?”
Tim Đàm Bân bỗng đập loạn nhịp. “Là tôi!”
Cậu sinh viên nọ ngạc nhiên nói: “Kỳ lạ thật, người đó nói ông ấy là lạt ma của một ngôi chùa nào đó, hình như có người muốn nói chuyện với cô.”
Đàm Bân vội nhào tới, đầu gối không may va phải chiếc bàn trà, đau đến tê buốt. Nhưng cô chẳng hề bận tâm, vẫn lết tới, hai tay run rẩy cầm điện thoại.
“Tiểu Bồi, là anh phải không? Em là Bân Bân đây… A lô, Tiểu Bồi, em xin anh, anh hãy nói gì đi…”
Những người xung quanh đều nín thở chờ đợi, nhưng bên kia vẫn lặng im, chỉ nghe thấy tiếng điện lưu chạy đều đều.
Chẳng biết bao lâu sau, một giọng nói bỗng vang lên, khản đặc và yếu ớt, nhưng Đàm Bân vẫn có thể nghe được tiếng gọi quen thuộc: “Bân Bân…”
Đã lâu lắm rồi Đàm Bân không nghe được giọng nói ấy. Cô nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ bỗng trào ra. “Là em… Tiểu Bồi… Anh đang ở đâu?”
“Bân Bân…”
“Em đây… Em đây!” Nước mắt cô đã chảy tràn xuống hai gò má.
Đầu dây bên kia không có tiếng ai trả lời, tất cả lại chìm trong yên lặng.
“Tiểu Bồi…”
Bỗng có tiếng ồn vọng qua điện thoại, tiếp đó là một giọng nói lớn bằng tiếng Tây Tạng.
“Mau trả lời đi!” Một trong hai viên cảnh sát thúc giục chàng sinh viên người Tạng.
Viên cảnh sát còn lại vội vã đứng dậy, chạy vào một căn phòng khác để báo cáo tình hình về sở.
Đàm Bân ngồi bệt dưới đất, đờ đẫn nhìn họ bận rộn chạy qua chạy lại, tai cô như ù đi.
Một lúc sau, Đàm Bân mới sực tỉnh. Cô vội cướp lấy điện thoại. “Các anh đang nói gì thế? Tại sao không cho Thẩm Bồi nói tiếp?”
Viên cảnh sát đang hí hoáy viết lên giấy những câu cần hỏi cho anh chàng sinh viên người Tạng, thấy vậy liền chau mày ra hiệu cho đồng nghiệp.
Anh cảnh sát còn lại vội ôm lấy Đàm Bân, kéo cô ra khỏi phòng khách.
“Cô bé này, cô thông minh lắm cơ mà, tại sao hôm nay lại sơ suất như thế? Rốt cuộc kẻ nào đang ở đầu dây bên kia, chúng ta vẫn chưa thể xác định rõ…”
Đàm Bân lặng lẽ cúi đầu, không nói.
“Đừng trách cô ấy. Chúng ta mau trở về sở thôi.” Đồng nghiệp của anh ta ló đầu ra nói.
“Xong rồi à?”
“Ừm, nói chung là đã có thể báo cáo kết quả được rồi. Sau đó, chúng ta thông báo với bên Lan Châu để đón người về là ổn.”
Anh chàng vươn vai, mỉm cười nói với Đàm Bân: “Giờ cô có thể yên tâm được rồi đó, tối nay cứ ngủ thật ngon nhé!”
“Anh ấy đang ở đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện này tạm thời không thể tiết lộ cho cô biết được, chúng tôi có quy tắc riêng của mình…”
“Tôi không muốn nghe câu đó của các anh!” Đàm Bân bực bội ngắt lời. “Lúc nào chúng tôi có thể gặp được anh ấy?”
“Tôi cam đoan là không để các vị chờ lâu đâu. Anh ấy bị thương và đang được chữa trị, nhưng cô yên tâm, mọi chuyện đã ổn rồi.” Viên cảnh sát vẫn kiên trì giải thích và không hề tỏ ra tức giận. Mấy ngày qua, nhìn vẻ ủ rũ và đau khổ đến mất ăn mất ngủ của Đàm Bân, anh ta cũng động lòng trắc ẩn.
Chiều tối ngày hôm sau mới có tin tức từ phía Lan Châu. Cuối cùng họ cũng tìm được Thẩm Bồi trong một ngôi chùa Tây Tạng gần huyện Mã Khúc.
Theo manh mối được hoà thượng trong chùa cung cấp, sở cảnh sát tỉnh đã tìm ra danh tính của người dân du mục gọi điện thoại vài hôm trước đó.
Diễn biến của vụ án nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Thì ra khi đang đưa gia đình di cư về phía nam theo tập tục truyền thống, trên đường băng qua huyện Quảng Hà, người dân du mục nọ đã phát hiện ra Thẩm Bồi đang nằm thở thoi thóp trong bụi rậm.
Lúc đó, khắp người Thẩm Bồi đầy vết thương, trên người chỉ còn độc chiếc quần lót rách nát, trong túi không có một xu, cũng chẳng có bất kỳ giấy tờ tuỳ thân nào.
Dù đang trong cơn mê man nhưng khi thoáng nghe thấy tiếng người, bản năng sinh tồn của Thẩm Bồi bỗng trỗi dậy. Anh cố gắng mở mắt, gắng hết sức bò về phía chiếc xe bò, kêu cứu: “Cứu tôi với…”
Song tiếng kêu của Thẩm Bồi quá yếu ớt nên không ai nghe thấy. Mới bò được nửa đường, anh đã kiệt sức và lại chìm vào hôn mê sâu. May thay vợ của người dân du mục đã phát hiện ra Thẩm Bồi. Thấy anh vẫn còn thở, nhìn tướng mạo cũng không giống người xấu nên họ quyết định đưa anh đi theo.
Vì vết thương quá nghiêm trọng, không được sát trùng cẩn thận, cũng không có thuốc trị thương nên dọc đường đi Thẩm Bồi liên tục sốt cao, mê man bất tỉnh. Cũng có lúc anh tỉnh lại, nhưng vì ngôn ngữ khác nhau nên hoàn toàn không biết mình đang ở đâu và làm cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Chỉ đến khi tới huyện Lục Khúc, gặp được vị lạt ma biết nói tiếng Hán, Thẩm Bồi mới mơ màng nói tên một người. Sau khi vị lạt ma truy hỏi một hồi, anh mới thốt ra được số điện thoại của ai đó.
Đó là lí do vì sao Đàm Bân nhận được cuộc điện thoại kì lạ đó.
Nhờ vị lạt ma chỉ dẫn, người dân du mục tốt bụng đã đưa Thẩm Bồi đến ngôi chùa ở Mã Khúc, cầu xin những hoà thượng ở đây cứu chữa.
Nhiều vị hoà thượng trong chùa có y thuật cao siêu bí truyền của người Tây Tạng. Tuy nhiên, những thứ thuốc thần bí của họ lại không phát huy hiệu quả với vết thương của Thẩm Bồi. Tình trạng bệnh tình chuyển biến lúc xấu lúc tốt khiến họ tưởng rằng anh không thể qua khỏi, chuẩn bị bỏ cuộc. Song vào một buổi sáng nọ, điều kì diệu đột nhiên xuất hiện. Thẩm Bồi bỗng hạ sốt, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Khi cảnh sát tìm thấy Thẩm Bồi và đưa vào bệnh viện Nhân dân tỉnh Cam Túc, anh đã không còn trong tình trạng nguy kịch nữa, có thể xuống giường, bám tường tự đi.
Theo kết quả kiểm tra của bệnh viện, Thẩm Bồi đúng là đã từng bị thương nghiêm trọng, may là chỉ là ngoại thương, vết thương cũng đã chuyển biến tốt đẹp nên không để lại quá nhiều di chứng.
Thực ra, điều mà phía cảnh sát nóng lòng muốn biết là tung tích của hai kẻ tội phạm buôn ma tuý. Nhưng mặc cho cảnh sát tìm mọi cách, từ cứng rắn tới mềm mỏng để thăm dò, Thẩm Bồi vẫn không chịu hợp tác, nhất quyết không khai nửa lời.
Sau vài ngày đấu tranh căng thẳng, cảnh sát đã hoàn toàn bất lực, đành phải đưa Thẩm Bồi trở lại Bắc Kinh.
Không ai biết sau khi rời đội Thẩm Bồi đã phải trải qua những gì. Từ khi lạc đường mất tích trong trận mưa lớn hôm ấy đến lúc được người dân du mục nọ cứu sống, khoảng thời gian đó Thẩm Bồi đã ở đâu, làm gì vẫn là câu hỏi không có lời đáp.
Hai ngày sau, tại sân bay của thủ đô Bắc Kinh, Đàm Bân và cha mẹ Thẩm Bồi ngồi lặng lẽ, phấp phỏng chờ đợi chuyến bay từ Lan Châu.
Cả ba người đều căng thẳng, đặc biệt là mẹ Thẩm Bồi.
Dưới ánh đèn sáng choang, khuôn mặt và đôi môi nhợt nhạt của bà như nói hết nỗi lo âu của một người mẹ thương con.
Cha Thẩm Bồi hơn mẹ anh ít nhất mười tuổi, tóc mai đã bạc. Thoạt nhìn có thể thấy ông là một người chồng hết sức yêu chiều vợ. Từ lúc đến sân bay ông luôn nắm chặt tay vợ như thể an ủi.
Đàm Bân cũng đang hoang mang như họ, đầu óc cô giờ đây hoàn toàn hỗn loạn chỉ biết ngồi cắn ngón tay một cách vô thức.
Thời gian như đang thử thách sự nhẫn nại của mọi người, chuyến bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh trễ nửa tiếng.
Từng tốp, từng tốp hành khách đi ra khỏi sân bay. Một lúc sau mới thấy hai viên cảnh sát tỉnh Cam Túc đẩy xe đưa người ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Bồi, Đàm Bân gần như không nhận ra anh.
Lúc đó, Thẩm Bồi mặc một bộ đồ cũ kĩ, đầu cạo trọc lốc, trên đầu quấn chằng chịt băng trắng, trông chẳng khác nào xác ướp.
Dù vậy khuôn mặt anh lại không hề bị thương, vẫn thanh tú như ngày nào.
Mẹ Thẩm Bồi lao đến, vừa vuốt lên mặt, lên người con trai vừa lắp bắp nói: “Bồi Bồi, con làm cha mẹ sợ quá!”
Cha anh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, vừa đặt tay lên vai con vừa không ngừng an ủi người vợ đang quá kích động.
Đàm Bân thẫn thờ nhìn ba người họ, muốn đi đến gần nhưng lại lưỡng lự. Cô cảm nhận được một cách sâu sắc rằng mình không có vị trí nào trong gia đình họ.
Viên cảnh sát trẻ nhìn cảnh tượng này có vẻ không thuận mắt, liền cúi đầu nhắc cho Thẩm Bồi biết về sự tồn tại của Đàm Bân.
Anh vội thoát ra khỏi vòng tay mẹ, quay đầu nhìn về phía Đàm Bân, ánh mắt đầy mong ngóng, chờ đợi.
Cô tiến lại, ôm chầm lấy anh. Qua lớp áo rộng thùng thình, cô có thể cảm nhận được anh đã gầy đi rất nhiều, giờ người chỉ còn da bọc xương.
Thẩm Bồi không nói gì, chỉ vùi đầu lên vai Đàm Bân, khẽ gọi tên cô: “Bân Bân…”
Trong nỗi xót xa vô hạn, nước mắt Đàm Bân cứ thế lã chã rơi: “Tiểu Bồi… Cuối cùng anh cũng đã trở về rồi.”
Mặc dù con người Thẩm Bồi đã trở về nhưng đó chỉ là thể xác bên ngoài, còn linh hồn anh đã lưu lạc trên thảo nguyên Tang Khoa.
Bác sĩ nói rất ngắn gọn rằng Thẩm Bồi cần phải có thời gian để dần hồi phục vì vừa phải chịu sự kích động quá lớn.
Nhân lúc anh đang ngủ say, Đàm Bân mới được nhìn kĩ anh, lòng nặng trĩu.
Sau vài ngày được tận tình chăm sóc, khuôn mặt Thẩm Bồi đã đầy đặn hơn chút ít. Lúc này, tóc anh mới mọc lại, trông chẳng khác nào bệnh nhân bị ung thư vừa trải qua một kỳ hoá trị liệu. Qua lớp tóc cụt nghủn đó, người ta có thể nhìn thấy cả dấu vết của những mũi khâu.
Thời gian nghỉ ngơi của Thẩm Bồi cũng bị đảo lộn. Hằng đêm anh không thể chợp mắt, sáng ra cũng không ngủ ngon giấc. Thẩm Bồi lúc nào cũng nhăn mày nhăn mặt như thể sợ những chuyện kinh khủng sẽ quay trở lại tìm anh trong giấc mơ.
Mỗi lần như vậy, Đàm Bân lại vội vàng nắm chặt lấy tay anh.
Tay Thẩm Bồi trước kia thon dài và nhẵn mịn, vậy mà giờ đây trên đôi bàn tay đó chằng chịt vết máu khô, ngón tay nứt nẻ, ngả màu tím đen.
Nhớ lại hình ảnh người con trai bảnh bao đứng tựa người vào chiếc Pajero, vẫy tay với cô vào một buổi sáng tháng Tám, lòng Đàm Bân không khỏi xót xa. Cô gục xuống thành giường, vùi mặt vào tay anh.
Thẩm Bồi bất giác cựa người, mở to mắt tỉnh dậy. Trán anh đầm đìa mồ hôi.
Đàm Bân giật mình ngồi bật dậy, vội vã lấy nước bón cho anh.
“Bân Bân, anh vừa mới nhìn thấy Lý Canh.” Thẩm Bồi nhìn trân trân lên trần nhà, ánh mắt đờ đẫn, tâm trí như thể đang lưu lạc ở một thế giới khác.
“Lý Canh? Anh ta là ai thế?” Đàm Bân vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi rất thận trọng.
“Cứ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy Lý Canh. Mặt anh ấy đầy máu, nhìn anh như muốn nói: “Thẩm Bồi, cứu anh với, anh không muốn chết!” Nhưng anh ấy vẫn chết… Nếu không lên xe anh, anh ấy sẽ không phải chết.”
Đàm Bân sực nhớ ra, Lý Canh chính là người bạn đi cùng Thẩm Bồi và thiệt mạng trong vụ tai nạn hôm đó.
Cô lau mồ hôi cho Thẩm Bồi, cố bình tĩnh nói: “Không phải anh nhìn thấy Lý Canh đâu, đó chỉ là giấc mơ thôi. Vụ tai nạn xe hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, anh ấy chết là vì không chịu thắt dây an toàn, không liên quan gì đến anh cả.”
“Không phải vậy!” Thẩm Bồi bị kích động mạnh. Anh ngồi bật dậy, lắc hai cánh tay Đàm Bân khiến khung giường rung lên bần bật. “Lý Canh nói với anh hãy cứu anh ấy! Lúc đó anh không biết làm gì cả, e đã bao giờ nghe thấy, nhìn thấy cảnh tượng đó chưa? Người bạn thân sớm tối có nhau chết ngay trước mắt mình, vậy mà mình chỉ biết bất lực giương mắt nhìn, không biết làm gì…”
Để trấn an cơn kích động của Thẩm Bồi, Đàm Bân đành phải nói lớn: “Tiểu Bồi, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không phải lỗi của anh.”
“Không phải…” Thẩm Bồi ôm lấy đầu, đau đớn hét lên.
“Tiểu Bồi, anh bình tĩnh lại đi!” Đàm Bân ôm chặt lấy anh, khung cảnh trước mắt cô bỗng nhoè đi trong mơ hồ.
Nghe thấy tiếng hét lớn, y tá vội chạy vào và tiêm thuốc cho Thẩm Bồi, không quên trách móc Đàm Bân: “Cô đã nói với anh ấy những gì thế? Đi ra ngoài mau, lần sau tuyệt đối không được làm bệnh nhân kích động như thế nữa!”
Đàm Bân lui ra hành lang, buồn bã ngồi sụp xuống. Nỗi mệt mỏi bỗng xâm chiếm khắp cơ thể, tim cô như bị thắt lại đến nghẹt thở, mọi thứ xung quanh chao đảo, quay cuồng.
Từ sau khi Thẩm Bồi trở về, cô đã xin nghỉ thêm mấy ngày phép nữa, vậy mà thời gian hai người được ở cạnh nhau chẳng đáng là bao, có rất nhiều việc cô vẫn chưa thể hiểu rõ.
Trước đây Đàm Bân chỉ biết gia thế của Thẩm Bồi không tồi, nhưng không thể ngờ gia đình họ lại làm việc khoa trương đến vậy.
Mẹ Thẩm Bồi hằng ngày đều ở bên túc trực, không chịu rời nửa bước, chưa kể có cả bà vú gần sáu mươi tuổi nghe nói đã chăm sóc anh từ tấm bé. Ngoài ra, họ còn mời thêm hai hộ lý, một bác sĩ, một y tá, ngày đêm chạy qua chạy lại phòng bệnh như con thoi. Ngày nào cũng vậy, người thân và bạn bè lũ lượt kéo đến thăm, đứng chật cả phòng bệnh, nhìn mà phát mệt.
Đàm Bân không có kinh nghiệm trong chuyện này, chân tay bỗng trở nên lóng ngóng. Trước nay, cô chưa từng sợ sệt khi đứng trước bất cứ hoàn cảnh nào nên cứ nghĩ mình có thể giúp đỡ được gì đó. Nhưng khi đứng giữa những con người đó, cô ngại ngùng vì thấy mình như người thừa.
Thấy tâm trí của Thẩm Bồi vẫn bất ổn và thường xuyên bị kích động, Đàm Bân đã thử bàn với mẹ anh mời một bác sĩ tâm lý đến chữa trị, nhưng bà lại khéo léo từ chối.
Bà nói: “Tinh thần của Bồi Bồi không có vấn đề gì cả, chẳng qua vì phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết nên khó tránh khỏi bị kích động, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là sẽ ổn.”
Đàm Bân muốn giải thích cho bà hiểu sự khác biệt giữa trị liệu tâm lý với trị liệu tâm thần, cũng muốn nhắc đến những điều Thẩm Bồi phải chịu đựng, song chẳng hiểu sao cô không nói nổi thành lời.
Đứng ngoài quan sát vài ngày, Đàm Bân nhận thấy mẹ Thẩm Bồi đã quen là người ra lệnh ở trong nhà. Mặc dù cách nói chuyện của bà lịch sự, chu toàn, nhưng lại không bao giờ chịu tiếp nhận ý kiến của người khác.
Điều thường thấy ở những cặp vợ chồng mà vợ trẻ hơn là cô vợ thường trở nên kiêu căng, ngang bướng vì được chiều chuộng thái quá, và gia đình nhà họ Thẩm cũng không phải ngoại lệ.
Đàm Bân có cảm giác mẹ Thẩm Bồi không hề thích cô, thậm chí cô cũng nhìn thấy sự không tin tưởng ngay trong ánh mắt của bà vú già nhà họ.
“Cô bé…” Bà lão dùng cách gọi đó để dạy dỗ Đàm Bân. “Phải vớt sạch váng mỡ trong canh gà trước đã rồi mới được cho Bồi Bồi ăn, thằng bé không thích ăn đồ nhiều mỡ. Da gà cũng phải lột hết, Bồi Bồi trước giờ không thích ăn da gà…”
Đàm Bân gượng cười, biết ý lùi lại hai bước, thu tay, không dám tiến lên trước nữa. Đàm Bân từ nhỏ đã chẳng phải động tay làm bất cứ thứ gì, chăm sóc người khác khó có thể chu đáo được nên cũng khó tránh khỏi việc khiến người lớn không hài lòng về mình. Nhưng chẳng sao cả, dù sao cô cũng không có ý định tìm mọi cách để lấy lòng người ta.
Sau một hồi đứng ngoài rìa, Đàm Bân chán ngán mở cửa, bỏ xuống lầu. Cô ngồi dưới giàn nho, châm thuốc hút.
Đầu thu, trên giàn nho, trái chín đã được hái hết, chỉ còn lá cây xào xạc trong gió.
Ánh nắng mùa thu trong trẻo và tươi mát, Đàm Bân mơ màng nhớ về những đồng nghiệp và phòng làm việc quen thuộc của mình. Ở nơi đó, ít nhất cô nói gì thì vẫn có người để tâm dù họ có thích hay không.
Sau hai tiếng ngồi ngẫm nghĩ, Đàm Bân quyết định không nghỉ phép nữa. Cô sẽ quay trở lại làm việc.
Trước quyết định này của Đàm Bân, mẹ Thẩm Bồi tỏ ra rất khách khí và bình thản: “Bác cũng nghĩ nên làm như vậy. Chúng ta đương nhiên không thể làm ảnh hưởng đến công việc của cháu được, thanh niên mà, tiền đồ phía trước vẫn là quan trọng nhất. Bồi Bồi đã có bác và vú chăm sóc, cháu không cần lo lắng đâu.”
Trong lời nói của bà có rất nhiều điều không đúng, chỉ duy có một câu rất đúng, đó là nếu rời xa cô, Thẩm Bồi sẽ không phải chịu sự giày vò nữa.
Dù sao cũng là trước bề trên, Đàm Bân cúi đầu mỉm cười, không muốn tranh luận thêm.
Mấy ngày qua, một nữ sinh Học viện Mỹ thuật thường ghé thăm Thẩm Bồi. Rõ ràng là mẹ anh thích một người con gái ngọt ngào và dịu dàng như vậy, còn cô thì không.
Tất cả những thứ trong nhà họ Thẩm, kể cả đồ ăn đều được chế biến vô cùng cầu kỳ. Cho dù đó chỉ là món canh gà bình thường thì cũng phải được hầm trong nồi tử sa ba tiếng đồng hồ. Trong khi đó Đàm Bân luôn làm mọi thứ một cách tối giản nhất, thậm chí cô chỉ mong bữa nào cũng có thể ăn đồ ăn nhanh. Sỡ dĩ như vậy là vì cô không có đủ thời gian để sắp xếp công việc. Vậy nên, nếu là mẹ Thẩm Bồi, cô cũng không yên tâm khi trao con trai yêu của mình cho một người con gái như thế.
Biểu hiện mấy ngày qua của Thẩm Bồi chứng minh cho bản tính điển hình của đàn ông, cứ cưới được vợ là quên ngay mẹ, chẳng trách mẹ anh lại thích giận cá chém thớt như vậy. Có lẽ lúc này Đàm Bân nên tránh đi là tốt nhất. Nhưng điều cô luôn canh cánh trong lòng là làm sao để tinh thần Thẩm Bồi ổn định trở lại.
Nghe tin Đàm Bân sắp đi làm trở lại, Thẩm Bồi nắm chặt lấy tay cô không chịu buông. Đàm Bân thực không đành lòng, cô cảm thấy mình quá nhẫn tâm. Nhìn xung quanh không thấy ai, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thẩm Bồi rồi dịu dàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan nào, ngoan nào, hằng ngày đi làm về em sẽ đến, ở bên cạnh anh cả buổi tối, được chứ?”
Thẩm Bồi không nói gì, áp tay cô vào mặt anh một hồi lâu rồi mới bịn rịn buông ra.