Bẫy Văn Phòng

Chương 17

Thông tin mà Trình Duệ Mẫn tiết lộ hôm trước quả nhiên đã được đăng báo. Nội bộ MPL bắt đầu thảo luận, cho rằng điều đó sẽ cộng thêm điểm cho gói thầu kỹ thuật của công ty Chúng Thành, nhưng sẽ không để ảnh hưởng quá lớn đến kết quả cuối cùng.

 

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt của MPL vẫn là gấp rút hoàn thành bản xây dựng phương án kỹ thuật, đồng thời xin tổng bộ mức chiết khấu lớn nhất.

 

Trò chơi con số hằng ngày khô khan, vô vị, dường như mãi mãi không nhìn thấy điểm kết thúc. Để rồi cuối cùng, mỗi khi nhìn thấy những con số chi chít trên màn hình máy tính, Đàm Bân lại có cảm giác buồn nôn.

 

Gặp Trình Duệ Mẫn là liều thuốc chữa trị duy nhất của cô. Khi anh gọi điện, tim cô lại đập rộn ràng.

 

Thực ra gặp mặt cũng không làm gì, có lúc cô phải tranh thủ thời gian làm việc, Trình Duệ Mẫn phải mua đồ ăn nhanh cho cô. Cho dù khẩu vị không hợp, cô vẫn phải cố nuốt như uống thuốc.

 

Thỉnh thoảng ngẩng lên, cô lại thấy Trình Duệ Mẫn đang nhìn cô chăm chú.

 

Cô thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Sao thế anh?”

 

Trình Duệ Mẫn không nói gì, chỉ đưa tay vuốt tóc mai của cô, một lát sau mới nói: “Anh thấy đau lòng.”

 

Đàm Bân dừng tất cả công việc, cúi đầu nhìn chiếc bánh sandwich đã cắn một nửa, cổ họng nghẹn lại. Cô che miệng, ho khan một tiếng, cố gắng cười. “Buồn nôn quá!”

 

Anh không nói gì, ôm lấy cô, cằm đặt trên đầu cô, bàn tay vuốt ve lưng cô.

 

Anh im lặng, cô cũng không muốn nói gì, sợ phá hỏng phút giây bình yên này.

 

Trong xe chỉ có tiếng nhạc nho nhỏ, là bài hát Answer.

 

I will be the answer. At the end of the line. I will be there for you. While take the time. In the burning of uncertainty. I will be your solid ground…[1]

 

[1] Bài hát của Sarah McLachlan, ca sĩ người Canada.

 

Giọng nữ cao vút, trong vắt như đang thì thầm bên tai cô.

 

Bên ngoài của sổ xe chính là con đường gần khu đại sứ quán, những cây ngô đồng chưa rụng lá che lấp ánh đèn đường mờ ảo.

 

Anh khoác một chiếc áo lông cừu bên ngoài áo sơ mi, lông cừu mềm mại cọ vào má cô, ấm áp lạ thường. Cô nghe thấy tiếng trái tim anh đập, từng tiếng, từng tiếng trầm ổn, khiến cô cảm thấy bình yên đến lạ.

 

Đáng tiếc cơ hội bên nhau như thế không nhiều. Có nhiều lúc Đàm Bân mệt đến nỗi đứng không vững, ăn xong cơm, nghỉ ngơi, thư giãn một lúc, nói mấy câu liền ngủ mất. Trình Duệ Mẫn vô cùng thông cảm cho cô, dừng xe gần chỗ cô làm, đợi cô ngủ dậy, lại đưa cô về.

 

Đàm Bân ngày càng cảm thấy áy náy với anh, anh cũng rất bận, nhưng vẫn dành thời gian cho cô. Mỗi lần gặp mặt, mắt anh dường như quầng thâm nhiều hơn.

 

Đàm Bân ấn vào ấn đường của anh. “Hợp tác rất khó khăn, đúng không anh?”

 

“Ừ.” Trình Duệ Mẫn nhắm mắt lại. “Có rất nhiều ý kiến trái chiều, hầu như ngày nào cũng phải chọi nhau đến chết, anh sắp hết kiên nhẫn rồi.”

 

Tay anh đặt lên đầu gối cô, ngón tay thon dài, nhưng lại không có chút hồng hào nào. Đàm Bân cầm chặt lấy tay anh.

 

“Thật xin lỗi!” Cô nói. “Em không có nhiều thời gian bên anh.”

 

Trình Duệ Mẫn mỉm cười, nhưng không để ý lắm. “Chuyện nhỏ ấy mà, vấn đề thời gian anh có thể đặc biệt nhân nhượng, nhưng thưa quý bà đáng kính, hãy nhớ rằng, những thứ em nợ anh, anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi đấy.”

 

Anh chỉ có một yêu cầu: “Trong khoảng thời gian riêng tư của chúng ta, không nói chuyện công việc được không?”

 

“Được.” Đàm Bân đồng ý ngay lập tức. “Vậy chúng ta hãy cùng nói chuyện về cái lần ở Đường Cô, đầu tiên anh dùng sắc đẹp để dụ dỗ, sau đó lại dồn người ta vào góc tường là thế nào?” Đó là chuyện cô luôn nghĩ mãi không ra.

 

Trình Duệ Mẫn lập tức nhìn xung quanh, nói: “Chỉ số NASDAQ hôm nay lại giảm mất mười điểm…”

 

Đàm Bân tức giận, nhưng đối phương không chịu phối hợp, cô cũng không biết phải làm sao. So với những chuyện này, còn có một chuyện khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn nhiều. Trình Duệ Mẫn nói định đưa cô đi gặp một người.

 

Vừa nghe thấy thế, Đàm Bân giật nảy mình, lắp bắp hỏi: “Anh… anh… không thấy hơi sớm sao?”

 

Trình Duệ Mẫn nén cười, nhìn cô. “Em nghĩ đi đâu thế? Không phải đưa em đi gặp bố mẹ chồng đâu, đi thăm bệnh nhân thôi, đâu đến nỗi phải sợ hãi như thế?”

 

“Là họ hàng à?” Đàm Bân ngạc nhiên.

 

“Không phải họ hàng, là một trưởng bối thực sự quan tâm đến anh trong những năm vừa qua.”

 

Đàm Bân nhận ra biểu hiện trên nét mặt anh lúc đó rất quen thuộc, giống như khi anh rời khỏi MPL, ánh mắt đầy đau khổ, thất vọng. Cô từng thấy động lòng vì biểu hiện đó, bây giờ lại mong muốn nó đừng xuất hiện.

 

Sắp xếp xong công việc, sau khi tan ca, cô lên xe đi theo anh.

 

Xe của Trình Duệ Mẫn đỗ cách công ty khoảng một trăm mét. Về mặt này, anh luôn cẩn thận, không muốn để cho Đàm Bân gặp phải phiền phức.

 

Đàm Bân đi đến, mái tóc cô bị gió thổi tung, cô dùng ghim ghim lại, đứng trước gương chiếu hậu soi một lát, thấy chiếc cằm nhọn của mình lộ ra, không đẹp chút nào, cô lại bỏ tóc xuống.

 

Trình Duệ Mẫn chưa từng nhìn thấy cô luống cuống như thế bao giờ, anh cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Đàm Bân lắp bắp giải thích: “Em không có duyên với người già.” Những ấn tượng về mẹ Thẩm Bồi trong cô quá sâu sắc.

 

Trình Duệ Mẫn vỗ nhẹ đầu cô. “Anh thích là được rồi, em sợ gì? Thư giãn đi em…”

 

Đàm Bân chỉ có thể làm theo. “Vâng.”

 

Giờ tan tầm, đường Bắc Kinh tắc khủng khiếp, mỗi lần gặp đèn đỏ đều phải đứng chờ cách xa đến ba trăm mét.

 

Trong lúc chờ đèn xanh, Trình Duệ Mẫn lấy một tờ báo ra đọc.

 

Đàm Bân cũng ghé sát vào bờ vai anh, giở sang mục văn hóa giải trí ở mặt sau, xem qua phần tiêu đề. Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại một lúc lâu.

 

Một mẩu tin không nổi bật lắm đập vào mắt cô: Họa sĩ trẻ Thẩm Bồi tổ chức bán đấu giá những tác phẩm cũ, tất cả tiền đấu giá sẽ quyên góp cho “Công trình hy vọng” tỉnh Cam Túc.

 

Cô rụt tay lại theo bản năng, mặt hơi biến sắc.

 

Trình Duệ Mẫn không để ý, vì thế không nhận ra được sự thay đổi đó. Phía trước đã chuyển đèn xanh, dòng xe dài dằng dặc bắt đầu di chuyển, anh đặt tờ báo xuống, lái xe di chuyển theo.

 

Đàm Bân đấu tranh tâm lý hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm tờ báo lên, đọc kĩ mẩu tin đó một lần. Nội dung mẩu tin đó là: Tác phẩm “Khoảng cách xa nhất” gần đây của Thẩm Bồi nhận được sự chú ý của rất nhiều người và đã được đấu giá với mức giá cuối cùng là bốn trăm hai mươi nghìn tệ, mức giá cao nhất của phiên đấu giá lần này, cũng là tác phẩm có giá trị lớn nhất của cá nhân anh.

 

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

 

Cuối bài báo còn viết, Thẩm Bồi đã nhận được lời mời trở thành đại diện cho các họa sĩ trẻ đến Pháp tham dự triển lãm giao lưu các nhà nghệ thuật Trung – Pháp cuối năm nay.

 

Bên cạnh là một bức hình của người mà cô vô cùng thân quen.

 

Trên thế gian này, khoảng cách nào là xa nhất? Tagore[2] nói: “Trên thế gian này, khoảng cách xa nhất không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết mà chính là khi tôi đứng trước mặt em nhưng em lại không hề biết tôi yêu em.”

 

[2] Tagore (1861 – 1941): nhà thơ Bengal, một triết gia, người châu Á đầu tiên được nhận giải Nobel Văn học (năm 1913).

 

Việc Thẩm Bồi bán đấu giá bức tranh này đồng nghĩa với việc anh đã quyết chôn vùi tất cả quá khứ. Rời xa cô, anh giống như phượng hoàng lửa hồi sinh. Đàm Bân gấp tờ báo lại, ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, mỉm cười, nhưng nụ cười đó của cô lại chất chứa sự chua chát và gượng gạo. Từ đó đến lúc về nhà, cô không nói thêm một lời nào nữa.

 

Nghe nói trong con hẻm gần Ung Hòa cung có không ít tứ hợp viện đẹp, nhưng bên ngoài lại không thể nhận ra. Nhìn thấy ngôi nhà trước mắt, Đàm Bân đã hoàn toàn tin vào lời đồn đó.

 

Một cây hòe cao to tỏa bóng mát trong sân, gió thu xao xác thổi, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một tấm bình phong màu nâu tím với hoa văn điêu khắc rất tinh xảo chạy dọc lối hành lang, toát lên một vẻ cao sang hiếm thấy.

 

Chủ nhà là một phụ nữ ngoài sáu mươi tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát.

 

Trình Duệ Mẫn lễ phép chào bà: “Mẹ nuôi!”, giọng điệu rất thân mật.

 

Trên đường đến đây, Đàm Bân đã được biết bà chính là mẹ của người bạn đã qua đời của Trình Duệ Mẫn.

 

Bà dẫn hai người đến phòng khách, vừa đi vừa trách: “Duệ Mẫn, dạo này con bận bịu việc gì vậy? Mẹ ốm cũng chẳng thấy bóng con đâu. Cô gái này là…”

 

Đàm Bân nhanh nhẹn cười, trả lời: “Bác cứ gọi cháu là Đàm Bân ạ!”

 

Bà nhìn Đàm Bân, cười nhã nhặn. “Tiểu Đàm đúng không? Bác đã nghe Nghiêm Cẩn kể về cháu rồi.”

 

Trình Duệ Mẫn vội hỏi: “Nghiêm Cẩn đã đến rồi ạ?”

 

“Đúng rồi, nó đến sớm hơn con đấy.”

 

Trình Duệ Mẫn đỏ mặt nói: “Mẹ nuôi…”

 

“Không trách con, mẹ biết con bận mà. Con nhìn mặt con xem, gần giống màu bức tường kia rồi đấy.”

 

Bước vào nhà, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Cẩn đang ngồi ở đó, một mình anh ta chiếm nửa cái sofa, hai chân gác lên chiếc bàn trà.

 

Hôm nay, Nghiêm Cẩn mặc một chiếc áo len màu đen khá nghiêm túc, che giấu vẻ ngỗ ngược của anh ta. Nhìn thấy Nghiêm Cẩn, Đàm Bân đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn.

 

Trình Duệ Mẫn đi đến, đá anh ta một cái, nói: “Bỏ chân xuống, để chân lên bàn thế này, còn ra cái gì hả?”

 

Nghiêm Cẩn không thèm để ý, còn duỗi dài hai chân, người ngả ra sofa, hỏi: “Tiểu yêu, em còn nợ anh chầu rượu cảm ơn vụ mai mối đấy, tính khi nào trả đây?”

 

“Cái gì mà rượu cảm ơn mai mối? Anh nói vớ vẩn cái gì vậy” Trình Duệ Mẫn nheo mày. Mỗi lần đứng trước mặt Nghiêm Cẩn, Duệ Mẫn đều mất hết nhuệ khí, sự lanh lợi thường ngày cũng biến mất.

 

Anh sợ Nghiêm Cẩn không biết giữ mồm giữ miệng lại nói đến chuyện lần trước. Cho dù hôm đó không có chuyện gì xảy ra, nhưng nói ra cũng vẫn ngại.

 

Nghiêm Cẩn cười lớn, ngồi bật dậy. “Em gái, nhìn thấy chưa? Cậu ta muốn bịt miệng anh đấy.”

 

“Dạ!” Đàm Bân không hiểu hai người đang nói gì, chỉ biết cười lấy lệ.

 

Mẹ nuôi đập mạnh vào sau gáy anh ta một cái để anh ta không nói năng linh tinh nữa, sau đó bà quay sang nói với Đàm Bân: “Chúng ta cứ đợi để được gặp mặt bạn gái Duệ Mẫn, không ngờ nó lại giấu mọi người lâu thế, đến hôm nay mới dẫn cháu về.”

 

Đàm Bân trả lời rất tự nhiên: “Có lẽ anh ấy cảm thấy cần phải có đủ dũng khí thì mới dám dẫn cháu về ra mắt cả nhà ạ!”

 

Mẹ nuôi cười lớn, mắt nhíu cả lại.

 

Có thể nhận ra bà có vẻ rất quý Đàm Bân.

 

Đối với Đàm Bân, bầu không khí giữa người với người ít khi hòa hợp một cách dễ dàng như thế này.

 

Bà nói: “Tính khí của Duệ Mẫn đôi lúc rất khác thường, cháu cần kiên nhẫn cho nó thêm thời gian.”

 

“Thật ạ?” Đàm Bân liếc Trình Duệ Mẫn một cái. “Có vẻ như anh ấy giấu giếm rất giỏi, cháu vẫn chưa có cơ hội thấy được con người thật của anh ấy, đợi Tết Đoan ngọ sang năm, cháu sẽ chuẩn bị thêm rượu Hùng hoàng[3] cho anh ấy.”

 

[3] Rượu Hùng hoàng: một loại rượu ủ nổi tiếng của Trung Quốc. Hùng hoàng có thể làm thuốc bắc, có công dụng giải độc, sát trùng, rắn rết ngửi thấy thì tránh xa. Tết Đoan ngọ, người Trung Quốc có tục uống rượu Hùng hoàng để giết sâu bọ, vẩy rượu khắp nhà để tiêu độc. Ở đây Đàm Bân ám chỉ Duệ Mẫn là một con rắn độc.

 

Nghiêm Cẩn đang uống trà, bỗng phì cả ra.

 

Sắc mặt Trình Duệ Mẫn vẫn rất bình thường, chỉ hơi ghé mắt nhìn cô, ý nói: “Cứ chờ xem.”

 

Bữa cơm tối tại nhà mẹ nuôi thanh đạm mà ấm cúng. Bà vừa bảo Đàm Bân ăn nhiều một chút, vừa nhìn Trình Duệ Mẫn than thở: “Thằng bé này, sao ăn bao nhiêu cũng không thấy béo lên tí nào vậy?”

 

Nghiêm Cẩn thì thầm: “Mẹ nuôi, mẹ có nhìn thấy Điêu Đức Nhất[4] ăn bao nhiêu cũng không béo lên không? Cho cậu ấy ăn bao nhiêu cũng chỉ lãng phí thôi. Sơn hào hải vị đều bị cậu ấy nuôi óc hết rồi.”

 

[4] Nhân vật trong phim truyền hình Sa Gia Bang, phim về đề tài chiến tranh Trung – Nhật.

 

Đàm Bân nháy nháy mắt với Nghiêm Cẩn, hai người nhìn nhau cười như đã ngầm hiểu.

 

Sau bữa cơm, người giúp việc bưng hoa quả lên, họ chuyển qua phòng khách ngồi nói chuyện. Mẹ nuôi gọi Đàm Bân ngồi xuống bên cạnh, liên tục hỏi cô chuyện gia đình.

 

Đàm Bân cảm thấy tính bà tuy dễ gần nhưng cũng rất nghiêm nghị, vì vậy cô không dám lỗ mãng mà thật thà trả lời từng câu hỏi của bà.

 

Cuối cùng, Trình Duệ Mẫn phải giải vây cho cô, nói lái sang chuyện khác.

 

Ti vi vẫn đang mở, chỉ có Đàm Bân hai mắt nhìn vào ti vi nhưng tâm trí lại để ở chỗ khác, còn Nghiêm Cẩn không biết đã chuồn đi đâu rồi.

 

Trình Duệ Mẫn ngồi bên cạnh mẹ nuôi, hai người cố gắng nói thật nhỏ, nhưng Đàm Bân vẫn loáng thoáng nghe thấy bà nói: “Dù sao bố con cũng đã có tuổi, sức khỏe lại không tốt, con cứ trốn tránh không gặp ông ấy thế này không phải cách hay…”

 

Liên quan đến chuyện riêng tư của gia đình người khác, nghe cũng không được, không nghe cũng không xong. Tuy không cố ý nhưng Đàm Bân vẫn cảm thấy ngại, cô nín thở khẽ đi ra ngoài.

 

Ra ngoài cửa, Đàm Bân nhìn thấy Nghiêm Cẩn đang đứng hút thuốc dưới giàn nho, trong màn đêm u tối, đốm lửa đỏ lúc sáng lúc tắt hiện lên trước mặt anh.

 

Cô đi đến gần, Nghiêm Cẩn cười, để lộ hàm răng trắng muốt, anh lấy bao thuốc ra mời cô. “Làm điếu chứ?”

 

Đàm Bân ngoảnh đầu lại, nhìn ánh đèn phía sau, ngập ngừng rút một điếu.

 

Nghiêm Cẩn bật lửa giúp cô, miệng ngậm điếu thuốc, hỏi không rõ tiếng: “Không phải đấy chứ? Em sợ tên Tiểu yêu đó à?”

 

“Ai sợ anh ấy chứ?” Đàm Bân cố gắng phân bua. “Em cứ hút thuốc là anh ấy lại dạy bảo rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe, thật phiền phức. Trước đây đâu có thấy anh ấy hay lải nhải thế chứ.”

 

Nghiêm Cẩn chậc lưỡi. “Em đừng để ý đến cậu ta, con người này từ nhỏ đã như vậy, lúc nào cũng tỏ ra lịch sự, nghiêm túc, luôn khiến người khác bực mình.”

 

Đàm Bân nhịn cười đến nỗi người rung lên, tàn thuốc rơi xuống đất.

 

Thực ra Đàm Bân luôn tò mò muốn biết Trình Duệ Mẫn và Nghiêm Cẩn, tính cách thì trái ngược nhau, một người thẳng thắn, bộc trực, một người ôn hòa, nội tâm mà lại có thể trở thành anh em thân thiết như thế?

 

“Hừm, chuyện này nói ra rất dài.” Nghiêm Cẩn rít một hơi thuốc, dáng vẻ như đang hồi tưởng. “Đó là chuyện của năm lớp mười, khi đó Tiểu yêu mới từ Hạ Môn trở về, giọng nói còn lơ lớ tiếng miền Nam. Cậu ta đi học sớm, nhỏ hơn bọn anh một tuổi, dáng người nhỏ bé, tính khí cũng khác thường. Cậu ta cậy thành tích học tập tốt, được giáo viên quý mến, khi gặp bọn anh thì luôn tỏ thái độ coi thường. Bình thường anh ghét nhất những kẻ như vậy, mỗi lần nhìn thấy cái dáng vẻ đó của cậu ta là anh lại muốn đánh, vì vậy thỉnh thoảng anh lại trêu tức cậu ta.”

 

Đàm Bân nghe thấy thế liền tức giận, nhả một hơi thuốc vào mặt Nghiêm Cẩn. “Thì ra anh cậy lớn bắt nạt bé, còn nói cái gì nữa?”

 

Nghiêm Cẩn không tránh, vừa cười vừa nói: “Anh là đại ca, cần gì phải làm mấy cái việc đó chứ? Có rất nhiều anh em nguyện làm thay anh mà. Nhưng thằng nhỏ này bị ăn đòn cũng không sợ, lần sau gặp vẫn cứ thế, vì vậy cậu ta đã bị ăn đòn không ít. Kết quả là có hôm, một tên nhóc không giữ mồm giữ miệng, nói động đến cha mẹ cậu ta, làm cậu ta tức sôi máu. Đừng thấy bình thường cậu ta ít nói mà nghĩ cậu ta không biết đánh nhau, khi đã đánh thì cũng không tồi chút nào, cu cậu dám cầm gạch ném cậu nhóc kia. Anh thấy thế liền nóng mặt, tên này dám bắt nạt cả anh em của Nghiêm Cẩn này cơ à, liền xắn tay áo xông vào. Trong túi áo anh sẵn có con dao nhỏ, định rút ra dọa cậu ta, ai ngờ cậu ta giơ tay lên đỡ, cánh tay bị dao cứa một nhát dài, máu tuôn xối xả…” Nghiêm Cẩn vẽ lại một đường trên tay mình, miêu tả. “Ở chỗ này này…”

 

Đàm Bân chép miệng mấy cái. “Có thế mà các anh cũng đánh nhau thật, lại còn đến nỗi chảy cả máu nữa. Vậy cuối cùng giải quyết thế nào?”

 

“Haizz, bọn anh đều bị dẫn đến đồn cảnh sát, họ thông báo cho nhà trường và gia đình đến nhận người. Anh bị ông bà già anh đánh cho một trận, sau đó mới biết cha mẹ cậu ấy đã ly hôn, ông ngoại cậu ấy cũng chỉ vì chuyện đó mà tức giận đến đột quỵ, mất cách đó không lâu. Tiểu nhị, con trai ruột của mẹ nuôi, túm cổ bắt anh đi xin lỗi cậu ta, anh nói với Tiểu yêu, sau này không phải sợ ai cả, đại ca sẽ bảo vệ cậu ta. Thế là bọn anh trở thành anh em kết nghĩa.”

 

Đàm Bân thở dài một cái. Quả nhiên là như thế, chẳng trách lần đầu đến chỗ ở của Duệ Mẫn, cô cảm thấy trong nhà anh dường như thiếu một điều gì đó.

 

Lúc đó Đàm Bân không phát hiện ra điều gì đó là gì, sau đó nghe đồng nghiệp nói về bố anh, cô mới nghĩ ra, trên bức tường treo rất nhiều ảnh của anh chụp cùng ông ngoại, mẹ, bạn học và bạn bè, không có bất kỳ tấm hình nào của bố.

 

Nghiêm Cẩn vứt đầu thuốc lá xuống đất, lấy chân di mạnh. “Tiểu yêu là người gần như không có gia đình, vì vậy anh luôn cảm thấy mắc nợ cậu ta.”

 

Đàm Bân ngạc nhiên ngẩng lên. “Không có gia đình? Nghĩa là sao ạ?”

 

Nghiêm Cẩn lấy làm ngạc nhiên. “Tiểu yêu vẫn chưa nói cho em biết sao?” Anh ta gãi gãi đầu. “À, không có gì, coi như anh lắm lời, em muốn biết thì hỏi cậu ta đi. Em gái, anh rất quý em, muốn nói với em câu này, Tiểu yêu tuy tính khí hơi kỳ lạ, nhưng là người rất tốt. Em muốn thu phục cậu ta, chỉ có một cách, đó là đối tốt với cậu ta.”

 

Đàm Bân nhướng mày nhìn anh.

 

Nghiêm Cẩn đút tay vào túi quần, nhìn cô, cười cười: “Bởi vì thằng bé này có một cái tật, đó là khi người ta đối xử không tốt với cậu ta, cậu ta cho rằng đó là một việc hết sức bình thường, nhưng ai đó đối tốt với cậu ta, cậu ta lại lúng túng, không biết phải làm thế nào.”

 

Câu nói cuối cùng như một cái gai đâm sâu vào trái tim Đàm Bân.

 

Tối hôm đó, Trình Duệ Mẫn đưa cô về nhà. Trên đường, cô muốn vén tay áo anh lên xem.

 

Trình Duệ Mẫn thấy lạ liền hỏi: “Em cứ kéo tay anh lại làm gì vậy? Đừng nghịch ngợm, anh đang lái xe đấy.”

 

Nhưng cuối cùng Đàm Bân cũng đã nhìn thấy, trên cánh tay phải của anh có một vết sẹo khá dài, vết thương đã liền sẹo lâu rồi, chỉ còn lại một vệt màu trắng, vẫn rõ vết chỉ khâu. Cô nhẹ nhàng chạm môi vào đó, cọ đi cọ lại.

 

Trình Duệ Mẫn nhìn cô một cách khó hiểu. “Hôm nay em sao vậy?”

 

Đàm Bân lùa ngón tay vào tóc anh, hôn nhẹ lên má anh, khẽ nói: “Duệ Mẫn!”

 

“Có chuyện gì thế em?”

 

“Không có gì.” Cô khẽ nói. “Em yêu anh!”

 

Vô lăng trong tay Trình Duệ Mẫn dường như trơn tuột, phía trước là đèn đỏ, anh đạp phanh dừng xe, quay đầu sang nhìn Đàm Bân. “Em… em vừa nói gì?”

 

Đàm Bân lườm Duệ Mẫn một cái. “Rõ ràng anh nghe thấy rồi, còn giả vờ giả vịt gì nữa!”

 

“Thỉnh thoảng anh không tập trung, lúc quan trọng nhất anh lại không để ý, thực sự anh không nghe thấy gì, em nói lại một lần nữa đi.”

 

Đàm Bân bực mình. “Chỉ nói một lần thôi, anh không nghe thấy thì thôi, lần sau tốt nhất anh nên đeo máy trợ thính.”

 

Trình Duệ Mẫn không hỏi nữa, tay phải chạm nhẹ lên vai cô, dừng lại ở cổ cô rồi dịch chuyển xuống dưới.

 

Đàm Bân cảm thấy hơi khó chịu, liền đẩy tay anh ra. “Anh làm gì thế?”

 

“Tính sổ với em.” Anh nói, ngón tay dần siết chặt. “Vừa rồi ai đã nói Tết Đoan Ngọ sang năm phải chuẩn bị rượu Hùng hoàng cho anh? Em mới là con rắn, một con rắn xinh đẹp.”

 

Đàm Bân vốn có máu buồn, cố gắng giãy giụa khỏi tay anh. “Bỏ ra, không là em hét lên đấy!”

 

Anh liền xoay mặt cô lại, ghì chặt lấy cô và hôn.

 

Nụ hôn của anh thật nhanh và mạnh, cùng với dư vị trà xanh mát lạnh trong miệng khiến cô không kiềm chế được, đáp lại nụ hôn của anh.

 

Đèn xanh đã sáng, xe phía sau bắt đầu nháy đèn, bấm còi inh ỏi.

 

Cuối cùng Đàm Bân đẩy tay anh ra, nói nhỏ: “Chúng ta đừng làm chuyện này ở chốn công cộng, đi thôi anh.”

 

Trình Duệ Mẫn buông cô ra, gạt cần số và nhấn ga, sau khi qua giao lộ mới ướm hỏi: “Về nhà với anh nhé?”

 

Đàm Bân “ừm” một tiếng rất khẽ.

 

Trình Duệ Mẫn không nghe thấy, liền hỏi lại: “Cái gì? Em nói to hơn chút, anh không nghe thấy gì cả.”

 

Đàm Bân giơ tay tát nhẹ vào mặt anh. “Đáng ghét!”

 

Tuy không đau nhưng tiếng đánh rất vang, Trình Duệ Mẫn ôm mặt giả vờ ra vẻ tức giận. “Được, em cứ đợi đấy, xem anh thu phục em thế nào!”

 

Đàm Bân khoanh hai tay lại, tỏ vẻ không sợ, cười nhạt. “Được, em đợi anh!”

 

Về đến biệt thự của Trình Duệ Mẫn, vừa bước vào cửa, Đàm Bân liền quay người lại, túm chặt vạt áo của anh, lôi thật mạnh vào trong.

 

Cả người anh bị đổ theo cô.

 

“Anh muốn thu phục ai, hả?” Đàm Bân làm bộ lẳng lơ hỏi Duệ Mẫn.

 

Trình Duệ Mẫn cười một cách ranh mãnh. “Không được, không được, ánh mắt như thế này chẳng giống tí nào.”

 

Đàm Bân ấn mạnh tay, kéo Duệ Mẫn lại gần hơn. “Anh nói cái gì?”

 

Anh vẫn cười. “Đàm Bân, em có biết diễn viên người ta luyện cho ánh mắt đắm đuối như thế nào không? Em phải nhìn anh, thật chăm chú, tưởng tượng trước mặt em là một miếng thịt ba chỉ bóng nhẫy…”

 

Bao nhiêu khí thế tích tụ trên đường về của Đàm Bân đã tiêu tan hết, chỉ còn lại tiếng cười giòn tan.

 

Trình Duệ Mẫn nhân cơ hội đó ấn chặt cô vào tường, hôn lên môi cô.

 

Đàm Bân nghiêng đầu sang bên để tránh anh, vừa cười vừa nói: “Em không ăn thịt ba chỉ đâu, chỉ muốn ăn xương sườn thôi.”

 

Tay anh luồn từ dưới áo sơ mi của cô lên trên, ngao du khắp nơi. “Ồ, cột sống ở đây, xương sườn ở đây, xương ức… ừm, xương ức…”

 

Miệng nói bỗng ngừng lại, tay cũng ngừng lại ở một nơi nào đó.

 

Đàm Bân không thể cử động, người tê dại như bị điện giật, hai chân bủn rủn, tưởng như không thể đứng vững.

 

Sau đó không hiểu sao cô liền ngã nhào vào người anh, dưới lưng hai người là tấm thảm len dày, ấm áp của phòng khách.

 

Cô nhìn đăm đăm vào mắt anh, đôi mắt đen thăm thẳm ấy nhìn không thấy đáy. Anh yên lặng ngắm nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, rất ít khi anh cười như thế. Đàm Bân đưa hai tay ra, từ từ cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, hôn lên cơ thể anh, nhẹ nhàng, ngọt ngào, rồi dần dần di chuyển xuống dưới.

 

Trình Duệ Mẫn không thể ngờ Đàm Bân lại có thể kích thích anh đến thế.

 

Anh định đẩy cô ra, nhưng hai tay lại bủn rủn, khoái cảm khác lạ dâng lên tận đỉnh đầu, hơi thở càng lúc càng gấp.

 

Ký ức sau đó của Đàm Bân hơi rối loạn.

 

Chùm đèn trên trần nhà bỗng nhiên chiếu lên người cô. Từng chuỗi hạt pha lê tỏa ánh sáng lung linh, cHiểu Thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt cô. Cô cảm thấy hơi khó thở, cơ thể nóng bỏng như muốn tan chảy trên cơ thể anh. Thực ra động tác của anh rất nhẹ nhàng, kiềm chế, chỉ là do nhịp đập của trái tim cô quá mạnh khiến hơi thở bị ngắt nhịp. Cô hơi chau mày, không thể nhận ra khuôn mặt xinh đẹp đang đau đớn hay sung sướng.

 

Trình Duệ Mẫn nhìn cô, cảm thấy tất cả đã được đền đáp một cách xứng đáng.

 

Một khoảnh khắc run rẩy, tê tái đến rất nhanh và kịch liệt, giống như pháo hoa bay lên giữa không trung, màu sắc chói lọi chiếu rọi xuống khuôn mặt, sau đó rất nhanh tan ra như mây, lả tả rơi xuống.

 

Anh nằm bất động trên người cô rất lâu, áp mặt lên ngực cô, lưng lấm tấm mồ hôi. Đàm Bân cố gắng kéo chiếc áo sơ mi của anh lên, rồi vơ một chiếc áo khoác ngoài đắp lên người.

 

Lúc này là mùa khó chịu nhất trong năm ở Bắc Kinh, trời vẫn chưa thực sự vào đông, mở hệ thống sưởi ấm thì hơi sớm, vì vậy đến tối, nhiệt độ trong nhà cũng giống như nhiệt độ ngoài trời.

 

Trình Duệ Mẫn vẫn nằm im, để mặc Đàm Bân vuốt tóc anh.

 

Đàm Bân tưởng anh đã ngủ rồi, lo rằng hai người cứ nằm thế này trong căn phòng khách thông gió thì sẽ bị cảm lạnh, liền đẩy đẩy người anh. “Duệ Mẫn, tỉnh dậy đi!”

 

Chiếc giường King Size rộng hai mét của anh dù sao cũng thoải mái hơn nhiều so với tấm thảm trên nền nhà.

 

Đàm Bân tắm rửa xong, liền ném chiếc khăn tắm xuống tấm chăn lông ngỗng ấm áp, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.

 

Trình Duệ Mẫn bắt đầu thấy buồn ngủ, mơ màng dặn cô: “Đắp kín chăn kẻo cảm lạnh em nhé!”

 

Đàm Bân gối đầu lên cánh tay anh, vuốt ve lông mày anh. “Duệ Mẫn!”

 

“Hử?” Anh cố gắng mở đôi mắt đang nặng trĩu.

 

“Hỏi anh chuyện này.”

 

“Em nói đi!” Anh nói nhưng tâm trí như đang trong giấc mơ.

 

“Nghiêm Cẩn nói, hồi anh mười sáu tuổi đã không còn gia đình, là ý gì vậy?”

 

Trình Duệ Mẫn liền mở to mắt, cơn buồn ngủ dường như tan biến. “Anh ấy nói linh tinh với em chuyện gì thế?”

 

“Anh đừng quan tâm anh ấy đã nói gì, anh hãy giải thích trước đi.”

 

Trình Duệ Mẫn cuối cùng cũng gượng ngồi dậy. “Mấy chuyện rắc rối ấy, em cần biết làm gì?”

 

“Em muốn biết, đương nhiên em cần biết.” Đàm Bân vẫn cố chấp nhìn anh.

 

“Nói lý do xem.”

 

“Anh là người của em, quá khứ, hiện tại, tương lai đều là người của em.” Đàm Bân ấn tay lên ngực anh, trịnh trọng như thể tổng thống Mỹ đang tuyên thệ nhậm chức.

 

Trình Duệ Mẫn nhìn cô cười. “Thế có cần đóng dấu chứng minh thân phận không em?”

 

“Đúng rồi, may mà anh nhắc em. Ngày mai em sẽ đi khắc một con dấu, đóng vào đây.” Đàm Bân cười, má lúm đồng tiền xinh như hoa, tay cô đưa đến chỗ nhiều thịt nhất trên người anh. “Em cho anh mười sáu chữ này: tư gia chuyên hữu, phi lễ vật mô; nhất định yếu mô, phó phí tức khả[5]. Ghi chú: 100 USD trở lên.”

 

[5] Có nghĩa là: sở hữu tư gia, không lễ miễn sờ; nhất định muốn sờ, trả phí là được.

 

Chưa dứt lời, vai cô liền bị cắn một cái, không chịu được đến nỗi phải “á” lên một tiếng.

 

Trình Duệ Mẫn nằm xuống, nhắm mắt một cách vô tội. “Ngủ thôi.”

 

Đàm Bân cố xoay đầu nhìn, quả nhiên trên vai có một vết răng đo đỏ, giống như một con dấu hình bầu dục.

 

Cô tức giận ngồi bật dậy, túm chặt hai cánh tay anh, ấn mạnh vào thành giường, tạo thành một tư thế rất gợi cảm.

 

Trình Duệ Mẫn nhìn cô cười. “Em muốn làm gì?”

 

Đàm Bân lấy dây điện của chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường quấn mấy vòng quanh cổ tay anh. “Nói không?” Nhìn thấy anh cười gian xảo, cô liền trợn mắt. “Anh đừng nghĩ sẽ thoát được.”

 

Trình Duệ Mẫn cười đến nỗi toàn thân rung lên. “Làm đi, làm đi, anh sẵn lòng chịu.”

 

Đàm Bân hết cách. “Không nói thật sao?” Thấy anh không có bất cứ phản ứng nào, cô bĩu môi, nằm sang một bên, không nói gì nữa.

 

Nụ cười của Trình Duệ Mẫn dần tắt, anh nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu. “Em tò mò thế sao?”

 

“Không phải em tò mò.” Đàm Bân vuốt má anh. “Em muốn biết những năm đó anh sống thế nào. Khi Nghiêm Cẩn nói câu đó, em thấy vô cùng khó chịu.”

 

Năm mười sáu tuổi, hằng ngày cô vẫn còn ngủ nướng, mẹ phải gọi ba, bốn lần mới chịu dậy, lim dim mắt thay quần áo đi học, nhiều lúc đến việc chải đầu cũng là mẹ làm.

 

Trình Duệ Mẫn đặt hai tay lên ngực, mắt ngước lên trần nhà rất lâu không nói gì.

 

“Giận em à?”

 

“Chuyện của thế hệ trước, đại để là giống nhau, chẳng có gì mới mẻ cả.” Trình Duệ Mẫn nói ngắn họn nhưng đầy hàm ý, sắc mặt bình thản. “Cuộc hôn nhân của bố mẹ anh là một trường hợp đặc biệt khi đó. Như em biết, ông ngoại anh từng là giáo sư của trường S, gia đình bố anh lại là tầng lớp công nhân truyền thống, tình cảm giữa họ không tốt lắm. Trong ấn tượng của anh, họ không thể ngồi nói chuyện với nhau được. Sau đó, mẹ anh bắt đầu sống ở nước ngoài, bố anh cũng bận đến nỗi cả ngày không nhìn thấy mặt, đành phải gửi anh đến ở nhà ông ngoại.”

 

Đàm Bân kéo tay anh, đặt lên ngực mình, vỗ về. “Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”

 

“Anh cũng không nhớ rõ lắm, khoảng sáu, bảy tuổi gì đấy. Khi anh về Bắc Kinh, họ bắt đầu đòi ly hôn, cứ thế dai dẳng suốt ba năm trời.” Trình Duệ Mẫn cười đầy mỉa mai. “Khi đó không giống như bây giờ, ly hôn là một chuyện rất lớn, ông ngoại vì chuyện đó cũng phải đến Bắc Kinh, hy vọng đợi anh thi xong đại học mới tính tiếp đến chuyện này. Mẹ anh nói với ông, có chết cũng phải ly hôn, cuối cùng thì họ cũng ly hôn thật.”

 

Đàm Bân mở to mắt nhưng không dám nói gì. Câu chuyện này không giống với những gì cô suy đoán.

 

“Khi đó anh không thể nào hiểu nổi tại sao hai người trưởng thành như vậy lại có thể hận nhau đến thế? Sau khi ông ngoại mất, không ai quản anh, vì thế anh bắt đầu bỏ học, đánh nhau, thành tích học tập cứ thế trượt dốc không phanh.”

 

Nghe đến đây, Đàm Bân liền cười, cầm tay anh giơ lên dưới ánh điện. “Anh đánh nhau với người ta? Ái chà, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người. Hôm nay Nghiêm Cẩn nói với em chuyện này, em giật cả mình. Nhìn những ngón tay mềm mại, trắng trẻo thế này mà cũng dám cầm gạch ném người cơ đấy.”

 

Đàm Bân cười sặc sụa.

 

Đoạn sau của câu chuyện rất giống một vở hài kịch trên ti vi, chỉ có điều giọng kể của Trình Duệ Mẫn rất bình tĩnh.

 

Sau khi bố mẹ Trình Duệ Mẫn ly hôn, để trốn tránh dư luận, mẹ anh phải từ chức, một mình ra nước ngoài sinh sống, đến dịp lễ tết lại gửi tiền và quà về cho anh, còn bà không trở về nữa. Không lâu sau đó bố anh tái hôn, mẹ kế chỉ hơn anh hơn chục tuổi. Trong lòng anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng, biểu hiện của anh ở trường ngày càng khác thường, thành tích học tập ngày càng tệ hại.

 

Việc anh đánh nhau với Nghiêm Cẩn, phải vào viện khâu mấy mũi đều bị đồn cảnh sát thông báo cho phụ huynh. Tại cổng đồn cảnh sát, vốn tính nóng nảy, bố anh chỉ thẳng vào anh, mắng: “Mày đã làm Trình gia mất mặt, mày giống y như mẹ mày, chẳng làm được gì cho đời cả!”

 

Trình Duệ Mẫn cũng cãi trả: “Như thế cũng còn hơn cái bụng dạ hẹp hòi của bố.”

 

Bố tức sôi máu, tát cho anh một cái làm anh ngã xuống đất. “Mày cút cho tao, tao không có thằng con như mày!”

 

Trình Duệ Mẫn không thèm quay đầu lại, một mạch chạy thẳng đi mất, cứ thế lang thang ở ngoài ba ngày với vết thương chưa kịp lành, sau đó mới được mẹ nuôi đưa về nhà. Đến khi anh thấy nhớ nhà, đứng trước cổng, móc chìa khóa ra mới phát hiện cổng đã thay khóa. “Tối hôm đó trời mưa rất to, trên đầu từng tia sét giáng xuống.” Trình Duệ Mẫn ôm đầu cười. “Giống như nhân vật chính xui xẻo trong phim, anh đứng ở bến xe buýt, đợi chuyến xe cuối cùng, đợi mãi mà không thấy mới biết mình đã bị nhỡ xe, đành đội mưa hơn hai tiếng đi bộ về trường. Từ đó, anh mắc phải một tật nhỏ, đó là mỗi lần mở cửa đều phải xem kĩ chìa khóa, rất sợ cảm giác khi cắm chìa vào lại không mở được.”

 

Đàm Bân đột nhiên nhớ lại khi anh bị ép rời khỏi MPL, đúng là lúc đó anh đã phải trải qua tình cảnh tương tự. Cô thấy đau xót, không kìm nén được, liền ôm chặt lấy cánh tay anh.

 

Trình Duệ Mẫn vuốt tóc cô, hình như cũng hiểu cô đang nghĩ gì. “Ở cái tuổi đó tính khí ngỗ ngược, ban đầu là giận dỗi, sau đó không có lối về, anh cũng không trở về nhà nữa, bố con anh cứ thế cố chấp mười mấy năm.”

 

“Anh luôn ở nhà mẹ nuôi sao?”

 

“Không.” Anh lắc đầu. “Hồi cấp ba và đại học anh ở ký túc xá, sau đó ra ngoài thuê nhà. Chắc em không thể tưởng tượng được, hồi anh học cấp ba, tháng nào mẹ kế cũng đến trường thăm anh, còn cho anh tiền, quần áo, đồ ăn. Khi đó anh vẫn chưa hiểu chuyện, đối xử với bà không tốt chút nào. Anh dùng những lời lẽ lạnh nhạt mỉa mai bà, nhưng ánh mắt lại thèm thuồng nhìn những món đồ bà mang đến không chịu được. Bà thường bị anh làm cho tức giận đến nỗi khóc ngay tại đó.”

 

Đàm Bân phì cười. “Thật không thể tưởng tượng được khi anh độc ác sẽ như thế nào nhỉ? Phải nói là mẹ kế của anh chịu đựng giỏi thật.”

 

“Đúng vậy. Anh hỏi bà muốn làm gì? Bà nói: “Trong lòng bố con lúc nào cũng nhớ nhung con, nhưng lại không chịu nhượng bộ trước, dì không muốn hai bố con sau này phải hối hận.” Ba năm cấp ba, quan hệ của anh với bà lại trở nên thân thiết. Nhưng may mà sau khi cãi nhau với bố, thành tích học tập của anh lại ngày càng tốt hơn.”

 

Đàm Bân nhếch nhếch mép. “Xem cái hình mẫu thanh niên ưu tú của anh bây giờ kìa, không ai ngờ hồi nhỏ lại là một thiếu niên có vấn đề.”

 

Cô càng không ngờ câu nói đó của Nghiêm Cẩn lại là thật. Một cậu bé mới sáu, bảy tuổi đã thiếu sự quan tâm, chăm sóc của mẹ, trưởng thành sớm, không còn niềm tin ở tình cảm, mọi cảm xúc cũng bị hạn chế hơn so với đám bạn cùng trang lứa. Trong hoàn cảnh như thế mà anh không biến thành một cái cây đổ thì đúng là một kỳ tích.

 

Đêm đã về khuya, Trình Duệ Mẫn đã ngủ say, hơi thở rất khẽ.

 

Ở một nơi lạ lẫm, Đàm Bân mãi không ngủ được. Cô mở mắt nhìn anh, ánh sáng lờ mờ chiếu qua rèm cửa rọi vào khuôn mặt với cặp lông mày rậm, cặp mi dài của anh, trong giấc mơ còn có chút biểu hiện rất trẻ con.

 

Bố mẹ một đồng nghiệp của cô cũng ly dị, người đó rất kiên cường và giỏi giang, nhưng dù sao so với đứa bé có đầy đủ bố mẹ, cách sống, cách làm việc cũng vẫn có chút khác biệt. Điểm rõ ràng nhất đó là có ý thức tự bảo vệ đối với những tác động nhạy cảm từ bên ngoài, thật không ngờ Trình Duệ Mẫn cũng là một người như thế.

 

Đàm Bân lần tìm tay anh, cô áp mặt vào đó, vẻ lo lắng, thấp thỏm.

 

Sáng sớm, vì bị lạnh nên Trình Duệ Mẫn tỉnh dậy trước.

 

Đàm Bân nằm cuộn tròn một bên, quay lưng về phía anh, mái tóc dài buông xõa trên gối, ngủ thật ngon lành. Có lẽ là do thói quen, một mình cô luôn chiếm nửa giường, cái chăn cũng bị cô chiếm gần hết.

 

Anh thử kéo nhưng cái chăn không hề di chuyển. Anh mỉm cười, cố gắng nhẹ nhàng ngồi dậy, thầm nghĩ, đây cũng là vấn đề nan giải sau này, may mà giường của anh đủ lớn.

 

Trình Duệ Mẫn ra khỏi phòng ngủ, đi xuống phòng khách dưới lầu, anh mở túi xách của Đàm Bân ra, đeo hai chiếc chìa khóa nhà mình vào chùm chìa khóa của cô, sau đó để lại một mẩu giấy, dặn cô vào phòng để đồ lấy hai cái chăn đơn cho hai người.

 

Nhìn vào hàng chữ ấy, anh lắc lắc đầu, nụ cười trên khuôn mặt mới đầu chỉ như một gợn sóng nhỏ, rồi dần lan rộng một cách rất tự nhiên.

back top