Bên Nhau Dài Lâu

Chương 4: Phương thức học bù của thánh học

Chung Mẫn sáu giờ thức dậy, sáu giờ mười lăm ra ngoài, mua chút đồ ăn sáng, vừa đi vừa ăn, đến sáu rưỡi thì cô vào lớp học. Lúc này trong phòng đã ngồi một nửa lớp, tiếng động người ra vào liên tục.

 

Giữa trưa, cô và Lượng Lượng cùng nhau về nhà. Tiến vào cấp ba, thời gian ở cùng bạn thân chợt giảm bớt, nên càng phải lợi dụng thời gian ngắn ngủi để trò chuyện. Nhà Chung Mẫn ngay gần trường, Lượng Lượng thì ở hơi xa. Khi thu dọn cặp sách bọn họ rề rà một tí, đến tiệm văn phòng phẩm bịn rịn một lúc, khi về đến nhà thì không còn sớm.

 

Sau bữa trưa, bạn học Cô có thói quen ngủ trưa. Tuy rằng Chung Mẫn luôn không ngủ đủ, nhưng cô thật sự sợ mẹ khinh thường. Cô trở lại trường, chợp mắt một hồi trong phòng học trống trải, thở dài một hơi, rồi chầm chậm mở ra tài liệu học tập. Cô cũng sẽ đi tìm Lượng Lượng. Đóa hoa ép khô kẹp trong sách văn, ánh mặt trời khúc xạ thành cầu vồng óng ánh, đều là đề tài trò chuyện của hai người. Buông đồ đạc xuống, hai người ngầm hiểu gật đầu, tự trở về chỗ cũ.

 

Thời gian ăn chiều hơi căng một chút. Vội vàng ăn xong rồi lập tức trở về phòng học. Vào cấp ba, giờ tự học trở thành thời gian kiểm tra. Mỗi ngày kiểm tra một môn, tự học ngữ văn thì kiểm tra ngữ văn, tự học vật lý thì kiểm tra vật lý. Các giáo viên đem đủ loại đề thi của nhiều năm qua đưa ra mà chẳng hề keo kiệt chút nào. Kiểm tra hai tiếng, nửa tiếng đối chiếu đáp án, tự chấm điểm cho mình, điểm do lớp trưởng thống kê lại rồi nộp cho giáo viên, ngày hôm sau công bố thứ tự.

 

Chung Mẫn bị vòng bánh xe chiến đấu này làm cạn kiệt thể xác và tinh thần. Nhưng về đến nhà, mẹ còn ép cô làm bài tập một tiếng, chưa đến mười rưỡi thì không thể ngủ. Tuy rằng cô đã mệt đến mức chẳng còn nhớ gì, nhưng lời mẹ chính là thánh chỉ, cô đành phải mở to hai mắt giả vờ làm bài tập, đầu óc trở nên mù mịt.

 

Cô rất hâm mộ Cô Hồng Minh. Chưa bao giờ thấy anh vào lúc sáng tinh mơ —— khi cô ra ngoài, anh vẫn chưa thức dậy. Chỗ ngồi của cô không ở cạnh cửa sổ, vì thế không biết được khi nào anh tới trường.

 

Giữa trưa, khoảng chừng một giờ bốn lăm thì anh vào trường. Là do suy đoán —— trên đường đi vệ sinh, cô thấy bóng dáng cao gầy của anh vội vàng đi qua bồn hoa ở hành lang lầu hai.

 

Trước giờ tự học anh còn thích vận động một chút. Khi đi ngang qua sân bóng rổ của ký túc xá thì trông thấy thân ảnh cao gầy xen lẫn trong những học sinh cao to. Tay chân anh đều dài, nhưng cơ thể gầy gò, động tác cứng ngắc. Anh chạy trước chạy sau, mệt đến đổ đầy mồ hôi, nhưng làm sao cũng không bắt được banh. Chung Mẫn cúi đầu nhanh chóng đi qua.

 

Mặc dù kỹ năng chơi banh không tốt, nhưng anh vẫn chấp nhất. Khi cô ăn khuya thì anh ôm banh về nhà. Mẹ vội vàng xới cơm chuẩn bị thịt canh cho anh. Anh ngửa đầu uống cả cốc nước lạnh trước rồi mới bưng canh lên.

 

“Từ từ, từ từ thôi.” Mẹ không ngừng dặn dò, ánh mắt đầy yêu thương. Tay cầm khăn muốn giúp anh lau mồ hôi.

 

Chung Mẫn nghĩ thầm, nhận người ta làm con trai luôn đi. Không ngờ mẹ quay đầu nói với cô, “Mau ăn đi! Ăn xong rồi học tiếp.” Cô cảm thấy ấm ức.

 

Ăn canh xong, mẹ nhất định muốn anh dạy kèm cho Chung Mẫn. Thành tích của cô không tốt, nhất là môn toán. Có sẵn quán quân Olympic, lúc này không cần thì còn đợi đến khi nào.

 

Mẹ đóng cửa lại, không quấy rầy bọn họ. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

 

“Đề nào cậu không hiểu?” Cô Hồng Minh hỏi, anh rất chân thành.

 

“Đề này.” Cô mở bài thi.

 

Anh cúi đầu xem đề bài, lập tức kéo giấy nháp qua tính công thức. Chung Mẫn không có gì làm bèn quan sát phòng anh.

 

Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, có vẻ rất sạch sẽ. Sách nằm ngay ngắn trên giá, một chiếc áo sơ mi xếp ngăn ngắn đặt bên cạnh giường, tấm chăn gấp gọn gàng. Cách gấp kia, Chung Mẫn biết chắc là mẹ làm —— còn giúp cậu ta gấp chăn. Mẹ thương cậu ta bao nhiêu hả? —— khăn treo phía sau cửa, bóng rổ nằm trong góc. Trên bàn có một mô hình địa cầu nho nhỏ, bút cắm trong hộp thẳng đứng, thước tam giác, com-pa, bút máy, một mô hình ô tô nhỏ màu vàng. Cô lại nhìn trên tường, áp-phích ngôi sao của khách thuê trước đó còn lưu lại vẫn chưa xé đi, Châu Huệ Mẫn và Lương Triều Vỹ đã ố vàng. Cái gối của anh đối diện Châu Huệ Mẫn. Nghĩ tới mỗi ngày anh đều nhìn Châu Tuệ Mẫn mà đi ngủ, Chung Mẫn hơi buồn cười. Anh chàng này không giống như những fan cuồng nhiệt.

 

“Đề này là vầy ——” anh bắt đầu giảng giải, rất kiên nhẫn, rõ ràng mạch lạc. Chung Mẫn lại suy nghĩ, tiếng phổ thông của anh thật dễ nghe. Là êm dịu, không mang theo giọng địa phương. Cô không tự chủ dùng tiếng phổ thông trả lời, cảm thấy không lưu loát.

 

“Cậu hiểu chưa?”

 

“Ờ.” Chung Mẫn phục hồi tinh thần, “Tớ hiểu rồi —— cảm ơn!”

 

“Tớ thấy có vài chỗ sai khác. Mấy đề này rất dễ dàng lẫn lộn, vấn đề không phải ở chỗ sơ ý, chỉ cần nhớ rõ công thức thì khẳng định sẽ không sai.”

 

“Là vậy à?”

 

Anh cười nói, “Không bằng cậu đi ngủ trước đi —— tớ thấy cậu buồn ngủ rồi. Nghỉ ngơi tốt thì tư duy mới rõ ràng được.”

 

“Cảm ơn cậu. Cậu cũng đi nghỉ sớm đi ——”

 

Sau đó, mỗi tối mẹ đều đôn đốc hai người ăn xong bữa khuya trước rồi hẵng về phòng làm bài tập.

 

Chung Mẫn thường xuyên kinh ngạc về tốc độc giải bài của anh, nhưng chỉ dừng lại trong phạm vi đó. Thông minh không phải học là được! Hơn nữa, cô học hành cả ngày, đầu óc đã tê dại từ lâu. Cùng một sai lầm, hôm nay nói xong, ngày mai tái phạm.

 

Cậu ấy nhất định cảm thấy mình ngu xuẩn, cô chán nản suy nghĩ. Tính tình anh tốt như vậy, làm thế nào cũng không biết nổi nóng —— có khi anh nói bóng nói gió, nghĩ mọi cách cũng không thể khiến cô thông suốt. Anh cũng chỉ tạm dừng một chút, nuốt nước bọt, rồi giảng lại lần nữa. Nếu còn không được thì đành phải công bố đáp án. Chung Mẫn vỗ đầu: “Thì ra là vậy! Sao tớ nghĩ không ra, lại phạm lỗi như vậy.”

 

Anh cười khổ. Bực thay cho anh, phải phụ đạo một học trò ngốc không có thuốc chữa.

 

Da mặt cô càng ngày càng dày. Xấu hổ đến cùng cực, ngược lại cô chẳng sao cả. Cuộc sống cấp ba tối tăm như vậy, giống như địa ngục không đáy, thần kinh yếu ớt nếu không thể trải qua tra tấn này thì sẽ sụp đổ. Một ngày kiểm tra mấy lần, bài thi như bông tuyết đầy trời, thứ tự bảng xếp hạng lên xuống không ổn định, đầu óc đã tê dại từ lâu. Trường học giống như một xã hội quy chế cấp bậc, dùng thứ tự bảng xếp hạng phân chia nhiều loại người. Học sinh ưu tú là ngôi sao của trường, con cưng của giáo viên. Sức khỏe lại bị dán nhãn thấp kém, đi học mà thất thần thì sẽ bị giáo viên răn dạy. Gần đây có một nữ sinh của trường bên cạnh, bởi vì thi trượt giữa học kỳ, sợ ba mẹ trách mắng mà uống thuốc ngủ tự tử. Mẹ nghe được chuyện này, đột nhiên ân cần với Chung Mẫn không ít.

back top