Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 101: Chân tướng, Cùng đường

Chương 101: Chân tướng, Cùng đường (1)
Liếc mắt nhìn đầu con phố, Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, trên dưới quan sát hắn một lần: “Ngươi lại chạy đến đây làm gì?”

Bùi Tập Dạ dựa vào tường, cười đến đáng yêu: “Nghe nói ngươi đã trở về nên cố ý tới thăm ngươi một chút, thế nào, gặp được bản thiếu ngươi lại mất hứng?”

“Cũng không phải là mấy trăm năm không gặp, còn cần phải cố ý chạy tới gặp ta sao? Nói đi, ngươi lại chạy đến đây lén lén lút lút làm chuyện gì?” Liếc xéo hắn, Nhạc Sở Nhân tuyệt đối nhận định hắn sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy.

“Những lời này làm bản thiếu rất đau lòng.” Cười hì hì, nhìn hắn nào có bộ dạng đau lòng.

“Không nói? Ngươi không nói vậy ta đi, tránh ra đừng cản đường. Còn nữa, đừng có tản bộ xung quanh đây, không biết khi nào Diêm Cận quay trở lại đâu. Người của Diêm Cận có đến mấy trăm người, đến lúc đó có thể ngươi sẽ không trốn thoát.” Bước từng bước, Nhạc Sở Nhân hả hê chờ xem kịch vui, Bùi Tập Dạ không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy áp lực.

“Sau hôn lễ của Thái tử Đại Yến Bản thiếu phải trở về rồi, ngươi đi theo Bản thiếu đi?” Không phải hắn vô cớ xuất hiện mà hắn thật sự có chuyện.

Nhạc Sở Nhân dừng bước xoay người khẽ ngửa đầu nhìn hắn, trong con ngươi phản chiếu ra gương mặt hắn rất rõ ràng: “Lên đường thuận buồm xuôi gió.”

“Trừ những lời đó ra ngươi không còn lời nào nữa?” Chăm chú nhìn nàng, sắc mặt hắn không có biểu cảm gì bởi vì Nhạc Sở Nhân trả lời giống như trong dự liệu của hắn.

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì? Những lời ngươi muốn nghe ta sẽ không nói, những lời ta nói ngươi đều không muốn nghe. Để không ảnh hưởng đến tâm tình nên ngươi mau trở về đi, Hoàng Thành ở Đại Yến là nhà của ngươi, ngươi cứ tự do quay lại.” Có lẽ hắn còn hiểu rõ nơi đây hơn nàng rất nhiều.

“Thật đúng là tuyệt tình! Lần này Bản thiếu quay về cũng không biết khi nào có thể chúng ta mới có thể gặp mặt. Trên đời này, Bản thiếu là đối thủ duy nhất của ngươi, lâu không gặp nhất định ngươi sẽ cảm thấy tịch mịch. Hay là tìm một nơi, chúng ta so vài chiêu?” Lúm đồng tiền nhàn nhạt cười nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn là thành tâm muốn mời.

Khẽ nhíu mày: “Ngươi nói thật?” So mấy chiêu? Chuyện này là thật?” Qua mấy chiêu? Quả thực nàng rất ngứa tay, dõi mắt nhìn thiên hạ, cũng chỉ có người trước mắt này mới có thể cùng nàng so chiêu.

“Từ trước đến nay Bản thiếu đều là nhất ngôn cửu đỉnh, vậy ngươi có đi hay không?” Khẽ nhếch cằm, gương mặt đáng yêu không kềm chế được.

Đảo mắt một cái, Nhạc Sở Nhân hé miệng gật đầu: “Gặp nhau ở ngoài thành.” Dứt lời, nàng xoay người đi về phía đầu phố đến chỗ Thích Phong đang chờ, nàng không thể cùng Bùi Tập Dạ cứ đi như thế, nếu như nàng biến mất, Thích Phong sẽ lập tức đi bẩm báo cho Phong Duyên Thương.

Thích Phong đánh xe chạy tới ngoại thành, đối với việc Nhạc Sở Nhân giao thủ với Bùi Tập Dạ, tất nhiên hắn có lòng tin với Nhạc Sở Nhân. Chỉ là, suy nghĩ một chút, hai người này không phân cao thấp, hắn cảm thấy không phải là việc gì tốt. Dõi mắt nhìn trong thiên hạ, đối thủ chỉ có một người, loại cảm giác đó hắn hiểu, tuy là không diệt không bỏ qua, nhưng không cần nói cũng hiểu nhau.

Nhưng tất cả điều này hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, không cách nào nói ra khỏi miệng. Mặc dù hắn cảm thấy Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ có thể sẽ hiểu nhau, nhưng cái gì cũng không thể nói.

Ngoại thành, là nơi cấm quân Đại Yến cùng vệ đội Bắc Cương tranh tài phi ngựa. Đám con cháu của các quan chức trong thành thường tới nơi này phi ngựa cho nên dân chúng cũng ít khi tới đây.

Cỏ xanh rờn không có giới hạn, trời xanh mây trắng đẹp không sao tả xiết. Một tòa núi nhỏ đứng sùng sững trên bãi cỏ xanh rờn, lúc này đã sum xuê.

Bùi Tập Dạ đã tới từ sớm, chắp tay đứng giữa hoa cỏ, dáng người cao lớn cười nhẹ nhàng, giống như một thiếu niên đơn thuần vô hại.

Nhảy xuống khỏi xe ngựa, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Bùi Tập Dạ đứng ở phía xa một hồi lâu, nàng cảm thấy người này có chút không chân thật. Là một người có tiếng tăm lừng lẫy lại có một mặt như vậy. Nàng giật mình cảm thấy bản thân thật may mắn, những người có tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới này nàng đều biết.

Bùi Tập Dạ cười híp mắt đi tới: “So sánh với hai mươi mấy ngày trước, phong cảnh ở đây đẹp hơn rồi.”

Liếc mắt nhìn trời xanh mây trắng cỏ xanh, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Nếu không có cái người tên Bùi Tiền Hàng, phong cảnh sẽ đẹp hơn.”

“Ha ha, Bản thiếu có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Chậc chậc, đây là một chuyện tốt.” Hắn cười rất vui vẻ giống như không nghe thấy nàng đang chê hắn.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân không khỏi lắc đầu thở dài, Bắc Vương? Bắc Vương chính là cái dáng vẻ này đây!

“Hãy bớt sàm ngôn đi, đến đây đi.” Bước lên, Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay trời đẹp như vậy, hay là đi dạo một vòng?” Bùi Tập Dạ chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.

Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn: “Tóm lại là ngươi có đánh hay không?”

“Đánh, nhưng mà đi dạo một vòng rồi đánh.” Hắn nói dứt lời xoay người đi tới bên trái sườn núi nhỏ.

Nhìn hắn bỏ đi, Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn bầu trời, tuy có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến sáng mai hắn phải cút đi, cũng không có gì không nhịn được rồi.

Thả chậm bước đi tới sườn núi nhỏ, khí trời hôm nay sáng sủa, đi dạo một chút cũng là một ý tưởng không tệ.

Đến gần sườn núi, cây cối tươi tốt che đi ánh nắng mặt trời, rất mát mẻ.

Bùi Tập Dạ dừng lại, chờ Nhạc Sở Nhân đi lên trước.

“Nhìn, đó là đỗ nhược mà ngươi thích.” Nhạc Sở Nhân đi tới phía sau hắn, Bùi Tập Dạ chỉ vào bụi cỏ, một bụi đỗ nhược ở trong đó, sắp điêu tàn rồi.

“Trí nhớ cũng không tệ lắm, đến bây giờ vẫn còn nhớ đấy.” Nhạc Sở Nhân cười cười, thật ra nàng cũng không phải rất ưa thích Đỗ Nhược, nhưng mà hắn nói như thế, nàng cũng không muốn cải cọ với hắn, hắn nói thích vậy thì thích.

“Cho đến tận hôm nay, có câu nào ngươi nói mà Bản thiếu không nhớ rõ?” Nghiêng đầu nhìn nàng, hắn cười đến rất rực rỡ.

Nhạc Sở Nhân không trả lời vấn đề của hắn, nhìn quanh một vòng, sau đó nói: “Lần này ngươi trở về, sẽ không làm chuyện gì nữa?”

“Trong lòng ngươi, Bản thiếu chính là loại người thời thời khắc khắc đều có âm mưu?” Bùi Tập Dạ bất mãn, xoay người đối mặt với nàng, không có đáp án thì không được sao.

“Chẳng lẽ ngươi đơn thuần vô hại? Nếu là đơn thuần vô hại, vậy lời đồn Bác Vương tàn bạo âm độc từ đâu mà có? Đừng giả bộ vô tội, lão nương ta có thể nhìn thấy.” Lạnh lùng quát, bề ngoài hắn có vẻ vô hại, nhưng lời đồn đãi không thể nào là vô căn cứ, hắn là dạng người gì, trong lòng nàng biết rõ.

“Có thể nhìn thấu đến đâu?Thấu Thị đến nơi nào? Nhìn thấy tâm tư của Bản thiếu? Còn có thể nhìn thấy Bản thiếu không mặc y phục?” Cười đùa, được vài ba câu hắn đã bắt đầu không đứng đắn.

“Ngươi có cái gì để nhìn? Bùi Tiền Hàng, ngươi lấy cớ so chiêu, thật ra ngươi muốn đâu võ mồm với ta phải không?” Hai tay ôm trước ngực, Nhạc Sở Nhân nhìn thế nào cũng không thấy giống bộ dáng muốn cho chiêu với nàng.

Người này cười nói vui vẻ như vậy, có lẽ chỉ muốn đấu võ mồm với nàng thôi, chắc trên cõi đời này, có thể nói chuyện như vậy với hắn cũng chỉ có một mình nàng rồi.

“Ngươi không chịu đi theo Bản thiếu, nói mấy câu như vậy cũng không được sao?” Quả nhiên, Bùi Tập Dạ cười hì hì, không có ý định so chiêu cùng nàng.

“Không nói đề tài này nữa được không? Muốn ta trở mặt thì ngươi mới thoải mái?” Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân không thích cái đề tài này.

“Đừng trở mặt, Bản thiếu không nói là được. Không bằng chúng ta nói tấm thân còn trong sạch của ngươi?” Hắn nhún vai, bộ dáng đáng yêu cùng lời nói xấu xa hoàn toàn tương phản.

“Bùi Tập Dạ, ta cảnh cáo ngươi lần cuối.” Mặt lạnh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao.

“Được, không nói. Chỉ là lúc gần đi cho Bản thiếu nói một câu cuối cùng, tiếp tục duy trì.” Gật đầu như bằm tỏi, cuối cùng lại nói một câu hắn nghĩ trong lòng.

“Có liên quan gì tới ngươi?” Muốn nàng tiếp tục duy trì tấm thân trong sạch? Lời này thật là kỳ cục, giống như nàng và hắn có tư tình, nhưng lại không có cách nào phản bác.

“Đương nhiên là có liên quan, nếu ngươi không còn tấm thân trong sạch, Bản thiếu sẽ tức giận.” Nhìn nàng một vòng, hắn cười híp mắt che đi biểu cảm trên khuôn mặt.

“Tức giận? Bùi Tập Dạ, ta thật muốn phun phân vào mặt ngươi! Lão nương không còn thân trong sạch mắc mớ gì đến ngươi? Ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi lại có gì tư cách quấy nhiễu ta?” Giận quá thành cười, Nhạc Sở Nhân đối với người này không biết nói gì. Mặc dù hắn nói không nhất định là sự thật, nhưng nàng nghe thật khó chịu.

Không có phản ứng khác, hắn cười rất vui vẻ: “Phun phân vào mặt Bản thiếu? Ngươi còn có kỹ năng này? Biểu diễn cho Bản thiếu xem một chút.” Đối với câu ‘phun phân vào mặt ngươi’ của Nhạc Sở Nhân hắn hơi có hứng thú. Trên đời này, mắng chửi người khác có thể mắng như vậy, chắc chỉ có một mình nàng.

===========
Chương 101-2: Chân tướng, Cùng đường (2)
“Cút đi.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi, bóng lưng thon dài tràn đầy tức giận và im lặng.

Bước nhanh tới xe ngựa, từ xa Thích Phong đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Sở Nhân, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết Bùi Tập Dạ lại làm chuyện gì quá đáng.

“Vương phi, ngài không sao chứ?” Đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa, Thích Phong vừa nhỏ giọng hỏi.

“Không sao, trở về.” Nhạc Sở Nhân trả lời ngắn gọn, ngay sau đó tiến vào xe ngựa.

Nhanh chóng rời khỏi ngoại thành, chỉ còn Bùi Tập Dạ đứng đó nhìn chiếc xe ngựa đi xa dần, ánh mắt xa xăm. Hắn muốn có nàng, không có không được, từ nhỏ đến lớn, hễ là chuyện hắn vừa ý, cuối cùng đều sẽ rơi vào trong tay hắn. Lần này cũng giống vậy, hắn tin tưởng mười phần, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Mùng sáu, Thái tử Phong Duyên Thiệu làm lễ cưới.

Từ sáng sớm, cả Hoàng Thành cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù dân chúng không thể vào Hoàng cung tham dự hôn lễ, nhưng có thể nhìn thấy đội rước dâu đưa Thái tử phi Diêm Tô vào cung. Cấm quân không chặn đường, dân chúng chỉ cần đứng ở ven đường là có thể chứng kiến đội rước dâu. Long trọng như vậy, con nít không hiểu chuyện cũng muốn tham gia vào.

Sáng sớm, Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân đã chạy thẳng tới Hoàng cung, cửa cung rộng mở, một lát nữa thôi đội rước dâu sẽ đi qua cửa cung này, thảm đỏ trải trên đất trùng điệp không thấy điểm cuối.

Triều thần và khách mời tham dự hôn lễ đều tập trung hai bên tế đàn, phóng tầm mắt nhìn ra xa toàn là đầu người, một màu đen mênh mông.

Vừa vào cung lập tức tới nơi này, ước chừng còn nửa canh giờ nữa đội rước dâu mới đến, mọi người đã chờ ở đây thật sớm, thân thể không nhịn được cũng có chút đứng không yên.

Vị trí của Phong Duyên Thương ở giữa phía bên trái, trước mắt chính là tế đàn, tổng cộng có mười sáu bậc thang bằng cẩm thạch được gọt giũa cẩn thận, mặt trời chiếu lên sáng chói làm cho người ta mở mắt không ra.

Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, hoa phục buông chấm đất, có thể nói đây là trang phục rất lộng lẫy. Đứng sóng vai cùng Phong Duyên Thương, bất kỳ ai liếc nhìn đều sẽ có cảm giác hai người này cực kỳ xứng đôi, nói trời đất tạo nên cũng không quá đáng.

Bị tế đàn cản trở, người đối diện chỉ có thể nhìn được hai bên. Mà Bùi Tập Dạ lại đứng chính giữa ở đối diện, nhưng lúc này hắn lại nhắm mắt làm ngơ khiến cho Nhạc Sở Nhân rất là tự tại.

Thỉnh thoảng có vài quan viên tới đây trò chuyện cùng Phong Duyên Thương, hiện nay có thể nói Phong Duyên Thương dưới một người trên vạn người, Thương Thái Úy cũng phải nhịn hắn ba phần. Lại bởi vì hai sự kiện tại Đại Hòa điện và Thừa Đức điện, khiến cho tất cả mọi người đối với hai vợ chồng bọn họ kính sợ có thêm.

Có mấy vị phu nhân muốn tiến lên nói chuyện với Nhạc Sở Nhân, trong đó có không ít người lúc trước đưa ‘quà tặng’ tới cho nàng, chỉ là nét mặt không biểu cảm, quanh thân quanh quẩn một cổ khí thế vô hình của Nhạc Sở Nhân khiến cho không ai dám đến gần.

Phong Duyên Thương mặc một bộ triều phục màu đỏ tía, phong thần tuấn lãng phong nhã tiêu sái, nói chuyện cùng các triều thần bên cạnh, mặt mũi tràn đầy ý cười ôn hòa, khiến nhìn người cảm giác như thấm gió xuân.

Hồi lâu sau, Phong Duyên Thương xoay người nhìn người bên cạnh, phát hiện nàng nhắm nửa con mắt, giống như đang ngủ.

“Mệt mỏi sao?” Phong Duyên Thương cười khẽ, nghiêng đầu nhìn nàng, cầm tay của nàng ôn nhu hỏi.

Nhạc Sở Nhân mở mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu một cái: “Trương thư sinh đã phái đệ tử Cái Bang chạy tới Quan Châu rồi, ta phân phó hắn những chuyện cần làm tiếp theo.”

“Tiếp theo còn phải làm cái gì?” Mắt phượng như uyên, sâu thẳm trong con ngươi đều là bóng hình của nàng.

“Mượn người của Ngọc Lâm lão hòa thượng. Trước tiên đi đến năm quận ở Quan Châu tiến hành chữa bệnh từ thiện, sau đó Tế thế đường có thể khai trương rồi.” Nhạc Sở Nhân có kế hoạch của mình, có Thích Kiến, tiền tài lại đủ, mọi chuyện cũng có thể tiến hành thuận lợi.

“Những chuyện này tạm thời gác lại cũng không sao, Ngũ Ca đến.” Phong Duyên Thương vừa nói xong, một đạo âm thanh thông truyền cao vút vang lên: “Thái tử điện hạ giá lâm!”

Thái tử không phải Hoàng đế, trừ cung nhân và cấm quân, mọi người đều không cần lễ quỳ. Chắp tay khom người, cuối thảm đỏ được trải dài dưới đất, Phong Duyên Thiệu mặc một bộ trường bào hạnh hoàng (là màu vàng hơi có màu đỏ. Mình cảm thấy ‘hạnh hoàng nghe có vẻ sang trọng hơn nên để ạ), tóc buộc gọn đội mũ kim quan (mũ vàng của người hoàng tộc, vâng, em lại thấy ‘kim quan’ hay hơn ạ) nhã nhặn lịch sự vững bước đi tới. Một nhóm cung nhân đi theo sau lưng đều mặc quần áo mới giống nhau.

Phong Duyên Thiệu bước lên tế đàn, nơi xa vang lên tiếng chuông, âm thanh kéo dài.

Dường như tiếng chuông vừa dứt, ngay lập tức Diêm Tô tiến vào cung. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cuối thảm đỏ, còn chưa thấy người đã nghe được tiếng bước chân đều đặn cùng với thiết giáp chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

Ước chừng hai phút sau, đội rước dâu xuất hiện ở cuối thảm đỏ, khác với khi con gái quan văn gả đi, một đám quân tướng sĩ đều mặc khôi giáp, chỉ có Diêm Tô mặc một bộ áo cưới màu đỏ. Tuy nhiên trên đầu Diêm Tô không có mũ phượng cũng không có khăn voan trùm đầu, tóc được búi gọn gàng, khác với người dịu dàng trong quá khứ, thoạt nhìn tương đối hiên ngang mạnh mẽ.

Diêm Tô ngồi bên trong ngự liễn do các tướng sĩ khiên, trước sau trái phải không dưới bốn mươi người. Đi đằng trước chính là Diêm Cận, một thân áo giáp, mày kiếm mắt sáng, khí thế sừng sững, khóe mắt đuôi mày đều lạnh lùng. Có hậu thuẫn như vậy, Diêm Tô không cần lo lắng gì.

Nhìn bọn họ, khóe môi Nhạc Sở Nhân nhếch lên mỉm cười, nhìn người khác kết hôn cũng là chuyện vui vẻ.

Từ trên tế đàn, Phong Duyên Thiệu bước từng bước đi xuống, đoàn rước dâu đi đến dưới tế đàn thì dừng lại, Diêm Cận xoay người đi tới bên cạnh ngự liễn giơ tay về phía Diêm Tô, Diêm Tô nắm tay hắn, ánh hồng chợt lóe lên, nàng được Diêm Cận ôm xuống.

“Thái tử điện hạ Thiên tuế thiên thiên tuế.” Hai huynh muội đi tới trước bậc thang, Phong Duyên Thiệu cũng đã đi xuống bậc cuối cùng. Quân sĩ của Diêm Cận thẳng hàng kéo dài hết thảm đỏ, họ đồng loạt quỳ một chân trên đất, tiếng hô giống như sấm rền, vang vọng khắp bầu trời ở tế đàn, làm chấn động lỗ tai người nghe.

Phong Duyên Thiệu cầm tay Diêm Tô, lịch sự nho nhã, khiêm tốn rộng lượng giống như một người đáng để tôn kính.

“Chư tướng đứng dậy đi.” Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Diêm Cận: “Bổn điện ở chỗ này đa tạ Diêm Tướng quân, thủ hộ ở biên quan Đại Yến của ta không để ngoại địch quấy nhiễu. Bổn điện ở chỗ này cho Tướng quân một bảo đảm, sự đối đãi ngày sau của Thái tử phi cũng giống như sự đối đãi của bổn điện. Xin Tướng quân yên tâm, cũng xin Diêm lão Tướng quân trên trời yên tâm.”

Nói một phen, tuy không có khí thế như sấm rền của các quân sĩ, nhưng nếu người nghe đều nghe được sự chân thành trong từng lời nói. Lời Phong Duyên Thiệu đảm bảo giống như con người của hắn, tuyệt đối làm cho người ta không hoài nghi được.

“Đa tạ điện hạ. Mạt tướng đương nhiên tẫn chức (làm hết bổn phận của mình mn ạ) phòng thủ, liều mình hi sinh vì Đại Yến.” Quỳ một chân trên đất, âm thanh của Diêm Cận vang vọng khắp nơi. Nhìn Diêm Cận đang quỳ dưới đất, ánh mắt Diêm Tô ngấn lệ, những lời này hắn nói ra, như vậy hắn đã dâng tính mạng của mình cho Đại Yến rồi. Suy nghĩ một chút nàng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, nếu bọn họ đều là những đứa bé của những gia đình tầm thường, có lẽ có thể thật đơn giản vẫn giúp đỡ lẫn nhau đến khi tóc trắng xoá.

Người xung quanh đều than thở, than thở cho Trung lãnh thổ Nguyên Soái đại trung đại nghĩa. Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, trường hợp như thế, dù ít hay nhiều nàng có chút cảm thấy bi thương.

Vì Diêm Cận mà bi thương, cũng vì thói đời này.

Phong Duyên Thiệu cầm tay Diêm Tô đi lên tế đàn, Diêm Cận đứng lên, hơi thở lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn trên người hắn, nhưng khi nhìn đến bóng dáng của Diêm Tô thì trong đôi mắt hắn xẹt qua tia vui mừng. Nàng lập gia đình, hắn cũng không còn gì bận lòng, cha mẹ trên trời cũng an tâm.

Nghiêng đầu, khi ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên tế đàn thì có một người lại đang nhìn hắn. Chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại giật mình, nhìn vào đôi mắt kia, dường như hắn không muốn dời đi.
===========
Chương 101-3: Chân tướng, Cùng đường (3)
Nhạc Sở Nhân không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của Diêm Cận, lúc này bốn mắt nhìn nhau, dường như nàng có thể nhìn thấu linh hồn trong đôi mắt kia. Thiếu niên này, trung nghĩa đều có, nhưng lại quên mất bản thân của mình.

Dù là nàng hay là Phong Duyên Thương, đều trái ngược hoàn toàn với Diêm Cận, bởi vì bất cứ suy tính nào bọn họ cũng đặt mình lên trên hết, mà Diêm Cận không như vậy. Chính vì như thế, Nhạc Sở Nhân mới càng thêm thưởng thức hắn, người như vậy, từ xưa đến nay, kết cục không được như ý nguyện.

Trên tế đàn tế tổ, triều thần bên dưới an tĩnh, duy chỉ có hai người bọn họ nhìn thẳng vào mắt đối phương, giống như không nhìn thấy thế giới trước mắt.

Chẳng biết từ lúc nào Bùi Tập Dạ đi ra từ phía đối diện tế đàn, chỗ hắn đứng vừa đúng có thể nhìn thấy Diêm Cận và Nhạc Sở Nhân. Ánh sáng trong con ngươi tinh sảo chớp động không rõ, hai người kia nhìn thẳng vào mắt đã đạt tới cảnh giới vong ngã, trong mắt hắn thành một loại giải thích khác.

Kết thúc buổi lễ.

Cuối cùng Diêm Tô cũng thành Thái tử phi, tất cả đều thuận nước đẩy thuyền, không người nào có bất kỳ nghi kỵ gì đối với vấn đề này. Chỉ dựa vào huynh trưởng của nàng là Trung Lãnh Thổ Nguyên soái, vậy thì không người nào dám mở miệng bình luận chuyện đúng sai.

Bước đi nặng nề, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn đường dưới chân, có chút trầm mặc.

Bên cạnh, bước chân của Phong Duyên Thương thong dong, khóe môi mỉm cười. Nhạc Sở Nhân trầm mặc đương nhiên hắn có chú ý, đi hồi lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng, mặc dù nụ cười vẫn như cũ, nhưng trong mắt không có ý cười: “Lúc tham dự buổi lễ, ngươi cùng Diêm Tướng quân dùng ánh mắt truyền cho nhau cái gì?”

Hồi hồn, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương một cái: “Đừng đoán mò, nhìn hắn làm ta nhớ lại các nhân vật trong lịch sử thôi. Rất giống với hắn nhưng kết cục đều rất thảm!”

Con ngươi khôi phục ý cười, Phong Duyên Thương cầm tay của nàng, lòng bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Vậy những người tương tự như chúng ta có kết cục như thế nào?”

“Vui vẻ cả đời, tuổi già chết rất thảm.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao kết cục của nàng khổng thể nào lại như vậy.

“Bi thảm giống nhau, như vậy ngươi cần gì phải đồng tình người khác? Lịch sử mà ngươi biết khác với Đại Yến, đều không chắc chắn kết cục của chúng ta đều giống với bọn họ.” Phong Duyên Thương không tiếng động cười, tuấn mỹ lại thêm một ít lạnh bạc trong đó.

“Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Đúng rồi, ta vừa mới thấy tiểu tử Phong Duyên Tinh nhưng không thấy Mẫn phi nương nương, không phải nàng lại bị bệnh nữa chứ?” Bởi vì bộ dáng Phong Duyên Tinh rất ưu thương, chắc là Mẫn Phi không khỏe lắm.

Nói đến Mẫn phi, trên gương mặt của Phong Duyên thương cũng hiện lên mấy phần lo lắng: “Ngươi cũng đã nói bệnh của nàng là tâm bệnh, dùng thuốc cũng vô dụng. Vậy ngươi có biện pháp nào làm tâm bệnh chậm phát triển lại không?”

Nhạc Sở Nhân không thể không hừ lạnh một tiếng, tùy tiện nói: “Tâm bệnh không chữa bằng thuốc được, cho dù ta là Dược Phật tái thế cũng không có biện pháp. Nhưng mà ta sẽ tới khám cho nàng, xem xem còn biện pháp nào hay không.”

“Được.” Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, lời nói của Nhạc Sở Nhân hắn đều tin.

Bắc Vương Bùi Tập Dạ rời đi sau lễ cưới, Phong Duyên Thiệu tự mình tới cửa cung đưa tiễn hắn, cấm quân đứng dọc hai hàng kéo dài đến ngoài cửa thành. Dân chúng đứng hai bên đường rất nhiều, tranh nhau quan sát Bắc Vương trong truyền thuyết kia.

Đợi cho đến khi Bùi Tập Dạ rời đi, Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương mới xuất cung trở về phủ. Hắn đi, Nhạc Sở Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Bắc Cương cùng Đại Yến có thể giữ vững tốt quan hệ lâu dài một chút. Bởi vì Nam Cương rõ ràng đang rạn nứt với Đại Yến, lần này Phong Duyên Thiệu làm lễ cưới, Bắc Vương là khách mời tham dự, Đông Cương đưa tới lễ trọng, tuy quan hệ với Tây Cương nhạt nhẽo nhưng Lão Tây Vương cũng đưa quà tặng tới. Chỉ có duy nhất Nam Cương giống như không biết, vả lại người của Nam Cương ở Đại Yến vào thời gian này cũng quay trở về Nam Cương.

Những chuyện này Nhạc Sở Nhân cũng không hỏi thăm, bởi vì chuyện nàng cần làm có rất nhiều. Nàng còn cần tự mình đi Hộ Quốc tự một chuyến, lại còn đồng ý với Phong Duyên Thương đi xem bệnh cho Mẫn phi, nghĩ một chút nàng đúng là một người bận rộn.

Sau ngày cưới thứ ba của Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân vào cung, làm đúng cam kết của Phong Duyên Thương, đi xem bệnh cho Mẫn phi.

Hôm nay nàng vào cung không chút trở ngại, Phong Duyên Thiệu là người giám sát đất nước nên ở trong cung, vì vậy Diêm Tô cũng ở trong cung theo hắn, mặc dù không có ở trong hậu cung nhưng cung điện nàng ở cũng là cung điện tốt nhất.

Nhạc Sở Nhân trực tiếp đi thẳng đến chỗ ở của Diêm Tô sau khi vào cung, không cần thông báo, tùy ý giống như phủ của mình.

“Ta còn đang nghĩ có lẽ hôm nay ngươi sẽ tới, ta tự bắt mạch nhưng không có động tĩnh gì.” Diêm Tô mặc một bộ hoa phục quần dài màu lam chấm đất, tóc búi cao ung dung hoa quý.

“Mới ngày thứ ba mà thôi, bắt mạch không thể biết được.” Nhạc Sở Nhân cầm tay của nàng, hai ngón tay khoác lên cổ tay nàng, gần một phút đồng hồ sau lắc đầu một cái: “Ta cũng không thăm dò được, đợi thêm mười ngày đi, mười ngày sau có thể biết rồi.”

Dáng vẻ của Diêm Tô vẫn dịu dàng như vậy, nhưng giữa lông mày lại nhiều hơn mấy phần hương vị nữ nhân, đây chính là sự khác nhau giữa nữ nhân và thiếu nữ.

“Đã thích nghi cuộc sống trong?Dien"dan"lê*qu"ýdoncung chưa? Nhìn ngươi có vẻ thật thoải mái.”

Tùy ý ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân híp mắt quan sát nàng, tràn đầy chế nhạo.

Sắc mặt Diêm Tô không thay đổi, ngồi xuống đối diện nói: “Chỉ là có nhiều người quá nên hơi hoảng sợ thôi, ta đã chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi cho nên thích ứng cũng rất nhanh. Ngược lại ngươi cùng Lão Thất, khi nào mới ‘tu thành chánh quả’ đây?” Khẽ nháy mắt, câu ‘tu thành chánh quá’ của nàng còn có hàm nghĩa khác.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày lắc đầu một cái: “Chúng ta không vội, trước mắt có quá nhiều chuyện cần chúng ta bôn ba, làm sao có thời gian ‘tạo người’. Ngươi thì khác, tương lại sẽ là Hoàng Hậu nương nương.” Chèn ép Diêm Tô nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Diêm Tô cũng không mắc cỡ, mỉm cười, rất là hào phóng.

“Hôm nay ta tiến cung cũng không phải là vì bắt mạch cho ngươi mà ta còn muốn đi xem bệnh cho Mẫn phi nương nương. Mấy ngày nay ngươi ở trong cung, nàng ấy có đến không?” Hiện nay Diêm Tô là nữ chủ nhân trong hậu cung này, mặc dù chỉ là Thái tử phi, nhưng nếu là người có đầu óc đều biết, nàng không khác gì Hoàng Hậu.

Nói đến đây, Diêm Tô khẽ lắc đầu: “Ta vốn muốn đi thăm nàng một chút nhưng mấy ngày nay người khác tới chỗ của ta rất nhiều, thật sự không có chút thời gian rãnh. Hay là bậy giờ chúng ta đi cùng nhau đi, cũng lâu rồi ta chưa đến thăm nàng.”

“Đừng, ta tới xem bệnh cho nàng, có chút mùi của dược liệu ngươi không thể ngửi được, một mình ta đi được rồi. Nếu nàng ấy không tới gặp ngươi vậy thì ngươi cũng không cần tới gặp nàng, hàng năm nàng ấy đều ngâm mình trong nước thuốc, mà mùi của thuốc đó có hại với ngươi.” Thật ra phần lớn là vì Nhạc Sở Nhân không muốn Diêm Tô quá quan tâm tới nàng ta.

Diêm Tô gật đầu một cái: “Ta biết rồi.” Đối với lời nói của Nhạc Sở Nhân, nàng đều nghe theo.

Nhìn Diêm Tô một lần nữa, Nhạc Sở Nhân đi đến thâm cung, mặc dù phi tần của Phong Triệu Thiên vẫn còn là một vị phi tử nhưng cũng đã được đối đãi không khác gì Thái phi.

Phần lớn phi tần của Phong Triệu Thiên vẫn còn ở lại trong thâm cung, một cung nữ của Diêm Tô đang dẫn đường cho Nhạc Sở Nhân, cung nữ thái giám trên đường đi đều quỳ rạp xuống đất đợi Nhạc Sở Nhân đi xa mới dám đứng dậy, nhưng mà các phi tần của Phong Triệu Thiên cũng không ai dám tỏ thái độ. Người thông minh mới có thể sống lâu dài.

Tới cung điện của Mẫn phi, cung điện này ở trong thâm cung nhưng rất tốt, cung nữ thái giám cũng có rất nhiều đủ để thấy đãi ngộ của nàng cao hơn người khác rất nhiều.

Phong Duyên Tinh đang ở trong cung của Mẫn phi, thấy Nhạc Sở Nhân đột nhiên đến cảm thấy rất ngoài ý muốn, vội vàng tiến lên đón: “Thất tẩu, tại sao người lại tới đây?”

Liếc mắt nhìn Phong Duyên Tinh một lượt, tiểu tử này lại cao hơn một chút rồi, nhưng lại gầy đi không ít.

“Mẫn phi nương nương đâu?” Cung nữ thái giám quỳ đầy sân, Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Tinh đi vào trong điện, vừa hỏi.

=========

Chương 101-4: Chân tướng, cùng đường (4)

“Mẫu phi mới vừa ngủ, tối hôm qua một đêm không có ngủ, cuối cùng cũng muốn ngủ rồi.” Phong Duyên Tinh lại lo lắng, lúc nào cũng như vậy, thân thể cường tráng cũng không thể nào chịu nổi.

Đi vào trong sảnh lớn ngồi xuống, một bên cung nữ dâng trà, Nhạc Sở Nhân nhìn Phong Duyên Tinh một lát. Trong đôi mắt của nàng không chứa biểu cảm gì, cứ nhìn hắn như vậy khiến Phong Duyên Tinh rất khẩn trương.

“Hôm nay ngươi cũng đã trưởng thành rồi, Ngũ ca ở trong cung, ngươi cũng ở lại trong cung thì không thích hợp. Những năm gần đây ngươi đều luôn luôn bên cạnh Mẫn phi để chăm sóc cho nàng, bây giờ đột nhiên phái ngươi đên một nơi khác làm việc cũng không được. Ta có nơi này có thể tạo điều kiện cho ngươi rèn luyện thật tốt, ngươi có muốn đi không?” Khẽ nhướng mày, ánh mắt dò xét của nàng rất có áp lực.

Phong Duyên Tinh không ngờ Nhạc Sở Nhân sẽ nói những lời này, trố mắt trong chốc lát sau đó nháy mắt nói: “Vậy để ta hỏi ý kiến của Mẫu phi một chút.”

Nhạc Sở Nhân nhếch môi cười cười: “Cũng được. Ta thấy nơi đây có bày sách thuốc, mùi thuốc trong viện này còn rất nồng, ngươi cứ ở đây mà nghiên cứu y dược đi. Dụng tâm như vậy, làm sao có thể có thành quả ở trong cung? Vừa đúng lúc ta đang muốn mở chi nhánh của Tế thế đường ở Quan Châu. Thích Kiến đã đến đó, ngươi cũng nên đi theo đi, đi theo để rèn luyện, ngươi cứ vây quanh Mẫn phi nương nương, cuối cùng ngươi cũng chỉ là kẻ vô tích sự.” Bưng ly trà lên, âm điệu của Nhạc Sở Nhân trầm bổng du dương.

Phong Duyên Tinh không lên tiếng, hắn cũng không dám phản bác nàng.

“Có Ngũ Ca ở đây, mặc dù có thể bảo vệ ngươi sống an nhàn sung sướng, nhưng ngươi tình nguyện như vậy mãi mãi cho đến già sao? Thất ca của ngươi trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ, hai mươi mấy năm qua khổ sở không chịu nổi, hôm nay còn sống nhưng không biết mai này còn có thể mở mắt hay không. Dù như vậy hắn cũng cố hết sức tương trợ Ngũ ca, bọn hắn thành công, mới đổi lấy được cuộc sống an nhiên của mẹ con các người ngày hôm nay. Nếu ngươi có khả năng thì nên làm gì để giúp bọn hắn, xem như là ngươi trả nợ vậy.” Và còn trả nợ cho Mẫn phi.

Phong Duyên Tinh cúi đầu không nói gì, tuy là như vậy nhưng cũng không phủ nhận Nhạc Sở Nhân nói đúng.

Hồi lâu sau, có cung nữ chạy tới bẩm báo nói Mẫn phi đã tỉnh. Phong Duyên Tinh đứng lên nhìn Nhạc Sở Nhân, ánh mắt vẫn còn có chút sợ hãi: “Thất tẩu, chúng ta qua đó đi.”

“Đi thôi.” Đứng dậy cùng Phong Duyên Tinh đi vào phòng ngủ của Mẫn phi.

Trang sức bên trong phòng đều là loại tốt nhất, rất tinh xảo, có thể thấy được Phong Duyên Thiệu đối với di mẫu rất tốt.

Mùi thuốc bay nhè nhẹ trong phòng, màn lụa hai bên giường lớn, hai cung nữ đỡ Mẫn phi ngồi dậy. Nàng gầy hơn trước kia, sắc mặt tái nhợt, rất rõ ràng nàng thật sự không tốt.

“Cần Vương phi đến đó sao.” Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, nàng miễn cưỡng cười cười, đôi mắt ngấn lệ, thoạt nhìn rất đáng thương.

Nhạc Sở Nhân nâng khóe môi, đi tới bên giường, Phong Duyên Tinh tự mình lấy ghế cho Nhạc Sở Nhân ngồi, tầm mắt Mẫn phi dao động, sau đó nói: “Suy nghĩ quá nhiều nên đêm đến ngủ không ngon. Tiếp tục như vậy thân thể sẽ hao mòn Thần Tiên cũng không có biện pháp.”

Nghe xong lời này, Phong Duyên Tinh nóng nảy, hơi hoảng hốt nhìn Nhạc Sở Nhân: “Thất tẩu, ngươi nhất định phải cứu Mẫu phi.”

Mẫn phi hốt hoảng chỉ trong nháy mắt, khẽ híp mắt, sau đó nói: “Sống chết đều có số.”

Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, liếc mắt nhìn bộ mặt khẩn trương của Phong Duyên Tinh: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn khám kỹ càng cho Mẫn phi.”

Phong Duyên Tinh trố mắt nhìn, sau đó phất tay một cái, mang theo hai cung nữ đi ra ngoài.

Chỉ còn hai người, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt Mẫn phi, mạch máu trên mí mắt nàng cũng có thể nhìn rõ.

"Có một số việc không cần ta nhiều lời, chỉ sợ trong lòng ngươi còn có tính toán. Hiện nay ngươi ở nơi này, được hưởng thụ đều là thứ tốt nhất, có phải trong lòng có suy nghĩ không thực tế rồi? Phong Duyên Thương rất nhớ thương ngươi, nhiều lần cầu xin ta tới xem bệnh cho ngươi, hắn rất hi vọng ngươi có thể sống lâu trăm tuổi. Thật ra thì ta cũng vậy hi vọng ngươi có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy mỗi đêm mới có thể thấy Tĩnh quý phi trong mộng rồi.” Ba chũ Tĩnh quý phi vừa nói ra, thân thể của Mẫn phi rõ ràng run rẩy.

“Trên thế gian này có một loại nữ nhân rất ích kỷ, vì muốn có được có thể không từ thủ đoạn nào, có thể không nháy mắt mà giết hại người thân. Nhưng ta cảm thấy, nếu đã làm cũng không nên hối hận cũng không cần sợ hãi. Hiện nay, mỗi đêm ngươi đều mơ thấy ác mộng, nói cho ngươi còn một chút lương tâm.

Không cần sợ, ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi là di mẫu của Ngũ cà và Phong Duyên Thương, nghe nói tướng mạo của ngươi rất giống Tĩnh quý phi, chắc hẳn bọn họ nhìn thấy ngươi, có thể sẽ nhớ tới Tĩnh quý phi.” Thản nhiên nói hết câu, nghĩ đến hai huynh đệ Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương, trong lòng sinh ra mấy phần thương hại.

"Bọn họ muốn ngươi sống lâu trăm tuổi, như vậy ta sẽ thành toàn cho bọn hắn. Tới đây, ta châm cứu cho ngươi, bảo đảm ngày sau ngươi ăn được ngủ được.” Đứng lên, không đợi Mẫn phi giãy giụa, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đem nàng kéo tới. Túm nàng giống như túm con gà con, một tay khác cầm ngân châm lóng lánh, nhanh chóng đâm vào đầu vai sau lưng của nàng.

Cơ bản Mẫn phi không có hơi sức giãy giụa, kim châm ở sau lưng, nàng càng không động được.

Cách một lớp quần áo trong mỏng manh, Nhạc Sở Nhân canh huyệt vị hết sức tinh chuẩn, động tác mau lẹ, đầu vai sau lưng vừa xong sau đó xoay người ngồi đối diện nàng. Vén tóc của nàng ra sau vai, rồi đứng trước ngực nàng châm kim vào xương quai xanh của nàng. Mẫn phi không thể nào cử động, nhìn nàng, đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Cây châm cuối cùng cũng rơi xuống, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn nàng: “Ngươi khóc thút thít trước mặt ta cũng vô dụng. Nếu như ngươi muốn đi cùng với phụ hoàng, ta có thể giúp ngươi tranh thủ, chỉ là phụ hoàng sẽ tiếp nhận ngươi hay không thì không biết rồi.” Nhìn như là có ý tốt, nhưng lời nói của nàng lại càng thêm kích thích Mẫn phi, bởi vì trong nội tâm nàng biết, Phong Triệu Thiên không thích nàng. Thậm chí liếc mắt nhìn cũng ngại nhiều, như vậy làm sao hắn để cho nàng đi cùng?

“Phong Duyên Tinh cũng trưởng thành rồi, cả ngày ở trong cung chăm sóc ngươi cũng không được, ta chuẩn bị mở chi nhánh Tế thế đường ở Quan Châu, muốn hắn tới đó rèn luyện một chút. Hắn nói muốn trưng cầu ý kiến của ngươi, ngươi chắn sẽ không phản đối.” Dựa vào cột giường, Nhạc Sở Nhân nhìn nàng từ từ nói.

“Được.” Mẫn phi mở miệng, tuy đôi mắt vẫn rưng rưng nhưng âm thanh đã bình tĩnh rất nhiều.

“Nếu không muốn cơn ác mộng hàng đêm quấn lấy thân vậy thì bồi thường hai huynh đệ bọn họ. Không cần sợ hãi, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết chuyện ngươi làm.” Mặc dù nàng cũng chưa từng cảm thụ tình thương của mẹ là cái gì, nhưng nghĩ đến sẽ rất ấm áp.

“Ta không sợ chỉ là, trong lòng không an tâm.” Tròng mắt, hô hấp của nàng hơi rối loạn, chắc hẳn nghẹn ngào.

“Trong lòng không an tâm là rất bình thường, cả đời này đều sẽ không an tâm. Coi như tích đức cho Phong Duyên Tinh đi, làm theo lời ta nói, ta bảo đảm, bảo đảm cả đời này của Phong Duyên Tinh phú quý không lo.” Cho dù có một ngày chuyện này có bại lộ, nàng cũng sẽ bảo vệ cho hắn.

“Được.” Chuyện liên quan đến Phong Duyên Tinh, Mẫn phi đồng ý.

Ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, Mẫn phi mở miệng nói: “Có thuốc giải độc tố trên người Duyên Thương.”

Nhạc Sở Nhân không thể không nhíu mày: “ngươi có ý gì?”

“Chắc vẫn còn ở trong cung của Hoàng Hậu, nàng ta giấu đi. Trước kia ta từng đòi thuốc giải, cũng len lén đi tìm, Nhưng lại không tìm được, Sau đó nàng bị đày vào lãnh cung, ta cũng đi tìm mấy lần nhưng cũng không có, đi hỏi nàng thì thần trí của nàng không tốt.” Nhẹ giọng nói xong, không còn hơi sức, thân thể của nàng quả thật rất suy yếu.

Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, hình như đã hiểu rõ ý tứ của Mẫn phi. Nàng còn nhớ rõ ở ngoài lãnh cung nàng nghe lén nàng ta cùng Hoàng Hậu cãi vả, đúng là nàng có nói đồ ở nào đó, vậy nàng đòi chính là thuốc giải.

Nhạc Sở Nhân cười cười lắc đầu một cái: “Ngươi bị nàng lừa rồi, căn bản là không có thuốc giải.”

Mẫn phi sững sờ, mở to hai mắt nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch: “Là ta hại chết tỷ tỷ.” Nhắm mắt lại, nàng vô lực phun ra những lời này. Nếu như không phải Nhạc Sở Nhân vừa châm cứu cho nàng, chắc chắn nàng đã ngã xuống.

Thì ra là, năm đó Phong Triệu Thiên rất sủng ái Tĩnh quý phi, mặc dù không nhất định là tình yêu, nhưng sự sủng ái đó không thua sự sủng ái của Trần phi sau này. Hoàng hậu ghen tỵ, thời con gái Mẫn phi yêu thầm Phong Triệu Thiên cũng rất ghen tị.

Không biết từ lúc nào Hoàng hậu biết Mẫn phi đối với Phong Triệu Thiên rất si mê, một ngày nọ tìm nàng để hiến kế, nói với nàng nếu Tĩnh quý phi sinh ra một đứa bé xấu xí thì nàng ta sẽ bị thất sủng. Diện mạo của Mẫn phi tương tự như Tĩnh quý phi, nàng thổi chút gió bên tai Phong Triệu Thiên là có thể cưới nàng vào cung.

Tuy rằng Mẫn phi có chút thấp thỏm do dự, nhưng không chống cự nổi mồm miệng nhanh nhẹn của Hoàng Hậu, cuối cùng tin nàng, nghĩ ràng thuốc Tĩnh quý phi ăn chỉ có thể làm nàng sinh ra một đứa bé xấu xí thôi.

Kết quả có thể tưởng tượng, thân thể Tĩnh quý phi tổn thương nặng nề, mang thai Phong Duyên Thương trúng độc, mấy năm sau Tĩnh quý phi hương tiêu ngọc vẫn, khi đó Mẫn phi mới biết mình bị lừa.

Đi tìm Hoàng Hậu tranh cãi thế nhưng Hoàng Hậu không rãnh để ý. Mẫn quý phi tức giận đã nói việc này cho Phong Trệu Thiên, vì sợ hãi nên Hoàng Hậu nói có thuốc giải trong tay, có thể trị hết độc trên người của Phong Duyên Thương.

Mẫn quý phi vừa nghe động lòng, đòi thuốc giải trên người nàng, nhưng Hoàng Hậu lại nói, đợi đến khi Phong Duyên Nghị lên làm Thái tử, sau đó mới nói.

Sau đó Hoàng Hậu  lặp đi lặp lại nhiều lần, Phong Triệu Thiên cảm thấy không hứng thú với Mẫn phi nữa, sau đó đã ôm nữ nhân khác vào ngực.

Sau Phong Duyên Tinh ra đời, một lần nữa Mẫn phi nhắc đến chuyện thuốc giải với Hoàng Hậu, nàng lợi dụng sinh mạng của Phong Duyên Tinh để uy hiếp, Mẫn phi liền không dám nói gì nữa.

Nhưng làm việc trái với lương tâm sao có thể yên tâm thoải mái? Cơn ác mộng hàng đêm, hành hạ nàng lao lực mệt mỏi. Mỗi lần thấy khí độ và gương mặt của hai huynh đệ Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương tương tự Tĩnh quý phi, nàng sợ muốn chết. Hai mươi năm như một, trong cung này nàng được xem là quái nhân.

Đã hiểu tất cả mọi chuyện, Nhạc Sở Nhân chỉ biết thở dài. Lòng dạ Hoàng hậu thật độc ác, nhưng đầu sỏ gây nên chuyện này chính là Phong Triệu Thiên. Chỉ nhìn vào thái độ của hắn đối với Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân khẳng định hắn không thương Tĩnh quý phi. Ban đầu hết sức sủng ái, chắc hẳn cũng là vì một mục đích. Chọc cho Hoàng Hậu ghen tỵ, lợi dụng Mẫn phi còn trẻ hạ độc thủ, đây đâu phải là một tội?

Mặt trời ngả về Tây, một mình Nhạc Sở Nhân đi tới cửa tây Thành Úng, xe ngựa và Thích Phong đều đang ở đó.

“Cần Vương phi.” Bỗng dưng, một giọng nói vang lên từ phía sau. Nhạc Sở Nhân dừng bước quay đầu lại, Diêm Cận mặc trang phục màu đen đang đi về phía nàng.

“Tại sao ngươi cũng ở trong cung?” Nâng khóe môi mỉm cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Đi thăm Tô nhi.” Đi tới, đường cong trên gương mặt Diêm Cận buông lỏng, lạnh lùng phai nhạt chút.

“Buổi trưa ta có đi gặp nàng.” Huynh muội! Nếu nàng có ca ca như vậy, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

“Ba ngày sau ta muốn quay về biên quan nên đi thăm nàng trước khi đi, lần gặp mặt tiếp theo có lẽ phải sang năm.” Hai người sóng vai đi tới cửa tây, âm thanh Diêm Cận mát lạnh dễ nghe.

“Nhanh như vậy đã đi rồi? Ta không thể đưa tiễn ngươi được, ta muốn đi Hộ Quốc tự một chuyến.” Cười híp mắt, xem ra bọn họ phải cáo biệt vào ngày hôm nay.

“Hộ Quốc tự? Có lẽ ta có thể đi cùng ngươi, bởi vì ta cũng muốn đi Hộ Quốc tự.” Diêm Cận hơi kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, bờ môi mím lại như có như không đang cười.

“Thật sao? Khi nào ngươi đi?” Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là ở Hộ Quốc tự đấy.

“Ngày mai.” Diêm Cận trả lời, trong trẻo như nước trên núi băng, hiếm thấy con ngươi hiện lên vài phần nhẹ nhõm.

“Ha ha, chúng ta thuận đường.” Vỗ tay phát ra tiếng, đôi môi đỏ mọng của Nhạc Sở Nhân cong lên.

“Đúng là thuận đường. Ngươi và cần Vương khi nào lên đường?” Khẽ gật đầu, mày kiếm mắt sáng cực kỳ tuấn lãng.

“Hắn không đi, chuyện trên triều có quá nhiều. Sáng mai ước chừng giờ Thìn sẽ lên đường, hay là chúng ta đi cùng nhau?” Đòi thầy thuốc của Ngọc Lâm lão hòa thượng, nếu nàng không tự mình đi mời như vậy có vẻ không có thành ý.

“Được.” Diêm Cận gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, giống như Xuân Phong Hóa Vũ.

back top