Chương 112: Cường đạo, phu thê đồng tâm
“Vi phạm quân quy tất nhiên phải phạt nhưng người cũng đừng tức giận như vậy chứ. Ngươi định dọa ta phải không? Lầ đầu tiên ta thấy ngươi tức giận như vậy, rất đáng sợ đó.” Nhìn quanh bản thân thấy toàn bộ đều là nam nhân thân cao bảy thước, sát khí sát phạt vậy mà bị mắng đến im re, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, mặt mày cong cong nói rành mạch với Diêm Cận.
Nàng nói như thế ngược lại làm Diêm cận sững sờ: “Ta không có tức giận.” Hắn khạc ra năm chữ nhưng ngược lại chẳng có sức thuyết phục gì.
“Ngươi dám nói ngươi không tức giận? Trên ót ngươi viết rõ mấy chữ ‘Ta rất tức giận’”. nàng đưa ngòn tay chỉ thẳng vào ót hắn, cả doanh trại có bao nhiêu con người, chỉ có nàng mới dám chỉ thẳng vào ót hắn như thế.
Nhìn nàng, con ngươi Diêm Cận chợt lóe, sau một khắc đường cong khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn: “Xin lỗi đã hù dọa nàng.”
Nhạc Sở Nhân hé miệng cười ra tiếng: “Như vậy không phỉa tốt hơn sao? Ngươi phát hỏa, cả doanh trại im lặng như tờ. Nếu còn muốn tức giận, đợi ta đi khỏi thì muốn mắng thế nào thì mắng.”
Diêm Cận nhìn nàng, cặp mắt thấu triệt tựa như lớp băng tuyết tan thành nước, đáy mắt hắn in ngược hình ảnh tươi cười như hoa của nàng.
“Được.” Trả lời nàng một tiếng, khuôn mặt hắn cũng nhu hòa đi rất nhiều, không giống mới vừa rồi sát khí quanh thân, tùy thời cũng có thể rút kiếm ra “nói chuyện”.
Diêm Cận không còn tức giận, tướng lĩnh thở phào nhẹ nhõm, hắn rất ít khi nổi giận, nếu hắn có nổi giận cả doanh trại bốn năm ngày đều sống trong không khí áp suất thấp.
Hai người sóng vai hướng doanh địa mà tới, lãnh khí theo đó mà cũng tiêu tán vô hình.
“Vốn nghĩ sẽ đi khắp Cư Sơn và Vu Sơn, nhưng ai ngờ kế hoạch lại diễn biến nhanh như vậy.” Nhạc Sở Nhân than vãn, nàng biết kế hoạch dù có chăm chút cỡ nào nhưng vẫn xảy ra sự cố, đặc biệt có Phong Duyên Thương tham dự tỷ lệ chuyển biến lên tới 99%.
“Nếu không đừng đi vội, để mấy ngày nữa nàng cùng Phí Tông tiếp tục vào núi.”Diêm Cận mở miệng, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.
“Phí Lớn Mật? Thôi, phối hết dược ta liền đi. Về sai có cơ hội nhất định ta sẽ trở lại tự mình vào núi. Ta còn muốn tự mình lên đỉnh Thiên Nhai, nhìn ngắm Tam Quốc.”Ở trong núi này không thể thấy đỉnh Thiên Nhai làm nàng rất tiếc nuối.
Diêm Cận nhìn nàng một cái, dường như còn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đến gần sơn biên (biên giới trong núi), lúc này trời chiều cũng đã ngả về tây, những ánh nắng cuối cùng trong ngày không chiếu đến vùng sơn biên này nên nơi đây có cảm giác khá lạnh.
Nhạc Sở Nhân đi tới, ngắt hết đống hoa dại, trong chốc lát liền ôm đầy một vòng tay.
Diêm Cận đứng một bên nhìn nàng, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu nhưng lại an tĩnh đến mức tốt đẹp như thế.
“Kế núi gần sông quả thật rất tốt, mấy đóa hoa dại cũng thơm như vậy.” Ôm đầy hoa vào lòng, Nhạc Sở Nhân hít hà cảm thán. Cần Vương phủ cũng như Hoàng cung có rất nhiều loài hoa xinh đẹp, khó có thể hình dung hết vẻ đẹp diễm lệ của chúng, mùi thơm cũng quyện vào không khí như vậy.
Nét cứng rắn trên khuôn mặt Diêm Cận dần nhu hòa, người làm bạn cùng hoa, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Bốn mùa đều tuyệt sắc như vậy, sống trong Kinh Thành sẽ không cảm thấy được.” Đối với Diêm cận mà nói, rừng sâu núi thẳm so với thành thị xô bồ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Ừ, lời này đúng. Hàng năm trong thành mọi người đều dần dần ngu ngốc hơn.” Lời này không biết châm chọc ai nhưng nàng vẫn cứ muốn nói.
Mím lại khóe môi đang dần cong lên, Diêm cận có vẻ rất thích lời này.
“Tối hôm qua say rượu, ngươi còn nhớ đã nói với Phí Tông những gì không?” Hai người từ từ trở về, Nhạc Sở Nhân ôm đầy lòng hoa dại, Diêm cận bước chân trầm ổn, nhỏ giọng hỏi,
Nói đến chuyện tối hôm qua, mặt Nhạc Sở Nhân thoáng đỏ, nghiêng đầu nhìn bầu trời suy nghĩ một chút: “Nhớ một chút, còn lại đều không nhớ.” Thời điểm nhớ là lúc chưa say, đại khái chuyện xảy ra sau khi uống hết hai vò rượu một chút nàng cũng không nhớ.
Diêm Cận nghiêng đầu nhìn nàng, con người thấu triệt của hắn dường như đang nghĩ cái gì đó.
“Nàng nói với Phí Tông nàng có mô tô, việt dã, mười mấy vạn nhân dân tệ. Có đúng là phát âm như vậy không?” Diêm Cận cứng rắn từng chữ từng chữ nói ra, Nhạc Sở Nhân nghe vậy nhếch cao đuôi lông mày.
“Ta thật sự nói như vậy?” Nghiêng đầu nhìn hắn, tóc dài buộc sau ót quăng đi quăng lại theo động tác của nàng nhìn vô cùng xinh đẹp.
Diêm Cận khẽ gật đầu: “Không sai.”
“Tiểu Thương Tử không lôi ta lại sao?” Chuyện này bảo nàng phải giải thích thế nào? Nàng không muốn nói mà.
Diêm Cận khẽ híp mắt: “Sau đó Cần Vương liền đưa nàng về trướng.”
“Đó là ta tùy tiện nói, uống nhiều quá mà, nói xằng nói bậy là chuyện bình thường, không thể tin.”Mặc dù nàng cảm thấy nếu nói với Diêm Cận hắn cũng sẽ không đi nói linh tinh, nhưng chuyện như thế này, một mình Phong Duyên Thương biết là đủ rồi.
“Thì ra là vậy, đêm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều những lời nàng nói.”Diêm cận hơi lắc đầu một cái.
“Ngươi còn suy nghĩ? Lời người say rượu nói ngươi còn suy nghĩ? Hoàn toàn không thể tin, đừng suy nghĩ. Lần sau nếu ta lại uống nhiều, ngươi cứ coi như ta đang hát là được.” May mắn Phí Tông cái gì cũng không nhớ, nàng đỡ mất công cùng hắn khoác lác. Nếu hôm nay hắn cũng chạy tới hỏi nàng, nàng thật không biết phải nói với hắn những gì.
“Nói xằng nói bậy thành ca hát? Lỗ tai chắc chắn sẽ chịu không nổi.” Diêm Cận lạnh nhạt nói, nhưng ý chế nhạo nàng rất rõ ràng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi lại đang kể chuyện cười lạnh?”
Diêm Cận nhìn nàng một cái, híp mắt không lên tiếng. Nhìn bộ dáng kí của hắn, Nhạc Sở Nhân cười phá lên, cõi đời này chắc chỉ có Diêm cận mới có bản lãnh này. Chuyện cười của hắn một chút cũng không thấy buồn cười nhưng cái mặt nghiêm chỉnh của hắn lại buồn cười vô cùng.
Hai người cùng trở về, xa xa thấy tề Bạch cùng Phí Tông tụ lại một chỗ trước quân trướng. Vốn nghe nói Kiêu Kỵ Doanh vi phạm quân quy chọc Diêm Cận tức giận, mọi người vội vàng chạy tới muốn khuyên giải hắn. Mội đại nguyên soái, sao có thể bị lửa giận làm rối trí?
Vậy mà bọn họ tới đây lại không thấy Diêm Cận. Thân binh canh giữ ngoài trướng nói Diêm Cận cùng Nhạc Sở Nhân đã rời đi cho nên bọn họ liền ở đây chờ.
Nhưng không nghĩ tới lại thấy tràng diện này. Hai người sóng vai quay về, một người mày kiếm mắt sáng, một người ôm hoa mà tươi cười còn đẹp hơn hoa, hai người thỉnh thoảng nghiềng đầu nói với nhau gì đó. Mặt trời ngả về Tây, dãy núi trùng điệp phía xa, hai người này đi cùng nhau mà cũng có thể tạo ra khung cảnh vui tai vui mắt như thế.
Trên mặt Diêm Cận nào có lửa giận, lãnh khí vòng quanh thân cả ngày cũng giảm đi rất nhiều, ánh nắng ấm áp hòa tan đi từng tầng lạnh lùng khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Rất nhiều năm sau đó, bức họa này mọi người vẫn có thể nhớ như in. Trai tài, gái sắc, có thể so với nét đẹp kinh diễm khi phu thê Cần vương đứng cạnh nhau. Càng như vậy càng khiến bọn họ thở dài, thế gian vạn vạn nữ tử, nhưng không có ai có thể sóng vái với Đại Nguyên soái mà có khí chất đẹp không tì vết được như vậy.
=======
Chương 112-2: Cường đạo, phu thê đồng tâm. 2
Hai ngày trôi qua, số thuốc nàng luyện đã đưa hết cho Tề Bạch. Bởi vì lo sợ Diêm Cận biết nên nàng đã cho vào lọ Kim Sang Dược, kết quả quân y trong quân doanh chạy tới ầm ầm chỉ để thỉnh giáo nàng.
Dù sao phương thuốc của nàng cũng không phải cái gì cơ mật nên Nhạc Sở Nhân liền nói cho bọn họ, phương thuốc cho bọn họ biết nhưng quan trọng nhất là nguyên liệu và dung lượng. Quá nhiều hoặc quá ít đều có ảnh hưởng tới thành phẩm.
Ngày thứ ba, Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tông mang theo cả đám thị vệ vào núi, đến khi mặt trời xuống núi mới trở về, đào được rất nhiều thảo dược, còn mang rất nhiều hào cốt trở lại.
Tất cả đã xong xuôi, nàng liền trở về Hoàng Thành. Phong Duyên Thương sau khi rời đi, chắc hắn thực sự rất bận, nếu không hẳn là đã gửi thư về cho nàng.
Tắm rửa xong, nàng định đi nghỉ ngơi, âm thanh của hộ vệ từ ngoài truyền vào: “Vương phi, Diêm tướng quân cầu kiến.”
Vừa nghe nói là Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân liền mặc quần áo, tóc vẫn còn ẩm ướt đã ra ngoài.
Bên ngoài trướng, ánh trắng sáng ngời, Diêm cận đứng xa trướng hai ba thước, trên tay cầm một cái hộp.
“Tìm ta có việc gì vậy? vào đi.” Nàng vén màn quân trướng để Diêm Cận đi vào, hộ vệ bên ngoài đều cảm thấy không ổn, nhìn Diêm Cận, mọi người lại đè nén ý định của mình lại, cõi đời này chắc hẳn chẳng có ai quân tử bằng Diêm Cận.
Khẽ chần chừ một lúc, Diêm Cận liền bước vào quân trướng.
“Thế nào? Có chuyện cần ta làm?” Một tay nàng nghịch lọn tóc vẫn còn ẩm, mắt nhìn về hộp gỗ tinh xảo Diêm Cận đang cầm trên tay, nàng đoán hẳn là hắn muốn đưa cho Diêm Tô.
Quả nhiên Nhạc Sở Nhân đoán không sai, Diêm Cận đưa hộp gỗ cho nàng, nói: “Đây là ngọc Bạch Tinh có tác dụng an thần, nhờ ngươi đưa cho Tô Nhi.”
Nhạc Sở Nhân nhận lấy, gật đầu: “Yên tâm, ta khẳng định sẽ giao tận tay cho nàng. Ngươi không cần lo lắng quá, ta sẽ chăm sóc cho nàng.” Hắn dù sao cũng là thân huynh trưởng, lo lắng cho tiểu muội cũng là chuyện đương nhiên.
“Đa tạ.” Đèn dầu trong trướng mù mờ, Diêm Cận nhìn nàng nhỏ giọng nói.
“Còn khách khí sao? Chúng ta là bằng hữu, lại còn có một tầng thân thích, dù không có Tiểu Thương Tử với Ngũ ca ở giữa, chúng ta vẫn cứ là bằng hữu tốt của nhau, chăm sóc tiểu muội của ngươi là việc ta chắc chắn sẽ làm.” Khẽ ngửa đầu nhìn hắn, ánh sáng không rõ, mặt hắn có chút mông lung, cũng bởi tranh tối tranh sáng như thế này, khuôn mặt hắn có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Ngày mai lên đường nhớ phải cẩn thận, ta sẽ phái một đoàn hộ vệ hộ tống ngươi đến Hoàng Thành, sơn cao thủy viễn*, không cần quá gấp gáp.” Từng câu từng chữ hắn nói làm cho người nghe vô ý thức tập trung, sau đó liền ghi nhớ vào đầu.
*Sơn cao thủy viễn: núi cao sông xa, có nghĩa là đường dài mà cũng ý chỉ những sự việc không ngờ đến.
“Ừ.” Nàng gật đầu cười một cái, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm rực rỡ.
Mím lại khóe môi đã giương lên, ánh sáng từ ngọn đèn dầu cứ mông lung như vậy, lại vô ý khiến cho mọi việc có mầy phần không giống thực. Nhưng hắn lại có vẻ rất ưa thích không gian như vậy, nếu có thể, cứ như vậy cũng tốt.
Hôm sau, đội ngũ đã nghỉ ngơi và hồi sức đủ, Phí Tông tự mình đưa điểm tâm cho Nhạc Sở Nhân, còn lấy ra hai cây ngọc sai muốn nàng về Hoàng Thành đưa cho Lâm thị.
Phi Tông tuy là một đại hán thô thiển nhưng lúc cần lại rất có tình điệu. cái gọi là bách luyện cương hóa ngón tay mềm, chính là chỉ dù hán tử có thô thiển đến đâu cũng có mặt tinh tế.
“Đến cuối năm, Tế Thế đường dẹp tiệm, muội sẽ phái người đưa tẩu tử và hai chất nhi đoàn tụ với huynh.” Năm nay Diêm cận về Hoàng Thành báo cáo công việc, Phí Tông không thể đi theo, có nghĩa là hai phu thê họ muốn gặp nhau cũng phải đợi đến sang năm.
“Làm phiền muội phí tâm.” Phí Tông hoàn toàn không cự tuyệt, giơ tay vỗ vỗ vai Nhạc Sở Nhân, thân thể Nhạc Sở Nhân không khỏi khẽ lay động.
“Đến lúc muội đưa người đến cho huynh, huynh cảm ơn muội cũng không muộn.” Đi ra khỏi quân trướng, nhân mã đã chuẩn bị đầy đủ. Diêm Cận, Tề Bạch cũng mọi người ở đây đã có số thuốc Nhạc Sở Nhân đưa nên lo lắng cũng giảm thiểu đi ít nhiều.
“Vương phi, đi đường nhớ cẩn thận.” Tề Bạch chắp tay đưa tiễn, bản thân cũng đã gần ngũ tuần* mà mỗi lần nói cuyện với nàng đều chắp tay.
*Ngũ tuần: năm mươi tuổi.
“Chúng ta ngày sau còn có cơ hội gặp mặt, Tề quân sư bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân chắp tay đáp lễ, nàng đối với vị quân sư này rất kính trọng.
“Lên đường đi, nên nhớ không cần vội vàng.” Diêm Cận đi tới, trên người giảm đi không ít lãnh khốc, hắn đứng bên người nàng như muốn đem cái nóng của ánh mặt trời chặn lại toàn bộ.
“Cuối năm gặp lại, Đại Nguyên Soái ngươi cũng bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ bả vai Diêm Cận, nàng cùng mọi người gật đầu một cái thay cho lời tiễn biệt, sau đó ghì cương ngựa rời đi.
Diêm Cận đứng tại chỗ, nơi bả vai hình như có chút cứng ngắc.
Phí Tông đưa Nhạc Sở Nhân lên ngựa, dặn dò nàng đi đường cẩn thận, sau đó đội ngũ lên đường, hộ vệ Cần Vương phủ cộng với thân binh Diêm Tự quân không dưới năm mươi người, sau một hồi khói bụi, đoàn người cũng đã đi xa.
Hồi kinh tốc độ quả thật không nhanh, như người khác cả ngày cả đêm hẳn là không thành vấn đề nhưng Nhạc Sở Nhân lại chịu không nổi. Ngựa chạy như điên, nàng bị lắc lư sắp phát hỏa đến nơi rồi.
Phong Duyên Thương ngày đêm lên đường, chắn hẳn đã ăn không ít khổ.
Năm ngày rốt cuộc cũng trở lại Hoàng Thành. Diêm Cận phái người đưa bọn họ đến cổng thành rồi quay trở về, cả đoàn ra roi thúc ngựa nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Nhìn bọn họ đi xa, Nhạc Sở Nhân mới trở về Cần Vương phủ, đúng như nàng nghĩ, Phong Duyên Thương không có ở đây.
“Vương gia đã trở về từ bảy ngày trước, chỉ là chưa trở về phủ, ngài ở trong cung từ bấy tới giờ.” Đinh Đương vừa giuớ nàng thay quần áo vừa nói. Một đường cưỡi ngựa, nàng cũng phong trẩn mệt mỏi.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, thời gian này có thể hắn đã đến nam bộ.
“Được rồi, chớ gấp. Bây giờ ta đi vào cung một chuyến, em phân phó ngwoif đưa dược liệu vào dược phòng đi.” Nàng cầm hộp gỗ Diêm cận đưa Diêm tô rồi xoay người rời đi.
Sắp tới buổi chiều, trong cung cũng thật yên tĩnh. Nàng đi thẳng đến điện của Thái tử phi, trên đường bắt gặp nhiều cung nhân quỳ rạp cung kính.
“Nghe nói ngươi trở lại, ta chỉ mong ngươi sớm vào cung nhìn ta.” Diêm Tô mặc y phục rộng rãi thoải mái, vạt váy kéo dài trên nền điện, sắc mặt không tốt, hai cung nữ đỡ hai bên, đợi Nhạc Sở Nhân đi tới liền ngồi xuống.
“Sắc mặt ngươi nhìn không tốt chút nào, để ta xem xem.” Nhạc Sở Nhân đi tới trước mặt Diêm Tô, cung nữ mang một cái ghế cho nàng ngồi, sau đó liền bắt mạch cho Diêm Tô.
“Choáng váng lợi hại, đứng dậy đi được vài bước liền hoa mắt.” Diêm Tô khẽ than, mặc dù có chút không có hơi sức nhưng vẫn dịu dàng ung dung như cũ.
“Ngươi có dầu hiệu thiếu máu nghiêm trọng, hơn nữa đầy là thai đầu, phản ứng có điểm quá kịch liệt. Chỉ là thiếu máu không nên uống thuốc, tốt hơn hết là ăn dược thiện, từ từ thôi, chỉ khổ ngươi.” Mỗi người mang thai tình huống đều không giống nhau, trước kia trong trại có phụ nữ có thai, xách nước nấu cơm không việc nào là không làm, so với nam nhân còn khỏe hơn. Nhạc Sở Nhân tự mình cảm thấy chính mình cũng được coi là nửa bác sĩ khoa sản phụ rồi.
“Không muốn ăn, cứ mỗi lần ăn lại ói hết ra.” Diêm Tô khẽ cau mày, hình như nhớ tới mùi vị của thức ăn, sắc mặt lại trắng bệch.
=============
Chương 112-3: Cường đạo, phu thê đồng tâm3
“Không có việc gì, ta giúp ngươi.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay nàng, sau đó lấy cái hộp gỗ tinh xảo đưa cho Diêm Tô: “Đây là đồ ca ngươi đưa cho ngươi, vòng tay ngọc Bạch tinh, có tác dụng an thần.”
“Huynh ấy có khỏe không?” Vừa nghe đến là Diêm Cận, trên mặt Diêm Tô hé ra nụ cười, nhận lấy hộp gỗ đàn mở ra, bên rrong là hai vòng ngọc trắng như sữa, nhìn kỹ còn có thể thấy mấy vật thể nhỏ li ti phát sáng, nếu đặt dưới ánh mắt trời lại càng lóng lánh.
“Hắn rất tốt, ngươi không cần lo lắng.” Nhìn vòng tay, quả thật Nhạc Sở Nhân không nhìn ra cái này là ngọc thạch.
“Ta mang một chiếc là được rồi, chiếc còn lại cho ngươi.” Diêm Tô đeo lên một chiếc, nàng cầm một chiếc khác đưa Nhạc Sở Nhân.
“Đây là đồ an thần của phụ nữ có thai, ta không phải phụ nữ có thai, có mang cũng vô dụng.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc người một cái, vốn vòng tay này chính là một đôi, đưa cho nàng là có tính toán gì.
“Sớm muộn gì ngươi cũng là phụ nữ có thai, cứ đeo lên thôi. Chúng ta vừa là thầy trò, vừa là tỷ muội, vòng tay này đưa ngươi là đúng rồi.” Diêm Tô cầm tay nàng đeo lên, sau đó quơ quơ tay mình, tỏ vẻ rất hài lòng.
“Mấy ngày trước Tiểu Thương Tử đi Nam bộ, khi nào hắn có thể trở về?” Đến nay nàng vẫn chưa nhận được một chút tin tức gì của Phong Duyên Thương.
“Lão Thất là giám quân, làm sao có thể trở lại nhanh như vậy? Quân đội đóng quân ở biên cảnh Nam Cương, trận chiến này xảy ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ngươi không cần lo lắng, trong phủ không vui thì vào cung ở, còn có thể tùy thời nhận được tin tức của lão Thất.” Diêm Tô nắm tay Nhạc Sở Nhân, thật ra nàng cũng rất cần Nhạc Sở Nhân.
“Ta còn muốn đi Nam bộ tìm hắn nhưng nghe ngươi nói hắn đi giám quân, như vậy ta không thể tùy ý đi được. Đại chiến sắp tới, không thể mang theo người nhà, hắn lại càng phải là người làm gương.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, thầm tính toán làm sao mới có thể giúp hắn.
“Cho nên ngươi cứ an tâm chờ. Lão Thất trong bụng giấu càn khôn*, chỉ huy tác chiến lại càng không nói, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.”
*Ý chỉ người thông minh, có tài.
“Được rồi, việc kế tiếp của ta là chăm sóc thai phụ ngươi thật tốt. Ta đây chăm sóc ngươi với bé con, đợi đến khi bé ra đời, có phải nên gọi ta một tiếng mẹ hay không? Hắn có thể đến với thế giới này, công của ta là lớn nhất đấy.” Giơ tay sờ sờ bụng Diêm Tô, thời gian mang thai chưa lâu nên sờ sờ không thấy có bụng.
“Nhận ngươi làm nghĩa mẫu không được sao?” Diêm Tô cười khẽ, có Nhạc Sở Nhân làm nghĩa mẫu, nàng lại càng yên tâm.
“Được, nghĩa tử à, cười cái cho lão nương con coi.” Vừa nghe nghĩa tử, Nhạc Sở Nhân liền vui mừng ra mặt, cảm thấy trách nhiệm chăm sóc mẫu tử Diêm Tô là chuyện thiên kinh địa nghĩa*
*Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên.
Nhạc Sở Nhân ở trong cung, trừ chăm sóc thai phụ đang kỳ ôm nghén ra thì còn bận rất nhiều chuyện khác. Tế Thế Đường thu mua dược liệu với số lương lớn, sau đó nhờ các tăng lữ ở Hộ Quốc tự sửa soạn mang đi Nam Bộ. TRong khoảng thời gian này thường xuyên nhìn thấy các tăng lữ Hộ Quốc tự trên quan lộ đi Nam-Bắc, áp tải xe dược liệu.
Phong Duyên Thương viết cho Nhạc Sở Nhân mấy phong thư, khoảng cách nhận được thư rất ngắn, sau quân Ưng Kỵ của Đại Yến cùng quân đội Nam Cương đánh mấy trận nhỏ, phong thư tới cũng không kịp, có lúc hơn mười ngày nàng không nhận được một phong.
Bụng Diêm Tô cũng đã lộ, đội lên thành một khối thật cao, mỗi lần Phong Duyên Thiệu tới đều ngồi nhìn một lúc, bộ dáng kia làm Nhạc Sở Nhân cảm thấy ê hết răng, nói hắn là người vô tình, thế nhưng bộ dạng này lại hữu tình vô cùng. Có lẽ bởi đây là đứa trẻ đầu tiên của hắn, cho nên tâm tình liền kích động, cùng với Phong Duyên Thương ngày thường không khác gì nhau.
Trương thư sinh bị Nhạc Sở Nhân phái đến Nam Bộ, Tế Thế Đường nơi đó đã hoàn thành, Thích Kiến cùng Phong Duyên Tinh đều ở đó, tình huống nhìn chung đã ổn định, cho nên lúc này nàng cần Cái Bang đi tiền tuyến. Dù sao nuôi sống bọn họ cũng cần rất nhiều tiền, “nuôi binh nghìn ngày”, lúc này không cần thì còn đợi đến bao giờ?
Một sớm mùa thu, ban đêm trời lạnh, hoàng cung to như vậy lộ rõ vẻ cô tịch.
Nhạc Sở Nhân cho Diêm Tô uống canh dưỡng thai, Diêm tô liền ngủ thiếp đi, từ trong điện đi ra, ánh trăng treo trên cao, hành lang đều có đèn cung đình chiếu sáng, thiên địa hô ứng, cảnh sắc thật mỹ lệ.
Áo choảng phủ trên vai, Nhạc Sở Nhân đi ra khỏi điện, hướng điện phía trước đi tới.
Ngự thư phòng, đèn dầu sáng rỡ. Mấy ngày nay Phong Duyên Thiệu cũng bận bịu sau nửa đêm, sau đó liền trực tiếp ngủ tại đây luôn, trời còn chưa sáng hắn đã phải lên triều. Hắn quả thật có thể làm được một vị Hoàng Đế tốt, làm việc liều mạng như hắn không phải ai cũng có thể làm được.
Sau khi thông báo, nàng bước vào thư phòng, Phong Duyên Thiệu một bộ hạnh hoàng trường bào ngồi sau thư án, hai bên chồng chất mấy đống sổ con, buổi tối hôm nay hắn không thể nghỉ ngơi rồi.
“Ngũ ca.” Nàng kêu một tiếng, đi tới ngồi một bên.
Phong Duyên Thiệu đặt bút trên tay xuống, hơi ngồi thẳng người nhìn nàng: “Vì Lão Thất mà đến?”
Nhạc Sở Nhân cười cười lắc đầu một cái: “Không phải, Cái Bang của ta hẳn Ngũ ca đã nghe đến, kể từ khi Đại Yến cùng Nam Cương khai chiến, bọn họ liền xâm nhập vào Nam Cương. Tất cả đều là ăn xin, cho nên không bị chú ý đến. Có một đám người lẫn vào gần doanh trại của Nam Cương, còn hướng quân đội xin ăn. Nhưng coi như bọn họ có thể trà trộn vào cũng đều tay không đi ra, cho nên, ta muốn mang theo hộ vệ Vương phủ đi Nam Cương, cùng hội họp với Cái Bang, làm một chiêu rút củi dưới đáy nồi với quân đội Nam Cương.” Đôi mắt nàng lòe lòe phát sáng, hình như nàng đã suy nghĩ xong chiêu số, chỉ chờ thời co chín muồi.
Phong Duyên Thiệu khẽ cau mày: “Nếu có nguy hiểm, Lão Thất chắc chắn sẽ nổi điên.”
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Huynh cứ yên tâm, người có bản lãnh bắt được ta đều chết hết rồi.” Chính Bùi Tập Dạ hiểu rõ nàng nhất cũng không dám tùy ý động thủ với nàng.
“Như thế liền nghe theo muội, phu thê muội đồng tâm, thu phục Nam Cương chắc hẳn không quá khó.” Phong Duyên thiệu cười một tiếng, nho nhã lịch sự cùng khí thế không thể coi thường đều phát tán ra ngoài.
“Lời này của Ngũ ca khiến ta nhiệt huyết sôi trào, nếu không thu phục được Nam Cương, ta không còn mặt mũi gì mà về gặp huynh.” Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, nói ra mấy lời này cũng rất có khí khái.
Phong Duyên Thiệu cười lắc đầu: “Lời này tuyệt đối đừng để cho Lão Thất nghe, nếu không lại đối xử lạnh nhạt với Bản điện.”
“Nói cứ như huynh sợ hắn lắm vậy. Ngũ ca mau lên, ta còn phải trở về phủ chuẩn bị một chút để mai lên đường.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, mặc dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng nàng vẫn có thể ra khỏi cung.
“Được, đi đường cẩn thận, hộ vệ trong phủ, muội tùy thời có thể điều động.” Phong Duyên Thương gật đầu một cái, hắn đối với nàng vẫn rất mực tin tưởng.
“Đa tạ.” phất tay một cái, Nhạc Sở Nhân tiêu sái rời đi.
Một đường xuôi nam, mùa thu sắp sang, phương Nam rất ấm áp, giống như vừa bước vào mùa thu, ban ngày mặt trời trên núi thiêu đốt khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Bởi vì đại quân của Đại Yến và Nam Cương đều đóng quân ở biên quan, các thành trì hay thôn xóm gần cửa khẩu người dân đã rời đi không ít. Tuy là có cảm giác xa xứ nhưng so với việc bị Nam Cương đột nhiên tập kích mà tan cửa nát nhà mà nói, cái này đã hạnh phúc hơn nhiều.
Tuy có mang theo người nhà tránh chiến loạn, nhưng họ vẫn có rất nhiều người ở lại cố thủ quê hương. Bởi vì có những người như thế này, những ngwoif ăn xin mới co thể xin cơm.
Một đám ăn xin bẩn thỉu từ trong thành đi ra, dơ dáy bẩn thỉu đi ra bên ngoài, ở giữa có một tên ăn mày y phục sạch sẽ hơn rất nhiều, tóc tai tán loạn nhìn không rõ diện mạo, chống một cây gậy, hình như đi đứng không tiện.
Không sai, người đó chính là Nhạc Sở Nhân. Nàng hóa trang thành ăn xin từ trong một trấn nhỏ, sau đó một đường đi thẳng xuống phía nam. Từ nơi này đi ra ngoài chính là hai thành trì của Nam Cương. Cửa khẩu toàn bộ đều bị cấm cửa then nên muốn sang biên cương chỉ còn cách vượt núi vượt sông, hơn nữa trên núi cũng có lính trinh sát, bọn họ đều phải tránh.
Bước lên đường núi, đám người bước đi như bay, thuận tiện cầm luôn cây gậy trong tay Nhạc Sở Nhân, mang theo nàng chạy một mạch lên đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy cửa khẩu nối nhau liên miên không dứt, còn có doanh địa phía xa. Ưng Kỵ đại quân trú đóng nơi đó, Phong Duyên Thương cũng tại nơi đó.
Đem những sợi tóc rối trước mắt vén lên, Nhạc Sở Nhân nhìn sang bên kia, đã hai tháng, nàng thật nhớ hắn. Đi ngang quan vốn muốn vào nhìn hắn một cái, chỉ là Trương thư sinh lại đang ở phía Nam đang chờ nàng cho nên chỉ còn cách chờ thêm một thời gian nữa.
“Vương phi, không bằng ngài nói địa điểm cho thuộc hạ, thuộc hạ dẫn người đi trước, ngài nên đi gặp Vương gia một lần.” Thích Phong cũng một thân rách rưới bẩn thỉu, mấy người này không biết đã lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu lần, giờ một thân dơ dáy không nhận ra.
“Không cần, đi thôi.” Thả tay xuống, tóc tai tán loạn lại che đi phân nửa khuôn mặt, cúi đầu nhìn đường, đám người cùng nhau xuống núi.
Tiến vào Nam Cương trời đã chạng vạng tối, trong thành có một đội quân trú đóng, Trương thư sinh đang ở nơi này đợi nàng.
Trong thành có lệnh không cho phép người lạ tiến vào, nhờ trí nhớ của Trương thư sinh, Hắc Thiên tìm thấy miệng cống bên ngoài thành. Phía trên miệng cống có một lỗ thủng đen ngòm, ở trong có đầu người đang ngọ nguậy.
“Trươn thư sinh, tránh ra, chúng ta muốn đi vào.” Cách xa mặt đất gần hai thước, Thích Phong nâng Nhạc Sở Nhân lên trước, bên kia Trương thư sinh đưa tay đỡ nàng lên, trực tiếp nhảy xuống, trực tiếp vào thành.
“Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài đến.” Trương thư sinh cũng đám ăn xin đều tụ tập tại đây, đám người ăn xin kia tuyệt đối không có người hoài nghi, từng múi hôi thối truyền đến, hun Nhạc Sở Nhân đến muốn ngất.
“Một lát phái người đưa bọn hắn đến kho binh khí, các ngươi mỗi người cầm một bọc, sau nửa đêm đi dạo trong thành một vòng, tìm chỗ quân tuần tra đang canh giữ, Thích Phong, cùng ta xâm nhập vào phòng bếp của bọn họ, tối nay cho bọn hắn thêm chút gia vị vào bữa cơm.” Trong bọc quần áo tầm thường của nàng là vô số túi nhỏ, nàng đưa tay lấy từng bọc từng bọc thuốc giao cho đám ăn xin. Bọn họ cả ngày ở trong thành, cơ hội xuống tay gần như là tuyệt đối.
“Vâng.” Trương thư sinh lĩnh mệnh.
“Trước hừng đông tập hợp ở cửa thành. Mấy người các ngươi tận lực đem binh khí vận chuyển ra cửa khẩu.” Nhạc Sở Nhân phân phó, mặc dù kế này có chút vô sỉ, nhưng nàng không sợ gánh tiếng xấu. làm cường đạo có gì mà không được, nàng chính là cường đạo.
“Vi phạm quân quy tất nhiên phải phạt nhưng người cũng đừng tức giận như vậy chứ. Ngươi định dọa ta phải không? Lầ đầu tiên ta thấy ngươi tức giận như vậy, rất đáng sợ đó.” Nhìn quanh bản thân thấy toàn bộ đều là nam nhân thân cao bảy thước, sát khí sát phạt vậy mà bị mắng đến im re, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, mặt mày cong cong nói rành mạch với Diêm Cận.
Nàng nói như thế ngược lại làm Diêm cận sững sờ: “Ta không có tức giận.” Hắn khạc ra năm chữ nhưng ngược lại chẳng có sức thuyết phục gì.
“Ngươi dám nói ngươi không tức giận? Trên ót ngươi viết rõ mấy chữ ‘Ta rất tức giận’”. nàng đưa ngòn tay chỉ thẳng vào ót hắn, cả doanh trại có bao nhiêu con người, chỉ có nàng mới dám chỉ thẳng vào ót hắn như thế.
Nhìn nàng, con ngươi Diêm Cận chợt lóe, sau một khắc đường cong khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn: “Xin lỗi đã hù dọa nàng.”
Nhạc Sở Nhân hé miệng cười ra tiếng: “Như vậy không phỉa tốt hơn sao? Ngươi phát hỏa, cả doanh trại im lặng như tờ. Nếu còn muốn tức giận, đợi ta đi khỏi thì muốn mắng thế nào thì mắng.”
Diêm Cận nhìn nàng, cặp mắt thấu triệt tựa như lớp băng tuyết tan thành nước, đáy mắt hắn in ngược hình ảnh tươi cười như hoa của nàng.
“Được.” Trả lời nàng một tiếng, khuôn mặt hắn cũng nhu hòa đi rất nhiều, không giống mới vừa rồi sát khí quanh thân, tùy thời cũng có thể rút kiếm ra “nói chuyện”.
Diêm Cận không còn tức giận, tướng lĩnh thở phào nhẹ nhõm, hắn rất ít khi nổi giận, nếu hắn có nổi giận cả doanh trại bốn năm ngày đều sống trong không khí áp suất thấp.
Hai người sóng vai hướng doanh địa mà tới, lãnh khí theo đó mà cũng tiêu tán vô hình.
“Vốn nghĩ sẽ đi khắp Cư Sơn và Vu Sơn, nhưng ai ngờ kế hoạch lại diễn biến nhanh như vậy.” Nhạc Sở Nhân than vãn, nàng biết kế hoạch dù có chăm chút cỡ nào nhưng vẫn xảy ra sự cố, đặc biệt có Phong Duyên Thương tham dự tỷ lệ chuyển biến lên tới 99%.
“Nếu không đừng đi vội, để mấy ngày nữa nàng cùng Phí Tông tiếp tục vào núi.”Diêm Cận mở miệng, giọng điệu vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.
“Phí Lớn Mật? Thôi, phối hết dược ta liền đi. Về sai có cơ hội nhất định ta sẽ trở lại tự mình vào núi. Ta còn muốn tự mình lên đỉnh Thiên Nhai, nhìn ngắm Tam Quốc.”Ở trong núi này không thể thấy đỉnh Thiên Nhai làm nàng rất tiếc nuối.
Diêm Cận nhìn nàng một cái, dường như còn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Đến gần sơn biên (biên giới trong núi), lúc này trời chiều cũng đã ngả về tây, những ánh nắng cuối cùng trong ngày không chiếu đến vùng sơn biên này nên nơi đây có cảm giác khá lạnh.
Nhạc Sở Nhân đi tới, ngắt hết đống hoa dại, trong chốc lát liền ôm đầy một vòng tay.
Diêm Cận đứng một bên nhìn nàng, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu nhưng lại an tĩnh đến mức tốt đẹp như thế.
“Kế núi gần sông quả thật rất tốt, mấy đóa hoa dại cũng thơm như vậy.” Ôm đầy hoa vào lòng, Nhạc Sở Nhân hít hà cảm thán. Cần Vương phủ cũng như Hoàng cung có rất nhiều loài hoa xinh đẹp, khó có thể hình dung hết vẻ đẹp diễm lệ của chúng, mùi thơm cũng quyện vào không khí như vậy.
Nét cứng rắn trên khuôn mặt Diêm Cận dần nhu hòa, người làm bạn cùng hoa, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Bốn mùa đều tuyệt sắc như vậy, sống trong Kinh Thành sẽ không cảm thấy được.” Đối với Diêm cận mà nói, rừng sâu núi thẳm so với thành thị xô bồ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Ừ, lời này đúng. Hàng năm trong thành mọi người đều dần dần ngu ngốc hơn.” Lời này không biết châm chọc ai nhưng nàng vẫn cứ muốn nói.
Mím lại khóe môi đang dần cong lên, Diêm cận có vẻ rất thích lời này.
“Tối hôm qua say rượu, ngươi còn nhớ đã nói với Phí Tông những gì không?” Hai người từ từ trở về, Nhạc Sở Nhân ôm đầy lòng hoa dại, Diêm cận bước chân trầm ổn, nhỏ giọng hỏi,
Nói đến chuyện tối hôm qua, mặt Nhạc Sở Nhân thoáng đỏ, nghiêng đầu nhìn bầu trời suy nghĩ một chút: “Nhớ một chút, còn lại đều không nhớ.” Thời điểm nhớ là lúc chưa say, đại khái chuyện xảy ra sau khi uống hết hai vò rượu một chút nàng cũng không nhớ.
Diêm Cận nghiêng đầu nhìn nàng, con người thấu triệt của hắn dường như đang nghĩ cái gì đó.
“Nàng nói với Phí Tông nàng có mô tô, việt dã, mười mấy vạn nhân dân tệ. Có đúng là phát âm như vậy không?” Diêm Cận cứng rắn từng chữ từng chữ nói ra, Nhạc Sở Nhân nghe vậy nhếch cao đuôi lông mày.
“Ta thật sự nói như vậy?” Nghiêng đầu nhìn hắn, tóc dài buộc sau ót quăng đi quăng lại theo động tác của nàng nhìn vô cùng xinh đẹp.
Diêm Cận khẽ gật đầu: “Không sai.”
“Tiểu Thương Tử không lôi ta lại sao?” Chuyện này bảo nàng phải giải thích thế nào? Nàng không muốn nói mà.
Diêm Cận khẽ híp mắt: “Sau đó Cần Vương liền đưa nàng về trướng.”
“Đó là ta tùy tiện nói, uống nhiều quá mà, nói xằng nói bậy là chuyện bình thường, không thể tin.”Mặc dù nàng cảm thấy nếu nói với Diêm Cận hắn cũng sẽ không đi nói linh tinh, nhưng chuyện như thế này, một mình Phong Duyên Thương biết là đủ rồi.
“Thì ra là vậy, đêm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều những lời nàng nói.”Diêm cận hơi lắc đầu một cái.
“Ngươi còn suy nghĩ? Lời người say rượu nói ngươi còn suy nghĩ? Hoàn toàn không thể tin, đừng suy nghĩ. Lần sau nếu ta lại uống nhiều, ngươi cứ coi như ta đang hát là được.” May mắn Phí Tông cái gì cũng không nhớ, nàng đỡ mất công cùng hắn khoác lác. Nếu hôm nay hắn cũng chạy tới hỏi nàng, nàng thật không biết phải nói với hắn những gì.
“Nói xằng nói bậy thành ca hát? Lỗ tai chắc chắn sẽ chịu không nổi.” Diêm Cận lạnh nhạt nói, nhưng ý chế nhạo nàng rất rõ ràng.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi lại đang kể chuyện cười lạnh?”
Diêm Cận nhìn nàng một cái, híp mắt không lên tiếng. Nhìn bộ dáng kí của hắn, Nhạc Sở Nhân cười phá lên, cõi đời này chắc chỉ có Diêm cận mới có bản lãnh này. Chuyện cười của hắn một chút cũng không thấy buồn cười nhưng cái mặt nghiêm chỉnh của hắn lại buồn cười vô cùng.
Hai người cùng trở về, xa xa thấy tề Bạch cùng Phí Tông tụ lại một chỗ trước quân trướng. Vốn nghe nói Kiêu Kỵ Doanh vi phạm quân quy chọc Diêm Cận tức giận, mọi người vội vàng chạy tới muốn khuyên giải hắn. Mội đại nguyên soái, sao có thể bị lửa giận làm rối trí?
Vậy mà bọn họ tới đây lại không thấy Diêm Cận. Thân binh canh giữ ngoài trướng nói Diêm Cận cùng Nhạc Sở Nhân đã rời đi cho nên bọn họ liền ở đây chờ.
Nhưng không nghĩ tới lại thấy tràng diện này. Hai người sóng vai quay về, một người mày kiếm mắt sáng, một người ôm hoa mà tươi cười còn đẹp hơn hoa, hai người thỉnh thoảng nghiềng đầu nói với nhau gì đó. Mặt trời ngả về Tây, dãy núi trùng điệp phía xa, hai người này đi cùng nhau mà cũng có thể tạo ra khung cảnh vui tai vui mắt như thế.
Trên mặt Diêm Cận nào có lửa giận, lãnh khí vòng quanh thân cả ngày cũng giảm đi rất nhiều, ánh nắng ấm áp hòa tan đi từng tầng lạnh lùng khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Rất nhiều năm sau đó, bức họa này mọi người vẫn có thể nhớ như in. Trai tài, gái sắc, có thể so với nét đẹp kinh diễm khi phu thê Cần vương đứng cạnh nhau. Càng như vậy càng khiến bọn họ thở dài, thế gian vạn vạn nữ tử, nhưng không có ai có thể sóng vái với Đại Nguyên soái mà có khí chất đẹp không tì vết được như vậy.
=======
Chương 112-2: Cường đạo, phu thê đồng tâm. 2
Hai ngày trôi qua, số thuốc nàng luyện đã đưa hết cho Tề Bạch. Bởi vì lo sợ Diêm Cận biết nên nàng đã cho vào lọ Kim Sang Dược, kết quả quân y trong quân doanh chạy tới ầm ầm chỉ để thỉnh giáo nàng.
Dù sao phương thuốc của nàng cũng không phải cái gì cơ mật nên Nhạc Sở Nhân liền nói cho bọn họ, phương thuốc cho bọn họ biết nhưng quan trọng nhất là nguyên liệu và dung lượng. Quá nhiều hoặc quá ít đều có ảnh hưởng tới thành phẩm.
Ngày thứ ba, Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tông mang theo cả đám thị vệ vào núi, đến khi mặt trời xuống núi mới trở về, đào được rất nhiều thảo dược, còn mang rất nhiều hào cốt trở lại.
Tất cả đã xong xuôi, nàng liền trở về Hoàng Thành. Phong Duyên Thương sau khi rời đi, chắc hắn thực sự rất bận, nếu không hẳn là đã gửi thư về cho nàng.
Tắm rửa xong, nàng định đi nghỉ ngơi, âm thanh của hộ vệ từ ngoài truyền vào: “Vương phi, Diêm tướng quân cầu kiến.”
Vừa nghe nói là Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân liền mặc quần áo, tóc vẫn còn ẩm ướt đã ra ngoài.
Bên ngoài trướng, ánh trắng sáng ngời, Diêm cận đứng xa trướng hai ba thước, trên tay cầm một cái hộp.
“Tìm ta có việc gì vậy? vào đi.” Nàng vén màn quân trướng để Diêm Cận đi vào, hộ vệ bên ngoài đều cảm thấy không ổn, nhìn Diêm Cận, mọi người lại đè nén ý định của mình lại, cõi đời này chắc hẳn chẳng có ai quân tử bằng Diêm Cận.
Khẽ chần chừ một lúc, Diêm Cận liền bước vào quân trướng.
“Thế nào? Có chuyện cần ta làm?” Một tay nàng nghịch lọn tóc vẫn còn ẩm, mắt nhìn về hộp gỗ tinh xảo Diêm Cận đang cầm trên tay, nàng đoán hẳn là hắn muốn đưa cho Diêm Tô.
Quả nhiên Nhạc Sở Nhân đoán không sai, Diêm Cận đưa hộp gỗ cho nàng, nói: “Đây là ngọc Bạch Tinh có tác dụng an thần, nhờ ngươi đưa cho Tô Nhi.”
Nhạc Sở Nhân nhận lấy, gật đầu: “Yên tâm, ta khẳng định sẽ giao tận tay cho nàng. Ngươi không cần lo lắng quá, ta sẽ chăm sóc cho nàng.” Hắn dù sao cũng là thân huynh trưởng, lo lắng cho tiểu muội cũng là chuyện đương nhiên.
“Đa tạ.” Đèn dầu trong trướng mù mờ, Diêm Cận nhìn nàng nhỏ giọng nói.
“Còn khách khí sao? Chúng ta là bằng hữu, lại còn có một tầng thân thích, dù không có Tiểu Thương Tử với Ngũ ca ở giữa, chúng ta vẫn cứ là bằng hữu tốt của nhau, chăm sóc tiểu muội của ngươi là việc ta chắc chắn sẽ làm.” Khẽ ngửa đầu nhìn hắn, ánh sáng không rõ, mặt hắn có chút mông lung, cũng bởi tranh tối tranh sáng như thế này, khuôn mặt hắn có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Ngày mai lên đường nhớ phải cẩn thận, ta sẽ phái một đoàn hộ vệ hộ tống ngươi đến Hoàng Thành, sơn cao thủy viễn*, không cần quá gấp gáp.” Từng câu từng chữ hắn nói làm cho người nghe vô ý thức tập trung, sau đó liền ghi nhớ vào đầu.
*Sơn cao thủy viễn: núi cao sông xa, có nghĩa là đường dài mà cũng ý chỉ những sự việc không ngờ đến.
“Ừ.” Nàng gật đầu cười một cái, bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm rực rỡ.
Mím lại khóe môi đã giương lên, ánh sáng từ ngọn đèn dầu cứ mông lung như vậy, lại vô ý khiến cho mọi việc có mầy phần không giống thực. Nhưng hắn lại có vẻ rất ưa thích không gian như vậy, nếu có thể, cứ như vậy cũng tốt.
Hôm sau, đội ngũ đã nghỉ ngơi và hồi sức đủ, Phí Tông tự mình đưa điểm tâm cho Nhạc Sở Nhân, còn lấy ra hai cây ngọc sai muốn nàng về Hoàng Thành đưa cho Lâm thị.
Phi Tông tuy là một đại hán thô thiển nhưng lúc cần lại rất có tình điệu. cái gọi là bách luyện cương hóa ngón tay mềm, chính là chỉ dù hán tử có thô thiển đến đâu cũng có mặt tinh tế.
“Đến cuối năm, Tế Thế đường dẹp tiệm, muội sẽ phái người đưa tẩu tử và hai chất nhi đoàn tụ với huynh.” Năm nay Diêm cận về Hoàng Thành báo cáo công việc, Phí Tông không thể đi theo, có nghĩa là hai phu thê họ muốn gặp nhau cũng phải đợi đến sang năm.
“Làm phiền muội phí tâm.” Phí Tông hoàn toàn không cự tuyệt, giơ tay vỗ vỗ vai Nhạc Sở Nhân, thân thể Nhạc Sở Nhân không khỏi khẽ lay động.
“Đến lúc muội đưa người đến cho huynh, huynh cảm ơn muội cũng không muộn.” Đi ra khỏi quân trướng, nhân mã đã chuẩn bị đầy đủ. Diêm Cận, Tề Bạch cũng mọi người ở đây đã có số thuốc Nhạc Sở Nhân đưa nên lo lắng cũng giảm thiểu đi ít nhiều.
“Vương phi, đi đường nhớ cẩn thận.” Tề Bạch chắp tay đưa tiễn, bản thân cũng đã gần ngũ tuần* mà mỗi lần nói cuyện với nàng đều chắp tay.
*Ngũ tuần: năm mươi tuổi.
“Chúng ta ngày sau còn có cơ hội gặp mặt, Tề quân sư bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân chắp tay đáp lễ, nàng đối với vị quân sư này rất kính trọng.
“Lên đường đi, nên nhớ không cần vội vàng.” Diêm Cận đi tới, trên người giảm đi không ít lãnh khốc, hắn đứng bên người nàng như muốn đem cái nóng của ánh mặt trời chặn lại toàn bộ.
“Cuối năm gặp lại, Đại Nguyên Soái ngươi cũng bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ bả vai Diêm Cận, nàng cùng mọi người gật đầu một cái thay cho lời tiễn biệt, sau đó ghì cương ngựa rời đi.
Diêm Cận đứng tại chỗ, nơi bả vai hình như có chút cứng ngắc.
Phí Tông đưa Nhạc Sở Nhân lên ngựa, dặn dò nàng đi đường cẩn thận, sau đó đội ngũ lên đường, hộ vệ Cần Vương phủ cộng với thân binh Diêm Tự quân không dưới năm mươi người, sau một hồi khói bụi, đoàn người cũng đã đi xa.
Hồi kinh tốc độ quả thật không nhanh, như người khác cả ngày cả đêm hẳn là không thành vấn đề nhưng Nhạc Sở Nhân lại chịu không nổi. Ngựa chạy như điên, nàng bị lắc lư sắp phát hỏa đến nơi rồi.
Phong Duyên Thương ngày đêm lên đường, chắn hẳn đã ăn không ít khổ.
Năm ngày rốt cuộc cũng trở lại Hoàng Thành. Diêm Cận phái người đưa bọn họ đến cổng thành rồi quay trở về, cả đoàn ra roi thúc ngựa nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Nhìn bọn họ đi xa, Nhạc Sở Nhân mới trở về Cần Vương phủ, đúng như nàng nghĩ, Phong Duyên Thương không có ở đây.
“Vương gia đã trở về từ bảy ngày trước, chỉ là chưa trở về phủ, ngài ở trong cung từ bấy tới giờ.” Đinh Đương vừa giuớ nàng thay quần áo vừa nói. Một đường cưỡi ngựa, nàng cũng phong trẩn mệt mỏi.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, thời gian này có thể hắn đã đến nam bộ.
“Được rồi, chớ gấp. Bây giờ ta đi vào cung một chuyến, em phân phó ngwoif đưa dược liệu vào dược phòng đi.” Nàng cầm hộp gỗ Diêm cận đưa Diêm tô rồi xoay người rời đi.
Sắp tới buổi chiều, trong cung cũng thật yên tĩnh. Nàng đi thẳng đến điện của Thái tử phi, trên đường bắt gặp nhiều cung nhân quỳ rạp cung kính.
“Nghe nói ngươi trở lại, ta chỉ mong ngươi sớm vào cung nhìn ta.” Diêm Tô mặc y phục rộng rãi thoải mái, vạt váy kéo dài trên nền điện, sắc mặt không tốt, hai cung nữ đỡ hai bên, đợi Nhạc Sở Nhân đi tới liền ngồi xuống.
“Sắc mặt ngươi nhìn không tốt chút nào, để ta xem xem.” Nhạc Sở Nhân đi tới trước mặt Diêm Tô, cung nữ mang một cái ghế cho nàng ngồi, sau đó liền bắt mạch cho Diêm Tô.
“Choáng váng lợi hại, đứng dậy đi được vài bước liền hoa mắt.” Diêm Tô khẽ than, mặc dù có chút không có hơi sức nhưng vẫn dịu dàng ung dung như cũ.
“Ngươi có dầu hiệu thiếu máu nghiêm trọng, hơn nữa đầy là thai đầu, phản ứng có điểm quá kịch liệt. Chỉ là thiếu máu không nên uống thuốc, tốt hơn hết là ăn dược thiện, từ từ thôi, chỉ khổ ngươi.” Mỗi người mang thai tình huống đều không giống nhau, trước kia trong trại có phụ nữ có thai, xách nước nấu cơm không việc nào là không làm, so với nam nhân còn khỏe hơn. Nhạc Sở Nhân tự mình cảm thấy chính mình cũng được coi là nửa bác sĩ khoa sản phụ rồi.
“Không muốn ăn, cứ mỗi lần ăn lại ói hết ra.” Diêm Tô khẽ cau mày, hình như nhớ tới mùi vị của thức ăn, sắc mặt lại trắng bệch.
=============
Chương 112-3: Cường đạo, phu thê đồng tâm3
“Không có việc gì, ta giúp ngươi.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay nàng, sau đó lấy cái hộp gỗ tinh xảo đưa cho Diêm Tô: “Đây là đồ ca ngươi đưa cho ngươi, vòng tay ngọc Bạch tinh, có tác dụng an thần.”
“Huynh ấy có khỏe không?” Vừa nghe đến là Diêm Cận, trên mặt Diêm Tô hé ra nụ cười, nhận lấy hộp gỗ đàn mở ra, bên rrong là hai vòng ngọc trắng như sữa, nhìn kỹ còn có thể thấy mấy vật thể nhỏ li ti phát sáng, nếu đặt dưới ánh mắt trời lại càng lóng lánh.
“Hắn rất tốt, ngươi không cần lo lắng.” Nhìn vòng tay, quả thật Nhạc Sở Nhân không nhìn ra cái này là ngọc thạch.
“Ta mang một chiếc là được rồi, chiếc còn lại cho ngươi.” Diêm Tô đeo lên một chiếc, nàng cầm một chiếc khác đưa Nhạc Sở Nhân.
“Đây là đồ an thần của phụ nữ có thai, ta không phải phụ nữ có thai, có mang cũng vô dụng.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc người một cái, vốn vòng tay này chính là một đôi, đưa cho nàng là có tính toán gì.
“Sớm muộn gì ngươi cũng là phụ nữ có thai, cứ đeo lên thôi. Chúng ta vừa là thầy trò, vừa là tỷ muội, vòng tay này đưa ngươi là đúng rồi.” Diêm Tô cầm tay nàng đeo lên, sau đó quơ quơ tay mình, tỏ vẻ rất hài lòng.
“Mấy ngày trước Tiểu Thương Tử đi Nam bộ, khi nào hắn có thể trở về?” Đến nay nàng vẫn chưa nhận được một chút tin tức gì của Phong Duyên Thương.
“Lão Thất là giám quân, làm sao có thể trở lại nhanh như vậy? Quân đội đóng quân ở biên cảnh Nam Cương, trận chiến này xảy ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Ngươi không cần lo lắng, trong phủ không vui thì vào cung ở, còn có thể tùy thời nhận được tin tức của lão Thất.” Diêm Tô nắm tay Nhạc Sở Nhân, thật ra nàng cũng rất cần Nhạc Sở Nhân.
“Ta còn muốn đi Nam bộ tìm hắn nhưng nghe ngươi nói hắn đi giám quân, như vậy ta không thể tùy ý đi được. Đại chiến sắp tới, không thể mang theo người nhà, hắn lại càng phải là người làm gương.” Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, thầm tính toán làm sao mới có thể giúp hắn.
“Cho nên ngươi cứ an tâm chờ. Lão Thất trong bụng giấu càn khôn*, chỉ huy tác chiến lại càng không nói, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.”
*Ý chỉ người thông minh, có tài.
“Được rồi, việc kế tiếp của ta là chăm sóc thai phụ ngươi thật tốt. Ta đây chăm sóc ngươi với bé con, đợi đến khi bé ra đời, có phải nên gọi ta một tiếng mẹ hay không? Hắn có thể đến với thế giới này, công của ta là lớn nhất đấy.” Giơ tay sờ sờ bụng Diêm Tô, thời gian mang thai chưa lâu nên sờ sờ không thấy có bụng.
“Nhận ngươi làm nghĩa mẫu không được sao?” Diêm Tô cười khẽ, có Nhạc Sở Nhân làm nghĩa mẫu, nàng lại càng yên tâm.
“Được, nghĩa tử à, cười cái cho lão nương con coi.” Vừa nghe nghĩa tử, Nhạc Sở Nhân liền vui mừng ra mặt, cảm thấy trách nhiệm chăm sóc mẫu tử Diêm Tô là chuyện thiên kinh địa nghĩa*
*Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên.
Nhạc Sở Nhân ở trong cung, trừ chăm sóc thai phụ đang kỳ ôm nghén ra thì còn bận rất nhiều chuyện khác. Tế Thế Đường thu mua dược liệu với số lương lớn, sau đó nhờ các tăng lữ ở Hộ Quốc tự sửa soạn mang đi Nam Bộ. TRong khoảng thời gian này thường xuyên nhìn thấy các tăng lữ Hộ Quốc tự trên quan lộ đi Nam-Bắc, áp tải xe dược liệu.
Phong Duyên Thương viết cho Nhạc Sở Nhân mấy phong thư, khoảng cách nhận được thư rất ngắn, sau quân Ưng Kỵ của Đại Yến cùng quân đội Nam Cương đánh mấy trận nhỏ, phong thư tới cũng không kịp, có lúc hơn mười ngày nàng không nhận được một phong.
Bụng Diêm Tô cũng đã lộ, đội lên thành một khối thật cao, mỗi lần Phong Duyên Thiệu tới đều ngồi nhìn một lúc, bộ dáng kia làm Nhạc Sở Nhân cảm thấy ê hết răng, nói hắn là người vô tình, thế nhưng bộ dạng này lại hữu tình vô cùng. Có lẽ bởi đây là đứa trẻ đầu tiên của hắn, cho nên tâm tình liền kích động, cùng với Phong Duyên Thương ngày thường không khác gì nhau.
Trương thư sinh bị Nhạc Sở Nhân phái đến Nam Bộ, Tế Thế Đường nơi đó đã hoàn thành, Thích Kiến cùng Phong Duyên Tinh đều ở đó, tình huống nhìn chung đã ổn định, cho nên lúc này nàng cần Cái Bang đi tiền tuyến. Dù sao nuôi sống bọn họ cũng cần rất nhiều tiền, “nuôi binh nghìn ngày”, lúc này không cần thì còn đợi đến bao giờ?
Một sớm mùa thu, ban đêm trời lạnh, hoàng cung to như vậy lộ rõ vẻ cô tịch.
Nhạc Sở Nhân cho Diêm Tô uống canh dưỡng thai, Diêm tô liền ngủ thiếp đi, từ trong điện đi ra, ánh trăng treo trên cao, hành lang đều có đèn cung đình chiếu sáng, thiên địa hô ứng, cảnh sắc thật mỹ lệ.
Áo choảng phủ trên vai, Nhạc Sở Nhân đi ra khỏi điện, hướng điện phía trước đi tới.
Ngự thư phòng, đèn dầu sáng rỡ. Mấy ngày nay Phong Duyên Thiệu cũng bận bịu sau nửa đêm, sau đó liền trực tiếp ngủ tại đây luôn, trời còn chưa sáng hắn đã phải lên triều. Hắn quả thật có thể làm được một vị Hoàng Đế tốt, làm việc liều mạng như hắn không phải ai cũng có thể làm được.
Sau khi thông báo, nàng bước vào thư phòng, Phong Duyên Thiệu một bộ hạnh hoàng trường bào ngồi sau thư án, hai bên chồng chất mấy đống sổ con, buổi tối hôm nay hắn không thể nghỉ ngơi rồi.
“Ngũ ca.” Nàng kêu một tiếng, đi tới ngồi một bên.
Phong Duyên Thiệu đặt bút trên tay xuống, hơi ngồi thẳng người nhìn nàng: “Vì Lão Thất mà đến?”
Nhạc Sở Nhân cười cười lắc đầu một cái: “Không phải, Cái Bang của ta hẳn Ngũ ca đã nghe đến, kể từ khi Đại Yến cùng Nam Cương khai chiến, bọn họ liền xâm nhập vào Nam Cương. Tất cả đều là ăn xin, cho nên không bị chú ý đến. Có một đám người lẫn vào gần doanh trại của Nam Cương, còn hướng quân đội xin ăn. Nhưng coi như bọn họ có thể trà trộn vào cũng đều tay không đi ra, cho nên, ta muốn mang theo hộ vệ Vương phủ đi Nam Cương, cùng hội họp với Cái Bang, làm một chiêu rút củi dưới đáy nồi với quân đội Nam Cương.” Đôi mắt nàng lòe lòe phát sáng, hình như nàng đã suy nghĩ xong chiêu số, chỉ chờ thời co chín muồi.
Phong Duyên Thiệu khẽ cau mày: “Nếu có nguy hiểm, Lão Thất chắc chắn sẽ nổi điên.”
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Huynh cứ yên tâm, người có bản lãnh bắt được ta đều chết hết rồi.” Chính Bùi Tập Dạ hiểu rõ nàng nhất cũng không dám tùy ý động thủ với nàng.
“Như thế liền nghe theo muội, phu thê muội đồng tâm, thu phục Nam Cương chắc hẳn không quá khó.” Phong Duyên thiệu cười một tiếng, nho nhã lịch sự cùng khí thế không thể coi thường đều phát tán ra ngoài.
“Lời này của Ngũ ca khiến ta nhiệt huyết sôi trào, nếu không thu phục được Nam Cương, ta không còn mặt mũi gì mà về gặp huynh.” Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, nói ra mấy lời này cũng rất có khí khái.
Phong Duyên Thiệu cười lắc đầu: “Lời này tuyệt đối đừng để cho Lão Thất nghe, nếu không lại đối xử lạnh nhạt với Bản điện.”
“Nói cứ như huynh sợ hắn lắm vậy. Ngũ ca mau lên, ta còn phải trở về phủ chuẩn bị một chút để mai lên đường.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, mặc dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng nàng vẫn có thể ra khỏi cung.
“Được, đi đường cẩn thận, hộ vệ trong phủ, muội tùy thời có thể điều động.” Phong Duyên Thương gật đầu một cái, hắn đối với nàng vẫn rất mực tin tưởng.
“Đa tạ.” phất tay một cái, Nhạc Sở Nhân tiêu sái rời đi.
Một đường xuôi nam, mùa thu sắp sang, phương Nam rất ấm áp, giống như vừa bước vào mùa thu, ban ngày mặt trời trên núi thiêu đốt khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Bởi vì đại quân của Đại Yến và Nam Cương đều đóng quân ở biên quan, các thành trì hay thôn xóm gần cửa khẩu người dân đã rời đi không ít. Tuy là có cảm giác xa xứ nhưng so với việc bị Nam Cương đột nhiên tập kích mà tan cửa nát nhà mà nói, cái này đã hạnh phúc hơn nhiều.
Tuy có mang theo người nhà tránh chiến loạn, nhưng họ vẫn có rất nhiều người ở lại cố thủ quê hương. Bởi vì có những người như thế này, những ngwoif ăn xin mới co thể xin cơm.
Một đám ăn xin bẩn thỉu từ trong thành đi ra, dơ dáy bẩn thỉu đi ra bên ngoài, ở giữa có một tên ăn mày y phục sạch sẽ hơn rất nhiều, tóc tai tán loạn nhìn không rõ diện mạo, chống một cây gậy, hình như đi đứng không tiện.
Không sai, người đó chính là Nhạc Sở Nhân. Nàng hóa trang thành ăn xin từ trong một trấn nhỏ, sau đó một đường đi thẳng xuống phía nam. Từ nơi này đi ra ngoài chính là hai thành trì của Nam Cương. Cửa khẩu toàn bộ đều bị cấm cửa then nên muốn sang biên cương chỉ còn cách vượt núi vượt sông, hơn nữa trên núi cũng có lính trinh sát, bọn họ đều phải tránh.
Bước lên đường núi, đám người bước đi như bay, thuận tiện cầm luôn cây gậy trong tay Nhạc Sở Nhân, mang theo nàng chạy một mạch lên đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy cửa khẩu nối nhau liên miên không dứt, còn có doanh địa phía xa. Ưng Kỵ đại quân trú đóng nơi đó, Phong Duyên Thương cũng tại nơi đó.
Đem những sợi tóc rối trước mắt vén lên, Nhạc Sở Nhân nhìn sang bên kia, đã hai tháng, nàng thật nhớ hắn. Đi ngang quan vốn muốn vào nhìn hắn một cái, chỉ là Trương thư sinh lại đang ở phía Nam đang chờ nàng cho nên chỉ còn cách chờ thêm một thời gian nữa.
“Vương phi, không bằng ngài nói địa điểm cho thuộc hạ, thuộc hạ dẫn người đi trước, ngài nên đi gặp Vương gia một lần.” Thích Phong cũng một thân rách rưới bẩn thỉu, mấy người này không biết đã lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu lần, giờ một thân dơ dáy không nhận ra.
“Không cần, đi thôi.” Thả tay xuống, tóc tai tán loạn lại che đi phân nửa khuôn mặt, cúi đầu nhìn đường, đám người cùng nhau xuống núi.
Tiến vào Nam Cương trời đã chạng vạng tối, trong thành có một đội quân trú đóng, Trương thư sinh đang ở nơi này đợi nàng.
Trong thành có lệnh không cho phép người lạ tiến vào, nhờ trí nhớ của Trương thư sinh, Hắc Thiên tìm thấy miệng cống bên ngoài thành. Phía trên miệng cống có một lỗ thủng đen ngòm, ở trong có đầu người đang ngọ nguậy.
“Trươn thư sinh, tránh ra, chúng ta muốn đi vào.” Cách xa mặt đất gần hai thước, Thích Phong nâng Nhạc Sở Nhân lên trước, bên kia Trương thư sinh đưa tay đỡ nàng lên, trực tiếp nhảy xuống, trực tiếp vào thành.
“Chủ tử, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài đến.” Trương thư sinh cũng đám ăn xin đều tụ tập tại đây, đám người ăn xin kia tuyệt đối không có người hoài nghi, từng múi hôi thối truyền đến, hun Nhạc Sở Nhân đến muốn ngất.
“Một lát phái người đưa bọn hắn đến kho binh khí, các ngươi mỗi người cầm một bọc, sau nửa đêm đi dạo trong thành một vòng, tìm chỗ quân tuần tra đang canh giữ, Thích Phong, cùng ta xâm nhập vào phòng bếp của bọn họ, tối nay cho bọn hắn thêm chút gia vị vào bữa cơm.” Trong bọc quần áo tầm thường của nàng là vô số túi nhỏ, nàng đưa tay lấy từng bọc từng bọc thuốc giao cho đám ăn xin. Bọn họ cả ngày ở trong thành, cơ hội xuống tay gần như là tuyệt đối.
“Vâng.” Trương thư sinh lĩnh mệnh.
“Trước hừng đông tập hợp ở cửa thành. Mấy người các ngươi tận lực đem binh khí vận chuyển ra cửa khẩu.” Nhạc Sở Nhân phân phó, mặc dù kế này có chút vô sỉ, nhưng nàng không sợ gánh tiếng xấu. làm cường đạo có gì mà không được, nàng chính là cường đạo.