Chương 114: Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật?
Đêm dần buông, sương mù vẫn dày đặc như cũ, Kim Điêu đi tới đi lui mấy lần đưa toàn bộ người của Phong Duyên Thương vào núi.
Thời điểm Kim Điêu bay lần thứ ba, binh lính Nam Cương đóng quân dưới chân núi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, một loạt tên bắn chỉ thiên (bắn lên trời) ý muốn bắn chết Kim Điêu. Kim Điêu đâu phải con chim ngu ngốc, làm sao dễ dàng có thể trúng tên, bay đi bay lại trông thoải mái vô cùng.
Bọn họ lấy thức ăn ra, Nhạc Sở Nhân và Thích Phong cuối cùng cũng có thể ăn ngon một bữa, một tay của Thích Phong tê liệt nhưng cũng không thể ngăn hắn có thể hoàn hảo vô khuyết mà xuống núi.
Lửa cháy đùng đùng, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào Phong Duyên Thương, vết thương đằng sau vẫn rất đau, nàng vẫn giữ nguyên một tư thế trong nhiều giờ.
“Sương mù dày đặc này khi nào mới tan?” Bao quanh đống là một không gian bình thường, còn lại chỗ nào cũng dày đặc sương mù.
“Trời mưa. Chỉ cần mưa sương mù sẽ tan ngay tức khắc.” Âm điệu của Nhạc Sở Nhân lười biếng, mặc dù vết thương vẫn không thoải mái như cũ nhưng có Phong Duyên Thương bên cạnh, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
“Trên người nàng còn mang theo thứ gì gây ngạc nhiên nữa sao?”Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, một tay đặt trên eo nàng, đem nội lực vận ấm cơ thể nàng.
“Chàng định làm gì? Ngày mai ta muốn đi ra giáo huấn tên khốn Hứa Xú kia! Không cần chàng nói, ta tự có chuẩn bị tốt, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng khi nhận đại lễ của ta.” Nói đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân cắn răng nghiến lợi, hận ý không cách nào che dấu.
“Không cần nhất thời nóng lòng, ngày sau còn rất nhiều cơ hội.” Nhìn nàng tức giận, bàn tay Phong Duyên Thương đặt trên eo nàng khẽ vuốt ve trấn an.
“Ta mà bắt được hắn chắc chắn sẽ không để hắn chết dễ dàng, ta muốn hắn phải cúi đầu trước ta.” Ánh mắt nàng sắc như đao, tựa như trong hai mươi năm qua nàng chưa hận người nào đến mức độ vậy.
“Được.” Phong Duyên Thương ôn nhu đồng ý, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nhích lại gần người hắn hơn.
“Còn lạnh sao?” Khẽ cúi đầu nhìn nàng, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, tranh tối tranh sáng.
“Không sao. Ta chỉ có chút váng đầu, cả người không còn hơi sức, mất máu qua nhiều, trong một năm cũng không chảy nhiều máu như thế.” Mỗi tháng nữ nhân đều chảy máu, gộp lại cũng không nhiều bằng lần này.
Phong Duyên Thương cười khẽ: “ Một năm mà chảy máu một lần như thế này, nàng sẽ không thể chịu được.” Hắn tất nhiên biết nàng đang nói quỳ thủy, Phong Duyên Thương đang cười cái ý tưởng điên rồ của nàng.
“Một đấng mày râu như chàng thì biết cái gì? Cứ như chàng biết mỗi lần ta chảy máu là bao nhiêu vậy.”Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn hắn một cái, nàng sẽ không để cho hắn tùy thời bắt nạt nàng.
“Nàng chảy bao nhiêu ta không biết nhưng ta có biện pháp giúp nàng mười tháng liên tiếp không chảy máu.” Hắn nhỏ giọng nói nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng, ở đây ai cũng là người tập võ, tai thính hơn người thường rất nhiều.
Nhạc Sở Nhân vặn lông mày, ngửa đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn mà im lặng không còn lời nói: “ Cái người cổ nhân này càng ngày càng xấu xa rồi, lời như vậy mà cũng có thể vô tư nói ra sao?”
“Vẫn là câu nói kia, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đem hai chữ “Xấu xa” trả lại cho nàng, Phong Duyên Thương vẫn rất thích trêu ghẹo nàng.
“Cắt. Đúng là chọc mãng phu đừng chọc thư sinh, đày bụng chi, hồ, giả, dã mắng chửi người là thống khoái nhất rồi.” Nàng không thể mắng chửi người một cách văn nhã như vậy được, xem ra phải cố gắng học hỏi một ít từ hắn vậy.
“Ta là thư sinh?” Phong Duyên Thương không đồng ý, hắn không phải thư sinh. Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, hắn chắc chắn không phải thư sinh.
“Chàng là hợp thể của mãng phu với thư sinh, vậy thì lại càng vô địch. Mắng không lại liền đánh, đánh không lại mắng tiếp. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Mắng chửi ta, ta liền đánh ngươi; đánh không lại, ta liền giảng đạo đức cho ngươi, cho ngươi cài cái mũ đạo đức lên đầu, tuyệt đối để ngươi chết không có chỗ chôn.” Cách làm của văn nhân nàng hiểu rất rõ.
“Cách này ngược lại không tệ, ngày sau phải dùng thử một chút mới được.” Tuy là những lời có vẻ khá thô tục nhưng có vẻ Phong Duyên Thương cũng suy nghĩ cẩn thận.
“Giống như mọi người chưa bao giờ nghĩ đến sao? Một người gục đài thì một người khác nhảy lên mà mắng chửi hắn. Cái gọi là muốn gán tội thì sợ gì không tìm ra được lý do.” Nàng thao thao bất tuyệt, ngược lại nói đến Phong Duyên Thương phải im lặng.
“Hai quân giao chiến, nàng làm sứ giả rất thích hợp.” Cứ như vậy đông một chuyện, tây một chuyện, nói loạn thất bát tao, nói đến quân địch mơ mơ hồ hồ.
“Chàng đang mắng ta?” Nhạc Sở Nhân đảo mí mắt, nàng không cảm thấy bất mãn, nếu như đây là lời mắng, nàng thật tâm rất thích nghe.
“Đương nhiên là ta đang khen nàng.” Cúi đầu đem râu cọ lên mặt nàng, làm nàng nhích tới nhích lui tránh né.
Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân đưa tay ôm hông hắn, cả người cơ hồ giắt cả lên người hắn: “ Ta ngủ, chàng phải ôm chặt ta, nếu trên đường chàng làm rơi ta, ta sẽ không khách khí với chàng nữa.”
“Rơi đầu cũng không làm rơi nàng, yên tâm ngủ đi.” Khoa trương ngày càng nhiều, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười ra tiếng.
Nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Phong Duyên Thương, trong chốc lát liền tiến vào giấc mộng.
Sắc trời dần chuyển sáng, trong rừng sương mù vẫn cứ như một tấm màn trắng xóa chẳng tan. Binh lính Nam Cương hình như cũng không thể chờ được nữa, trời sáng hẳn liền tiến quân vào rừng, nhưng cũng không dám vào sâu, chỉ đi loanh quanh ngoài bìa rừng, tiếng đá chuyển, tiếng cây cối phát ra âm thanh làm kinh động đoàn người tromg rừng.
Khả năng nghe của Nhạc Sở Nhân chẳng ra cái gì mà cũng nghe thấy tiếng động, nàng đứng tại chỗ chậm rì rì vặn eo, khẽ quát: “Gấp cài gì? Lão nương liền lập tức ra ngay.”
“Còn đau không? Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, nàng phải ôm chặt nó.” Mỗi lần đi lại Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, dĩ nhiên hắn muốn Nhạc Sở Nhân đi trước, sau đó nàng ở bên ngoài tiếp ứng bọn hắn, đối phương nhiều người, nhanh chóng chạy trốn mới là thượng sách.
“Ta không sao, chàng yên tâm. Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Thẳng hướng mà đi, ở trong rừng không cần rẽ phải trái.”Sắc mặt nàng vẫn rất kém nhưng giọng nói lại trung khí mười phần, một đêm này nàng khôi phục không ít hơi sức.
“Vâng.” Đám hộ vệ đồng loạt đáp lời, đơn giản mà dứt khoát.
Nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp gợn sóng, bộ dạng này của hắn rất dễ khiến người ta tâm thần nhộn nhạo.
“Chàng động tác phải nhanh một chút, ta bị thương, chàng không thể bị thương được, nếu không hai ta ai chăm sóc ai đây?” Giọng nói tự động nhu hòa đi rất nhiều, nàng mặt mày cười đến cong cong noi.
“Được.” Trả lại cho nàng chỉ một chữ, nhưng trong đôi phượng mâu là cả thiên ngôn vạn ngữ.
Cất bước đi vào trong màn sương mù, Kim Điêu đứng giữa hàng cây, cành cây lá cây rơi đầy đất, “hàng này” đúng là có sức phá hoại kinh người mà.
“Nuôi ngươi bao lâu nay, ta còn chưa được cưỡi ngươi bao giờ. Ta đúng là không phải ngu bình thường, ngươi cường tráng như vậy, rõ ràng là có thể chở lão nương di chuyển, ngươi nói ta nghĩ cái gì mà muốn đi bộ tiêu dao nhỉ?” Nhạc Sở Nhân vừa đâm nó vừa nói thầm, càng nói càng cảm giác bản thân ngu mà.
Kim Điêu nằm trên mặt đất, nghe Nhạc Sở Nhân nói chuyện, đôi mắt màu vàng sẫm giống như có tia cười nhạo thoáng qua, hình như nó cũng cảm thấy nàng rất đần.
“Ta muốn trèo lên rồi, lão nương đang bị thương, nếu làm đau ngươi cũng không được tức giận.” Kim Điêu nằm thôi mà cũng đã cao hơn nàng, Nhạc Sở Nhân nắm lấy một túm lông của nó, nhấc chân đạp lên cánh nó mà leo lên.
Nằm trên cái lưng đầy lông của nó, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cực kỳ khó chịu, lông vũ của nó cứng rắn cực kỳ, thân thể cường tráng, lông vũ cũng theo đó mà càng cứng.
===========
Chương 114-2: Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật? 2
“Đi, cất cánh thôi.” Phát hiệu lệnh, Kim Điêu từ trên mặt đất đứng lên, xòe rộng hai cánh, cây cối bên cạnh đều đổ rạp hết.
Kim Điêu nhún người phóng một lần vọt qua đám sương mù, Nhạc Sở Nhân một tay nắm thật chặt lông vũ của nó, tay kia cầm đồ tốt.
Thời điểm Kim Điêu bay lên không trung, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy vị trí của binh lính Nam Cương. Núi non cũng vậy, từng dãy từng dãy cứ nối tiếp nhau trông thật nhỏ, rừng rậm rạp xanh rì.
“Hắc hắc, các cháu, cô nãi nãi của các cháu đến rồi đây.” Nhạc Sở Nhân hô thật to, người phía dưới nghe tiếng hét liền ngẩng đầu lên nhìn, ngoài ý muốn khi thấy Kim Điêu to thật to đang chở một nữ nhân lôi thôi luộm thuộm, quả thật là sợ đến muốn vỡ mật.
Trong lúc này, kẻ mặc bạch y cưỡi bạch mã, Nhạc Sở Nhân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn, Hứa Xú cũng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, cây cung nhanh chóng được kéo căng, đây chính là muốn tặng nàng mũi tên thứ hai.
“Tiều Kim Điêu, bay sang bên cạnh, lão nương lần này phải phế hắn.” Nhạc Sở Nhân chỉ huy, Kim Điêu cũng rất nghe lời, chuyển hướng một cái, lao thẳng xuống Hứa Xú.
Mũi tên trong tay Hứa Xú vì Kim Điêu thay đổi phương hướng mà cũng thay đổi theo, hình như hắn cũng nhận ra Kim Điêu đang hướng phía hắn mà tới, cung tên kéo lại càng căng.
Đạt tới cực đại, Hứa Xú liền buông tay, Nhạc Sở Nhân lúc này dứt khoát nhanh gọn ném xuống hai thứ, một đen một vàng.
Sau khi vật từ trong Nhạc Sở Nhân rơi xuống, Kim Điêu nhanh chóng bay khỏi, mũi tên Hứa Xú bắn ra hoàn toàn vô ích, hắn nhanh chóng rút tiếp một mũi tên nữa ra nhưng hai thứ mà Nhạc Sở Nhân vứt xuống đã nhanh chóng tiếp đất.
Một tiếng “Ầm” rất vang, bụi đất bắn ra tung tóe tựa như xác pháo hoa, khói mù mịt lấy tốc độ cực nhanh lan tràn khắp mọi nơi, phàm người đứng không quá ba thước đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, vang vọng toàn núi rừng.
Nhạc Sở Nhân trên không trung hoàn toàn thấy rõ, chân mày nhanh chóng xiết chặt bởi vì nàng biết Hứa Xú tránh được. Hắn núp dưới bụng ngựa, tránh được mọi thứ.
Khói bụi bay đến đâu, binh lính Nam Cương mặt mày đều xanh xám đến đấy, nằm trên mặt đất vặn vẹo kêu la thảm thiết.
Hứa Xú tránh được một kiếp cũng thấy rất kinh hãi, hắn nghe thấy tiếng kêu la của binh tướng dưới trướng nhưng cũng không dám lại gần.
Trong không khí rất nhanh xuất hiện một thứ mùi rất quỷ dị, binh lính xung quanh đều nhanh chóng chạy xa, có rất nhiều người đã bị dọa sợ. Sau những tiếng thảm thiết là một mảnh yên tĩnh ghê rợn, những người nằm trên đất thôi không kêu gào lăn lộn nữa, phần da lộ ra bên ngoài đều biến thành màu xanh lá cây, mơ hồ còn thấy có gì đó chui ra từ dưới lớp da.
Kim Điêu chở Nhạc Sở Nhân trên không trung, nàng có thể phóng tầm mắt đi rất rộng, không những có thể nhìn thấy doanh trại của binh lính Nam Cương mà cũng có thể nhìn thấy đoàn người của Phong Duyên Thương đã rời núi thành công, bên này bị nàng hấp dẫn sự chú ý nên bên kia cũng rất thoải mái mà rời đi.
Khóe môi khẽ nhếch, Nhạc Sở Nhân chỉ huy Kim Điêu bay xung quanh nơi Hứa Xú đứng.
Kim Điêu một lần nữa lao thẳng xuống, binh lính bên dưới nhanh chóng né ra toàn bộ. Hứa Xú mặc bạch y ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bên mặt có sẹo âm trầm đến dọa người.
“Cháu ngoan, nãi nãi tặng đồ tốt vậy sao không lấy? Đáng tiếc cô nãi nãi đi vội vàng nên chỉ mang theo có một cặp, không thể đem chân chó của cháu ngoan phế bỏ, thật đáng tiếc. Chỉ là, cô nãi nãi có thứ hay ho hơn muốn tặng cháu, nhớ cầm chắc nhé!” Dứt lời, nàng nhanh chóng ném xuống một vật, Hứa Xú không nghĩ ngợi liền nhanh chóng tránh rất xa, tại chỗ vật đó tiếp đất dâng lên một đoàn khói đen, cỏ dại nhanh chóng biến thành một vũng nước.
Binh lính bốn phía cấp tốc tản ra, tốc độ tương đối nhanh. Nhưng làn khói đen này rất nhanh liền xông chết đám hoa hoa cỏ cỏ trong phạm vi một thước, vật này chỉ có tác dụng là hù dọa người để nhanh chóng tẩu thoát, nàng chỉ mang theo một bình. Hôm nay coi như nó đã phát huy tác dụng, đem Nam Cương dọa lui, đảm bảo cho Phong Duyên Thương thoát ra an toàn.
“Chúng ta về đi thôi.” Níu lấy lông Kim Điêu không buông, Nhạc Sở Nhân cúi người nằm rạp lên lưng nó. Lưng của nàng cũng bị thương, vừa mới cử động quá lớn, vết thương hình như đã vỡ ra, nàng cảm giác được máu thấm nóng thấm qua lớp vải băng bó.
Kim Điêu một đường bay thẳng hướng doanh trại Đại Yến đóng quân ở biên quan, tất cả mọi vật đều có thể thu được hết vào tầm mắt, có thể hoàn toàn thấy được tình hình hai phe ta và địch. Nhạc Sở Nhân đột nhiên phát hiện ra Kim Điêu là một loại máy dò tình hình cổ đại rất tốt, trước kia nàng quả thật không quá coi trọng nó, lại còn ghét bỏ nó khổ người quá lớn, giờ mới biết bản thân đần không chịu nổi.
Rất nhanh đã bay đến trên đầu nơi đóng quân, Kim Điêu dần dần bay là là xuống dưới. Trong doanh trại có một ô đất trống rât to, đó chính là nơi dành riêng cho Kim Điêu.
Chợt rơi xuống đất, Nhạc Sở Nhân không kịp bám, tay từ từ buông lỏng, nàng cứ thế ngã lăn ra đất.
“Ai da! Tiểu súc sinh nhà ngươi, không thể hạ cánh chậm một chút sao?” Nàng nằm bò ra đất, phía sau đau không cử động được.
“Thất tẩu. Thất tẩu có làm sao không? Thất tẩu, tẩu chảy máu!” Âm thanh quen thuốc vang lên bên tai, sau khi được người đỡ dậy, Nhạc Sở Nhân mới quét mắt nhìn hắn một cái.
“Làm sao đệ lại chạy đến đây rồi?” Phong Duyên Tinh vẫn một mực ở Châu Quan, tự nhiên lại xuất hiện tại nơi này làm nàng có chút tò mò.
“Bên này thiếu người nên đệ tới. Thất tẩu, thương thế của tẩu rất nặng, chảy rất nhiều máu.” Đỡ Nhạc Sở Nhân đứng dậy, trường bào màu xanh của Phong Duyên Thương đã hoàn toàn bị nhuốm máu của nàng.
“Thất ca đệ sẽ trở lại ngay lập tức, đưa ta vào trong quân trướng, đợi hắn trở lại xử lý vết thương cho ta cũng không muộn.” Theo hướng quân trướng của Phong Duyên Thương mà đi, binh lính Đại Yến đều đi ra rất nhanh, vừa nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Sở Nhân liền kinh ngạc vô cùng, nhỏ giọng nghị luận không biết có nên xuất binh đánh Nam Cương, báo thù cho Cẩn vương phi.
Đưa Nhạc Sở Nhân tiến vào doanh trướng, Phong Duyên Tinh so với dĩ vãng nhanh nhẹn thành thục hơn rất nhiều, đỡ nàng nằm xuống, lại đem gối đầu kê dưới đầu nàng, chăm sóc rất bài bản.
Nằm yên một chỗ, nàng mới thấy sau lưng đau rát không gì tả nổi.
“Đi làm cái gì ăn được cho ta, ăn vào mới có sức đối chiến với cơn đau.” Dùng thức ăn rời đi lực chú vào vết thương, nàng rất am hiểu.
Phong Duyên Tinh xoay người ra ngoài, rât nhanh đã bưng thêm một ly trà trở lại.
“Thất tẩu, lần này tẩu dọa sợ đệ thật rồi. Lần sau tẩu đừng có chạy loạn nữa, Thất ca trong thời gian tẩu đi tâm thần đều không yên.”Trường bào màu trắng bình thường, Phong Duyên Tinh đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Hù dọa đệ? Ta vẫn cho rằng đệ sẽ âm thầm cao hứng chứ.” Hắn cầm ly nước giúp nàng uống, nàng còn không quên trêu chọc hắn.
Phong Duyên Tinh hơi bất đắc dĩ: “Đệ nghe nói Nam Cương truy lùng ăn mày, đệ rất sợ, chỉ sợ tẩu bị bọn chúng bắt được. Sau đó lại nghe nói Hứa Xú dẫn binh vào núi, Thất ca nói đã tìm được chỗ của tẩu, thật may là có Kim Điêu, nếu không có mọc cánh chắc cũng không đến cứu tẩu kịp thời.”
“Đứa cháu kia sớm muộn gì ta cũng sẽ phế hắn.” Vừa nhắc đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân lập tức thay đổi nét mặt, trong giọng nói hận ý đều không che dấu.
Phong Duyên Tinh ở một bên nhìn nàng, trông nét mặt của nàng không khỏi co rúm người lại: “Hứa Xú võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, đối phó với hắn phải bàn bạc vô cùng kỹ lưỡng.”
“Bàn bạc cái gì mà bàn bạc. Đợi thương thế của ta lành, ta liền cưỡi tiểu Kim Điêu đi lật đất nhà hắn.” Trừ phi bọn hắn biết thuật độn thổ, nếu không đừng mong ai thoát.
Phong Duyên Tinh không lên tiếng, nhìn Nhạc Sở Nhân tuy suy yếu nhưng bộ dạng vẫn cứ đầy sát khí, hắn tin tường nàng nói được làm được nhưng chính là không biết phải nói sao. Đối phương thiên quân vạn mã, so với cổ độc mà nói, cái hắn (Hứa Xú) am hiểu nhất chính là nhằm vào mọi người.
===========
Chương 114-3: Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật? 3
Ước chừng giữa trưa, đoàn người Phong Duyên Thương mới hồi doanh. Thích Phong bị đưa đến doanh trại của quân y, những người khác trở về lều lớn nghỉ ngơi, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, khắp người đầy mùi phong trần.
Nhạc Sở Nhân nằm lỳ ở trên giường tưởng chừng như sắp ngủ, loáng thoáng cảm thấy y phục sau lưng có người xé rách, vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là cái áo khoác màu xanh nhạt, mùi vị quen thuộc ấm áp ngập tràn chóp mũi.
“Chàng về rồi, trên đường có gặp chuyện gì không?”Nhạc Sở Nhân hỏi, giọng có chút khàn khàn.
“Ừ, rất thuận lợi. Nếu đã tỉnh thì ngồi dậy đi. Cởi áo ra, ta giúp nàng lau một chút, máu cũng sắp làm ướt hết y phục rồi.”Phong Duyên Thương ôm nàng ngồi lên, hắn ném y phục đã khô máu vào trong góc giường, sau đó lấy khăn ướt lau sạch máu giúp nàng.
“Chàng cứ hầu hạ ta như vậy sau bảo ta phải làm thế nào?” Nàng hí mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, thở dài cảm thán.
“Thế nên nàng phải nhớ nàng vĩnh viễn mắc nợ ta.” Hắn vừa cẩn thận lau vết máu xung quanh vết thương thật sạch sẽ, vừa ôn thanh đáp lại nàng.
“Cái người cổ nhân này, tâm kế làm sao nhiều như vậy? Cho dù ta không mắc nợ chàng, chàng vẫn cứ mãi mãi trong lòng ta. Trong cõi đời này, không ai vị trí cao hơn chàng trong tâm trí ta.” Tầm mắt nàng hư vô nhìn bất định, nhẹ giọng nói.
Động tác của Phong Duyên Thương hơi dừng lại một chút, sau đó thoáng thẳng người nhìn vào mắt nàng, cho dù cằm đầy râu ria, quần áo cũng lôi thôi lếch thếch nhưng mắt phượng xinh đẹp vẫn cứ nhộn nhạo nước xuân đẹp không sao tả xiết.(MTLTH.dđlqđ)
“Mặc dù ta rất thích nghe nàng nói mấy lời như vậy nhưng lần sau đừng nói như vậy nữa, ta rất lo lắng. Chỉ là vết thương nhẹ, còn không được coi là sống sót sau tai nạn nữa là, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, âm thanh dịu dàng như gió mùa thu.
“Ta chỉ là nói lời trong lòng, chàng lo lắng cái gì? Ta không kiên trì nổi nữa rồi, chàng mau đỡ ta nằm xuống.” Ngồi thẳng như thế này toàn bộ lưng nàng đều đau.
“Được.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường lau sạch sẽ vết máu ở lưng cho nàng rồi cởi y phục bên dưới ra, Nhạc Sở Nhân tuy có chút ngượng ngùng nhưng suy nghĩ lại cũng thấy chẳng thế nào. Dù sao hắn cũng đâu phải chưa thấy nàng lõa thể bao giờ.
Lau dọn sạch sẽ cho nàng rồi hắn mới lấy thuốc để băng bó vết thương, vết thương vỡ miệng, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng.
Rải thuốc lên vết thương, dùng băng gạc bó lại, đợi đến khi xong mọi chuyện Nhạc Sở Nhân không biết đã ngủ từ bao giờ.
Phong Duyên Thương ngồi bên giường ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng. Trong mắt hắn, nàng dù có trong bộ dạng nào đi chăng nữa cũng đều tốt đẹp nhất, cho dù lúc này nhìn nàng suy yếu nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn cứ hấp dẫn hắn như thế. Một tay mơn trớn vén sợi tóc tán loạn trên trán nàng, hắn nhè nhẹ thở dài.
Thương thế của Nhạc Sở Nhân hồi phục rất nhanh, có thể là do hoàn cảnh tĩnh dưỡng, đồ ăn phong phú, nàng nằm trên giường ba ngày, khuôn mặt liền có xu hướng tròn hơn.
Mặc y phục rộng thùng thình, bên ngoài khoác cái áo dài chấm đất, cả người nàng trông như đứa nhỏ trộm quần áo của cha mẹ mặc, nhìn đi nhìn lại chỉ còn mỗi cái đầu là lộ ở ngoài. Đi lại trong doanh địa, cơ hồ binh lính nhìn thấy nàng đều đi đường vòng. Quân doanh từ trước đến nay chưa từng có nữ nhân, huống chi nàng còn là Cần Vương phi*, trừ hộ vệ Cần Vương phủ và Phong Duyên Tinh, không còn ai dám lại gần nàng.
*Do một vài nhầm lẫn, đặc biệt là mắt mình bị cận khá nặng nên chức danh của nam nữ chủ mình edit mấy chương trước bị sai, anh chị nam nữ chính là Cần Vương gia và Cần Vương phi nhé mọi người. Xin lỗi vì sai sót của mình, mong mọi người thông cảm.
“Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây? May quá, tẩu mau lại nhìn cho đệ xem mấy thứ y y dược dược này độ lửa đã vừa chưa?” Phong Duyên Tinh từ lò thuốc lộ thiên nhảy đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tay còn cầm theo cái sàng thuốc đựng thảo dược vừa sao xong.
Nhạc Sở Nhân đi tới, tay bốc một ít lên nhìn màu sắc, lại đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó mới gật đầu: “Độ lửa vừa rồi, chỉ là đệ nên nhớ, chúng ta sao thảo dược không cần hun lưu hoàng, rất dễ khiến biến chất tác dụng thuốc.”
“Vâng, đệ đã biết.”Phong Duyên Tinh cười một tiếng, đối với sự tán thưởng của Nhạc Sở Nhân, hắn rất vui mừng.
“Hiện tại thật chăm chỉ quá đi, đệ làm ta khá ngạc nhiên đấy. Lão quân y kinh nghiệm phong phú, đệ nên học hỏi ông ấy nhiều hơn.”Đối với sự tiến bộ của Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Lúc mới gặp thì ngang ngược, càn rỡ, hiện tại lại khiêm tốn cẩn thận, thời gian mới chỉ một năm mà hắn biến hóa quá lớn.
“Lúc còn ở Quan Châu, đệ cũng theo Thích sư phụ mấy lần đến thôn làng xem bệnh. Đệ cái gì cũng không làm nhưng lại nhận được thiên ân vạn tạ của thôn dân, đệ cảm thấy đệ không thể cô phụ tấm lòng của bọn họ.”Phong Duyên Tinh vừa hướng phòng thuốc đi vừa nói.
“Kể từ khi Trương thư sinh rời Quan Châu, ta cũng không còn biết nhiều thông tin từ nơi đó nữa. Thế nào? Tế thế đường trụ chân ở Quan Châu không thành vấn đề chứ?” Có tăng lữ Hộ Quốc tự ở đó, nàng cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì.
“Có tăng lữ Hộ Quốc tự, lại còn uy danh Cần Vương phi của Thất tẩu, hơn nữa chẩn bệnh không tính phí, tất nhiên là không có việc gì rồi.” Phong Duyên Tinh gật đầu liên tục, một chút vấn đề cũng không có.
“Đợi đến khi đánh bại Nam Cương, ta còn muốn dựng một Tế thế đường ở Nam Cương, đến lúc đó cho đệ đến trấn giữ, thấy thế nào?”Kế hoạch này của nàng tương đối xa, đánh bại Nam Cương? Một khi chiến sự đã nổi lên, từ ba đến năm năm kết thúc là còn quá ngắn.
“Thất tẩu đã có tính toán rồi sao? Được, đến lúc đó khả năng của đệ có thể được như Thích sư phụ bây giờ rồi, đệ sẽ dốc toàn lực.”Hắn đối với giác ngộ của bản thân rất tự tin.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ đồng thời cũng bước vào phòng thuốc, trong đây toàn bộ đều là dược liệu. Tất cả đều là từ Tế thế đường tại Hoàng Thành đưa tới, các loại thảo được đều là cực phẩm, tuyệt đối không có thuốc giả.
“Tiểu chiến không ngừng, dùng thuốc cũng rất nhanh hết.”Nhìn một vòng, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, chỉ riêng trong hai ngày hôm nay, biên quan đã chiến không dưới năm lần rồi.
“Đúng vậy, trong quân y cũng đã hơn trăm binh sĩ bị thương rồi.” Phong Duyên Tinh vừa sàng thuốc vừa nói.
“Hứa Xú không phải tên ngốc, tên khốn này thật khó dây dưa. Hạ được hắn cũng cần có thời gian rất dài.”Thuận tay cầm lấy một loại thảo dược ngâm vào nước thuốc, Nhạc Sở Nhân lãnh đãm nói.
“Thương Tướng quân không phải là đối thủ của hắn, nếu đổi lại là Diêm Tướng quân, như vậy thật khó biết kết quả.”Phong Duyên Tinh nói nhỏ, lời này nếu để Ưng Kỵ quân nghe rất dễ gây ra mâu thuẫn.
“Thương Lỗi sao?Ta còn chưa thấy qua hắn đấy.”Ngược lại tên nhóc Thương Sóc kia vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng, vừa qua đám cưới của Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô, tên nhóc đó cũng đã rước Thập công chúa và Đại nữ nhi Nhạc gia vào cửa.
“Doanh địa có Thất ca trấn giữ, còn hắn thân chinh bên ngoài.”Phong Duyên Tinh lắc đầu một cái, Phong Duyên Thương tuy là giám quân nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc chiến sự, vẫn không thể nào bằng kinh nghiệm phong phú của Diêm Cận.
“Thất ca đệ vô cùng bận, Nhưng Diêm Cận trấn thủ Tây Bắc, tất không thể rút người ra được. Đối với Nam Cương, phải là một kích trí mạng.”Vứt bỏ ngô công (một loại thảo dược), Nhạc Sở Nhân cảm thấy nếu nàng không trợ giúp Phong Duyên Thương làm sứ giả, cuộc chiến này sẽ càng đánh càng căng thẳng.
“Thất tẩu có trù tính rồi sao?” Đôi mắt Phong Duyên Tinh tỏa sáng, nhìn Nhạc Sở Nhân cũng không còn quá sợ hãi nữa.
“Sơn nhân ắt có diệu kế, chỉ cần hiểu không cần diễn đạt, đệ hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi. Tiếp tục làm việc đi, ta về.”Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Tinh rồi xoay người rời đi, Phong Duyên Tinh cứng người ngay tại chỗ, trên bả vai hiện rõ một cây châm sáng lấp lánh còn run rẩy phần đuôi.
Tâm tình rất tốt trở lại quân trướng, nàng vừa cởi áo bào ra thì có người tiến vào.
“Vừa đi tìm Thập Bát giải buồn à?”Phong Duyên Thương đi tới phía sau nàng, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Quần của nàng rất rộng, thuận tiện để thảo dược cùng mấy vật phẩm, trừ yếm lót, nàng quả thật cũng chẳng mặc gì bên trong. Khi hắn ôm, nàng cảm nhận được rất rõ ràng.
“Đúng vậy, trước khi đi ghim hắn một châm, lòng ta trong nháy mắt liền biến tốt.” Khẽ nghiêng đầu mặc cằm hắn đặt trên vai, Nhạc Sở Nhân hài lòng cười, quả nhiên trêu đùa người khác rất vui.
“Bại hoại.” Tiếng nói trầm thấp vừa ngừng, môi hắn đang ở cồ nàng liền di động, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu, hắn hôn nàng có chút rung động.
Hắn du ngoạn ở giữa cổ và gáy nàng rồi sau đó tìm được môi nàng, nóng bỏng hôn, sau đó kéo nàng quay người lại, kịch liệt dây dưa.
“Ưm….”Tay của hắn vuốt ve trên cơ thể nàng, trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đứng ngồi không yên. Nàng tựa vào ngực hắn, tay hắn cách lớp y phục xoa bóp ngực nàng, ta nàng cũng bắt đầu vuốt ve lồng ngực hắn.(MTLTH.dđlqđ)
Phong Duyên Thương ôm nàng lùi về phía sau, nụ hôn nóng bỏng vẫn không ngừng, lui tới bên giường liền đổ về phía sau, cuối cùng nằm xuống. Nhạc Sở Nhân cả người nằm trên người hắn, thiết tha đáp lại hắn, tay nàng đồng thời mở vạt áo của hắn.
Áo rộng mở, Nhạc Sở Nhân cúi đầu gặm xương quai xanh của hắn, đôi phượng mâu của Phong Duyên Thương tối tăm, một tay vuốt ve đầu vai của nàng, một tay khác đặt gối đầu sau ót, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của Nhạc Sở Nhân.
“Không có ý định dừng lại sao?” Nàng đang cắn ngực hắn, thân thể Phong Duyên Thương khẽ cứng lại, phượng mâu xinh đẹp nhuốm một màu tình dục, bộ dạng của hắn tựa như dã thú đang ở tư thế chuẩn bị điên cuồng.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi sáng long lanh bị một lớp sương bao phủ, cánh môi óng ánh xinh đẹp, ngực phập phồng lên xuống, quyến rũ vô song.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, bò lên ghé sát tai hắn thổi khí: “Ta muốn chàng….”
Nụ cười mong manh giắt bên môi, Phong Duyên Thương nghiêng đầu hôn lên tai nàng: “Ta cũng rất muốn nàng…”Không ngừng muốn, vô cùng muốn nàng.
Đêm dần buông, sương mù vẫn dày đặc như cũ, Kim Điêu đi tới đi lui mấy lần đưa toàn bộ người của Phong Duyên Thương vào núi.
Thời điểm Kim Điêu bay lần thứ ba, binh lính Nam Cương đóng quân dưới chân núi cũng cảm thấy có gì đó không ổn, một loạt tên bắn chỉ thiên (bắn lên trời) ý muốn bắn chết Kim Điêu. Kim Điêu đâu phải con chim ngu ngốc, làm sao dễ dàng có thể trúng tên, bay đi bay lại trông thoải mái vô cùng.
Bọn họ lấy thức ăn ra, Nhạc Sở Nhân và Thích Phong cuối cùng cũng có thể ăn ngon một bữa, một tay của Thích Phong tê liệt nhưng cũng không thể ngăn hắn có thể hoàn hảo vô khuyết mà xuống núi.
Lửa cháy đùng đùng, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào Phong Duyên Thương, vết thương đằng sau vẫn rất đau, nàng vẫn giữ nguyên một tư thế trong nhiều giờ.
“Sương mù dày đặc này khi nào mới tan?” Bao quanh đống là một không gian bình thường, còn lại chỗ nào cũng dày đặc sương mù.
“Trời mưa. Chỉ cần mưa sương mù sẽ tan ngay tức khắc.” Âm điệu của Nhạc Sở Nhân lười biếng, mặc dù vết thương vẫn không thoải mái như cũ nhưng có Phong Duyên Thương bên cạnh, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
“Trên người nàng còn mang theo thứ gì gây ngạc nhiên nữa sao?”Phong Duyên Thương ôn nhu hỏi, một tay đặt trên eo nàng, đem nội lực vận ấm cơ thể nàng.
“Chàng định làm gì? Ngày mai ta muốn đi ra giáo huấn tên khốn Hứa Xú kia! Không cần chàng nói, ta tự có chuẩn bị tốt, hắn chắc chắn sẽ rất vui mừng khi nhận đại lễ của ta.” Nói đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân cắn răng nghiến lợi, hận ý không cách nào che dấu.
“Không cần nhất thời nóng lòng, ngày sau còn rất nhiều cơ hội.” Nhìn nàng tức giận, bàn tay Phong Duyên Thương đặt trên eo nàng khẽ vuốt ve trấn an.
“Ta mà bắt được hắn chắc chắn sẽ không để hắn chết dễ dàng, ta muốn hắn phải cúi đầu trước ta.” Ánh mắt nàng sắc như đao, tựa như trong hai mươi năm qua nàng chưa hận người nào đến mức độ vậy.
“Được.” Phong Duyên Thương ôn nhu đồng ý, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, nhích lại gần người hắn hơn.
“Còn lạnh sao?” Khẽ cúi đầu nhìn nàng, ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, tranh tối tranh sáng.
“Không sao. Ta chỉ có chút váng đầu, cả người không còn hơi sức, mất máu qua nhiều, trong một năm cũng không chảy nhiều máu như thế.” Mỗi tháng nữ nhân đều chảy máu, gộp lại cũng không nhiều bằng lần này.
Phong Duyên Thương cười khẽ: “ Một năm mà chảy máu một lần như thế này, nàng sẽ không thể chịu được.” Hắn tất nhiên biết nàng đang nói quỳ thủy, Phong Duyên Thương đang cười cái ý tưởng điên rồ của nàng.
“Một đấng mày râu như chàng thì biết cái gì? Cứ như chàng biết mỗi lần ta chảy máu là bao nhiêu vậy.”Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn hắn một cái, nàng sẽ không để cho hắn tùy thời bắt nạt nàng.
“Nàng chảy bao nhiêu ta không biết nhưng ta có biện pháp giúp nàng mười tháng liên tiếp không chảy máu.” Hắn nhỏ giọng nói nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng, ở đây ai cũng là người tập võ, tai thính hơn người thường rất nhiều.
Nhạc Sở Nhân vặn lông mày, ngửa đầu nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn mà im lặng không còn lời nói: “ Cái người cổ nhân này càng ngày càng xấu xa rồi, lời như vậy mà cũng có thể vô tư nói ra sao?”
“Vẫn là câu nói kia, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đem hai chữ “Xấu xa” trả lại cho nàng, Phong Duyên Thương vẫn rất thích trêu ghẹo nàng.
“Cắt. Đúng là chọc mãng phu đừng chọc thư sinh, đày bụng chi, hồ, giả, dã mắng chửi người là thống khoái nhất rồi.” Nàng không thể mắng chửi người một cách văn nhã như vậy được, xem ra phải cố gắng học hỏi một ít từ hắn vậy.
“Ta là thư sinh?” Phong Duyên Thương không đồng ý, hắn không phải thư sinh. Trăm việc không dùng được nhất chính là thư sinh, hắn chắc chắn không phải thư sinh.
“Chàng là hợp thể của mãng phu với thư sinh, vậy thì lại càng vô địch. Mắng không lại liền đánh, đánh không lại mắng tiếp. Có câu nói nói thế nào nhỉ? Mắng chửi ta, ta liền đánh ngươi; đánh không lại, ta liền giảng đạo đức cho ngươi, cho ngươi cài cái mũ đạo đức lên đầu, tuyệt đối để ngươi chết không có chỗ chôn.” Cách làm của văn nhân nàng hiểu rất rõ.
“Cách này ngược lại không tệ, ngày sau phải dùng thử một chút mới được.” Tuy là những lời có vẻ khá thô tục nhưng có vẻ Phong Duyên Thương cũng suy nghĩ cẩn thận.
“Giống như mọi người chưa bao giờ nghĩ đến sao? Một người gục đài thì một người khác nhảy lên mà mắng chửi hắn. Cái gọi là muốn gán tội thì sợ gì không tìm ra được lý do.” Nàng thao thao bất tuyệt, ngược lại nói đến Phong Duyên Thương phải im lặng.
“Hai quân giao chiến, nàng làm sứ giả rất thích hợp.” Cứ như vậy đông một chuyện, tây một chuyện, nói loạn thất bát tao, nói đến quân địch mơ mơ hồ hồ.
“Chàng đang mắng ta?” Nhạc Sở Nhân đảo mí mắt, nàng không cảm thấy bất mãn, nếu như đây là lời mắng, nàng thật tâm rất thích nghe.
“Đương nhiên là ta đang khen nàng.” Cúi đầu đem râu cọ lên mặt nàng, làm nàng nhích tới nhích lui tránh né.
Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân đưa tay ôm hông hắn, cả người cơ hồ giắt cả lên người hắn: “ Ta ngủ, chàng phải ôm chặt ta, nếu trên đường chàng làm rơi ta, ta sẽ không khách khí với chàng nữa.”
“Rơi đầu cũng không làm rơi nàng, yên tâm ngủ đi.” Khoa trương ngày càng nhiều, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười ra tiếng.
Nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Phong Duyên Thương, trong chốc lát liền tiến vào giấc mộng.
Sắc trời dần chuyển sáng, trong rừng sương mù vẫn cứ như một tấm màn trắng xóa chẳng tan. Binh lính Nam Cương hình như cũng không thể chờ được nữa, trời sáng hẳn liền tiến quân vào rừng, nhưng cũng không dám vào sâu, chỉ đi loanh quanh ngoài bìa rừng, tiếng đá chuyển, tiếng cây cối phát ra âm thanh làm kinh động đoàn người tromg rừng.
Khả năng nghe của Nhạc Sở Nhân chẳng ra cái gì mà cũng nghe thấy tiếng động, nàng đứng tại chỗ chậm rì rì vặn eo, khẽ quát: “Gấp cài gì? Lão nương liền lập tức ra ngay.”
“Còn đau không? Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, nàng phải ôm chặt nó.” Mỗi lần đi lại Kim Điêu chỉ có thể chở được một người, dĩ nhiên hắn muốn Nhạc Sở Nhân đi trước, sau đó nàng ở bên ngoài tiếp ứng bọn hắn, đối phương nhiều người, nhanh chóng chạy trốn mới là thượng sách.
“Ta không sao, chàng yên tâm. Đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Thẳng hướng mà đi, ở trong rừng không cần rẽ phải trái.”Sắc mặt nàng vẫn rất kém nhưng giọng nói lại trung khí mười phần, một đêm này nàng khôi phục không ít hơi sức.
“Vâng.” Đám hộ vệ đồng loạt đáp lời, đơn giản mà dứt khoát.
Nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương, hắn cũng đang nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp gợn sóng, bộ dạng này của hắn rất dễ khiến người ta tâm thần nhộn nhạo.
“Chàng động tác phải nhanh một chút, ta bị thương, chàng không thể bị thương được, nếu không hai ta ai chăm sóc ai đây?” Giọng nói tự động nhu hòa đi rất nhiều, nàng mặt mày cười đến cong cong noi.
“Được.” Trả lại cho nàng chỉ một chữ, nhưng trong đôi phượng mâu là cả thiên ngôn vạn ngữ.
Cất bước đi vào trong màn sương mù, Kim Điêu đứng giữa hàng cây, cành cây lá cây rơi đầy đất, “hàng này” đúng là có sức phá hoại kinh người mà.
“Nuôi ngươi bao lâu nay, ta còn chưa được cưỡi ngươi bao giờ. Ta đúng là không phải ngu bình thường, ngươi cường tráng như vậy, rõ ràng là có thể chở lão nương di chuyển, ngươi nói ta nghĩ cái gì mà muốn đi bộ tiêu dao nhỉ?” Nhạc Sở Nhân vừa đâm nó vừa nói thầm, càng nói càng cảm giác bản thân ngu mà.
Kim Điêu nằm trên mặt đất, nghe Nhạc Sở Nhân nói chuyện, đôi mắt màu vàng sẫm giống như có tia cười nhạo thoáng qua, hình như nó cũng cảm thấy nàng rất đần.
“Ta muốn trèo lên rồi, lão nương đang bị thương, nếu làm đau ngươi cũng không được tức giận.” Kim Điêu nằm thôi mà cũng đã cao hơn nàng, Nhạc Sở Nhân nắm lấy một túm lông của nó, nhấc chân đạp lên cánh nó mà leo lên.
Nằm trên cái lưng đầy lông của nó, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cực kỳ khó chịu, lông vũ của nó cứng rắn cực kỳ, thân thể cường tráng, lông vũ cũng theo đó mà càng cứng.
===========
Chương 114-2: Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật? 2
“Đi, cất cánh thôi.” Phát hiệu lệnh, Kim Điêu từ trên mặt đất đứng lên, xòe rộng hai cánh, cây cối bên cạnh đều đổ rạp hết.
Kim Điêu nhún người phóng một lần vọt qua đám sương mù, Nhạc Sở Nhân một tay nắm thật chặt lông vũ của nó, tay kia cầm đồ tốt.
Thời điểm Kim Điêu bay lên không trung, Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy vị trí của binh lính Nam Cương. Núi non cũng vậy, từng dãy từng dãy cứ nối tiếp nhau trông thật nhỏ, rừng rậm rạp xanh rì.
“Hắc hắc, các cháu, cô nãi nãi của các cháu đến rồi đây.” Nhạc Sở Nhân hô thật to, người phía dưới nghe tiếng hét liền ngẩng đầu lên nhìn, ngoài ý muốn khi thấy Kim Điêu to thật to đang chở một nữ nhân lôi thôi luộm thuộm, quả thật là sợ đến muốn vỡ mật.
Trong lúc này, kẻ mặc bạch y cưỡi bạch mã, Nhạc Sở Nhân chỉ cần liếc mắt đã nhận ra hắn, Hứa Xú cũng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, cây cung nhanh chóng được kéo căng, đây chính là muốn tặng nàng mũi tên thứ hai.
“Tiều Kim Điêu, bay sang bên cạnh, lão nương lần này phải phế hắn.” Nhạc Sở Nhân chỉ huy, Kim Điêu cũng rất nghe lời, chuyển hướng một cái, lao thẳng xuống Hứa Xú.
Mũi tên trong tay Hứa Xú vì Kim Điêu thay đổi phương hướng mà cũng thay đổi theo, hình như hắn cũng nhận ra Kim Điêu đang hướng phía hắn mà tới, cung tên kéo lại càng căng.
Đạt tới cực đại, Hứa Xú liền buông tay, Nhạc Sở Nhân lúc này dứt khoát nhanh gọn ném xuống hai thứ, một đen một vàng.
Sau khi vật từ trong Nhạc Sở Nhân rơi xuống, Kim Điêu nhanh chóng bay khỏi, mũi tên Hứa Xú bắn ra hoàn toàn vô ích, hắn nhanh chóng rút tiếp một mũi tên nữa ra nhưng hai thứ mà Nhạc Sở Nhân vứt xuống đã nhanh chóng tiếp đất.
Một tiếng “Ầm” rất vang, bụi đất bắn ra tung tóe tựa như xác pháo hoa, khói mù mịt lấy tốc độ cực nhanh lan tràn khắp mọi nơi, phàm người đứng không quá ba thước đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, vang vọng toàn núi rừng.
Nhạc Sở Nhân trên không trung hoàn toàn thấy rõ, chân mày nhanh chóng xiết chặt bởi vì nàng biết Hứa Xú tránh được. Hắn núp dưới bụng ngựa, tránh được mọi thứ.
Khói bụi bay đến đâu, binh lính Nam Cương mặt mày đều xanh xám đến đấy, nằm trên mặt đất vặn vẹo kêu la thảm thiết.
Hứa Xú tránh được một kiếp cũng thấy rất kinh hãi, hắn nghe thấy tiếng kêu la của binh tướng dưới trướng nhưng cũng không dám lại gần.
Trong không khí rất nhanh xuất hiện một thứ mùi rất quỷ dị, binh lính xung quanh đều nhanh chóng chạy xa, có rất nhiều người đã bị dọa sợ. Sau những tiếng thảm thiết là một mảnh yên tĩnh ghê rợn, những người nằm trên đất thôi không kêu gào lăn lộn nữa, phần da lộ ra bên ngoài đều biến thành màu xanh lá cây, mơ hồ còn thấy có gì đó chui ra từ dưới lớp da.
Kim Điêu chở Nhạc Sở Nhân trên không trung, nàng có thể phóng tầm mắt đi rất rộng, không những có thể nhìn thấy doanh trại của binh lính Nam Cương mà cũng có thể nhìn thấy đoàn người của Phong Duyên Thương đã rời núi thành công, bên này bị nàng hấp dẫn sự chú ý nên bên kia cũng rất thoải mái mà rời đi.
Khóe môi khẽ nhếch, Nhạc Sở Nhân chỉ huy Kim Điêu bay xung quanh nơi Hứa Xú đứng.
Kim Điêu một lần nữa lao thẳng xuống, binh lính bên dưới nhanh chóng né ra toàn bộ. Hứa Xú mặc bạch y ngửa đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bên mặt có sẹo âm trầm đến dọa người.
“Cháu ngoan, nãi nãi tặng đồ tốt vậy sao không lấy? Đáng tiếc cô nãi nãi đi vội vàng nên chỉ mang theo có một cặp, không thể đem chân chó của cháu ngoan phế bỏ, thật đáng tiếc. Chỉ là, cô nãi nãi có thứ hay ho hơn muốn tặng cháu, nhớ cầm chắc nhé!” Dứt lời, nàng nhanh chóng ném xuống một vật, Hứa Xú không nghĩ ngợi liền nhanh chóng tránh rất xa, tại chỗ vật đó tiếp đất dâng lên một đoàn khói đen, cỏ dại nhanh chóng biến thành một vũng nước.
Binh lính bốn phía cấp tốc tản ra, tốc độ tương đối nhanh. Nhưng làn khói đen này rất nhanh liền xông chết đám hoa hoa cỏ cỏ trong phạm vi một thước, vật này chỉ có tác dụng là hù dọa người để nhanh chóng tẩu thoát, nàng chỉ mang theo một bình. Hôm nay coi như nó đã phát huy tác dụng, đem Nam Cương dọa lui, đảm bảo cho Phong Duyên Thương thoát ra an toàn.
“Chúng ta về đi thôi.” Níu lấy lông Kim Điêu không buông, Nhạc Sở Nhân cúi người nằm rạp lên lưng nó. Lưng của nàng cũng bị thương, vừa mới cử động quá lớn, vết thương hình như đã vỡ ra, nàng cảm giác được máu thấm nóng thấm qua lớp vải băng bó.
Kim Điêu một đường bay thẳng hướng doanh trại Đại Yến đóng quân ở biên quan, tất cả mọi vật đều có thể thu được hết vào tầm mắt, có thể hoàn toàn thấy được tình hình hai phe ta và địch. Nhạc Sở Nhân đột nhiên phát hiện ra Kim Điêu là một loại máy dò tình hình cổ đại rất tốt, trước kia nàng quả thật không quá coi trọng nó, lại còn ghét bỏ nó khổ người quá lớn, giờ mới biết bản thân đần không chịu nổi.
Rất nhanh đã bay đến trên đầu nơi đóng quân, Kim Điêu dần dần bay là là xuống dưới. Trong doanh trại có một ô đất trống rât to, đó chính là nơi dành riêng cho Kim Điêu.
Chợt rơi xuống đất, Nhạc Sở Nhân không kịp bám, tay từ từ buông lỏng, nàng cứ thế ngã lăn ra đất.
“Ai da! Tiểu súc sinh nhà ngươi, không thể hạ cánh chậm một chút sao?” Nàng nằm bò ra đất, phía sau đau không cử động được.
“Thất tẩu. Thất tẩu có làm sao không? Thất tẩu, tẩu chảy máu!” Âm thanh quen thuốc vang lên bên tai, sau khi được người đỡ dậy, Nhạc Sở Nhân mới quét mắt nhìn hắn một cái.
“Làm sao đệ lại chạy đến đây rồi?” Phong Duyên Tinh vẫn một mực ở Châu Quan, tự nhiên lại xuất hiện tại nơi này làm nàng có chút tò mò.
“Bên này thiếu người nên đệ tới. Thất tẩu, thương thế của tẩu rất nặng, chảy rất nhiều máu.” Đỡ Nhạc Sở Nhân đứng dậy, trường bào màu xanh của Phong Duyên Thương đã hoàn toàn bị nhuốm máu của nàng.
“Thất ca đệ sẽ trở lại ngay lập tức, đưa ta vào trong quân trướng, đợi hắn trở lại xử lý vết thương cho ta cũng không muộn.” Theo hướng quân trướng của Phong Duyên Thương mà đi, binh lính Đại Yến đều đi ra rất nhanh, vừa nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Sở Nhân liền kinh ngạc vô cùng, nhỏ giọng nghị luận không biết có nên xuất binh đánh Nam Cương, báo thù cho Cẩn vương phi.
Đưa Nhạc Sở Nhân tiến vào doanh trướng, Phong Duyên Tinh so với dĩ vãng nhanh nhẹn thành thục hơn rất nhiều, đỡ nàng nằm xuống, lại đem gối đầu kê dưới đầu nàng, chăm sóc rất bài bản.
Nằm yên một chỗ, nàng mới thấy sau lưng đau rát không gì tả nổi.
“Đi làm cái gì ăn được cho ta, ăn vào mới có sức đối chiến với cơn đau.” Dùng thức ăn rời đi lực chú vào vết thương, nàng rất am hiểu.
Phong Duyên Tinh xoay người ra ngoài, rât nhanh đã bưng thêm một ly trà trở lại.
“Thất tẩu, lần này tẩu dọa sợ đệ thật rồi. Lần sau tẩu đừng có chạy loạn nữa, Thất ca trong thời gian tẩu đi tâm thần đều không yên.”Trường bào màu trắng bình thường, Phong Duyên Tinh đúng là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
“Hù dọa đệ? Ta vẫn cho rằng đệ sẽ âm thầm cao hứng chứ.” Hắn cầm ly nước giúp nàng uống, nàng còn không quên trêu chọc hắn.
Phong Duyên Tinh hơi bất đắc dĩ: “Đệ nghe nói Nam Cương truy lùng ăn mày, đệ rất sợ, chỉ sợ tẩu bị bọn chúng bắt được. Sau đó lại nghe nói Hứa Xú dẫn binh vào núi, Thất ca nói đã tìm được chỗ của tẩu, thật may là có Kim Điêu, nếu không có mọc cánh chắc cũng không đến cứu tẩu kịp thời.”
“Đứa cháu kia sớm muộn gì ta cũng sẽ phế hắn.” Vừa nhắc đến Hứa Xú, Nhạc Sở Nhân lập tức thay đổi nét mặt, trong giọng nói hận ý đều không che dấu.
Phong Duyên Tinh ở một bên nhìn nàng, trông nét mặt của nàng không khỏi co rúm người lại: “Hứa Xú võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, đối phó với hắn phải bàn bạc vô cùng kỹ lưỡng.”
“Bàn bạc cái gì mà bàn bạc. Đợi thương thế của ta lành, ta liền cưỡi tiểu Kim Điêu đi lật đất nhà hắn.” Trừ phi bọn hắn biết thuật độn thổ, nếu không đừng mong ai thoát.
Phong Duyên Tinh không lên tiếng, nhìn Nhạc Sở Nhân tuy suy yếu nhưng bộ dạng vẫn cứ đầy sát khí, hắn tin tường nàng nói được làm được nhưng chính là không biết phải nói sao. Đối phương thiên quân vạn mã, so với cổ độc mà nói, cái hắn (Hứa Xú) am hiểu nhất chính là nhằm vào mọi người.
===========
Chương 114-3: Tất cả mong muốn đều trở thành sự thật? 3
Ước chừng giữa trưa, đoàn người Phong Duyên Thương mới hồi doanh. Thích Phong bị đưa đến doanh trại của quân y, những người khác trở về lều lớn nghỉ ngơi, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, khắp người đầy mùi phong trần.
Nhạc Sở Nhân nằm lỳ ở trên giường tưởng chừng như sắp ngủ, loáng thoáng cảm thấy y phục sau lưng có người xé rách, vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là cái áo khoác màu xanh nhạt, mùi vị quen thuộc ấm áp ngập tràn chóp mũi.
“Chàng về rồi, trên đường có gặp chuyện gì không?”Nhạc Sở Nhân hỏi, giọng có chút khàn khàn.
“Ừ, rất thuận lợi. Nếu đã tỉnh thì ngồi dậy đi. Cởi áo ra, ta giúp nàng lau một chút, máu cũng sắp làm ướt hết y phục rồi.”Phong Duyên Thương ôm nàng ngồi lên, hắn ném y phục đã khô máu vào trong góc giường, sau đó lấy khăn ướt lau sạch máu giúp nàng.
“Chàng cứ hầu hạ ta như vậy sau bảo ta phải làm thế nào?” Nàng hí mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, thở dài cảm thán.
“Thế nên nàng phải nhớ nàng vĩnh viễn mắc nợ ta.” Hắn vừa cẩn thận lau vết máu xung quanh vết thương thật sạch sẽ, vừa ôn thanh đáp lại nàng.
“Cái người cổ nhân này, tâm kế làm sao nhiều như vậy? Cho dù ta không mắc nợ chàng, chàng vẫn cứ mãi mãi trong lòng ta. Trong cõi đời này, không ai vị trí cao hơn chàng trong tâm trí ta.” Tầm mắt nàng hư vô nhìn bất định, nhẹ giọng nói.
Động tác của Phong Duyên Thương hơi dừng lại một chút, sau đó thoáng thẳng người nhìn vào mắt nàng, cho dù cằm đầy râu ria, quần áo cũng lôi thôi lếch thếch nhưng mắt phượng xinh đẹp vẫn cứ nhộn nhạo nước xuân đẹp không sao tả xiết.(MTLTH.dđlqđ)
“Mặc dù ta rất thích nghe nàng nói mấy lời như vậy nhưng lần sau đừng nói như vậy nữa, ta rất lo lắng. Chỉ là vết thương nhẹ, còn không được coi là sống sót sau tai nạn nữa là, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, âm thanh dịu dàng như gió mùa thu.
“Ta chỉ là nói lời trong lòng, chàng lo lắng cái gì? Ta không kiên trì nổi nữa rồi, chàng mau đỡ ta nằm xuống.” Ngồi thẳng như thế này toàn bộ lưng nàng đều đau.
“Được.” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường lau sạch sẽ vết máu ở lưng cho nàng rồi cởi y phục bên dưới ra, Nhạc Sở Nhân tuy có chút ngượng ngùng nhưng suy nghĩ lại cũng thấy chẳng thế nào. Dù sao hắn cũng đâu phải chưa thấy nàng lõa thể bao giờ.
Lau dọn sạch sẽ cho nàng rồi hắn mới lấy thuốc để băng bó vết thương, vết thương vỡ miệng, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng.
Rải thuốc lên vết thương, dùng băng gạc bó lại, đợi đến khi xong mọi chuyện Nhạc Sở Nhân không biết đã ngủ từ bao giờ.
Phong Duyên Thương ngồi bên giường ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn dịu dàng. Trong mắt hắn, nàng dù có trong bộ dạng nào đi chăng nữa cũng đều tốt đẹp nhất, cho dù lúc này nhìn nàng suy yếu nhưng trong lòng hắn, nàng vẫn cứ hấp dẫn hắn như thế. Một tay mơn trớn vén sợi tóc tán loạn trên trán nàng, hắn nhè nhẹ thở dài.
Thương thế của Nhạc Sở Nhân hồi phục rất nhanh, có thể là do hoàn cảnh tĩnh dưỡng, đồ ăn phong phú, nàng nằm trên giường ba ngày, khuôn mặt liền có xu hướng tròn hơn.
Mặc y phục rộng thùng thình, bên ngoài khoác cái áo dài chấm đất, cả người nàng trông như đứa nhỏ trộm quần áo của cha mẹ mặc, nhìn đi nhìn lại chỉ còn mỗi cái đầu là lộ ở ngoài. Đi lại trong doanh địa, cơ hồ binh lính nhìn thấy nàng đều đi đường vòng. Quân doanh từ trước đến nay chưa từng có nữ nhân, huống chi nàng còn là Cần Vương phi*, trừ hộ vệ Cần Vương phủ và Phong Duyên Tinh, không còn ai dám lại gần nàng.
*Do một vài nhầm lẫn, đặc biệt là mắt mình bị cận khá nặng nên chức danh của nam nữ chủ mình edit mấy chương trước bị sai, anh chị nam nữ chính là Cần Vương gia và Cần Vương phi nhé mọi người. Xin lỗi vì sai sót của mình, mong mọi người thông cảm.
“Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây? May quá, tẩu mau lại nhìn cho đệ xem mấy thứ y y dược dược này độ lửa đã vừa chưa?” Phong Duyên Tinh từ lò thuốc lộ thiên nhảy đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, tay còn cầm theo cái sàng thuốc đựng thảo dược vừa sao xong.
Nhạc Sở Nhân đi tới, tay bốc một ít lên nhìn màu sắc, lại đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó mới gật đầu: “Độ lửa vừa rồi, chỉ là đệ nên nhớ, chúng ta sao thảo dược không cần hun lưu hoàng, rất dễ khiến biến chất tác dụng thuốc.”
“Vâng, đệ đã biết.”Phong Duyên Tinh cười một tiếng, đối với sự tán thưởng của Nhạc Sở Nhân, hắn rất vui mừng.
“Hiện tại thật chăm chỉ quá đi, đệ làm ta khá ngạc nhiên đấy. Lão quân y kinh nghiệm phong phú, đệ nên học hỏi ông ấy nhiều hơn.”Đối với sự tiến bộ của Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc. Lúc mới gặp thì ngang ngược, càn rỡ, hiện tại lại khiêm tốn cẩn thận, thời gian mới chỉ một năm mà hắn biến hóa quá lớn.
“Lúc còn ở Quan Châu, đệ cũng theo Thích sư phụ mấy lần đến thôn làng xem bệnh. Đệ cái gì cũng không làm nhưng lại nhận được thiên ân vạn tạ của thôn dân, đệ cảm thấy đệ không thể cô phụ tấm lòng của bọn họ.”Phong Duyên Tinh vừa hướng phòng thuốc đi vừa nói.
“Kể từ khi Trương thư sinh rời Quan Châu, ta cũng không còn biết nhiều thông tin từ nơi đó nữa. Thế nào? Tế thế đường trụ chân ở Quan Châu không thành vấn đề chứ?” Có tăng lữ Hộ Quốc tự ở đó, nàng cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì.
“Có tăng lữ Hộ Quốc tự, lại còn uy danh Cần Vương phi của Thất tẩu, hơn nữa chẩn bệnh không tính phí, tất nhiên là không có việc gì rồi.” Phong Duyên Tinh gật đầu liên tục, một chút vấn đề cũng không có.
“Đợi đến khi đánh bại Nam Cương, ta còn muốn dựng một Tế thế đường ở Nam Cương, đến lúc đó cho đệ đến trấn giữ, thấy thế nào?”Kế hoạch này của nàng tương đối xa, đánh bại Nam Cương? Một khi chiến sự đã nổi lên, từ ba đến năm năm kết thúc là còn quá ngắn.
“Thất tẩu đã có tính toán rồi sao? Được, đến lúc đó khả năng của đệ có thể được như Thích sư phụ bây giờ rồi, đệ sẽ dốc toàn lực.”Hắn đối với giác ngộ của bản thân rất tự tin.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ đồng thời cũng bước vào phòng thuốc, trong đây toàn bộ đều là dược liệu. Tất cả đều là từ Tế thế đường tại Hoàng Thành đưa tới, các loại thảo được đều là cực phẩm, tuyệt đối không có thuốc giả.
“Tiểu chiến không ngừng, dùng thuốc cũng rất nhanh hết.”Nhìn một vòng, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, chỉ riêng trong hai ngày hôm nay, biên quan đã chiến không dưới năm lần rồi.
“Đúng vậy, trong quân y cũng đã hơn trăm binh sĩ bị thương rồi.” Phong Duyên Tinh vừa sàng thuốc vừa nói.
“Hứa Xú không phải tên ngốc, tên khốn này thật khó dây dưa. Hạ được hắn cũng cần có thời gian rất dài.”Thuận tay cầm lấy một loại thảo dược ngâm vào nước thuốc, Nhạc Sở Nhân lãnh đãm nói.
“Thương Tướng quân không phải là đối thủ của hắn, nếu đổi lại là Diêm Tướng quân, như vậy thật khó biết kết quả.”Phong Duyên Tinh nói nhỏ, lời này nếu để Ưng Kỵ quân nghe rất dễ gây ra mâu thuẫn.
“Thương Lỗi sao?Ta còn chưa thấy qua hắn đấy.”Ngược lại tên nhóc Thương Sóc kia vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng, vừa qua đám cưới của Phong Duyên Thiệu và Diêm Tô, tên nhóc đó cũng đã rước Thập công chúa và Đại nữ nhi Nhạc gia vào cửa.
“Doanh địa có Thất ca trấn giữ, còn hắn thân chinh bên ngoài.”Phong Duyên Tinh lắc đầu một cái, Phong Duyên Thương tuy là giám quân nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc chiến sự, vẫn không thể nào bằng kinh nghiệm phong phú của Diêm Cận.
“Thất ca đệ vô cùng bận, Nhưng Diêm Cận trấn thủ Tây Bắc, tất không thể rút người ra được. Đối với Nam Cương, phải là một kích trí mạng.”Vứt bỏ ngô công (một loại thảo dược), Nhạc Sở Nhân cảm thấy nếu nàng không trợ giúp Phong Duyên Thương làm sứ giả, cuộc chiến này sẽ càng đánh càng căng thẳng.
“Thất tẩu có trù tính rồi sao?” Đôi mắt Phong Duyên Tinh tỏa sáng, nhìn Nhạc Sở Nhân cũng không còn quá sợ hãi nữa.
“Sơn nhân ắt có diệu kế, chỉ cần hiểu không cần diễn đạt, đệ hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi. Tiếp tục làm việc đi, ta về.”Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ bả vai Phong Duyên Tinh rồi xoay người rời đi, Phong Duyên Tinh cứng người ngay tại chỗ, trên bả vai hiện rõ một cây châm sáng lấp lánh còn run rẩy phần đuôi.
Tâm tình rất tốt trở lại quân trướng, nàng vừa cởi áo bào ra thì có người tiến vào.
“Vừa đi tìm Thập Bát giải buồn à?”Phong Duyên Thương đi tới phía sau nàng, hai tay ôm chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực mình. Quần của nàng rất rộng, thuận tiện để thảo dược cùng mấy vật phẩm, trừ yếm lót, nàng quả thật cũng chẳng mặc gì bên trong. Khi hắn ôm, nàng cảm nhận được rất rõ ràng.
“Đúng vậy, trước khi đi ghim hắn một châm, lòng ta trong nháy mắt liền biến tốt.” Khẽ nghiêng đầu mặc cằm hắn đặt trên vai, Nhạc Sở Nhân hài lòng cười, quả nhiên trêu đùa người khác rất vui.
“Bại hoại.” Tiếng nói trầm thấp vừa ngừng, môi hắn đang ở cồ nàng liền di động, Nhạc Sở Nhân ngửa đầu, hắn hôn nàng có chút rung động.
Hắn du ngoạn ở giữa cổ và gáy nàng rồi sau đó tìm được môi nàng, nóng bỏng hôn, sau đó kéo nàng quay người lại, kịch liệt dây dưa.
“Ưm….”Tay của hắn vuốt ve trên cơ thể nàng, trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân đứng ngồi không yên. Nàng tựa vào ngực hắn, tay hắn cách lớp y phục xoa bóp ngực nàng, ta nàng cũng bắt đầu vuốt ve lồng ngực hắn.(MTLTH.dđlqđ)
Phong Duyên Thương ôm nàng lùi về phía sau, nụ hôn nóng bỏng vẫn không ngừng, lui tới bên giường liền đổ về phía sau, cuối cùng nằm xuống. Nhạc Sở Nhân cả người nằm trên người hắn, thiết tha đáp lại hắn, tay nàng đồng thời mở vạt áo của hắn.
Áo rộng mở, Nhạc Sở Nhân cúi đầu gặm xương quai xanh của hắn, đôi phượng mâu của Phong Duyên Thương tối tăm, một tay vuốt ve đầu vai của nàng, một tay khác đặt gối đầu sau ót, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của Nhạc Sở Nhân.
“Không có ý định dừng lại sao?” Nàng đang cắn ngực hắn, thân thể Phong Duyên Thương khẽ cứng lại, phượng mâu xinh đẹp nhuốm một màu tình dục, bộ dạng của hắn tựa như dã thú đang ở tư thế chuẩn bị điên cuồng.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi sáng long lanh bị một lớp sương bao phủ, cánh môi óng ánh xinh đẹp, ngực phập phồng lên xuống, quyến rũ vô song.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, bò lên ghé sát tai hắn thổi khí: “Ta muốn chàng….”
Nụ cười mong manh giắt bên môi, Phong Duyên Thương nghiêng đầu hôn lên tai nàng: “Ta cũng rất muốn nàng…”Không ngừng muốn, vô cùng muốn nàng.