Chương 116: Bắc Vương đục khoét nền tảng (1)
Edit: Nhạn.
Màn đêm buông xuống, trong miếu Nguyệt Thần nương nương hết sức an tĩnh, người thỉnh nguyện ở nơi này đã trở lại phòng từ sớm. Thỉnh nguyện cần thành tâm, vả lại bữa tối không thể ăn, chỉ có thể uống nước, cũng có thể bởi vì như thế, cho nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Mỗi gian phòng cách một mặt tường, cho nên ở chỗ này tuyệt đối không nghe được âm thanh phát ra từ các phòng khác.
Trong căn phòng đơn sơ, Nhạc Sở Nhân ngồi khoanh chân trên giường, áo khoác vẫn còn trên người, bao quanh thân thể.
Ước chừng canh hai, trong đêm tối loáng thoáng truyền đến âm thanh. Bỗng dưng, cửa sổ duy nhất của gian phòng phát ra tiếng sột soạt, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn sang, cửa sổ bị cạy mở một góc, sau đó một bóng người nhảy vào từ cửa sổ.
Sau khi người đầu tiên tiếp đất, người thứ hai, thứ ba nhảy vào, toàn bộ hộ vệ của Vương phủ đều nhảy vào từ cửa sổ đến nơi này, nhẹ nhàng tiếp đất không gây ra một tiếng động.
Nhìn bọn họ, khóe môi Nhạc Sở Nhân nâng lên: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều không ăn cơm tối?” Đừng nói mấy người bọn họ là nam tử hán, bụng của nàng cũng đã kêu thật lâu.
Mấy hộ vệ liếc nhau một cái, sau đó gật đầu một cái: “Không dùng cơm tối, chính là một ngày hai bữa đều phải ăn chay.” Bởi vì nơi bọn họ ở không được sát sinh, cho nên trong miếu không cung cấp đồ ăn mặn.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Thờ thần phật, chỉ cần tâm là đủ. Bây giờ Lương Thành có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài thành muốn đi vào thành cũng phải kiểm tra rất nghiêm, mà đặc biệt các ngươi là người có công phu, sẽ hấp dẫn bọn họ. Cho nên, ngày mai ta vào thành trước, gặp bọn người Trương thư sinh, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi vào thành.”
“Vương phi, một mình người vào thành, sợ là rất nguy hiểm.” Đúng là bọn họ thật sự lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, ta là một cô nương bình thường, bọn họ có thể coi ta như một phần tử nguy hiểm hay sao? Lại nói, năm ba người ta có thể đối phó dễ dàng, các ngươi yên tâm đi.” Hứa Sửu lại có thể nhận ra nàng, cũng chưa chắc người bên trong Lương Thành cũng có thể nhận ra nàng, cho nên nàng phải cải trang một phen.
Nghe Nhạc Sở Nhân nói như vậy, bọn hộ vệ chỉ có thể đồng ý, bọn họ ở tại nơi này chờ đợi hơn nửa tháng nay, không phải là vì đưa Nhạc Sở Nhân tới nơi chỉ huy tác chiến hay sao?
Hôm sau, Nhạc Sở Nhân ăn xong bát cháo trắng trong miếu Nguyệt Thần nương nương thì rời đi. Cử chỉ hào phóng, dung mạo xinh đẹp, người coi miếu thờ chưa từng nhìn thấy vị cô nương xinh đẹp như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghe nói trong Lương Thành có một vị cô nương như vậy.
Có lẽ là từ vùng khác tới, vùng khác? Người coi miếu thờ khẽ sửng sốt một chút, binh lính trong thành đã sớm hạ lệnh xuống cho hắn, phàm là người bên ngoài đều phải tra cho rõ ràng. Thế nhưng vị cô nương này, tên họ là gì hắn cũng chưa từng hỏi.
Chỉ là cô nương này cũng không phải là người khả nghi, mấy kẻ sám hối vì sát sinh mới đáng nghi.
Theo con đường nhỏ ngoại ô đi tới cửa Lương Thành, nơi đi qua là một vùng đất có nhiều cây cối, đều là cây cối sinh trưởng sát bờ biển. Cây cối không hiếm lạ, điều hấp dẫn người khác nhất chính là biển rộng xanh thăm thẳm, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng từ nơi này đã ngửi thấy mùi vị nước biển.
Sau khi ra tới ngoại ô, đám người Nhạc Sở Nhân dừng lại thay đổi y phục, sau đó ung dung đi đến Lương Thành, cửa thành thật cao khắc sâu dấu vết của năm tháng, lịch sử của Lương Thành tương đối xa xưa, hơn trăm năm trước khi Lương Thành quy thuận Đại Yến thì tòa thành này đã tồn tại rồi.
Có thể là vì buổi sáng, người ra vào thành cũng không nhiều, có bảy tám lính tuần tra canh giữ ngoài cửa thành, bốn người đứng gác, những người khác tựa vào một bên vừa ngáp.
Nhạc Sở Nhân đến gần, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy, chỉ là không có quá nhiều biểu hiện, chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một chút, xem thử nàng có khả nghi hay không.
“Đứng lại, từ đâu tới đây? Đến Lương Thành làm cái gì? Lấy thẻ bài thân phận ra.” Làm theo nguyên tắc, hai binh sĩ ngăn nàng lại, lớn tiếng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Sở Nhân đen thui, nếu nhìn kỹ, cổ tay lộ ra bên ngoài cũng một màu đen, có thể đen đến như vậy đúng là hiếm thấy.
“Từ phương Bắc tới, cha mẹ không muốn rời đi, cho nên để tiểu nữ tử tới Lương Thành tìm cữu cữu nương tựa.” Nói xong, từ trong áo khoác lấy thẻ bài ra, tự nhiên vô cùng.
Một tên nhận lấy thẻ bài thân phận tra xét, tên còn lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, mặt tràn đầy hoài nghi.
“Ngươi một thân một mình, làm sao tới đây được?” Tiếp tục hỏi, có lẽ những lời như vậy, trong ngày thường bọn họ cũng đã hỏi rất nhiều lần.
“Cùng một gia đình khác kết bạn mà đi, một vị đại tẩu, còn có hai đứa bé hơn mười tuổi. Trượng phu của đại tẩu là người có cống hiến dưới trướng của Hứa Sửu tướng quân.” Trả lời từng câu, rất rõ ràng.
Vừa nghe Hứu Sửu, hai binh sĩ liếc nhau một cái, sau đó tên kia trả thẻ bài thân phận cho Nhạc Sở Nhân, vừa nói: “Vào thành, trong vòng ba ngày không cho phép ra khỏi thành, nếu không sẽ bị cho là gian tế mà bắt giam lại. Đối với người phương Bắc, chuyện này không được phép nói ra, nếu bị người khác tố cáo, cữu cữu của ngươi cũng khó mà trốn tội, đã hiểu chưa?”
Nhạc Sở Nhân khéo léo gật đầu một cái: “Đa tạ quân gia chỉ điểm.”
“Ừ, đi qua đi.” Tránh ra, Nhạc Sở Nhân hơi cúi đầu đi qua bên cạnh bọn họ, cổng tò vò tĩnh mịch, khoảng cách chỉ mười mấy thước, nàng bước từng bước nhỏ, cơ hồ đi gần hai phút.
Sau khi tiến vào Lương Thành, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui nhìn quanh một vòng, khóe môi không thể hơi nâng lên. Sau đó theo sự chỉ dẫn của Trương thư sinh đi vào một ngõ hẻm đông dân tìm bọn hắn.
Bởi vì người phương Bắc tới thành Nam cho nên có rất nhiều người tràn vào Lương Thành, tửu lâu khách điếm (quán trà, khách sạn) lại quá mức xa xỉ, cho nên rất nhiều nhà dân mượn cơ hội này tạo thành phòng trọ. Lấy giá thấp hơn khách điếm rất nhiều lần D!D&L@Q*D để mời chào những người bên ngoài vào ở, hơn nữa buôn bán còn rất phát đạt, người dừng chân nghỉ ngơi đặc biệt nhiều. Hơn nữa dường như tất cả mọi người đều không phải ở một đêm đã lập tức rời đi, cho nên đều thu phí theo tháng, cách làm ăn này trở nên rất đặc biệt.
Tiến vào một ngõ hẻm nhỏ rất náo nhiệt, phần lớn mọi người đều là dân bên ngoài, giữa ban ngày không có chuyện gì liền tán gẫu ở bên ngoài. Hầu hết đều là phụ nữ và hài tử, nam nhân đều đi ra ngoài tìm việc làm. Cũng có nhiều người đã có cội nguồn ở đây từ lâu, dù sao phía Bắc đang giao chiến, cũng không biết khi nào sẽ kết thúc.
Tìm được chỗ ở của đám người Trương thư sinh một cách thuận lợi, chủ cho thuê phòng nhìn làn da ngăm đen cùng cách ăn mặc giản dị của Nhạc Sở Nhân, cũng không chú ý nhiều, thu tiền xong lập tức đi, vô cùng dễ dàng.
Sau khi dạo xong một vòng căn phòng nhỏ do mình thuê, Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, nếu như đây thật sự là chỗ ở, nàng thật sự sẽ bị ngột ngạt mà chết. Vì có nhiều người thuê cho nên từ một gian nhà tầm tường được phân thành bốn gian nhỏ. Mỗi gian được d(dL!Q)D cách nhau bằng một tấm gỗ chắn ngang, bên này đánh rắm bên kia cũng nghe rõ, nhìn khắp cả phòng chỉ có một cái giường và một khối gỗ nhỏ ở sau cánh cửa, đó là nơi để chậu rửa mặt. Không có cửa sổ để không khí lưu thông, chỉ mới đứng một lát mà Nhạc Sở Nhân đã cảm thấy mình muốn ngất đi.
“Chủ tử?” Một giọng nói bị kìm nén ở sát vách vang lên, thận trọng nhưng cũng nghe được là ai.
“Ừ, là ta. Bên phòng ngươi có cửa sổ không?” Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Cửa sổ? Có nửa cái cửa sổ.” Trương thư sinh trả lời, hắn vừa nói xong, Nhạc Sở Nhân lập tức đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng hắn ra, cũng giống phòng của nàng, nhưng nhiều hơn nửa cái cửa sổ. Một nửa khác ở một gian phòng khác, cùng hưởng chung một cái cửa sổ thân thiết vô cùng.
Đi tới bên cạnh cửa sổ đẩy cánh cửa sổ ra, Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, sau đó xoay người nhìn Trương thư sinh, người nãy giờ vẫn đang đứng ở mép giường: “Mấy ngày nay các ngươi đã chịu khổ rồi.”
==========
Chương 116-2: Bắc Vương đục khoét nền tảng (2)
Edit: Nhạn.
“Chủ tử nói quá lời. Ngài đã đến rồi, vậy khi nào chúng ta hành động?” Nhìn bộ dạng này của Nhạc Sở Nhân, Trương thư sinh đoán chắc nàng sẽ tuyệt đối không ở chỗ này, nhưng lại không thể tùy ý đi khách điếm tửu lâu, cho nên chỉ có thể nhanh chóng hành động.
“Tối nay, chờ mặt trời lặn. Cả con hẻm này đều là dân bên ngoài, nhưng cũng rất náo nhiệt.” Ở trong này cũng nghe được tiếng vui đùa của mấy tiểu hài tử ngoài ngõ hẻm kia, thật sự rất ầm ĩ.
“Cũng chỉ có lúc này là náo nhiệt, đến tối không ai dám đi ra ngoài.” Trương thư sinh nhỏ giọng nói.
“Tra xét rất nghiêm?” Đứng ở bên cửa sổ, Nhạc Sở Nhân không nghĩ muốn ngồi xuống, mặc dù cả khuôn mặt nàng nhìn rất bẩn, nhưng có thể khẳng định sạch sẽ hơn giường gỗ kia rất nhiều lần.
“Đúng vậy, quan binh đi đầy đường. Ba ngày hai bữa có thể vào tra xét các hộ gia đình.” Trương thư sinh nói, thật ra thì hắn không cần nói mà chỉ nghĩ trong đầu, Nhạc Sở Nhân cũng sẽ hiểu rõ.
“Hừ, liên tiếp mất ba tòa thành trì, đương nhiên bọn họ sợ. Nếu kế hoạch khất cái khi đó của chúng ta khiêm tốn một chút, không chừng bây giờ san bằng được phương Bắc rồi.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, biểu tình thoáng có chút đắc ý cùng với làn da ngăm đen của nàng nhìn rất khôi hài.
Trương thư sinh hơi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy, tuy là một thân bố ý, nhưng dáng vẻ rất ngông nghênh cứng cỏi.
“Một lát nữa gọi những người khác tới đây, ta sẽ thông báo kế hoạch hành động tối nay. Lần này, nếu thành công, tiền lương của các người được gấp ba lần. Nếu không, cũng không chỉ đơn giản là không có tiền, mạng nhỏ của các người có lẽ cũng không còn rồi. Cho nên, chỉ có một câu đơn giản là, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại.” Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt phân phó, Trương thư sinh đứng một bên cúi thấp đầu lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, thành trì gần biển hơn, đêm tối bao trùm cả bầu trời, lại ngăn không được gió biển thổi tới, mùi vị mằn mặn của biển cả rất nồng trong không khí.
Cửa thành sắp đóng, hơn hai mươi quan binh tụ tập tại cửa thành, chính là bàn giao công việc và đóng cửa thành.
Vậy mà, ngay lúc này, có hai người mặc bố y ra khỏi thành. Lúc này muốn ra khỏi thành chắc chắn là không được, hai người kia lập tức thương lượng cùng quan binh.
Có thể nghĩ, mặc kệ ngươi thương lượng như thế nào, đó cũng là không được. Sau lại không biết như thế nào, hai người muốn ra khỏi thành kia lại gây gỗ với nhau.
Người này oán giận người kia làm việc lề mề không thành, người kia lại chỉ trích người này vội vàng muốn đầu thai như vậy. Bắt đầu mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại trình diễn một màn đánh nhau, cả hai cùng túm lấy người nhau mà quyền đấm cước đá trước cửa thành.
Người như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những quan binh này được thấy, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt.
Hai người kia càng đánh càng hăng, hết tay đấm lại chân đạp, dường như tất cả các loại ăn vạ đều được sử dụng.
Qua một lúc lâu sau, đám quan binh mới tỉnh hồn lại, bốn quan binh tiến lên muốn tách hai người kia ra.
Vậy mà, chẳng biết tại sao, bốn quan binh kéo hai người này ra, sau một hồi ngừng vùng vẫy, hai người này lại đánh nhau với đám quan binh. Đám quan binh cũng đánh trả lại, N_ĐLQ^D vừa nãy chỉ có hai người đánh nhau, trong chớp mắt đã biến thành sáu. Toàn bộ đều đánh qua đánh lại, cũng không biết ai với ai cùng một nhóm mà đánh lẫn nhau.
Thấy hai người kia đã thành công lừa được đám quan binh thủ thành, một cái đầu ló ra làm hiệu, một đoàn người vội tới đây can ngăn. Kết quả là dường như đám người tới can ngăn như bị trúng tà, tất cả mọi người lại cùng nhau xông lên đấm đá lẫn nhau. Cửa thành hỏng, cũng không còn ai thủ thành, ngọn đèn ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Người cầm đầu thấy vậy lập tức cảnh giác, đưa mắt nhìn tất cả thủ hạ bốn phía của mình đều xông vào đánh nhau, không có người nào có thể sai sử, hắn lại không dám tự mình xông lên ngăn cản. Sau đó nhanh chóng phóng lên ngựa, chạy về thành triệu tập nhân thủ (ý là mang theo người tới đấy ạ!!).
Ngay sau khi thủ lĩnh đám quan binh cưỡi ngựa rời đi, vài bóng người ngoài cửa thành nhanh chóng vào thành, giống như là chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu, trong đêm tối thật quỷ dị.
Tại cửa thành vẫn tiếp tục đánh nhau, mấy người đầu phố lập tức rời khỏi nơi đây. Hai đệ tử cái bang cũng không bị gì, chỉ có thể bị gán cho cái tội nhiễu loạn trật tự, chỉ cần ngồi chồm hỗm trong tù một tháng lập tức có thể tự do.
Một nhóm hộ vệ thuận lợi vào thành, hộ tống Nhạc Sở Nhân đến gần hoàng cung.
Bọn họ có võ công, có bọn họ đương nhiên thuận tiện rất nhiều. Trương thư sinh vẫn ở lại phòng thuê, tùy thời chờ đợi chỉ thị của Nhạc Sở Nhân.
Đương nhiên thủ vệ bên ngoài hoàng cung canh gác nghiêm ngặt hơn ở cửa thành rất nhiều, năm bước một người, mười bước một trạm gác, bên ngoài cung đã như vậy, không biết bên trong sẽ là cái bộ dạng gì.
Trong bóng tối, ở cách cửa cung mấy trăm mét, Nhạc Sở Nhân đã quan sát rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội. Thủ vệ canh gác rất nhiều, đội tuần tra trước cách đội sau chỉ mấy phút khiến cho người ta không tìm được cơ hội nào.
“Vương phi, hay là chúng ta giương đông kích tây?” Đợi quá lâu thì trời sẽ sáng mất, nếu vậy tối hôm nay sẽ toi công rồi.
“Cũng được, tìm người nào có khinh công tốt, làm ra động tĩnh lớn một chút.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Vương phi, tìm được người rồi, chúng ta đi.” Ba người rời đi, thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
“Muốn công phá cửa cung này cũng không dễ dàng, với võ công của hai người các ngươi, muốn xông vào có khó khăn không?” Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng nói.
Bên cạnh còn có sáu hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chỉ hỏi hai người, những người khác không lên tiếng nhưng bọn họ cũng biết đó làm nhiệm vụ gì.
“Xông vào thì không thành vấn đề, nhưng mà, cấm quân bên trong thành có thể gấp hai lần thủ vệ bên ngoài, nếu kinh động đến bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.” Một người trả lời, giọng nói rõ ràng.
“Không sao, lúc các người bay qua thì rải cái này ra. Cái này được gọi là phấn cương thi, trong thiên hạ này chỉ có một chai, ngươi rải đều ra.” Nhạc Sở Nhân đưa bình sứ kia cho hộ vệ.
“Vâng.” Đối với những tác phẩm của Nhạc Sở Nhân, họn họ tuyệt đối không dám hoài nghi.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc 15 phút, 2 khắc là 30 phút), bầu trời tối đen đột nhiên phát sáng, ánh lửa ngút trời cách hoàng cung mấy trăm mét, chiếu sáng khắp một vùng.
Hoàng cung bên này nhìn thấy toàn bộ, sau một khắc lập tức thắt chặt canh gác, mọi người cực kỳ cảnh giác.
Vậy mà, một phút sau lập tức nghe tiếng hô hoán ầm ĩ, lại có người điên cuồng gào thét giết người, cấm quân tuần tra lập tức tập hợp, nhanh chóng chạy tới nơi ầm ĩ.
Thế lửa bộc phát càng ngày càng lớn, ngọn lửa kia bốc cháy lên thật cao, dường như tất cả thủ vệ ở đây đều ngẩng đầu nhìn đám cháy lớn kia, nhưng không thấy trong bóng đêm đen kịt kia có người dùng tốc độ cực nhanh tiến gần bọn hắn.
Bóng người nhanh chóng xẹt qua mười mấy thủ vệ, vượt qua luôn cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt kia, chỉ trong chớp mắt, bóng đen kia đã biến mất trong đêm u tối.
Mười mấy thủ vệ vẫn duy trì cái tư thế kia, ngửa đầu nhìn ánh lửa phía xa, đối diện, mấy bóng đen đến gần rồi lại biến mất, yên tĩnh lại quỷ dị.
Cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra một khe hở, người bên ngoài cúi thấp người, giống như một quả bóng nhỏ, lăn qua cái khe hở này đi vào bên trong. Sau một khắc cửa lớn chậm rãi rơi xuống đất, tất cả lại khôi phục như lúc đầu.
Tiến vào cửa cung thứ nhất, những cửa cung còn lại đi vào thật dễ dàng, bởi vì cấm quân cũng không nhiều như bên ngoài, thậm chí còn ít hơn rất nhiều.
“Các ngươi tách ra thì phải chú ý nhiều hơn, bên cạnh Bình Dương Quận chúa có người của phủ Cần Vương.” Dùng phấn cương thi định thân (đứng nguyên tư thế, không thể cử động được.) cấm d9d!le@(q!d-Nhạn quân ở ngoài cửa cung, cuối cùng bọn họ cũng đã xâm nhập được vào bên trong hoàng cung. Đèn cung đình sáng ngời, bọn họ chỉ đành phải chọn nơi nào không có đèn mà đi.
“Vâng.” Mỗi người tách ra, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ còn một hộ vệ. Hai người Nhạc Sở Nhân không biết nên đi đường nào, lúc này chắc chắn Nam Vương đã ngủ, nhưng mà không biết chỗ hắn đang nghỉ ngơi. Hoàng cung to như vậy, tìm người cũng không dễ dàng.
Một canh giờ đi qua, sắc trời cũng dần sáng, mọi người tìm kiếm trong cung điện nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Nam Vương.
Trời đã sáng, người đi lại trong cung cũng nhiều hơn khiến cho bọn họ hành động càng bất lợi. Nhạc Sở Nhân cùng một hộ vệ trốn vào một gian của Thiên Điện, chỉ có thể đợi đến tối sẽ tiếp tục hành động.
Trong Thiên Điện không có người, chính là một cung nhân cũng không thấy, không giống như những cung điện khác hào quang chói lọi, nơi này giống như thật lâu đã không có người nào quét dọn rồi.
Hoàng cung có những nơi như vậy cũng không có gì hiếm lạ, mấy trăm năm lịch sử, để lại đủ loại truyền thuyết, luôn luôn có một loại truyền thuyết dọa người, hơn nữa càng truyền ra càng đáng sợ, mấy trăm năm sau truyền thuyết kia vẫn còn.
Hai người Nhạc Sở Nhân ẩn núp ở nơi này, cũng không biết những người khác có nơi ẩn nấp hay không, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng.
Đại Yến cùng Lương kinh khai chiến, cũng không biết cái vị làm đại biểu hữu nghị bi bắt liên hôn, Bình Dương Quận chúa kia sẽ bị đối xử như thế nào. Dù như thế nào, nàng ta cũng là người của Đại Yến, cho nên Nhạc Sở Nhân đã quyết định, nếu thuận lợi sẽ đưa nàng ta về Đại Yến.
“Vương phi, chúng ta phải đợi đến tối nay mới có thể hành động tiếp, trước tiên người ăn một chút đi.” Nhạc Sở Nhân đứng trong điện nhìn bức Tri Thu đồ bụi bặm kia, hộ vệ đi thăm dò xung quanh trở về, lấy một cái bao bố từ trong lồng ngực ra.
Nghiêng đầu nhìn thứ trong tay hắn, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Trong ngày thường các ngươi đều có thói quen mang thức ăn theo bên mình?”
“Dạ vâng, thường phải làm việc bên ngoài, không bằng mang theo một ít thức ăn để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.” Trong bao là thịt bò khô, vốn là rất dai, hơn nữa được phơi khô, vị có thể nghĩ.
Nhạc Sở Nhân xé một miếng bỏ vào miệng nhai một hồi lâu, quai hàm cũng mỏi nhưng cũng không nói gì. Hộ vệ trong phủ, lương mỗi tháng đều rất cao nhưng công việc cũng không dễ dàng gì.
Bầu trời sáng trưng nhưng nơi này vẫn âm u như cũ. Nhạc Sở Nhân nằm bên giường nhỏ trong Thiên Điện, nhắm mắt lại giống như đã ngủ thiếp đi.
Hộ vệ không dám nghỉ ngơi, tĩnh tọa (ngồi thiền) trên ghế thái sư trong Thiên Điện, khóe mắt đuôi mày đều cảnh giác.
Bỗng dưng, hộ vệ đứng lên, khẽ cau mày cẩn thận lắng nghe mấy giây, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh giường gọi Nhạc Sở Nhân: “Vương phi, có người tới!”
Lập tức mở mắt, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đứng dậy, hộ vệ mang theo nàng nhảy lên một xà ngang to lớn ẩn núp. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện trên xà ngang này có người.
Một lát sau, có một người tiến vào, là một cung nữ, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm gì.
Sau khi đi vào, cung nữ kia nhanh chóng đi tới bức Tri Thu đồ kia, móc một vật gì đó từ trong lồng ngực ra nhanh chóng nhét vào bên trong quyển trục của Tri Thu đồ. Sau đó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi lập tức vội vã rời đi.
Đợi cung nữ kia đi một lát hai người Nhạc Sở Nhân mới nhảy xuống. Nhạc Sở Nhân chạy thẳng tới bức Tri Thu đồ kia, móc vật mà cung nữ kia vừa nhét vào trong, là một chiếc khăn tay được xếp gọn gàng.
Giũ khăn tay ra, trên đó là mấy chữ viết, vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân nhếch cao đôi mày, sau đó lắc đầu thở dài nói: “Nữ nhân là động vật ác độc nhất trên thế giới này.”
“Chuyện gì vậy?” Hộ vệ đứng một bên vừa cảnh giác bốn phía, vừa dò hỏi.
“Một cơ thiếp nào đấy trong cung có thai rồi, tiểu cung nữ vừa rồi vụng trộm cho hoa hồng vào thuốc của cơ thiếp kia.” Gấp khăn tay lại, Nhạc Sở Nhân nhét lại vào trong quyển trục, thuận tiện nghiên cứu cái quyển trục này, thật đúng là nơi rất tốt để giấu đồ.
“Có rất nhiều nữ nhân như vậy.” Dường như hộ vệ cũng cảm nhận sâu sắc điều này.
===========
Chương 116-3: Bắc Vương đục khoét nền tảng (3)
Edit: Nhạn.
“Cho nên, nam nhân nếu bản lãnh thấp kém thì có thể cưới ít cũng không sao cả, quá mạnh mẽ nên mới cưới nhiều như vậy, chỉ có thể không ngừng tạo nên bi kịch.” Về điểm này, Phong Duyên Thương làm tương đối tốt, không có một nữ nhân nào khác ngoài nàng. Phong Triệu Thiên chính là ví dụ thất bại điển hình, nữ nhân của mình lục đục đấu đá lẫn nhau, làm hại Phong Duyên Thương còn ở trong bụng mẹ đã bị trúng chiêu rồi.
Hộ vệ không đáp lời, hắn không biết nên trả lời thế nào. Lời của nàng có phải là nói Phong Duyên Thương không có bản lãnh nên chỉ có một mình nàng là Vương phi. Nhưng theo như hắn thấy, Phong Duyên Thương không thể không có bản lãnh, mà là tư tưởng không giống với người thường.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, có một tiểu cung nữ đi tới, lấy khăn tay được giấu trong quyển trục.
Trong hoàng cung này lộn xộn, nhiều chuyện xảy ra dưới mắt Nam Vương thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, có thể thấy được hiện tại hắn không phải quá bận bịu mà chính là hắn quá ngu rồi.
Yên lặng chờ đêm xuống, đèn lồng sáng lên, hai người Nhạc Sở Nhân còn chưa rời khỏi nơi này, một hộ vệ khác đã xuất hiện, hắn vội vàng tới báo tin cho Nhạc Sở Nhân, bọn họ đã tìm được nơi ở của Nam Vương rồi.
Đi theo hộ vệ kia, thật bất ngờ là Nam Vương không ở trong cung của một cơ thiếp nào đấy hay nơi xử lý triều chính, mà là một tòa lầu các được xây dựng quanh hồ nước.
“Bọn thuộc hạ tận mắt thấy Nam Vương tiến vào nơi này, không biết nơi này có người nào, nhưng căn cứ theo nhân số đại nội thị vệ tới đây, bên trong là một người rất quan trọng với Nam Vương.” Hộ vệ thấp giọng bẩm báo, bọn họ không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ có thể chờ Nhạc Sở Nhân hạ quyết định.
“Mùi vị trong không khí này rất quen thuộc.” Nhạc Sở Nhân không khỏi thở dài, giọng nói lạnh lẽo.
Chúng hộ vệ không hiểu, mùi vị trong không khí? Thật sự là bọn họ không ngửi thấy được.
“Đi thôi, bị người bên trong phát hiện, không đợi chúng ta hành động thì đã thất bại rồi.” Mặt không chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết tại sao Bùi Tập Dạ lại ở chỗ này?
Rõ ràng hắn đoán được chắc chắn nàng sẽ đối phó với Nam Vương, thế nhưng lúc này hắn lại chạy đến đây, định đào góc tường nhà nàng sao?
Góc tường nhà nàng lại dễ đào đến thế sao? Chi bằng giáo huấn hắn một chút, mau chóng cút khỏi nơi này, đây là vật trong túi nàng, há để cho người khác mơ ước.
“Phù Cơ của Nam Vương ở nơi nào?” Phù Cơ là thuộc hạ của Bùi Tập Dạ, tuy chỉ là một tiểu nhân vật ở Thánh giáo, nhưng nàng ta có thể được an bài bên cạnh Nam Vương, có thể thấy Bùi Tập Dạ rất coi trong nàng ta. Nàng phải xuống tay từ nàng ta, muốn Bùi Tập Dạ thức thời mau chóng cút đi.
“Thuộc hạ biết, nhưng Vương phi muốn đích thân đi?” Mấy hộ vệ không hiểu, chỉ chắc là nàng có đại sự( chuyện lớn) cần phải làm.
“Ừ, mấy người các ngươi tiếp tục ẩn thân, đừng để bị phát hiện. Chúng ta đi.” Cất bước rời đi, những người khác cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ, nghe theo Nhạc Sở Nhân cách xa lầu các kia một chút.
Hộ vệ kia mang theo Nhạc Sở Nhân đi vào đêm tối lẻn vào Phù Dung viện, viện tử này rất tinh xảo và xa hoa, xem ra Phù Cơ rất được Nam Vương sủng ái.
Cung nhân không nhiều lắm, mùi thơm dược liệu khắp viện, người khác ngửi thấy sẽ rất thơm nhưng Nhạc Sở Nhân hết sức không thích mùi này.
Đứng một bên cửa sổ ổn định hô hấp, cửa sổ mở một nửa, đứng ở chỗ này chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bên trong.
Bên trong một gian phòng xa hoa, một nữ tử yêu mị nằm trên giường quý phi, đôi mắt khép hờ, hai bên đứng không dưới tám cung nữ, sống lưng thẳng tắp, hô hấp cực kỳ nhỏ chỉ sợ quấy rầy nữ tử đang nằm trên giường quý phi.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn, âm thầm hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó lấy hai món đồ từ trong tay áo khoác ra. Bắn vào bên trong phòng, chỉ mấy giây sau, mấy cung nữ này theo thứ tự mềm mại ngã xuống đất.
“Đi vào.” Nhạc Sở Nhân cùng hộ vệ xoay người theo cửa chính đi vào gian phòng, không che giấu bước chân làm nữ tử trên giường quý phi tỉnh giấc.
Mở mắt, lập tức nhìn thấy hai người Nhạc Sở Nhân đứng trước mặt, nữ tử nhăn mày lại, lại thấy các cung nữ đều đã ngã xuống đất ngất đi, tay phải nhanh chóng cầm cây quạt màu đỏ trên bàn nhỏ lên: “Các ngươi là người phương nào?” Cây quạt soàn soạt mở ra, trên quạt vẽ đầu lâu trắng bệch, theo hành động mở quạt của nàng ta, một cỗ bột màu đỏ bay tới.
Nhạc Sở Nhân nâng khóe môi, châm chọc nói: “Cái thứ thấp kém đó đối với lão nương không có tác dụng. Ta hỏi ngươi, Bùi Tập Dạ tới đây làm gì?”
Vừa nghe Nhạc Sở Nhân nhắc đến Bùi Tập Dạ, Phù Cơ hơi híp mắt: “Ngươi…ngươi là Cần Vương phi?”
Cười rộ lên, má lúm đồng tiền nhàn nhạt hết sức đẹp mắt: “Được rồi, đã nhận ra ta, vậy ngươi cũng không thể nói được nữa rồi. Phải biết, ta xông vào hoàng cung này là bí mật hành động.” Đặt đồ vật trong tay vào lại chỗ cũ, lại lấy ra thứ đồ khác tốt hơn, Phù Cơ thay đổi sắc mặt một cái. Mặc dù nàng ta không biết đó là cái gì, nhưng nàng ta biết nàng ta không phải là đối thủ của Nhạc Sở Nhân.
“Thánh Tổ đang ở trong hoàng cung, nếu Vương phi muốn biết mục đích hắn tới nơi này làm gì, ngài có thể trực tiếp đi hỏi hắn, tin tưởng Thánh Tổ rất nguyện ý nói cho ngài biết.” Giọng nói khách khí rất nhiều, Phù Cơ đứng dậy, vừa nói vừa lui về phía sau.
“Chớ lui, ngươi đã không nói cho ta, vậy ta cũng không cần hỏi nữa. Cái này thưởng cho ngươi, chúc ngươi vui vẻ.” Mở nắp lọ thuốc trong tay ra, trở tay dốc ngược xuống, một con trùng từ bên trong nhanh chóng uốn éo ra ngoài.
Phù Cơ thấy vậy muốn trốn, hộ vệ sau lưng Nhạc Sở Nhân nhanh chóng lắc mình cản trở đường đi của Phù Cơ, con trùng cũng theo đó mà bò đến dưới chân nàng ta. Giống như ảo thuật, trong nháy mắt khi tiếp xúc với nàng ta đã không thấy tăm hơi, biến mất không thấy bóng dáng.
Hộ vệ buông Phù Cơ lui trở về, bên kia Phù Cơ mềm mại ngã xuống đất, hai mắt mở to cũng chầm chậm nhắm lại.
Hừ lạnh hai tiếng, Nhạc Sở Nhân cũng chưa từng quên nữ nhân này mấy lần phái người đi đối phó nàng. Lần này thật không dễ dàng mới tới được hoàng cung, làm sao mà không đến thăm nàng ta đây?
Rời khỏi Phù Dung viện, đi chưa đến trăm mét, hộ vệ phát hiện có người, dùng tốc độ cực nhanh mang theo Nhạc Sở?D?D?L?Q?D Nhân nhảy lên một cành cây đại thụ. Tán cây sum xuê, ẩn thân trong đó hoàn toàn không thành vấn đề, lúc này là đêm tối, càng thêm không thấy rõ.
Nín thở, theo khe hở của nhánh cây nhìn đoàn người từ xa đi tới gần, phía trước một nhóm người cầm theo đèn lồng, phía sau lại có một nhóm người đi theo, người ở giữa là người quan trọng nhất.
Tuy là ở khoảng cách xa, nhưng Nhạc Sở Nhân nhìn một cái đã biết là ai, nhíu chặt mày, càng thêm nín thở, công phu của Bùi Tập Dạ đương nhiên nàng biết, coi như nàng có nín thở cũng chưa chắc có thể lừa gạt hắn.
Càng ngày càng gần, khi đến dưới tàng cây thì nam tử mặc hắc bào tướng mạo tinh xảo dừng lại, đôi tay chắp sau lưng, khiến cho thân thể cao lớn hơn, nhưng mà gương mặt đáng yêu của hắn cũng khiến cho người ta quên hắn là một nam nhân cao lớn rắn chắc.
“Chắc chắn trong Phù Dung đã xảy ra chuyện, các ngươi đi nhìn một chút.” Mở miệng, hơn nữa chuẩn đoán rất chính xác.
Trên cây, lông mày Nhạc Sở Nhân càng nhíu chặt, người này hiểu nàng rất rõ, biết nàng đã xuất hiện ở đây, nhất định là đối phó với vị ở trong Phù Dung viện kia.
Bùi Tập Dạ lên tiếng, đám người kia nhanh chóng chạy thẳng tới Phù Dung viện, hắn đứng ở đây, chắp tay sau lưng cười đến rực rỡ. Trong đêm tối, hắn giống như một đóa hoa hướng dương, sáng vô cùng.
Hộ vệ bên cạnh thần kinh căng thẳng, Bùi Tập Dạ làm như thế, hắn cũng đoán được chắn chắn Bùi Tập Dạ phát hiện bọn họ trên tàng cây rồi. Bùi Tập Dạ có võ công cao siêu, một mình hắn, chưa chắc đối phó được.
“Nhạc Sở Sở, ta ngửi được mùi của ngươi, còn không mau xuống đây?” Người đứng dưới tàng cây mở miệng, mắt vẫn nhìn phía trước cười đến cực kỳ vui vẻ.
Trên cây, Nhạc Sở Nhân không nín thở nữa, thở dài, nhướng mắt, sau đó đặt mông ngồi lên nhánh cây, động tác quá lớn khiến cho toàn bộ tán cây đung đưa.
“Đã lâu không gặp, ngươi phát tướng rồi hả? Động tác nhẹ một chút, cây này sợ là không chịu nổi ngươi.” Ngửa đầu, tầm mắt hắn xuyên qua tán cây, chính xác nhìn thấy giữa tàng cây nàng đang cúi đầu nhìn xuống.
“Bớt nói nhảm, ngươi chạy tới nơi này làm gì? Biết rõ Nam Cương này là của ta, ngươi muốn đào góc tường của ta đúng không?” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng quát, đối với việc lần này Bùi Tập Dạ đến đây khiến nàng rất khó chịu.
“Ngươi xem, ngươi lại oan uổng cho Bản thiếu? Trong lòng ngươi Bản thiếu chính là loại người như vậy sao?” Bùi Tập Dạ cất bước đi tới dưới tàng cây, xoay người dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn người trên tàng cây, cười đùa nói.
“Ngươi là loại người nào còn cần ta nói cho ngươi biết? Bùi Tiền Hàng, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, sớm ngày (Nhạn)dd!l!q^D mang người Vu giáo của ngươi cút khỏi Nam Cương. Sau khi thu phục Nam Cương, lão nương ta muốn đại khai sát giới.” Hừ lạnh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao.
“Ai nha, hù chết Bản thiếu rồi, không bằng trước tiên ngươi thu thập Bản thiếu một chút, như thế nào?” Bùi Tập Dạ khoa trương than thở, lại thấy Nhạc Sở Nhân càng khó chịu hơn.
“Bùi Tập Dạ, Bắc Cương của ngươi cách nơi này xa vạn dặm, hay là ngươi nghĩ tới Tây Cương một chút đi, chạy tới đây xem náo nhiệt làm cái gì?” Mục đích của hắn là gì, Nhạc Sở Nhân thật sự không hiểu rõ.
“Không, Bản thiếu chỉ thích nơi này.” Giống như một tiểu hài nhi cố chấp, hắn nói xong lại nghiêng đầu nhìn lên, dáng vẻ kia càng khiến người ta giận sôi gan.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, cắn răng, thật hận không giết được hắn.
“Tức giận? Đừng tức giận đừng tức giận, chọc ngươi chơi chút đấy. Xuống, để Bản thiếu nhìn ngươi một chút.” Ngoắc ngoắc ngón tay với Nhạc Sở Nhân, bộ dáng đùa giỡn khiến cho hộ vệ bên cạnh của Nhạc Sở Nhân lạnh mặt. Nhạc Sở Nhân là Cần Vương phi, là thê tử của chủ tử của hắn, làm sao tha cho kẻ đùa giỡn nàng?
“Thu hồi ngón tay của ngươi!” Lạnh lùng quát, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu liếc mắt nhìn hộ vệ bên cạnh. Sau đó hai người từ trên cây nhảy xuống, ngọn đèn dầu yếu ớt, gương mặt của nàng cũng mờ ảo.
Edit: Nhạn.
Màn đêm buông xuống, trong miếu Nguyệt Thần nương nương hết sức an tĩnh, người thỉnh nguyện ở nơi này đã trở lại phòng từ sớm. Thỉnh nguyện cần thành tâm, vả lại bữa tối không thể ăn, chỉ có thể uống nước, cũng có thể bởi vì như thế, cho nên tất cả mọi người đều trầm mặc. Mỗi gian phòng cách một mặt tường, cho nên ở chỗ này tuyệt đối không nghe được âm thanh phát ra từ các phòng khác.
Trong căn phòng đơn sơ, Nhạc Sở Nhân ngồi khoanh chân trên giường, áo khoác vẫn còn trên người, bao quanh thân thể.
Ước chừng canh hai, trong đêm tối loáng thoáng truyền đến âm thanh. Bỗng dưng, cửa sổ duy nhất của gian phòng phát ra tiếng sột soạt, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn sang, cửa sổ bị cạy mở một góc, sau đó một bóng người nhảy vào từ cửa sổ.
Sau khi người đầu tiên tiếp đất, người thứ hai, thứ ba nhảy vào, toàn bộ hộ vệ của Vương phủ đều nhảy vào từ cửa sổ đến nơi này, nhẹ nhàng tiếp đất không gây ra một tiếng động.
Nhìn bọn họ, khóe môi Nhạc Sở Nhân nâng lên: “Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều không ăn cơm tối?” Đừng nói mấy người bọn họ là nam tử hán, bụng của nàng cũng đã kêu thật lâu.
Mấy hộ vệ liếc nhau một cái, sau đó gật đầu một cái: “Không dùng cơm tối, chính là một ngày hai bữa đều phải ăn chay.” Bởi vì nơi bọn họ ở không được sát sinh, cho nên trong miếu không cung cấp đồ ăn mặn.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Thờ thần phật, chỉ cần tâm là đủ. Bây giờ Lương Thành có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài thành muốn đi vào thành cũng phải kiểm tra rất nghiêm, mà đặc biệt các ngươi là người có công phu, sẽ hấp dẫn bọn họ. Cho nên, ngày mai ta vào thành trước, gặp bọn người Trương thư sinh, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đưa các ngươi vào thành.”
“Vương phi, một mình người vào thành, sợ là rất nguy hiểm.” Đúng là bọn họ thật sự lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, ta là một cô nương bình thường, bọn họ có thể coi ta như một phần tử nguy hiểm hay sao? Lại nói, năm ba người ta có thể đối phó dễ dàng, các ngươi yên tâm đi.” Hứa Sửu lại có thể nhận ra nàng, cũng chưa chắc người bên trong Lương Thành cũng có thể nhận ra nàng, cho nên nàng phải cải trang một phen.
Nghe Nhạc Sở Nhân nói như vậy, bọn hộ vệ chỉ có thể đồng ý, bọn họ ở tại nơi này chờ đợi hơn nửa tháng nay, không phải là vì đưa Nhạc Sở Nhân tới nơi chỉ huy tác chiến hay sao?
Hôm sau, Nhạc Sở Nhân ăn xong bát cháo trắng trong miếu Nguyệt Thần nương nương thì rời đi. Cử chỉ hào phóng, dung mạo xinh đẹp, người coi miếu thờ chưa từng nhìn thấy vị cô nương xinh đẹp như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghe nói trong Lương Thành có một vị cô nương như vậy.
Có lẽ là từ vùng khác tới, vùng khác? Người coi miếu thờ khẽ sửng sốt một chút, binh lính trong thành đã sớm hạ lệnh xuống cho hắn, phàm là người bên ngoài đều phải tra cho rõ ràng. Thế nhưng vị cô nương này, tên họ là gì hắn cũng chưa từng hỏi.
Chỉ là cô nương này cũng không phải là người khả nghi, mấy kẻ sám hối vì sát sinh mới đáng nghi.
Theo con đường nhỏ ngoại ô đi tới cửa Lương Thành, nơi đi qua là một vùng đất có nhiều cây cối, đều là cây cối sinh trưởng sát bờ biển. Cây cối không hiếm lạ, điều hấp dẫn người khác nhất chính là biển rộng xanh thăm thẳm, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng từ nơi này đã ngửi thấy mùi vị nước biển.
Sau khi ra tới ngoại ô, đám người Nhạc Sở Nhân dừng lại thay đổi y phục, sau đó ung dung đi đến Lương Thành, cửa thành thật cao khắc sâu dấu vết của năm tháng, lịch sử của Lương Thành tương đối xa xưa, hơn trăm năm trước khi Lương Thành quy thuận Đại Yến thì tòa thành này đã tồn tại rồi.
Có thể là vì buổi sáng, người ra vào thành cũng không nhiều, có bảy tám lính tuần tra canh giữ ngoài cửa thành, bốn người đứng gác, những người khác tựa vào một bên vừa ngáp.
Nhạc Sở Nhân đến gần, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy, chỉ là không có quá nhiều biểu hiện, chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một chút, xem thử nàng có khả nghi hay không.
“Đứng lại, từ đâu tới đây? Đến Lương Thành làm cái gì? Lấy thẻ bài thân phận ra.” Làm theo nguyên tắc, hai binh sĩ ngăn nàng lại, lớn tiếng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Sở Nhân đen thui, nếu nhìn kỹ, cổ tay lộ ra bên ngoài cũng một màu đen, có thể đen đến như vậy đúng là hiếm thấy.
“Từ phương Bắc tới, cha mẹ không muốn rời đi, cho nên để tiểu nữ tử tới Lương Thành tìm cữu cữu nương tựa.” Nói xong, từ trong áo khoác lấy thẻ bài ra, tự nhiên vô cùng.
Một tên nhận lấy thẻ bài thân phận tra xét, tên còn lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, mặt tràn đầy hoài nghi.
“Ngươi một thân một mình, làm sao tới đây được?” Tiếp tục hỏi, có lẽ những lời như vậy, trong ngày thường bọn họ cũng đã hỏi rất nhiều lần.
“Cùng một gia đình khác kết bạn mà đi, một vị đại tẩu, còn có hai đứa bé hơn mười tuổi. Trượng phu của đại tẩu là người có cống hiến dưới trướng của Hứa Sửu tướng quân.” Trả lời từng câu, rất rõ ràng.
Vừa nghe Hứu Sửu, hai binh sĩ liếc nhau một cái, sau đó tên kia trả thẻ bài thân phận cho Nhạc Sở Nhân, vừa nói: “Vào thành, trong vòng ba ngày không cho phép ra khỏi thành, nếu không sẽ bị cho là gian tế mà bắt giam lại. Đối với người phương Bắc, chuyện này không được phép nói ra, nếu bị người khác tố cáo, cữu cữu của ngươi cũng khó mà trốn tội, đã hiểu chưa?”
Nhạc Sở Nhân khéo léo gật đầu một cái: “Đa tạ quân gia chỉ điểm.”
“Ừ, đi qua đi.” Tránh ra, Nhạc Sở Nhân hơi cúi đầu đi qua bên cạnh bọn họ, cổng tò vò tĩnh mịch, khoảng cách chỉ mười mấy thước, nàng bước từng bước nhỏ, cơ hồ đi gần hai phút.
Sau khi tiến vào Lương Thành, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui nhìn quanh một vòng, khóe môi không thể hơi nâng lên. Sau đó theo sự chỉ dẫn của Trương thư sinh đi vào một ngõ hẻm đông dân tìm bọn hắn.
Bởi vì người phương Bắc tới thành Nam cho nên có rất nhiều người tràn vào Lương Thành, tửu lâu khách điếm (quán trà, khách sạn) lại quá mức xa xỉ, cho nên rất nhiều nhà dân mượn cơ hội này tạo thành phòng trọ. Lấy giá thấp hơn khách điếm rất nhiều lần D!D&L@Q*D để mời chào những người bên ngoài vào ở, hơn nữa buôn bán còn rất phát đạt, người dừng chân nghỉ ngơi đặc biệt nhiều. Hơn nữa dường như tất cả mọi người đều không phải ở một đêm đã lập tức rời đi, cho nên đều thu phí theo tháng, cách làm ăn này trở nên rất đặc biệt.
Tiến vào một ngõ hẻm nhỏ rất náo nhiệt, phần lớn mọi người đều là dân bên ngoài, giữa ban ngày không có chuyện gì liền tán gẫu ở bên ngoài. Hầu hết đều là phụ nữ và hài tử, nam nhân đều đi ra ngoài tìm việc làm. Cũng có nhiều người đã có cội nguồn ở đây từ lâu, dù sao phía Bắc đang giao chiến, cũng không biết khi nào sẽ kết thúc.
Tìm được chỗ ở của đám người Trương thư sinh một cách thuận lợi, chủ cho thuê phòng nhìn làn da ngăm đen cùng cách ăn mặc giản dị của Nhạc Sở Nhân, cũng không chú ý nhiều, thu tiền xong lập tức đi, vô cùng dễ dàng.
Sau khi dạo xong một vòng căn phòng nhỏ do mình thuê, Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, nếu như đây thật sự là chỗ ở, nàng thật sự sẽ bị ngột ngạt mà chết. Vì có nhiều người thuê cho nên từ một gian nhà tầm tường được phân thành bốn gian nhỏ. Mỗi gian được d(dL!Q)D cách nhau bằng một tấm gỗ chắn ngang, bên này đánh rắm bên kia cũng nghe rõ, nhìn khắp cả phòng chỉ có một cái giường và một khối gỗ nhỏ ở sau cánh cửa, đó là nơi để chậu rửa mặt. Không có cửa sổ để không khí lưu thông, chỉ mới đứng một lát mà Nhạc Sở Nhân đã cảm thấy mình muốn ngất đi.
“Chủ tử?” Một giọng nói bị kìm nén ở sát vách vang lên, thận trọng nhưng cũng nghe được là ai.
“Ừ, là ta. Bên phòng ngươi có cửa sổ không?” Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Cửa sổ? Có nửa cái cửa sổ.” Trương thư sinh trả lời, hắn vừa nói xong, Nhạc Sở Nhân lập tức đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng hắn ra, cũng giống phòng của nàng, nhưng nhiều hơn nửa cái cửa sổ. Một nửa khác ở một gian phòng khác, cùng hưởng chung một cái cửa sổ thân thiết vô cùng.
Đi tới bên cạnh cửa sổ đẩy cánh cửa sổ ra, Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, sau đó xoay người nhìn Trương thư sinh, người nãy giờ vẫn đang đứng ở mép giường: “Mấy ngày nay các ngươi đã chịu khổ rồi.”
==========
Chương 116-2: Bắc Vương đục khoét nền tảng (2)
Edit: Nhạn.
“Chủ tử nói quá lời. Ngài đã đến rồi, vậy khi nào chúng ta hành động?” Nhìn bộ dạng này của Nhạc Sở Nhân, Trương thư sinh đoán chắc nàng sẽ tuyệt đối không ở chỗ này, nhưng lại không thể tùy ý đi khách điếm tửu lâu, cho nên chỉ có thể nhanh chóng hành động.
“Tối nay, chờ mặt trời lặn. Cả con hẻm này đều là dân bên ngoài, nhưng cũng rất náo nhiệt.” Ở trong này cũng nghe được tiếng vui đùa của mấy tiểu hài tử ngoài ngõ hẻm kia, thật sự rất ầm ĩ.
“Cũng chỉ có lúc này là náo nhiệt, đến tối không ai dám đi ra ngoài.” Trương thư sinh nhỏ giọng nói.
“Tra xét rất nghiêm?” Đứng ở bên cửa sổ, Nhạc Sở Nhân không nghĩ muốn ngồi xuống, mặc dù cả khuôn mặt nàng nhìn rất bẩn, nhưng có thể khẳng định sạch sẽ hơn giường gỗ kia rất nhiều lần.
“Đúng vậy, quan binh đi đầy đường. Ba ngày hai bữa có thể vào tra xét các hộ gia đình.” Trương thư sinh nói, thật ra thì hắn không cần nói mà chỉ nghĩ trong đầu, Nhạc Sở Nhân cũng sẽ hiểu rõ.
“Hừ, liên tiếp mất ba tòa thành trì, đương nhiên bọn họ sợ. Nếu kế hoạch khất cái khi đó của chúng ta khiêm tốn một chút, không chừng bây giờ san bằng được phương Bắc rồi.” Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, biểu tình thoáng có chút đắc ý cùng với làn da ngăm đen của nàng nhìn rất khôi hài.
Trương thư sinh hơi cúi đầu, thân thể nhỏ gầy, tuy là một thân bố ý, nhưng dáng vẻ rất ngông nghênh cứng cỏi.
“Một lát nữa gọi những người khác tới đây, ta sẽ thông báo kế hoạch hành động tối nay. Lần này, nếu thành công, tiền lương của các người được gấp ba lần. Nếu không, cũng không chỉ đơn giản là không có tiền, mạng nhỏ của các người có lẽ cũng không còn rồi. Cho nên, chỉ có một câu đơn giản là, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại.” Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt phân phó, Trương thư sinh đứng một bên cúi thấp đầu lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, thành trì gần biển hơn, đêm tối bao trùm cả bầu trời, lại ngăn không được gió biển thổi tới, mùi vị mằn mặn của biển cả rất nồng trong không khí.
Cửa thành sắp đóng, hơn hai mươi quan binh tụ tập tại cửa thành, chính là bàn giao công việc và đóng cửa thành.
Vậy mà, ngay lúc này, có hai người mặc bố y ra khỏi thành. Lúc này muốn ra khỏi thành chắc chắn là không được, hai người kia lập tức thương lượng cùng quan binh.
Có thể nghĩ, mặc kệ ngươi thương lượng như thế nào, đó cũng là không được. Sau lại không biết như thế nào, hai người muốn ra khỏi thành kia lại gây gỗ với nhau.
Người này oán giận người kia làm việc lề mề không thành, người kia lại chỉ trích người này vội vàng muốn đầu thai như vậy. Bắt đầu mắng chửi lẫn nhau, sau đó lại trình diễn một màn đánh nhau, cả hai cùng túm lấy người nhau mà quyền đấm cước đá trước cửa thành.
Người như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên những quan binh này được thấy, trong lúc nhất thời không khỏi sửng sốt.
Hai người kia càng đánh càng hăng, hết tay đấm lại chân đạp, dường như tất cả các loại ăn vạ đều được sử dụng.
Qua một lúc lâu sau, đám quan binh mới tỉnh hồn lại, bốn quan binh tiến lên muốn tách hai người kia ra.
Vậy mà, chẳng biết tại sao, bốn quan binh kéo hai người này ra, sau một hồi ngừng vùng vẫy, hai người này lại đánh nhau với đám quan binh. Đám quan binh cũng đánh trả lại, N_ĐLQ^D vừa nãy chỉ có hai người đánh nhau, trong chớp mắt đã biến thành sáu. Toàn bộ đều đánh qua đánh lại, cũng không biết ai với ai cùng một nhóm mà đánh lẫn nhau.
Thấy hai người kia đã thành công lừa được đám quan binh thủ thành, một cái đầu ló ra làm hiệu, một đoàn người vội tới đây can ngăn. Kết quả là dường như đám người tới can ngăn như bị trúng tà, tất cả mọi người lại cùng nhau xông lên đấm đá lẫn nhau. Cửa thành hỏng, cũng không còn ai thủ thành, ngọn đèn ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Người cầm đầu thấy vậy lập tức cảnh giác, đưa mắt nhìn tất cả thủ hạ bốn phía của mình đều xông vào đánh nhau, không có người nào có thể sai sử, hắn lại không dám tự mình xông lên ngăn cản. Sau đó nhanh chóng phóng lên ngựa, chạy về thành triệu tập nhân thủ (ý là mang theo người tới đấy ạ!!).
Ngay sau khi thủ lĩnh đám quan binh cưỡi ngựa rời đi, vài bóng người ngoài cửa thành nhanh chóng vào thành, giống như là chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của mấy người kia đâu, trong đêm tối thật quỷ dị.
Tại cửa thành vẫn tiếp tục đánh nhau, mấy người đầu phố lập tức rời khỏi nơi đây. Hai đệ tử cái bang cũng không bị gì, chỉ có thể bị gán cho cái tội nhiễu loạn trật tự, chỉ cần ngồi chồm hỗm trong tù một tháng lập tức có thể tự do.
Một nhóm hộ vệ thuận lợi vào thành, hộ tống Nhạc Sở Nhân đến gần hoàng cung.
Bọn họ có võ công, có bọn họ đương nhiên thuận tiện rất nhiều. Trương thư sinh vẫn ở lại phòng thuê, tùy thời chờ đợi chỉ thị của Nhạc Sở Nhân.
Đương nhiên thủ vệ bên ngoài hoàng cung canh gác nghiêm ngặt hơn ở cửa thành rất nhiều, năm bước một người, mười bước một trạm gác, bên ngoài cung đã như vậy, không biết bên trong sẽ là cái bộ dạng gì.
Trong bóng tối, ở cách cửa cung mấy trăm mét, Nhạc Sở Nhân đã quan sát rất lâu nhưng vẫn chưa tìm ra cơ hội. Thủ vệ canh gác rất nhiều, đội tuần tra trước cách đội sau chỉ mấy phút khiến cho người ta không tìm được cơ hội nào.
“Vương phi, hay là chúng ta giương đông kích tây?” Đợi quá lâu thì trời sẽ sáng mất, nếu vậy tối hôm nay sẽ toi công rồi.
“Cũng được, tìm người nào có khinh công tốt, làm ra động tĩnh lớn một chút.” Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Vương phi, tìm được người rồi, chúng ta đi.” Ba người rời đi, thật sự rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
“Muốn công phá cửa cung này cũng không dễ dàng, với võ công của hai người các ngươi, muốn xông vào có khó khăn không?” Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng nói.
Bên cạnh còn có sáu hộ vệ, Nhạc Sở Nhân chỉ hỏi hai người, những người khác không lên tiếng nhưng bọn họ cũng biết đó làm nhiệm vụ gì.
“Xông vào thì không thành vấn đề, nhưng mà, cấm quân bên trong thành có thể gấp hai lần thủ vệ bên ngoài, nếu kinh động đến bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.” Một người trả lời, giọng nói rõ ràng.
“Không sao, lúc các người bay qua thì rải cái này ra. Cái này được gọi là phấn cương thi, trong thiên hạ này chỉ có một chai, ngươi rải đều ra.” Nhạc Sở Nhân đưa bình sứ kia cho hộ vệ.
“Vâng.” Đối với những tác phẩm của Nhạc Sở Nhân, họn họ tuyệt đối không dám hoài nghi.
Ước chừng hai khắc sau (1 khắc 15 phút, 2 khắc là 30 phút), bầu trời tối đen đột nhiên phát sáng, ánh lửa ngút trời cách hoàng cung mấy trăm mét, chiếu sáng khắp một vùng.
Hoàng cung bên này nhìn thấy toàn bộ, sau một khắc lập tức thắt chặt canh gác, mọi người cực kỳ cảnh giác.
Vậy mà, một phút sau lập tức nghe tiếng hô hoán ầm ĩ, lại có người điên cuồng gào thét giết người, cấm quân tuần tra lập tức tập hợp, nhanh chóng chạy tới nơi ầm ĩ.
Thế lửa bộc phát càng ngày càng lớn, ngọn lửa kia bốc cháy lên thật cao, dường như tất cả thủ vệ ở đây đều ngẩng đầu nhìn đám cháy lớn kia, nhưng không thấy trong bóng đêm đen kịt kia có người dùng tốc độ cực nhanh tiến gần bọn hắn.
Bóng người nhanh chóng xẹt qua mười mấy thủ vệ, vượt qua luôn cửa cung được canh giữ nghiêm ngặt kia, chỉ trong chớp mắt, bóng đen kia đã biến mất trong đêm u tối.
Mười mấy thủ vệ vẫn duy trì cái tư thế kia, ngửa đầu nhìn ánh lửa phía xa, đối diện, mấy bóng đen đến gần rồi lại biến mất, yên tĩnh lại quỷ dị.
Cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra một khe hở, người bên ngoài cúi thấp người, giống như một quả bóng nhỏ, lăn qua cái khe hở này đi vào bên trong. Sau một khắc cửa lớn chậm rãi rơi xuống đất, tất cả lại khôi phục như lúc đầu.
Tiến vào cửa cung thứ nhất, những cửa cung còn lại đi vào thật dễ dàng, bởi vì cấm quân cũng không nhiều như bên ngoài, thậm chí còn ít hơn rất nhiều.
“Các ngươi tách ra thì phải chú ý nhiều hơn, bên cạnh Bình Dương Quận chúa có người của phủ Cần Vương.” Dùng phấn cương thi định thân (đứng nguyên tư thế, không thể cử động được.) cấm d9d!le@(q!d-Nhạn quân ở ngoài cửa cung, cuối cùng bọn họ cũng đã xâm nhập được vào bên trong hoàng cung. Đèn cung đình sáng ngời, bọn họ chỉ đành phải chọn nơi nào không có đèn mà đi.
“Vâng.” Mỗi người tách ra, bên cạnh Nhạc Sở Nhân chỉ còn một hộ vệ. Hai người Nhạc Sở Nhân không biết nên đi đường nào, lúc này chắc chắn Nam Vương đã ngủ, nhưng mà không biết chỗ hắn đang nghỉ ngơi. Hoàng cung to như vậy, tìm người cũng không dễ dàng.
Một canh giờ đi qua, sắc trời cũng dần sáng, mọi người tìm kiếm trong cung điện nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Nam Vương.
Trời đã sáng, người đi lại trong cung cũng nhiều hơn khiến cho bọn họ hành động càng bất lợi. Nhạc Sở Nhân cùng một hộ vệ trốn vào một gian của Thiên Điện, chỉ có thể đợi đến tối sẽ tiếp tục hành động.
Trong Thiên Điện không có người, chính là một cung nhân cũng không thấy, không giống như những cung điện khác hào quang chói lọi, nơi này giống như thật lâu đã không có người nào quét dọn rồi.
Hoàng cung có những nơi như vậy cũng không có gì hiếm lạ, mấy trăm năm lịch sử, để lại đủ loại truyền thuyết, luôn luôn có một loại truyền thuyết dọa người, hơn nữa càng truyền ra càng đáng sợ, mấy trăm năm sau truyền thuyết kia vẫn còn.
Hai người Nhạc Sở Nhân ẩn núp ở nơi này, cũng không biết những người khác có nơi ẩn nấp hay không, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng.
Đại Yến cùng Lương kinh khai chiến, cũng không biết cái vị làm đại biểu hữu nghị bi bắt liên hôn, Bình Dương Quận chúa kia sẽ bị đối xử như thế nào. Dù như thế nào, nàng ta cũng là người của Đại Yến, cho nên Nhạc Sở Nhân đã quyết định, nếu thuận lợi sẽ đưa nàng ta về Đại Yến.
“Vương phi, chúng ta phải đợi đến tối nay mới có thể hành động tiếp, trước tiên người ăn một chút đi.” Nhạc Sở Nhân đứng trong điện nhìn bức Tri Thu đồ bụi bặm kia, hộ vệ đi thăm dò xung quanh trở về, lấy một cái bao bố từ trong lồng ngực ra.
Nghiêng đầu nhìn thứ trong tay hắn, Nhạc Sở Nhân cười cười: “Trong ngày thường các ngươi đều có thói quen mang thức ăn theo bên mình?”
“Dạ vâng, thường phải làm việc bên ngoài, không bằng mang theo một ít thức ăn để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.” Trong bao là thịt bò khô, vốn là rất dai, hơn nữa được phơi khô, vị có thể nghĩ.
Nhạc Sở Nhân xé một miếng bỏ vào miệng nhai một hồi lâu, quai hàm cũng mỏi nhưng cũng không nói gì. Hộ vệ trong phủ, lương mỗi tháng đều rất cao nhưng công việc cũng không dễ dàng gì.
Bầu trời sáng trưng nhưng nơi này vẫn âm u như cũ. Nhạc Sở Nhân nằm bên giường nhỏ trong Thiên Điện, nhắm mắt lại giống như đã ngủ thiếp đi.
Hộ vệ không dám nghỉ ngơi, tĩnh tọa (ngồi thiền) trên ghế thái sư trong Thiên Điện, khóe mắt đuôi mày đều cảnh giác.
Bỗng dưng, hộ vệ đứng lên, khẽ cau mày cẩn thận lắng nghe mấy giây, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh giường gọi Nhạc Sở Nhân: “Vương phi, có người tới!”
Lập tức mở mắt, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đứng dậy, hộ vệ mang theo nàng nhảy lên một xà ngang to lớn ẩn núp. Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện trên xà ngang này có người.
Một lát sau, có một người tiến vào, là một cung nữ, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm gì.
Sau khi đi vào, cung nữ kia nhanh chóng đi tới bức Tri Thu đồ kia, móc một vật gì đó từ trong lồng ngực ra nhanh chóng nhét vào bên trong quyển trục của Tri Thu đồ. Sau đó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi lập tức vội vã rời đi.
Đợi cung nữ kia đi một lát hai người Nhạc Sở Nhân mới nhảy xuống. Nhạc Sở Nhân chạy thẳng tới bức Tri Thu đồ kia, móc vật mà cung nữ kia vừa nhét vào trong, là một chiếc khăn tay được xếp gọn gàng.
Giũ khăn tay ra, trên đó là mấy chữ viết, vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân nhếch cao đôi mày, sau đó lắc đầu thở dài nói: “Nữ nhân là động vật ác độc nhất trên thế giới này.”
“Chuyện gì vậy?” Hộ vệ đứng một bên vừa cảnh giác bốn phía, vừa dò hỏi.
“Một cơ thiếp nào đấy trong cung có thai rồi, tiểu cung nữ vừa rồi vụng trộm cho hoa hồng vào thuốc của cơ thiếp kia.” Gấp khăn tay lại, Nhạc Sở Nhân nhét lại vào trong quyển trục, thuận tiện nghiên cứu cái quyển trục này, thật đúng là nơi rất tốt để giấu đồ.
“Có rất nhiều nữ nhân như vậy.” Dường như hộ vệ cũng cảm nhận sâu sắc điều này.
===========
Chương 116-3: Bắc Vương đục khoét nền tảng (3)
Edit: Nhạn.
“Cho nên, nam nhân nếu bản lãnh thấp kém thì có thể cưới ít cũng không sao cả, quá mạnh mẽ nên mới cưới nhiều như vậy, chỉ có thể không ngừng tạo nên bi kịch.” Về điểm này, Phong Duyên Thương làm tương đối tốt, không có một nữ nhân nào khác ngoài nàng. Phong Triệu Thiên chính là ví dụ thất bại điển hình, nữ nhân của mình lục đục đấu đá lẫn nhau, làm hại Phong Duyên Thương còn ở trong bụng mẹ đã bị trúng chiêu rồi.
Hộ vệ không đáp lời, hắn không biết nên trả lời thế nào. Lời của nàng có phải là nói Phong Duyên Thương không có bản lãnh nên chỉ có một mình nàng là Vương phi. Nhưng theo như hắn thấy, Phong Duyên Thương không thể không có bản lãnh, mà là tư tưởng không giống với người thường.
Quả nhiên cũng không lâu lắm, có một tiểu cung nữ đi tới, lấy khăn tay được giấu trong quyển trục.
Trong hoàng cung này lộn xộn, nhiều chuyện xảy ra dưới mắt Nam Vương thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, có thể thấy được hiện tại hắn không phải quá bận bịu mà chính là hắn quá ngu rồi.
Yên lặng chờ đêm xuống, đèn lồng sáng lên, hai người Nhạc Sở Nhân còn chưa rời khỏi nơi này, một hộ vệ khác đã xuất hiện, hắn vội vàng tới báo tin cho Nhạc Sở Nhân, bọn họ đã tìm được nơi ở của Nam Vương rồi.
Đi theo hộ vệ kia, thật bất ngờ là Nam Vương không ở trong cung của một cơ thiếp nào đấy hay nơi xử lý triều chính, mà là một tòa lầu các được xây dựng quanh hồ nước.
“Bọn thuộc hạ tận mắt thấy Nam Vương tiến vào nơi này, không biết nơi này có người nào, nhưng căn cứ theo nhân số đại nội thị vệ tới đây, bên trong là một người rất quan trọng với Nam Vương.” Hộ vệ thấp giọng bẩm báo, bọn họ không dám tự tiện hành động, cho nên chỉ có thể chờ Nhạc Sở Nhân hạ quyết định.
“Mùi vị trong không khí này rất quen thuộc.” Nhạc Sở Nhân không khỏi thở dài, giọng nói lạnh lẽo.
Chúng hộ vệ không hiểu, mùi vị trong không khí? Thật sự là bọn họ không ngửi thấy được.
“Đi thôi, bị người bên trong phát hiện, không đợi chúng ta hành động thì đã thất bại rồi.” Mặt không chút thay đổi, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết tại sao Bùi Tập Dạ lại ở chỗ này?
Rõ ràng hắn đoán được chắc chắn nàng sẽ đối phó với Nam Vương, thế nhưng lúc này hắn lại chạy đến đây, định đào góc tường nhà nàng sao?
Góc tường nhà nàng lại dễ đào đến thế sao? Chi bằng giáo huấn hắn một chút, mau chóng cút khỏi nơi này, đây là vật trong túi nàng, há để cho người khác mơ ước.
“Phù Cơ của Nam Vương ở nơi nào?” Phù Cơ là thuộc hạ của Bùi Tập Dạ, tuy chỉ là một tiểu nhân vật ở Thánh giáo, nhưng nàng ta có thể được an bài bên cạnh Nam Vương, có thể thấy Bùi Tập Dạ rất coi trong nàng ta. Nàng phải xuống tay từ nàng ta, muốn Bùi Tập Dạ thức thời mau chóng cút đi.
“Thuộc hạ biết, nhưng Vương phi muốn đích thân đi?” Mấy hộ vệ không hiểu, chỉ chắc là nàng có đại sự( chuyện lớn) cần phải làm.
“Ừ, mấy người các ngươi tiếp tục ẩn thân, đừng để bị phát hiện. Chúng ta đi.” Cất bước rời đi, những người khác cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ, nghe theo Nhạc Sở Nhân cách xa lầu các kia một chút.
Hộ vệ kia mang theo Nhạc Sở Nhân đi vào đêm tối lẻn vào Phù Dung viện, viện tử này rất tinh xảo và xa hoa, xem ra Phù Cơ rất được Nam Vương sủng ái.
Cung nhân không nhiều lắm, mùi thơm dược liệu khắp viện, người khác ngửi thấy sẽ rất thơm nhưng Nhạc Sở Nhân hết sức không thích mùi này.
Đứng một bên cửa sổ ổn định hô hấp, cửa sổ mở một nửa, đứng ở chỗ này chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bên trong.
Bên trong một gian phòng xa hoa, một nữ tử yêu mị nằm trên giường quý phi, đôi mắt khép hờ, hai bên đứng không dưới tám cung nữ, sống lưng thẳng tắp, hô hấp cực kỳ nhỏ chỉ sợ quấy rầy nữ tử đang nằm trên giường quý phi.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn, âm thầm hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó lấy hai món đồ từ trong tay áo khoác ra. Bắn vào bên trong phòng, chỉ mấy giây sau, mấy cung nữ này theo thứ tự mềm mại ngã xuống đất.
“Đi vào.” Nhạc Sở Nhân cùng hộ vệ xoay người theo cửa chính đi vào gian phòng, không che giấu bước chân làm nữ tử trên giường quý phi tỉnh giấc.
Mở mắt, lập tức nhìn thấy hai người Nhạc Sở Nhân đứng trước mặt, nữ tử nhăn mày lại, lại thấy các cung nữ đều đã ngã xuống đất ngất đi, tay phải nhanh chóng cầm cây quạt màu đỏ trên bàn nhỏ lên: “Các ngươi là người phương nào?” Cây quạt soàn soạt mở ra, trên quạt vẽ đầu lâu trắng bệch, theo hành động mở quạt của nàng ta, một cỗ bột màu đỏ bay tới.
Nhạc Sở Nhân nâng khóe môi, châm chọc nói: “Cái thứ thấp kém đó đối với lão nương không có tác dụng. Ta hỏi ngươi, Bùi Tập Dạ tới đây làm gì?”
Vừa nghe Nhạc Sở Nhân nhắc đến Bùi Tập Dạ, Phù Cơ hơi híp mắt: “Ngươi…ngươi là Cần Vương phi?”
Cười rộ lên, má lúm đồng tiền nhàn nhạt hết sức đẹp mắt: “Được rồi, đã nhận ra ta, vậy ngươi cũng không thể nói được nữa rồi. Phải biết, ta xông vào hoàng cung này là bí mật hành động.” Đặt đồ vật trong tay vào lại chỗ cũ, lại lấy ra thứ đồ khác tốt hơn, Phù Cơ thay đổi sắc mặt một cái. Mặc dù nàng ta không biết đó là cái gì, nhưng nàng ta biết nàng ta không phải là đối thủ của Nhạc Sở Nhân.
“Thánh Tổ đang ở trong hoàng cung, nếu Vương phi muốn biết mục đích hắn tới nơi này làm gì, ngài có thể trực tiếp đi hỏi hắn, tin tưởng Thánh Tổ rất nguyện ý nói cho ngài biết.” Giọng nói khách khí rất nhiều, Phù Cơ đứng dậy, vừa nói vừa lui về phía sau.
“Chớ lui, ngươi đã không nói cho ta, vậy ta cũng không cần hỏi nữa. Cái này thưởng cho ngươi, chúc ngươi vui vẻ.” Mở nắp lọ thuốc trong tay ra, trở tay dốc ngược xuống, một con trùng từ bên trong nhanh chóng uốn éo ra ngoài.
Phù Cơ thấy vậy muốn trốn, hộ vệ sau lưng Nhạc Sở Nhân nhanh chóng lắc mình cản trở đường đi của Phù Cơ, con trùng cũng theo đó mà bò đến dưới chân nàng ta. Giống như ảo thuật, trong nháy mắt khi tiếp xúc với nàng ta đã không thấy tăm hơi, biến mất không thấy bóng dáng.
Hộ vệ buông Phù Cơ lui trở về, bên kia Phù Cơ mềm mại ngã xuống đất, hai mắt mở to cũng chầm chậm nhắm lại.
Hừ lạnh hai tiếng, Nhạc Sở Nhân cũng chưa từng quên nữ nhân này mấy lần phái người đi đối phó nàng. Lần này thật không dễ dàng mới tới được hoàng cung, làm sao mà không đến thăm nàng ta đây?
Rời khỏi Phù Dung viện, đi chưa đến trăm mét, hộ vệ phát hiện có người, dùng tốc độ cực nhanh mang theo Nhạc Sở?D?D?L?Q?D Nhân nhảy lên một cành cây đại thụ. Tán cây sum xuê, ẩn thân trong đó hoàn toàn không thành vấn đề, lúc này là đêm tối, càng thêm không thấy rõ.
Nín thở, theo khe hở của nhánh cây nhìn đoàn người từ xa đi tới gần, phía trước một nhóm người cầm theo đèn lồng, phía sau lại có một nhóm người đi theo, người ở giữa là người quan trọng nhất.
Tuy là ở khoảng cách xa, nhưng Nhạc Sở Nhân nhìn một cái đã biết là ai, nhíu chặt mày, càng thêm nín thở, công phu của Bùi Tập Dạ đương nhiên nàng biết, coi như nàng có nín thở cũng chưa chắc có thể lừa gạt hắn.
Càng ngày càng gần, khi đến dưới tàng cây thì nam tử mặc hắc bào tướng mạo tinh xảo dừng lại, đôi tay chắp sau lưng, khiến cho thân thể cao lớn hơn, nhưng mà gương mặt đáng yêu của hắn cũng khiến cho người ta quên hắn là một nam nhân cao lớn rắn chắc.
“Chắc chắn trong Phù Dung đã xảy ra chuyện, các ngươi đi nhìn một chút.” Mở miệng, hơn nữa chuẩn đoán rất chính xác.
Trên cây, lông mày Nhạc Sở Nhân càng nhíu chặt, người này hiểu nàng rất rõ, biết nàng đã xuất hiện ở đây, nhất định là đối phó với vị ở trong Phù Dung viện kia.
Bùi Tập Dạ lên tiếng, đám người kia nhanh chóng chạy thẳng tới Phù Dung viện, hắn đứng ở đây, chắp tay sau lưng cười đến rực rỡ. Trong đêm tối, hắn giống như một đóa hoa hướng dương, sáng vô cùng.
Hộ vệ bên cạnh thần kinh căng thẳng, Bùi Tập Dạ làm như thế, hắn cũng đoán được chắn chắn Bùi Tập Dạ phát hiện bọn họ trên tàng cây rồi. Bùi Tập Dạ có võ công cao siêu, một mình hắn, chưa chắc đối phó được.
“Nhạc Sở Sở, ta ngửi được mùi của ngươi, còn không mau xuống đây?” Người đứng dưới tàng cây mở miệng, mắt vẫn nhìn phía trước cười đến cực kỳ vui vẻ.
Trên cây, Nhạc Sở Nhân không nín thở nữa, thở dài, nhướng mắt, sau đó đặt mông ngồi lên nhánh cây, động tác quá lớn khiến cho toàn bộ tán cây đung đưa.
“Đã lâu không gặp, ngươi phát tướng rồi hả? Động tác nhẹ một chút, cây này sợ là không chịu nổi ngươi.” Ngửa đầu, tầm mắt hắn xuyên qua tán cây, chính xác nhìn thấy giữa tàng cây nàng đang cúi đầu nhìn xuống.
“Bớt nói nhảm, ngươi chạy tới nơi này làm gì? Biết rõ Nam Cương này là của ta, ngươi muốn đào góc tường của ta đúng không?” Nhạc Sở Nhân lạnh lùng quát, đối với việc lần này Bùi Tập Dạ đến đây khiến nàng rất khó chịu.
“Ngươi xem, ngươi lại oan uổng cho Bản thiếu? Trong lòng ngươi Bản thiếu chính là loại người như vậy sao?” Bùi Tập Dạ cất bước đi tới dưới tàng cây, xoay người dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn người trên tàng cây, cười đùa nói.
“Ngươi là loại người nào còn cần ta nói cho ngươi biết? Bùi Tiền Hàng, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi, sớm ngày (Nhạn)dd!l!q^D mang người Vu giáo của ngươi cút khỏi Nam Cương. Sau khi thu phục Nam Cương, lão nương ta muốn đại khai sát giới.” Hừ lạnh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao.
“Ai nha, hù chết Bản thiếu rồi, không bằng trước tiên ngươi thu thập Bản thiếu một chút, như thế nào?” Bùi Tập Dạ khoa trương than thở, lại thấy Nhạc Sở Nhân càng khó chịu hơn.
“Bùi Tập Dạ, Bắc Cương của ngươi cách nơi này xa vạn dặm, hay là ngươi nghĩ tới Tây Cương một chút đi, chạy tới đây xem náo nhiệt làm cái gì?” Mục đích của hắn là gì, Nhạc Sở Nhân thật sự không hiểu rõ.
“Không, Bản thiếu chỉ thích nơi này.” Giống như một tiểu hài nhi cố chấp, hắn nói xong lại nghiêng đầu nhìn lên, dáng vẻ kia càng khiến người ta giận sôi gan.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, cắn răng, thật hận không giết được hắn.
“Tức giận? Đừng tức giận đừng tức giận, chọc ngươi chơi chút đấy. Xuống, để Bản thiếu nhìn ngươi một chút.” Ngoắc ngoắc ngón tay với Nhạc Sở Nhân, bộ dáng đùa giỡn khiến cho hộ vệ bên cạnh của Nhạc Sở Nhân lạnh mặt. Nhạc Sở Nhân là Cần Vương phi, là thê tử của chủ tử của hắn, làm sao tha cho kẻ đùa giỡn nàng?
“Thu hồi ngón tay của ngươi!” Lạnh lùng quát, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu liếc mắt nhìn hộ vệ bên cạnh. Sau đó hai người từ trên cây nhảy xuống, ngọn đèn dầu yếu ớt, gương mặt của nàng cũng mờ ảo.