Chương 131: Cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế
Edit: Nhạn.
Đế vương lên ngôi, khắp chốn mừng vui.
Vạn vật sinh sôi, chiến sự với Nam Cương cũng vừa mới ngừng, đế vương đăng cơ, Thế tử giáng thế , đầu đường cuối ngõ nơi đâu cũng có những lời truyền tụng cát tường. Đây là thời cơ mà ông trời ban cho, là điềm lành là may mắn, tương lai của Đại Yến chắc chắn được kỳ vọng rất cao.
Đại điển đăng cơ của đế vương cùng đại điển phong Hậu một trước một sau, tiến hành tại tế đàn của hoàng gia. Ngày hôm đó, cho dù là Phong Duyên Thiệu hay là Diêm Tô cùng với triều thần, còn có tân khách đều đã đi đến tế đàn, mà những cung điện khác vẫn như cũ đều có cấm quân sâm nghiêm canh giữ, thật giống như không có gì xảy ra.
Ngự Hoa Viên, hoa mai cũng từ từ rơi rụng.
Bụi rậm dưới bóng cây, một cái đình u tĩnh đứng sừng sững bên trong hoa viên thâm sâu.
Rào chắn tinh xảo, bàn ghế bằng cẩm thạch đặt sát nhau bên trong đình. Bên ngoài đình đứng bốn năm cung nhân cùng với một phụ nhân đẫy đà, đó là năm bà vú độ tuổi trung niên.
Trong đình, nhạc sở nhân ngồi trên ghế mộc lan, trên đùi phủ lên một cái mền mềm mại, trên đó ngồi một oa nhi.
Hôm nay là đại điển đăng cơ của Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cũng không đi tham gia. Thứ nhất là do mang thai một thời gian dài nên không đứng lâu được, thứ hai là Đông Cương cũng đến tham gia, Phong Duyên thương lo lắng người Đông Cương sẽ âm thầm làm ra chuyện gì mờ ám. Hiện tại nàng không thể nào phản kháng được, rất dễ dàng bị mắc bẫy.
Cho nên, nhạc sở nhân ở trong đình nhỏ bên trong thâm cung này cùng với Đồng Đồng, khuôn viên khoảng trăm thước, thủ hộ cực kỳ chặc chẽ.
Năm bà vú không dám ngồi, chỉ có một mình Nhạc Sở Nhân ngồi. Đầu nàng dựa vào khuỷu tay, gương mặt nhỏ nhắn nay đã đầy đặn hơn rất nhiều hơi nghiêm túc đang true đùa đứa nhỏ, hắn cũng thực ít nói cười.
Đứa nhỏ này thật giống với người của Diêm gia, không nói không cười, có rất nhiều chỗ giống với Diêm Cận, ít ra trên gương mặt của Diêm Tô lúc nào cũng treo lên nụ cười dịu dàng.
“Đồng đồng, nói cho nương nghe, có phải là ngươi muốn đi tiểu tiện?” Hôm nay buổi sáng đứa nhỏ này đã tiểu lên trên người nàng một lần rồi, cho nên lúc này Nhạc Sở Nhân cố ý đặt một tấm thảm trên đùi nàng, chính là vì sợ hắn sẽ lại đi tiểu trên người nàng một lần nữa.
Chỉ là đứa nhỏ nghe cũng nghe không hiểu những lời nàng nói, đôi mắt đen bóng xoay xoay không biết là đang nhìn cái gì, tinh thần rất tập trung.
“Ngươi đứa nhỏ này, vẻ mặt thật giống như cữu cữu của ngươi, cũng không biết Diêm Cận lúc còn nhỏ có phải cũng là cái đức hạnh (đức hạnh thường là câu trêu đùa mang nghĩa xấu) này hay không?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ cười, dùng ngón tay thon dài đụng đụng gương mặt hắn, hắn cũng không quan tân, vẫn như cũ nhìn nơi hắn cảm thấy hứng thú.
Nghiêng đầu nhìn hắn, căn bản hắn cũng không để ý đến nàng, thân thể nho nhỏ nhưng cũng rất cố chấp. Nhìn hắn càng lúc càng thích, Nhạc Sở Nhân dùng sức nâng hắn lên, sau đó hôn một cái lên gương mặt mũm mĩn của hắn.
“Vương phi, ngài ôm đã lâu rồi, ngài đưa cho nô tỳ ôm đi, ngài nghỉ ngơi một chút.” Bà vú đi tới, thật đúng là nhạc sở nhân đã ôm Đồng Đồng thật lâu rồi, đã nửa canh giờ không sai biệt lắm.
“Ừ, xem hắn có muốn đi tiểu không, bồi dưỡng thói quen tốt, đến lúc đó hắn sẽ rất khi ít tè ra quần.” Đưa đứa nhỏ đến trong ngực bà vú, bộ dáng hắn vẫn không thay đổi.
Bà vú ôm đứa nhỏ ra bên ngoài đình phơi nắng, có thể là do trong nằm trong ngực bà vú thật sự thoải mái, phơi được một lúc lập tức nhắm mắt ngủ.
Ngồi trong đình nhìn ra ngoài, gương mặt nhạc sở nhân đầy mỉm cười, nàng không chút nào che giấu sự yêu thích của nàng đối với Đồng Đồng, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy hơi thở nhu hoà đầy mẫu tính (bản năng của người mẹ).
Đồng Đồng ngủ thiếp đi, bà vú lập tức ôm hắn đi trở về trong điện. Nhạc sở nhân cũng từ trong đình đi ra, bóng cây rậm rạp, bóng dáng Phong Duyên Tinh từ xa lại gần.
Hai cung nữ đi theo phía sau bà vú, phía sau Nhạc Sở Nhân lại có hai cung nữ theo sau, nàng dừng lại nhìn Phong Duyên Tinh đến gần, hai cung nữ cũng đứng lại bên cạnh nàng.
Nhìn hắn đến gần, khoé môi nhạc sở nhân mang theo nụ cười nhạt, tiểu tử này tiêu phí thời gian gần một tháng trong cung, liên tiếp gặp thất bại, hắn cũng bị nhiễm một cỗ tà khí khiến cả người hắn thêm tối tăm. Sắc mặt diẽn/d/l/quy/don trắng bệch, vừa nhìn giống như là người đang mang bệnh.
“Lại thất bại nữa rồi?” Cách nhau ước chừng khoảng ba thước, Nhạc Sở Nhân mở miệng nói, gióng nói rất nhẹ nhàng.
Vậy mà, Phong Duyên Tinh lại rất kì quái không trả lời nàng, ngược lại trực tiếp bước nhanh tới Nhạc Sở Nhân.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, cùng thời gian đó, Phong Duyên Tinh mạnh mẽ ra tay, bàn tay chụp đến Nhạc Sở Nhân, tốc độ cực nhanh mang theo tiếng gió.
Hai cung nữ đứng bên cạnh Nhạc Sở Nhân cũng đồng thời ra tay cản Phong Duyên Tinh lại, trong nháy mắt ba người triền đấu cùng nhau, trời trong nắng ấm bỗng nhiên biến sắc.
Nhạc sở nhân vội vã lui về phía sau, nhìn về ba người kia, hai cung nữ có thân thủ bất phàm, phong duyeent inh lại thay đổi thành dáng vẻ mèo ba chân, có thể đánh thiện chiến. Sắc mặt tái nhợt, mắt đăm đăm, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.
Trong lòng kêu không tốt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn bốn phía xung quanh, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây lại có vẻ quỷ dị.
Hộ vệ bốn phía nghe được động tĩnh, một khác sau lập tức tiến vào trong rừng mai. Một vài người đứng chắn trước người Nhạc Sở Nhân, những người khác lập tức gia nhập cùng hai cung nữ liên thủ, tập thể công kích Phong Duyên Tinh.
Tuy là tập thể công kích, nhưng lại không dám nặng tay, dù sao thân phận của hắn cũng bày ra trước mắt. Cho nên sau mấy hiệp, lực chiến đấu của Phong Duyên Tinh vẫn hung mãnh như cũ.
Rừng mai bị hắn tàn phá ngã một mảng lớn, tiếng vang rầm rầm rào rào vang lên không dứt bên tai.
“Trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh.” Nhạc sở nhân đứng trên bậc thang bên trong đình. Những hộ vệ kia không dám ra tay ngoand/d/le/quy/d0n nhạn thủ (ra tay độc ác) nàng đều nhìn thấy trong mắt, bởi vì dựa vào thị lực của nàng hoàn toàn theo kịp động tác của bọn họ.
Nhạc sở nhân hạ lệnh, chúng hộ vệ cùng hai cung nữ bên kia cũng trong nháy mắt lá gan cũng lớn hơn.
Phong Duyên Tinh thật giống như rất tức giận, sắc mặt trở nên hung ác, giống như là dã thú nổi điên.
Nhưng cũng thật may là công phu của Phong Duyên Tinh không cao, chỉ sau hai hiệp lập tức đã bị đám hộ vệ bắt được hai cánh tay, đồng thời một hộ vệ khác trực tiếp lấy khuỷu tay đánh ngay sau gáy hắn. Sau đó một tiếng khổ sở nức nở nghẹn ngào phát ra từ trong miệng Phong Duyên Tinh, sau đó hắn trợn mắt lên, thân thể mềm nhũn té xỉu.
Tất cả xảy ra quá mức bất ngờ, nhưng thật may là kết thúc rất nhanh. Ngự Hoa viên trở thành một mảnh hỗn độn, động tĩnh quá lớn cũng đưa đến một đám cấm quân mặc khôi giáp tay cầm binh khí, trong chớp mắt Ngự Hoa viên bị bao vây một vòng.
Nhạc Sở Nhân bước xuống bậc thang, đi từng bước một tới bên cạnh Phong Duyên Tinh đã bị té xỉu.
Hộ vệ một tấc cũng không rời vây bốn phía xung quanh Nhạc Sở Nhân, lúc này cả Ngự Hoa viên rộng lớn ngoại trừ cấm quân mặc khôi giáp phát ra âm thanh soàn soạt điếc tai, cũng không còn tiếng động nào nữa.
Dừng lại bên cạnh Phong Duyên Tinh, hít mũi một cái, sau đó Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cánh tay của hắn lên.d/d/l/q/d
Hai ngón tay bắt mạch của hắn, vẻ mặt trầm tĩnh. Ước chừng nửa phút sau, Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, vừa đứng lên vừa trầm giọng nói: “Kéo ống quần hắn lên, ta muốn nhìn một chút.”
“Vâng.” Hai hộ vệ lập tức động thủ, cởi giày của Phong Duyên Tinh ra, lại kéo ống quần của hắn lên, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài.
Đừng thấy tuổi của Phong Duyên Tinh không lớn lắm, chân ngược lại rất giống nam nhân trưởng thành, lông chân rất nhiều.
“Nhìn một chút, xem thử xem có vết thương hay không, ví dụ như vết thương do bị rắn hay chuột cắn.” Cúi đầu nhìn, Nhạc Sở Nhân gằn từng chữ.
Hai hộ vệ lập tức tra xét, tìm kiếm mấy lần, một hộ vệ lập tức phát hiện: “Bẩm báo Vương phi, trên cổ có hai lỗ nhỏ chắc là do rắn cắn.”
===========
Chương 131-2: Cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế 2
Khẽ nghiêng người, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy chỗ mắt cá chân kia có hai lỗ nhỏ, hiện lên màu tím đen, ẩn núp dưới đống lông chân tươi tốt, không tìm cẩn thận đúng là không thấy được.
"Được rồi, nâng hắn đến chỗ của Mẫn Thái phi đi. Nói cho Mẫn Thái phi lấy nhiều tỏi một chút giã nhỏ ra rồi nấu thành một chén nước tỏi cho hắn uống hết, sáng mai hắn sẽ tỉnh." Vẻ mặt lạnh nhạt, Nhạc Sở Nhân từng câu từng chữ phân phó.
"Vâng" hai hộ vệ nhanh nhẹn đi giày lại cho Phong Duyên Tinh, sau đó nâng hắn lên nhanh chóng rời đi.
"Chuyện như vậy không cần đi kinh động Hoàng thượng cùng Vương Gia, phái người thu dọn nơi này sạch sẽ." Dứt lời, Nhạc Sở Nhân nhấc chân rời đi, cả đám hộ vệ lập tức đuổi theo, thời gian này, ai cũng không dám cách nàng quá xa. Dù là mở to mắt cũng nhìn ra được, chỉ sợ có người muốn hại nàng. Dùng cái đồ tà môn gì khiến cho tâm trí Phong Duyên Tinh mê mẩn, may nhờ bọn họ rời đi không xa, nếu không hậu quả khó lường.
Trở trong điện thủ vệ sâm nghiêm, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống chốc lát lại đứng lên, trong đại sảnh vòng vo hai vòng, sau đó đi về phía cửa.
"Ngươi đi Vương phủ tìm Đinh Đương, bảo nàng đi tìm tử đảm và bột hùng hoàng, ngươi cầm về, tranh thủ trước lúc chạng vạng vẩy ở dưới tường hoàng cung, nhớ không thể để chỗ nào trống." Hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc, hộ vệ cũng cẩn thận nghe theo. Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, hắn chắp tay thi lễ sau đó liền rời đi.
Thở dài, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm vô tận, nên tới vẫn đến rồi!
Nhưng mà trước mắt, nàng phải tránh, chủ yếu không có thể đón đầu đối kháng. Đông Cương? Nếu thật là Đông Cương, xem ra bọn họ không hề sợ, đã vậy còn quá trắng trợn, còn chưa có rời đi Hoàng Thành đã xuống tay với nàng rồi.
Chỉ sợ cũng là biết nàng có thai thấy không hề có tính uy hiếp, cho nên tiện xuống tay.
Thời khắc này, nhiều hộ vệ hơn nữa bảo hộ nghiêm mật cũng có vẻ vô lực, bọn họ có thể tùy thời tìm chỗ trống chui vào, để cho nàng trở tay không kịp.
Nàng phải nghĩ vài biện pháp thật tốt, nếu như không được, phải gọi Thích Kiến từ Phương Bắc trở về, nếu không, nàng chỉ có thể ngồi chờ nhận lấy cái chết.
Đăng Cơ Đại Điển đi qua chính là yến hội, dựa theo an bài từ trước, có lẽ sẽ kéo dài cho đến nửa đêm mới có thể kết thúc.
Thế nhưng Phong Duyên Thương sau khi mặt trời xuống núi liền trở lại, bởi vì hắn biết chuyện hôm nay xảy ra ở Ngự Hoa Viên rồi.
Sắc mặt có chút không tốt, nhưng khi thấy Nhạc Sở Nhân giữa lông mày dâng lên một tia mềm mại, "Nàng không sao chứ?"
Nghiêng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Không có việc gì, người khác có phải không thích hợp hay không ta liếc qua là thấy được, sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy. Ngược lại hôm nay là ngày lễ Đăng Cơ, Sứ giả Đông Cương có bình thường không?" Người Đông cương tới, Nhạc Sở Nhân vẫn chưa từng thấy qua.
Giơ tay lên ôm eo nàng, vẻ mặt Phong Duyên Thương cố tình buông lỏng, mắt phượng như vực nước sâu, nếu không nhìn kỹ ngược lại không thấy được rằng hắn cố ý giấu đi sầu lo.
"Không có khác thường, ám vệ bí mật giám thị xung quanh dịch quán cũng không có phát hiện dị động. Xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đề phòng vô cùng sơ xót, không bằng ngày mai trở về Vương phủ thôi." Hoàng cung quá lớn, luôn có thể khiến người ta nhân cơ hội lợi dụng sơ hở.
"Ta đã sai người trong cung rắc thuốc bột phòng ngự rồi, vô luận như thế nào, bọn họ không dám tùy ý xông vào trong cung, chỉ có thể cho động vật tới khắp nơi hành động. Rắc thuốc bột, có thể phòng ngự hiệu quả." Thản nhiên nói xong, Nhạc Sở Nhân vẫn cảm thấy trong cung an toàn chút. Tối thiểu địa phương lớn, sẽ không để cho người dễ dàng tìm được hành tung của nàng như vậy.
Phong Duyên Thương không hề phản đối nữa, nhưng vẫn lo lắng như cũ. Hiện nay bọn họ chỉ có thể ở trong trạng thái yên lặng chờ đợi, có lòng tấn công, cũng tìm không được đối thủ.
"Thập Bát hắn sau khi tỉnh lại sẽ không phát điên nữa chứ?" Ôm cả nàng đi trở về phòng ngủ, ngọn đèn dầu phát sáng, an tĩnh khác thường.
"Sẽ không, nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian." Phong Duyên Tinh ở nơi hậu cung rất hẻo lánh, hơn nữa nơi đó chất đầy những âm cổ lúc dùng để thí nghiệm, có thể nói nơi đó âm khí tràn đầy. Những con rắn kia rất dễ dàng có thể men theo mùi vị tìm được hắn, hơn nữa nơi đó không có bất kỳ người nào, cho dù hắn bị cắn cũng không có người phát hiện.
"Quả thật rất hiểu biết về chúng ta, xem ra ta cần thiết phải tra một chút xem bên cạnh có phải có mật thám hay không rồi." Nghiêng người dựa vào đầu giường, từng động tác của hắn đều phong nhã như vậy, thế nhưng đôi mắt phượng tĩnh mịch cũng lóe ra mấy phần lạnh lẽo.
Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, "Con rắn kia tùy ý cắn một người là được, nhưng cấm vệ quân trong cung cũng mang theo vong tay tránh cổ được phân phát trước kia, hơn nữa bọn họ cũng đeo rất lâu rồi, rắn bị khống chế sẽ không tới gần bọn họ. Ngược lại gần một tháng qua Phong Duyên Tinh đều đắm mình trong âm cổ khắp người đều là âm khí, cho dù ta cho hắn uống thuốc nhưng thời gian ngắn ngủi, cho nên con rắn kia cũng rất dễ dàng tìm ra hắn. Người này rất am hiểu dùng vật chết, ta thật sự bội phục." Con ngươi trong suốt như nước suối, nàng nhẹ nhàng tự thuật, không thấy có chút gì lo lắng hay e ngại.
"Ta sẽ tăng thêm nhân thủ bảo vệ bên cạnh nàng." Hình như trừ cái này, hắn giống như cũng không làm được cái gì.
"Được." Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng không có biểu hiện ra, hắn vốn hay lo lắng, nếu nàng thấy bất an, hắn lại càng lo lắng hơn.
Hoàng đế lên ngôi đại xá thiên hạ, các nơi hành hương đổ về kinh thành, cả Hoàng thành có thể thấy được số lượng người tăng lên rất nhiều. Hơn nữa lui tới xem ra đều là các đoàn xe ngựa và đội kỵ mã không tầm thường, nhất thời dân chúng bên trong thành cũng ít đi dạo trên đường, tránh cho dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Bọn họ cũng rất bận rộn, hơn nữa đến nay Nhạc Sở Nhân vẫn không có thấy người đã là Hoàng đế Phong Duyên Thiệu, có thể thấy được bận rộn đến loại tình cảnh nào, ngay cả thời gian nhìn Phong Niên Đồng cũng không có.
Diêm Tô ở tại Triêu Cung, Triêu Cung này là nơi ở của Hoàng hậu từ trước, mỗi ngày phi tần khác đều sẽ phải tới thỉnh an, quy củ rất nhiều.
Lần này trở lại, Nhạc Sở Nhân cũng không tìm được Trần phi. Chỉ là hiện tại có lẽ bà ấy nên gọi là Trần thái phi rồi, Phong Duyên Thiệu lên ngôi, tự nhiên bối phận của bà ấy sẽ tăng lên. Nhưng người này đã không ở trong cung rồi, hình như lúc nào thì rời đi mọi người trong cung cũng không biết.
"Bà ấy bị Hoàng thượng đưa đến Mai Sơn rồi." Người khác không biết, không có nghĩa là Diêm Tô không biết. Hai người đi thật chậm trong hành lang dài, sau lưng có mười cung nhân đi theo. Nàng mặc một thân váy màu vàng hơi đỏ hoa lệ kéo đất, ung dung cao quý.
"Mai Sơn?" Nhạc Sở Nhân nhất thời không nhớ nổi Mai Sơn này là nơi nào.
"Phụ cận Hoàng Lăng, Thanh Từ Am, bà xuống tóc xuất gia rồi." Nói đến nữ nhân tao nhã độc nhất vô nhị đó, ngữ điệu Diêm Tô mang theo nhàn nhạt kính nể cùng tiếc hận.
"Thật sự xuất gia rồi, làm thật quyết tuyệt." Nhạc Sở Nhân cảm thán một tiếng, tiến hành bí mật như thế, thế nhưng nàng vẫn luôn không biết. Xem ra Phong Duyên Thiệu cũng rất muốn bảo vệ nàng, chẳng thế mà một chút tiếng gió cũng không lộ ra.
"Đúng vậy, trên đời này sợ rằng sẽ không bao giờ cò xuất hiện nữ tử như vậy nữa. Lúc bà ấy rời đi thật nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ có lẽ chờ đợi đã lâu." Cái chỗ này chính là một lồng giam hoa lệ, có người chen chúc đến vỡ đầu cũng muốn vào, có người lại hận không được có thể thêm một đôi cánh để bay ra ngoài, tư vị trong đó chỉ có những người trải qua mới hiểu.
"Mỗi người có một mệnh riêng, thứ theo đuổi cũng không giống nhau." Mặc dù nàng cũng không lý giải hết ý nghĩ của Trần phi, nhưng nàng rất bội phục.
"Vậy cũng được." Diêm Tô cười khẽ, hiện nay mà nói, nàng là nữ nhân phong quanh nhất trên đời này.
Đi ra hành lang, trước mắt là một hòn non bộ. Ở giữa hòn non bộ có rất nhiều đá cuội được trải tạo thành đường nhỏ, từ nơi này đi vào là một cái đình, mà bên kia đình là nơi trồng trọt các loại cúc. Thế nhưng Nhạc Sở Nhân chưa từng quên, năm trước, nàng ở nơi này thấy Phong Triệu Thiên. Về sau Trần phi phong tình vô song xuất hiện, hoa cúc tuyệt mỹ, cũng làm nổi bật lên nàng kia xinh đẹp tuyệt luân.
Mùa này hoa cúc vẫn chưa nở, một mảnh kia cũng trống trơn, xa xa nhìn một vùng rộng lớn cùng với cung điện phồn hoa không hợp nhau.
Cất bước bước lên đình, Diêm Tô đi vào trước một bước, phía sau Nhạc Sở Nhân lại ngừng trên bậc thang. Ngửa đầu, trên bầu trời canh thẳm xuất hiện một vài điểm trắng như có như không, bay lượn, rất không thu hút.
"Nhìn cái gì vậy?" Đi vào đình phát hiện Nhạc Sở Nhân không có theo tới, xoay người, thấy Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn trời.
"Một con chim bồ câu." Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt, lạnh nhạt nói.
Vừa nghe thấy là động vật, Diêm Tô ít nhiều gì cũng có chút kiêng kỵ, "Có thể có nguy hiểm không?" Khi đó Ô Nha đã khiến nàng khẩn trương rất lâu.
"Có lẽ không có, nếu như ta đoán không sai, đây là bồ câu đưa tin của Bùi Tập Dạ." Dứt lời, Nhạc Sở Nhân hé miệng huýt sáo một tiếng, không có nhiều vang dội, nhưng con chim bồ câu quanh quẩn trên bầu trời kia thật giống như nghe thấy.
Trong chớp mắt bay xuống, phành phạch trực tiếp đỗ xuống đầu vai Nhạc Sở Nhân.
Diêm Tô nhìn chăm chú, cũng rất sợ xảy ra chuyện.
Bắt được chim bồ câu trắng, trên chân nó quả thật mang theo một cái ống trúc nhỏ. Cởi xuống, sau đó buông chim bồ câu trắng ra, chim bồ câu trắng lại bay đến nóc đình, cũng không hề rời đi.
Rút tờ giấy trong ống trúc ra, bên kia Diêm Tô cũng đi xuống.
"Lại chỉ trích ngươi?" Chuyện Bùi Tập Dạ lên án (chỉ trích và tố cáo) nàng Diêm Tô cũng biết, bởi vì thời gian trước nàng cũng xem qua những lá thư đưa tới, thấy nàng (NSN) im lặng.
"Không phải." Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân đưa tờ giấy cho Diêm Tô, để chính nàng nhìn.
Diêm Tô nhận lấy, trong nháy mắt chân mày liền nhíu lại, "Đều chết hết."
"Mặc dù quân đội của hắn ta chưa từng thấy qua, nhưng lời đồn bọn họ tiến quân thần tốc tiến vào Tây Cương ta có nghe, đều rất vạm vỡ. Hơn hai trăm người, chết không có một chút động tĩnh, lần này hắn thật sự gặp phải cường địch rồi." Tờ giấy là Bùi Tập Dạ đưa tới cho nàng, nói cho nàng biết lần này hắn gặp phải phiền toái lớn rồi.
Hắn không địch lại, hỏi thăm Nhạc Sở Nhân có hay không có phương pháp đối kháng.
"Tuy nói đây cũng coi việc tốt, nhưng uy hiếp như vậy đến Bắc Vương còn phải sợ. Nếu có thể lựa chọn, Bắc Vương kia tuy là kẻ địch xấu xa thế nhưng so với cái kẻ địch quỷ dị mở hồ bất định này tốt hơn nhiều." Trong mắt Diêm Tô xẹt qua vẻ rầu rĩ, vì lo lắng cho Diêm Cận cùng Diêm Trữ quân.
"Đúng vậy, hiện chúng ta đều phải cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế. Mấy ngày nay đối xử với người Đông Cương này, phải phục vụ giống như khách quý siêu cấp, thế nhưng chuyện ngày Phong Duyên Tinh gặp ám toán công kích kia cũng phải đè xuống không được tra nữa, mệt cho hắn còn có lá gan mang theo đại quân đi biên quan khiêu khích. Còn hỏi ta có biện pháp chống đỡ hay không? Ta bây giờ còn không có lo xong thân mình, hoàn toàn không giúp được hắn." Thở dài một tiếng, lông mày khẽ nhíu, làm sao
Edit: Nhạn.
Đế vương lên ngôi, khắp chốn mừng vui.
Vạn vật sinh sôi, chiến sự với Nam Cương cũng vừa mới ngừng, đế vương đăng cơ, Thế tử giáng thế , đầu đường cuối ngõ nơi đâu cũng có những lời truyền tụng cát tường. Đây là thời cơ mà ông trời ban cho, là điềm lành là may mắn, tương lai của Đại Yến chắc chắn được kỳ vọng rất cao.
Đại điển đăng cơ của đế vương cùng đại điển phong Hậu một trước một sau, tiến hành tại tế đàn của hoàng gia. Ngày hôm đó, cho dù là Phong Duyên Thiệu hay là Diêm Tô cùng với triều thần, còn có tân khách đều đã đi đến tế đàn, mà những cung điện khác vẫn như cũ đều có cấm quân sâm nghiêm canh giữ, thật giống như không có gì xảy ra.
Ngự Hoa Viên, hoa mai cũng từ từ rơi rụng.
Bụi rậm dưới bóng cây, một cái đình u tĩnh đứng sừng sững bên trong hoa viên thâm sâu.
Rào chắn tinh xảo, bàn ghế bằng cẩm thạch đặt sát nhau bên trong đình. Bên ngoài đình đứng bốn năm cung nhân cùng với một phụ nhân đẫy đà, đó là năm bà vú độ tuổi trung niên.
Trong đình, nhạc sở nhân ngồi trên ghế mộc lan, trên đùi phủ lên một cái mền mềm mại, trên đó ngồi một oa nhi.
Hôm nay là đại điển đăng cơ của Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cũng không đi tham gia. Thứ nhất là do mang thai một thời gian dài nên không đứng lâu được, thứ hai là Đông Cương cũng đến tham gia, Phong Duyên thương lo lắng người Đông Cương sẽ âm thầm làm ra chuyện gì mờ ám. Hiện tại nàng không thể nào phản kháng được, rất dễ dàng bị mắc bẫy.
Cho nên, nhạc sở nhân ở trong đình nhỏ bên trong thâm cung này cùng với Đồng Đồng, khuôn viên khoảng trăm thước, thủ hộ cực kỳ chặc chẽ.
Năm bà vú không dám ngồi, chỉ có một mình Nhạc Sở Nhân ngồi. Đầu nàng dựa vào khuỷu tay, gương mặt nhỏ nhắn nay đã đầy đặn hơn rất nhiều hơi nghiêm túc đang true đùa đứa nhỏ, hắn cũng thực ít nói cười.
Đứa nhỏ này thật giống với người của Diêm gia, không nói không cười, có rất nhiều chỗ giống với Diêm Cận, ít ra trên gương mặt của Diêm Tô lúc nào cũng treo lên nụ cười dịu dàng.
“Đồng đồng, nói cho nương nghe, có phải là ngươi muốn đi tiểu tiện?” Hôm nay buổi sáng đứa nhỏ này đã tiểu lên trên người nàng một lần rồi, cho nên lúc này Nhạc Sở Nhân cố ý đặt một tấm thảm trên đùi nàng, chính là vì sợ hắn sẽ lại đi tiểu trên người nàng một lần nữa.
Chỉ là đứa nhỏ nghe cũng nghe không hiểu những lời nàng nói, đôi mắt đen bóng xoay xoay không biết là đang nhìn cái gì, tinh thần rất tập trung.
“Ngươi đứa nhỏ này, vẻ mặt thật giống như cữu cữu của ngươi, cũng không biết Diêm Cận lúc còn nhỏ có phải cũng là cái đức hạnh (đức hạnh thường là câu trêu đùa mang nghĩa xấu) này hay không?” Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ cười, dùng ngón tay thon dài đụng đụng gương mặt hắn, hắn cũng không quan tân, vẫn như cũ nhìn nơi hắn cảm thấy hứng thú.
Nghiêng đầu nhìn hắn, căn bản hắn cũng không để ý đến nàng, thân thể nho nhỏ nhưng cũng rất cố chấp. Nhìn hắn càng lúc càng thích, Nhạc Sở Nhân dùng sức nâng hắn lên, sau đó hôn một cái lên gương mặt mũm mĩn của hắn.
“Vương phi, ngài ôm đã lâu rồi, ngài đưa cho nô tỳ ôm đi, ngài nghỉ ngơi một chút.” Bà vú đi tới, thật đúng là nhạc sở nhân đã ôm Đồng Đồng thật lâu rồi, đã nửa canh giờ không sai biệt lắm.
“Ừ, xem hắn có muốn đi tiểu không, bồi dưỡng thói quen tốt, đến lúc đó hắn sẽ rất khi ít tè ra quần.” Đưa đứa nhỏ đến trong ngực bà vú, bộ dáng hắn vẫn không thay đổi.
Bà vú ôm đứa nhỏ ra bên ngoài đình phơi nắng, có thể là do trong nằm trong ngực bà vú thật sự thoải mái, phơi được một lúc lập tức nhắm mắt ngủ.
Ngồi trong đình nhìn ra ngoài, gương mặt nhạc sở nhân đầy mỉm cười, nàng không chút nào che giấu sự yêu thích của nàng đối với Đồng Đồng, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy hơi thở nhu hoà đầy mẫu tính (bản năng của người mẹ).
Đồng Đồng ngủ thiếp đi, bà vú lập tức ôm hắn đi trở về trong điện. Nhạc sở nhân cũng từ trong đình đi ra, bóng cây rậm rạp, bóng dáng Phong Duyên Tinh từ xa lại gần.
Hai cung nữ đi theo phía sau bà vú, phía sau Nhạc Sở Nhân lại có hai cung nữ theo sau, nàng dừng lại nhìn Phong Duyên Tinh đến gần, hai cung nữ cũng đứng lại bên cạnh nàng.
Nhìn hắn đến gần, khoé môi nhạc sở nhân mang theo nụ cười nhạt, tiểu tử này tiêu phí thời gian gần một tháng trong cung, liên tiếp gặp thất bại, hắn cũng bị nhiễm một cỗ tà khí khiến cả người hắn thêm tối tăm. Sắc mặt diẽn/d/l/quy/don trắng bệch, vừa nhìn giống như là người đang mang bệnh.
“Lại thất bại nữa rồi?” Cách nhau ước chừng khoảng ba thước, Nhạc Sở Nhân mở miệng nói, gióng nói rất nhẹ nhàng.
Vậy mà, Phong Duyên Tinh lại rất kì quái không trả lời nàng, ngược lại trực tiếp bước nhanh tới Nhạc Sở Nhân.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, cùng thời gian đó, Phong Duyên Tinh mạnh mẽ ra tay, bàn tay chụp đến Nhạc Sở Nhân, tốc độ cực nhanh mang theo tiếng gió.
Hai cung nữ đứng bên cạnh Nhạc Sở Nhân cũng đồng thời ra tay cản Phong Duyên Tinh lại, trong nháy mắt ba người triền đấu cùng nhau, trời trong nắng ấm bỗng nhiên biến sắc.
Nhạc sở nhân vội vã lui về phía sau, nhìn về ba người kia, hai cung nữ có thân thủ bất phàm, phong duyeent inh lại thay đổi thành dáng vẻ mèo ba chân, có thể đánh thiện chiến. Sắc mặt tái nhợt, mắt đăm đăm, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.
Trong lòng kêu không tốt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn bốn phía xung quanh, bầu trời xanh thẳm không có một đám mây lại có vẻ quỷ dị.
Hộ vệ bốn phía nghe được động tĩnh, một khác sau lập tức tiến vào trong rừng mai. Một vài người đứng chắn trước người Nhạc Sở Nhân, những người khác lập tức gia nhập cùng hai cung nữ liên thủ, tập thể công kích Phong Duyên Tinh.
Tuy là tập thể công kích, nhưng lại không dám nặng tay, dù sao thân phận của hắn cũng bày ra trước mắt. Cho nên sau mấy hiệp, lực chiến đấu của Phong Duyên Tinh vẫn hung mãnh như cũ.
Rừng mai bị hắn tàn phá ngã một mảng lớn, tiếng vang rầm rầm rào rào vang lên không dứt bên tai.
“Trực tiếp đánh cho hắn bất tỉnh.” Nhạc sở nhân đứng trên bậc thang bên trong đình. Những hộ vệ kia không dám ra tay ngoand/d/le/quy/d0n nhạn thủ (ra tay độc ác) nàng đều nhìn thấy trong mắt, bởi vì dựa vào thị lực của nàng hoàn toàn theo kịp động tác của bọn họ.
Nhạc sở nhân hạ lệnh, chúng hộ vệ cùng hai cung nữ bên kia cũng trong nháy mắt lá gan cũng lớn hơn.
Phong Duyên Tinh thật giống như rất tức giận, sắc mặt trở nên hung ác, giống như là dã thú nổi điên.
Nhưng cũng thật may là công phu của Phong Duyên Tinh không cao, chỉ sau hai hiệp lập tức đã bị đám hộ vệ bắt được hai cánh tay, đồng thời một hộ vệ khác trực tiếp lấy khuỷu tay đánh ngay sau gáy hắn. Sau đó một tiếng khổ sở nức nở nghẹn ngào phát ra từ trong miệng Phong Duyên Tinh, sau đó hắn trợn mắt lên, thân thể mềm nhũn té xỉu.
Tất cả xảy ra quá mức bất ngờ, nhưng thật may là kết thúc rất nhanh. Ngự Hoa viên trở thành một mảnh hỗn độn, động tĩnh quá lớn cũng đưa đến một đám cấm quân mặc khôi giáp tay cầm binh khí, trong chớp mắt Ngự Hoa viên bị bao vây một vòng.
Nhạc Sở Nhân bước xuống bậc thang, đi từng bước một tới bên cạnh Phong Duyên Tinh đã bị té xỉu.
Hộ vệ một tấc cũng không rời vây bốn phía xung quanh Nhạc Sở Nhân, lúc này cả Ngự Hoa viên rộng lớn ngoại trừ cấm quân mặc khôi giáp phát ra âm thanh soàn soạt điếc tai, cũng không còn tiếng động nào nữa.
Dừng lại bên cạnh Phong Duyên Tinh, hít mũi một cái, sau đó Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cánh tay của hắn lên.d/d/l/q/d
Hai ngón tay bắt mạch của hắn, vẻ mặt trầm tĩnh. Ước chừng nửa phút sau, Nhạc Sở Nhân thở dài một hơi, vừa đứng lên vừa trầm giọng nói: “Kéo ống quần hắn lên, ta muốn nhìn một chút.”
“Vâng.” Hai hộ vệ lập tức động thủ, cởi giày của Phong Duyên Tinh ra, lại kéo ống quần của hắn lên, từ đầu gối trở xuống đều lộ ra bên ngoài.
Đừng thấy tuổi của Phong Duyên Tinh không lớn lắm, chân ngược lại rất giống nam nhân trưởng thành, lông chân rất nhiều.
“Nhìn một chút, xem thử xem có vết thương hay không, ví dụ như vết thương do bị rắn hay chuột cắn.” Cúi đầu nhìn, Nhạc Sở Nhân gằn từng chữ.
Hai hộ vệ lập tức tra xét, tìm kiếm mấy lần, một hộ vệ lập tức phát hiện: “Bẩm báo Vương phi, trên cổ có hai lỗ nhỏ chắc là do rắn cắn.”
===========
Chương 131-2: Cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế 2
Khẽ nghiêng người, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy chỗ mắt cá chân kia có hai lỗ nhỏ, hiện lên màu tím đen, ẩn núp dưới đống lông chân tươi tốt, không tìm cẩn thận đúng là không thấy được.
"Được rồi, nâng hắn đến chỗ của Mẫn Thái phi đi. Nói cho Mẫn Thái phi lấy nhiều tỏi một chút giã nhỏ ra rồi nấu thành một chén nước tỏi cho hắn uống hết, sáng mai hắn sẽ tỉnh." Vẻ mặt lạnh nhạt, Nhạc Sở Nhân từng câu từng chữ phân phó.
"Vâng" hai hộ vệ nhanh nhẹn đi giày lại cho Phong Duyên Tinh, sau đó nâng hắn lên nhanh chóng rời đi.
"Chuyện như vậy không cần đi kinh động Hoàng thượng cùng Vương Gia, phái người thu dọn nơi này sạch sẽ." Dứt lời, Nhạc Sở Nhân nhấc chân rời đi, cả đám hộ vệ lập tức đuổi theo, thời gian này, ai cũng không dám cách nàng quá xa. Dù là mở to mắt cũng nhìn ra được, chỉ sợ có người muốn hại nàng. Dùng cái đồ tà môn gì khiến cho tâm trí Phong Duyên Tinh mê mẩn, may nhờ bọn họ rời đi không xa, nếu không hậu quả khó lường.
Trở trong điện thủ vệ sâm nghiêm, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống chốc lát lại đứng lên, trong đại sảnh vòng vo hai vòng, sau đó đi về phía cửa.
"Ngươi đi Vương phủ tìm Đinh Đương, bảo nàng đi tìm tử đảm và bột hùng hoàng, ngươi cầm về, tranh thủ trước lúc chạng vạng vẩy ở dưới tường hoàng cung, nhớ không thể để chỗ nào trống." Hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc, hộ vệ cũng cẩn thận nghe theo. Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, hắn chắp tay thi lễ sau đó liền rời đi.
Thở dài, Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm vô tận, nên tới vẫn đến rồi!
Nhưng mà trước mắt, nàng phải tránh, chủ yếu không có thể đón đầu đối kháng. Đông Cương? Nếu thật là Đông Cương, xem ra bọn họ không hề sợ, đã vậy còn quá trắng trợn, còn chưa có rời đi Hoàng Thành đã xuống tay với nàng rồi.
Chỉ sợ cũng là biết nàng có thai thấy không hề có tính uy hiếp, cho nên tiện xuống tay.
Thời khắc này, nhiều hộ vệ hơn nữa bảo hộ nghiêm mật cũng có vẻ vô lực, bọn họ có thể tùy thời tìm chỗ trống chui vào, để cho nàng trở tay không kịp.
Nàng phải nghĩ vài biện pháp thật tốt, nếu như không được, phải gọi Thích Kiến từ Phương Bắc trở về, nếu không, nàng chỉ có thể ngồi chờ nhận lấy cái chết.
Đăng Cơ Đại Điển đi qua chính là yến hội, dựa theo an bài từ trước, có lẽ sẽ kéo dài cho đến nửa đêm mới có thể kết thúc.
Thế nhưng Phong Duyên Thương sau khi mặt trời xuống núi liền trở lại, bởi vì hắn biết chuyện hôm nay xảy ra ở Ngự Hoa Viên rồi.
Sắc mặt có chút không tốt, nhưng khi thấy Nhạc Sở Nhân giữa lông mày dâng lên một tia mềm mại, "Nàng không sao chứ?"
Nghiêng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Không có việc gì, người khác có phải không thích hợp hay không ta liếc qua là thấy được, sẽ không dễ dàng bị tính kế như vậy. Ngược lại hôm nay là ngày lễ Đăng Cơ, Sứ giả Đông Cương có bình thường không?" Người Đông cương tới, Nhạc Sở Nhân vẫn chưa từng thấy qua.
Giơ tay lên ôm eo nàng, vẻ mặt Phong Duyên Thương cố tình buông lỏng, mắt phượng như vực nước sâu, nếu không nhìn kỹ ngược lại không thấy được rằng hắn cố ý giấu đi sầu lo.
"Không có khác thường, ám vệ bí mật giám thị xung quanh dịch quán cũng không có phát hiện dị động. Xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đề phòng vô cùng sơ xót, không bằng ngày mai trở về Vương phủ thôi." Hoàng cung quá lớn, luôn có thể khiến người ta nhân cơ hội lợi dụng sơ hở.
"Ta đã sai người trong cung rắc thuốc bột phòng ngự rồi, vô luận như thế nào, bọn họ không dám tùy ý xông vào trong cung, chỉ có thể cho động vật tới khắp nơi hành động. Rắc thuốc bột, có thể phòng ngự hiệu quả." Thản nhiên nói xong, Nhạc Sở Nhân vẫn cảm thấy trong cung an toàn chút. Tối thiểu địa phương lớn, sẽ không để cho người dễ dàng tìm được hành tung của nàng như vậy.
Phong Duyên Thương không hề phản đối nữa, nhưng vẫn lo lắng như cũ. Hiện nay bọn họ chỉ có thể ở trong trạng thái yên lặng chờ đợi, có lòng tấn công, cũng tìm không được đối thủ.
"Thập Bát hắn sau khi tỉnh lại sẽ không phát điên nữa chứ?" Ôm cả nàng đi trở về phòng ngủ, ngọn đèn dầu phát sáng, an tĩnh khác thường.
"Sẽ không, nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian." Phong Duyên Tinh ở nơi hậu cung rất hẻo lánh, hơn nữa nơi đó chất đầy những âm cổ lúc dùng để thí nghiệm, có thể nói nơi đó âm khí tràn đầy. Những con rắn kia rất dễ dàng có thể men theo mùi vị tìm được hắn, hơn nữa nơi đó không có bất kỳ người nào, cho dù hắn bị cắn cũng không có người phát hiện.
"Quả thật rất hiểu biết về chúng ta, xem ra ta cần thiết phải tra một chút xem bên cạnh có phải có mật thám hay không rồi." Nghiêng người dựa vào đầu giường, từng động tác của hắn đều phong nhã như vậy, thế nhưng đôi mắt phượng tĩnh mịch cũng lóe ra mấy phần lạnh lẽo.
Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, "Con rắn kia tùy ý cắn một người là được, nhưng cấm vệ quân trong cung cũng mang theo vong tay tránh cổ được phân phát trước kia, hơn nữa bọn họ cũng đeo rất lâu rồi, rắn bị khống chế sẽ không tới gần bọn họ. Ngược lại gần một tháng qua Phong Duyên Tinh đều đắm mình trong âm cổ khắp người đều là âm khí, cho dù ta cho hắn uống thuốc nhưng thời gian ngắn ngủi, cho nên con rắn kia cũng rất dễ dàng tìm ra hắn. Người này rất am hiểu dùng vật chết, ta thật sự bội phục." Con ngươi trong suốt như nước suối, nàng nhẹ nhàng tự thuật, không thấy có chút gì lo lắng hay e ngại.
"Ta sẽ tăng thêm nhân thủ bảo vệ bên cạnh nàng." Hình như trừ cái này, hắn giống như cũng không làm được cái gì.
"Được." Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng không có biểu hiện ra, hắn vốn hay lo lắng, nếu nàng thấy bất an, hắn lại càng lo lắng hơn.
Hoàng đế lên ngôi đại xá thiên hạ, các nơi hành hương đổ về kinh thành, cả Hoàng thành có thể thấy được số lượng người tăng lên rất nhiều. Hơn nữa lui tới xem ra đều là các đoàn xe ngựa và đội kỵ mã không tầm thường, nhất thời dân chúng bên trong thành cũng ít đi dạo trên đường, tránh cho dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Bọn họ cũng rất bận rộn, hơn nữa đến nay Nhạc Sở Nhân vẫn không có thấy người đã là Hoàng đế Phong Duyên Thiệu, có thể thấy được bận rộn đến loại tình cảnh nào, ngay cả thời gian nhìn Phong Niên Đồng cũng không có.
Diêm Tô ở tại Triêu Cung, Triêu Cung này là nơi ở của Hoàng hậu từ trước, mỗi ngày phi tần khác đều sẽ phải tới thỉnh an, quy củ rất nhiều.
Lần này trở lại, Nhạc Sở Nhân cũng không tìm được Trần phi. Chỉ là hiện tại có lẽ bà ấy nên gọi là Trần thái phi rồi, Phong Duyên Thiệu lên ngôi, tự nhiên bối phận của bà ấy sẽ tăng lên. Nhưng người này đã không ở trong cung rồi, hình như lúc nào thì rời đi mọi người trong cung cũng không biết.
"Bà ấy bị Hoàng thượng đưa đến Mai Sơn rồi." Người khác không biết, không có nghĩa là Diêm Tô không biết. Hai người đi thật chậm trong hành lang dài, sau lưng có mười cung nhân đi theo. Nàng mặc một thân váy màu vàng hơi đỏ hoa lệ kéo đất, ung dung cao quý.
"Mai Sơn?" Nhạc Sở Nhân nhất thời không nhớ nổi Mai Sơn này là nơi nào.
"Phụ cận Hoàng Lăng, Thanh Từ Am, bà xuống tóc xuất gia rồi." Nói đến nữ nhân tao nhã độc nhất vô nhị đó, ngữ điệu Diêm Tô mang theo nhàn nhạt kính nể cùng tiếc hận.
"Thật sự xuất gia rồi, làm thật quyết tuyệt." Nhạc Sở Nhân cảm thán một tiếng, tiến hành bí mật như thế, thế nhưng nàng vẫn luôn không biết. Xem ra Phong Duyên Thiệu cũng rất muốn bảo vệ nàng, chẳng thế mà một chút tiếng gió cũng không lộ ra.
"Đúng vậy, trên đời này sợ rằng sẽ không bao giờ cò xuất hiện nữ tử như vậy nữa. Lúc bà ấy rời đi thật nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ có lẽ chờ đợi đã lâu." Cái chỗ này chính là một lồng giam hoa lệ, có người chen chúc đến vỡ đầu cũng muốn vào, có người lại hận không được có thể thêm một đôi cánh để bay ra ngoài, tư vị trong đó chỉ có những người trải qua mới hiểu.
"Mỗi người có một mệnh riêng, thứ theo đuổi cũng không giống nhau." Mặc dù nàng cũng không lý giải hết ý nghĩ của Trần phi, nhưng nàng rất bội phục.
"Vậy cũng được." Diêm Tô cười khẽ, hiện nay mà nói, nàng là nữ nhân phong quanh nhất trên đời này.
Đi ra hành lang, trước mắt là một hòn non bộ. Ở giữa hòn non bộ có rất nhiều đá cuội được trải tạo thành đường nhỏ, từ nơi này đi vào là một cái đình, mà bên kia đình là nơi trồng trọt các loại cúc. Thế nhưng Nhạc Sở Nhân chưa từng quên, năm trước, nàng ở nơi này thấy Phong Triệu Thiên. Về sau Trần phi phong tình vô song xuất hiện, hoa cúc tuyệt mỹ, cũng làm nổi bật lên nàng kia xinh đẹp tuyệt luân.
Mùa này hoa cúc vẫn chưa nở, một mảnh kia cũng trống trơn, xa xa nhìn một vùng rộng lớn cùng với cung điện phồn hoa không hợp nhau.
Cất bước bước lên đình, Diêm Tô đi vào trước một bước, phía sau Nhạc Sở Nhân lại ngừng trên bậc thang. Ngửa đầu, trên bầu trời canh thẳm xuất hiện một vài điểm trắng như có như không, bay lượn, rất không thu hút.
"Nhìn cái gì vậy?" Đi vào đình phát hiện Nhạc Sở Nhân không có theo tới, xoay người, thấy Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn trời.
"Một con chim bồ câu." Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt, lạnh nhạt nói.
Vừa nghe thấy là động vật, Diêm Tô ít nhiều gì cũng có chút kiêng kỵ, "Có thể có nguy hiểm không?" Khi đó Ô Nha đã khiến nàng khẩn trương rất lâu.
"Có lẽ không có, nếu như ta đoán không sai, đây là bồ câu đưa tin của Bùi Tập Dạ." Dứt lời, Nhạc Sở Nhân hé miệng huýt sáo một tiếng, không có nhiều vang dội, nhưng con chim bồ câu quanh quẩn trên bầu trời kia thật giống như nghe thấy.
Trong chớp mắt bay xuống, phành phạch trực tiếp đỗ xuống đầu vai Nhạc Sở Nhân.
Diêm Tô nhìn chăm chú, cũng rất sợ xảy ra chuyện.
Bắt được chim bồ câu trắng, trên chân nó quả thật mang theo một cái ống trúc nhỏ. Cởi xuống, sau đó buông chim bồ câu trắng ra, chim bồ câu trắng lại bay đến nóc đình, cũng không hề rời đi.
Rút tờ giấy trong ống trúc ra, bên kia Diêm Tô cũng đi xuống.
"Lại chỉ trích ngươi?" Chuyện Bùi Tập Dạ lên án (chỉ trích và tố cáo) nàng Diêm Tô cũng biết, bởi vì thời gian trước nàng cũng xem qua những lá thư đưa tới, thấy nàng (NSN) im lặng.
"Không phải." Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân đưa tờ giấy cho Diêm Tô, để chính nàng nhìn.
Diêm Tô nhận lấy, trong nháy mắt chân mày liền nhíu lại, "Đều chết hết."
"Mặc dù quân đội của hắn ta chưa từng thấy qua, nhưng lời đồn bọn họ tiến quân thần tốc tiến vào Tây Cương ta có nghe, đều rất vạm vỡ. Hơn hai trăm người, chết không có một chút động tĩnh, lần này hắn thật sự gặp phải cường địch rồi." Tờ giấy là Bùi Tập Dạ đưa tới cho nàng, nói cho nàng biết lần này hắn gặp phải phiền toái lớn rồi.
Hắn không địch lại, hỏi thăm Nhạc Sở Nhân có hay không có phương pháp đối kháng.
"Tuy nói đây cũng coi việc tốt, nhưng uy hiếp như vậy đến Bắc Vương còn phải sợ. Nếu có thể lựa chọn, Bắc Vương kia tuy là kẻ địch xấu xa thế nhưng so với cái kẻ địch quỷ dị mở hồ bất định này tốt hơn nhiều." Trong mắt Diêm Tô xẹt qua vẻ rầu rĩ, vì lo lắng cho Diêm Cận cùng Diêm Trữ quân.
"Đúng vậy, hiện chúng ta đều phải cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế. Mấy ngày nay đối xử với người Đông Cương này, phải phục vụ giống như khách quý siêu cấp, thế nhưng chuyện ngày Phong Duyên Tinh gặp ám toán công kích kia cũng phải đè xuống không được tra nữa, mệt cho hắn còn có lá gan mang theo đại quân đi biên quan khiêu khích. Còn hỏi ta có biện pháp chống đỡ hay không? Ta bây giờ còn không có lo xong thân mình, hoàn toàn không giúp được hắn." Thở dài một tiếng, lông mày khẽ nhíu, làm sao