Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 137: Người thần bí

Chương 137: Người thần bí
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Vương phi!!” Hộ vệ xông lên, một người nhanh chóng xốc rèm kiệu lên, chỉ nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngã quỵ ở bên trong, cái trán đầy máu.

Tận mắt nhìn một màn này, mọi người đều cả kinh.

“Vương phi, ngài không sao chứ?” Hộ vệ rũ áo choàng đắp người cho nàng thế nhưng lại không dám động vào nàng.

“Không có việc gì, đều tránh ra.” Máu từ trán chảy xuống khiến nàng căn bản không thể mở nổi mắt.

“Thuộc hạ nên làm cái gì? Chúng ta lập tức hồi phủ?” Nghe thấy nàng nói chuyện, mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi, nói chuyện còn mạch lạc như vậy, hẳn là không có việc gì đi.

“Chờ một chút đi, tất cả đều tránh ra, đừng ngăn cản không khí lưu thông.” Nàng cảm thấy thật choáng váng, trong đầu tựa như trời nghiêng đất lệch, lỗ tai cũng ong ong, thể như có bộ mô-tơ đang gia tốc chuyển động trong đầu nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Hộ vệ chần chờ, quay đầu liếc nhau một cái, có một người vội vàng rời đi, những người còn lại vây quanh kiệu, cửa sổ, rèm kiệu đều mở hết ra để lưu thông không khí.

Bên trong kiệu, Nhạc Sở Nhân dựa người lên đệm mềm, bởi vì choáng, lại có máu chảy xuống mắt, nàng vẫn không thể mở mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên bị thế này, vài lần đều phát sinh lúc nàng vừa tỉnh ngủ. Nhưng cũng chỉ hơi có chút váng đầu, nằm nghỉ một lát là ổn.

Làn nầy thời gian quá dài, thế nhưng nàng cũng không cảm thấy quá nghiêm trọng.

Trời vẫn mưa như vậy, có xu thế ngày càng mưa to hơn. Đám hộ vệ toàn thân ướt đẫm vây quanh cỗ kiệu, hình ảnh này trong ngõ nhỏ quả thực bắt mắt. Thế nhưng trong thời tiết mưa to như giông bão thế này, ai cũng không muốn đi ra ngoài, nếu không trong thành lại có thêm lời đồn.

Ước chừng qua hai khắc, một nhóm người đội mưa tức tốc chạy tới.

Người đi đầu mặc trường bào nguyệt sắc, thế nhưng đã bị mưa làm cho ướt hết. Bạch y nhiễm đầy nước bùn, hắn lại chạy rất nhanh, nước dơ càng bắn tợn lên y phục hắn.

Vừa liếc mắt một cái đã thấy cỗ kiệu nằm trong con ngõ nhỏ, đôi mày Phong Duyên Thương nhăn thành chữ xuyên. Hắn trực tiếp ngồi xuống, trường bào vừa ướt vừa bẩn, hắn vẫn như cũ không thèm để ý.

“Sao lại như vậy?” Tay chạm vào người nàng Phong Duyên Thương có chút không biết phải làm sao.

“Không có việc gì, cảm thấy hơi choáng đầu mà thôi.” Vẫn không mở được mắt ra như trước, nhưng thanh âm bình thường, nghe qua không thấy có vấn đề gì quá lớn.

Trái tim đang trên lên cao dần về lại chỗ cũ, Phong Duyên Thương đưa tay ôm lấy Nhạc Sở Nhân, dùng ống tay áo lau đi vết máu trên gương mặt nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Sao lại đụng đầu? Có đâu hay không?” Chỗ bị đụng giờ đã sưng lên, có vết thương, giờ đã không chảy máu nữa.

“Thời điểm ngã xuống bị đụng vào vửa sổ, không đau, thế nhưng lại rất choáng.” Nhạc Sở Nhân dựa vào người hắn, mặc hắn lau cho mình, nàng vẫn cảm thấy tựa như trời long đất lở, lại giống như đang bồng bềnh bay lên trời, nhưng lòng nàng hiểu được bản thân đang thế nào, thế nên nhìn nàng cũng thực chấn định.

“Sao lại thấy choáng váng? Trước kia có cảm giác này không?” Lau hết vết máu trên mặt nàng xong, Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, dung nhan tuấn mĩ tràn đầy lo lắng.

“Trước kia vẫn ăn rất nhiều Tị Độc cổ dược, ta làm Nhạc Sở Nhân này cũng không bao lâu, hắn là xuất hiện tác dụng phụ.” Nếu như là thân thể trước kia của nàng, khẳng định không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng thân thể này dinh dưỡng không đầy đủ, nàng dưỡng trong khoảng thời gian rất ngắn, vóc dáng lại cao, trong lúc ăn Tị Độc cổ dược, lại cả ngày ngâm mình trong cổ độc, đến thời điểm nhất định nàng sẽ không chống cự được tác dụng phụ.

“Phải làm sao bây giờ?” Vừa nghe, tâm Phong Duyên Thương không khỏi trầm xuống, cánh tay ôm lấy nàng cũng chặt thêm.

“Không sao, đến khi đưa nhỏ ra đời sẽ không sao nữa.” Nàng trợn mắt nói, thế nhưng vừa mở mắt đã nhìn thấy bốn năm Phong Duyên Thương không ngừng chuyển động. Hoa mắt chóng mặt làm nàng cảm thấy buồn nôn, thực khó chịu.

Phong Duyên Thương muốn nói lại thôi, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, xoay người ôm nàng ra khỏi kiệu, một hộ vệ nhanh chóng bung ô che cho hai người.

“Chúng ta hồi phủ.” Trời mưa rất to, đánh vào ô vang lên nhưng tiếng tanh tách. Phong Duyên Thương ôm nàng, đáy mắt là đau lòng cùng lo lắng, thế nhưng thanh âm lại rất ôn hòa.

“Được, thế nhưng ta rất nặng, chàng phải chịu đựng.” Nhạc Sở Nhân không dám mở mắt ra nữa, nàng kéo kéo khóe môi, cũng căn bản là không cười nổi.

“Dù có chuyện gì xảy ra ta sẽ không buông nàng ra.” Nhìn cái bụng đã đội lên cao cao của nàng, lần đầu tiên Phong Duyên Thương cảm thấy thực chướng mắt.

Nàng mặc hắn ôm, nghe tiếng mưa rơi tí tách, không khí một mảng ẩm ướt, lỗ tai cũng dịu đi những tiếng on gong.

Một đường hồi phủ, thế nhưng mất đến nửa canh giờ, Thái Y viện toàn bộ tập trung trong phủ.

Thay y phục, trán cũng đã băng bó tử tế, Nhạc Sở Nhân nằm trên giường vẫn choáng váng như cũ, thế nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Bốn phía giường lớn đều có rèm buông xuống, lụa mỏng mông lung, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người nằm trên giường.

Sắc trời cũng đã ám trầm, đèn trong phòng cũng sáng, đại phòng không có một tiếng động, không khí khẩn trương một cách quỷ dị.

Một bàn tay vươn ra khỏi mạn giường, da thịt trắng nõn, ngón tay tinh tế. Một lão Thái y ngồi trên ghế dựa, chuyên tâm bắt mạch.

Phong Duyên Thương đứng một bên, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt hắn dưới ngọn đèn tranh tối tranh sáng, đồng thời cũng có chút dọa người.

Đinh Đương mũm mĩm dựa cả người vào tường, đôi mắt tràn ngập lo lắng, không bao lâu nữa Nhạc Sở Nhân sẽ sinh, thường ngày vẫn cứ khỏe mạnh, ăn được ngủ ngon, đột nhiên phát sinh việc này làm nàng có chút không mơ hồ. (MTLTH.dđlqđ)

Một lúc lâu sau đó, lão Thái y rút tay về, con ngươi Phong Duyên Thương khẽ giật: “Từ lão, có chuyện gì?”

Lão Thái y đứng dậy, chắp tay, mở miệng nói: “Sắp đến ngày sinh, chỉ sợ ảnh hưởng đến Vương phi và tiểu Thế tử, lão thần đề nghị không dùng dược, nên tĩnh dưỡng.”

Phong Duyên Thương căng cứng cằm: “Nàng vẫn cảm thấy choáng đầu, có thể xuống giường không?”

Lão Thái y lắc đầu: “Không thể, đây là giai đoạn quan trọng, không được để Vương phi chịu kích thích, tâm tình bình thản sẽ không thấy choáng váng đầu nữa.”

“Sau khi sinh, bệnh trạng này sẽ biến mất chứ?” Thanh âm Phong Duyên Thương có chút thay đổi.

“Cái này lão thần không thể kết luận, sau khi sinh sẽ bắt mạch thêm lần nữa.” Lão Thái y lắc đầu, cũng thực khó xử
=========
Chương 137-2: Người thần bí 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Tiểu Thương tử, ta không so, cũng muộn rồi, chàng kêu chư vị Thái y đều về đi.” Người nằm trên giường lên tiếng, Nhạc Sở Nhân biết rõ tình huống của bản thân, căn bản không cần người khác tới bắt mạch. Phong Duyên Thương rõ ràng là bị dọa, ngay cả lời của nàng cũng không buồn tin, khăng khăng mời cả Thái y viện về Cần Vương phủ.

Nhìn thoáng qua người đang ngồi trên giường, đôi phượng mâu lúc sáng lúc tối, quai hàm căng chặt khiến cho sắc mặt hắn nhìn qua rất khiếp người.

Khẽ gật đầu, quản gia lập tức mời các vị Thái Y ra ngoài. Ba mươi mấy vị Thái y cùng bước xuống lầu, lần này cả căn phòng mới coi như thật sự yên tĩnh.

Xốc mạn sa lên, nhìn người nằm trên giường, tràn quấn băng gạc trắng, sắc mặt không một chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, nhìn nàng không còn vẻ kiên cường thường ngày. (MTLTH.dđlqđ)

Đinh Đương thức thời lui ra ngoài, không quên đóng cửa phòng.

Phong Duyên Thương đưa tay khẽ chạm vào má nàng: “Còn choáng váng sao?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Nàng không mở mắt, ngửi hương vị của hắn, nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài mái hiên, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thực an nhàn.

“Mở mắt nhìn ta.” Nàng không mở mắt, hắn không thấy được ánh mắt nàng, rốt cuộc vẫn không biết hiện tại cảm xúc của nàng ra sao.

“Không cần, thấy chàng liền muốn nôn.” Nàng cự tuyệt, còn cự tuyệt rất lưu loát.

“Ta khó xem như vậy sao?” Nghe lời này, Phong Duyên Thương cảm thấy rất buồn cười, hắn thật không biết nói gì với nàng.

“Không phải chàng khó xem, chỉ là mỗi lần mở mắt ra ta cảm thấy như thể thiên địa đều chuyển động. Chàng cũng không phải ngoại lệ, nhìn chàng xoay mòng mòng ta thấy rất muốn nôn.” Nàng nhắm mắt lại, dung nhan có chút ảm đạm, môi cong lên, nếu như không nhìn nàng mà chỉ nghe thanh âm, căn bản không biết thân thể nàng khó chịu. Nàng quả thực kiên cường, dù không khỏe cũng không dày vò người.

“Vậy làm sao bây giờ? Làm sao mới khiến nàng hết choáng đầu?” Cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, ngữ điệu hắn lưu luyến triền miên như hảo tử cất giữ nhiều năm.

“Ôm ta, ta cảm thấy sẽ đỡ hơn.” Nàng hé miệng nói, dù không mở được mắt, nơi bị đụng đầu bắt đầu có chút đau đớn. Nàng rất muốn hắn ôm lấy nàng, khoang mũi ngập tràn hương vị của hắn, nàng cảm thấy rất an tâm.

“Được.” Nhìn nàng cười, sau đó cởi giày leo lên giường, nằm xuống bên cạnh người nàng, cẩn thận luồn tay qua gáy nàng, ôm nàng vào lòng.

Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, thế nhưng nghe nhiều lại có chút êm tai.

“Đợi đến khi đứa nhỏ ra đời sẽ không còn choáng váng nữa?” Hồi lâu sau đó Phong Duyên Thương mới cất tiếng. Hắn không nghĩ hỏi ra miệng, thế nhưng không có được đáp án, hắn thấy thật tâm bất an.

“Sẽ không, ta biết rõ tình huống cơ thể mình, chàng còn cố tình không tin. Yên tâm đi, ta không sao, chịu đựng qua khoảng thời gian này thì tốt rồi.” Nàng trả lời, sau đó mí mắt chậm rãi rung động, nhìn đỉnh giường lại xoay mòng mòng, so với lúc ở trên đường đã tốt hơn nhiều rồi. Khi đó nhìn Phong Duyên Thương, tưởng như hắn biệt thuật phân thân vậy, đã thế còn quay quanh nàng rất nhanh.

“Thực xin lỗi.” Hắn mở miệng, đây là lời thật lòng của hắn. Hắn nghĩ mình không cần thêm đứa nhỏ nào nữa, hắn thật lo lắng bệnh trạng lần này lại tiếp tục lặp lại. May mắn hôm nay nàng vẫn luôn ở trong kiệu. Nếu như ngoài ý muốn mà ở bên hồ, hoặc đang ở chỗ cao, nàng tất gặp nguy hiểm.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, ngửa đầu nhìn hắn, chiếc cằm với đường cong xinh đẹp vẫn căng chặt, khiến tâm nàng có chút ngứa ngáy: “Dưỡng dục con cái cho chàng, dù có khổ thế nào ta cũng nguyện ý.”

Hắn cúi đầu đối diện với đôi mắt nàng. Đôi con người nàng có chút tan rã thế nhưng vẫn trong trẻo như vậy, hắn biết nàng vui vẻ, nhưng hắn vẫn cảm giác có chút uất ức.

“Thử sinh đắc nhĩ, ngã chi đại hạnh *.” Tám chữ, hoàn toàn bộc lộ nội tâm của hắn.

*Kiếp này có được nàng là may mắn lớn nhất của ta. (Mình để nguyên cả câu để có chút ý thơ)

Đôi môi nhạt màu hơi cong lên, Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bản thân đã biết. Trán quấn băng gạc nhìn có chút nhu nhược, làm lòng hắn khó chịu.

Ôm chặt nàng, tay kia xoa xoa bụng nàng, bé con thực ngoan ngoãn, thời điểm mẫu thân không khỏe, bé tuyệt đối sẽ không tăng thêm gánh nặng.

Bắt đầu từ hôm nay,Nhạc Sở Nhân không bước một chân ra khỏi Vọng Nguyệt lâu. Lúc nào cũng có mấy người bên cạnh, nếu như Phong Duyên Thương có thời gian rảnh đều ở bên cạnh bồi nàng, hắn lo lắng nàng đột nhiên choáng váng, chân nhuyễn, té một cái thì coi như xong.

Nàng tất nhiên cũng không dám xuất phủ đi loạn, còn một tháng nữa bé con sẽ ra đời, đoạn thời gian này nói ngắn không ngắn, dài cũng không dài, nàng vẫn có thể chịu được.

Cảm giác choáng váng mãnh liệt như lần trước đã không còn xuất hiện thế nhưng mỗi khi nàng bất chợt quay đầu hay ngẩng đầu lên, trong não dường như nghe thấy tiếng “ông”. Vừa mới bắt đầu sẽ có cảm giác buồn nôn, sau lại như một thói quen, có chút choáng lập tức nhắm mắt lại, khoảng một phút sau sẽ chậm rãi tốt lên.

Phong Duyên Thương cũng ít đi ra ngoài hắn, sự vụ trong triều đẩy đi được hắn đẩy đi hết. Phong Duyên Thiệu cũng biết tình hình của Nhạc Sở Nhân, phái người đưa tới không ít thuốc bổ quý hiếm, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại không dùng được.

Trời mưa liên miên vài ngày, rốt cục trời quang mây tạnh, thái dương vào mùa thu so với mùa hạ chỉ nhu hòa đi chút ít, chứ thực ra thời tiết vẫn rất nóng.

Vọng Nguyệt lâu, tiền sảnh lắp một chiếc xích đu rất lớn, thích hợp với phụ nữ có thai là Nhạc Sở Nhân thi thoảng choáng đầu.

Nằm trên xích đu, gió thu thổi lúc có lúc không ngoài cửa sổ có chút lạnh, đừng nhìn Mặt Trời vẫn ra sức tỏa nắng, gió thật ra đã có chút lạnh lẽo. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng khép hờ mi mắt, xích đu thong thả quy luật chuyển động làm nàng có chút buồn ngủ.

Chỗ bị thương đã kết vảy, nhìn thoáng qua, khuôn mặt trắng nõn nuột nà giống như bị dính bùn trên trán.

Nàng vừa khép lại mi mắt, một bóng trắng xuất hiện ở cửa.

Trường bào nguyệt sắc, phát quan màu đen cố định búi tóc trên đầu, phong thần tuấn lãng, phong nhã phi phàm.

Dù tay hắn đang nâng một cái khay nhưng cũng không dấu được phong thái, ngược lại khiến hắn có chút hương vị hồng trần.

“Nếu mệt thì lên lầu đi ngủ thôi.” Nhìn Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, Phong Duyên Thương ôn thanh nói. Đặt khay lên bàn cạnh, trong khay có một ấm trà và cái chén không.

“Ta không buồn ngủ, chờ chàng.” Nghiêng đầu nhìn hắn, liếc mắt thấy ấm trà Thiết Bì Phong Đấu này, đây chính là lá trà chuyên dụng của tiền triều Hoàng Thất Nam Cương. Khí hậu Nam Cương rất thích hợp trồng Thiết Bì Phong Đấu, Đại Yến lại rất hiếm thấy. Hiện nay lá trà Thiết Bì Phong Đấu này lại là trà chuyên dụng của Hoàng Thất Đại Yến, sản lượng rất thấp thế nhưng Cần Vương phủ lại không thiếu. Tình trạng thân thể nàng có chút không tốt, uống trà này có thể giảm bớt một chút. (MTLTH.dđlqđ)

“Thật đang chờ ta sao? Xem mắt nàng còn mở không ra kìa.” Phong Duyên Thương châm trà, ánh mắt ôn nhu mỉm cười nhìn nàng.

“Chàng nói chuyện cùng ta ta sẽ không ngủ. Chàng đã liên tục ba ngày không ra khỏi phủ rồi, bỏ được sao?” Nhận lấy chén trà từ trong tay hắn, Nhạc Sở Nhân nhíu mày hỏi. Nàng biết công vụ rất nhiều, hơn nữa chiến sự lại vẫn đang trong thời gian gay cấn, nếu như không phải bởi vì nàng sắp sinh, thân thể lại có chút yếu, khẳng định hắn vội đến chân không chạm đất.

“Muốn đuổi ta đi sao?” Nàng ngồi xuống cái ghế dối diện, phượng mâu như uyên, khóe môi cong thành nụ cười ấm áp.

“Tất nhiên không phải, mỗi ngày được thấy chàng ta thấy rất vui. Chỉ là sợ chính sự chàng không quan tâm, ắt có người nói nói vào.” Nàng nghiêng đầu, nói xong câu này, nàng không che dấu đắc ý trong ánh mắt.

Phong Duyên Thương cười khẽ, lắc đầu: “Nàng cảm thấy ai có gan dám nói ta?”

Nàng đảo mắt nói: “Khó mà nói được, chắc chắn sau lưng ai cũng nói, nếu có người giáp mặt mắng, hẳn là Ngũ ca!” Phong Duyên Thiệu khẳng định rất bận, Phong Duyên Thương cần cù, chăm chỉ lại thật thà, vốn có thể chia sẻ giúp hắn ít nhiều. (MTLTH.dđlqđ)

“Hoàng huynh chỉ sợ nàng gặp chuyện không may.” Phong Duyên Thương phủ định.

Phong Duyên Thiệu quả nhiên sợ Nhạc Sở Nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bào đệ hắn hắn hiểu, nếu như Nhạc Sở Nhân thật sự xảy ra chuyện gì, khó đảm bảo Phong Duyên Thương sẽ làm chuyện gì không tưởng.

Khẽ bĩu môi, nàng thật ra không hề biết thời gian gần đây Phong Duyên Thiệu thực sự rất bận, trong nửa tháng nay đến cả con hắn hắn còn không có thời gian đi thăm.

“Nói đến người khác làm gì, chỉ cần nàng vui là được rồi. Hôm nay nàng vẫn chưa choáng đầu, có phải đã đỡ hơn nhiều rồi không?” Nhìn nàng bĩu môi làm xấu, thoạt nhìn khí sắc đã tốt lên ít nhiều.
===========
Chương 137-3: Người thần bí 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Đúng vậy, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không sao hết.” Nàng gật gật đầu.

“Mấy ngày hôm trước là ai nói thấy ta sẽ buồn nôn?” Phong Duyên Thương không chút lưu tình vạch trần, hắn thấy có chút buồn cười, nhìn thấy hắn sẽ muốn nôn?

“Thật hẹp hòi, thứ không cần nhớ thì nhớ đến là rõ ràng.” Nàng khẽ quát, đưa chén không lại cho hắn, muốn hắn rót thêm chén nữa.

“Chỉ cần là lời nàng nói ta đều nhớ.” Nhận lấy chén của nàng, lời nói ra lại đến là hùng hồn.

“Biết chàng thông minh rồi, không cần khoe khoang vậy đâu.” Hắn quả thật rất thông minh, chỉ cần hắn muốn đều có thể nhớ kỹ, tuyệt đối không quên đi một chi tiết nào.

“Đa tạ Vương phi khích lệ.” Đưa chén đã đầy lại cho nàng, Phong Duyên Thương một tay luôn qua gáy nàng, nâng nàng lên hôn một cái, sau đó lại ngồi về chỗ. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, uống một ngụm trà, sau đó nói: “Nếu chàng đã thông minh như vậy, hay là chúng ta nói về một ít chuyện cũ đi.”

Hắn nhướn mày: “Chuyện gì?” Một bộ dáng ta đang chăm chú nghe nàng nói đây.

“Trước đây thật lâu, người dòng thời gian đến lúc ta vừa mới tới thế giới này.” Mặt mày nàng cười rất tươi, đôi mắt cong như trăng non.

Con ngươi hắn chớp động, suy xét tất cả mọi việc trong đầu lại một lần, mặt ngoài vẫn cứ bình tĩnh như trước, gật gật đầu ý bảo nàng cứ nói tiếp.

Nhạc Sở Nhân cười nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng: “Ta bắt đầu nói đây, chàng nghe cho rõ.”

“Được.” Hắn gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc.

“Hồ sen nhân tạo ở trong Nhạc phủ đột nhiên bị lấp mất, không biết Cần Vương gia có nhớ hay không?” Lời nói gió nhẹ mây trôi, thế nhưng hắn biết nàng không giận.

Vẻ mặt hắn kinh ngạc, sau đó thật bình tĩnh mà diễn cảnh bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày nhiễm chút ý cười: “Nhớ rõ.”

“Nhớ rõ là tốt rồi, ta hỏi thật, có phải chàng ám chỉ Nhạc Chí Châu lấp cái hồ sen kia đi không?” Nàng khẽ nheo mắt giả bộ tức giận.

Phong Duyên Thương cười khẽ, câu tâm động phách, hắn cười mê người như vậy làm người khác không giận nổi.

“Kết quả chứng minh việc ấy của ta vào thời điểm đó là hoàn toàn chính xác.” Hắn thừa nhận, khuôn mặt còn có chút đắc ý nho nhỏ.

“Hừ! Từ chuyện ta quen biết Trần Tư An, ta đã đoán là chàng làm mà. Cái gì mà đáy hồ có nước màu đỏ, cái gì mà đó là điềm xấu, đều gạt người!” Nàng khinh bỉ nói, ngẫm lại thật sự là nàng bị lừa quá thảm mà, hắn dám xoay nàng vòng vòng như vậy.

Phong Duyên Thương cười khẽ, không chút nào che dấu tâm tình: “Ta còn làm rất nhiều việc nhiều người không biết đâu, nàng có muốn nghe hay không?”

“Hả? Chàng còn làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, nàng thật đúng là muốn nghe xem tên cổ nhân này còn dám làm chuyện gì sau lưng nàng.

Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, phong nhã mở miệng: “Còn nhớ chiếc kiệu hoa ngày đó không? Đó căm bản không phải chiếc mà nàng ngồi đến Cần Vương phủ.”

Mắt nàng trợn to: “Kiệu hoa thật ở đâu?” Thời điểm đó đã dám lừa nàng, tiểu tử này…

“Đốt.” Hắn chỉ nói một từ thành công làm Nhạc Sở Nhân không biết nói gì.

“Tên cổ nhân chàng…ta thật sự không biết phải nói gì.” Nàng lắc đầu, cảm thấy có đôi chút nghẹn.

“Cõ lẽ là lúc đó ta vẫn còn nghi ngờ nàng, cũng có lẽ là có một ít cảm giác, ta không thể để nàng đạt được ý đồ.” Hắn đưa tay vỗ lên chân nàng, may mắn hắn đã làm vậy, nếu như thời gian quay trở lại, hắn vẫn nhất quyết làm y như vậy. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân nhướn mắt, hừ nhẹ: “Mệt khi đó ta vẫn còn bối rối, thì ra đường về của ta đều bị chàng lấp hết.” Quá xấu xa!

Phong Duyên Thương cười ra tiếng, đứng dậy đi đến bên người nàng, một tay đặt trê vai, nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười vẫn cứ vui vẻ như cũ.

Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, một tay vỗ lên mặt hắn, hắn cũng không buồn trốn tránh, mặc kệ nàng nghịch.

“Cái người cổ nhân này, ta thừa nhận ta không bằng chàng, chàng thông minh. Hy vọng bé con kế thừa chút thông minh của chàng, nếu như đầu óc không đủ dùng giống ta, cứ bị người lừa quay vòng vòng.” Nàng để sát mặt gần mặt hắn, tay chuyển sang vuốt ve.

“Không phải muốn gạt nàng, chỉ là một chút hành động nhỏ mà thôi. Không cần biết có quang minh chính đại hay không, nhưng chỉ cần giữ nàng lại bên người là đã rất thành công rồi.” Con ngươi hắn khẽ chuyển động, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, không cần phải nói những lời ngon ngọt đầu môi, ánh mắt hắn đã tràn ngập yêu thương.

“Ta đâu có nói chàng không thành công, thành công lừa dối ta nhiều lần như vậy.” Nàng bĩu môi, ngón tay khép lại nhéo má hắn.

Phong Duyên Thương cười nhẹ, khẽ hôn lên môi nàng. Nhạc Sở Nhân hé mieengh, sau đó ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn.

Mặt trời xuất hiện không quá hai ngày, những cơn giông lại quay trở lại, mây đen bao toàn bộ khoảng không, sau đó mưa chăm chỉ dầm dề không dứt.

Trời mưa gió thổi khá to, không thể ra ngoài, may Phong Duyên Thương vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bồi nàng ăn cơm nói chuyện phiếm, mặc dù vẫn không biết chăm sóc người khác như trước, thế nhưng đây là một tiến bộ rất lớn.

Mưa gió vẫn không chịu ngừng, ánh nến u ám trong phòng nhảy nhót. Hai người ôm nhau ngủ trên giường lớn mềm mại, bị tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên đánh thức, Nhạc Sở Nhân nằm trong lòng Phong Duyên Thương khẽ cựa mình.

Mở mắt nhìn đỉnh giường, nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng lấy cánh tay đang bên hông ra rồi mới ngồi dậy, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương vẫn đang ngủ, hắn ngủ thực sự trầm. Cả ngày đều xoay quanh nàng khiến hắn có chút mệt, nàng xoay người ngồi xuống hắn vẫn chưa tỉnh.

Nàng xuống giường, sau đó ra khỏi phòng để xuống lầu, nàng muốn đi tịnh phòng một chút. Bé con trong bụng từ từ lớn lên, áp bách nàng luôn có cảm giác muốn đi tiểu.

Đèn gắn trên tường và trên cầu thang rất sáng, nàng hoàn toàn có thể thuận lợi đi xuống.

Thả chậm bước từng bước một, còn ba bậc thang nữa là xuống đến nơi, nàng vô tình ngẩng đầu lên, dư quang nhìn thấy một cái bóng biến mất trong bóng đêm.

Nàng dừng chân lại, bước lên một bậc, không nháy mắt nhìn đại sảnh dưới lầu, bên ngoài trời vẫn mưa, nến trong phòng lay động, bầu không khí này có chút quỷ dị.

Giằng co như vậy hồi lâu, đại sảnh vẫn lẳng lặng như trước, Nhạc Sở Nhân cũng không dám tiếp tục đi xuống dưới. Nếu là trước kia, đến cả hang sói nàng cũng dám xông vào một lần, hiện tại nàng lại không có cái lá gan đó. Chậm rãi bước lên bậc thang, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm đại sảnh im lìm, bên ngoài tiếng gió thổi rất lớn, mưa táp vào cửa sổ giống như có người dùng búa đập lên tường.

Nàng bước đến bậc thứ năm, đại sảnh trống trải đột ngột có một người khoác áo choàng xuất hiện. Nước mưa nhỏ từ áo choàng xuống, theo sàn chảy ra ngoài tựa như rắn nhỏ đang trường trên mặt đất. Tiếng gió thổi rất lớn, Vọng Nguyệt lâu rơi vào yên lặng quỷ dị.

back top