Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 139: Không cam lòng; giúp đỡ?

Chương 139: Không cam lòng; giúp đỡ?
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Khuôn mặt người chết dần lâm vào trầm tư: “Chín năm? Rốt cuộc hắn đã đi đâu?”

“Vậy lần cuối cùng ngươi thấy hắn là vào khi nào?” Nhìn biểu tình kia của lão không giống như hận, giọng điệu nghe qua cũng thực bình thản.

“Năm năm trước.” Lão nhìn về khoảng không, dường như đang lâm vào tự hỏi, đồng thời cũng trả lời vấn đề của Nhạc Sở Nhân.

“Thật vậy sao? Rõ ràng là hắn mất tích mà, ngươi bắt ta để bức hắn xuất hiện sao? Ta nói lại cho ngươi rõ, ta cái gì cũng không biết, ngay cả bộ dáng của hắn ta cũng không nhớ nổi.” Lão càng nói lại càng cảm thấy lão không có bất kỳ thù hận gì với vị Tổ sư gia kia của nàng.

Nhạc Sở Nhân vừa nói dứt lời, lão liền nhìn chằm chằm nàng.

Nhạc Sở Nhân sửng sốt, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì sao?

Bùi Tập Dạ vẫn luôn nhìn chăm chú hai người họ, nhìn Nhạc Sở Nhân ngây người, hắn lập tức mở miệng: “ Nàng đã từng gặp Thiên Tổ Thánh, vậy nàng có biết Nguyên Cổ tráp hay không?”

“Sư phụ ngươi ngày đêm mơ ước, ngươi cũng không tính buông tha sao? Không hổ là sư đồ.” Thanh âm trung tính nghe qua có vẻ thản nhiên, thế nhưng lại có chút gì đó rất châm chọc.

Nguyên Cổ tráp? Đôi lông mày Nhạc Sở Nhân giật giật, đây chính là bản thảo của Tổ sư gia nàng. Tuy đã bị tổn hại mất một phần khó có thể phục chế, thế nhưng nội dung của bản thảo đó thực kinh sợ.

“Tinh túy của Thánh giáo tất nhiên không thể bị mai một.” Giọng điệu Bùi Tập Dạ hết sức thoải mái nói tiếp, thanh âm của hắn nghe có vẻ hao hao giống cái vị xương khô kia.

Lão chỉ hừ một tiếng, ánh mắt tối đen lại một lần nữa chuyển sang nhìn Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân vẫn ung dung tự tại như bình thường, nàng tuyệt đối không thể nói ra nàng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp, thậm chí nàng còn phải phủ định cả sự xuất hiện của nó.

“Nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn sư phụ ngươi đã dạy ngươi một hai phần trung thượng đẳng bí thuật của Nguyên Cổ tráp. Ngươi có biết hắn dấu thứ đó ở đâu không?” Quả nhiên vấn đề này lại úp lên đầu nàng.

“Chưa từng thấy qua.” Nàng lắc đầu, tất nhiên phải nói là không biết rồi.

Bùi Tập Dạ quen biết Nhạc Sở Nhân đã lâu, chỉ bằng một cái liếc mắt hắn liền nhận ra Nhạc Sở Nhân đang nói dối.

“Hai người các ngươi đều không biết, vậy ta chỉ có thể tìm kiếm ở nơi khác. Kế tiếp, chúng ta tính toán ân oán cá nhân thôi nào.” Bàn tay gầy guộc lại lộ ra ngaoif chiếc áo choàng, thanh âm trung tính chậm rì rì nói qua nge có chút chói tai.

“Khoan đã, ngươi còn chưa nói ngươi thấy sư phụ ta là ở đâu đâu?” Nhạc Sở Nhân mở miệng chặn đứng hành động của hắn, đúng là nàng muốn kéo dài, cũng muốn nghe lão nói cái gì đó nàng có thể vặn lại được.

“Còn chỗ nào nữa? Tất nhiên là động Tiên Nhân!” Lão nhìn Nhạc Sở Nhân, hốc mắt hãm sâu bị che bóng nhìn qua trông giống như không có con ngươi.

Nhạc Sở Nhân khó hiểu, xoay người lại nhìn Bùi Tập Dạ, ý muốn nghe hắn giải thích.

“Ngươi sẽ không thật sư thiêu chết hắn trong đấy chứ?” Bùi Tập Dạ trả lời, ngữ điệu còn bất giác mang theo chút khó tin.

Nhạc Sở Nhân mở to mắt: “Hắn đã chết sao?”

Bùi Tập Dạ nhìn Nhạc Sở Nhân, gật đầu nói: “Động Tiên Nhân là đạo môn thăng thiên chuyên dụng. Chỉ có một cửa vào, bắt buộc phải nhảy từ trên xuống, ném xuống một mồi lửa có thể hồng rực cả một phương trời.”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu: “Suy nghĩ kỹ thì chính ngươi giết chết sư phụ ta, hiện tại lại bắt ta tới đây, lời nói lại đầy chính nghĩa, thật sự là chuyện cười mà.”

“Hắn không chết.” Ngữ khí lão rất chắc chắn, đôi mắt lóe sáng nhìn nàng, hai cái hốc mắt đen ngòm nhìn rợn cả người.

“Ngươi xác định sao? Vậy sao hắn lại biến mất?” Nhạc Sở Nhân cảm thấy lời nói này của lão có tám phần là sự thật. Động Tiên Nhân, nơi có từ trường bất đồng, đó chính là nơi không gian tương giao sao?

“Không có lửa bùng lên, rõ ràng đã thiêu hắn, thế nhưng đột nhiên lại biến mất.” Lão hồi tưởng lại, giọng điệu vừa trầm ngâm lại vừa khó hiểu.

Nhạc Sở Nhân nhướn mi, hiện tại có thể xác định rõ ràng. Bùi Tập Dạ vẫn chưa hiểu gì, nhưng nhìn biểu tình của Nhạc Sở Nhân, chuyện này có vẻ kỳ quái.

“Hắn mất tích, bản Nguyên Cổ tráp ngươi nói kia trong hai chúng ta không ai biết, vậy ngươi muốn làm gì?” Bùi Tập Dạ có chút phiền nói, ánh sáng trong sơn động không còn rực lên, hẳn bên ngoài trời đã tối.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, trừng mắt Bùi Tập Dạ tâm mắng hắn lắm miệng, cố tình nhắc nhở hắn làm cái gì không biết.

“Đúng vậy, chúng ta nên tính sổ thôi. Hai bên lập trường đều đã phân biệt rõ ràng, lưu lại các ngươi chính là phiền toái lớn, một lần xử lý, Đông Cương ta có thể thống nhất thiên hạ.” Ân oán tư nhân tựa hồ không đủ để tạo thành cớ giết hai người, lão liền nâng lên cấp ân oán quốc gia.

Nhạc Sở Nhân thở dài, nhìn Bùi Tập Dạ lắc đầu: “Ngươi vừa lòng chưa?”

Bùi Tập Dạ cười cười: “ Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến.”

Nàng thản nhiên hừ một tiếng, không thèm đáp lại hắn, xem ra đúng là không thể tránh khỏi.

Trương thư sinh đã thông báo với Diêm Cận, nếu như Diêm Cận phái người đến Hoàng Thành, với tốc độ của Diêm Tự quân hẳn là sẽ rất nhanh, nhưng hiện tại nàng không biết đã qua bao lâu, Phong Duyên Thương khi nào mới có thể tìm thấy nơi này, trọng yếu là nàng cũng không biết nơi này là nơi quái quỷ nào.

Đôi hốc mắt đen ngòm nhìn lần lượt hai người: “Xem ra các ngươi đã chuẩn bị sắn sàng. Đối với phụ nữ có thai tay không tấc sắt như ngươi ta có thể nhường vài chiêu, vừa vặn hai người các ngươi đều bị thương, vậy ta nhường cả hai cũng coi như nể mặt sư phụ của ngươi Thiên Thánh Tổ là sư huynh đệ đồng môn với ta.”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng khuôn mặt nhìn qua vẫn có chút tái nhợt.

Lão cười, cười xấu phát tởm, hai tay cởi áo choàng ra, hẳn lão tính dùng võ lực giải quyết hai người.

Đầu óc Nhạc Sở Nhân cấp tốc chuyển động, còn muốn nói gì đó kéo dài thời gian.

Nhưng nàng còn chưa nghĩ xong, bên kia đã nhanh chóng động thủ.

Một đôi bàn tay khô như rễ cây chết cháy trong chớp mắt đã nhanh chóng muốn đánh lên ngực nàng.

Làn da nơi ngực đau xót, nàng căn bản không kịp phản kháng, Bùi Tập Dạ nhanh chóng ra tay, phi lại gần gạt tay lão ra, hai người nhanh chóng giao thủ trong sơn động chật hẹp.

Nhạc Sở Nhân thở sâu, thân mình căng chặt tựa như muốn rút gân. Sau một khoảng thời gian khẩn trương vừa rồi, đầu nàng lại choáng đến lợi hại, căn bản không thể động đậy.
========
Chương 139-2: Không cam lòng; giúp đỡ? 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nàng không nhìn thấy hai người kia đang ở đâu, trong sơn động quần vũ bạo khởi làm tóc nàng bay tán loạn.

Khó khăn chuyển đổi vị trí, không biết là ai đụng vào vách tường, nham thạch bắn tung hết cả ra ngoài. Nhạc Sở Nhân ôm đầu quỳ gối, một mảnh vụn bắn lên cánh tay nàng tạo nên một vết thương khá sâu.

“Ầm” một tiếng, thanh âm thân thể người rơi xuống đất vẫn quanh quẩn trong không gian chật hẹp. Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn qua liền thấy người nằm trên đất là Bùi Tập Dạ, người kia đang dùng bàn tay khô gầy như rễ cây bóp yết hầu hắn.

Nàng ngay cả hô lên cũng không kịp, Bùi Tập Dạ lộn người một vòng, sau đó phi thân lên, hai người tiếp tục giao thủ trong sơn động chẳng có mấy không gian trống.

Chống thân mình khó khăn đến một vị trí khuất, hai người kia đánh nhau như gió thu cuốn lá vàng, động nham thạch gần như bị phá tung hết cả.

Nhạc Sở Nhân khá kinh ngạc, nàng không ngờ Bùi Tập Dạ có thể kiên trì thời gian dài đến như vậy, dù sao người nọ có công phu quỷ dị, thừa dịp trời mưa gió đến Vọng Nguyệt lâu bắt cóc nàng, Phong Duyên Thương vẫn chưa phát giác ra lão.

Đột nhiên một khối đá vụn bắn thẳng đến chỗ nàng đứng.

Nàng nhìn thấy, cũng đã kịp ôm đầu tránh thoát, thế nhưng tốc độ nàng chung quy vẫn không nhanh mảnh đá đó, hơn nữa đầu nàng vẫn còn choáng, nhìn thấy cái gì cũng mờ mờ, tốc độ không nhanh cũng là điều dễ hiểu.

Mảnh đá chính xác đập thẳng vào bụng nàng.

Khu thần kinh cảm nhận nỗi đau dâng lên, Nhạc Sở Nhân mềm nhũn quỳ cả hai chân xuống đất, hai tay ôm chặt lấy bụng, cảm giác bất an cứ như sóng đánh thẳng vào lòng nàng, sợ là không đợi được đủ tháng rồi.

“A!!!!” Tiếng kêu đau đớn vang lên, Bùi Tập Dạ đụng mạnh vào vách động. Cả thân hình hắn nặng nề rơi xuống, khuôn mặt đều là máu.

“Có dũng khí, thế nhưng lấy võ công của ngươi mà muốn thắng ta, đó là chuyện không có khả năng.” Lão thu hồi thế công, khuôn mặt người chết nở một nụ cười kinh khủng.

“Hừ, ngồi chờ chết không phải phong cách của bản thiếu, chúng ta lại tiếp một ván nữa chứ?” Hắn nằm úp sấp một chỗ, không cần nghĩ cũng biết bản thân khó động đậy nổi, nhưng vẫn mạnh miệng khiêu khích.

“Đúng là người trẻ tuổi, tránh cường háo thắng. Có lẽ ta sẽ để cho các ngươi sống thêm mấy ngày, a, sao ta lại không nhớ ra nhỉ? Có thể để các ngươi chết đói ở đây cũng là một cách hay. Ngươi nhìn nàng đi, có lẽ là sắp sinh rồi đấy, ha ha ha, việc vui việc vui.” Lão bỗng dưng nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ôm bụng cuộn người ở một góc hang động, cười đến vui vẻ không thôi.

Bùi Tập Dạ chậm rãi xoay người, trên mắt đầy máu khó có thể nhìn rõ mọi vật thế nhưng vẫn nhìn được một bóng người mơ hồ cuộn người nằm trên đất.

“Nhạc Sở Sở, nàng không sao chứ?” Hắn vừa mở miệng, âm điệu kiêu ngạo biến mất tung mất ảnh.

“Không sao.” Nhạc Sở Nhân trả lời, thanh âm run rẩy như đang kìm nén cơn đau.

“Ha ha ha!!!” Người nọ cười to: “Hoạn nan gặp chân tình, sư phụ hai người các ngươi năm đó bất quá cũng chỉ có như thế, chỉ tiếc, vẫn không thể thoát khỏi một chữ ‘tham’. Ha ha, hai người các ngươi cứ cố gắng sống thêm vài ngày, đợi ta đến bắt đứa trẻ đi.” Lão quả thực cảm thấy rất cao hứng, cái loại cao hứng trộn lẫn với những ý nghĩ biến thái. Nói xong lão xoay người bỏ đi, một chút không lưu luyến. Nhưng nhiều nhất vẫn là tự tin, tự tin hai người không thể rời khỏi nơi này, nhất định sẽ phải chết ở nơi này.

Một trận gió lốc xoay tròn, sau đó cả thạch động lâm vào yên tĩnh chết chóc, trong động u ám, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.

Bùi Tập Dạ chống thân mình đứng lên, cước bộ lảo đảo đến gần nàng, một bên dùng tay lau đi vết máu trên mặt, đụng tới vết thương trên mặt không nhịn được hừ nhự hai tiếng nhưng bước chân vẫn không ngừng, bộ dáng này ngoài ý muốn lại tương đối nam nhân.

“Nàng thế nào rồi?” Chạy vội tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân, Bùi Tập Dạ đỡ nàng dậy. Trên tay đều là máu, ánh sáng trong động không đủ, thế nên nhìn cũng không được rõ ràng cho lắm.

“Không sao. Chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây bằng không chỉ còn con đường chết, đứa nhỏ của ta cũng không giữ được.” Nương theo sức của hắn mà ngồi dậy, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân tái nhợt như tờ giấy, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cố hết sức để nói chuyện.

Hừ hừ, hắn chậm chọc nói: “ Không phải nàng đợi lát nữa Phong Duyên Thương đến cứu sao? Hiện giờ sao lại muốn chạy vậy?”

“Ngươi đừng nói mát nữa được không? Ta thừa nhận ngươi lợi hại, trên đời này ai cũng không lợi hại bằng ngươi, được chưa? Nghĩ biện pháp, chúng ta nhất định phải thoát khỏi nơi này!” Nhạc Sở Nhân không có sức cùng hắn cãi nhau, đứa nhỏ trong bụng không kiên trì được bao lâu, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chờ đến khi đứa nhỏ này ra đời, lão sẽ bắt mất bé đi.

“Đừng nóng vội, để ta đi xem.” Bùi Tập Dạ rầu rĩ nói một câu rồi đứng lên. Kết quả vừa nói dứt câu, cả thân hình liền bịch một cái ngã trên mặt đất.

“Ngươi thế nào rồi?” Đưa tay đỡ hắn, ánh sáng quá mờ, Nhạc Sở Nhân không thẫy rõ khuôn mặt hắn. Thế nhưng đưa tay sờ lên thân thể hắn, dính dính, tất cả đêu là máu!

“Không có việc gì, nàng ở đây chờ.” Đẩy tay Nhạc Sở Nhân ra, Bùi Tập Dạ tiếp tục đứng lên.

Dựa lên vách động lạnh lẽo, Nhạc Sở Nhân cảm nhận từng cơn co rút ở bụng, một trận lại một trận, rõ ràng đây chính là đau bụng sinh.

Loại đau đơn này vẫn nằm trong sức chịu đựng của nàng, chỉ là sốt ruột, nếu thực sự sinh đứa nhỏ ở này, nếu bọn họ không thể chạy đi kịp lúc, khả năng nàng cùng đứa nhỏ đều không sống nổi.

Tiểu Thương tử, chàng còn chưa đến sao?

Bên kia, Bùi Tập Dạ lại gần khối nham thạch lớn, hắn từng vô số lần bị đánh trở về. Nhưng nếu như không lại gần, căn bản không thể rời khỏi nơi này.

Thở sâu, lau đi vết máu đọng trên mí mắ, Bùi Tập Dạ cắn răng một cái, thân hình khập khiễng lại gần khối nham thạch.

Gió lạnh quét tới sơn động mang theo cả âm thanh. Ước chừng mấy chục giây sau, Bùi Tập Dạ lại bị đánh trở về, cả người bị đập như bao cát, tạp âm vang lên cùng với tiếng úi da úi da của hắn, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu đau.

“Vẫn không được sao? Không bằng hai ta cùng giúp nhau?” Nhạc Sở Nhân chống thân mình đứng lên, từng bước từng bước lại gần Bùi Tập Dạ.

“Nàng không được lại đây, không muốn đứa nhỏ nữa sao?” Bùi Tập Dạ đáp lại, hai chữ ‘đứa nhỏ’ thực sự chẳng có gì hay ho. Kỳ thật hắn luôn sinh ra những ý nghĩ ác độc, hy vọng đứa nhỏ kia biến mất, hoặc chết đi.

“Còn hơn chờ chết ở trong này.” Đi đến bên cạnh người hắn, Nhạc Sở Nhân ngồi xỏm xuống, lôi hắn đứng dậy.

Hai người lần đầu tiên chật vật đến như vậy, cũng là lần đầu tiên bình thản đến vậy, trước đây nhìn nhau luôn có cảm giác không ngươi chết thì ta chết.

“Nàng đứng phía sau ta, hai người chúng ta hàng năm đều ngâm mình trong cổ dược, ắt hẳn có thể đi qua.” Cúi đầu nhìn nàng, tuy thiếu ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt nàng. Thần sắc tái nhợt như vậy, đáy mắt kìm nén đau xót, thế nhưng lại dị thường kiên định.

“Được.” Nàng gật gật đầu, dù có bị đánh bật trở về, nàng cũng phải trở ra ngoài.

Cầm tay nàng, Bùi Tập Dạ bước một bước, Nhạc Sở Nhân đi phía sau hắn, hướng tơi cửa ra.

Khối nham thạch lớn kia chính là Phong toàn – là một loại Phong cổ. Loại cổ này không phá được, lại có thể tự lấy thân mình áp chế chúng. Giống như bản thân Bùi Tập Dạ hay Nhạc Sở Nhân, hàng năm ngâm mình trong cổ độc, trên người lúc nào cũng có loại áp chế này. Nếu như hai người mạnh hơn Phong toàn, có thể an toàn đi ra ngoài.

Càng ngày càng gần liền cảm thấy gian nan.

Đứng phía sau Bùi Tập Dạ, hắn đã ngăn cản không ít áp lực nhưng cảm giác đi cũng cố sức vẫn luôn hiện hữu.

“Có thể kiên trì được sao?” Bùi Tập Dạ hỏi, thanh âm hắn bị gió thổi có chút vặn vẹo.

“Được.” Một tay cầm chặt bàn tay hắn, một tay nắm lấy quần áo bên hông hắn.

Bùi Tập Dạ tất nhiên là cảm giác được, cúi đâu nhìn thoáng qua nàng, sau đó hai tay năm lấy tay nàng, kéo nàng ôm chặt lấy hông hắn.

“Làm cái gì vậy?” Bị hắn túm về phía trước lảo đảo suýt ngã, ôm chặt thắt lưng hắn, cảm giác từ bàn tay truyền đến đều là máu, máu của hắn vẫn chưa kịp khô.

“Ôm chặt.” Hắn lạnh lùng nói, nhưng dù sao vẫn có chút khó chịu, cái bụng to kia của nàng chính là điếm khó chịu. Ý nghĩ ác độc lại sinh ra, hắn chỉ cần thoáng dùng sức, hoặc làm bộ như áp chế không nổi Phong toàn, cả hai đều bị đánh bật lại, như vậy đứa nhỏ vướng bận này sẽ không còn.

Nhạc Sở Nhân không giãy giụa, nàng không dùng được nhiều sức, vốn luôn là Bùi Tập Dạ kéo nàng đi về phía trước.

back top