Chương 141: Trộm đứa nhỏ
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Đã tìm được bà vú rồi sao? Ta còn muốn tự mình cho con bú mà, xem ra là không được rồi.” Nàng có chút tiếc nuối nói.
Phong Duyên Thương mỉm cười, động tác vuốt ve mặt nàng rất ôn nhu: “Nàng có muốn nhìn con không? Ta cho người bế con lại đây nhé?”
“Không cần, để con ngủ đi. Đúng rồi, con có khóc không?” Từ lúc sinh bé ra đến giờ, nàng chưa nghe thấy bé khóc lần nào.
“Không cần lo lắng, con rất khỏe mạnh. Thích Kiến đã xem qua con, tất cả đều ổn.” Biết nàng lo lắng chuyện gì, Phong Duyên Thương nhẹ giọng trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ta lo lắng sẽ làm con bị thương, lưu lại di chứng cả đời.” Nhớ tới nhưng chuyện xảy ra trong sơn động, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Đáy mắt Phong Duyên Thương lóe sáng rồi nhanh chóng tắt ngấm, ngả người nằm bên cạnh nàng, một tay ôm lấy thân thể nàng, một tay đặt dưới để nàng gối đầu: “Đều đã trôi qua rồi, từ nay về sau ta sẽ không rời nàng nửa bước.”
Đôi mối trắng nhợt không một chút máu khẽ cong, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhưng vẫn không có bao nhiêu khí lực: “Bùi Tập Dạ đâu? Lần này nếu như không nhờ có hắn, có khí chàng không tìm được mẹ con ta rồi.”
“Không sao cả. Hắn đã về đây dưỡng thương rồi, giờ này hẳn là đã nghỉ ngơi.” Bùi Tập Dạ bị trọng thương hắn biết, còn tình hình hiện tại hắn chẳng có tinh lực đâu mà quan tâm nữa.
Nhạc Sở Nhân thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc đó là tình huống khẩn cấp, hắn giúp ta đỡ đẻ, chàng sẽ không tức giận chứ?”
Phong Duyên Thương cười khẽ, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, trong lòng nàng ta là người vô lý như vậy sao?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nhắm mắt lại. Mặc kệ như thế nào, từ giờ lập trường của nàng sẽ thay đổi. Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với người khác phái, đừng nói chamh vào nàng, đến cả dắt tay cũng không được. Từ nay về sau…
“Nói ta nghe nàng có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu hỏi.
“Đói!” Nàng ăn ngay nói thật, nàng không nhớ rõ chính xác là bao nhiêu này nàng không ăn cơm rồi. Thậm chí bây giờ là ngày nào nàng cũng không biết.
“Được, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta gọi người đi làm đồ ăn cho nàng.” Đưa tay lên xoa xoa đôi mắt nàng ý nói nàng nhắm mắt lại, sau đó Phong Duyên Thương mới đứng dây. Mảng áo phía sau lưng đã thấm đẫm máu đỏ nhưng cước bộ của hắn vẫn như bình thường, nếu như không nhìn hắn, cơ bản không ai nhìn ra hắn bị thương.
Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, hô hấp an ổn ngủ trên giường.
Tuy hiện tại nàng vô lực nhưng trong lòng lửa giận vẫn đang thiêu đốt. Giống như có ai đó đang kéo căng tất cả dây thần kinh trên đầu nàng khiến nàng khó có thể chịu đựng được.
Nàng không phải chưa từng trải qua trường hợp tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng lần này không chỉ suýt chút nữa mất mạng mà còn là nỗi nhục nhã không thể quên.
Lão ta mơ ước Nguyên Cổ tráp của Thiên Tổ Thánh, vừa vặn nàng cũng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp, khi đó chưa từng nghĩ sẽ sử dụng đến những thứ đó nhưng hiện tại cân nhắc chưa phải là quá chậm.
Nguyên Cổ tráp chứa nhiều bí thuật, nàng nhớ được đến bảy tám phần. Có một vài chỗ nhớ không rõ nhưng có thể lấy cái khác bù vào.
Dịch Vọng sư? Lão ta rất giỏi sao? Nàng muốn bầm thân vạn đoạn hắn mới giải được mối hận trong lòng.
Vô ý thức hô hấp dồn dập, lửa giận công tâm, thân thể suy yếu hiện tại của nàng có chút không chịu nổi, toàn bộ cơ thể đều kêu gào đau đớn.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, Phong Duyên Thương đi tới vừa vặn nhìn thấy.
Hắn lo lắng chạy tới bên cạnh giường, cầm tay nàng: “Sở Sở, nàng làm sao vậy?”
“Ta tức giận.” Âm thanh ấm ách truyền ra từ cổ họng, có thể dễ dàng nghe ra cơn giận dữ của nàng.
“Đừng suy nghĩ nữa, hôm nay ta đã trút giận thay nàng.” Xoa xoa khuôn ngực đang phập phồng của nàng, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được tốc độ tim đập.
“Chàng không bị thương chứ?” Nhạc Sở Nhân nhíu mi, trợn mắt nhìn hắn. Nàng cảm thấy nếu như Phong Duyên Thương giao thủ cùng lão già kia hẳn sẽ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, Bùi Tập Dạ còn bị hắn đánh đến mẹ còn chẳng nhận ra.
Phong Duyên Thương lắc đầu, tươi cười ôn nhu: “ Không có.”
“Vậy những người khác đâu?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cười, nàng biết hắn đang nói dối. Thế nhưng về tình về lý đúng là họ đánh không lại lão ta.
“Đừng hỏi nữa, đồ ăn sắp được bưng lên rồi. Ta giúp nàng.” Nhẹ nhàng nâng nàng dậy, chèn một cái gối êm ái ra sau lưng nàng, tầm mắt thủy chung đều không rời khỏi người nàng.
“Gọi Thích Kiến tới, ta có việc muốn hắn làm.” Nhạc Sở Nhân mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng đôi ngươi lại rất sáng.
Phong Duyên Thương thoáng trầm ngâm, sau đó mới gật đầu: “Được.”
“Chàng không cần lo lắng, ta sẽ dưỡng thân thể thật tốt. Chờ đến khí khỏe rồi, chúng ta liền tìm lão già đó đòi nợ.” Cổ nhân có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thế nhưng nàng chờ không được nữa rồi.
Vỗ vỗ tay nàng, Phong Duyên Thương không nói gì nữa nhưng lại dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa kiên định mà nhìn nàng, nói cho nàng biết hắn luôn luôn bên cạnh nàng.
Phương Bắc, vùng biên quan tiếp giáp Đông Cương đã đổ một trận tuyết lớn. Thế nhưng khí hậu ở đây ấm áp ẩm ướt hơn Kinh thành nhiều cho nên trận tuyết này rơi cũng không lâu liền biến thành mưa to nhỏ thi nhau rơi xuống.
Quan khẩu nơi trấn nhỏ, nơi này dân chúng sinh sống thực an nhàn, mọi người đều không biết đến khi nào Đại Yến và Đông Cương mới phát sinh xung đột thế nhưng vẫn an ổn như bình thường.
Trấn nhỏ này thời gian gần đây xuất hiện chuyện lạ, nói đúng hơn là hai quốc cùng hội tụ. Không chỉ có vị Cần Vương dưới một người trên vạn người kia và Trung Vực Nguyên soái Diêm Cận tiếng tăm lừng lẫy, còn có cả Bắc Vương của Bắc Cương Bùi Tập Dạ. Nhân mã Bắc Cương đóng quân gần trấn nhỏ, người bên ngoài đều không dám tự ý đến gần.
Trong căn phòng ấm áp, Nhạc Sở Nhân đã khôi phục chút khí sắc, nàng dựa lưng vào đầu giường, Đinh Đương đứng cạnh bên giường, bà vú đẫy đà đứng sang một bên, tầm mắt tất cả đều tập trung lên đứa nhỏ đang nằm bên người Nhạc Sở Nhân.
Bé vẫn còn có chút yếu ớt, hơn nữa đại khái vì sinh không đủ tháng mà thân hình có vẻ nhỏ hơn những đứa trẻ khác. Thế nhưng thân thể bé thực khỏe mạnh, đây chính là chuyện duy nhất Nhạc Sở Nhân cảm thấy vui mừng.
Nho nhỏ như vậy nhưng có thể bồi bổ dài dài.
Đứa nhỏ không đầy tháng rất thích ngủ, bé cũng không phải là ngoại lệ, đôi môi nho nhỏ khẽ mân mê, thi thoảng làm ra vài động tác tựa như đang hút sữa, giống như bé đang nằm mơ được ăn vậy.
==========
Chương 141-2: Trộm đứa nhỏ
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương phi, ngài có cảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài để bà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhân ngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịu nhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụng cũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đang yên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tử cũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đương khích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này.
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựng dục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng. Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủ khổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng không biết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thương vận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậy thôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn, con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.” Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm.
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưu điểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem con lớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêm túc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, không hổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân có chút không biết phải trả lời lại thế nào: “Vì để thỏa mãn lòng hư vinh mà chàng dám trợn mắt nói dối. Rõ ràng rất giống chàng, dù ngũ quan con chưa nảy nở nhưng thực sự là giống chàng.”
Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu thừa nhận: “Giống ta giống ta, cái gì cũng giống. Kể cả tật tham ăn ham ngủ này cũng là giống ta.”
Đưa tay lên nhéo mặt hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Đồ ngốc!”
Nắm lấy bàn tay nàng, Phong Duyên Thương thở dài: “ Ở bên nàng thật tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, nhìn hắn nói.
“Từ này về sau, chúng ta không xa không rời, nếu như một ngày không nhìn thấy nàng, chắc ta sẽ phát điên.” Tuy sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng nàng lại không chút hoài nghi lời nói này của hắn.
“Cho nên hai ngày này chàng ngủ không tốt một chút nào.” Một buổi tối hắn có thể tỉnh đến vài lần, mỗi lần tỉnh lại đều đứng dậy nhìn nàng trong chốc lát. Nàng đều cảm giác được, hẳn chuyện vừa rồi đã dọa hắn.
“Nàng đều biết sao?” Phong Duyên Thương mỉm cười, đẹp đến chói mắt.
“Phải, ta cũng không phải đồ đầu gỗ.” Nàng gật đầu, mỗi lần hắn đến nhìn nàng nàng đều biết.
“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Xoa xoa khuôn mặt nàng, giọng nói nàng ôn nhu như nước.
Cọ cọ má lên bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt: “Còn có một chuyện mà chúng ta đã quên, con sinh đã vài ngày mà vẫn chưa có tên đâu.”
Phong Duyên Thương nhướn mày: “Đúng vậy, thực sự ta đã quên mất chuyện này.”
“Đều đã làm cha mẹ cả rồi mà đến tên con cũng quên đặt.” Nàng có chút dở khóc dở cười, chính nàng cũng cảm thấy chức cha mẹ này hai người họ có chút không xứng.
“Hiện lấy cũng không chậm mà, con theo họ ta, dựa theo gia phả Hoàng Gia, từ thứ hai hẳn là Niên, một chữ cuối cùng nàng đặt đi.” Phong Duyên Thương thực sự rất hào phóng, dù tên con là gì, họ của con vẫn là Phong.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Phi!”
“Có ý gì?” Phong Duyên Thương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi nàng.
“Không có ý gì cao siêu cả, chỉ vì con sinh ra giữa nhưng năm thị thị phi phi, đúng lý phải nên ghi nhớ, nói cho con biết con sống sót không dễ dàng, ngày sau trân ái sinh mệnh của bản thân.” Còn có tầng ý nghĩa khác, chính là Bùi Tập Dạ. Lấy một chữ trong họ của hắn coi như cảm tạ hắn. Cho dù ngày sau không nghĩ về việc ấy nữa nhưng hắn giúp nàng sinh con thuận lợi, cả đời cũng không dám quên.
Phong Duyên Thương cũng không nghiên cứu quá sâu vào vấn đề này, gật đầu đồng ý: “Được, Phong Niên Phi, còn dễ nghe hơn Phong Niên Đồng.*”
*Phong Niên Đồng: Thu hoạch mùa màng.
Nàng cười khẽ: “Những lời này mà để Diêm Tô nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ liều mạng với chàng.”
“Đó là lời thật, quả thật khó nghe những ngụ ý cũng là điều tốt.” Hắn thực sự còn dám đánh giá, có lễ cùng vì chọc cười Nhạc Sở Nhân.
Tới gần cuối năm, hôm nay nhiệt độ cũng đã giảm hơn nhưng trời lại không đổ tuyết, bù lại thay bằng mấy trận mưa. Bất quá mưa rất lạnh, không khí cũng ẩm ướt khiến cho người ta cảm thấy còn không bằng tuyết rơi.
Người từ Hoàng thành tới thì không sao, còn người Bắc Cương lại có chút chịu không nổi.
Một đám hán tử mặc còn dầy hơn cả nữ nhân Đại Yến, nhìn xa trông như một đàn gấu.
Đinh Đương ôm Phong Niên phi từ bên ngoài về phòng, có thể bé đã ngủ cả ngày, hôm nay trông thấy rất có tinh thần. Con ngươi đen bóng trong trẻo mở to, nhìn qua cực kỳ giống Nhạc Sở Nhân.
Đinh Đương cười tủm tỉm, thi thoảng cúi đầu trêu bé, dù có ôm bé cả ngày nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Đinh Đương không quay đầu nhìn, nơi này chỉ có nàng cùng bà vú, hẳn người mở cửa là bà vú.
“Tiểu Thế tử chưa đói đâu, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.” Thanh âm nàng không lớn, giọng điệu lại du dương.
“Ôm tới cho bản thiếu nhìn một chút.” Bỗng dưng thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên từ phía sau nàng, Đinh Đương hoảng sợ bật dậy.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Tập Dạ một thân hắc bào. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê không chút biểu tình, thoạt nhìn còn có chút âm trầm.
Đinh Đương nuốt nước miếng, quỳ gối phúc thân: “Nô tỳ bái kiến Bắc Vương Điện hạ.”
“Ừm, mang đứa nhỏ lại đây cho bản thiếu nhìn một chút.” Tầm mắt hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng Đinh Đương, mặt không chút biểu cảm thừa thãi nào khiến cho Đinh Đương có chút sợ hãi.
Ôm tiểu Thế tử bỏ chạy? Thế nhưng nàng không có năng lực chạy thoát khỏi Bắc Vương bởi hắn công phu rất tốt. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không tổn thương tiểu Thế tử chứ? Vương phi chịu khổ cực mới sinh hạ được tiểu Thế tử, nàng quyết không để cho ai làm tổn thương đến bé.
“Nghĩ cái gì vậy? Nếu bản thương muốn hại bé, ngay tại thời điểm đỡ để đã ra tay bóp chết bé rồi, còn để đến lúc này sao?” Bùi Tập Dạ lạnh giọng, trực tiếp bước từng bước lại gần, nhanh chóng cướp Phong Niên Phi từ trong tay Đinh Đương.
===========
Chương 141-3: Trộm đứa nhỏ 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đinh Đương không có ý định đưa bé cho hắn nhưng lại rất sợ hắn, theo đó còn sợ mạnh tay sẽ làm tiểu Thế tử bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Thế tử an ổn ngủ trong lòng Bùi Tập Dạ.
Cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, khóe môi Bùi Tập Dạ khẽ cong lên, cả người thoạt nhìn trở nên hiền hòa hơn.
Đinh Đương không nháy mắt nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn làm động tác nguy hiểm gì đối với bé.
“Đã có tên rồi sao?” Ngón tay thon dài điểm điểm lên cằm tiểu oa nhi, hắn thản nhiên hỏi.
“ Đúng ạ, đã có tên rồi. Tiểu Thế tử tự là Phong Niên Phi, không phải chữ Phi bình thường.” Đinh Đương tự nhiên nhận thức một tầng ý nghĩa khác.
“Phi?” Bùi Tập Dạ nhướn mày, sau đó bật cười, Tuy có chút tự mình đa tình nhưng hắn cảm thấy, chữ Phi này chính là tách từ họ của hắn mà ra.
“Đúng vậy, ngài có cảm thấy rất êm tai hay không? Tên là do Vương phi đặt đó.” Đinh Đương gật đầu, nàng cũng nhận được chữ ‘Phi’ này rất tốt, nghe đã thấy không tầm thường rồi.
“Nếu là nàng lấy hẳn là rất tốt, rất tốt.” Ôm Phong Niên Phi xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, Bùi Tập Dạ vẫn giữ nụ cười trên môi.
Đinh Đương không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, thế nhưng nhìn bộ dạng cao hưng của hắn, hẳn là sẽ không làm gì tiểu Thế tử đâu nhỉ?
Nhìn Bùi Tập Dạ có kiên nhẫn chơi đùa với tiểu Thế tử như vậy, đ chậm rãi đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn Bắc Vương Điện hạ thích tiểu Thế tử như vậy, không biết ngài sắp có tiểu Vương tử hay tiểu Công chúa vậy?”
Bàn tay to lơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi dừng một chút, Bùi Tập Dạ quét mắt lành lạnh nhìn Đinh Đương một cái, con ngươi tinh xảo thâm u: “Không có.”
Đinh Đương có chút kinh ngạc, vừa định nói không nên gấp gáp nhưng lại đột nhiên cảm thấy lời nói này có chút không thích hợp.
Nàng biết Bắc Vương ái mộ Vương phi nhà nàng, nàng nói như vậy có khả năng sẽ làm hắn thương tâm. Chỉ còn cách nuốt lại lời đã lên đến miệng, trong lòng có chút thở dài, thiên hạ này thần kỳ nhất chính là duyên phận, bất đắc dĩ nhất cũng là duyên phận.
Trời lảng về chiều, Đinh Đương ôm Phong Niên Phi trở lại căn phòng của Nhạc Sở Nhân. Bé vừa tỉnh ngủ, tranh thủ ôm qua cho Nhạc Sở Nhân ôm con một lát.
“Bé đã ăn no rồi sao?” Nhạc Sở Nhân dựa người vào giường, mấy ngày nay nàng chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.
“Vâng, tiểu Thế tử ăn thật sự rất ngoan, ăn xong còn ợ lên vài cái, rất thú vị.” Nhẹ nhàng đặt Phong Niên Phi vào trong lòng Nhạc Sở Nhân, Đinh Đương lắc lắc cánh tay ngồi lên bên giường.
Nhìn tiểu oa nhi trợn to mắt trong lòng mình, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân cong cong: “So với lúc mới sinh, nhìn bé càng ngày càng đẹp.”
“Vốn dĩ tiểu Thế tử cũng thực anh tuấn, rất giống Vương gia.” Đinh Đương cười tủm tỉm.
“Phải, là rất giống.” Nàng gật đầu, vuốt ve gương mặt con.
“Đúng rồi, Vương phi, nô tỳ có chuyện muốn nói với ngài.” Đinh Đương đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu: “Nói đi.”
“Hôm nay Bắc Vương có đến thăm tiểu Thế tử, ôm trong lòng đùa thật lâu, kế đó còn dỗ tiểu Thế tử ngủ. Lúc đầu nô tỳ còn sợ Bắc Vương muốn hại tiểu Thế tử nhưng cho tới lúc ngài ấy rời đi, nhìn ngài ấy rất vui vẻ.” Có phải vì tiểu Thế tử là đứa trẻ do Vương phi vất vả sinh hạ, hắn không đành lòng xuống tay?
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Hắn muốn thăm liền kệ hắn, hắn sẽ không tổn thương đến bé.” Cúi đầu nhìn tiểu oa nhi trong lòng, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt nói.
“Ồ, nô tỳ đã biết.” Đinh Đương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Thương thế của hắn đã tốt lên chưa?” Nàng dưỡng thân thể đã tốt lên rồi, không biết mặt mũi Bùi Tập Dạ thế nào rồi?
“Đều đã tốt lên rồi, nô tỳ nhìn khuôn mặt ngài ấy đã quay trở về như xưa.” Đinh Đương khẳng định.
“Vậy là tốt rồi.” Nàng biết hắn bị thương rất nghiêm trọng, có thể khôi phục tốt trong lòng nàng cũng bớt áy náy.
“Vương phi, kỳ thật thoạt nhìn Bắc Vương không phải là người xấu.” Những tin đồn thất thiệt về hắn trước kia, lại nghe nói các việc khủng bố khiến người giận sôi gan đều là hắn làm. Nhưng đến giờ Đinh Đương lại có chút không tin, có thể ôm một tiểu hài tử đùa lâu như vậy thực sự không giống người xấu một chút nào.
“Đồn đãi không thể tin nhưng vẫn phải cẩn thận. Rất nhiều chuyện cũng không phải lời đồn vô căn cứ, vậy nên hắn cũng không tính là người tốt.” Những tin đồn phá hư danh tiếng người ta này nàng cũng chẳng còn lạ lẫm gì.
Đinh Đương gật đầu thật mạnh, đối với những lời Nhạc Sở Nhân nói, Đinh Đương đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Những ngày sau, Bùi Tập Dạ thường xuyên đến thăm tiểu Thế tử, Đinh Đương cũng dần thả lỏng cảnh giác, có thời điểm Bùi Tập Dạ bế Phong Niên Phi, nàng cũng sẽ lui xuống.
Tín nhiệm cứ như vậy mà thành, cũng trực tiếp thúc đẩy những sự việc kế tiếp.
Cuối năm gần đến, thương thế Bùi Tập Dạ cũng đã lành, hợp tác giữa Đại Yến và Bắc Cương cũng không cần phải trao đổi thêm nữa, hai bên đều đã cam chịu thỏa thuận.
Bùi Tập Dạ hồi Bắc Cương, hai bên đều nhất trí kế tiếp sẽ cùng nhau thảo phạt Đông Cương.
Thời điểm hắn rời đi vừa vặn Phong Niên Phi tròn tháng, Nhạc Sở Nhân cũng đã sắp hết ngày ở cữ.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, Nhạc Sở Nhân lười ra ngoài đưa tiễn Bùi Tập Dạ về nước, có thể nói, cả tháng này nàng chưa từng gặp lại hắn. Giờ hắn đi rồi, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt lắm.
Trong phòng của Phong Niên Phi, nàng nhìn con ăn no rồi mới khoác áo rời đi, trong căn phòng này chỉ còn lại bà vú, im ắng không một chút thanh âm.
Bà vú ngồi bên giường nhìn tiểu Thế tử ngủ say sưa, đột nhiên bóng đen từ cửa sổ xẹt qua, sau đó thân mình bà vú dần trượt xuống, ngã lăn ra đất.
Bóng đen túm lấy cái chăn bông bao lấy tiểu Thế tử đang an ổn ngủ, lát sau liền biến mất, chỉ còn lại bà vú đang té xỉu nằm trên đất.
Ước chừng một lúc lâu sau đó, việc tiểu Thế tử Cần Vương phủ biến mất với được phát hiện.
Đinh Đương thất kinh thét to, cả tòa nhà đều nghe thất tiếng hét chói tai đó. Hộ vệ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xuất hiện, bao quanh lấy căn phòng của tiểu Thế tử.
“Làm sao vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy vội vào phòng, liếc mắt thấy bà vú té xỉu nằm trên đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, vội vội vàng vàng vào phòng, trên giường không có gì hết, đứa nhỏ cũng không thấy đâu cả.
Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Đông Cương Dịch Vọng sư, tâm rơi xuống đáy cốc, không ổn rồi!
“Vương phi, ngài nhìn này, có phong thư.” Đinh Đương kinh hoảng đến mức hai tay đều run rẩy, nhặt lấy lá thư từ trên người bà vú, run run đưa cho Nhạc Sở Nhân.
“Sao lại thế này?” Diêm Cận cùng Phong Duyên Thương vẫn đang thượng nghị chiến lược nghe thấy tin tức cũng nhanh chóng chạy đến, phía sau còn có một đám người Phi Tông.
“Vương gia, nô tỳ có tội, không thấy tiểu Thế tử đâu nữa.” Đinh Đương quỳ xuống đất lớn tiếng nói.
“Cái gì?” Lông mày nhíu chặt, nhìn xung quanh phòng con trai một vòng: “Hộ vệ thủ vệ đâu rồi?”
“Bẩm Vương gia, bên cạnh giếng ở hậu viện bên cạnh đã tìm thấy mấy người hộ, bọn họ bị điểm huyệt, đến nay vẫn còn hôn mê.”Một hộ vệ báo cáo lại khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
=============
Chương 141-4: Trộm đứa nhỏ 4
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Phí Tông, phái người điều tra mọi ngóc ngách, tốc độ nhất định phải nhanh, chắc chắn hắn trốn vẫn chưa xa.” Diêm Cận nhăn mày, điều hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là đây chắc chắn do Đông Cương làm.
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói khiến Phí Tông đồng thời dừng chân.
“Sao lại vậy?” Phong Duyên Thương đi đến bên cạnh nàng, mắt liếc thấy lá thư nàng đang cần trên tay, sắc mặt đen đi nhanh chóng: “Phái người đuổi theo Bắc Vương!”
“Không cần, nếu hắn muốn ôm bé đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho chúng ta.”Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, nàng hiểu được ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thương cúi đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng: “Dù vậy ta cũng muốn đưa con về.”
“Chư vị đều lui đi, không có việc gì đâu.” Nàng kéo Phong Duyên Thương đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiểu Thế tử bị Bắc Vương trộm đi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao? Nếu như hắn dùng tiểu Thế tử uy hiếp Đại Yến thì phải làm sao bây giờ?
“Tướng quân, còn đuổi theo nữa sao?” Phí Tông không hiểu gì hết, chỉ có thể hỏi Diêm Cận.
Nhìn chăm chú vào chiếc giường trống không, Diêm Cận thở dài: “Đuổi theo!”
“Vâng.” Phí Tông nhăn mày đáp ứng, kế đó xoay người đi.
Trong phòng hai người, Phong Duyên Thương mặt đen nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, đáy mắt ngập trần lửa giận. Tên tiểu nhân Bùi Tập Dạ kia, rốt cuộc vẫn là coi khinh trình độ khốn nạn của hắn.1
“Hắn thích ôm đi thì cứ cho hắn ôm, có cơ hội chúng ta sẽ đòi lại.” Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói với hắn.
“Đó là con của hai ta, nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh hạ. Vì sinh con mà nàng chịu không biết bao thống khổ đau đớn. Huống chi lần này chúng ta đều không hiểu rõ ý hắn, nếu như hắn dùng đứa nhỏ uy hiếp chúng ta, vậy chúng ta phải làm như thế nào?” Cực lực áp chế cơn giận, Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu hành động lần này của Nhạc Sở Nhân.
“Hắn sẽ không, tiểu Thương tử, chàng phải tin tưởng ta, trong lòng hắn vẫn còn bất bình mà thôi. Nếu như hắn thích thì cứ để hắn ôm, hắn sẽ không tổn thương đến con, cũng không bắt con đến để uy hiếp chúng ta.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay vào thành ghế bên cạnh.
“Nàng cứ như vậy mà tín nhiệm hắn?” Phong Duyên Thương hất áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, động tác vẫn thập phần tức giận.
“Nếu như hắn muốn tổn thương đến con, thời điểm ta sinh bé, hắn có rất nhiều cơ hội để làm việc đó. Mấy ngày hôm nay hắn luôn ra ra vào vào phòng con, nói như vậy ý tưởng trộm con đi chính là tự phát gần đây. Cứ để con theo hắn đi thôi, có cơ hội chúng ta sẽ đòi con lại.” Nhạc Sở Nhân cầm lấy tay Phong Duyên Thương, dị thường bình tĩnh phân tích cho hắn nghe. Thế nhưng cơn tức của Phong Duyên Thương vẫn chưa tiêu được chút nào, nhìn Nhạc Sở Nhân khẳng định như vậy, cơn giận vô danh cứ thế bùng lên. Bất quá việc hắn trộm đứa nhỏ thực sự không dễ giải quyết, Phong Duyên Thương hắn không chỉ muốn tìm lại con mình, mà còm muốn đập cái tên khốn nạn kia một trận.
Đường đi Bắc Cương rất văng vẻ, càng gần phía Bắc, cảnh sắc bốn phía càng biến hóa.
Một đội nhân mã không dưới ba trăm người đạp bóng đêm mà đi, tiếng vó ngựa quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, thật lâu sau vẫn còn vang vọng.
“Dừng lại!” Bõng nhiên thanh âm nghiêm khắc vang lên, mấy trăm nhân mã tức thì dừng lại, giữa đoàn người, một người hất mũ áo choàng xuống, trong lòng hắn ôm một đứa trẻ được bao bọc bởi một tầng lại một tầng chăn. Đứa trẻ chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, không giống tiếng khóc.
“Bà vú đâu, lại đây! Con trai bản thiếu đói bụng rồi.” Khuôn mặt tinh xảo như búp bê tràn ngập đắc ý, Bùi Tập Dạ mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt, chính là không phải kiểu đắc ý bình thường.
Một người vạm vỡ dắt ngựa lại gần, trên lưng ngựa xuất hiện một phụ nhân, vẻ mặt bà vẫn chưa hết kinh hoàng.
Bùi Tập Dạ quay đầu liếc mắt một cái, lập tức hờn giận: “Không được khóc, mau cười lên cho bản thiếu. Với tâm tình này của ngươi đừng có mà dọa con trai bản thiếu.” Hắn vừa nói xong, cận vệ bốn phía lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Từ khi Hoàng Thượng trộm con trai Cần Vương gia, bọn họ cho rằng ngài muốn dùng đứa nhỏ uy hiếp Đại Yến. Thế nhưng thế sự vô lường, Hoàng Thượng mở miệng ngậm miệng đều là ‘con trai bản thiếu, con trai bản thiếu’, thật sự đối đãi với đứa nhỏ như con ruột. Đến đây bọn họ liền hiểu, Hoàng Thượng không muốn uy hiếp ai cả, chính là ngài thích ngài liền trộm thôi.
Phụ nhân cứng rắn thu hồi nước mắt của bản thân, cứng ngắc xuống ngựa nhận lấy đứa nhỏ, đưa lưng về phía mọi người, mở áo yếm cho đứa nhỏ bú sữa.
Bùi Tập Dạ tức thì đắc ý mười phần, chắc chắn hiện tại Phong Duyên Thương vừa vội vừa tức đến đòi mạng đi! Ha ha ha, hắn thực sự muốn ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.
Con của Phong Duyên Thương hắn sao? Con của Phong Duyên Thương thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu như hắn muốn, hắn liền có thể biến đứa trẻ trở thành tiểu Vương tử Bắc Cương.
Hơn ba trăm người tiếp tục đợi trên quan đạo, tất cả chỉ để chờ cho đứa trẻ vừa tròn trăng kia ăn no, thực sự khiến đội quân Bắc Cương không còn lời gì có thể nói được rồi, kể ra có khi còn khiến người khác cười chết.
Hồi lâu sau đó, phụ nhân kia mới kéo áo lên, ôm đứa nhỏ lại gần Bùi Tập Dạ. Bùi Tập Dạ đưa tay tiếp nhận, vén chăn nhìn tiểu oa nhi thỏa mãn vì được no bụng, ánh mắt sáng trong cứ nhìn hắn như vậy.
“Phụ thân mang con về nhà, tuy rằng không có mẫu thân, mẫu thân con thật không có lương tâm, chúng ta không cần nàng nữa.” Hắn nói xong còn cười đến đáng đánh, mọi người xung quangh chẳng ai nói gì.
“Aiz, nhìn còn thật là giống mẫu thân con quá đi.” Xem xét nửa ngày, trong bóng đêm dày đắc, Bùi Tập Dạ hoàn toàn vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của đứa nhỏ.
Bốn phía người hai mặt nhìn nhau, đối với công lực nói dối trắng trợn của Bùi Tập Dạ, thực sự đáng để người bội phục. Không biết mắt của hắn thế nào, rõ ràng đứa nhỏ giống Cần Vương đến tám chín phần, hắn còn cố tình nói giống Cần Vương phi.
Bao đứa trẻ lại thật chặt, Bùi Tập Dạ một tay nắm chặt cương ngựa: “Đi!”
Đội ngũ tuân lệnh , bốn phía vó ngựa nổi lên, tróng chớp mắt biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Cuối năm đến, Bắc Cương cũng giống như Đại Yến, tiếp một trận tuyết lại một trận tuyết.
Khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa, gió lạnh gào thét, nhìn qua cũng có chút ý vị riếng.
Hoàng cung rộng lớn chỉ thấy một màu trắng của băng tuyết. Thế nhưng trong cung điện cũng rất ấm áp, ấm lô ở khắp mọi nơi, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng, cửa sổ đóng chặt, bên trong ấm áp như đầu hè.
Trong một cung điện lớn, dưới sàn trải một lớp thảm lông thật dày, muốn đi vào đại điện không thể không cởi giảy.
Trong một góc đại điện, một ấm lô lớn được đặt ở đó, nhiệt khí lưu động.
Một nam nhân mặc hắc bào hoa lệ nằm trên nhuyễn tháp dựa bên cửa sổ, cặp chân dài vắt thành hình chữ ngũ, con người tinh xảo lấp lãnh ý cười nhìn tiểu oa nhi đang vui vẻ nằm lên chân mình.
Năm mới sắp đến, mấy ngày gần đây toàn bộ Bắc Cương đều an bình, khiến hắn càng ngày càng an nhàn.
Nhìn Phong Niên Phi đang chơi vui vẻ, hắn cũng thấy có chút vui vẻ.
Trong mắt hắn, khuôn mặt của Phong Niên Phi thực sự rất giống Nhạc Sở Nhân, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia.
Hai tay nắm lấy đôi chân ú thịt của đứa trẻ, hắn cảm giác giống như bản thân đang cầm vào vật gì đó vừa mềm lại vừa ấm.
Cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo cái mặt phúng phính của Phong Niên Phi, hắn không khỏi tưởng tượng đến bộ dạng của Nhạc Sở Nhân khi còn bé.
Cửa lớn mở ra, sau đó một tiểu công công dáng người gầy gò đi vào, xoay người đóng cửa mới dám đi tiếp.
Quỳ ở trên thảm, tiểu công công cúi đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cần Vương phi Đại Yến đưa tới một xe lễ vật, đã chuyển đến ngoài điện.”
Con ngươi tinh xảo lại có chút ý cười: “Đưa vào đi.”
“Vâng.” Tiểu công công đứng dậy lui ra ngoài.
Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi đang nằm lên chân mình, Bùi Tập Dạ đắc ý cười ra tiếng: “Mẫu thân con vẫn nhịn không được mà chủ động đưa đồ tới. Chúng ta ra nhìn một chút xem nàng đưa gì tới nào?”
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Đã tìm được bà vú rồi sao? Ta còn muốn tự mình cho con bú mà, xem ra là không được rồi.” Nàng có chút tiếc nuối nói.
Phong Duyên Thương mỉm cười, động tác vuốt ve mặt nàng rất ôn nhu: “Nàng có muốn nhìn con không? Ta cho người bế con lại đây nhé?”
“Không cần, để con ngủ đi. Đúng rồi, con có khóc không?” Từ lúc sinh bé ra đến giờ, nàng chưa nghe thấy bé khóc lần nào.
“Không cần lo lắng, con rất khỏe mạnh. Thích Kiến đã xem qua con, tất cả đều ổn.” Biết nàng lo lắng chuyện gì, Phong Duyên Thương nhẹ giọng trả lời.
“Vậy là tốt rồi, ta lo lắng sẽ làm con bị thương, lưu lại di chứng cả đời.” Nhớ tới nhưng chuyện xảy ra trong sơn động, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Đáy mắt Phong Duyên Thương lóe sáng rồi nhanh chóng tắt ngấm, ngả người nằm bên cạnh nàng, một tay ôm lấy thân thể nàng, một tay đặt dưới để nàng gối đầu: “Đều đã trôi qua rồi, từ nay về sau ta sẽ không rời nàng nửa bước.”
Đôi mối trắng nhợt không một chút máu khẽ cong, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhưng vẫn không có bao nhiêu khí lực: “Bùi Tập Dạ đâu? Lần này nếu như không nhờ có hắn, có khí chàng không tìm được mẹ con ta rồi.”
“Không sao cả. Hắn đã về đây dưỡng thương rồi, giờ này hẳn là đã nghỉ ngơi.” Bùi Tập Dạ bị trọng thương hắn biết, còn tình hình hiện tại hắn chẳng có tinh lực đâu mà quan tâm nữa.
Nhạc Sở Nhân thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn: “Lúc đó là tình huống khẩn cấp, hắn giúp ta đỡ đẻ, chàng sẽ không tức giận chứ?”
Phong Duyên Thương cười khẽ, cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung, trong lòng nàng ta là người vô lý như vậy sao?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nhắm mắt lại. Mặc kệ như thế nào, từ giờ lập trường của nàng sẽ thay đổi. Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với người khác phái, đừng nói chamh vào nàng, đến cả dắt tay cũng không được. Từ nay về sau…
“Nói ta nghe nàng có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng không?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu hỏi.
“Đói!” Nàng ăn ngay nói thật, nàng không nhớ rõ chính xác là bao nhiêu này nàng không ăn cơm rồi. Thậm chí bây giờ là ngày nào nàng cũng không biết.
“Được, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta gọi người đi làm đồ ăn cho nàng.” Đưa tay lên xoa xoa đôi mắt nàng ý nói nàng nhắm mắt lại, sau đó Phong Duyên Thương mới đứng dây. Mảng áo phía sau lưng đã thấm đẫm máu đỏ nhưng cước bộ của hắn vẫn như bình thường, nếu như không nhìn hắn, cơ bản không ai nhìn ra hắn bị thương.
Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, hô hấp an ổn ngủ trên giường.
Tuy hiện tại nàng vô lực nhưng trong lòng lửa giận vẫn đang thiêu đốt. Giống như có ai đó đang kéo căng tất cả dây thần kinh trên đầu nàng khiến nàng khó có thể chịu đựng được.
Nàng không phải chưa từng trải qua trường hợp tìm đường sống trong chỗ chết, nhưng lần này không chỉ suýt chút nữa mất mạng mà còn là nỗi nhục nhã không thể quên.
Lão ta mơ ước Nguyên Cổ tráp của Thiên Tổ Thánh, vừa vặn nàng cũng đã từng xem qua Nguyên Cổ tráp, khi đó chưa từng nghĩ sẽ sử dụng đến những thứ đó nhưng hiện tại cân nhắc chưa phải là quá chậm.
Nguyên Cổ tráp chứa nhiều bí thuật, nàng nhớ được đến bảy tám phần. Có một vài chỗ nhớ không rõ nhưng có thể lấy cái khác bù vào.
Dịch Vọng sư? Lão ta rất giỏi sao? Nàng muốn bầm thân vạn đoạn hắn mới giải được mối hận trong lòng.
Vô ý thức hô hấp dồn dập, lửa giận công tâm, thân thể suy yếu hiện tại của nàng có chút không chịu nổi, toàn bộ cơ thể đều kêu gào đau đớn.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, Phong Duyên Thương đi tới vừa vặn nhìn thấy.
Hắn lo lắng chạy tới bên cạnh giường, cầm tay nàng: “Sở Sở, nàng làm sao vậy?”
“Ta tức giận.” Âm thanh ấm ách truyền ra từ cổ họng, có thể dễ dàng nghe ra cơn giận dữ của nàng.
“Đừng suy nghĩ nữa, hôm nay ta đã trút giận thay nàng.” Xoa xoa khuôn ngực đang phập phồng của nàng, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được tốc độ tim đập.
“Chàng không bị thương chứ?” Nhạc Sở Nhân nhíu mi, trợn mắt nhìn hắn. Nàng cảm thấy nếu như Phong Duyên Thương giao thủ cùng lão già kia hẳn sẽ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, Bùi Tập Dạ còn bị hắn đánh đến mẹ còn chẳng nhận ra.
Phong Duyên Thương lắc đầu, tươi cười ôn nhu: “ Không có.”
“Vậy những người khác đâu?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cười, nàng biết hắn đang nói dối. Thế nhưng về tình về lý đúng là họ đánh không lại lão ta.
“Đừng hỏi nữa, đồ ăn sắp được bưng lên rồi. Ta giúp nàng.” Nhẹ nhàng nâng nàng dậy, chèn một cái gối êm ái ra sau lưng nàng, tầm mắt thủy chung đều không rời khỏi người nàng.
“Gọi Thích Kiến tới, ta có việc muốn hắn làm.” Nhạc Sở Nhân mặt vẫn tái nhợt như cũ nhưng đôi ngươi lại rất sáng.
Phong Duyên Thương thoáng trầm ngâm, sau đó mới gật đầu: “Được.”
“Chàng không cần lo lắng, ta sẽ dưỡng thân thể thật tốt. Chờ đến khí khỏe rồi, chúng ta liền tìm lão già đó đòi nợ.” Cổ nhân có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thế nhưng nàng chờ không được nữa rồi.
Vỗ vỗ tay nàng, Phong Duyên Thương không nói gì nữa nhưng lại dùng ánh mắt vừa ôn nhu vừa kiên định mà nhìn nàng, nói cho nàng biết hắn luôn luôn bên cạnh nàng.
Phương Bắc, vùng biên quan tiếp giáp Đông Cương đã đổ một trận tuyết lớn. Thế nhưng khí hậu ở đây ấm áp ẩm ướt hơn Kinh thành nhiều cho nên trận tuyết này rơi cũng không lâu liền biến thành mưa to nhỏ thi nhau rơi xuống.
Quan khẩu nơi trấn nhỏ, nơi này dân chúng sinh sống thực an nhàn, mọi người đều không biết đến khi nào Đại Yến và Đông Cương mới phát sinh xung đột thế nhưng vẫn an ổn như bình thường.
Trấn nhỏ này thời gian gần đây xuất hiện chuyện lạ, nói đúng hơn là hai quốc cùng hội tụ. Không chỉ có vị Cần Vương dưới một người trên vạn người kia và Trung Vực Nguyên soái Diêm Cận tiếng tăm lừng lẫy, còn có cả Bắc Vương của Bắc Cương Bùi Tập Dạ. Nhân mã Bắc Cương đóng quân gần trấn nhỏ, người bên ngoài đều không dám tự ý đến gần.
Trong căn phòng ấm áp, Nhạc Sở Nhân đã khôi phục chút khí sắc, nàng dựa lưng vào đầu giường, Đinh Đương đứng cạnh bên giường, bà vú đẫy đà đứng sang một bên, tầm mắt tất cả đều tập trung lên đứa nhỏ đang nằm bên người Nhạc Sở Nhân.
Bé vẫn còn có chút yếu ớt, hơn nữa đại khái vì sinh không đủ tháng mà thân hình có vẻ nhỏ hơn những đứa trẻ khác. Thế nhưng thân thể bé thực khỏe mạnh, đây chính là chuyện duy nhất Nhạc Sở Nhân cảm thấy vui mừng.
Nho nhỏ như vậy nhưng có thể bồi bổ dài dài.
Đứa nhỏ không đầy tháng rất thích ngủ, bé cũng không phải là ngoại lệ, đôi môi nho nhỏ khẽ mân mê, thi thoảng làm ra vài động tác tựa như đang hút sữa, giống như bé đang nằm mơ được ăn vậy.
==========
Chương 141-2: Trộm đứa nhỏ
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương phi, ngài có cảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài để bà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhân ngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịu nhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụng cũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đang yên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tử cũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đương khích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này.
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựng dục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng. Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủ khổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng không biết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thương vận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậy thôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn, con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.” Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm.
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưu điểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem con lớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêm túc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, không hổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân có chút không biết phải trả lời lại thế nào: “Vì để thỏa mãn lòng hư vinh mà chàng dám trợn mắt nói dối. Rõ ràng rất giống chàng, dù ngũ quan con chưa nảy nở nhưng thực sự là giống chàng.”
Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu thừa nhận: “Giống ta giống ta, cái gì cũng giống. Kể cả tật tham ăn ham ngủ này cũng là giống ta.”
Đưa tay lên nhéo mặt hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Đồ ngốc!”
Nắm lấy bàn tay nàng, Phong Duyên Thương thở dài: “ Ở bên nàng thật tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, nhìn hắn nói.
“Từ này về sau, chúng ta không xa không rời, nếu như một ngày không nhìn thấy nàng, chắc ta sẽ phát điên.” Tuy sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng nàng lại không chút hoài nghi lời nói này của hắn.
“Cho nên hai ngày này chàng ngủ không tốt một chút nào.” Một buổi tối hắn có thể tỉnh đến vài lần, mỗi lần tỉnh lại đều đứng dậy nhìn nàng trong chốc lát. Nàng đều cảm giác được, hẳn chuyện vừa rồi đã dọa hắn.
“Nàng đều biết sao?” Phong Duyên Thương mỉm cười, đẹp đến chói mắt.
“Phải, ta cũng không phải đồ đầu gỗ.” Nàng gật đầu, mỗi lần hắn đến nhìn nàng nàng đều biết.
“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Xoa xoa khuôn mặt nàng, giọng nói nàng ôn nhu như nước.
Cọ cọ má lên bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt: “Còn có một chuyện mà chúng ta đã quên, con sinh đã vài ngày mà vẫn chưa có tên đâu.”
Phong Duyên Thương nhướn mày: “Đúng vậy, thực sự ta đã quên mất chuyện này.”
“Đều đã làm cha mẹ cả rồi mà đến tên con cũng quên đặt.” Nàng có chút dở khóc dở cười, chính nàng cũng cảm thấy chức cha mẹ này hai người họ có chút không xứng.
“Hiện lấy cũng không chậm mà, con theo họ ta, dựa theo gia phả Hoàng Gia, từ thứ hai hẳn là Niên, một chữ cuối cùng nàng đặt đi.” Phong Duyên Thương thực sự rất hào phóng, dù tên con là gì, họ của con vẫn là Phong.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Phi!”
“Có ý gì?” Phong Duyên Thương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi nàng.
“Không có ý gì cao siêu cả, chỉ vì con sinh ra giữa nhưng năm thị thị phi phi, đúng lý phải nên ghi nhớ, nói cho con biết con sống sót không dễ dàng, ngày sau trân ái sinh mệnh của bản thân.” Còn có tầng ý nghĩa khác, chính là Bùi Tập Dạ. Lấy một chữ trong họ của hắn coi như cảm tạ hắn. Cho dù ngày sau không nghĩ về việc ấy nữa nhưng hắn giúp nàng sinh con thuận lợi, cả đời cũng không dám quên.
Phong Duyên Thương cũng không nghiên cứu quá sâu vào vấn đề này, gật đầu đồng ý: “Được, Phong Niên Phi, còn dễ nghe hơn Phong Niên Đồng.*”
*Phong Niên Đồng: Thu hoạch mùa màng.
Nàng cười khẽ: “Những lời này mà để Diêm Tô nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ liều mạng với chàng.”
“Đó là lời thật, quả thật khó nghe những ngụ ý cũng là điều tốt.” Hắn thực sự còn dám đánh giá, có lễ cùng vì chọc cười Nhạc Sở Nhân.
Tới gần cuối năm, hôm nay nhiệt độ cũng đã giảm hơn nhưng trời lại không đổ tuyết, bù lại thay bằng mấy trận mưa. Bất quá mưa rất lạnh, không khí cũng ẩm ướt khiến cho người ta cảm thấy còn không bằng tuyết rơi.
Người từ Hoàng thành tới thì không sao, còn người Bắc Cương lại có chút chịu không nổi.
Một đám hán tử mặc còn dầy hơn cả nữ nhân Đại Yến, nhìn xa trông như một đàn gấu.
Đinh Đương ôm Phong Niên phi từ bên ngoài về phòng, có thể bé đã ngủ cả ngày, hôm nay trông thấy rất có tinh thần. Con ngươi đen bóng trong trẻo mở to, nhìn qua cực kỳ giống Nhạc Sở Nhân.
Đinh Đương cười tủm tỉm, thi thoảng cúi đầu trêu bé, dù có ôm bé cả ngày nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Đinh Đương không quay đầu nhìn, nơi này chỉ có nàng cùng bà vú, hẳn người mở cửa là bà vú.
“Tiểu Thế tử chưa đói đâu, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.” Thanh âm nàng không lớn, giọng điệu lại du dương.
“Ôm tới cho bản thiếu nhìn một chút.” Bỗng dưng thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên từ phía sau nàng, Đinh Đương hoảng sợ bật dậy.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Tập Dạ một thân hắc bào. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê không chút biểu tình, thoạt nhìn còn có chút âm trầm.
Đinh Đương nuốt nước miếng, quỳ gối phúc thân: “Nô tỳ bái kiến Bắc Vương Điện hạ.”
“Ừm, mang đứa nhỏ lại đây cho bản thiếu nhìn một chút.” Tầm mắt hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng Đinh Đương, mặt không chút biểu cảm thừa thãi nào khiến cho Đinh Đương có chút sợ hãi.
Ôm tiểu Thế tử bỏ chạy? Thế nhưng nàng không có năng lực chạy thoát khỏi Bắc Vương bởi hắn công phu rất tốt. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không tổn thương tiểu Thế tử chứ? Vương phi chịu khổ cực mới sinh hạ được tiểu Thế tử, nàng quyết không để cho ai làm tổn thương đến bé.
“Nghĩ cái gì vậy? Nếu bản thương muốn hại bé, ngay tại thời điểm đỡ để đã ra tay bóp chết bé rồi, còn để đến lúc này sao?” Bùi Tập Dạ lạnh giọng, trực tiếp bước từng bước lại gần, nhanh chóng cướp Phong Niên Phi từ trong tay Đinh Đương.
===========
Chương 141-3: Trộm đứa nhỏ 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đinh Đương không có ý định đưa bé cho hắn nhưng lại rất sợ hắn, theo đó còn sợ mạnh tay sẽ làm tiểu Thế tử bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Thế tử an ổn ngủ trong lòng Bùi Tập Dạ.
Cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, khóe môi Bùi Tập Dạ khẽ cong lên, cả người thoạt nhìn trở nên hiền hòa hơn.
Đinh Đương không nháy mắt nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn làm động tác nguy hiểm gì đối với bé.
“Đã có tên rồi sao?” Ngón tay thon dài điểm điểm lên cằm tiểu oa nhi, hắn thản nhiên hỏi.
“ Đúng ạ, đã có tên rồi. Tiểu Thế tử tự là Phong Niên Phi, không phải chữ Phi bình thường.” Đinh Đương tự nhiên nhận thức một tầng ý nghĩa khác.
“Phi?” Bùi Tập Dạ nhướn mày, sau đó bật cười, Tuy có chút tự mình đa tình nhưng hắn cảm thấy, chữ Phi này chính là tách từ họ của hắn mà ra.
“Đúng vậy, ngài có cảm thấy rất êm tai hay không? Tên là do Vương phi đặt đó.” Đinh Đương gật đầu, nàng cũng nhận được chữ ‘Phi’ này rất tốt, nghe đã thấy không tầm thường rồi.
“Nếu là nàng lấy hẳn là rất tốt, rất tốt.” Ôm Phong Niên Phi xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, Bùi Tập Dạ vẫn giữ nụ cười trên môi.
Đinh Đương không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, thế nhưng nhìn bộ dạng cao hưng của hắn, hẳn là sẽ không làm gì tiểu Thế tử đâu nhỉ?
Nhìn Bùi Tập Dạ có kiên nhẫn chơi đùa với tiểu Thế tử như vậy, đ chậm rãi đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn Bắc Vương Điện hạ thích tiểu Thế tử như vậy, không biết ngài sắp có tiểu Vương tử hay tiểu Công chúa vậy?”
Bàn tay to lơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi dừng một chút, Bùi Tập Dạ quét mắt lành lạnh nhìn Đinh Đương một cái, con ngươi tinh xảo thâm u: “Không có.”
Đinh Đương có chút kinh ngạc, vừa định nói không nên gấp gáp nhưng lại đột nhiên cảm thấy lời nói này có chút không thích hợp.
Nàng biết Bắc Vương ái mộ Vương phi nhà nàng, nàng nói như vậy có khả năng sẽ làm hắn thương tâm. Chỉ còn cách nuốt lại lời đã lên đến miệng, trong lòng có chút thở dài, thiên hạ này thần kỳ nhất chính là duyên phận, bất đắc dĩ nhất cũng là duyên phận.
Trời lảng về chiều, Đinh Đương ôm Phong Niên Phi trở lại căn phòng của Nhạc Sở Nhân. Bé vừa tỉnh ngủ, tranh thủ ôm qua cho Nhạc Sở Nhân ôm con một lát.
“Bé đã ăn no rồi sao?” Nhạc Sở Nhân dựa người vào giường, mấy ngày nay nàng chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.
“Vâng, tiểu Thế tử ăn thật sự rất ngoan, ăn xong còn ợ lên vài cái, rất thú vị.” Nhẹ nhàng đặt Phong Niên Phi vào trong lòng Nhạc Sở Nhân, Đinh Đương lắc lắc cánh tay ngồi lên bên giường.
Nhìn tiểu oa nhi trợn to mắt trong lòng mình, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân cong cong: “So với lúc mới sinh, nhìn bé càng ngày càng đẹp.”
“Vốn dĩ tiểu Thế tử cũng thực anh tuấn, rất giống Vương gia.” Đinh Đương cười tủm tỉm.
“Phải, là rất giống.” Nàng gật đầu, vuốt ve gương mặt con.
“Đúng rồi, Vương phi, nô tỳ có chuyện muốn nói với ngài.” Đinh Đương đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu: “Nói đi.”
“Hôm nay Bắc Vương có đến thăm tiểu Thế tử, ôm trong lòng đùa thật lâu, kế đó còn dỗ tiểu Thế tử ngủ. Lúc đầu nô tỳ còn sợ Bắc Vương muốn hại tiểu Thế tử nhưng cho tới lúc ngài ấy rời đi, nhìn ngài ấy rất vui vẻ.” Có phải vì tiểu Thế tử là đứa trẻ do Vương phi vất vả sinh hạ, hắn không đành lòng xuống tay?
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Hắn muốn thăm liền kệ hắn, hắn sẽ không tổn thương đến bé.” Cúi đầu nhìn tiểu oa nhi trong lòng, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt nói.
“Ồ, nô tỳ đã biết.” Đinh Đương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Thương thế của hắn đã tốt lên chưa?” Nàng dưỡng thân thể đã tốt lên rồi, không biết mặt mũi Bùi Tập Dạ thế nào rồi?
“Đều đã tốt lên rồi, nô tỳ nhìn khuôn mặt ngài ấy đã quay trở về như xưa.” Đinh Đương khẳng định.
“Vậy là tốt rồi.” Nàng biết hắn bị thương rất nghiêm trọng, có thể khôi phục tốt trong lòng nàng cũng bớt áy náy.
“Vương phi, kỳ thật thoạt nhìn Bắc Vương không phải là người xấu.” Những tin đồn thất thiệt về hắn trước kia, lại nghe nói các việc khủng bố khiến người giận sôi gan đều là hắn làm. Nhưng đến giờ Đinh Đương lại có chút không tin, có thể ôm một tiểu hài tử đùa lâu như vậy thực sự không giống người xấu một chút nào.
“Đồn đãi không thể tin nhưng vẫn phải cẩn thận. Rất nhiều chuyện cũng không phải lời đồn vô căn cứ, vậy nên hắn cũng không tính là người tốt.” Những tin đồn phá hư danh tiếng người ta này nàng cũng chẳng còn lạ lẫm gì.
Đinh Đương gật đầu thật mạnh, đối với những lời Nhạc Sở Nhân nói, Đinh Đương đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Những ngày sau, Bùi Tập Dạ thường xuyên đến thăm tiểu Thế tử, Đinh Đương cũng dần thả lỏng cảnh giác, có thời điểm Bùi Tập Dạ bế Phong Niên Phi, nàng cũng sẽ lui xuống.
Tín nhiệm cứ như vậy mà thành, cũng trực tiếp thúc đẩy những sự việc kế tiếp.
Cuối năm gần đến, thương thế Bùi Tập Dạ cũng đã lành, hợp tác giữa Đại Yến và Bắc Cương cũng không cần phải trao đổi thêm nữa, hai bên đều đã cam chịu thỏa thuận.
Bùi Tập Dạ hồi Bắc Cương, hai bên đều nhất trí kế tiếp sẽ cùng nhau thảo phạt Đông Cương.
Thời điểm hắn rời đi vừa vặn Phong Niên Phi tròn tháng, Nhạc Sở Nhân cũng đã sắp hết ngày ở cữ.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, Nhạc Sở Nhân lười ra ngoài đưa tiễn Bùi Tập Dạ về nước, có thể nói, cả tháng này nàng chưa từng gặp lại hắn. Giờ hắn đi rồi, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt lắm.
Trong phòng của Phong Niên Phi, nàng nhìn con ăn no rồi mới khoác áo rời đi, trong căn phòng này chỉ còn lại bà vú, im ắng không một chút thanh âm.
Bà vú ngồi bên giường nhìn tiểu Thế tử ngủ say sưa, đột nhiên bóng đen từ cửa sổ xẹt qua, sau đó thân mình bà vú dần trượt xuống, ngã lăn ra đất.
Bóng đen túm lấy cái chăn bông bao lấy tiểu Thế tử đang an ổn ngủ, lát sau liền biến mất, chỉ còn lại bà vú đang té xỉu nằm trên đất.
Ước chừng một lúc lâu sau đó, việc tiểu Thế tử Cần Vương phủ biến mất với được phát hiện.
Đinh Đương thất kinh thét to, cả tòa nhà đều nghe thất tiếng hét chói tai đó. Hộ vệ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xuất hiện, bao quanh lấy căn phòng của tiểu Thế tử.
“Làm sao vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy vội vào phòng, liếc mắt thấy bà vú té xỉu nằm trên đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, vội vội vàng vàng vào phòng, trên giường không có gì hết, đứa nhỏ cũng không thấy đâu cả.
Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Đông Cương Dịch Vọng sư, tâm rơi xuống đáy cốc, không ổn rồi!
“Vương phi, ngài nhìn này, có phong thư.” Đinh Đương kinh hoảng đến mức hai tay đều run rẩy, nhặt lấy lá thư từ trên người bà vú, run run đưa cho Nhạc Sở Nhân.
“Sao lại thế này?” Diêm Cận cùng Phong Duyên Thương vẫn đang thượng nghị chiến lược nghe thấy tin tức cũng nhanh chóng chạy đến, phía sau còn có một đám người Phi Tông.
“Vương gia, nô tỳ có tội, không thấy tiểu Thế tử đâu nữa.” Đinh Đương quỳ xuống đất lớn tiếng nói.
“Cái gì?” Lông mày nhíu chặt, nhìn xung quanh phòng con trai một vòng: “Hộ vệ thủ vệ đâu rồi?”
“Bẩm Vương gia, bên cạnh giếng ở hậu viện bên cạnh đã tìm thấy mấy người hộ, bọn họ bị điểm huyệt, đến nay vẫn còn hôn mê.”Một hộ vệ báo cáo lại khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
=============
Chương 141-4: Trộm đứa nhỏ 4
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Phí Tông, phái người điều tra mọi ngóc ngách, tốc độ nhất định phải nhanh, chắc chắn hắn trốn vẫn chưa xa.” Diêm Cận nhăn mày, điều hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là đây chắc chắn do Đông Cương làm.
“Không cần.” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói khiến Phí Tông đồng thời dừng chân.
“Sao lại vậy?” Phong Duyên Thương đi đến bên cạnh nàng, mắt liếc thấy lá thư nàng đang cần trên tay, sắc mặt đen đi nhanh chóng: “Phái người đuổi theo Bắc Vương!”
“Không cần, nếu hắn muốn ôm bé đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho chúng ta.”Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, nàng hiểu được ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.
Phong Duyên Thương cúi đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng: “Dù vậy ta cũng muốn đưa con về.”
“Chư vị đều lui đi, không có việc gì đâu.” Nàng kéo Phong Duyên Thương đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiểu Thế tử bị Bắc Vương trộm đi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao? Nếu như hắn dùng tiểu Thế tử uy hiếp Đại Yến thì phải làm sao bây giờ?
“Tướng quân, còn đuổi theo nữa sao?” Phí Tông không hiểu gì hết, chỉ có thể hỏi Diêm Cận.
Nhìn chăm chú vào chiếc giường trống không, Diêm Cận thở dài: “Đuổi theo!”
“Vâng.” Phí Tông nhăn mày đáp ứng, kế đó xoay người đi.
Trong phòng hai người, Phong Duyên Thương mặt đen nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, đáy mắt ngập trần lửa giận. Tên tiểu nhân Bùi Tập Dạ kia, rốt cuộc vẫn là coi khinh trình độ khốn nạn của hắn.1
“Hắn thích ôm đi thì cứ cho hắn ôm, có cơ hội chúng ta sẽ đòi lại.” Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói với hắn.
“Đó là con của hai ta, nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh hạ. Vì sinh con mà nàng chịu không biết bao thống khổ đau đớn. Huống chi lần này chúng ta đều không hiểu rõ ý hắn, nếu như hắn dùng đứa nhỏ uy hiếp chúng ta, vậy chúng ta phải làm như thế nào?” Cực lực áp chế cơn giận, Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu hành động lần này của Nhạc Sở Nhân.
“Hắn sẽ không, tiểu Thương tử, chàng phải tin tưởng ta, trong lòng hắn vẫn còn bất bình mà thôi. Nếu như hắn thích thì cứ để hắn ôm, hắn sẽ không tổn thương đến con, cũng không bắt con đến để uy hiếp chúng ta.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay vào thành ghế bên cạnh.
“Nàng cứ như vậy mà tín nhiệm hắn?” Phong Duyên Thương hất áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, động tác vẫn thập phần tức giận.
“Nếu như hắn muốn tổn thương đến con, thời điểm ta sinh bé, hắn có rất nhiều cơ hội để làm việc đó. Mấy ngày hôm nay hắn luôn ra ra vào vào phòng con, nói như vậy ý tưởng trộm con đi chính là tự phát gần đây. Cứ để con theo hắn đi thôi, có cơ hội chúng ta sẽ đòi con lại.” Nhạc Sở Nhân cầm lấy tay Phong Duyên Thương, dị thường bình tĩnh phân tích cho hắn nghe. Thế nhưng cơn tức của Phong Duyên Thương vẫn chưa tiêu được chút nào, nhìn Nhạc Sở Nhân khẳng định như vậy, cơn giận vô danh cứ thế bùng lên. Bất quá việc hắn trộm đứa nhỏ thực sự không dễ giải quyết, Phong Duyên Thương hắn không chỉ muốn tìm lại con mình, mà còm muốn đập cái tên khốn nạn kia một trận.
Đường đi Bắc Cương rất văng vẻ, càng gần phía Bắc, cảnh sắc bốn phía càng biến hóa.
Một đội nhân mã không dưới ba trăm người đạp bóng đêm mà đi, tiếng vó ngựa quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, thật lâu sau vẫn còn vang vọng.
“Dừng lại!” Bõng nhiên thanh âm nghiêm khắc vang lên, mấy trăm nhân mã tức thì dừng lại, giữa đoàn người, một người hất mũ áo choàng xuống, trong lòng hắn ôm một đứa trẻ được bao bọc bởi một tầng lại một tầng chăn. Đứa trẻ chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, không giống tiếng khóc.
“Bà vú đâu, lại đây! Con trai bản thiếu đói bụng rồi.” Khuôn mặt tinh xảo như búp bê tràn ngập đắc ý, Bùi Tập Dạ mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt, chính là không phải kiểu đắc ý bình thường.
Một người vạm vỡ dắt ngựa lại gần, trên lưng ngựa xuất hiện một phụ nhân, vẻ mặt bà vẫn chưa hết kinh hoàng.
Bùi Tập Dạ quay đầu liếc mắt một cái, lập tức hờn giận: “Không được khóc, mau cười lên cho bản thiếu. Với tâm tình này của ngươi đừng có mà dọa con trai bản thiếu.” Hắn vừa nói xong, cận vệ bốn phía lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Từ khi Hoàng Thượng trộm con trai Cần Vương gia, bọn họ cho rằng ngài muốn dùng đứa nhỏ uy hiếp Đại Yến. Thế nhưng thế sự vô lường, Hoàng Thượng mở miệng ngậm miệng đều là ‘con trai bản thiếu, con trai bản thiếu’, thật sự đối đãi với đứa nhỏ như con ruột. Đến đây bọn họ liền hiểu, Hoàng Thượng không muốn uy hiếp ai cả, chính là ngài thích ngài liền trộm thôi.
Phụ nhân cứng rắn thu hồi nước mắt của bản thân, cứng ngắc xuống ngựa nhận lấy đứa nhỏ, đưa lưng về phía mọi người, mở áo yếm cho đứa nhỏ bú sữa.
Bùi Tập Dạ tức thì đắc ý mười phần, chắc chắn hiện tại Phong Duyên Thương vừa vội vừa tức đến đòi mạng đi! Ha ha ha, hắn thực sự muốn ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.
Con của Phong Duyên Thương hắn sao? Con của Phong Duyên Thương thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu như hắn muốn, hắn liền có thể biến đứa trẻ trở thành tiểu Vương tử Bắc Cương.
Hơn ba trăm người tiếp tục đợi trên quan đạo, tất cả chỉ để chờ cho đứa trẻ vừa tròn trăng kia ăn no, thực sự khiến đội quân Bắc Cương không còn lời gì có thể nói được rồi, kể ra có khi còn khiến người khác cười chết.
Hồi lâu sau đó, phụ nhân kia mới kéo áo lên, ôm đứa nhỏ lại gần Bùi Tập Dạ. Bùi Tập Dạ đưa tay tiếp nhận, vén chăn nhìn tiểu oa nhi thỏa mãn vì được no bụng, ánh mắt sáng trong cứ nhìn hắn như vậy.
“Phụ thân mang con về nhà, tuy rằng không có mẫu thân, mẫu thân con thật không có lương tâm, chúng ta không cần nàng nữa.” Hắn nói xong còn cười đến đáng đánh, mọi người xung quangh chẳng ai nói gì.
“Aiz, nhìn còn thật là giống mẫu thân con quá đi.” Xem xét nửa ngày, trong bóng đêm dày đắc, Bùi Tập Dạ hoàn toàn vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của đứa nhỏ.
Bốn phía người hai mặt nhìn nhau, đối với công lực nói dối trắng trợn của Bùi Tập Dạ, thực sự đáng để người bội phục. Không biết mắt của hắn thế nào, rõ ràng đứa nhỏ giống Cần Vương đến tám chín phần, hắn còn cố tình nói giống Cần Vương phi.
Bao đứa trẻ lại thật chặt, Bùi Tập Dạ một tay nắm chặt cương ngựa: “Đi!”
Đội ngũ tuân lệnh , bốn phía vó ngựa nổi lên, tróng chớp mắt biến mất trong màn đêm sâu thẳm.
Cuối năm đến, Bắc Cương cũng giống như Đại Yến, tiếp một trận tuyết lại một trận tuyết.
Khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa, gió lạnh gào thét, nhìn qua cũng có chút ý vị riếng.
Hoàng cung rộng lớn chỉ thấy một màu trắng của băng tuyết. Thế nhưng trong cung điện cũng rất ấm áp, ấm lô ở khắp mọi nơi, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng, cửa sổ đóng chặt, bên trong ấm áp như đầu hè.
Trong một cung điện lớn, dưới sàn trải một lớp thảm lông thật dày, muốn đi vào đại điện không thể không cởi giảy.
Trong một góc đại điện, một ấm lô lớn được đặt ở đó, nhiệt khí lưu động.
Một nam nhân mặc hắc bào hoa lệ nằm trên nhuyễn tháp dựa bên cửa sổ, cặp chân dài vắt thành hình chữ ngũ, con người tinh xảo lấp lãnh ý cười nhìn tiểu oa nhi đang vui vẻ nằm lên chân mình.
Năm mới sắp đến, mấy ngày gần đây toàn bộ Bắc Cương đều an bình, khiến hắn càng ngày càng an nhàn.
Nhìn Phong Niên Phi đang chơi vui vẻ, hắn cũng thấy có chút vui vẻ.
Trong mắt hắn, khuôn mặt của Phong Niên Phi thực sự rất giống Nhạc Sở Nhân, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia.
Hai tay nắm lấy đôi chân ú thịt của đứa trẻ, hắn cảm giác giống như bản thân đang cầm vào vật gì đó vừa mềm lại vừa ấm.
Cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo cái mặt phúng phính của Phong Niên Phi, hắn không khỏi tưởng tượng đến bộ dạng của Nhạc Sở Nhân khi còn bé.
Cửa lớn mở ra, sau đó một tiểu công công dáng người gầy gò đi vào, xoay người đóng cửa mới dám đi tiếp.
Quỳ ở trên thảm, tiểu công công cúi đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cần Vương phi Đại Yến đưa tới một xe lễ vật, đã chuyển đến ngoài điện.”
Con ngươi tinh xảo lại có chút ý cười: “Đưa vào đi.”
“Vâng.” Tiểu công công đứng dậy lui ra ngoài.
Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi đang nằm lên chân mình, Bùi Tập Dạ đắc ý cười ra tiếng: “Mẫu thân con vẫn nhịn không được mà chủ động đưa đồ tới. Chúng ta ra nhìn một chút xem nàng đưa gì tới nào?”