Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 147: Chuyện xấu

Chương 147-1: Chuyện xấu
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đại thảo cầu xoay tròn trên không, biểu tình Bùi Tập Dạ vẫn luôn thâm trầm, con ngươi tinh xảo phản xạ ánh sáng, lưu quang rạng rỡ.

Phí Tông luôn đi theo hắn, mở to hai mắt nhìn Bùi Tập Dạ, lại nhìn thảo cầu xoay tròn phát sáng trên không, thần sắc càng ngày càng lo lắng. Nhưng nhìn biểu tình kia của Bùi Tập Dạ, hắn lại không dám quấy rầy.

Nhìn đi nhìn lại mấy lượt, Phí Tông cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Ngươi rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp nào chưa? Nếu chưa có, vậy để cho lão tử lên.”

Bùi Tiểu quay đầu thản nhiên nhìn Phí Tông một cái: “Phí Tướng quân tính làm cái gì?” Ý nghĩ của những người đơn giản có khi lại rất hữu dụng, hắn muốn xem tên đầu gỗ này muốn làm gì.

Phí Tông nghẹn lại, sau đó rút đao: “Chém!”

Bùi Tập Dạ nhìn hắn như nhìn một tên ngốc vài giây, sau đó lui về sau mấy bước: “Mời.”

“Ngươi…hừ, ngươi đừng tưởng lão tử không biết gì. Kỳ thật chính ngươi cũng chẳng có biện pháp nào cả, ngươi đang tính nhìn lão tử xuống tay đúng không? Một đao này của lão tử mà chém vào, nếu thất bại, ngươi chế giễu. Còn nếu thành công, ngươi cũng có thể nghiên cứu một phen. Đừng tưởng lão tử ngốc, lão tử không chém nữa.”Phí Tông thu đao, lời nói ra miệng khiến Bùi Tập Dạ cũng phải kinh ngạc. (MTLTH.dđlqđ)

Hắn cười rọ lên, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê càng thêm đáng yêu: “Không nhận ra thì ra Phí Tướng quân cũng là một người có đầu óc. Thật đáng mừng! Chúc mừng Tướng quân rốt cuộc cũng thông minh được một lần.” Hắn chắp tay, bộ dạng kia càng nhìn càng thấy gợi đòn.

Phí Tông trừng mắt, tức giận khiến lồng ngực phập phồng. Bùi Tập Dạ không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục xoay quanh thảo cầu xem xét tiếp.

“Phí Tướng quân, ngài sang bên kia nghỉ ngơi một lát đi. Có lẽ Bắc Vương có biện pháp cũng không biết chừng. Dù sao ở đây cũng chỉ có mình ngài ấy là hiểu.” Hộ vệ lại gần nói chuyện, hắn cũng không tin Bùi Tập Dạ không có cách. Phí Tông vẫn luôn đi theo Bùi Tập Dạ, tuy biết đang sốt ruột nhưng cùng lại chẳng khác gì quấy rầy.

Phí Tông hò hét rất tiêu sái, thế nhưng Bùi Tập Dạ lại chẳng buồn để ý đến hắn. Tầm mắt hắn vẫn luôn đặt lên tầng tầng lớp lá như tay người, bên trong cái gì cũng không nhìn thấy.

Thảo diệp tầng tầng bao vây nghiêm mật, căn bản không thể nhìn ra một lỗ hở nhỏ, một tầng một tầng rất có trật tự làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Hắn thật sự không thể nói rõ đây là cái gì. Nhiều năm sở học như vậy, hắn chưa từng tiếp xúc với thứ gì như này. Nếu như hắn không lầm, cổ này thuộc lại chí dương, là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Dịch Vọng sư cổ độc chí âm. (MTLTH.dđlqđ)

Nhưng làm sao lại có thể thúc dục chí dương liệt cổ này sinh trưởng? Hắn không biết, nghĩ mãi cũng không ra.

Máu? Chẳng lẽ bên trong cần máu thúc dục? Nhưng Nhạc Sở Nhân là nữ, nữ nhân thuần âm. Có lẽ là Phong Duyên Thương.

Nghĩ đến đây, Bùi Tập Dạ có chút nghiền ngẫm. Có lẽ hắn không nên hỗ trợ, khiến cho tên kia mất máu quá nhiều mà chết. Hắn rất vui mừng nếu như cảnh tượng này diễn ra.

Đưa tay chạm một chút vào ánh sáng bao quanh bên ngoài thảo cầu, nhiệt độ nóng bỏng đột ngột truyền qua làn da khiến hắn lập tức lùi về sau.

Thật không biết bên trong có phải tầng nhiệt độ như thế này không. Nếu như vậy thì làm sao mà trụ cho nổi. Hắn không khỏi có chút bội phục Phong Duyên Thương dám xông vào, thực sự rất bội phục.

Chuyển động cách đó vài bước chân, Bùi Tập Dạ cởi áo choàng, ngồi xổm xuống đất, đào một hố đất liền cảm giác có thứ gì đó khang khác.

Nheo mắt lại tự hỏi một lát, lập tức động thủ mở rộng cái hố, sau đó đưa tay cắm vào lớp bùn ở giữa.

Ngón tay hắn dường như đã đụng phải cái gì đó, mi tâm Bùi Tập Dạ nhíu lại, có cái gì đang cắn ngón tay hắn. Cắn nát, máu theo vết thương chảy ra ngoài, tựa như trong đất có một thứ gì đó đang điên cuồng hút máu.

“Thì ra là như vậy!” Bùi Tập Dạ giật mình, sau đó bàn tay còn lại cũng cắm vào trong đất.

Mười ngón tay đều bị cắn nát, máu xuôi đó mà chảy ra ngoài. Mặc dù hắn không có cảm giác đau nhưng cảm nhận máu từng chút từng chút chảy ra đúng là không được tốt cho lắm.

Phí Tông thấy vậy liền cùng với tất cả mọi người vây quanh hắn. Phí Tông ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm tay hắn, tất cả mọi người đứng yên không nhúc nhích.

Nhìn Bùi Tập Dạ trong chốc lát, sau đó hắn bỏ đại đao sang một bên. Noi theo Bùi Tập Dạ cắm cả hai tay vào đất.

Một phút qua đi, đại thảo cầu xảy ra biến hóa, ánh sáng chói mắt bắt đầu suy yếu, lá cây đan lớp này đến lớp khác bắt đầu vàng vọt héo úa, không còn bừng bừng sinh cơ như trước. (MTLTH.dđlqđ)

Phí Tông ngửa đầu, tất nhiên có thể nhìn thấy rõ biến hóa: “Sao lại thế này?”

Bùi Tập Dạ nhíu mày, hắn cũng không biết tại sao lại thế. Thế nhưng nhìn biến hóa này, tựa hồ cũng không phải chiều hướng tốt. Hắn tham gia một tay ngược lại là chuyện xấu.

Ánh sáng xung quang thảo cầu đã dần dần lụi tàn, thảo diệp rất nhanh héo rũ. Thảo cầu chậm rãi hạ xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt, thảo cầu cách mặt đất chỉ còn lại một thước.

Bùi Tập Dạ phát hiện đây là chuyện xấu, lập tức rút tay ra, kéo Phí Tông lùi ra sau.

Nhưng đã không còn kịp, đại thảo cầu héo rũ, trong chớp mắt biến thành lớp cỏ khô ngả rạp ra đất, bên trong lộ ra một người.

“Là cái tên cháu nội Đông Cương kia.” Phí Tông liếc mắt một cái liền nhận ra Dịch Vọng sư, nhanh chóng nhặt đại đao tiến vào trạng thái chiến đấu.

Dù động tác của Phí Tông nhanh đến đâu, nhưng thảo cầu vừa chạm đất, người kia liền lập tức đứng dậy.

Đúng là Dịch Vọng sư Đông Cương, hiện trạng của hắn bây giờ nhìn rất khủng khiếp. Khuôn mặt vặn vẹo biến hình, tóc tai tán loạn, hai đôi mắt mở trừng trừng tựa như muốn đốt ra hai cái lỗ trên người Phí Tông. Trong lúc nhất thời, đến cả Phí Tông cũng phải rùng mình.

“Bắt lấy lão…không được để lão….” Trong đống cỏ khô đó vang lên một giọng nói suy yếu hết sức. Tuy yếu ơt nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng của Nhạc Sở Nhân.

Phí Tông sửng sốt hai giây, sau đó thẳng tay dùng đao chém. Thế nhưng tốc độ của người này lại cực nhanh. Hắn nhảy xuống đống cỏ khô, rất nhanh hòa mình vào bóng đêm.

Chúng hộ vệ cùng Diêm Tự quân nhanh chóng đuổi theo. Phí Tông cũng chạy đuổi theo nhưng đột nhiên ngừng lại.

Hắn quay trở lại, ném đao đi dùng tay đào bới lớp cỏ khô. Suýt nữa thì quên mất Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương vẫn còn ở đây.

“Muội muội, muội có làm sao không? Chờ ta một chút, ta sẽ cứu muội ra.” Phí Tông một bên đào, một bên mở cổ gào lê,

“Nhờ công của mấy người, muội cảm thấy rất tốt.” Thanh âm của Nhạc Sở Nhân lại truyền ra, đây hoàn toàn là lời nói mát.
==========
Chương 147-2: Chuyện xấu 2
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Đừng nói nữa, chuyện này muội phải tìm tên họ Bùi kia, là hắn không có chút hiểu biết gì cả.” Phí Tông dứt khoát phủi tội sạch sẽ.

Rất nhanh đã có một thanh âm phản bác: “Phí Tướng quâ, bản thiếu vẫn còn ở đây, ngươi phủi sạch sẽ trách nhiệm của mình, có còn là quân tử nữa không đấy?”

“Ngươi nói có đúng là ngươi tự ý cắm tay vào trong đất không? Ta suy cho cùng chỉ là noi theo ngươi thôi.” Phí Tông lớn giọng, cả một mảnh rừng vang vọng lại âm thanh của hắn.

“Là ngươi thúc giục bản thiếu nghĩ biện pháp, chẳng phải bản thiếu bị ngươi bức hay sao?” Bùi Tập Dạ có rất nhiều lý do để phản bác khiến cho Phí Tông không biết phải cãi lại thế nào.

“Hai người ít đi vài câu, ầm ĩ muốn chết!” Giọng nói của Nhạc Sở Nhân hơi nhỏ, hữu khí vô lực, càng nhiều hơn là cảm thấy phiền chán.

Phí Tông im miệng không nói, Bùi Tập Dạ cũng không nói nữa, chỉ đưa tay nắm lấy đám cỏ khô.

Cỏ khô rất nhanh đã bị đào hết lên, hai người bị vùi sâu cuối cùng cũng lộ ra. Ở phía trên là Nhạc Sở Nhân, một thân quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt còn hồng hồng thoạt nhìn có chút quái dị.

Người nằm dưới Nhạc Sở Nhân không rõ tình huống, thế nhưng theo như suy đoán khẳng định cũng chẳng tốt mấy.

Phí Tông giúp Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Muội muội, muội không sao chứ? Ai nha, Cần Vương, ngài có làm sao không?”

Nâng Nhạc Sở Nhân dậy liền nhìn thấy Phong Duyên Thương. Khuôn mặt tuấn mĩ trắng bệch, phượng mâu xinh đẹp nhắm chặt, tay chân hắn đều bị cỏ khô cuốn lấy, nhìn chật vật không chịu nổi.

“Hắn không có việc gì, chỉ hôn mê mà thôi.” Nhạc Sở Nhân nương theo lực đạo của Phí Tông mà ngồi xuống. Đưa tay vuốt lại mái tóc bị rối của Phong Duyên Thương, thở dài. Tuy cảm thấy đáng tiếc vì không thể giết chết lão ta, nhưng cũng may họ còn sống. Nàng không hiểu sao có một loại cảm giác sở học cách nhau cả một thế hệ.

Bùi Tập Dạ đứng một bên nhìn nàng, con ngươi tinh xảo tối đen không biết đang suy nghĩ đến cái gì.

“Muội muội, thực sự muội không có việc gì sao? Nhìn muội có vẻ không được tốt lắm.” Phí Tông ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn đôi mắt đỏ au và khuôn mặt không còn chút máu nào của nàng mà cảm thấy hết sức lo lắng. (MTLTH.dđlqđ)

“Muội không sao. Bùi Tập Dạ, không phá hỏng chuyện tốt của ta khiến ngươi cảm thấy khó chịu hay sao?” Nhạc Sở Nhân không quay đầu nhìn hắn, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Phong Duyên Thương đã hôn mê.

Bùi Tập Dạ ngang ngạnh: “Ta cũng chỉ muốn hỗ trợ mà thôi.” Ngữ khí bình thản, không chút nào giống với sự lo lắng của Phí Tông.

Nhạc Sở Nhân không biết phải nói gì với hắn: “Ngươi đây là đang cản trở chứ không phải giúp sức!”

“Ta đã nói ta không có ý, ai biết tình huống của hai người trong đó ra sao, ta sợ hai người bị nướng chín.” Bùi Tập Dạ có chút kích động, đôi mắt mở thật to.

“Ngươi là tên ngốc sao? Nướng thế khỉ nào được?” Nàng quay đầu nhìn chằm chằm hắn, cơn giận bốc lên thật cao.

“Ta sợ mà!” Bùi Tập Dạ rất để ý, hắn muốn nhìn Nhạc Sở Nhân cãi nhau với hắn.

Nhạc Sở Nhân quay đầu đi không thèm để ý đến hắn. Hô hấp càng ngày càng nặng nề, nàng mất máu quá nhiều, trước mắt hoa lên rất khó chịu.

“Muội muội, bây giờ phải làm sao? Bọn họ cũng đã truy lão ta, có thể giết được lão hay không?” Phí Tông hỏi.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Không nhất định, lão ta không dễ chết như vậy.”

Phí Tông tự tay tát mình một cái: “Đều tại ta!”

“Bỏ đi, có lẽ mệnh lão tốt. Kế tiếp chúng ta phải nghĩ thêm biện pháp, thế nhưng lại vô tình để lão có thời gian khôi phục, đã khó lại càng thêm khó.” Việc đã đến nước này, Nhạc Sở Nhân không biết phải làm sao để giết chết được lão ta nữa.

Phí Tông gật đầu, nhìn về phía Phong Duyên Thương vẫn còn đang hôn mê: “Muội muội, Cần Vương thực sự không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Nhạc Sở Nhân hé miệng, sau đó cúi người sát vào Phong Duyên Thương, đưa tay nắm lấy mũi hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn chằm chằm.

Bên kia Bùi Tập Dạ vẫn còn đang nhìn, trên mặt không chút nào che dấu trào phúng. (MTLTH.dđlqđ)

Bị bịt mũi lâu, Phong Duyên Thương có phản ứng, mí măt giật giật chậm rãi mở ra, một tay nâng lên bắt được cái tay đang quấy rối của Nhạc Sở Nhân.

“Tỉnh? Cảm giác thế nào?” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn cười khẽ, gương mặt tái nhợt lại cười xinh như vậy, thoạt nhìn chọc người yêu thương.

Bạc môi vô thức cong lên, Phong Duyên Thương nháy mắt mấy cái: “Không sao, cảm giác như vừa ngủ một giấc dậy vậy, ngủ ở nơi còn rất nóng.”

Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Đúng vậy, nóng đến bỏng cả người.”

Phong Duyên Thương cầm tay nàng không chịu buông, hô hấp nặng nề: “Lão ta chết chưa?”

Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Lão ta chạy rồi.”

“Mệnh lão dai thật.” Phong Duyên Thương có hơi tiếc nuối. Sáng nay Nhạc Sở Nhân đã từng nói qua lão ta sẽ không dễ dàng chịu chết như vậy, vậy nên kết quả này hắn vẫn trong sở liệu của hắn.

“Ừm, chàng mau đứng lên đi, Phí Đại Đảm cùng Bùi Tập Dạ vẫn đang ở đây. Nhờ có bọn họ tương trợ, lão ta mới nhang chóng thoát chết như vậy.” Nàng kéo tay hắn, Phong Duyên Thương thuận theo khí lực của nàng mà ngồi dậy.

“Cần Vương, ngài cảm thấy thế nào?” Phí Tông rũ vai, động tác này đối với một thân thể cường tráng như hán tử Bắc Cương kia của hắn quả thực rất khôi hài.

Phong Duyên Thương quay đầu nhìn Phí Tông: “Phí Tướng quân, phương bắc sao rồi?”

Thấy Phong Duyên Thương không có ý trách cứ, Phí Tông thoải mái đi rất nhiều, mở to cổ họng đáp lại: “Mấy trận chiến đều chiến thắng, lúc mạt tướng rời khỏi, chúng ta đã hạ được năm tòa thành trì. Thiên Thủy quan hiện tại đã thuộc về chúng ta.”

“Là địa bàn của bản thiếu.” Phí Tông vừa mới bào cáo xong, một thanh âm tranh thanh gió mát liền cướp lời.

Không khí tốt đẹp bị phá hỏng, Nhạc Sở Nhân cùng Phí Tông đồng thời trợn mắt trừng hắn. Bùi Tập Dạ ngạo mạn giương cằm, lời nói này của hắn rõ ràng là đúng lý hợp tình.

Phong Duyên Thương lại không để ý tới hắn, hơn nữa trong thâm tâm hắn vẫn luôn cho rằng Bùi Tập Dạ không được bình thường cho lắm: “Có Diêm Tướng quân ở đó, tất nhiên mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

“Đúng vậy, tất cả kế hoạch tác chiến của Tướng quân đều hoàn hảo, không giống người nào đó, một lần làm chủ liền để cho quái vật Đông Cương kia chạy trốn.” Phí Tông giơ ngón tay, bên kia Bùi Tập Dạ hừ lạnh.

“Là lão tốt số, bổn vương cùng Vương phi cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói, hai bên so sánh, không phân cao thấp.

Nhạc Sở Nhân lắc lắc bàn tay đang nắm tay hắn : “Đừng nói nữa, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi. Phí Đại Đảm, hai người bọn muội đã hai ngày này không ăn gì, huynh mau đi mang đồ ăn lên đây đi.”

“Được, ta đi ngay đây.” Phí Tông lập tức đứng lên rời đi.

Hai người đứng lên, rũ một thân cỏ khô từ trên người xuống, song song nhìn xung quanh một lớp cỏ khô, cả hai đều có chút ít lòng thương cảm.

“Nhiều cỏ như vậy.” Đối với Phong Duyên Thương mà nói, nội tâm rung động không cách nào hình dung nổi. Nhạc Sở Nhân lấy máu, cư nhiên có thể thúc giục nhiều cỏ sinh trưởng như vậy. (MTLTH.dđlqđ)

“Phải, đủ thiêu cả đêm.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, hai người dắt tay nhau rời đi, lưu lại một mình Bùi Tập Dạ đứng tại chỗ, thoạt nhìn vừa cô độc lại vừa xấu hổ.

Đến một chỗ tránh gió, Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương ngồi trên cùng một tảng đá, sửa sang lại y phục cho nhau, lại lần nữa chải tóc, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.

Phí Tông rất nhanh đã quay lại, bắt được hai con thỏ, chuẩn bị một bó củi, lấy cỏ khô đến mồi lửa, rất nhanh đã đốt lên một đống lửa.

Bùi Tập Dạ không biết từ lúc nào đã trở lại đây, ngồi cách bọn họ không xa, khuôn mặt tinh xảo cũng không có bao nhiêu biểu tình. Tầm mắt vẫn luôn chuyển động qua lại giữa Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương, không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa.

“Bọn họ vẫn chưa trở về, không biết có đuổi theo được không?” Phí Tông đã làm sạch hai con thỏ, cầm que xiên chúng lên, đặt lên giá nướng, than thở nói.

Nhạc Sở Nhân dựa đầu lên vai Phong Duyên Thương, nghe thấy lời Phí Tông nói liền kéo khóe môi cười cười: “Chỉ sợ đuổi không kịp.”
=========
Chương 147-3: Chuyện xấu 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“ Ai, thật đáng tiếc.” Phí Tông ngồi xổm xuống vỗ đùi.

“Không sao, lần sau tuyệt đối không để cho lão chạy thoát.” Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, sườn mặt của hắn phi thường đẹp, chỉ là lúc này có chút tái nhợt.

“Bí thuật này của nàng đều ghi lại trong quyển Nguyên Cổ tráp của sư phụ nàng đúng không?” Bùi Tập Dạ đột nhiên lên tiếng, thanh âm ám trầm.

Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn?”

Bùi Tập Dạ khẽ quát một tiếng: “Nếu hai ta liên thủ, lão tuyệt đối trốn không thoát.”

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, bất mãn trào phúng: “Thật không? Vậy chuyện ngươi hỗ trợ vừa rồi là gì? Kết quả thế nào? Hỏng việc là chính.”

“Bởi vì bản thiếu không biết nàng đang làm cái gì. Nếu như bản thiếu biết, khẳng định không lỗ mãng như vậy.” Bùi Tập Dạ phản bác, rõ ràng là nàng keo kiệt không nói với hắn.

“Hừ, không phải vẫn muốn nhìn sao. Này, cho ngươi!” Nàng xoạt một cái lấy Nguyên Cổ tráp từ trong áo ra, chính xác vứt thẳng vào tay Bùi Tập Dạ.

Nhìn bìa mặt Nguyên Cổ tráp trong tay, Bùi Tập Dạ nhíu mày: “Mới như vậy sao?” Theo lý thuyết, phàm là thứ tốt thường rất cũ nát.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, dựa người vào Phong Duyên Thương xem kịch vui.

Bùi Tập Dạ mở trang thứ nhất ra, trống không. Lật tiếp, vẫn trống không. Hắn nhanh chóng lật đi lật lại cả quyển sách, tất cả đều trống không.

“Đây là giả?” Bùi Tập Dạ ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bộ dạng như bị lừa tình. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân lời nhác vươn vai trong lòng Phong Duyên Thương: “Cho tới bây giờ ta vẫn chưa hề xác nhận đó là thật.”

“Nàng dùng cái này để lừa lão ta sao?” Bùi Tập Dạ hiểu.

“Đúng vậy. Nguyên Cổ tráp đã sớm biến mất, chính xác thì phải nói là biến mất khỏi thế giới này. Dù lão ta có tìm từng ngóc ngách trong thiên hạ cũng tìm không ra.” Quyển sách này quả thật chỉ có một mục đích là lừa người, hơn nữa lại rất thành công.

Bùi Tập Dạ hít sâu, con ngươi tinh xảo chớp lóe chớp tắt, hắn vẫn cho rằng Nguyên Cổ tráp chân chính đã bị Nhạc Sở Nhân hủy. Nội dung trong đó nàng đều nhớ rõ, đều ghi tạc trong đầu.

Thần sắc Phong Duyên Thương lạnh nhạt, phượng mâu sâu kín, bạc môi nhếch lên tựa như cười mỉm, trong đêm đem lộ ra chút dụ hoặc.

Phí Tông chế giễu nhìn Bùi Tập Dạ, thi thoảng lại vang lên tiếng cười gợi đòn. Ở đây bốn người, lại chia làm hai đoàn thể, trong đó Bùi Tập Dạ rõ ràng một mình một đoàn.

Thỏ còn chưa nướng chín, hộ vệ Cần Vương phủ cùng Diêm Tự quân đã trở về. Vài người bịu thương, nhưng vẫn là tay không quay về.

Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương đều dửng dưng, hai người đã sớm đoán được kết quả này.

Phí Tông nhìn bọn họ, chòm râu dữ tợn run lên bần bật: “Ta biết các ngươi sẽ không đuổi kịp mà.”

“Hồi Tướng quân, Dịch Vọng sư trực tiếp nhảy xuống từ thác nước. Thuộc hạ đã phân công tìm ở hạ du rất lâu mà vẫn không bắt được lão.” Thân binh Diêm Tự quân trả lời, giọng nói cũng rất ảo não.

“Óc heo, sao các ngươi không lặn xuống nước tìm?” Phí Tông lớn tiếng quát, mấy trăm người chỉ còn biết cúi đầu nghe mắng.

“Được rồi Phí Đại Đảm, thỏ đã nướng xong chưa? Huynh đưa muội nhanh lên, muội đói.” Nhạc Sở Nhân hợp thời lên tiếng giải vaay. Phí Tông quả nhiên thu lại cơn giận.

“Sắp chín rồi, nướng thêm một lát, chín rồi mới ăn được chứ.” Hắn xoay người lật thỏ, chúng hộ vệ thân binh rốt cục không cần phải nghe mắng nữa.

Nhạc Sở Nhân dựa vào người Phong Duyên Thương, nhìn Phí Tông thân thể cao lớn nhảy tới nhảy lui bên cạnh đống lửa, nhịn không được phì cười. Nàng nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương: “Thật có ý tứ.”

Phong Duyên Thương cười khẽ: “Vậy mà nàng còn ngăn hắn. Để hắn mắng thêm chút nữa, nàng có thể xem nhiều chuyện vui.”

“Chính mình làm không được còn đi trông mong người khác. Đâu giống Cần Vương Điện hạ, lần này rõ ràng là thất bại, vậy mà không có lấy một câu oán thán, khiến cho ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.” Đôi mắt nàng đã không còn đỏ, thoạt nhìn có tình thần hơn nhiều.

Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, phượng mâu xinh đẹp toàn là ý cười: “Ta sẽ cố gắng để nàng nhìn ta bằng ánh mắt khác xưa hơn nữa.

“Được, ta chờ.” Gật gật đầu, hai người lại càng gần gũi nhau hơn. Người ngaoif nhìn vào chỉ còn nhìn thấy bong bóng phấn hồng bay khắp nơi. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Tập Dạ ngồi ở đối diện, cách hai người một đống lửa trại. Mắt hắn không mù, ngược lại thấy rõ ràng hơn bất kỳ người nào ở đây.

“Khụ khụ, không muốn biết con hai người bây giờ ra sao sao?” Câu này vừa ra khỏi miệng, hai người đối diện quả nhiên đã đập hết bong bóng phấn hồng quanh thân.

Đôi mắt Nhạc Sở Nhân cong cong: “Ngươi mang bé đi, ta không lo lắng.”

Bùi Tập Dạ hừ hừ: “Tất nhiên. Dù sao bản thiếu cũng là cha đỡ đẻ của Phong Niên Phi. Tất nhiên sẽ đối xử thật tốt với con.”

Sắc mặt Phong Duyên Thương lãnh tĩnh: “Có lẽ bổn Vương cần phải nói chuyện với Bắc Vương về chuyện ngài đánh cắp tiểu Thế tử Cần Vương phủ rồi.”

“Đánh cắp? Lời này quá khó nghe. Bản thiếu chính là muốn chiếu cỗ bé. Lại nói hai người ở trong nguy hiểm, chắc chắn sẽ không bảo hộ bé an toàn, nếu như bé con bị thương tổn thì phải làm thế nào? Bản thiếu đây là đang bảo vệ bé!” Bùi Tập Dạ nói năng lý lẽ hùng hồn, nhấc cằm, đặc biệt đáng đánh đòn.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh: “ Thiếu điểm tô đẹp cho chính mình, hiện tại ta không có thời gian tính sổ với ngươi. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, ta chắc chắn sẽ phế đi một tay của ngươi.”

Bùi Tập Dạ lắc lư cái đầu: “Được, bản thiếu mỏi mắt mong chờ.” Hắn cười, núm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn chỉ muốn tẩn cho một trận.

Phong Duyên Thương thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của bản thân. Một người quý khí phong độ, một người nhìn như lưu manh đầu chợ, hai hình ảnh phản chiếu nhau mãnh liệt.

Nhạc Sở Nhân cũng cương mặt, nhìn hắn như vậy, nàng cũng chỉ muốn cho hắn một cước. Khiến cho khuôn mặt nhắn in hình một dấu chân thật to, thật rõ ràng.

“Thỏ đã chín rồi, muội muội mau ăn đi. Cần Vương gia, ngài cũng ăn đi, nhìn qua có vẻ không ngon lăm, nhưng tuyệt đố sạch sẽ.” Phí Tông cầm theo hai con thỏ nướng đi qua, đưa một con cho Nhạc Sở Nhân, nhưng đến phiên Phong Duyên Thương lại có chút quẫn bách.

Phong Duyên Thương không nói gì, đưa tay nhận lấy, còn nói một tiếng cảm tạ.

Phí Tông sờ sờ đầu ngại ngùng, Nhạc Sở Nhân cười khẽ. Ấn tượng của Phong Duyên Thương đối với người ngoài trước giờ vẫn luôn là như vậy, đột nhiên thay đổi nhìn còn có chút khôi hài.

back top