Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 150: Chút quỷ dị, ngầm cho phép

Chương 150: Chút quỷ dị, ngầm cho phép
Tiết trời dần ấm lại, thành trì này gần tới biên quan Đông Cương lệch về phía nam, cũng là xuân về hoa nở.

Có thể bởi vì đến gần Đông Cương, tiết tấu sinh hoạt ở nơi này không giống với những địa phương khác của Đại Yến. Sáng sớm trời còn chưa sáng, trên đường đã có người xuất hiện, cửa hàng nhỏ mở sớm một chút, người lao động ra ruộng, cũng rời nhà toàn bộ, trên đường nhao nhao ầm ĩ, cho dù còn muốn ngủ nướng, cũng không nỡ ngủ.

Phù dung trướng ấm, phía sau màn lụa rủ xuống dưới đất, hai bóng người ôm nhau mà ngủ. Hô hấp nhẹ nhàng dây dưa, tất cả đều hài hòa ấm áp.

Cửa sổ đang đóng, nhưng âm thanh ngoài đường vẫn không ngừng truyền tiến tới như cũ, rốt cuộc đánh thức người bên trong trướng.

Mở mắt, Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhìn nóc giường một lát, con ngươi sương mù, rồi sau đó từ từ tỉnh táo.

Trên người đè nặng một chân, không cần suy nghĩ cũng biết là người nào. Người này nhìn như gầy, thật ra thì thịt trên người rất bền chắc, đè ở trên người rất nặng.

"Tiểu Thương tử." Giật giật thân thể, nhưng cái chân trên người kia vẫn không hề dao động.

"Không vội." Người nào đó trả lời cực kỳ nhanh, ngược lại khiến Nhạc Sở Nhân kinh ngạc.

Nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này mắt nhắm lại, mặt mày tuấn mỹ, mực phát tán ở mặt bên, có một loại hấp dẫn khác.

"Tỉnh còn giả bộ? Mau dậy đi, chàng đè chết ta mất." Uốn éo người muốn hất chân của hắn ra, Nhạc Sở Nhân nằm nghiêng, trợn to hai mắt nhìn hắn.

"Tối hôm qua thế nào không có chê ta đè ép nàng? Vào lúc này lại ghét bỏ ta, trượng phu của Nhạc Sở Nhân thật không dễ làm." Mắt vẫn nhắm như cũ, hắn khẽ cười trả lời, âm thanh rất thấp, hấp dẫn mê người.

"Nói chuyện hoang đường gì đấy? Khi đó cùng hiện tại giống nhau sao? Cái người cổ nhân này, không phân biệt thời điểm đều giống lưu manh." Giơ tay lên bóp mũi của hắn, anh tuấn tuyệt đối tinh khiết thiên nhiên.( cái câu miêu tả anh Thương này thực sự đau não)

"Lưu manh? Ha ha, để cho nàng mở mang chút về lưu manh thực sự." Bỗng dưng, hắn lật người đè nàng dưới thân, há mồm cắn lỗ tai của nàng, không nhẹ không nặng theo cổ của nàng trượt xuống, làm cho Nhạc Sở Nhân cười to giãy giụa.

"Mau dừng lại, đau quá. Thực đáng ghét, khiến cho mặt ta toàn nước miếng." Hắn cắn xong cổ rồi lại tới cắn mặt của nàng, Nhạc Sở Nhân đang cầm mặt của hắn đẩy ra, cau mày giống như muốn trở mặt.

Theo sức lực của nàng chống người lên, nhìn vẻ mặt bất mãn của người phía dưới cùng bộ mặt nước miếng cười khẽ, "Nhanh như vậy đã trở mặt? Bây giờ đối với ta một chút tính nhẫn nại cũng không có?"

Khẽ quát, Nhạc Sở Nhân ôm gáy của hắn, không nháy mắt theo dõi mắt phượng xinh đẹp của hắn, "Người nào đối với chàng không có tính nhẫn nại rồi hả ? Chàng khi dễ ta, ta còn không thể tức giận? Nhìn một chút chàng như con cún, làm cho cả mặt ta đều là nước miếng."

"Người khác còn chưa có cái vinh hạnh này đấy." Cúi đầu hôn chóp mũi của nàng, trong chăn là thân thể mềm mại trơn nhẵn của nàng, khiến cho hắn lại có chút say mê.

"Ồ! Vậy ta phải cám ơn trời đất, có cái vinh hạnh bị Cần vương cẩu sực (kiểu chó liếm)." Ôm sát gáy của hắn, trong chăn hai chân quấn lên, cả người cuốn lấy hắn.

"Nghịch ngợm, lộn xộn nữa ta sẽ không khách khí." Khẽ cắn gương mặt của nàng, cuối cùng rơi vào bên môi, hôn nhẹ, rồi lại không nhịn được sâu hơn.

"Nhanh lên một chút không khách khí đi, ta không chờ được nữa rồi." Tránh thoát môi lưỡi của hắn, Nhạc Sở Nhân dùng sức lật người, thoáng cái đè hắn ở dưới thân thể.

Bị áp, Phong Duyên Thương cười không thể đè nén, "Không khách khí là nàng."

"Vậy ta cũng không khách khí, thế nào chứ?" Chăn rơi xuống, thân thể trần truồng bại lộ ở trong không khí, màu sắc y hệt ngà voi khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.

"Ta sẽ hô cứu mạng ." Phong Duyên Thương khẽ cười đáp lại, thế nhưng đôi tay lại cố định eo của nàng, âm thầm điều chỉnh vị trí.

"Kêu đi kêu đi, hô rát cổ họng cũng không có người đến cứu chàng." Nhạc Sở Nhân thiếu chút cười to, thập phần đắc ý (hết sức hài lòng).

"Thật sao? Vậy một lát nữa ta cũng không tha cho nàng." Chợt ngồi dậy, hai cánh tay ôm lấy nàng thật chặt, trong trướng xuân ý nồng đậm, nhưng may mắn tất cả cảnh xuân đều bị màn sa buông rủ xuống mặt đất che lại, chỉ là bóng dáng dây dưa lại càng mê loạn mắt người.

Trên đường nhốn nha nhốn nháo, chỗ này độc tiêu ( cấm )hồn.(tiêu độc tiêu hồn này Tà chưa biết dịch tnao cả nên để nguyên)

Thời gian buổi trưa, ánh mặt trời vừa đúng.

Đinh Đương ôm Phong Niên Phi vừa mới ăn xong ra khỏi phòng, trong hậu viện trồng đầy cây, có mấy gốc cây hạnh đã nở hoa rồi, nhan sắc kiều diễm kia làm cho người ta không thể không thích.

Bốn phía đều là mật vệ, lần này mật vệ đứng ở ngoài sáng, bảo vệ tiêu oa nhi trong ngực Đinh Đương.

"Tiểu thế tử, mau nhìn xem bông hoa nhỏ này đẹp mắt không? Xinh đẹp đi. Nhưng dù xinh đẹp chúng ta cũng không thể hái, nhìn như vậy là được rồi. Tiểu thế tử là một nam tử hán, không thể hái hoa, nếu không ngày sau cũng không giống nam tử rồi." Đinh Đương một lát xem hoa nhi một lát lại nhìn Phong Niên Phi sôi nổi trong ngực, vẫn lầu bầu lẩm bẩm cực kỳ vui vẻ.

Tuy Phong Niên Phi đã mập lên rất nhiều, thế nhưng ngũ quan vẫn rất giống Phong Duyên Thương như cũ, nhìn một lần cũng biết đây là đứa bé của hắn, không cần hỏi không cần tra, tuyệt đối không sai rồi.

"Gặp qua Vương phi." Mật vệ bốn phía chợt lên tiếng, Đinh Đương ôm Phong Niên Phi xoay người, quả nhiên, Nhạc Sở Nhân thần thái sáng láng trong đường nhỏ chỗ rừng cây đi tới, bước chân nhẹ nhõm, mặt mày đều là nụ cười, đầy vẻ phong tình.

"Vương phi." Đinh Đương đi tới, cũng không biết sao tiểu oa nhi trong ngực bắt đầu cười, dáng vẻ nhếch miệng cười kia trong nháy mắt cực kỳ giống Bùi Tập Dạ.

Nhạc Sở Nhân cũng không nhịn được sững sờ, thật sự là gần son thì đỏ? Hắn đi theo Bùi Tập Dạ lâu như vậy, liền học được điệu cười của hắn?

"Vương phi, hôm nay tiểu thế tử đặc biệt vui vẻ, từ buổi sáng lúc tỉnh lại đến bây giờ, không hề buồn ngủ lần nào đấy." Đinh Đương nâng Phong Niên Phi đưa đến trong ngực Nhạc Sở Nhân, nhìn tiểu thế tử cười đến vui vẻ nàng cũng hết sức vui vẻ.

Ôm hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn, hắn ngửa đầu nhìn nàng cười khanh khách, còn chưa có răng, thế nhưng cười đến rất rực rỡ.

"Bình thường hắn cũng cười như vậy sao?" Cúi đầu hôn nhẹ trán hắn, thật ra thì trong lòng nàng cũng không cảm thấy Bùi Tập Dạ mang đứa bé không tốt, chắc hẳn hắn ở trước mặt đứa bé chính là cười như vậy, cho nên đứa bé mới học được.

"Đúng vậy, thời điểm vui vẻ chính là cười như vậy." Đinh Đương cầm khăn lau cho hắn bởi vì cười mà khóe miệng chảy nước miếng.

"Thật ngoan, xem ra Bùi Tiền Hàng chăm sóc con rất tốt." Nâng tay nhỏ bé của hắn, mập mạp đều là thịt.

Đinh Đương nháy mắt mấy cái, liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: "Mặc dù có chút không hiền hậu, nhưng thật ra thì nô tỳ cũng cảm thấy Bắc Vương đối với tiểu thế tử tốt vô cùng. Lúc vừa đón tiểu thế tử trở về, trên người hắn mặc đều cực kỳ quý giá, ở Đại Yến cũng rất ít có thể nhìn lấy được hoàng thân quốc thích nào mặc như vậy. Bất kính mà nói, tiểu Thái tử mặc cũng không theo kịp toàn thân tiểu thế tử. Lúc trước Vương phi có nói Bắc Vương sẽ không bạc đãi tiểu thế tử, bây giờ thì nô tỳ thật tán thành, ngài nói đúng." Lời này đoán chừng Vương Gia nghe được sẽ không vui, Đinh Đương cũng cố ý giảm giọng nói xuống.

Mắt Nhạc Sở Nhân nhìn đứa bé trong ngực, nghe Đinh Đương nói một chút, thật ra thì trong lòng nàng cũng có chút cảm xúc. Hơn nữa nhớ tới ngày đó dáng vẻ Bùi Tập Dạ tức giận chỉ về phía nàng mắng nàng ăn trộm, nhìn ra được, hắn quả thật thật rất để ý Phong Niên Phi.

"Nô tỳ đã từng hỏi Bắc Vương có tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa hay không, nhưng hắn cũng không có. Hắn đối với tiểu thế tử tốt như vậy, nô tỳ cảm thấy, hắn không phải một người xấu." Đinh Đương nói tiếp, không nói những lời trong lòng mình nói ra ngoài, thật ra thì nàng cũng rất khó chịu.

"Phen này, em đã bị hắn bắt làm tù binh, không bằng, em gả cho hắn làm cơ thiếp đi?" Nhạc Sở Nhân cười khẽ, thế nhưng nàng chưa từng quên trước kia khi Đinh Đương vừa nhắc tới Bắc Vương liền có bộ dáng run run.

"Vương phi ngài nói cái gì đó? Trương Khác nghe được sẽ hoài nghi nô tỳ. Nô tỳ không có cái dã tâm đó, chỉ là có chút cảm thán thôi." Đinh Đương nóng nảy, hận không thể giơ chân.

"Được rồi, trêu chọc em thôi, nhìn dáng vẻ em kìa, xem ra thật quan tâm đi!" Hai người này càng ngày càng tốt, xem ra phải suy nghĩ một chút lúc nào thì xử lý chuyện tốt này.

Hơi ngượng ngùng cúi đầu, Đinh Đương cảm thấy mặc kệ là đại nhân vật hay là tiểu nhân vật, tình cảm của bọn họ đều giống nhau. Có thể rừng rực như lửa, cũng có thể bình thản như nước, nhưng đều thật sự động lòng người.

"Chúng ta tạm thời không thể rời khỏi biên quan được, hôn sự của hai người đợi đến khi trở về Hoàng Thành rồi hãy nói. Chỉ là em cũng không phải dùng gấp, chuyện của em là chuyện sớm hay muộn thôi. Bây giờ quan trọng là chiến sự, Bắc Phương vẫn đánh như cũ, một vùng Nam Phương kia trải qua một trận kia cũng gần như không còn người nào, lần này Đông Cương bị dày vò thê thảm." Mặc dù có ‘ công lao ’ của nàng, nhưng cũng chỉ cảm thấy xin lỗi.

Đinh Đương gật đầu một cái, "Sáng sớm hôm nay cũng không thấy có sổ con nào về chiến sự biên quan được đưa tới, khó khăn lắm Vương Gia mới được nghỉ ngơi một đêm, xem chừng về sau lại không được nghỉ ngơi rồi."

Nhạc Sở Nhân nhìn hài tử trong ngực không để ý lắm, ngay từ lúc nàng từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy, trên bàn ở đại sảnh bày một chồng xiêm áo, giống như núi nhỏ vậy.

Phong Duyên Thương chỉ cần ngồi một chỗ, hôm nay một ngày cũng không phải nghĩ đến di chuyển mông nữa. (câu này không hiểu lắm)

"Đông Vương quỷ kế đa đoan, mặc dù đại quân của chúng ta vẫn ở vào thế thắng, nhưng là chịu không ít lần đánh lén. Hơn nữa, ta nghe nói Thái tử Đông Cương vẫn ở mãi trong phủ không ra, mỗi ngày không ngừng có đồng nam đồng nữ được đưa vào trong phủ từ cửa sau, thật sự rất kỳ quái." Nhạc Sở Nhân nói xong, thật ra thì những tình huống này nàng hiểu rõ một chút, bởi vì sớm có người của Cái bang lẫn vào Đông Cương rồi. Nhưng lúc trước chỉ di chuyển chung quanh thành trì, không dám vào trong thành Đông Cương Đô. Hiện nay chiến tranh nổi lên, dân chúng Nam Phương Bắc Phương đều chạy tới Đô thành, người của Cái bang cũng lẫn vào trong đó, những tình huống này đều là gần đây mới biết được.

Cái Bang cùng mật vệ của Phong Duyên Thương không giống nhau, mật vệ chủ yếu đánh cắp quân cơ bí sự (sự việc, tình huống bí mật quân sự) của Đông Cương, mà Cái Bang là điều tra những thứ lông gà vỏ tỏi kia, như thế bù trừ lẫn nhau, ngược lại không chê vào đâu được.

Đinh Đương trợn to hai mắt, tiêu hóa lời nói của Nhạc Sở Nhân, không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, "Không phải nói Thái tử Đông Cương ấy là đồ đệ con quái vật kia sao? Chẳng lẽ, hắn cũng chuẩn bị sử dụng những thứ người chết kia?" Nói đến cái này, tóc gáy Đinh Đương đều dựng lên.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, "Cái này không biết, dù sao ai cũng không thấy những đứa bé được đưa vào trong phủ kia có trở ra. Chuyện như vậy quá kỳ hoặc, còn phải đợi điều tra thêm."

Đinh Đương mở to hai mắt sắc mặt trịnh trọng, "Người như vậy làm sao lại xứng làm Nhất Quốc Chi Chủ? Đại Yến nhất định sẽ giải cứu dân chúng Đông Cương ở trong nước sôi lửa bỏng."

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, mặt mày cong cong giống như Nguyệt Nha Nhi. Nhìn phản ứng của Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ có thể tuyên truyền cổ động chuyện như vậy ở trong Đại Yến một phen, khuếch đại hoàng tốc Đông Cương có bao nhiêu phát rồ, vị trí của Đại Yến cũng cũng sẽ không lúng túng như vậy nữa, hơn nữa đối với Phong gia, cũng có lợi ích to lớn.

Nếu như lúc trước, có lẽ nàng sẽ không vì Phong gia tranh thủ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ trong ngực nàng có một người Phong gia, trong cung tại Hoàng Thành phía xa còn có một Phong gia Kiền Nhi Tử, nàng làm những thứ này, cam tâm tình nguyện.
=========
Chương 150-2: Chút quỷ dị, ngầm cho phép 2
Ôm lấy Phong Niên Phi trong ngực, ở trên khuôn mặt mập mạp của hắn mạnh mẽ hôn một cái, Phong Niên Phi cười khanh khách, Nhạc Sở Nhân cũng cười khẽ một tiếng. Hai mẹ con vui vẻ cười vui ở dưới gốc cây hạnh đang nở rộ, ấm áp như thế.

Nhạc Sở Nhân tính toán không có sai, mặt trời xuống núi trong tửu lâu đã lên đèn, Phong Duyên Thương vẫn ngồi ở phía sau đống sổ con như cũ.

Nhận Phong Niên Phi từ trên tay bà vú, Nhạc Sở Nhân ôm hắn đi thẳng về phía Phong Duyên Thương.

Nâng dưới nách của hắn, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đặt hắn ở trên bàn, hai chiếc chân nhỏ giẫm ở trên sổ con thật dày, có lẽ cảm thấy thú vị, hắn bắt đầu duỗi chân nhỏ ra đạp, đạp cho đống sổ con toàn bộ tán loạn.

Rốt cuộc cái người ở sau bàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là cái mông nhỏ mặc quần yếm của Phong Niên Phi, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Mẫu từ hai người kết hợp quấy rối ta, khi dễ ta cô đơn chiếc bóng không ai giúp một tay phải hay không?" Động thủ nhặt lên đống sổ con bị Phong Niên Phi đạp xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại đều là nụ cười.

Nhạc Sở Nhân cười híp mắt, "Đây không phải là thấy chàng vẫn ngồi ở đây đầu không nhấc lên nổi nên sợ chàng phiền muộn sao, con trai của chàng tới giúp chàng tìm chút niềm vui."

"Đây là việc vui? Đây là tai họa. Người đâu, ôm tiểu thế tử đi, nếu như hắn hứng khởi tiểu tiện, một buổi chiều ta đây cũng làm không công." Phong Duyên Thương nhặt đống sổ con bị Phong Niên Phi chà đạp, hắn thật đúng là sợ hắn (Phong Niên Phi) sẽ loạn đi tiểu.

Nhạc Sở Nhân khẽ quát, "Cái người cổ nhân này, ba phút nóng, hôm qua trở về còn hiếm lạ muốn chết, hôm nay đã ghét bỏ rồi. " Đưa Phong Niên Phi cho bà vú ôm đi, Nhạc Sở Nhân quay người vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh hắn.

"Không phải ghét bỏ, là lo lắng." Phong Duyên Thương giải thích, nghe được Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường.

"Được rồi, chàng cũng đừng giải thích, chàng kiên nhẫn có hạn, có chút ít đó đã bị ta hao tổn hết, ta cũng không trông cậy vào chàng có kiên nhẫn đối với hắn. Nhưng mà hắn quả thật rất nghe lời, cả ngày nay hắn một tiếng cũng không có khóc." Ngồi lên tay vịn của cái ghế, một tay Nhạc Sở Nhân vòng qua gáy của hắn.

"Không khóc rất tốt, nếu như hắn khóc cả ngày, nàng cũng sẽ phiền ." Nói hắn kiên nhẫn không nhiều lắm, thật ra thì nàng cũng không có nhiều hơn chút nào.

"Vậy cũng đúng, ta rất phiền đứa bé y y nha nha khóc suốt ngày." Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao đứa bé thích khóc nàng cũng không thích.

Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không tiếng động cười khẽ, cũng may tự nàng cũng hiểu biết rõ bản thân.

"Những sổ con này đều là về chiến sự? Nhìn không giống lắm." Bên trái một đống sổ con màu đỏ thắm ở gáy có ghi ngày, phía bên phải cùng với trước mặt hắn còn lại là màu xanh đen.

"Những thứ này là thông tin ở địa khu chiến sự, những thứ kia, đều là mật hàm mà mật vệ xâm nhập Đô thành Đông Cương báo về." Quả nhiên, sổ con bọc màu đỏ thắm lại không giống nhau như vậy.

"Ta có thể xem một chút sao?" Vừa hỏi, tay cũng đã đưa tới.

Phong Duyên Thương không có ngăn cản, Cái Bang của nàng cũng có người xông vào Đông Cương hắn là biết, có lẽ bọn họ có thể trao đổi một chút tin tức của mình thu hoạch.

Mở ra một cái nhìn xem, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, "Bọn họ đang trưng thu lương thảo, lúc này chuẩn bị cũng quá không đủ, biết rõ muốn chiến tranh, nên bắt đầu chuẩn bị từ mấy năm trước chứ."

Phong Duyên Thương cười khẽ, "Dĩ nhiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị, chỉ là bị một cây đuốc đốt."

"Đốt? Chàng làm!" Vừa nhìn cái cười kia, Nhạc Sở Nhân cũng biết nhất định là hắn hạ lệnh làm. Mặc dù có chút tổn hại, nhưng chiêu này hoàn toàn dùng tốt.

"Ừ." Phong Duyên Thương cũng thừa nhận, trong mắt phượng xinh đẹp không thiếu một tia đắc ý.

"Thật tổn hại, chỉ là dùng rất tốt. Bọn hắn bây giờ nội bộ khẳng định rối một nùi rồi, chuyện tốt." Gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân không thể không thừa nhận, thủ đoạn của người này cũng rất ác độc, vì đạt được mục đích bất kỳ chuyện thất đức nào cũng có thể làm.

"Đang ở trong lòng mắng ta đây? Ha ha, mắng chửi đi, cho dù mắng ta, cũng vui mừng." Cười khẽ, liếc nhìn nàng một cái cũng biết đầu óc của nàng đang suy nghĩ những thứ gì.

"Mắng chàng làm cái gì? Khen chàng đấy. Ta xem cái khác một chút, xem một chút còn có chuyện gì vui vẻ nữa?" Cúi người đi lấy những sổ con khác, con ngươi Phong Duyên Thương cười chúm chím nhìn nàng, giống như cũng quên mới vừa rồi còn bận bịu đến thời gian ngẩng đầu cũng không có.

"Đông Vương cố ý cùng Đại Yến nối lại tình xưa?" Nhạc Sở Nhân chê cười, "Người này thật đúng là giống như một loại trong truyền thuyết, quỷ kế đa đoan. Có lẽ thời điểm hắn ngầm ám sát ngươi bắt đi ta, làm sao lại chưa từng nghĩ cùng Đại Yến nối tình hữu nghị? Chậc chậc, loại bằng hữu này không thể kết, ngay cả Bùi Tiền Hàng cũng không kịp nổi."

"Cảm thấy hắn rất tốt?" Lời của nàng..., không phải toàn bộ hắn đều thích nghe.

Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn hắn, chạm đến con ngươi đen nhánh kia, nàng nhún vai cười cười, "Người nào tốt cũng không so nổi với chàng, Cần vương Điện hạ là tốt nhất, thập toàn thập mỹ, không có khuyết điểm."

"Dối trá." Khiển trách nàng dối trá, nhưng mà trên mặt lại xẹt qua nụ cười hài lòng, cho dù biết nàng nịnh nọt, hắn cũng thích nghe.

"Nhóc con, trong lòng mừng rỡ không kịp chứ gì? Tới đây để cho ta xem, ai u, cũng cười thành một đóa hoa nhỏ rồi." Đang cầm mặt của hắn nhất định nhìn một chút, Phong Duyên Thương không phối hợp quay mặt không cho nhìn, hai người ở trên một cái ghế chơi đùa.

"Nhóm khất cái kia của nàng không phải cũng đã sớm lẻn vào Đô thành Đông Cương sao, có thu hoạch được gì không, không bằng nói nghe một chút?" Chơi đùa cho tới khi Nhạc Sở Nhân chen vào cái ghế của hắn mới chấm dứt, Phong Duyên Thương bất đắc dĩ đứng lên, nhường chỗ cho nàng.

Dựa vào thành ghế, Nhạc Sở Nhân hưởng thụ ngước cổ, cười híp mắt nhìn hắn, "Chàng thật muốn biết?"

Phong Duyên Thương cười, sắc mặt nhu hòa mềm mại, "Ừ."

"Thật ra thì chưa chắc chàng cũng cảm thấy hứng thú, đều là một chút chuyện nhà của đám hoàng thân quốc thích. Nói thí dụ như ngày hôm nay Quốc cữu gia ở bên đường đoạt dân nữ, sáng mai Tiểu Vương Gia của Đông Cương kia phá hủy một cửa hàng nhỏ, còn có phủ Thái tử thần bí nhất Đông Cương cả ngày đưa đồng nam đồng nữ từ cửa sau đi vào bên trong, nhưng chưa bao giờ gặp được bọn họ trở ra." Kéo dài âm điệu nói xong, thế nhưng Phong Duyên Thương lại nghiêm túc nghe.

"Chỉ có vào chứ không có ra? Đây là một vấn đề." Hắn cũng rất mau bắt được trọng điểm, bởi vì hắn cũng chưa từng quên, Thái tử Đông Cương là đồ đệ của người đã nhảy vào Tiên Nhân động.

Thân thể của Thái tử Đông Cương không tốt cả Đông Cương cũng biết, hơn nữa ngay từ lúc Thái tử mới sinh ra, Đại Yến cũng chứng thực qua, đúng là thân thể không tốt, không đủ tháng đã ra đời, suy yếu nhiều bệnh.

"Ừ, cho nên ta rất ngạc nhiên, tính toán sai hai tiểu Chu Nho trong Cái Bang đi điều tra một chút." Nhạc Sở Nhân sớm có ý tưởng, hơn nữa đã áp dụng.

"Nàng xác định hai khất cái tên Chu Nho kia sẽ không bị bại lộ?" tuy la thân thể Chu Nho giống như tiểu hài nhi, nhưng tướng mạo vẫn khác biệt rất lớn.

"Dĩ nhiên, chàng chờ xem kịch vui thôi." Nhìn dáng vẻ hắn xem thường Cái Bang nàng rất khó chịu, mật vệ của hắn rất lợi hại, nhưng Cái Bang của nàng cũng không kém.

"Ha ha, được, ta chờ xem." Nhìn nàng tức giận, Phong Duyên Thương cười làm lành, nhân tiện giơ tay lên sờ đầu của nàng.

Ở tòa thành trì này, vô luận Bắc Phương hoặc là Hoàng Thành cũng biết bọn họ ở chỗ này. Bắc Cương cũng biết, cho nên, ở ngày thứ ba, Nhạc Sở Nhân bận việc.. Lúc cùng mới vừa nhóm Thư Sinh lẻn vào Đô thành Đông Dươngliên lạc, liền có một đại đội nhân mã Bắc Cương đến.

Nghe được Đinh Đương bẩm báo, phản ứng đầu tiên của Nhạc Sở Nhân chính là Bùi Tập Dạ này đánh tới rồi ! Mặc kệ chiến sự mặc kệ hai nước hợp nghị chạy đến nơi đây?

Vậy mà, khi nàng đi xuống lầu mới hiểu được tự mình nghĩ hơn nhiều, người kia cũng không có tới, mà là phái một nhóm cận vệ, hơn nữa vận chuyển tới hai xe vật phẩm.

Phong Duyên Thương không có thời gian để ý đến, mặc dù Nhạc Sở Nhân xem, hắn đã không giống như trước kia bất mãn đối với Bùi Tập Dạ khi trộm đi Phong Niên Phi, cho nên, sau khi hắn nghe được Bắc Vương chỉ phái người tới đây tặng đồ, liền không có hỏi tới.

"Cần Vương phi, đây là quần áo món đồ chơi các loại vật phẩm của tiểu thế tử mà Bệ hạ của ta chuẩn bị xong lúc trước. Hiện nay tiểu thế tử ở chỗ này, Bệ hạ phái bọn thuộc hạ đưa tới, mong Cần Vương phi không cần cự tuyệt." Hình như cận vệ của Bắc Cương cũng lo lắng Nhạc Sở Nhân không tiếp nhận, dù sao quan hệ lúc trước vẫn đặt ở chỗ đó, hơn nữa bọn họ cũng biết rõ, khi đó Bùi Tập Dạ trộm đi đứa bé của người ta có bao nhiêu đuối lý.

"Hắn còn rất có lòng! Thay ta nói với hắn tiếng cám ơn, những thứ đồ này ta sẽ dùng." Nhìn bốn rương lớn đã mang tới, tất cả đều rất nặng, âm thanh rơi trên mặt đất rất nặng nề.

Hình như không ngờ Nhạc Sở Nhân sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, cận vệ của Bắc Cương rất là kinh ngạc, "Đa tạ Cần Vương phi, bọn thuộc hạ cũng không có chạy vô ích. Ặc, , Bệ hạ của ta còn có lời chuyển cho Cần Vương phi."

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân thấy vẻ mặt của cận vệ này có chút khó nói, nàng đoán chừng không phải là lời nói tốt lành gì rồi.

"Có phải hay không hắn nói, đợi cơ hội hắn sẽ lần nữa trộm con ta về? Ngươi trở về nói cho hắn biết, lần sau quang minh chánh đại, nếu không ta sẽ không khách khí."

Nhóm cận vệ cường tráng sững sờ, đây là đồng ý cho Hoàng thượng của bọn họ thân cận tiểu thế tử?

"Đừng ngốc nữa, nhanh đi về đi, cảnh cáo hắn hiện nay quan trọng nhất là chiến sự cùng Đông Cương. Đông Vương có ý muốn cùng Đại Yến nối lại tình xưa, nếu hắn không biểu hiện tốt chút, Đại Yến cũng không mang theo hắn chơi đâu." Dứt lời, nàng xoay người rời đi, lưu lại cận vệ Bắc Cương ngây ngốc thật lâu .

Mặc dù Nhạc Sở Nhân nói như vậy, thế nhưng giọng điệu, sợ là hù dọa chơi đùa thôi.

"Thoải mái như vậy, nàng lại bán đứng nhi tử?" Mặc dù Phong Duyên Thương không để ý người Bắc Cương tới, nhưng không có nghĩa là bọn họ cùng Nhạc Sở Nhân nói gì hắn không biết.

Nhạc Sở Nhân khẽ nhấc mí mắt, "Chàng không phải cũng chấp nhận sao? Nếu không làm cái gì lúc ấy không xông ra nói chàng phản đối? Dù thế nào đi nữa tà tâm của hắn không chết, coi như chúng ta không đồng ý, hắn cũng giống trước đợi cơ hội là trộm, không chừng còn có thể đả thương người. Lại nói, hắn đối với nhi tử thật không tệ, trên cổ nhi tử đeo lủng lẳng cái kia không phải chàng cũng nhìn thấy sao?"

Phong Duyên Thương không khỏi khẽ than thở, "Đúng vậy, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng phần tâm ý này của hắn không hề giả tạo."

Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười, "Có cái gì không thể thừa nhận? Hắn quả thật rất để ý tới nhi tử. Chỉ là chàng cũng không cần nhận tình cảm của hắn, ngày sau cho nhi tử của chàng trả ơn coi như xong."

"Cám ơn Vương phi suy nghĩ vì ta, chẳng qua ta thật không có tính toán nhận ân tình của hắn." Giơ tay lên nắm ở trên vai nàng, Phong Duyên Thương than nhẹ, trong giọng nói không thiếu một tia chế nhạo nhàn nhạt. Cho dù hắn đối với Phong Niên Phi tốt, vô luận như thế nào, Phong Niên Phi vẫn là họ Phong

back top