Chương 179: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời!
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Màn đêm buông xuống, một ngày cứ trôi đi nhanh như vậy, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt. Ở bên người mình yêu, cảm nhận về thời gian luôn mau hơn nhiều so với bình thường.
Nhạc Sở Nhân không mặc những bộ váy ngủ thoải mái thường ngày. Nay cô mặc một bộ đồ rất thích hợp hoạt động mạnh, quần da bó sát khoe cặp chân thon dài, áo T-shirt màu đen, mái tóc dài cũng được cô buộc gọn sau đầu, đơn giản mà linh hoạt.
Cô ngồi trên ghế sô pha, thanh âm ti vi không lớn, tuy mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng rõ ràng tâm tư của cô không hề ở đây. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận ngồi bên người cô, thần sắc tuy có thâm trầm nhưng không căng cứng cơ thể như Nhạc Sở Nhân.
Hắn thi thoảng lại liếc cô một cái. Nhìn bộ dáng kia của Nhạc Sở Nhân, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
“Em đừng quá căng thẳng, sớm muộn gì lão cũng sẽ tới mà.” Hắn vỗ vỗ chân nàng, xúc cảm rất tốt.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Em không căng thẳng, em chỉ đang suy nghĩ lúc nào thằng nhãi này mới dám mò tới. Em buồn ngủ rồi.”
“Hay em ngủ một giấc đi.” Nâng cánh tay khoát qua vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhạc Sở Nhân ghé người vào ngực hắn, trừng mắt nhìn: “Đại Tướng quân, trên người anh có mùi thật quyến rũ.”
“Mùi gì?” Diêm Cận không biết trên người hắn có thể có hương vị gì.
Nhạc Sở Nhân tủm tỉm: “Mùi đàn ông!” Mùi rất nồng, nồng tới mức xông cô đến choáng váng.
Diêm Cận rũ mi: “Không tốt ư?”
“Tất nhiên là tốt rồi! Đàn ông không có mùi đàn ông đều là một lũ ẻo lả, em không thích ẻo lả.” Cô còn rất đương nhiên trả lời.
Diêm Cận khẽ cười, chỉ cần cô thích là tốt rồi.
“Anh không biết đấy thôi, hiện tại thẩm mĩ của xã hội đều vặn vẹo hết cả rồi. Cái dạng đàn ông lớn lên mà có vẻ đẹp phi giới tính lại thường rất được hoan ngênh. Em thật lòng chẳng hiều, đàn ông mà cứ phải trang điểm bản thân như phụ nữ rốt cuộc có lợi ích gì? Có thể đẻ được sao? Không thể. Bỏ thì thương mà vương thì tội, đặt ở nhà làm trang sức sao?” Cô lảm nhảm, dù sao cô chẳng thể thích nổi dạng đàn ông như vậy. Đây cũng là lý do vì sao cô không yêu đương trong từng ấy năm. Tiểu Giang còn ra dáng đàn ông, nhưng cô lại không thích anh.
Người duy nhất lọt vào mắt cuối cùng cũng xuất hiện. Cô có thể hiểu vì sao mình lại động lòng với hắn nhanh như vậy, hắn đàn ông thế này cơ mà.
Sắc mặt Diêm Cận dịu dàng, nghe cô nói chuyện, để bản thân hoàn toàn hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này. Mặc kệ cô nói cái gì, kể cả là việc mắng chửi người hay hát những bài hát kỳ lạ, đối với hắn đều dễ nghe cực kì.
“Thật ra em đã từng buộc bản thân thích ứng một thời gian với việc ra đường là gặp ẻo lả, nhưng vẫn không thể. Em nghĩ nếu như em có thể thích với vẻ đẹp như vậy, thà em tự ngắm mình còn hơn.” Lời này tuy có chút tự kỷ, cô là nữ mà nhìn bản thân còn thấy mê nữa là.
Diêm Cận cười không nói, im lặng nghe cô lải nhải.
Nhạc Sở Nhân còn muốn nói gì nữa, đột nhiên Diêm Cận bên cạnh đứng dậy, kéo theo cả Nhạc Sở Nhân.
“Lão tới?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, ngửa đầu hỏi Diêm Cận. Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú với thính lực của người học võ.
“Phải.” Hắn gật đầu, sau đó dẫn nàng ra cửa.
Bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhạc Sở Nhân hết nheo mắt lại trợn mắt, nhưng ngoài một màu đen ra, cô chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận lại có thể nhìn trong bóng tối. Dựa theo tầm nhìn của hắn, có thể khẳng định hắn đã nhìn thấy thứ gì đó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, xem sắc mặt của hắn, khả năng người kia tới là rất cao.
“Đi.” Ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên. Cô giật mình, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân đã đứng trên bãi cỏ cách nhà mấy trăm mét.
“Diêm Tướng quân, ngươi ở đây đúng là rất thoải mái.” Trong đêm đen, một thanh âm bất nam bất nữ, khó nghe hơn cả tiếng cào vang lên.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, xoay đầu lại nhìn, quả thật là có một bóng đen xuất hiện trong đêm tối.
“Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện.” Thanh âm Diêm Cận rất trầm, rất lạnh.
“Ha ha ha, thế giới này không hợp với ta, ta cũng coi như hổ lạc đồng bằng. Thế nhưng cho dù ta có phải hổ lạc đồng bằng hay không, ta cũng muốn làm thịt ngươi. Nếu như không phải các ngươi, ta cũng không rơi vào tình cảnh này.” Lão nghiến răng nói với hai người, giọng nói kia khiến Nhạc Sở Nhân nổi cả da gà.
Nhạc Sở Nhân cười nhạo: “Thần kinh của ông có phải bẩm sinh thiếu dây hay không? Chết cũng phải chết chùm? Đừng có nói trước bước không qua, còn không biết người chết là ai đâu.”
“Nha đầu chết tiệt, nay ta thành toàn cho hai người các ngươi!” Người vẫn ẩn mình trong bóng tối lớn tiếng nguyền rủa. Sau đó nhanh chóng vận lực nhảy lên, bên này Diêm Cận buông Nhạc Sở Nhân ra, rồi cũng biến mất.
Chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đã lao vào hỗn chiến. Gió to thổi bay phần phật, Nhạc Sở Nhân chịu không nổi lùi về sau mấy bước. Cái gì cô cũng không thấy, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng gió không bình thường.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ tới bản thân phải làm cái gì. Cô xoay người, chạy về sau vài bước, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu hoàn thành vật phẩm.
Hai người bên kia giao thủ rất nhanh, lực cũng rất lớn, mặt đất bị nện đến rung lên bần bật. Nhạc Sở Nhân một tay chống giữ thăng bằng, nghe mấy tiếng kia khiến tai cô cảm thấy rất đau.
Hai người đánh nhau rất hăng, động tác của Nhạc Sở Nhân cũng rất nhanh chóng, vùi vào đất thứ gì đó. Một vòng tròn đã hoàn thành, đường kính sáu mươi mét.
Cuối cùng cũng xong, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau rất xa, mò mò gì đó ở túi quần đằng sau, túm ra một cái túi.
“Diêm Cận, tránh mau!” Cô hét lớn một tiếng, sau đó ném mạnh túi nhỏ kia vào trong vòng tròn. Cùng thời khắc đó, vòng tròn trên mặt đất bỗng chốc sáng lên, tựa như hải đăng, chiếu sáng cả một góc trời. Màu hoàng kim chói cả mắt.
Diêm Cận nhanh nhẹn tránh thoát, người nọ cũng phản ứng nhanh đuổi theo. Nhưng vẫn không kịp, nhìn xung quanh một vòng, lão đã không ra được.
Nhạc Sở Nhân mím môi cười, đôi mắt lóng lánh đắc ý. Diêm Cận cũng lại gần cô, trên tay mang theo cây súng săn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn: “Nhanh lên! Anh mau nổ súng bắn chết lão đi!”
=========
Chương 179-2: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời!
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Diêm Cận đứng bên cạnh cô, hít sâu một hơi, giơ súng lên, nhắm thẳng vào mục tiêu, kéo cò súng.
Nhạc Sở Nhân lui về sau từng bước, nhìn chằm chằm vào người nọ vẫn đang loanh quanh tìm kiếm trong vòng tròn ánh sáng.
Đoàng!
Diêm Cận bắn phát thứ nhất, không trúng!
Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn: “Không sao, tiếp tục.” Hành động của lão quá nhanh, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không thấy rõ lão đang ở đâu. Diêm Cận còn có thể nổ súng, chứng tỏ hắn nhìn được. (MTLTH.dđlqđ)
Đoàng!
Phát súng thứ hai, người bị nhốt bên trong rõ ràng lảo đảo vài cái.
Đoàng đoàng!
Hai phát bắn liên tiếp, người nọ lập tức khuỵu một chân xuống.
Hai tai Nhạc Sở Nhân bị tiếng súng nổ đập đến on gong. Đêm dài yên tĩnh, tiếng súng đặc biệt có âm vang, thậm chí còn có tiếng núi vọng lại.
Buông súng, sắc mặt Diêm Cận vẫn lạnh nhạt như cũ, hít thở sâu, ngực phập phồng, trên trán thấm mồ hôi.
Nhạc Sở Nhân bước từng bước lại gần hắn, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người vẫn quỳ trên đất kia, khoảng cách có chút xa, cô không thấy rõ ràng lắm.
“A!!!!” Bỗng nhiên người nọ hét to một tiếng, Nhạc Sở Nhân giật mình, nheo mắt lại nhìn.
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy lão đứng lên, ánh sáng màu hoàng kim chiếu lên khuôn mặt lão, da thịt lão dần dần bị ăn mòn.
Cả người lão tựa như bị giội một thùng axit sunfuric, quần áo, da thịt bắt đầu vang lên từng tiếng xèo xèo, ngực hắn lại có khói đen tỏa ra, vây quanh lấy vòng tròn ánh sáng, ánh sáng dần tối xuống.
Hai người không biết vì sao lão lại thành ra như vậy. Chỉ vài giây, vòng tròn vây khốn lão mất hết hiệu lực, mà người lão cũng biến thành hư không, quần áo đồ đạc lạch cạch rơi trên đất.
Bầu trời đêm tối đen, khôi phục lại yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng gió xào xạc, yên tĩnh đến đáng sợ.
“Sao lại thế?” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói chuyện, đôi mắt trợn lớn, căng thẳng không sao kể xiết.
“Không biết, để anh đi xem.” Diêm Cận đáp lời, sau đó đi tới, bước chân có chút không vững.
Nhạc Sở Nhân lập tức đuổi kịp, đi đến bên cạnh hắn, khịt khịt mũi: “Anh bị thương?” Vừa mới tập trung cao độ, cô căn bản không ngửi được mùi máu trên người hắn.
“Không việc gì, xem lão trước đã.” Hắn trầm giọng nói, thanh âm hữu lực, hình như cũng không đáng ngại cho lắm.
Hai người tới gần, tuy ban đêm tối như mực, nhưng y vọng vẫn có thể thấy rõ thứ gì đó.
Một đống thịt thối, bên trong có mấy tảng đá màu đen vẫn còn nguyên vẹn.
Nhạc Sở Nhân nhìn thấy, kinh ngạc hô ra tiếng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ: “Nội tạng lão vậy mà là đống đá này?” Cô không khỏi tán thưởng đạo hành người này thâm sâu, tà thuật như vậy mà vẫn có thể sử dụng tự nhiên được.
“Vậy sao lão chết?” Diêm Cận cũng khó hiểu. Hắn trước kia đã từng nghe nàng nói, lão già này là bất tử.
“Anh bắn trúng vào viên đá vốn dĩ là trái tim lão.” Nhạc Sở Nhân không sợ bẩn, thò tay lấy một viên đá có màu đen lên. Mặt trên rớt xuống một khối đá nhỏ, nước nhầy màu đen từ bên trong chảy ra.
Diêm Cận khẽ nhíu mày: “Xử lý thế nào?” Kế hoạch của bọn họ là phòng vệ chính đáng. Nhưng hiện tại, cả người lão đều hóa thành một bãi thịt, nội tạng lại thành một tảng đá. Nói với mọi người, ai sẽ tin?
“Báo án cũng vô dụng, ngược lại chúng ta lại rước vào người một đống phiền toái. Em đi lấy một vài thứ, em muốn nghiên cứu kỹ một chút.” Nhạc Sở Nhân ném tảng đá xuống, nhanh chân chạy về.
Diêm Cận đứng tại chỗ, nhìn mấy thứ kinh tởm trước mắt, thở dài. Giơ một tay lên che ngực, thực sự rất đau.
Nhạc Sở Nhân rất nhanh đã quay lại, thả mấy viên đá đen vào một lọ chưa dung dịch gì đó. Sau đó rắc bột gì đó xung quanh đây hòng che dấu hiện trường, giống như hủy thi diệt tích.
Sửa sang lại hết thảy, chân trời cũng đã xuất hiện vệt trắng.
Hai người về đến nhà, Nhạc Sở Nhân bận việc ở lầu một. Trời sáng rõ, cô mới đi lên lầu.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Diêm Cận nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha, sắc mặt nhìn không tốt chút nào.
Cô nhíu mày, nhanh chóng lại gần hắn: “Miệng vết thương đau sao? Để em xem cho anh.”
Diêm Cận mở mắt, ngồi thẳng dậy, phối hợp cởi áo. Trên ngực hắn xuất hiện một dấu bàn tay đen sì, hiện rõ cả năm ngón tay.
“Ôi trời!” Thấy dấu tay kia, Nhạc Sở Nhân kêu ra tiếng. Mấy bộ phim kiếm hiệp chiếu trên ti vi quả thật không nói dối, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
“Không có việc gì, đừng sợ,” Nhìn mặt mũi cô trắng bệch, Diêm Cận lên tiếng an ủi. (MTLTH.dđlqđ)
“Xương cốt của anh không có việc gì chứ?” Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng ấn xung quanh dấu đen ấy. Biểu tình Diêm Cận có chút thống khổ, may mắn thoạt nhìn xương không bị gãy.
“Chân anh bị chảy máu.” Quần hắn tuy màu đen, nhưng vết thương trên đùi vẫn đang rỉ máu, căn bản thấy không rõ hình dạng vết thương.
“Không sao.” Hắn nói không sao, nhưng nhìn qua trông chẳng mấy tốt.
“Anh cởi quần ra đi, em đi lấy hòm thuốc.” Cô nhanh chóng chạy xuống lầu một. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận đứng lên, tấm lưng rộng lớn kiên nghị, hai tay chậm rãi cởi quần. Vết thương nằm trên đùi, da thịt loang lổ, máu me nhầy nhụa.
Thân thể tựa như bức tượng điêu khắc thời kỳ Phục Hưng, hoàn mỹ mà có lực.
Quần mới cởi được nửa, Nhạc Sở Nhân đã quay lại.
Đôi mặt với người chỉ mặc còn mỗi cái quần lót, Nhạc Sở Nhân không có biều tình dư thừa gì, đến trước mặt hắn, đặt hòm thuốc xuống, tay miết lấy lưng hắn: “sau lưng anh cũng có vết thương.” Toàn bộ phía sau lưng đều vừa hồng vừa tím, còn sưng.
“Không sao đâu, anh bị ngã trên đất nên mới vậy.” Diêm Cận nói, toàn thân cao thấp, nặng nhất là ngực. Vết thương trên đùi hay ở sau lưng đều không đáng ngại.
“Thế này còn bảo không có việc gì? Khẳng định là rất đau. Em xử lý vết thương trên đùi anh trước, ngồi xuống đi.” Cô đeo bao tay y tế vào, dùng nhíp gắp bông băng đã thấm cồn sát trùng, làm sạch vết máu xung quanh miệng vết thương.
“Em không cần quá lo lắng, loại vết thương này đối với anh không là gì.” Nhìn kỹ thân thể hắn, vết sẹo phủ kín gần như cả người.
Nhạc Sở Nhân dừng động tác trên tay, thở dài: “Đó là trước kia, hiện tại không giống, Anh đừng nói không có việc gì, em nhìn anh chính là có việc.”
Diêm Cận quả nhiên không nói nữa, cúi đầu nhìn cô tập trung xử lý vết thương cho mình. Cơn đau trước ngực tựa như cũng đã giảm đi ít nhiều.
“Đau sao? Thuốc tê này rất nhanh sẽ phát huy tác dụng.” Cô tiêm cho hắn một liều thuốc tê. Sau một lúc, Diêm Cận cảm thấy chân mình tê rần, gần như chẳng có cảm giác gì.
“Không đau.” Diêm Cận lắc đầu, cảm thấy rất tò mò với liều thuốc kia.
“Em bắt đầu khâu đây.” Dùng chỉ y tế khâu lại miệng vết thương, động tác của Nhạc Sở Nhân rất chuyên nghiệp.
Thủ pháp rất nhanh, vả lại Diêm Cận không có cảm giác đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt chiếu rõ ràng ảnh ngược của cô.
“Cổ nhân mấy người đánh nhau đúng là liều mạng.” Cô thở dài, thắt nút, rồi băng lại bằng băng gạc.
Diêm Cận khóe môi khẽ cong, khuôn mặt nhu hòa hơn mặt: “Vốn dĩ đó không đánh nhau, mỗi chiêu đều là dồn đối phương vào chỗ chết.”
=========
Chương 179-3: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời! 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Không được nói mấy lời như vậy!”
“Được.” Nhìn mắt cô, Diêm Cận cúi người, hai người càng ngày càng gần nhau, hắn in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Nhấc chân hắn để quấn băng gạc, tuy miệng vết thương ở bên ngoài, cô muốn băng lại thật chặt.
Băng qua đùi trong, ngón tay đụng đến da thịt hắn, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng thổn thức. Sau đó ngửa đầu nhìn hắn, cười hề hề: “Đại Tướng quân, đùi anh rắn thật.” Rắn như đá tảng vậy, rất có cảm giác.
Nếu cô không nói gì, Diêm Cận còn không thấy xấu hổ. Thế nhưng cô lại còn dám dán tay vào đùi trong hắn, còn nhéo nhéo mấy cái. Lỗ tai hắn đỏ hết rồi.
“Anh xấu hổ à? Hai tai anh đỏ hết rồi. Đừng ngại, em chỉ ngạc nhiên vì độ cứng rắn của chân anh thôi mà.” Một vòng lại một vòng băng gạc, tầm mắt cô dần cùng chẳng thành thật nữa. Hơi hướng lên trên một chút, toàn thân Diêm Cận chỉ còn một cái quần lót, hình dạng thứ gì đó nhìn có vẻ rất rõ ràng.
Nhịp tim Diêm Cận gia tốc, nhìn bàn tay cô, cơ thể dần cứng đờ.
Hắn không nói gì, thò tay túm lấy gối ôm bên cạnh, lẳng lặng đặt giữa hai chân, che lấy địa phương kia.
Cô giương mắt nhìn hắn, lại nhìn cái gối ôm hắn ôm trong lòng, đột nhiên phá lên cười. (MTLTH.dđlqđ)
“Đại Tướng quân, anh làm cái gì vậy? Sợ em quấy rối anh sao?” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế sô pha, cười không thở nổi.
Diêm Cận không nói, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rõ ràng rất quẫn bách.
“Ha ha ha, cười chết em rồi. Em chưa xấu hổ, anh xấu hổ cái gì, ha ha ha.” Ôm bụng cười to, bộ dạng này của hắn quả thật rất buồn cười.
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, cảm giác xấu hổ dần biến mất. Nhưng trong lòng cũng không thoải mái cho lắm, hình như cô không coi hắn là đàn ông.
Nhưng hai người cũng đâu phải vợ chồng, tất nhiên không thể làm những chuyện phá vỡ quy củ được. Mỗi lần gặp tình huống này, cô đều cười rất sảng khoái, cười đến mức hắn cũng thấy quen quen.
Cô vẫn còn cười, chuyện này hài hước đến thế sao?
Diêm Cận thở sâu, quăng gối ôm sang một bên. Bắt lấy tay cô, kéo một cái, cả người cô đều bị hắn túm lên.
Một tay áp lên má cô, hắn nghiêng đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô. (MTLTH.dđlqđ)
Tiếng cười đột ngột biến mất, Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái. Hắn căn lấy môt dưới của cô, nhiệt khí phả vào mặt, ánh mắt cô có chút không mở được.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đầu lưới hắn đồng thời tiến vào. Hai bên dây dưa quấn quít, hôn đến mức cô mềm nhũn cả người.
Đây là lần đầu tiên cố có một trải nghiệm đê mê đến như vậy. Tựa như bản thân bồng bềnh trong hư không, tựa như bản thân đã có cả thế giới, tất cả mọi việc đều ném sau đầu, chỉ có một nụ hôn nồng nàn.
Diêm Cận không biết lúc đó trong đầu hắn là cái gì, tất cả cảm quan đều chỉ có cô. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rung động đến như vậy. Đây là lần đầu tiên, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức hắn hít thở không thông.
Một khắc đó, đau đớn tan biến, hắn dường như đã quên rằng mình còn bị thương.
Mặt trời lên cao, xe cảnh sát vẫn đi đi lại lại rú còi ầm ĩ trên đường cái. Tiếng rất vang, vọng đi rất xa.
Ở trong nhà, tiếng còi xe inh ỏi như vậy không phải không nghe được. Nhưng đối với người vẫn còn trong giấc mộng, ầm ĩ như vậy cũng vô dụng thôi.
Trên chiếc giường lớn, Nhạc Sở Nhân nằm ngủ trong lòng Diêm Cận. Dáng ngủ của cô thật sự không dám khen tựng, đặc biệt so sánh với người bên cạnh, quả thật là không nhìn được.
Tư thế ngủ của Diêm Cận rất đoan chính. Bởi trên người còn thương tích, từ khi ngả lưng xuống giường, hắn chưa từng đổi tư thế.
Hắn ngủ rất nông, dù đã có một thời gian dài hắn chưa chợp mắt. Chỉ cần có một tiếng động, hắn sẽ tỉnh.
Tiếng còi cảnh sát ầm ĩ như vậy, mỗi lần vang lên, mí mắt hắn đều động một chút. Tuy gương mặt có chút tái nhưng vẫn không che lấp được vẻ kiên cường.
Người trong lòng rúc càng sâu, hắn đều cảm nhận được, khóe môi cong lên không dễ thấy. Trong đầu lại nhớ tới nụ hôn kia, trong lòng cũng không yên, thì ra thân thiết với cô lại có thể tuyệt vời đến thế.
“Không được cử động, em sẽ cố gắng để anh không thấy nhột, nhưng anh phải ngồi im.” Trời trong nắng ấm, trong phòng khách thoang thoảng mùi thuốc mỡ rất thơm.
Diêm Cận ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía Nhạc Sở Nhân. Tấm lưng rộng rãi rắn chắc, rất đàn ông.
Da lưng đều ửng đỏ, sưng lên rất rõ ràng, Nhạc Sở Nhân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tay cầm thuốc mỡ, đang bôi loạn lên lưng hắn.
Có thể do động tác của cô rất nhẹ, vậy nên Diêm Cận cảm thấy có chút ngứa. Thi thoảng lại cử động một cái, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất phiền.
“Em có thể mạnh tay lên, anh không sao.” Diêm Cận mở miệng, hắn cũng đâu phải cố tình để cô tức giận.
“Da anh dày, lại còn sưng,tất nhiên không cảm thấy đau.” Nhạc Sở Nhân vừa nói, tay cũng đồng thời dùng sức.
“Từ nhỏ anh đã luyện võ, da dày thịt béo.” Diêm Cận trả lời, ngữ điệu rất thoải mái.
Nhạc Sở Nhân buồn cười, cố tình đè lên da hắn: “Rắn thật, há mồm cắn chỉ tổ đau răng.”
“Lưng anh đều là thuốc mỡ, không thể cắn. Đợi đến khi khỏi hẳn rồi, anh cho em cắn thoải mái.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Nếu như anh đã nói như vậy, em không cần phải khách khí nữa.”
“Không cần khách khí.” Hắn trả lời rất nhanh, cô muốn làm gì hắn đều chiều theo.
“Đại Tướng quân của em, anh không sợ đến lúc ấy em ăn cả anh luôn à?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, thanh âm vang lên đủ để thấy cơ thế hắn cứng như thế nào.
Quay đầu nhìn cô, đôi môi cong lên mang theo ý cười: “ Là của em, tùy em.”
Cô bĩu môi, ánh mắt đều là ý cười, cắn lên mũi hắn một cái: “Đúng là đồ tự nhiên, cắn thế mà không bị lệch.”
Ôm lấy thắt lưng cô, hơi dùng sức, cả người Nhạc Sở Nhân đã ở trong lòng hắn, vô tư ngồi lên bên đùi không bị thương của hắn.
Quàng tay ôm lấy cổ hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn ngực hắn. Dấu tay kia tuy vẫn còn hiện, nhưng đã đỡ hơn so với lúc trước.
“Còn đau không anh?” Vươn ngón tay trỏ đè lên vết thương, cô hỏi.
“Không đau.” Chỉ là cảm giác hô hấp không thuận lắm, một chưởng này quả thật không nhẹ.
“Đây chính là nội lực trong truyền thuyết phải không? Lợi hại thật, anh dạy em đi.” Nhạc Sở Nhân hứng thú nói với hắn.
Diêm Cận nhìn cô, lắc đầu: “Không được, em đã qua tuổi thích hợp luyện võ nhất. Nếu như cố gắng muốn học, thân thể tất bị thương.”
“Hừ, thật chán.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thất vọng nói.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Màn đêm buông xuống, một ngày cứ trôi đi nhanh như vậy, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt. Ở bên người mình yêu, cảm nhận về thời gian luôn mau hơn nhiều so với bình thường.
Nhạc Sở Nhân không mặc những bộ váy ngủ thoải mái thường ngày. Nay cô mặc một bộ đồ rất thích hợp hoạt động mạnh, quần da bó sát khoe cặp chân thon dài, áo T-shirt màu đen, mái tóc dài cũng được cô buộc gọn sau đầu, đơn giản mà linh hoạt.
Cô ngồi trên ghế sô pha, thanh âm ti vi không lớn, tuy mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ti vi, nhưng rõ ràng tâm tư của cô không hề ở đây. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận ngồi bên người cô, thần sắc tuy có thâm trầm nhưng không căng cứng cơ thể như Nhạc Sở Nhân.
Hắn thi thoảng lại liếc cô một cái. Nhìn bộ dáng kia của Nhạc Sở Nhân, khóe môi hắn không khỏi cong lên.
“Em đừng quá căng thẳng, sớm muộn gì lão cũng sẽ tới mà.” Hắn vỗ vỗ chân nàng, xúc cảm rất tốt.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn: “Em không căng thẳng, em chỉ đang suy nghĩ lúc nào thằng nhãi này mới dám mò tới. Em buồn ngủ rồi.”
“Hay em ngủ một giấc đi.” Nâng cánh tay khoát qua vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Nhạc Sở Nhân ghé người vào ngực hắn, trừng mắt nhìn: “Đại Tướng quân, trên người anh có mùi thật quyến rũ.”
“Mùi gì?” Diêm Cận không biết trên người hắn có thể có hương vị gì.
Nhạc Sở Nhân tủm tỉm: “Mùi đàn ông!” Mùi rất nồng, nồng tới mức xông cô đến choáng váng.
Diêm Cận rũ mi: “Không tốt ư?”
“Tất nhiên là tốt rồi! Đàn ông không có mùi đàn ông đều là một lũ ẻo lả, em không thích ẻo lả.” Cô còn rất đương nhiên trả lời.
Diêm Cận khẽ cười, chỉ cần cô thích là tốt rồi.
“Anh không biết đấy thôi, hiện tại thẩm mĩ của xã hội đều vặn vẹo hết cả rồi. Cái dạng đàn ông lớn lên mà có vẻ đẹp phi giới tính lại thường rất được hoan ngênh. Em thật lòng chẳng hiều, đàn ông mà cứ phải trang điểm bản thân như phụ nữ rốt cuộc có lợi ích gì? Có thể đẻ được sao? Không thể. Bỏ thì thương mà vương thì tội, đặt ở nhà làm trang sức sao?” Cô lảm nhảm, dù sao cô chẳng thể thích nổi dạng đàn ông như vậy. Đây cũng là lý do vì sao cô không yêu đương trong từng ấy năm. Tiểu Giang còn ra dáng đàn ông, nhưng cô lại không thích anh.
Người duy nhất lọt vào mắt cuối cùng cũng xuất hiện. Cô có thể hiểu vì sao mình lại động lòng với hắn nhanh như vậy, hắn đàn ông thế này cơ mà.
Sắc mặt Diêm Cận dịu dàng, nghe cô nói chuyện, để bản thân hoàn toàn hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này. Mặc kệ cô nói cái gì, kể cả là việc mắng chửi người hay hát những bài hát kỳ lạ, đối với hắn đều dễ nghe cực kì.
“Thật ra em đã từng buộc bản thân thích ứng một thời gian với việc ra đường là gặp ẻo lả, nhưng vẫn không thể. Em nghĩ nếu như em có thể thích với vẻ đẹp như vậy, thà em tự ngắm mình còn hơn.” Lời này tuy có chút tự kỷ, cô là nữ mà nhìn bản thân còn thấy mê nữa là.
Diêm Cận cười không nói, im lặng nghe cô lải nhải.
Nhạc Sở Nhân còn muốn nói gì nữa, đột nhiên Diêm Cận bên cạnh đứng dậy, kéo theo cả Nhạc Sở Nhân.
“Lão tới?” Nhạc Sở Nhân sửng sốt, ngửa đầu hỏi Diêm Cận. Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú với thính lực của người học võ.
“Phải.” Hắn gật đầu, sau đó dẫn nàng ra cửa.
Bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy. Nhạc Sở Nhân hết nheo mắt lại trợn mắt, nhưng ngoài một màu đen ra, cô chẳng nhìn thấy cái gì nữa cả. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận lại có thể nhìn trong bóng tối. Dựa theo tầm nhìn của hắn, có thể khẳng định hắn đã nhìn thấy thứ gì đó.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, xem sắc mặt của hắn, khả năng người kia tới là rất cao.
“Đi.” Ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên. Cô giật mình, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân đã đứng trên bãi cỏ cách nhà mấy trăm mét.
“Diêm Tướng quân, ngươi ở đây đúng là rất thoải mái.” Trong đêm đen, một thanh âm bất nam bất nữ, khó nghe hơn cả tiếng cào vang lên.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, xoay đầu lại nhìn, quả thật là có một bóng đen xuất hiện trong đêm tối.
“Trốn trốn tránh tránh, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện.” Thanh âm Diêm Cận rất trầm, rất lạnh.
“Ha ha ha, thế giới này không hợp với ta, ta cũng coi như hổ lạc đồng bằng. Thế nhưng cho dù ta có phải hổ lạc đồng bằng hay không, ta cũng muốn làm thịt ngươi. Nếu như không phải các ngươi, ta cũng không rơi vào tình cảnh này.” Lão nghiến răng nói với hai người, giọng nói kia khiến Nhạc Sở Nhân nổi cả da gà.
Nhạc Sở Nhân cười nhạo: “Thần kinh của ông có phải bẩm sinh thiếu dây hay không? Chết cũng phải chết chùm? Đừng có nói trước bước không qua, còn không biết người chết là ai đâu.”
“Nha đầu chết tiệt, nay ta thành toàn cho hai người các ngươi!” Người vẫn ẩn mình trong bóng tối lớn tiếng nguyền rủa. Sau đó nhanh chóng vận lực nhảy lên, bên này Diêm Cận buông Nhạc Sở Nhân ra, rồi cũng biến mất.
Chỉ trong một giây đồng hồ, hai bên đã lao vào hỗn chiến. Gió to thổi bay phần phật, Nhạc Sở Nhân chịu không nổi lùi về sau mấy bước. Cái gì cô cũng không thấy, nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng gió không bình thường.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt một lúc, lúc này mới nhớ tới bản thân phải làm cái gì. Cô xoay người, chạy về sau vài bước, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu hoàn thành vật phẩm.
Hai người bên kia giao thủ rất nhanh, lực cũng rất lớn, mặt đất bị nện đến rung lên bần bật. Nhạc Sở Nhân một tay chống giữ thăng bằng, nghe mấy tiếng kia khiến tai cô cảm thấy rất đau.
Hai người đánh nhau rất hăng, động tác của Nhạc Sở Nhân cũng rất nhanh chóng, vùi vào đất thứ gì đó. Một vòng tròn đã hoàn thành, đường kính sáu mươi mét.
Cuối cùng cũng xong, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau rất xa, mò mò gì đó ở túi quần đằng sau, túm ra một cái túi.
“Diêm Cận, tránh mau!” Cô hét lớn một tiếng, sau đó ném mạnh túi nhỏ kia vào trong vòng tròn. Cùng thời khắc đó, vòng tròn trên mặt đất bỗng chốc sáng lên, tựa như hải đăng, chiếu sáng cả một góc trời. Màu hoàng kim chói cả mắt.
Diêm Cận nhanh nhẹn tránh thoát, người nọ cũng phản ứng nhanh đuổi theo. Nhưng vẫn không kịp, nhìn xung quanh một vòng, lão đã không ra được.
Nhạc Sở Nhân mím môi cười, đôi mắt lóng lánh đắc ý. Diêm Cận cũng lại gần cô, trên tay mang theo cây súng săn.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn: “Nhanh lên! Anh mau nổ súng bắn chết lão đi!”
=========
Chương 179-2: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời!
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Diêm Cận đứng bên cạnh cô, hít sâu một hơi, giơ súng lên, nhắm thẳng vào mục tiêu, kéo cò súng.
Nhạc Sở Nhân lui về sau từng bước, nhìn chằm chằm vào người nọ vẫn đang loanh quanh tìm kiếm trong vòng tròn ánh sáng.
Đoàng!
Diêm Cận bắn phát thứ nhất, không trúng!
Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn: “Không sao, tiếp tục.” Hành động của lão quá nhanh, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không thấy rõ lão đang ở đâu. Diêm Cận còn có thể nổ súng, chứng tỏ hắn nhìn được. (MTLTH.dđlqđ)
Đoàng!
Phát súng thứ hai, người bị nhốt bên trong rõ ràng lảo đảo vài cái.
Đoàng đoàng!
Hai phát bắn liên tiếp, người nọ lập tức khuỵu một chân xuống.
Hai tai Nhạc Sở Nhân bị tiếng súng nổ đập đến on gong. Đêm dài yên tĩnh, tiếng súng đặc biệt có âm vang, thậm chí còn có tiếng núi vọng lại.
Buông súng, sắc mặt Diêm Cận vẫn lạnh nhạt như cũ, hít thở sâu, ngực phập phồng, trên trán thấm mồ hôi.
Nhạc Sở Nhân bước từng bước lại gần hắn, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người vẫn quỳ trên đất kia, khoảng cách có chút xa, cô không thấy rõ ràng lắm.
“A!!!!” Bỗng nhiên người nọ hét to một tiếng, Nhạc Sở Nhân giật mình, nheo mắt lại nhìn.
Ngay sau đó, hai người nhìn thấy lão đứng lên, ánh sáng màu hoàng kim chiếu lên khuôn mặt lão, da thịt lão dần dần bị ăn mòn.
Cả người lão tựa như bị giội một thùng axit sunfuric, quần áo, da thịt bắt đầu vang lên từng tiếng xèo xèo, ngực hắn lại có khói đen tỏa ra, vây quanh lấy vòng tròn ánh sáng, ánh sáng dần tối xuống.
Hai người không biết vì sao lão lại thành ra như vậy. Chỉ vài giây, vòng tròn vây khốn lão mất hết hiệu lực, mà người lão cũng biến thành hư không, quần áo đồ đạc lạch cạch rơi trên đất.
Bầu trời đêm tối đen, khôi phục lại yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu, không có tiếng gió xào xạc, yên tĩnh đến đáng sợ.
“Sao lại thế?” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói chuyện, đôi mắt trợn lớn, căng thẳng không sao kể xiết.
“Không biết, để anh đi xem.” Diêm Cận đáp lời, sau đó đi tới, bước chân có chút không vững.
Nhạc Sở Nhân lập tức đuổi kịp, đi đến bên cạnh hắn, khịt khịt mũi: “Anh bị thương?” Vừa mới tập trung cao độ, cô căn bản không ngửi được mùi máu trên người hắn.
“Không việc gì, xem lão trước đã.” Hắn trầm giọng nói, thanh âm hữu lực, hình như cũng không đáng ngại cho lắm.
Hai người tới gần, tuy ban đêm tối như mực, nhưng y vọng vẫn có thể thấy rõ thứ gì đó.
Một đống thịt thối, bên trong có mấy tảng đá màu đen vẫn còn nguyên vẹn.
Nhạc Sở Nhân nhìn thấy, kinh ngạc hô ra tiếng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ: “Nội tạng lão vậy mà là đống đá này?” Cô không khỏi tán thưởng đạo hành người này thâm sâu, tà thuật như vậy mà vẫn có thể sử dụng tự nhiên được.
“Vậy sao lão chết?” Diêm Cận cũng khó hiểu. Hắn trước kia đã từng nghe nàng nói, lão già này là bất tử.
“Anh bắn trúng vào viên đá vốn dĩ là trái tim lão.” Nhạc Sở Nhân không sợ bẩn, thò tay lấy một viên đá có màu đen lên. Mặt trên rớt xuống một khối đá nhỏ, nước nhầy màu đen từ bên trong chảy ra.
Diêm Cận khẽ nhíu mày: “Xử lý thế nào?” Kế hoạch của bọn họ là phòng vệ chính đáng. Nhưng hiện tại, cả người lão đều hóa thành một bãi thịt, nội tạng lại thành một tảng đá. Nói với mọi người, ai sẽ tin?
“Báo án cũng vô dụng, ngược lại chúng ta lại rước vào người một đống phiền toái. Em đi lấy một vài thứ, em muốn nghiên cứu kỹ một chút.” Nhạc Sở Nhân ném tảng đá xuống, nhanh chân chạy về.
Diêm Cận đứng tại chỗ, nhìn mấy thứ kinh tởm trước mắt, thở dài. Giơ một tay lên che ngực, thực sự rất đau.
Nhạc Sở Nhân rất nhanh đã quay lại, thả mấy viên đá đen vào một lọ chưa dung dịch gì đó. Sau đó rắc bột gì đó xung quanh đây hòng che dấu hiện trường, giống như hủy thi diệt tích.
Sửa sang lại hết thảy, chân trời cũng đã xuất hiện vệt trắng.
Hai người về đến nhà, Nhạc Sở Nhân bận việc ở lầu một. Trời sáng rõ, cô mới đi lên lầu.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Diêm Cận nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha, sắc mặt nhìn không tốt chút nào.
Cô nhíu mày, nhanh chóng lại gần hắn: “Miệng vết thương đau sao? Để em xem cho anh.”
Diêm Cận mở mắt, ngồi thẳng dậy, phối hợp cởi áo. Trên ngực hắn xuất hiện một dấu bàn tay đen sì, hiện rõ cả năm ngón tay.
“Ôi trời!” Thấy dấu tay kia, Nhạc Sở Nhân kêu ra tiếng. Mấy bộ phim kiếm hiệp chiếu trên ti vi quả thật không nói dối, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
“Không có việc gì, đừng sợ,” Nhìn mặt mũi cô trắng bệch, Diêm Cận lên tiếng an ủi. (MTLTH.dđlqđ)
“Xương cốt của anh không có việc gì chứ?” Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng ấn xung quanh dấu đen ấy. Biểu tình Diêm Cận có chút thống khổ, may mắn thoạt nhìn xương không bị gãy.
“Chân anh bị chảy máu.” Quần hắn tuy màu đen, nhưng vết thương trên đùi vẫn đang rỉ máu, căn bản thấy không rõ hình dạng vết thương.
“Không sao.” Hắn nói không sao, nhưng nhìn qua trông chẳng mấy tốt.
“Anh cởi quần ra đi, em đi lấy hòm thuốc.” Cô nhanh chóng chạy xuống lầu một. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận đứng lên, tấm lưng rộng lớn kiên nghị, hai tay chậm rãi cởi quần. Vết thương nằm trên đùi, da thịt loang lổ, máu me nhầy nhụa.
Thân thể tựa như bức tượng điêu khắc thời kỳ Phục Hưng, hoàn mỹ mà có lực.
Quần mới cởi được nửa, Nhạc Sở Nhân đã quay lại.
Đôi mặt với người chỉ mặc còn mỗi cái quần lót, Nhạc Sở Nhân không có biều tình dư thừa gì, đến trước mặt hắn, đặt hòm thuốc xuống, tay miết lấy lưng hắn: “sau lưng anh cũng có vết thương.” Toàn bộ phía sau lưng đều vừa hồng vừa tím, còn sưng.
“Không sao đâu, anh bị ngã trên đất nên mới vậy.” Diêm Cận nói, toàn thân cao thấp, nặng nhất là ngực. Vết thương trên đùi hay ở sau lưng đều không đáng ngại.
“Thế này còn bảo không có việc gì? Khẳng định là rất đau. Em xử lý vết thương trên đùi anh trước, ngồi xuống đi.” Cô đeo bao tay y tế vào, dùng nhíp gắp bông băng đã thấm cồn sát trùng, làm sạch vết máu xung quanh miệng vết thương.
“Em không cần quá lo lắng, loại vết thương này đối với anh không là gì.” Nhìn kỹ thân thể hắn, vết sẹo phủ kín gần như cả người.
Nhạc Sở Nhân dừng động tác trên tay, thở dài: “Đó là trước kia, hiện tại không giống, Anh đừng nói không có việc gì, em nhìn anh chính là có việc.”
Diêm Cận quả nhiên không nói nữa, cúi đầu nhìn cô tập trung xử lý vết thương cho mình. Cơn đau trước ngực tựa như cũng đã giảm đi ít nhiều.
“Đau sao? Thuốc tê này rất nhanh sẽ phát huy tác dụng.” Cô tiêm cho hắn một liều thuốc tê. Sau một lúc, Diêm Cận cảm thấy chân mình tê rần, gần như chẳng có cảm giác gì.
“Không đau.” Diêm Cận lắc đầu, cảm thấy rất tò mò với liều thuốc kia.
“Em bắt đầu khâu đây.” Dùng chỉ y tế khâu lại miệng vết thương, động tác của Nhạc Sở Nhân rất chuyên nghiệp.
Thủ pháp rất nhanh, vả lại Diêm Cận không có cảm giác đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt chiếu rõ ràng ảnh ngược của cô.
“Cổ nhân mấy người đánh nhau đúng là liều mạng.” Cô thở dài, thắt nút, rồi băng lại bằng băng gạc.
Diêm Cận khóe môi khẽ cong, khuôn mặt nhu hòa hơn mặt: “Vốn dĩ đó không đánh nhau, mỗi chiêu đều là dồn đối phương vào chỗ chết.”
=========
Chương 179-3: Ngoại truyện 11: Tuyệt vời! 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Không được nói mấy lời như vậy!”
“Được.” Nhìn mắt cô, Diêm Cận cúi người, hai người càng ngày càng gần nhau, hắn in lên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Nhấc chân hắn để quấn băng gạc, tuy miệng vết thương ở bên ngoài, cô muốn băng lại thật chặt.
Băng qua đùi trong, ngón tay đụng đến da thịt hắn, Nhạc Sở Nhân nhỏ giọng thổn thức. Sau đó ngửa đầu nhìn hắn, cười hề hề: “Đại Tướng quân, đùi anh rắn thật.” Rắn như đá tảng vậy, rất có cảm giác.
Nếu cô không nói gì, Diêm Cận còn không thấy xấu hổ. Thế nhưng cô lại còn dám dán tay vào đùi trong hắn, còn nhéo nhéo mấy cái. Lỗ tai hắn đỏ hết rồi.
“Anh xấu hổ à? Hai tai anh đỏ hết rồi. Đừng ngại, em chỉ ngạc nhiên vì độ cứng rắn của chân anh thôi mà.” Một vòng lại một vòng băng gạc, tầm mắt cô dần cùng chẳng thành thật nữa. Hơi hướng lên trên một chút, toàn thân Diêm Cận chỉ còn một cái quần lót, hình dạng thứ gì đó nhìn có vẻ rất rõ ràng.
Nhịp tim Diêm Cận gia tốc, nhìn bàn tay cô, cơ thể dần cứng đờ.
Hắn không nói gì, thò tay túm lấy gối ôm bên cạnh, lẳng lặng đặt giữa hai chân, che lấy địa phương kia.
Cô giương mắt nhìn hắn, lại nhìn cái gối ôm hắn ôm trong lòng, đột nhiên phá lên cười. (MTLTH.dđlqđ)
“Đại Tướng quân, anh làm cái gì vậy? Sợ em quấy rối anh sao?” Xoay người ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân dựa lưng vào ghế sô pha, cười không thở nổi.
Diêm Cận không nói, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rõ ràng rất quẫn bách.
“Ha ha ha, cười chết em rồi. Em chưa xấu hổ, anh xấu hổ cái gì, ha ha ha.” Ôm bụng cười to, bộ dạng này của hắn quả thật rất buồn cười.
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, cảm giác xấu hổ dần biến mất. Nhưng trong lòng cũng không thoải mái cho lắm, hình như cô không coi hắn là đàn ông.
Nhưng hai người cũng đâu phải vợ chồng, tất nhiên không thể làm những chuyện phá vỡ quy củ được. Mỗi lần gặp tình huống này, cô đều cười rất sảng khoái, cười đến mức hắn cũng thấy quen quen.
Cô vẫn còn cười, chuyện này hài hước đến thế sao?
Diêm Cận thở sâu, quăng gối ôm sang một bên. Bắt lấy tay cô, kéo một cái, cả người cô đều bị hắn túm lên.
Một tay áp lên má cô, hắn nghiêng đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô. (MTLTH.dđlqđ)
Tiếng cười đột ngột biến mất, Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái. Hắn căn lấy môt dưới của cô, nhiệt khí phả vào mặt, ánh mắt cô có chút không mở được.
Chậm rãi nhắm mắt lại, đầu lưới hắn đồng thời tiến vào. Hai bên dây dưa quấn quít, hôn đến mức cô mềm nhũn cả người.
Đây là lần đầu tiên cố có một trải nghiệm đê mê đến như vậy. Tựa như bản thân bồng bềnh trong hư không, tựa như bản thân đã có cả thế giới, tất cả mọi việc đều ném sau đầu, chỉ có một nụ hôn nồng nàn.
Diêm Cận không biết lúc đó trong đầu hắn là cái gì, tất cả cảm quan đều chỉ có cô. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rung động đến như vậy. Đây là lần đầu tiên, tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức hắn hít thở không thông.
Một khắc đó, đau đớn tan biến, hắn dường như đã quên rằng mình còn bị thương.
Mặt trời lên cao, xe cảnh sát vẫn đi đi lại lại rú còi ầm ĩ trên đường cái. Tiếng rất vang, vọng đi rất xa.
Ở trong nhà, tiếng còi xe inh ỏi như vậy không phải không nghe được. Nhưng đối với người vẫn còn trong giấc mộng, ầm ĩ như vậy cũng vô dụng thôi.
Trên chiếc giường lớn, Nhạc Sở Nhân nằm ngủ trong lòng Diêm Cận. Dáng ngủ của cô thật sự không dám khen tựng, đặc biệt so sánh với người bên cạnh, quả thật là không nhìn được.
Tư thế ngủ của Diêm Cận rất đoan chính. Bởi trên người còn thương tích, từ khi ngả lưng xuống giường, hắn chưa từng đổi tư thế.
Hắn ngủ rất nông, dù đã có một thời gian dài hắn chưa chợp mắt. Chỉ cần có một tiếng động, hắn sẽ tỉnh.
Tiếng còi cảnh sát ầm ĩ như vậy, mỗi lần vang lên, mí mắt hắn đều động một chút. Tuy gương mặt có chút tái nhưng vẫn không che lấp được vẻ kiên cường.
Người trong lòng rúc càng sâu, hắn đều cảm nhận được, khóe môi cong lên không dễ thấy. Trong đầu lại nhớ tới nụ hôn kia, trong lòng cũng không yên, thì ra thân thiết với cô lại có thể tuyệt vời đến thế.
“Không được cử động, em sẽ cố gắng để anh không thấy nhột, nhưng anh phải ngồi im.” Trời trong nắng ấm, trong phòng khách thoang thoảng mùi thuốc mỡ rất thơm.
Diêm Cận ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía Nhạc Sở Nhân. Tấm lưng rộng rãi rắn chắc, rất đàn ông.
Da lưng đều ửng đỏ, sưng lên rất rõ ràng, Nhạc Sở Nhân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, tay cầm thuốc mỡ, đang bôi loạn lên lưng hắn.
Có thể do động tác của cô rất nhẹ, vậy nên Diêm Cận cảm thấy có chút ngứa. Thi thoảng lại cử động một cái, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất phiền.
“Em có thể mạnh tay lên, anh không sao.” Diêm Cận mở miệng, hắn cũng đâu phải cố tình để cô tức giận.
“Da anh dày, lại còn sưng,tất nhiên không cảm thấy đau.” Nhạc Sở Nhân vừa nói, tay cũng đồng thời dùng sức.
“Từ nhỏ anh đã luyện võ, da dày thịt béo.” Diêm Cận trả lời, ngữ điệu rất thoải mái.
Nhạc Sở Nhân buồn cười, cố tình đè lên da hắn: “Rắn thật, há mồm cắn chỉ tổ đau răng.”
“Lưng anh đều là thuốc mỡ, không thể cắn. Đợi đến khi khỏi hẳn rồi, anh cho em cắn thoải mái.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Nếu như anh đã nói như vậy, em không cần phải khách khí nữa.”
“Không cần khách khí.” Hắn trả lời rất nhanh, cô muốn làm gì hắn đều chiều theo.
“Đại Tướng quân của em, anh không sợ đến lúc ấy em ăn cả anh luôn à?” Nhạc Sở Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn, thanh âm vang lên đủ để thấy cơ thế hắn cứng như thế nào.
Quay đầu nhìn cô, đôi môi cong lên mang theo ý cười: “ Là của em, tùy em.”
Cô bĩu môi, ánh mắt đều là ý cười, cắn lên mũi hắn một cái: “Đúng là đồ tự nhiên, cắn thế mà không bị lệch.”
Ôm lấy thắt lưng cô, hơi dùng sức, cả người Nhạc Sở Nhân đã ở trong lòng hắn, vô tư ngồi lên bên đùi không bị thương của hắn.
Quàng tay ôm lấy cổ hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn ngực hắn. Dấu tay kia tuy vẫn còn hiện, nhưng đã đỡ hơn so với lúc trước.
“Còn đau không anh?” Vươn ngón tay trỏ đè lên vết thương, cô hỏi.
“Không đau.” Chỉ là cảm giác hô hấp không thuận lắm, một chưởng này quả thật không nhẹ.
“Đây chính là nội lực trong truyền thuyết phải không? Lợi hại thật, anh dạy em đi.” Nhạc Sở Nhân hứng thú nói với hắn.
Diêm Cận nhìn cô, lắc đầu: “Không được, em đã qua tuổi thích hợp luyện võ nhất. Nếu như cố gắng muốn học, thân thể tất bị thương.”
“Hừ, thật chán.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, thất vọng nói.