Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 87

Chương 87-1
Tiểu viện được thuê cũng không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ. Tổng cộng có năm gian phòng, bao gồm một gian phòng bếp cùng với kho củi.

Thuê luôn cả người nấu cơm quét dọn, là một phụ nhân khoảng bốn năm mươi tuổi, người không cao, làm công việc lại rất nhanh nhẹn.

Đi vào Quan Châu ngày thứ ba, thời tiết vẫn nắng ráo sáng sủa, hình như cũng lâu rồi nàng chưa thấy ánh mặt trời đẹp như vậy. Nhưng ở Hoàng Thành nhiệt độ quá thấp, cho nên dù ánh nắng có sáng hay gắt, cũng không thấy ấm áp.

Nhưng Quan Châu thì lại khác, thỉnh thoảng có một luồng gió thổi qua dù có lạnh lẽo, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào người.

Trong tiểu viện, Nhạc Sở Nhân chuyển một cái ghế ra ngoài, ngồi ở đằng kia phơi nắng. Phong Duyên Thương không có ở đây, hôm qòa gần giữa trưa hắn mới vừa về, theo lời hắn nói, thì hắn đi gặp một thái thú(*chức quan) người của hắn ở đây. Thái Thú quản lý một quận, Quan Châu có năm quận, cũng không biết có mấy người là người của Phong Duyên Thương.

Nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ánh sáng mặt trời chiếu vào người, thật giống như cánh tay của người nào đó đang dịu dàng vuốt ve khiến nàng buồn ngủ.

Đột nhiên, mi tâm nàng nhíu lại, cánh tay đặt trên thành ghế cũng nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Dường như qua một khắc sau, tay của nàng chậm rãi buông lỏng, mi tâm đang nhíu cũng giãn ra.

Thở ra một hơi, trợn mắt, Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt nhìn bầu trờ xanh thẳm, “Thích Phong.”

Sau một khắc, cánh cửa một gian phòng mở ra, Thích Phong bước nhanh đi ra, “Vương Phi.”

” Trương thư sinh đã vào Quan Châu, ngươi đi đưa tiền cho hắn.” Dựa vào trên ghế, Nhạc Sở Nhân lười biếng nhìn hắn ung dung nói.

Thích Phong gật đầu, “Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Cho tới nay, có bất kỳ chuyện gì hắn và Trương thư sinh cùng bàn bạc. Lần này bọn họ vào Quan Châu, Trương thư sinh tất nhiên cũng phải đi theo. Lúc này tuy không thấy hiệu quả và lợi ích, nhưng hắn tin tưởng, đợi đến thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ có tác dụng lớn.

Thích Phong rời đi, trong sân lại khôi phục yên tĩnh một lần nữa. Chẳng qua trong chốc lát, nữ đầu bếp đi ra ngoài mua thức ăn đã trở về, xách một cái rổ, rau xanh bên trong không nhiều lắm, ngược lại có không ít đặc sản như cá khô, thịt hong gió. Hai ngày này đều ăn những thứ này, Nhạc Sở Nhân cảm thấy ăn rất ngon. Chỉ là khổ cho Phong Duyên Thương, bởi vì khẩu vị của hắn chuyên về thanh đạm, mùi vị nặng quá hắn không thích.

”Phu nhân, người còn ngồi ỏ đây à....! Hôm nay dù cảm thấy ấm áp, kỳ thật rất lạnh, ngồi hóng gió thời gian dài, sẽ bị phong hàn.” Nhìn Nhạc Sở Nhân còn ngồi trong sân, nữ đầu bếp nói ra. Thần thái khí chất kia, rất phù hợp với độ tuổi này của nàng, thoạt nhìn rất thân thiết.

”Không có gì đáng ngại, so với phương bắc thì ấm hơn nhiều. Đúng rồi, trên chợ không có bán rau quả tươi mới sao? Nếu có, mua nhiều một chút đem về, lão gia nhà chúng ta rất thích ăn thanh đạm.” Nữ đầu bếp gọi Phong Duyên Thương là lão gia, Nhạc Sở Nhân thấy rất êm tai, nên hai ngày này cũng kêu lão gia, lão gia, Phong Duyên Thương nghe đến chết lặng.

”Có thì có, nhưng rất đắt....!” Vẻ mặt của nữ đầu bếp giống như thật sự rất quý.

”Không có gì, ngươi cũng không cần phải tiết kiệm bạc cho lão gia, điều hắn không sợ nhất là tốn tiền.” Nàng cười tủm tỉm, vô cùng thích nói hai chữ lão gia.

”Vâng, vậy ta lại đi một chuyến.” Nữ đầu bếp rất nhanh thoải mái, sảng khoái quay về phòng bếp, một lát lại đi ra, xách cái rỗ không, đi đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân trực tiếp cho nàng một thỏi bạc. Nếu là nhà bình thường, một thỏi bạc này có thể sử dụng hơn nửa năm, nên dáng vẻ của nữ đầu bếp có chút không nỡ bỏ, nhìn ra được nàng là người sống tiết kiệm.

”Không bằng ngươi dẫn ta đi cùng, đi tới Quan Châu mấy ngày rồi, mà vẫn chưa ra ngoài đi dạo.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân phủi phủi váy dài, quyết định đi cùng nữ đầu bếp.

”Đương nhiên là được, lão gia cũng không có ở đây, phu nhân pử lại cũng không có ý nghĩa, chúng ta đi.” Nữ đầu bếp ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân cười cười, ở Quan Châu rất ít thấy một phu nhân xinh đẹp có khí chất như vậy.

Đi ra cửa sân với nữ đầu bếp, xuyên qua mấy ngõ hẻm, cuối cùng cũng tới chợ.

Khu vực này chính là những sạp bán hàng, quầy bán hàng tạp hóa rất nhiều, rất đông đúc, còn có những người đẩy xe cút kít đầy đường thét to rao bán, rất náo nhiệt.

Nữ đầu bếp biết ăn nói, vừa đi vừa nói cho Nhạc Sở Nhân nghe những chuyện trong chợ, chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủi mà Nhạc Sở Nhân đã hiểu được bảy tám chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ gần đây trong thành Quan Châu.

Dừng lại trước một quầy hàng, nữ đầu bếp bắt đầu mua thức ăn. Chọn chọn lựa lựa, hơn nữa rất quen thuộc trả giá, nữ đầu bếp tuyệt đối là một người chuyên nghiệp.

Nhạc Sở Nhân đứng ở một bên ôm hai tay cười tủm tỉm quan sát, trả giá gì gì đó nàng sẽ không làm, hơn nữa nếu nàng muốn mua đồ, chỉ cần nhìn trúng, thậm chí ngay cả giá tiền cũng sẽ không hỏi. Nghĩ đến tính cách này của nàng, tuyệt đối sẽ không làm được hiền thê lương mẫu. Nếu không phải Phong Duyên Thương giàu có, thì tiêu xài như nàng không biết ra sao đây.

Mua xong, nữ đầu bếp lại dẫn Nhạc Sở Nhân đi lòng vòng trong chợ, sau đó hai người thuận theo đường đi lúc trước mà trở về.

Lúc đi đến đầu đường, nữ đầu bếp đang nói tới người nào đó cưới tiểu thiếp thứ mười thì Nhạc Sở Nhân mãnh liệt nhìn thoáng qua một nữ tử ăn mặc rách rứa đang ngồi trong góc.Cả người nữ tử vô cùng bẩn, dáng vẻ rất suy yếu, nhưng không ngăn được dáng vẻ đẹp đẽ kia. Miễn là người đi ngang qua trước mặt nàng đều liếc nhìn nàng một cái, nhưng đều bị cố ý tránh thoát, rất có xu thế tránh không kịp.

Nàng không khỏi kinh ngạc, Nhạc Sở Nhân cắt đứtl lời nói hớn hở của nữ đầu bếp, chỉ chỉ nữ tử kia, “Cô nương kia là ai, ngươi biết không?”

Nữ đầu bếp nhìn thoáng qua nàng kia, sau đó gật đầu, “Đó là tam tiểu thư Quan gia, Năm trước Quan gia phạm tội chết ở trong lao rồi. Gia sản trong nhà đều bị quan phủ lấy đi, cô nương này cũng bị đại công tử phủ thứ sử đoạt đi. Đi vào nơi đó có ngày tốt lành mới là lạ, ra tháng giêng không biết vì sao cô nương này liền bị đuổi ra ngoài. Thời gian dài, trong thành đều truyền tới lời nói của Đại công tử, muốn nàng tự sinh tự diệt, vì vậy ai cũng không dám quản.” giọng nói của nữ đầu bếp nhỏ dần, khác xa với vẻ mặt hớn hở nói chuyện vừa rồi.

Tâm tư Nhạc Sở Nhân khẽ động, lúc rời đi nhìn cô nương kia nhiều hơn chút, trong đầu đã có tính toán.

Trở lại tiểu viện, Thích Phong đã trở về, đang đứng ở trong sân chờ Nhạc Sở Nhân.

Nữ đầu bếp thấy Thích Phong, không khỏi im tiếng, sau đó bước nhanh đi về phía phòng bếp. Kỳ thật không chỉ là Thích Phong, những hộ vệ kia của hắn nàng cũng sợ, hơn nữa trên người bọn họ đều mang theo vũ khí, càng khiến cho nữ đầu bếp ngay cả nhìn cũng không dám.

”Vương Phi, chuyện đã làm xong, Trương thư sinh đã đi tới khu căn cứ của mấy tên ăn mày.” Kỳ thật những chuyện này không cần Thích Phong nói, Nhạc Sở Nhân cũng biết..

”Ừ. Thích Phong, ngươi đi làm chuyện khác giúp ta.” Vẫy tay kêu Thích Phong đến, nhỏ giọng phân phó, Thích Phong lĩnh mệnh rất nhanh rời đi.

Ban đêm, rốt cuộc Phong Duyên Thương đã trở về. Trường bào xanh nhạt không dính một hạt cát nhỏ, giữa lông mày tràn đầy vui vẻ, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Ngồi ở trên ghế thái sư nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân nhướng mày, “Lão gia, hôm nay gặp chuyện vui hả?”

Bình tĩnh ưu nhã đi tới, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh, mở miệng nói: “Tương Dương Quận Thái Thú đã ói ra số bạc tham ô mấy năm nay, Thứ sử Quan Châu rất nhanh liền biến thành gà rừng trụi lông rồi.”

”Bao nhiêu tiền? Có thể chia cho ta một chút không?” Đưa tay, một tư thế đòi hỏi.

”Ha ha, tất cả của ta là của ngươi, lấy hết cũng được.” Hào phóng như vậy, rất được lòng người nào đó.

Nữ đầu bếp dâng trà, sau đó lại lui xuống, Phong Duyên Thương cầm ly trà lên, vừa muốn mở nắp, động tác trên tay ngừng lại, đôi mắt bất động nhìn một chỗ, giống như cẩn thận lắng nghe cái gì.

Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, khóe môi vẫn luôn cười.

”Có người ngoài?” Quay đầu nhìn về phía nàng, hai tai của Phong Duyên Thương rất thính nha.

Cười tủm tỉm gật đầu, tư thế ngồi nghiêng chân của Nhạc Sở Nhân rất có khí thế, “Hôm nay trên đường nhìn trúng một người nữ nhân, kêu Thích Phong mang nàng về.”

Nhướng mày, Phong Duyên Thương không nói gì, “Sao vậy? Đêm nay nàng có ý định sủng hạnh nàng ta hả?”

”Ta cũng hy vọng ta có công năng kia. Không biết sao ông trời không chịu toại nguyện lòng người nhỉ, bản thân ta thiếu chút linh kiện.” Cười to, Nhạc Sở Nhân rất vui.

Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Thương nghe nàng nói bằng giọng điệu đàng hoàng kia, tự than thở không bằng.

”Rốt cuộc là ai? Còn được người rãnh rỗi mà nhặt từ trên đường đem về.” Phong Duyên Thương loáng thoáng có thể nghe được động tĩnh bên kia, có giọng nói nữ nhân, còn có Thích Phong đang nói chuyện.

”Một cô nương đáng thương mà thôi, bị người ta đùa bỡn sau đó vứt đi, không nhà để về. Ta nhìn thấy đáng thương liền nhặt về, rất đơn giản.” Kỳ thật lúc Thích Phong đưa nàng ta về, nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi. Sau đó nàng kêu người đưa nước nóng cho nàng ta tắm rửa, Thích Phong lại sai người giúp việc đi mua quần áo, chắc hẳn bây giờ cũng thu thập xong rồi.

Há miệng, nghe được nàng giải thích, hiển nhiên Phong Duyên Thương yên tâm hơn nhiều.

”Hôm nay cố ý kêu đầu bếp nấu vài món rau cho người, còn có thịt bò hầm, ngươi ăn nhanh đi, ta đi xem cô nương kia một chút.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân ra lệnh cho hắn xong, liền vung tay rời phòng.

Thu xếp cho cô nương kia ở gian phòng đầu tiên bên phải, nơi này là chỗ ở của Thích Phong với ba người hộ vệ khác ngủ lại buổi tối, hôm nay có một cô nương ở đó, vì vậy những người khác đều chạy đến muốn nhìn người đẹp mới vào đây.

Cửa đang đóng, Nhạc Sở Nhân đi tới cửa trước liền đưa tay gõ cửa, một lát sau cửa bị mở ra từ bên trong. Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, sắc mặt Thích Phong rõ ràng khá hơn nhiều.

”Sao rồi?” Đi tới, liếc nhìn cô nương ngồi bên giường, thay đổi một thân váy dài sạch sẽ, tắm rửa xong tóc xanh như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp, rất có hương vị cô nương phương nam.

”Nàng nói không cần quan tâm nàng cứ mặc kệ nàng đi, bằng không sẽ gặp xui xẻo.” Thích Phong nhìn thoáng qua cô nương bên giường, thở dài nói.

Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân phất phất tay muốn Thích Phong đi ra ngoài, nàng mang theo cái ghế, sau đó đi đến ngồi xuống đối diện cô nương kia.

Thích Phong đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại lại. Trong phòng, ánh nến sáng óng ánh chiếu vào trên mặt cô nương kia, lộ ra sắc mặt trắng nõn, điềm đạm mà đáng yêu.

”Ngươi tên gì?” Nhìn nàng ta, Nhạc Sở Nhân biết rõ nàng ta có bệnh.

”Quan Xu.” Cô nương kia, cũng chính là Quan Xu trả lời. Đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, đôi mắt kia giống như làn nước mùa thu, làm cho người ta không tự chủ mà sinh ra thương tiếc.

”Ngươi bị bệnh lâu chưa?” Nhạc Sở Nhân nhìn chăm chú lên người nàng ta, khuôn mặt này khiến nàng có cảm giác quen thuộc, bởi vì ở thế giới kia, ngoại hình của nàng cũng là kiểu dáng vẻ đáng thương rung động lòng người.

Quan Xu sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức ảm đạm, rủ tầm mắt xuống, thoạt nhìn nàng rất bất lực, “Đã hơn hai tháng. Là bệnh đường sinh dục, không trị khỏi.”

”Ta biết, có điều cũng không phải là không trị khỏi. Chỉ là, sao ngươi lại bị lây bệnh vậy?” Nhướng máy, vẻ mặt của Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn có chút hùng hổ dọa người.

Quan Xu nhìn về phía Nhạc Sở Nhân lần nữa, có lẽ nàng nói như vậy khiến nàng ta cảm thấy kinh ngạc, “Đại công tử.” Khi nói ba chữ kia, nàng cà lăm nói ra, trong giọng không thiếu hận ý. Ánh mắt rợn sóng dâng lên oán hận, nhưng càng nhiều hơn là vô vọng.

” Đại công tử Thứ Sử Quan Châu? Không bằng ngươi nói cho ta một chút về phủ thứ sử, từ trên xuống dưới từ chủ tử hạ nhân phòng lớn vợ lẽ, ta muốn biết hết.” Khóe môi nhếch lên, nàng cười đến phong tình vô hạn.

Quan Xu nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng, “Ngài có thể trị hết bệnh cho ta?”

”Có gì mà không thể?” Cười nhìn nàng ta, cô nương này rất thông minh.

Ánh mắt Quan Xu dâng lên chút hy vọng, nàng không dám hoài nghi phu nhân trước mắt đang dối gạt nàng, bởi vì nàng ta cảm thấy chỉ cần là nàng nói, liền khẳng định không nói dối, nàng ta tin nàng.

Cho đến nửa đêm, Nhạc Sở Nhân mới trở lại phòng. Ngọn đèn trong phòng yếu ớt, Phong Duyên Thương đang mặc quần áo ngủ dựa vào bên giường xem sách, hiển nhiên đang đợi nàng.

==========
Chương 87-2
“Lão gia, ta đã trở về.” Đóng cửa lại, Nhạc Sở Nhân đi đến bên cửa sổ rửa tay trước, sau đó mới đi qua.

Để sách trong tay xuống, vẻ mặt Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, “Có thu hoạch?” Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, chắc hẳn thu hoạch rất khá.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, cởi giày trên giường, lăn đến giữa giường bên cạnh chăn màn, lúc này mới mở miệng, “Đúng vậy, từ trong ra ngoài trong Phủ Thứ Sử đều biết hết. Ta nghĩ đến chiến thuật đánh từ hai phía, ngươi phía bên ngoài phá được thành lũy của Thứ sử Quan Châu kia, ta thì đốt cháy hậu viện của hắn.” Đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên nàng đã có kế hoạch.

“Người kia có thể được việc?” Phong Duyên Thương tất nhiên là hoài nghi, một người mà để cho hắn tin tưởng trong một thời gian ngắn, rất khó.

“Ngươi cứ yên tâm đi, nữ nhân là một loài sinh vật, có thể nhu nhược yếu mềm không động một đầu ngón tay, lại có thể cường ngạnh vượt qua núi cao đang sụp đỗ. Nàng cửa nát nhà tan, trong lòng có hận, cho nàng cơ hội báo thù, nàng nhất định sẽ xuất hết toàn lực.” Ngẩng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất tự tin.

“Ngươi cảm thấy có thể thực hiện thuận tiện sao, có đều tất cả phải cẩn thận, nước Quan Châu này rất sâu, đừng để ngốc trong đó là được.” Hiện nay không phải nói chỉ cần Quan Châu Thứ sử vừa chết là được rồi, hắn có quan hệ dây mơ rể má rắc rối khó gỡ, liên lụy đến địa phương khác, bên ngoài có châu quan viên, thậm chí còn có quan hệ với Hoàng Thành nơi đó, phải dọn sạch toàn bộ mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.

“Ừ, ta biết rõ. Lão gia của ta ở cẩn thận làm việc, ta làm sao có thể lỗ mãng gây chuyện xấu đây?” Nhấc chân, đặt ở trên đùi của hắn, cười nhẹ nhàng.

Nhìn dáng vẻ kia của nàng, đôi mắt mà đen không khỏi sâu hơn, đặt sách lên bàn nhỏ cạnh giường, hắn nghiêng người nằm xuống ôm nàng vào lòng.

Chính giữa cách chăn, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trong lòng ngực của hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn, cảm giác rất an nhàn.

“Không biết ngày nào về, đoạn đường này đã định trước không yên ổn, ngươi theo ta phải ăn rất nhiều đau khổ rồi.” Một tay vuốt đầu tóc dài của nàng, Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói.

Nhạc Sở Nhân im lặng nghe tim đập của hắn, “Không có đau khổ, trái lại còn rất có ý tứ. Trước kia ta đã bị vây ở một chỗ không ra được, nhiều nhất chỉ là đi dạo trên núi hoang tàn vắng vẻ. Trùng sinh một lần, lại có ngươi, nếu là có thể đi khắp thiên hạ, vậy vô cùng hoàn mỹ.”

Đôi mắt nhìn người trong ngực, vẻ mặt Phong Duyên Thương bình yên, giữa lông mày nhộn nhạo không giấu được nhu tình. Đối với hắn mà nói, người trong ngực là hắn dùng hai mươi mấy năm thống khổ cùng ông trời đổi lấy. Đây là trân bảo duy nhất trong đời hắn, chính là ngôi vị hoàng đế duy nhất kia cũng không đổi được.

Hôm sau, Phong Duyên Thương sớm đi ra ngoài. Nhạc Sở Nhân sau khi Phong Duyên Thương rời đi không bao lâu sau đó rời giường, dùng qua điểm tâm sau bắt đầu ở phòng bếp nấu thuốc.

Dược liệu mùi vị đậm, mùi vị muốn nặng hơn thuốc bình thường. Ngửi trong thời gian lâu dài, thổi đến lỗ mũi người đều không thoải mái.

Sắc thuốc gần hai canh giờ, nước thuốc rút lại thành một chén, màu sắc càng là màu đen hạt nồng đậm, chỉ là liếc mắt nhìn, sẽ khiến người ta không nhịn được buồn nôn.

Nhạc Sở Nhân tự mình bưng chén kia đi vào gian phòng của Quan Xu, Quan Xu sớm đã rời giường, ngồi ở bên giường yên tĩnh giống như trong phòng không có ai.

“Nè, uống hết chén thuốc này đi.” Bưng vào, Quan Xu đứng dậy nghênh đón, nếu như chỉ gặp nàng thoáng qua, có thể nghe được mùi vị khác thường từ trên người nàng phát ra. Mùi tanh nhàn nhạt, còn có mùi hư thối.

Tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt Quan Xu gần như cũng không có nháy, không tức giận mà mấy miệng uống hết, sảng khoái làm cho Nhạc Sở Nhân cũng không khỏi than nhẹ. Mùi vị thuốc kia nàng rất rõ ràng, chính là nàng, cũng chưa hẳn có thể nuốt xuống được đi.

“Liên tục uống ba ngày, hạ thân của ngươi sẽ cũng không đổ máu chảy mủ rồi, mùi vị khác thường sẽ tiêu trừ, ngươi có thể tùy tiện ra khỏi phòng.” Theo Nhạc Sở Nhân nói ra lời này, trên mặt Quan Xu cũng lộ ra vui vẻ.

“Cảm ơn phu nhân. Thuốc này là người tự mình nấu, Quan Xu không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người.” Nói xong, nàng liền quỳ xuống

“Đứng lên đi,không cần đợi đến kiếp sau mới báo đáp, kiếp này là được.” Nhạc Sở Nhân quay người ngồi xuống,muốn nói với nàng chuyện kế tiếp cần làm.

Quan Xu đứng lên, tất nhiên là hiểu được ý của Nhạc Sở Nhân, “Đời này Quan Xu có thể báo đáp phu nhân, thế nhưng vẫn chưa đủ, vì vậy kiếp sau cũng muốn báo đáp.

khóe môi Nhạc Sở Nhân cong lên, “Chuyện kiếp sau để kiếp sau rồi hãy nói, trước tiên nói một chút về đời này.”

Quan Xu gật đầu, đôi mắt như làn nước nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nàng ta rất nghiêm túc nghe nàng nói từng chữ.

Thời tiết Quan Châu càng ngày càng tốt, cây dương liễu cây mơ có xu thế nảy mần, sớm muộn gì lúc mặc áo mỏng sẽ không lạnh, buổi trưa mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến cả người ấm áp.

Khoảng cách Hoàng Thành khá xa, nhưng mà động tĩnh Hoàng Thành cũng có thể rất nhanh truyền đến nơi đây. Sứ đoàn Đông Cương tới chơi, nói là hai ngày trước đã tới Hoàng Thành, người tiếp khách sứ đoàn Đông Cương chính là Tương Vương.

Hoàng Thành như thế nào Nhạc Sở Nhân quản không được, nhưng là ở trong thành Quan Châu thì bận việc khí thế ngất trời.

Bệnh Quan Xu tất nhiên được trị khỏi, tuy là khoảng cách hoàn toàn khỏi hẳn có chút thời gian, nhưng đến trình độ này, bất kỳ một lang trung nào đến bắt mạch, chỉ sợ nhìn không ra nàng có bệnh.

Hôm nay, Quan Xu thay đổi bộ đồ mới, trang điểm quấn tóc kế vân lên, liền đi ra đường cái trong thành QUan Châu. Vốn Quan Xu lớn lên xinh đẹp, hôm nay thân thể đã không khỏe hơn, lại có chút mị nhãn như tơ, từ khi xuất hiện ở dòng người rộn ràng liền dẫn tới oanh động.

Lúc ấy nàng từ phủ thứ sử ném ra ngoài thì đa số người cũng biết, rơi vào đầu đường không người dám quản, thỉnh thoảng lúc trời tối lúc có một đại nương vụng trộm kín đáo đưa cho nàng mấy cái bánh bao, nàng mới có thể sống đến giờ mà không phải bị chết đối.

Hiện nay đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn phong tình vạn chủng như thế, dù là cho ai đã từng thấy nàng đều kinh hãi.

Cánh cửa sổ lầu hai của một quán trà mở ra, Nhạc Sở Nhân tựa vào bên cửa sổ, nhìn Quan Xu một đường chậm rì rì đi trên đường, giữa lông mày tràn đầy cười.

“Thật là một cô nương xinhh đẹp.” Mệt mỏi, Nhạc Sở Nhân quay người đi trở về ngồi xuống bàn bên cạnh uống trà, Thích Phong thay thế nàng tiếp tục đứng ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm nàng ta.

“Nữ tử phương nam thật khéo léo đẹp đẽ, nhưng đa số ngũ quan bình thản.” giọng nói Thích Phong trầm thấp đáp lại, cho dù không có tán dương Quan Xu, nhưng rõ ràng cũng là thừa nhận lời nói của Nhạc Sở Nhân, Quan Xu rất đẹp.

Khóe môi mỉm cười, Nhạc Sở Nhân dựa ở trên mặt ghế thoải mái nhàn nhã, nhìn lướt qua dáng vẻ chăm chú của Thích Phong, cười nói: “Thích Phong, ngươi lúc nào thì cưới vợ vậy?”

Thích Phong sững sờ, quay đầu thấy ánh mắt của Nhạc Sở Nhân chợt tránh đi, “Huynh trưởng chưa lập gia đình, thuộc hạ không nhanh.”

“Vậy ngươi cứ đợi, ta thấy Thích Kiến rất có khả năng cả đời cô độc.” Hộ vệ trong phủ đa số đều là chưa lập gia đình, ngược lại là có mấy người đã đính hôn, hình như là do người nhà định sẵn. Bất quá nghề nghiệp của bọn họ thuộc típ nguy hiểm, chắc hẳn ai cũng cảm thấy đều có lo lắng.

“Nếu là đời này hắn không cưới, thuộc hạ cũng không cưới.” Thích Phong chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, giữa lông mày hiện lên một vòng ưu sầu nhàn nhạt.

“Ồ, hai huynh đệ các ngươi cùng một chỗ ngốc cả đời sao!” Chậc chậc hít hai tiếng, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Thích Phong chỉ là chưa gặp được người mình thích, nếu là gặp, đánh chết hắn cũng sẽ không nói lời này.

Thích Phong không có trả lời, đứng cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm vào đường cái, bỗng dung ánh mắt hắn sáng lên, “Vương Phi, có người nói chuyện với Quan Xu.”

Nhạc Sở Nhân bỗng nhiên đứng lên đi qua, đẩy ra cửa sổ nhìn về phía đầu đường bên kia, quả nhiên, bốn người ăn mặc giống như gã sai vặt đang nói chuyện với Quan Xu, dân chúng bốn phía đang nhìn bọn họ, nhưng tránh ra ngoài rất xa.

Không biết nói gì đó, Quan Xu đi theo bốn tên sai vặt kia. Dân chúng trên đường thấy bọn họ đi xa sau đó mới bắt đầu nghị luận lên, cúi đầu ghé tai, cả con đường đều oanh động.

“Ngươi cầm lấy hộp dược kia đi tìm Trương thư sinh, đúng rồi, để cho hắn mặc một bộ đạo bào. Sau đó ngươi trở về, kế tiếp làm như thế nào, Trương thu sinh cũng biết.” Đi đến bàn trà, cầm một cái hộp nhỏ giao cho Thích Phong. Hộp thật nặng, bên trong đều là đồ tốt.

“Vâng.” Thích Phong cầm lên hộp gỗ rất nhanh rời đi, Nhạc Sở Nhân cũng bước chân nhẹ nhõm ra khỏi phòng.

Quả nhiên, vào lúc ban đêm Trương thư sinh liền bị bí mật mời đến phủ thứ sử, thông qua Trương thư sinh, Nhạc Sở Nhân cũng càng thêm rất hiểu rõ tất cả bên trong phủ thứ sử. Hơn nữa, còn thấy một người quen. Vu nữ mà nàng nhìn thấy khi đi vào Quan Châu ngày đầu tiên, nàng ta có một đôi mắt màu nâu nhạt quỷ dị.

“Nàng ta đã tiến vào phủ thứ sử? Động tác của ngươi nhanh hơn ta nghĩ còn gấp mấy lần.” Biết được hành động của Quan Xu, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, dù tín nhiệm Nhạc Sở Nhân, nhưng không có nghĩa là tin Quan Xu. Hắn lo lắng nàng ta sẽ làm hỏng việc, hơn nữa, Nhạc Sở Nhân không có cho nàng ta dùng dược, nàng ta chưa chắc sẽ một lòng thuần phục.

“Không chỉ Quan Xu, Trương thư sinh mang theo thuốc đặc chế tiến vào phủ đệ kia, hơn nữa hiện tại, hậu viện phủ thứ sử không sai biệt lắm ta đều "Đi" một lần.” Mặc dù là dùng ý thức xem xét một lần, nhưng người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

“ Trương thư sinh? Trưởng lão cái bang gì đó. Hắn đến đây lúc nào?” Nhạc Sở Nhân thích kinh doanh, hắn hiểu rõ rất ít.

“Cùng chúng ta một trước một sau. Đúng rồi, vu nữ kia cũng ở phủ thứ sử, thoạt nhìn giống như là khách quý.” Nghiêng chân, Nhạc Sở Nhân nói ra những tin tức nàng nhìn thấy.

Khẽ gật đầu, Phong Duyên Thương tất nhiên là cũng biết, dù sao Mật Vệ cũng không phải là ngồi không.

“Bước tiếp theo.., bước tiếp theo sẽ như thế nào? Chúng ta cần nội ứng ngoại hợp, ta không hỏi ngươi nhưng cái gì cũng không nói.” Nhướng mày, Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, vô cùng thích.

“Bệnh của Quan Xu là lây từ đại thiếu gia phủ thứ sử, tất cả thê thiếp của hắn đều bị nhiễm, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Cũng không biết đại phu chó má nào nói chỉ cần cùng xử nữ giao hợp là có thể đem bệnh chuyển di, vì vậy trong phủ thứ sử phàm là nha hoàn xữ nữ cũng không có tránh được ma trảo của hắn. Hiện tại Đại công tử kia cũng không thể xuất phủ gặp người rồi, xem chừng mùi hôi ngút trời. Quan Xu hết bệnh, hôm nay đi trên đường cái, mấy con chó từ phủ thứ sử liền bẩm báo đi. Quan Xu trở về, nàng sẽ nói bệnh của nàng chính là người cao nhân đắc đạo trị khỏi, Đại công tử kia tất nhiên sẽ muốn Quan Xu dẫn người đến chữa bệnh cho hắn. Kết quả, rất nhanh nha lúc trời tối đen, Trương thu sinh đã bị mời đi.” Chuyện xưa của Quan Xu, Nhạc Sở Nhân vẫn không nói lại với Phong Duyên Thương, chính là nàng ta bị bệnh gì Phong Duyên Thương cũng không biết, nhưng hắn cảm thấy nắm chắc như vậy, nhất định là bệnh đường sinh dục nào đó. Hôm nay Nhạc Sở Nhân vừa nói, cũng xác nhận suy đoán của hắn.

“Trong tay Trương thư sinh là thuốc gì?” Hắn biết rõ, kế tiếp hậu viện phủ thứ sử sẽ rối loạn.

Nhạc Sở Nhân cong khóe môi, cười giảo hoạt, “Thứ tốt! Ta đặt cho thuốc kia tên là cửu chuyển đan, bọn họ còn có thể khoái hoạt chín ngày. Chín ngày sau, phủ thứ sử chắc chắn đại loạn.”

Phong Duyên Thương hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, cuối cùng giận dữ nói: “Xem ra, tiến độ của ta cần nhanh hơn rồi.” Tuy là hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng tiến độ cũng không như Nhạc Sở Nhân.

“Không nóng nảy không nóng nảy, ta vẫn còn có chuyện khác cần làm. Ta muốn chiếu cố vị vu nữ kia thật tốt.” Lúc ở hoàng lăng để cho nàng ta chạy, Nhạc Sở Nhân rất là khó chịu.

“Cẩn thận một chút.” Cầm chặt tay của nàng, Phong Duyên Thương than nhẹ.

“Ừ.” Mười ngón đan xen, Nhạc Sở Nhân rất nhẹ nhàng. Chỉ cần không phải tên mặt em bé khốn kiếp kia, đối phó với bất cứ ai nàng cũng không buồn.

Ba ngày sau. Thời tiết nắng ráo sáng sủa, bởi vì sau giờ ngọ, không khí gần như cũng dâng lên chút lười biếng.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, mắt ngọc mày ngài phong tình vô hạn, đứng giữa bức tường mày xám kia, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Hồi lâu, đường rẽ trong ngõ hẻm xuất hiện một bóng người, màu trắng váy dài, thân hình yểu điệu, là nữ tử.

Lúc nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đứng sâu trong ngõ hẽm, bóng dáng kia rõ ràng dừng một chút. Một lát sau, nàng ta chậm rãi đến gần, một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu nâu nhạt đặc biệt khiến người chú ý.

“Không nghĩ tới là Thất Vương phi.” Đến gần, nữ tử cười khẽ, giọng nói cũng vô cùng quen thuộc.

“Bây giờ gọi ta là Cần Vương phi thích hợp hơn.” Vẻ mặt Nhạc Sở Nhân tươi cười nhìn nàng ta, suy đoán nàng ta có lẽ cao hơn Thánh giáo cơ một ít, nhưng là không đạt được cấp bậc Thánh giáo đốc.

“A, nhìn ta hồ đồ rồi. Không biết Cần Vương phi phái người dẫn ta đến tận đây có mục đích gì? Ta cho rằng, ta cũng không có đắc tội Cần Vương phi.” Ở khoảng cách hai ba mét gần Nhạc Sở Nhân nàng ta dừng lại, nàng ta tuy là trấn định tự nhiên, nhưng nhìn ra được, nàng ta cũng không dám thân cận quá với Nhạc Sở Nhân.

“Đắc tội ngược lại không có, có điều, ta với chủ tử của ngươi đụng chạm không nhỏ. Hắn đã giết người của ta, bây giờ, ta muốn báo thù.” Nhìn không ra thiệt giả cười nói, nàng ta cảnh giác lên.

“Cần Vương phi biết rõ chủ tử ta là ai?” Nhìn Nhạc Sở Nhân, nàng ta bất động thanh sắc lui về phía sau.

“Tên khốn khiếp kia, lớn lên lại có khuôn mặt trẻ con đi gạt người, vô cùng đáng ăn đòn.” Lúc này, Nhạc Sở Nhân mới phát giác ngay cả tên tiểu tử kia tên gọi là gì nàng cũng không biết.

Nữ tử biến sắc, xem ra Nhạc Sở Nhân nói đúng.

“Chủ nhân của ta chính là Thánh chủ giáo thánh, gần đây hắn hạ lệnh muốn các giáo đồ không được xung đột với người của Cần Vương phi, hơn nữa nói nếu có người đắc tội ngươi hắn tuyệt không tha. Chủ nhân có tình có nghĩa, Cần Vương phi nếu là giết ta, chỉ sợ sẽ bất nhân bất nghĩa.” Nữ tử gần như lui về sau một thước, giọng nói vẫn giữ trấn định, nhưng nhìn ra được nàng ta đang sợ.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân đối với chuyện này rất ngoài ý muốn, “Còn có chuyện này? Ha ha, biết rõ các ngươi không là đối thủ của ta lại không công chịu chết. Ta cũng không phải là không thể không giết ngươi, đáp ứng yêu cầu của ta, ta thả ngươi đi.” Hai tay chấp sau lưng, nàng cười nhìn nàng ta, bề ngoài vô hại nhưng là đầy ẩn nấp sát ý.

Nữ tử hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, “Cần Vương phi mời nói.”

“Mang theo giáo đồ của ngươi rời đi Quan Châu. Ta cho các ngươi một cơ hội sống, bằng không thì sáu ngày sau, các ngươi hẳn phải chết không cần nghi ngờ.” Cặp môi đỏ mọng hé mở, mỗi chữ mỗi câu nhạt như gió mát nhưng có thể nặng như núi."

“Các ngươi muốn thu phục Quan Châu?” Nữ tử cả kinh, theo bản năng thốt ra.

“Thu phục? Ha ha, chẳng lẽ Quan Châu hiện tại là của các ngươi? Lời của ta chỉ nói một lần, nếu ngươi không nghe theo, vậy thì giáo đồ các người cùng gặp nhau dưới âm tào địa phủ đi.” Đột nhiên nàng mặt lạnh, khiến nàng ta giật mình, không khỏi lui về phía sau một bước.

“Ta đã biết, chiều tối ngày mai, nhất định dẫn giáo đồ rút lui khỏi Quan Châu. Bất quá còn có chuyện thỉnh cầu Cần Vương phi, lần sau nếu nhìn thấy chủ nhân, nhờ Cần Vương phi có thể vì ta nói một câu, ta “vẫn không muốn chết.” Trấn tĩnh trên khuôn mặt biến mất, nàng ta đang sợ.

“Nếu hắn biết rõ ta ở chỗ này, có thể hiểu lý do ngươi lâm trận bỏ chạy. Bất quá ta thấy ngươi hình như có hiểu lầm, ta và chủ nhân của ngươi không phải là bằng hữu, mà là địch nhân.” Cong môi cười cười, khuôn mặt nàng lúc này rất lương thiện.

Nữ tử nhìn Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt rõ ràng không tin nàng nói, có điều cũng không nói gì. Sau giờ ngọ rất nóng, trên trán nàng ta đều xuất mồ hôi.

“Cáo từ, sau này còn gặp lại.” Nữ tử hơi khom người, sau đó xoay người rất nhanh rời đi.

Trong ngõ nhỏ lần nữa chỉ còn lại có một mình Nhạc Sở Nhân, yên tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra. Trên không trung một bóng người hiện lên, đợi đến thấy rõ, một người đã đứng ở bên cạnh Nhạc Sở Nhân.

“Vương Phi, nàng ta sẽ nghe lời dẫn người rút lui sao?” Thích Phong không cảm thấy nàng ta sẽ nghe lời, không chừng còn hỏng việc.

“Sẽ, bọn họ rất sợ chết.” Bọn họ e ngại tên khốn có khuôn mặt trẻ con kia, thủ đoạn của nàng và hắn rất giống nhau, cũng e ngại nàng như tên khốn kia.

“Chuyện kế tiếp xử lý rồi, thiếu đi người thánh giáo, Mật Vệ có thể tự do ra vào phủ thứ sử rồi.” Nhiều thời gian như vậy đến nay, Mật Vệ tuy tìm hiểu tin tức nhưng không thể ra vào trong phủ thứ sử. Tuy là trên người có đeo dây xích tránh cổ độc, nhưng những giáo đồ trong giáo không ít cao thủ, để cho bọn họ rất khó khăn.

“Ừ, ngày mai chúng ta bí mật vào phủ thứ sử một chuyến. Trương thư sinh phát hiện một kho tiền, được chuyển theo từ tiểu thương tới thứ sử Quan Châu.” Nếu là rơi vào trong tay Phong Duyên Thương, xem chừng lại để cho hắn sung công rồi, nàng muốn thu vào trong túi mình.

back top