Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 89

Chương 89-1
Hoàng Thành giới nghiêm, vào ban ngày cửa thành đóng chặc, cấm vệ quân canh gác bốn thành, vô cùng nghiêm khắc. Dân chúng trong thành cũng ít đi ra ngoài, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, mấ năm nay, Hoàng Thành chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như vậy.

Trở lại Hoàng Thành, một đường ngồi trong xe ngựa Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, âm thanh náo nhiệt trong thành ngày xưa sớm đã biến mất, bánh xe ken két quanh quẩn đi ra ngoài thật xa, nàng ngồi trong xe ngựa đều nghe rõ.

Từ sau khi vào thành, Phong Duyên Thương xuống xe ngựa cưỡi ngựa lao tới Hoàng Cung, mấy người hộ vệ hộ tống nàng hồi phủ, vô cùng tỉnh ngủ.

Trở lại Cần Vương phủ, trong phủ cũng có thêm rất nhiều hộ vệ. Những người này Nhạc Sở Nhân cũng chưa thấy qua, cũng không biết từ đâu điều đến.

Đinh Đang đợi ở đại sảnh từ sớm, rốt cuộc chờ đến Nhạc Sở Nhân trở về, tâm treo ngược của nàng cũng thả xuống.

“Vương Phi, rốt cuộc người đã trở về.” Đinh Đang gầy hơn trước, khuôn mặt vốn bầu bĩm đã lõm xuống.

Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân không khỏi cười khẽ, “Sao cậy? Đây là nhớ ta đến mất thịt luôn hả?” Đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, thịt trên mặt đã không còn nhiều như trước.

Đinh Đan hơi nhăn nhó, “Người không ở nhà, nô tỳ vẫn có thể ngủ đến mặt trời lên cao, buổi chiều mới ăn một bữa cơm, cho nên gầy nhiều lắm”

“Ồ, chuyện này lạ nha. Ngủ nhiều cũng có thể giảm béo.” Lắc đầu, Nhạc Sở Nhân cất bước đi về phía Vọng Nguyệt lâu, tất cả hộ vệ đã không còn trách nhiệm, không ai đi theo nàng.

“Mấy ngày nay trong thành náo loạn giống như gặp thiên tai không ai dám ra đường?” Gần giữa tháng tư, cây cối trong phủ đều một mảnh xanh biếc, sức sống dạt dào.

Đinh Đang liên tục gật đầu, vừa nói: “Đúng vậy, Trương Tiểu Thuận đưa đồ ăn đến Vương Phủ cũng nói hắn là đi theo hẻm nhỏ rẽ vào, không dám đi đường cái, bởi vì đi đầy đường đều là cấm vệ quân.”

“Diêm Tô có tới không?” Đi vào Vọng Nguyệt lâu, chỉ cách hơn một tháng, nhưng lại như đã đi ra thật lâu.

“Không có, chẳng qua Thập Bát gia có tới.” Đinh Đang lắc đầu, Diêm Tô biết rõ Nhạc Sở Nhân bọn họ không có ở đây, cho nên có việc cũng sẽ không đến.

“Hắn tới làm gì?” Phong Duyên Tinh? Nhạc Sở Nhân cũng đã lâu không thấy hắn.

“Nghe nói là Mẫn phi nương nương bởi vì lo lắng Hoàng Thượng bị thương nên ngất xỉu. Khi đó thái y đều bận việc lấy Hoàng Thượng, cũng không ai đi xem Mẫn phi nương nương, Thập Bát gia sốt ruột chạy đến nơi này. Sau đó biết Vương gia và Vương Phi không ở đây, hắn lại chạy đi tìm Diêm tiểu thư.” Đinh Đang vừa châm trà cho Nhạc Sở Nhân vừa nói.

Nghe nói việc này, Nhạc Sở Nhân ngược lại có chút cảm thán. Mẫn phi kia đúng là rất mê luyến Phong Triệu Thiên, chính là hôm nay, nghe hắn bị thương sợ tới mức ngất xỉu, phần mê luyến kia không phải là giả dối.

“Sau đó thì sao? Mẫn phi không sao chứ?” Nhàn nhạt thưởng thức trà, Nhạc Sở Nhân hỏi.

“Chuyện này nô tỳ cũng không biết. Chẳng qua trong cung vẫn không có truyền ra tiếng gió gì, chắc hẳn không có việc gì.” Bọn họ trong phủ cũng không dám nghị luận việc trong cung, trong cung sao có thể truyền tin tức tới.

“Hơn một tháng, xảy ra chuyện này. Sứ đoàn Đông Cương chân trước vừa đi, chân sau Tương Vương tạo phản.” Vốn tưởng rằng lúc này có thể ở chơi lâu chút mới trở về, ai ngờ đến vừa xử lý xong Quan Châu, lại vội vàng chạy về.

“Kỳ thật trước khi sứ đoàn Đông Cương đến thì không đúng lúc. Phía trên vẫn có vạch tội Tương Vương, chuyện này náo đến dân chúng cũng biết. Tương Vương lợi dụng chức quyền, thu nhận hối lộ, còn có dân chúng thành tây cũng cáo ngự trạng đến Hình bộ. Hình bộ là của ai? Đây chính là Ngũ Vương. Chuyện càng náo càng lớn, Hoàng Thượng muốn che đậy cũng không che được.” Đinh Đang đùng đùng nói không dứt, mặc dù có chút mù quáng sùng bái Phong Duyên Thiệu đang bị, nhưng nói không phải không có lý.

Nhạc Sở Nhân chỉ cười không nói, những chuyện này chắc hẳn cũng là hai huynh đệ Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương bọn họ động tay chân. Vẫn tiến hành sau lưng, hôm nay thu mạng lưới, nhất định là thế sét đánh lôi đình.

“Còn có chuyện này mà Vương Phi có lẽ không biết, bởi vì người cũng không quan tâm. Chính là lão gia, gần đây nhưng lại được nở mày nở mặt.” Đinh Đan biết Nhạc Sở Nhân không chào đón người Nhạc gia, nhưng nói thế nào, đó là nhà mẹ đẻ. Hôm nay nhà mẹ đẻ nở mày nở mặt rồi, bên ngoài Nhạc Sở Nhân tự nhiên cũng không có trở ngại.

“Hừ, đó là hắn thông minh thức thời. Nếu đứng sai phe cánh khác, không cần người khác, ta sẽ thu thập bọn họ.” Hừ lạnh, Nhạc Sở Nhân cực kỳ không thích Nhạc Chí Châu.

“Lão gia quản lý Lễ bộ, tuy ở trong lục bộ không tính là quan trọng, nhưng hiện nay không giống vậy. Lại cùng Thái úy kết thông gia, gần đây có thật nhiều người nịnh bợ.” Đoạn thời gian sứ đoàn Đông Cương đi vào Hoàng Thành, đường quan của Nhạc Chí Châu cũng rộng mở, chuyện này trong thành ai cũng biết, tự nhiên cũng truyền đến trong vương phủ.

“Đúng vậy, hắn còn gả con gái cho đứa nhỏ Thương Sóc kia, chậc chậc, làm cho người ta buồn nôn.” Nhớ tới Thương Sóc, Nhạc Sở Nhân khẽ lắc đầu, thật sự khó có thể tưởng tưởng đứa bé kia thoáng cái lấy nhiều vợ như vậy.

Đinh Đang hé miệng, có đôi khi Nhạc Sở Nhân nói chuyện rất châm chọc. Gia đình giàu có, đến mười hai mười ba tuổi có thể có nha đầu thông phòng rồi, đã không còn là đứa nhỏ. Thương Sóc và Phong Duyên Tinh không sai biệt lắm, năm nay mười lăm mười sáu rồi, vậy là người lớn rồi, đâu còn là hài tử?

Trở lại Hoàng Thành là buổi tối, Phong Duyên Thương chưa có trở về. Hắn phái người truyền lời nhắn cho Nhạc Sở Nhân, nàng cứ ngủ, ngày mai hắn mới về.

Kỳ thật Nhạc Sở Nhân cũng đã sớm đoán được, chẳng qua hơn một tháng qua bọn họ đều cùng một chỗ, trong lúc hắn không có ở đây, làm cho nàng cảm giác giống như thiếu gì đó.

Lần đầu tiên ngủ không được, một đêm cũng không ngủ được sâu, có một chút âm thanh, nàng cũng có thể bừng tỉnh.

Rốt cuộc trời sáng, nàng dứt khoát rời giường, xuống lầu đi vào phòng tắm, cảm giác rất mệt mỏi.

Vốn định đi Tể Thế Đường một chuyến, mấy người Quan Xu đang ở Tể Thế Đường, nàng cũng muốn nhìn một chút họ sống như thế nào.

Nhưng không đợi nàng xuất phủ, Diêm Tô vội vã chạy đến.

“Sao ngươi lại tới đây?” Đi đến đại sảnh nhìn thấy Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân không cảm thấy nàng là đến xem nàng đâu.

Diêm Tô mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, khuôn mặt dịu dàng có chút mệt mỏi, chẳng qua lúc thấy Nhạc Sở Nhân nhãn tình sáng lên, đứng dậy đi về phía nàng vừa nói: “Ngươi đi theo ta tiến cung một chuyến, đi xem Hoàng Thượng.”

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt của nàng, nghiên cứu dụng ý của nàng, “Thương thế của hắn bị nặng hơn à?”

Diêm Tô lắc đầu, nhìn quanh bốn phía một cái, giảm thấp âm thanh nói: “Không thể để cho hắn khỏi hẳn nhanh như vậy.”

Nhạc Sở Nhân giật mình, hai tay vòng ngực lui về sau một bước, “Tiểu Thương Tử biết không?”

“Lão Thất không có trong cung, hắn tự nhiên không biết.” Diêm Tô thở dài, kỳ thật tìm Nhạc Sở Nhân, cũng là chủ ý của nàng.

“Hắn không có trong cung? Vậy hắn làm gì?” Nhạc Sở Nhân thật đúng là không biết Phong Duyên Thương đang làm cái gì, bởi vì hắn cũng không có nói cho nàng biết.

“Hoàng Thành giới nghiêm, hiện nay lão Thất toàn quyền chịu trách nhiệm, hắn tự nhiên đang tuần thành.” Chuyện này vốn do Phong Duyên Thiệu làm, hơn nữa hắn có rất nhiều chuyện, nhưng lại không cách nào giao cho người khác. Hiện tại Phong Duyên Thương đã trở về, vừa vặn giao cho hắn.

Gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân hiểu!

“Chuyện này ta không thể trực tiếp đáp ứng ngươi, Tiểu Thương Tử đã từng nói qua hắn có kế hoạch của mình, ta không thể làm loạn kế hoạch của hắn. Chẳng qua cùng ngươi tiến cung nhìn Hoàng Thượng vẫn là có thể, với tư cách con dâu, hắn bị thương tự nhiên phải quan tâm một chút.” Buông cánh tay xuống, Nhạc Sở Nhân đáp ứng tiến cung cùng Diêm Tô.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Diêm Tô mỉm cười, mặc dù nàng nóng vội, nhưng cũng hiểu được Nhạc Sở Nhân nói đúng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cung điện Hoàng Cung, nhưng mà Diêm Tô có thể đi, trên tay nàng có lệnh bài của Phong Duyên Thiệu. Hiện nay lệnh bài kia có thể dùng như thánh chỉ, cấm vệ quân nhìn thấy lập tức mở cửa cung.

Nói là cung điện, chỉ là bên ngoài cửa cung có thêm rất nhiều cấm quân, trong cung cũng không có thay đổi gì.

Thay dổi duy nhất đúng là thái y đều ngủ trong cung, ngay cả nhà cũng không thể quay về. Từ ngày Phong Triệu Thiên bị thương cho đến bây giờ đã ngày thứ bảy rồi, bọn họ vẫn luôn trong cung không có đi ra ngoài một bước.

Qua cửa cung thứ hai thì xuống xe, Nhạc Sở Nhân và Diêm Tô trực tiếp dii về phía Thừa Đức điện. Xung quanh Thừa Đức điện rất rộng rãi, cấm vệ quân càng nhiều. Cho nên từ ngày Phong Triệu Thiên bị thương trở đi, hắn vẫn luôn nghỉ ngơi ở Thừa Đức điện.

Còn chưa đến gần, thì nhìn thấy rất nhiều cấm vệ quân canh gác, ba tầng trong ba tầng ngoài, trận thế này Nhạc Sở Nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hai người đi qua, cấm vệ quân không mở cửa. Diêm Tô lần nữa lộ ra lệnh bài, lần này sử dụng cũng tương đối tốt, sau một khắc bọn họ tránh ra, hai người thuận lợi thông qua.

“Thống lĩnh cấm quân trong cung có phải là huynh trưởng Ngũ Trắc phi hay không?” Bước lên bậc thang đi về phía đại điện, Nhạc Sở Nhân hỏi. Nàng nhớ kỹ hình như có một chuyện này, bằng không thì cấm quân trong cung ngoài cung tuyệt đối sẽ không nhìn thấy lệnh bàu của Phong Duyên Thiệu mà dễ dàng như vậy, nhất định có quan hệ.

“Không sai, đều là người một nhà.” Diêm Tô gật gật đầu, câu nói người một nhà kia cũng rất thuận miệng.

Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, Phong Duyên Thiệu cưới nhiều vợ như vậy rốt cuộc nhìn thấy chỗ tốt, cái này là chỗ tốt a!

Cửa đại điện, bốn công công bốn cung nữ đợi ở đằng kia. Bốn công công này rất lạ mặt, cũng không phải người hầu hạ thường ngày của Phong Triệu Thiên. Hai người đi qua, bọn họ đều cúi người chào, thái độ cung kính.

Trong điện im ắng, vượt qua chánh điện đi về phía Thiên Điện, một bình phong cảnh thiên nhiên đứng sừng sững ở cửa ra vào chắn gió, có thể ngửi được vị thuốc từ bên trong bay ra.

Vượt qua bình phong, liếc thấy giường lớn đối diện, màn màu vàng sáng áo ngủ bằng gấm, đã nói lên thân phận người trên giường.

“Thần nữ Diêm Tô tham kiến Hoàng Thượng.” Cách giường một thước thì dừng lại, Diêm Tô quỳ xuống.

Nhạc Sở Nhân thì không có quy củ như vậy, ngược lại trực tiếp đi đến bên giường, lúc nàng đến gần người trên giường cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Sở Nhân cười một tiếng, “Phụ hoàng giả bộ rất giống! Chậc chậc, nhìn sắc mặt như vậy, chắc hẳn miệng vết thương cũng tốt bảy tám phần rồi.”

Khí sắc trên mặt Phong Triệu Thiên quả thật cũng không tệ lắm, chỉ là tâm tình không tốt, trong đôi mắt thâm sâu kia có áp lực rất lớn, phàm là người nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ giật mình.

Nghe xong Nhạc Sở Nhân nói, Diêm Tô cũng vô cùng kinh ngạc. Đứng thẳng người chậm rãi đi qua, quả nhiên!

“Thay mặt bọn họ để xem trẫm chết hay chưa? Tuy Trẫm không chết, cũng không ra được cửa Thừa Đức điện này.” Phong Triệu Thiên mở miệng, tràn đầy lửa giận. Diêm Tô không nói, cảm thấy thời thế thay đổi. Chuyện đến hôm nay, nếu để cho Phong Triệu Thiên nắm giữ quyền lực, bọn họ chỉ sợ cũng không có kết quả tốt.

“Nghe lời nói này của phụ hoàng một chút, thật sự hù chết con dâu! Ngài là ai, Chân Long Thiên Tử. Ngủ còn có thể thăng thiên, người đương nhiên còn có thể ngao du Cửu Châu. Đừng tức giận đừng tức giận, ta phát hiện lão nhân ngài hiện tại chỉ cần nhìn thấy ta liền tức giận đến không thở nổi, ta lại không trêu chọc ngươi.” Xoát ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân giống như ngồi gần lò sưởi mình đặt đầu giường. Kỳ thật nàng cảm thấy dáng vẻ Phong Triệu Thiên rất buồn cười, đấu đến đấu đi, nhưng không có đấu thắng con mình.

Nhắm mắt lại, Phong Triệu Thiên hít sâu, đang đè nén cơn tức đang dâng lên.

“ Tương Vương bất tài kia đã bị bắt, lão nhân ngài cũng không cần nhớ thương. Từ xưa đến nay, một Đế Vương thành công, đều có một ý chí sắt đá. Nhi nữ huynh đệ vô dụng phải giết không nháy mắt, như thế mới có ngày thành tựu thu nghiệp lớn.” Đưa tay vỗ vỗ cánh tay Phong Triệu Thiên, giống như nàng đang khuyên nhủ, nhưng là ám chỉ gì đó.

Phong Triệu Thiên mở mắt ra, ánh mắt thâm sâu nhìn Nhạc Sở Nhân thật dọa người.

Nhạc Sở Nhân cười đến má lúm đồng tiền hiện ra, “Phụ hoàng cảm thấy ta nói không đúng? Này Đế Vương, không thể có nhi nữ tình trường, cũng không thể nhân từ nương tay, nếu không, cuối cùng chỉ có thể làm con rối.”

“Ngươi đang uy hiếp trẫm?” Sau nửa ngày, hắn trầm giọng nói. Trung khí mười phần, giống như tiếng trống gõ nhân tâm.

“Không phải là uy hiếp, chỉ là vì để cho ngươi con đường có thể sống lâu trăm tuổi. Ngươi muốn sống lâu trăm tuổi, hay trời cao đố kỵ anh tài mà chết bất đắc kỳ tử?” Bắt lấy cổ tay của hắn, nàng cười đến đơn thuần vô hại.

Phong Triệu Thiên biến sắc, giống như muốn phát tác, nhưng cũng không dám tùy ý lộn xộn. Một đế vương đứng đầu quốc gia, hôm nay dĩ nhiên ở dưới áp chế của một nữ tử không biết võ công mà không dám nhúc nhích, sao hắn không nổi giận chứ.

===========
Chương 89-2
Diêm Tô đứng ở bên giường, hai tay dấu ở trong tay áo cũng nhanh nắm thành quyền. Mặc dù cảm thấy Nhạc Sở Nhân sẽ không ra tay với hắn, nhưng nếu hắn vẫn không biết điều, rất khó đảm bảo Nhạc Sở Nhân sẽ không trở mặt. Nàng chỉ cần nhúc nhích tay, chờ đợi Phong Triệu Thiên chính là có rất nhiều kiểu chết, nhưng thiên hạ không có bức tường không lọt gió, nếu không có tờ chiếu thư kia của Phong Triệu Thiên, thì sau này đường đi của Phong Duyên Thiệu và chủ nhân sẽ rất khó.

“Ngươi dám?” Phong Triệu Thiên cắn chặt hàm răng, trên trán đã nổi đầy gân xanh.

“Ha ha, ta dám đó.” Nhướng mày, nàng cười không sợ trời không sợ đất.

“Ngươi …” Hô hấp của Phong Triệu Thiên dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, quả thật bị tức không nhẹ.

“Trò giỏi hơn thầy, đánh đâu thắng đó, chẳng lẽ cho tới bây giờ phụ hoàng không cảm thấy tự hào sao? Ngài muốn phát triển quốc gia này muốn dân giàu nước mạnh tung hoành bốn phương? Hay ngài chỉ muốn nắm quyền sống chết của người trong thiên hạ ở trong tay mình? Ta cảm thấy ngài chọn ý sau. Ngài ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, từng có chiến công huy HSo? Theo ta được biết thì không có, nhưng nếu người khác chỉ sợ không nhất định rồi. Anh hùng xuất thiếu niên, thế hệ này càng nhiều anh hùng thiếu niên, ngài già rồi, ngài không thể không thừa nhận.” Chậm rãi buông ra cổ tay của hắn, Nhạc Sở Nhân cười nhẹ. Chẳng biết lúc nào trên ngón tay đã có thêm một cây ngân châm, lập lòe tỏa sáng, nàng cũng không có dùng nó ở trên người hắn.

Ánh mắt của Phong Triệu Thiên từ trên mặt Nhạc Sở Nhân dời đi, cuối cùng rơi vào ngân châm trên tay nàng.

Ánh mắt thâm sâu, hắn đang tự hỏi. Diêm Tô đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, bàn tay nắm chặc chậm rãi buông ra. Tất cả mọi người là người thông minh, chắc hẳn cũng không muốn cá chết lưới rách.

“Triệu tập trọng thần lục bộ.” Nhắm mắt lại, đây là câu nói cuối cùng của Phong Triệu Thiên.

Nhạc Sở Nhân giương mắt nhìn về phía Diêm Tô, Diêm Tô như trút được gánh nặng cười cười gật đầu, làm được rồi.

Cung cấm kéo dài đến bảy ngày, rốt cuộc giải trừ. Sau đó hoàng thượng hạ chỉ triệu tập trọng thần lục bộ tiến cung, trong lúc nhất thời xe ngựa như nước tiến vào cửa rộng, văn võ triều thần tiến cung, đến Thừa Đức điện.

Lúc đó, Nhạc Sở Nhân đã ngồi chơi trong cung của Trần phi. Từ lúc Phong Triệu Thiên nói triệu tập lục bộ thì Diêm Tô đã đi truyền tin cho Phong Duyên Thiệu, chắc hẳn lúc này bọn họ đã tụ tập ở Thừa Đức điện.

“Ngày đó ta đã cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng ta lại không được ra cửa cung, càng không cách nào phái người đi truyền tin. Sau đó hết cách rồi, ta phái người tìm ca ca tới, chỉ có hắn có thể tùy tiện ra vào hậu cung mà không bị người hoài nghi. Ta nói tình huống khác thường này với hắn, hắn đã phái tâm phúc đi báo cho Ngũ Vương. Nếu không đêm đó Ngũ Vương sẽ không thể dẫn người đến nhanh như vậy, Hoàng Cung này cũng sẽ bị Tương Vương khống chế.” Nằm ở trên giường quý phi, Trần phi mềm mại nói chuyện ngày đó, nàng cũng là một người quan trọng trong đó.

Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế thưởng thức đôi mắt quyến rũ như tơ của Trần phi, nghe nàng nói xong, không khỏi cười khẽ, “Nghe nói ngươi và Quốc sư vẫn không qua lại, ngươi tìm hắn hắn còn tới, có thể thấy được tình nghĩa huynh muội vẫn còn.” Đến nay, Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua người Quốc sư trong truyền thuyết kia.

Trần phi quyến rũ cười, “Đó là hắn có lỗi với ta, trong lòng có thẹn, ta có việc tìm hắn hắn tự nhiên sẽ đến.”

“Tiếp theo ngươi tính toán như thế nào? Người đó sẽ không để cho hắn tiếp tục ở trong cung, chỉ sợ ngươi cũng phải rời đi rồi.” Phong Triệu Thiên cũng không phải thoái vị, mà lấy lý do thân thể không khỏe đưa quyền giám quốc cho Phong Duyên Thiệu. Mặc dù nói giám quốc, nhưng đồng nghĩa với chiêu cáo thiên hạ, ngôi vị hoàng đế truyền cho Phong Duyên Thiệu rồi.

Trần phi cười cười không có trả lời, đảo mắt nhìn ra phía ngoài, bầu trời rộng lớn, khuôn mặt xinh trên quyến rũ của nàng lại cất giấu ưu sầu và bất đắc dĩ.

Đột nhiên, một tiểu công công chạy nhanh từ bên ngoài vào, vượt qua thềm cửa mất thăng bằng bùm một cái nằm rạp trên mặt đất, còn không kịp đứng lên thì vội vàng nói: “Nương nương, Thất Vương phi, không tốt. Không biết sao Tương Vương từ trong đại lao đi ra, mang theo mấy ngàn người chém giết vào Hoàng Cung rồi.”

“Cái gì?” Trần phi xoát đứng lên, lông mày của Nhạc Sở Nhân nhíu lại, quay đầu nhìn Trần phi, hai người bước nhanh về phía cung điện Thừa Đức.

Trên đường đi, cung nhân đều rối loạn thành một đoàn, mơ hồ có thể nghe được tiếng chém giết từ xa xa truyền đến. Có lẽ bởi vì bố cục của Hoàng Cung, tiếng chém giết kia nghe càng thêm nặng nề, càng kinh tâm. Ánh chiều tà nghiêng về phía tây, chân trời xuất hiện mấy tia nắng chiều màu đỏ như báo trước hôm nay không yên ổn.

Đi đến Thừa Đức điện, trước điện đã bị cấm vệ quân vây quanh, nhất trí đối ngoại, cung tên đã được lên dây, mặc dù trận thế không tầm thường, nhưng đây là thành lũy cuối cùng rồi.

Chỗ cửa điện, những văn võ triều thần phụng lệnh đều tụ tập ở chỗ này. Phần lớn người cũng bắt đầu lo lắng sợ hãi, đặc biệt người đứng ở chỗ cao nghe tiếng chém giết nơi xa càng rõ ràng, gõ thẳng vào trong lòng mọi người.

Đi qua, Nhạc Sở Nhân liếc nhìn Phong Duyên Thiệu, nhưng không tìm được Phong Duyên Thương. Chắc hẳn hắn còn trong thành, Hoàng Thành giới nghiêm, hắn dẫn theo phần lớn binh lính canh giữ, nếu biết được trong cung xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ chạy đến đầu tiên.

“Ngũ ca.” Đi qua, hai tay Phong Duyên Thiệu để sau lưng, vẻ mặt nặng nề, trấn định tự nhiên.

“Vào trong điện đi.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thiệu vẫn lịch sự nho nhã, dù trận thế như vậy, cũng không chút nhiễu loạn hắn.

Khóe môi của Nhạc Sở Nhân giật giật, “Có ta ở đây, các ngươi không chết được.”

Phong Duyên Thiệu cong môi mỉm cười, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, giữa lông mày đầy yêu thương của một huynh trưởng đối với muội muội, “Chúng ta sẽ không chết, nhưng bọn họ hẳn phải chết.”

Hơi nhíu mày, Nhạc Sở Nhân có chút không hiểu ý của Phong Duyên Thiệu, hắn rất tự tin nhất định sẽ thắng sao?

Vẫn đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân, đôi mắt của Trần phi sáng ngời, sau một khắc im lặng mỉm cười, đưa tay nắm chặt tay của Nhạc Sở Nhân, kéo nàng lui về sau mấy bước. Mặc dù chung quanh đều là người, nhưng bọn họ vẫn lo lắng không sai, lúc càng đánh giết đến gần, căn bản không ai chú ý đến hai người bọn họ.

“Tương Vương không phải tự mình chạy đến đấy, giết tiến cung cũng không phải thuộc hạ của hắn, hắn bị người cưỡng ép mang ra ngoài. Mượn danh nghĩa của hắn giết vào Hoàng Cung, vì muốn diệt chúng ta.” Giong nói của Trần phi giảm thấp xuống, nói xong, ánh mắt nhìn lướt về phía Thừa Đức điện, ý nghĩa rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân giật mình, “Những người này là người của hắn?” Hắn, chính là Phong Triệu Thiên. Đã tính toán trước rồi sao! Nhạc Sở Nhân âm thầm lắc đầu, nàng cho rằng Phong Triệu Thiên thật sự thỏa hiệp. Xem ra hắn đang chờ cơ hội này, tụ tập triều thần bên phe của Phong Duyên Thiệu ở chỗ này. Sau đó người của hắn mượn danh nghĩa Tương Vương giết vào Hoàng Cung, giết những người có dị tâm(*suy nghĩ gian dối, đối nghịch) với hắn. Thành công, như vậy lịch sử mặc hắn sửa, viết như thế nào cũng do hắn định đoạt. Nếu thất bại, người chịu tội thay chính là Tương Vương, hắn vẫn là Hoàng Thượng bị thương nằm trên giường không dậy nổi.

Trần phi gật gật đầu, “Ngũ Vương đã sớm đoán đến, không cần lo lắng.” Nụ cười xinh đẹp bên môi, người kia thông minh như thế, sao có thể thất bại đây?

Tiếng kêu tới gần, chỉ cần đột phá cửa cung ngoài trăm thước kia, bọn họ sẽ vào được.

Một tiếng ầm vang, triều thần ở đây phát ra âm thanh hoảng sợ. Bọn họ chạy tới rồi, hơn nữa đang đánh nhau với người ngoài cửa Thừa Đức điện, tất cả mọi người không bình tĩnh.

Lại vang một tiếng, cánh cửa cao lớn kia nặng nề ngã xuống đất, va chạm vào mặt đất phát ra âm thanh gần như chấn động lỗ tai. Mọi người ào ào lui về sau, cho dù phía trước có cấm quân chống đỡ, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi.

Bọn họ vọt vào, những người đó mặc áo giáp, trang bị tốt hơn cấm quân rất nhiều. Không giống tiểu công công nói mấy ngàn người, kỳ thật cũng chỉ có vài trăm người mà thôi. Bọn họ giống như mây đen cuồn cuộn trong chốt lát xông tới, bên kia đã có triều thần kinh hoảng không biết nên làm gì rồi.

“Giết!” Một tiếng giết cao vút, bọn họ anh dũng xông lên, bên này cung tiễn đã được bắn ra, tiếng xé gió vù vù, phóng về phía trước một hàng người ngã xuống.

Mũi tên nhanh, bọn họ còn nhanh hơn, người trước ngã xuống, người sau xông lên, mắt của Nhạc Sở Nhân nhìn cũng choáng rồi.

Bên cạnh hơn phân nửa triều thần đã loạn một đoàn, chỉ có người đứng ở một chỗ với Phong Duyên Thiệu thì trấn định tự nhiên, mà ngay cả bốn người công công cung nữ đứng ở cửa điện kia đều bình tĩnh dường như không phát hiện tình hình chiến loạn trước mắt.

Chẳng qua trong nháy mắt, cẩm thạch dưới bậc thang có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, mùi máu tươi xông vào mũi.

Đột nhiên, trước cửa cung điện nhảy vào một đám người mặc y phục màu xanh, trong tay cầm trường kiếm, trong nháy mắt gia nhập chiến cuộc, chém giết lần nữa bắt đầu.

Nhạc Sở Nhân liếc một cái đã nhận ra bọn họ, đó là hộ vệ của Vương Phủ. Quả nhiên, sau một khắc một người cầm thượng phương bảo kiếm trong tay xuất hiện ở cửa cung, trường bào màu đỏ tía dính đầy máu tươi xinh đẹp lạ thường. Hắn phong thần tuấn lãng, mỉm cười luôn treo bên khóe môi đã không còn, phượng mâu tĩnh mịch nhưng đầy lạnh nhạt. Mũi kiếm sắc bén kia làm cho hắn thoạt nhìn như Tu La, dù là Nhạc Sở Nhân cũng phải kinh ngạc.

Sự xuất hiện của hắn, làm cho triều thần đang rối loạn yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghĩ tới hắn cũng chỉ là một ma ốm vừa khỏi bệnh không lâu, mang đến đây không hơn trăm người sao có thể địch nổi người của Tương Vương?

Nhưng để cho bọn họ khiếp sợ vẫn còn phía sau. Phong Duyên Thương chỉ dừng lại một lát ở cửa cung, sau một khắc mãnh mẽ nhảy vào vòng chiến, thân pháp vô cùng nhanh làm cho những âm thanh lộn xộn giảm xuống lần nữa.

Cho tới bây giờ Nhạc Sở Nhân chưa thấy qua Phong Duyên Thương giết người, nhưng hôm nay rốt cuộc thấy được, toàn bộ quá trình nàng gần như không có nháy mắt, máu tươi phun ra tung tóe như một cảnh phim quay chậm, kiếm rơi người chết, chỉ đơn giản như vậy.

Máu chảy thành sông, động tác của hộ vệ Vương Phủ cũng lưu loát, ánh chiều tà rơi xuống đỉnh núi, mọi thứ nơi đây cũng kết thúc. Chân tay bị cụt đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm bốc lên trong không khí.

Toàn bộ Thừa Đức điện yên tĩnh, người đứng trong cung điện không ai phát ra một âm thanh, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Hai hộ vệ từ bên ngoài cửa cung đi vào, trong tay giữ chặt một người, đúng là Tương Vương.

Lúc này Tương Vương chỉ là người vô tội, mọi người đều hiểu trong lòng, chẳng qua hắn bị Phong Triệu Thiên lợi dụng. Nhưng không ai biết, cục diện trước mắt này do hắn tạo thành.

Phong Duyên Thương cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi, bước qua những chân tay đã bị cụt, đạp máu chảy thành dòng suối, từng bước một đi về phía Tương Vương. Bởi vì máu phun như suối, cả người hắn dính đầy màu tươi. Mặt không biểu tình, ở trong mắt người khác, đó là một loại bình tĩnh thích giết chóc.

Đi đến trước mặt Tương Vương thì dừng lại, Phong Duyên Thương đưa tay kéo hắn lại, Tương Vương ở trong lao đã chịu không ít đau khổ, hôm nay càng suy yếu vô lực. Nhưng lúc này không người chú ý tới hắn yếu ớt, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên tay Phong Duyên Thương, thanh kiếm trên tay hắn đã gác lên cổ Tương Vương.

Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, hắn muốn giết Tương Vương? Hắn từng nói, tội danh giết huynh hắn đảm đương không nổi, hắn cũng không giết Phong Duyên Nghị, sao có thể giết Tương Vương?

Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của Nhạc Sở Nhân, trong lúc nàng còn không đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, mũi kiếm kéo xuống, máu tươi phun ra. Hoàn toàn đối diện với mọi người đứng trước cung điện một đao hạ xuống, làm cho một đám triều thần hoảng sợ hô lên.

, Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương lạnh nhạt thu hồi kiếm, ném Tương Vương vẫn còn run rẩy ở trong tay đi, trong lòng có chút phức tạp.

“Giết gà dọa khỉ.” Giọng nói của Trần phi vang lên bên tai, rất nhẹ, nhưng đủ để cho Nhạc Sở Nhân nghe thấy.

Nghe chuyện đó, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn về phía triều thần bên cạnh. Gần hơn năm mươi người, tất cả đều thấy được hình ảnh đó, sắc mặt mọi người đã trắng bệch. Một chiêu giết gà dọa khỉ này rất có lợi, hắn không thể không gánh chịu tội danh giết huynh, nhưng rất đáng?

Có lẽ Nhạc Sở Nhân lo lắng nhiều, những chuyện xảy ra trong cung ngày hôm nay thẳng đến trăm năm sau cũng không có người có thể nói lại rõ ràng. Trên sử sách cũng rải rác vài nét bút, ghi chép ngắn gọn.

Những quan viên có mặt lúc đó cũng không có ghi chép về chuyện này, đây là bí ẩn thứ hai trên lịch sử Đại Yên gần với "Thánh nghĩa mẫu Hoàng thái hậu Cần Vương phi".

back top