Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 94: Một tấm lưới, chàng chàng thiếp thiếp

Chương 94: Một tấm lưới, chàng chàng thiếp thiếp (1)

Đến gần dưới cây đại thụ cao ngút trời, nam nhân mặc áo vải bình thường cũng ngưng diễn thuyết đồng thời mấy ông lão cũng cùng nhau nhìn hai người bọn họ, nơi này, bình thường có rất ít người lạ lui tới.

“Mạo muội quấy rầy, mấy vị lão bá, thôn này có thể tá túc được không?” Phong Duyên Thương chắp tay hỏi thăm, bộ dáng kia khiêm tốn lễ độ, rất có khí phách của một thư sinh.

Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh hắn, hơi rũ mắt, bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, dáng người nhỏ nhắn mềm mại dịu dàng.

“Tá túc? Có thể tới nhà Lý Trường. Nhưng mà, các ngươi từ nơi nào đến?” Giọng nói ở Lân Chân vừa phải, căn bản rất giống Hoàng Thành.

“Thực không dám giấu diếm, tại hạ cùng với vị hôn thê đến từ Kim Châu.” Phong Duyên Thương như cũ lễ độ trả lời, khoảng cách Kim Châu và Hoàng Thành gần nhau, giọng nói cơ bản nghe không khác nhau là mấy.

“Kim Châu! Đó là một nơi tốt, tại sao vợ chồng son các ngươi chạy đến nơi này?” Một lão bá khác hỏi, có thể bởi vì ít khi nhìn thấy người bên ngoài nên bọn họ rất tò mò.

Sắc mặt Phong Duyên Thương hơi bối rối, Nhạc Sở Nhân trực tiếp níu y phục của hắn, cúi đầu như có ý không muốn hắn nói.

Sau mấy động tác của hai người Nhạc Sở Nhân, mấy cái lão bá như hiểu ra chuyện gì. Một lão bá nhỏ tuổi nhất đứng lên, vừa nói: “Đi theo ta đi, ta đưa các ngươi tới nhà của Lý Trường.”

“Như vậy đa tạ lão bá rồi.” Chắp tay, Phong Duyên Thương dắt Nhạc Sở Nhân cáo từ mấy lão nhân khác theo lão bá kia đi vào thôn.

Nam tử lúc trước một mực tuyên truyền Tam Vương tốt như thế nào cũng không lên tiếng nữa, lúc gần đi, Nhạc Sở Nhân cố ý nhìn hắn một cái. Hắn cũng nhìn nàng, hơn nữa nhìn thẳng mặt nàng, bộ dạng kinh diễm.

Nở nụ cười nhẹ, Nhạc Sở Nhân theo Phong Duyên Thương rời đi, nam tử kia nghiêng đầu nhìn bóng lưng của bọn họ cho đến khi không thấy nữa.

“Lão bá, thôn này cách Quận Thanh Mạc có xa lắm không?” Theo lão bá kia đi vào trong thôn, Nhạc Sở Nhân bước nhanh đến bên cạnh lão bá kia, thuận tay hất lên đám bột màu trắng gần như trong suốt bay vào trong không khí.

Lão bá sửng sốt một chút, ngay sau đó nụ cười trở lại trên mặt, vừa nói: “Không xa, khoảng bảy tám dặm nếu đi theo đường núi.”

“Khoảng cách thành Lân Châu đã xa như vậy, mới vữa nãy ở của thôn nghe người kia nói chuyện ở Lân Châu.” Nhạc Sở Nhân hỏi tiếp. Đi trên con đường nhỏ ở thôn trang, dựa vào núi xây nhà cũng không có bao nhiêu người, có thể thời gian này đang vào ngày mùa.

“Tiểu Lý Cẩu nói vớ vẩn thôi, hắn chơi bời lêu lổng cả ngày, có thể biết đại sự gì được? Không thể tin.” Lão bá khoát khoát tay, râu ria trên cằm vểnh lên theo động tác của hắn.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, xoay người lại liếc mắt nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy Tam Vương sẽ không làm được gì, dù sao mật vệ ở Lân Châu chưa bao giờ báo Tam Vương khác thường.

Lão bá đưa bọn họ tới nhà của Lý Trường, Lý Trường là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao nhưng có dáng vẻ của một người có ăn học. Trong nhà còn có thê tử của hắn, bộ dáng thật thà. Hai gian phòng đất, cũng không đặc biệt so với những nhà khác, nhưng hàng rào lại rất bền chắc.

Phong Duyên Thương cùng Lý Trường nói chuyện trong sân, thê tử của Lý Trường đưa Nhạc Sở Nhân vào gian phòng phía tây, cách phòng phía đông một lối đi nhỏ, cuối lối đi nhỏ là nhà bếp, bên trong đang đốt củi, tất cả đều rất bình thường.

“Bình thường có rất ít người ngoài vào thôn, trước khi xuất giá khuê nữ của ta ở gian phòng này, giờ các ngươi ở phòng này đi. Nhìn các ngươi cũng không phải đứa nhỏ gia đình bình thường, chỉ là điều kiện nhà chúng ta chỉ như vậy, chấp nhận chaps nhận thôi.” Nhìn thật thà, nhưng nói chuyện rất sắc sảo.

Nhạc Sở Nhân nhìn xung quanh phòng một vòng, là một gian phòng bằng đất bình thường, một chiếc giường lớn dựa vào tường, lần lượt là vách ngăn để bàn trang điểm, gương đồng mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng chiếu rọi bóng dáng hai người bọn họ đang đứng ở cửa.

“Cái này đã rất tốt rồi, mấy ngày nay, chúng ta phải nghỉ ngơi ở trong núi.” Đáp lại, Nhạc Sở Nhân cố gắng thả chậm tốc độ nói chuyện, thật sự giống như tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Nghe nói như thế, phụ nhân cười lên, nhìn y phục trên người Nhạc Sở Nhân, nhìn trên chỗ nàng cố ý vẽ loạn bụi bặm: “Nhìn dáng vẻ ngươi đã chịu khổ không ít, chỉ là tương công của ngươi vừa đưa bạc cho phu quân ta, ta thấy các ngươi không thiếu tiền, tại sao lại nghỉ ngơi nơi sơn dã?” Chân trước vào cửa, phụ nhân kia quay đầu lại nhìn thấy Phong Duyên Thương đưa bạc cho Lý Trường.

Nhạc Sở Nhân cười cười, ánh mắt của phụ nhân này thật sự tốt: “Thực không dám giấu diếm, thật ra thì ta cùng với tướng công… bỏ trốn. Hắn là tiên sinh ở nhà ta, hai chúng ta tình đầu ý hợp, nhưng cha mẹ không đồng ý. Không có biện pháp chúng ta phải bỏ trốn, không dám đi đường chính, sợ gia đinh của phụ thân phái đi tìm ra chúng ta.” Nói đến vấn đề ‘bỏ trốn theo trai’, Nhạc Sở Nhân mặt không đỏ tim không đập, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ.

Phụ nhân gật đầu một cái: “Hoá ra là như vậy. Thật ra cũng không có gì ghê gớm, qua hai ba năm, các ngươi sinh ra một đưa bé ôm trở về. Gặp được cháu trai, bọn họ sẽ không phản đối nữa. Nhiều lắm là, tướng công gầy yếu của ngươi phải ăn mấy roi.”

Nhạc Sở Nhân buồn cười, bị đánh mấy roi? Cõi đời này ai dám đánh hắn?

Có lẽ được cho tiền, cũng có lẽ người trong thôn trang này thuần phác, lúc dùng cơm tối thê tử Lý Trường có hầm thịt gà. Phong Duyên Thương không ăn bao nhiêu, bởi vì hầm cách thủy nên có chút dầu mỡ, lúc nào hắn cũng ăn ít dầu mỡ, thích rau xanh.

Nhạc Sở Nhân ăn rất ngon, hầm gà cách thủy bình thường, có mùi vị của thịt hầm, rất thơm.

Lý trường là một người văn nhã, hắn tán gẫu với Phong Duyên Thương sau khi ăn cơm xong, thì ra hắn cũng là tú tài ở quận Thanh Mạc. Nhưng mấy lần khoa cử đều thi rớt, sau đó trở về thôn làm Lý Trường cho tới bây giờ.

Nhạc Sở Nhân quay về, trong phòng có một chiếc đèn dầu, cả phòng sâu kín.

Ngồi ở trên giường, trên ván giường chỉ có một miếng đệm giường, vô cùng cứng rắc. Nghe âm thanh tán gẫu của Lý trường và Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân thật sự bất ngờ Phong Duyên Thương hay nói chuyện như thế. Chính xác là cách nói chuyện nho nhã của một tiên sinh, giọng nói khiêm tốn, dáng dấp tuấn tú không thể làm cho người khác ghét được.

Bên ngoài trời dần tối, Nhạc Sở Nhân ngồi một mình trong phòng gần một nửa canh giờ, cuối cùng Phong Duyên Thương cũng trở lại.

Đóng cửa gỗ, nhưng vẫn lộ ra cái khe lớn, ngọn đèn dầu của phòng kia cũng theo khe hở chui vào phòng này.

“Mệt mỏi sao?” Nét mặt tràn đầy vui vẻ, tâm tình Phong Duyên Thương thoạt nhìn tương đối tốt.

“Khá tốt.” Khoanh chân ngồi ở trên giường, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, không nhịn được khóe môi cong cong.

“Giường hơi cứng, sợ rằng tối nay không ngủ được rồi.” Ngồi ở trên giường, Phong Duyên Thương cảm nhận được độ cứng, ôn nhu nói.

“Không phải có ngươi sao? Ngươi làm nệm cho ta nằm cũng được mà.” Nghiêng đầu, nhìn bộ dáng hắn toàn thân mộc mạc, còn động lòng người như vậy.

Mắt phượng sâu thăm thẳm, cứ như vậy nhìn chăm chú vào nàng gần một phút, hắn khẽ lắc đầu thở dài: “Nhất định phải hành hạ ta như thế sao?”

“Đây không phải là hành hạ ngươi mà đang cho ngươi cơ hội biểu hiện. Vị hôn phu của ta, Lý tẩu đề nghị chúng ta nhanh chóng sinh một đứa bé đấy. Sinh em bé xong chúng ta là có thể quang minh chánh đại thành thân.” Cười đùa, Nhạc Sở Nhân bắt đầu làm loạn.

Cởi giày áo khoác rồi lên giường, Phong Duyên Thương nghe nói như thế không thể không nhướng mày, xoay người lại nhìn kỹ nàng mấy giây, sau đó giơ tay lên ôm nàng, động tác lưu loát.

Bị ngăn chặn, Nhạc Sở Nhân sợ hết hồn, nháy mắt nhìn người bên trên: “Không nên như vậy, ta sẽ không khống chế được.”

Bật cười, Phong Duyên Thương cúi đầu hôn lên mắt của nàng, trong phòng ánh đèn mờ ảo, vì vậy nên cũng rất mông lung, phần rung động ẩn giấu ở đáy lòng cũng phun trào ra rồi.

Ôm chặt cổ hắn, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu tìm được môi của hắn dùng sức dây dưa, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập của hai người.

“Hư! Phòng kia còn có người.” Tránh thoát môi lưỡi của nàng, hai mắt Phong Duyên Thương u ám, bởi vì đè nén, gân xanh trên trán cũng nhảy lên.

Mở to miệng hô hấp, ánh mắt của Nhạc Sở Nhân bao phủ một tầng sương mù. Nhìn người bên trên, trong lòng nàng có mấy phần buông lỏng, không muốn dừng lại.

“Nghe lời, nếu ngươi cứ tiếp tục, ta không nhịn được nữa.” Vuốt gương mặt của nàng, nếu vừa rồi hắn không vội vàng kêu dừng lại thì người không khống chế được chính là hắn rồi.

“Tiểu Thương tử, ta thích ngươi chết mất.” Con ngươi dần dần rõ ràng, nhìn hắn nhẫn nại, Nhạc Sở Nhân ôm sát gáy của hắn, nàng cực kỳ thích người đàn ông này.

“Ta biết rõ.” Cười khẽ, biểu lộ như vậy hắn rất thích.

“Xuống dưới, đè chết ta.” Hé miệng, hắn đè lên người nàng, dường như có cái gì đâm vào bắp đùi của, lại không biết xấu hổ.

========

Chương 94-2: Một tấm lưới, chàng chàng thiếp thiếp (2)

Trượt xuống nằm bên cạnh giường, Nhạc Sở Nhân nghiêng người nằm trong ngực hắn, phía dưới hơi cứng, nhưng trên người hắn co dãn còn rất tốt, hơn nữa nóng hầm hập.

“Ngày mai ta sẽ hỏi Lý Trường việc dân chúng tụ tập gây chuyện, theo như hắn nói, dân cư thôn này chưa từng tham gia vào.” Ôm nàng, cảm thụ thân thể mềm mại, Phong Duyên Thương nói sang chuyện khác.

“Sáng mai người tên Tiểu Lý Cẩu chắc chắn sẽ tới thôn phụ cận, ta sẽ đi gặp hắn, xem hắn biết được chuyện gì. Ta nghĩ có người xui khiến hắn, nếu không hắn chỉ là một tên trộm cắp bình thường, làm sao có thể nói được những câu kia.” Một tay khoác ngang hông hắn, Nhạc Sở Nhân mờ mịt nhìn nóc giường nói.

“Thích Phong đang ở gần đây, ngươi có thể thoải mái đi xa một chút xem Tiểu Lý Cẩu.” Hắn hoàn toàn không lo lắng Nhạc Sở Nhân chịu thiệt thòi.

Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân hừ hừ: “Ngươi lại bắt đầu hẹp hỏi rồi hả? Luyến tiếc không nhốt được vợ vào trong lồng, ngươi hoàn toàn muốn bắt vợ lại bằng bất cứ giá nào.”

“Phu nhân là thiên hạ vô địch, tướng công ta đây đương nhiên không chút lo lắng.” Không tiếng động cười khẽ, Phong Duyên Thương thức thời nịnh nọt làm cho người nào đó vui vẻ.

“Ngươi cho rằng Tam Vương có can đảm chiêu binh khởi sự không?” Nàng chỉ gặp Tam Vương một lần, hắn yêu thích luyến đồng, dù sao cũng là người đáng ghét.

“Mật vệ không báo cáo lại điều gì khác thường của hắn, chỉ là mật vệ cũng không nắm toàn bộ hành tung của hắn. Không chừng hắn cũng có âm mưu gì đó.” Cõi đời này, hình như hắn không hoàn toàn tin tưởng điều gì.

“Nếu như thật sự là hắn, vậy ngươi định làm gì? Ngươi đã giết một Tương Vương rồi, lần này ngươi tuyệt đối không thể giết người tiếp rồi.” Chuyện lần trước không được truyền ra bên ngoài vì đó là ở trong cung. Tất cả mọi người đều là người thông minh nên cũng biết chỉ cần lỡ miệng nói ra sẽ có kết quả không tốt. Nhưng đây là Lân Châu, vốn là địa bàn của Tam Vương, có một chút tiếng gió truyền đi, thanh danh của hắn sẽ không còn.

Khóe môi mỏng giơ lên, trong ánh sáng mờ ảo, hắn cười tràn đầy hấp dẫn: “Có lẽ lần này cần phu nhân ra tay. Cho dù người xúi giục người khác gây chuyện không phải là hắn cũng không giữ hắn lại được.” Qua nhiều năm như vậy, hắn làm nhiều chuyện ở Lân Châu như vậy ảnh hưởng rất lớn đối với Phong gia.

“Việc này ta đồng ý, kẻ biến thái kia gữ lại cũng gieo họa.” Yêu thích mỹ nam? Nghĩ tới điều này Nhạc Sở Nhân cảm thấy thật ghê tởm.

Phòng cách vách đã tắt đèn, Phong Duyên Thương ôm nàng, nửa người trên của nàng nằm trên người hắn, nơi nào đó rất mềm mại làm cho tâm tình của hắn có chút nhộn nhạo.

“Chúng ta ngủ thôi.” Nghe tiếng ếch kêu bên ngoài, Nhạc Sở Nhân có cảm giác như trở về cuộc sống trong trại lính hai mươi mấy năm về trước.

“Được.” Phất tay, trong nháy mắt ngọn đèn dầu tắt hẳn, bóng tối bao phủ khắp phòng.

Nằm trên người hắn, nghe nhịp tim của hắn có lực và nhịp điệu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất an tâm.

Hôm sau, mặt trời vừa mới mọc lên, Nhạc Sở Nhân đã bị đánh thức. Người trong thôn thức dậy rất sớm, Lý tẩu đang cho gà ăn ở trong sân, gà trống gà mẹ kêu liên tục, muốn ngủ nướng cũng không được.

Mở mắt ra, người bên cạnh đã rời giường đi ra ngoài. Mặc quần áo vào, sửa tóc tai, sau đó đi ra khỏi phòng.

Trong sân, có khoảng hai mươi mấy con gà đang ăn còn Lý tẩu cầm cái rổ nhặt trứng gà, túp lều cho gà ở vô cùng sạch sẽ, phân và nước tiểu được dùng làm phân bón.

“Lý tẩu, chào buổi sáng.” Đi tới, tinh thần Nhạc Sở Nhân rất sảng khoái, dường như quên mất hôm qua cố ý giả vờ dịu dàng thục nữa.

“Ngươi đã dậy rồi, có đói bụng không? Điểm tâm được chuẩn bị rồi.” Quay đầu lại nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, Lý tẩu sửng sốt một chút, sau đó cười lên, gương mặt phúc hậu cười rất rực rỡ: “Dường như tinh thần của ngươi tốt lên rất nhiều, nếu đã quyết định bước trên con đường này vậy cũng đừng buồn. Năm đó, khuê nữ nhà chúng sống chết cũng không đồng ý đính hôn, sau khi gả qua đó sống với nhau rất tốt. Hai năm sinh hai đứa bé, một trai một gái, hiện tại sống với nhau qua ngày không biết có bao nhiêu điều tốt!”

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Lý tẩu nói rất có lý.”

“Nghe lời lão nhân, sẽ không chịu thiệt thòi.” Lý tẩu giơ tay vỗ vỗ cánh tay Nhạc Sở Nhân, tuy thấp hơn nàng một cái đầu nhưng vẫn giống một trưởng bối.

Lý tẩu trở về nhà nấu cơm, Nhạc Sở Nhân đi ra ngoài sân nhỏ, vừa đúng lúc Phong Duyên Thương từ đường nhỏ về tới trước cửa, vạt áo hơi ẩm, đó là sương sớm.

“Ngươi đi vào núi?” Nghênh đón hắn, hai người đứng ở ven đường, ánh mặt trời chiếu lên người, thật rực rỡ.

Nhìn nàng, ánh mắt Phong Duyên Thương như vực sâu: “Mật vệ báo lại, tối hôm qua có một đám người đập phá nha môn quân Thanh Mạc, bọn họ theo dõi phát hiện ra là thôn dân trong mấy thôn lân cận. Phần lớn đều là đám người ngày thường chơi bời lêu lổng, ở trong núi uống say đánh nhau không còn biết chuyện gì, trong lúc say bọn hắn có nói, hình như có người bỏ tiền thuê bọn họ.”

Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày: “Vậy hôm nay chúng ta đi đến các thôn đó một chút?” Thôn Đông Oa rất yên bình, hoặc có rất ít kẻ chơi bời lêu lổng.

“Không cần, nơi này rất tốt, ngươi cũng nên lên núi đi dạo đi, không khí rất trong lành.” Sờ gương mặt của nàng, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên còn hơi nóng.

“Ta sống hơn hai mươi năm, hơn phân nửa thời gian đểu ở trong núi, ta không có hứng thú ở trong núi vào sáng sớm, toàn là sương sớm.” Liếc mắt nhìn áo khoác và giày của hắn, đều là nước.

“Thật thông minh.” Gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, vốn muốn lừa gạt nàng, muốn nàng vào núi hưởng thụ tắm ngoài thiên nhiên một chút đấy.

Ăn xong điểm tâm, Lý Trường phải họp cùng người trong thôn, thật ra mấy ngày gần đây có người trong mấy thôn lân cận đi gây chuyện trong thành, hắn muốn khuyến cáo người trong thôn mình không nên tham dự.

Phong Duyên Thương mở miệng muốn đi cùng hắn, Lý Trường tất nhiên đồng ý. Hôm qua cùng hắn đàm luận thi thư, bất cứ vấn đề nào Phong Duyên Thương cũng có thể nói được, người trong thôn này có rất ít người được đi học nên dường như Lý Trường tìm được tri kỷ.

Hai người bọn họ rời khỏi nhà, Lý tẩu sửa sang lại vườn rau xanh, Nhạc Sở Nhân đứng ở cửa ra vào, khoảng hai khắc sau, có một bóng người sau cây đại thụ phía xa nhìn lén bên này.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn sang, bỗng chốc người nọ núp sau thân cây, nhưng Nhạc Sở Nhân thấy hắn rất rõ, Tiểu Lý Cẩu, người lừa dối mấy lão bá ngày hôm qua ở cửa thôn.

Hôm qua nàng trêu đùa một chút thật sự có hiệu quả, tiểu tử này hôm nay thật sự tới.

Di chuyển bước chân, Nhạc Sở Nhân chậm rãi bước tới người núp sau thân cây kia, khi sắp đến gần, người kia lại lặng lẽ thò đầu nhìn lén nàng. Không ngờ nàng sẽ đi tới đây, dọa hắn nhảy dựng lên.

“Đừng núp nữa, ta đều nhìn thấy ngươi. Không phải ngươi tới tìm ta sao? Ta tới rồi, đi ra đi.” Khoanh tay, Nhạc Sở Nhân cao giọng hô lên.

Mấy phút sau, người phía sau cây đi ra, khẽ khom lưng, dường như lưng hơi gù. Gương mặt xấu xí của hắn vì hàng năm trộm cướp mà bộ dáng lưu manh tán (ra) bên ngoài, ánh mắt hơi bỉ ổi, đặc biệt là thời điểm nhìn nàng.

“Tới đây.” Môi đỏ mọng cong cong, Nhạc Sở Nhân cong cong ngón tay, hơi trêu đùa.

Tiểu Lý Cẩu nhìn nàng chăm chăm, sau đó từng bước một đi tới.

“Cùng đi theo.” Nhìn hắn đi tới, Nhạc Sở Nhân xoay người đi tới thôn đối diện trong núi, Tiểu Lý Cẩu nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng Nhạc Sở Nhân, hình như chảy nước miếng rồi.

Vào núi, Nhạc Sở Nhân đi rất xa mới dừng lại, Tiểu Lý Cẩu đi nhanh tới. Nhạc Sở Nhân xoay người, Tiểu Lý Cẩu đưa tay lên ý định sờ cánh tay của nàng, Nhạc Sở Nhân nhanh hơn hắn một bước bắt được cổ tay hắn.

Trong nháy mắt, thân thể Tiểu Lý Cẩu cứng đờ, ngay sau đó chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

Phủi đôi tay không chút bụi bặm, khóe môi Nhạc Sở Nhân ngâm nga: “Thích Phong, ra ngoài.”

Âm thanh truyền đi rất xa, sau đó một loạt âm thanh sột sột soạt soạt phát ra từ trong rừng cây, một phút sau, một bóng người trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Nhạc Sở Nhân, chính là Thích Phong.

Trang phục màu xanh trên người của hắn hơi ẩm ướt, có thể thấy đêm qua hắn đều nghỉ ngơi trong rừng.

“Uất ức cho ngươi, một đêm trôi qua không dễ chịu chút nào.” Nhìn bộ dáng của hắn, Nhạc Sở Nhân chắc chắn hắn không được nghỉ ngơi tốt.

“Thuộc hạ rất tốt. Vương phi, chuyện gi xảy ra với người nọ?” Bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Tiểu Lý Cẩu đương nhiên Thích Phong thấy được, nhưng Nhạc Sở Nhân cố ý dẫn hắn tới, hắn không biết Nhạc Sở Nhân có ý gì.

“Hôm qua lúc vào cửa thôn thấy hắn đang xúi giục những lão nhân kia gây sự, cho nên ta muốn hỏi một chút là ai dạy hắn nói những câu kia.” Đối với một tên lưu manh chơi bời lêu lổng mà nói, làm sao hiểu rõ chuyện trong thành Lân Châu.

==========

Chương 94-3: Một tấm lưới, chàng chàng thiếp thiếp (3)

Thích Phong cúi người một tay xách Tiểu Lý Cẩu giống như đang ngốc trệ lên, để hắn đối mặt với Nhạc Sở Nhân, tạo điều kiện cho nàng tra hỏi thoải mái.

Vỗ tay mấy cái trước mặt Tiểu Lý Cẩu, hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, nhìn chằm chằm, động tác cũng có chút chậm lụt.

“Nói, là ai dạy ngươi nói Tam Vương là người chính trực trung quân ái quốc?” Âm điệu không cao, nhưng cũng xuyên thấu màng nhĩ.

Tiểu Lý Cẩu hơi chậm lụt khẽ run rẩy, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Là Liễu trang Trần lão đại, hắn cho ta một xâu tiền, muốn ta ở trong thôn tuyên dương Tam Vương.”

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong liếc nhau một cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Những người gây chuyện ở thôn khác cũng do Tam Vương phái người triệu tập lại?”

“Chuyện này….chuyện này ta không biết.” Rất lo sợ nên Tiểu Lý Cẩu chậm nửa nhịp, chân cũng bắt đầu run rẩy.

“Chuyện đó Trần lão đại không nói sao, nếu ngươi có thể triệu tập bao nhiêu người thì sẽ cho ngươi thù lao tương ứng sao?” Vòng hai cánh tay trước ngực, dường như Tiểu Lý Cẩu cũng không biết nhiều.

Tiểu Lý Cẩu lắc đầu giống như cái trống bỏi: “Không có không có, hắn cho ta một xâu tiền, ta mua rượu uống rồi.”

Đảo mắt một vòng, Nhạc Sở Nhân giơ tay vỗ lên ót hắn một cái, trong nháy mắt Tiểu Lý Cẩu ngất đi.

“Thả hắn đi, sau hai canh giờ hắn tỉnh lại sẽ quên hết chuyện vừa rồi.” Dứt lời, Thích Phong buông lỏng tay ra, Tiểu Lý Cẩu giống như chó chết trượt xuống nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

“Vương phi, làm gì tiếp theo đây?” Có người thầm cổ động, Thích Phong cảm thấy Tam Vương là người đứng sau màn này.

“Ngươi đi Liễu trang tìm Trần lão đại, uy hiếp dụ dỗ gì cũng được, khiến cho hắn nói thật. Trương thư sinh đã vào bên trong quân Thanh Mạc, hôm nay ngươi cố gắng vào thành đưa tiền cho hắn. Phái hắn đi Lân Châu, cố gắng hết sức tuyên dương Ngũ Ca. Ngọc Lâm lão hòa thượng đã từng đoán mệnh cho Ngũ Ca, hắn trời sanh long cốt, số mệnh làm Hoàng đế.” Lo lắng nhất là dân chúng sẽ tin vào lời bịa đặt của bọn họ cho nên hắn không tiếc lấy Ngọc Lâm lão hòa thượng ra dụ dỗ.

Thích Phong gật đầu một cái: “Nếu Vương Phi không còn phân phó nào khác, thuộc hạ phải đi rồi.”

“Đi đi, đừng để đói bụng, điều kiện dã ngoại vốn gian khổ, ngươi để bụng đói, đợi đến khi trở về Hoàng Thành, ca ca của ngươi cũng không nhận ra ngươi.” Cười nhìn Thích Phong, nàng tương đối hài lòng với hắn. Trên đời này, chỉ có mấy người không chút do dự nghe lời nàng, mà Thích Phong chính là một trong những người đó.

Thích Phong khẽ cúi mặt che kín thần sắc trong đôi mắt của hắn: “Dạ, đa tạ Vương phi quan tâm.”

“Đi thôi.” Phất tay một cái, Nhạc Sở Nhân cũng xoay người rời đi, trong chớp mắt chỉ còn lại Tiểu Lý Cẩu bất tỉnh nhân sự nằm trên đất.

Qua buổi trưa, Phong Duyên Thương cùng Lý Trường mới trở lại, ăn xong cơm trưa, Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đi ra ngoài sân nhỏ hỏi thăm tình hình hôm nay.

Thật bất ngờ, Lý Trường rất có uy nghiêm, mệnh lệnh cấm đoán người trong thôn đi gây sự, thôn dân hình như cũng thấy chuyện rất nghiêm trọng, đều bày tỏ nghe theo chỉ thị, tuyệt đối không đi gây sự của Lý Trường.

Nhạc Sở Nhân gật đầu, Lý trường là kiểu người tay trói gà không chặt, sức lực có thể không bằng Lý tẩu, vậy mà lại rất có uy tín ở nơi này.

“Hôm nay Tiểu Lý Cẩu tới tìm ta, hắn nói người ở thôn phụ cân cho hắn một xâu tiền muốn hắn tuyên dương Tam Vương tốt ra sao. Quả nhiên có người đứng phía sau đám người này, chỉ là không biết có phải vị Tam Vương gia kia hay không.” Đi theo ven đường núi, Nhạc Sở Nhân ôm cánh tay Phong Duyên Thương từ từ nói.

Vẻ mặt Phong Duyên Thương ôn nhu, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, như dát lên một tầng ánh vàng: “Không cần gấp gáp, chúng ta tạo một tấm lưới, chờ bọn họ từng người từng người nhảy vào.”

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, con ngươi trong sáng: “Ngươi đã bày ra thiên la địa võng xong rồi?”

“Vẫn còn một lổ hổng, đợi người Cái Bang tới Lân Châu, lổ hổng trên tấm lưới này lập tức được bổ sung đầy đủ rồi.” Hắn cũng nghiêng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là đối phương.

“Ngươi lại có thể biết ta muốn đám người Cái Bang tới Lân Châu rồi, Tiểu Thương tử, ta nói ngươi rất thông minh thật chính xác.” Nàng có nói Trương thư sinh sẽ theo bọn họ vào quận Thanh Mạc, cơ bản không đề cập đến việc điều tra Lân Châu mà. Buổi sáng nàng có nói với Thích Phong muốn Trương thư sinh đi đến đó, hắn chắc chắn sẽ không cố ý đi nói cho Phong Duyên Thương. Vậy mà hắn cũng biết, có thể thấy được hắn rất thông minh, suy nghĩ chu đáo như thế nào.

“Hôm qua ngươi nghe được Tam Vương muốn chiêu binh khởi sự, nhất định sẽ phái người đi Lân Châu tìm hiểu thực hư. Hơn nữa trong dân gian lại có người tuyên dương Tam Vương tốt như thế nào, tình thế đối với Ngũ Ca rất bất lợi, ngươi nhất định sẽ không ngồi chờ xem ta tới xử lý. Cho nên, ta mới có suy đoán này.” Tính tình nàng rất nóng nảy, dựa vào tính tình của nàng Phong Duyên Thương đoán rất chính xác.

“Thông minh. Ta xác thực muốn tối nay Trương thư sinh lấy được tiền rồi chạy tới Lân Châu, hắn mang theo người có thể không quen cuộc sống nơi đây, nhưng có tiền mua tiên cũng được.” Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, chỉ cần chịu chi tiền, không có gì làm không được.

“Ừ, đợi người của ngươi tới đủ, tấm lưới này cũng lập tức hoàn thành. Người đứng phía sau sẽ xuất hiện, người mượn cơ hội sanh sự cũng sẽ ngồi không yên.” Lời nói lạnh nhạt, tất cả sự việc đều nằm trong tay hắn.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu: “Vậy chúng ta không ở chỗ này lâu dài được rồi? Rất đáng tiếc.” Nơi này thanh sơn lục thủy (núi xanh, nước xanh) người thưa thớt, Nhạc Sở Nhân rất thích.

Phong Duyên Thương dừng bước, xoay người lại nhìn nàng, “Ta sẽ tự mình đi Lân Châu, ngươi còn có một chuyện khác phải làm.”

“Cái gì?” Ngửa đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân không biết hắn muốn nàng làm cái gì.

“Tôn Trung Nghĩa, Thái Thú quận Thanh Mạc. Hắn bị đập đầu vào tảng đá, mấy ngày trước còn tỉnh táo nhưng đã hôn mê hai ngày nay rồi. Sáng mai Lý Trường sẽ dẫn ngươi đi vào thành, người của chúng ta đã đến nha môn, ngươi cứ tới là được. Tôn Trung Nghĩa là một người ngay thẳng, đợi khi hắn khỏe hẳn, vị trí Thứ Sử Lân Châu là của hắn rồi.” Đỡ bả vai của nàng, nhiệm vụ của nàng cũng rất quan trọng.

“Tương lai là Thứ Sử Đại Nhân, người nắm trong tay quyền lực của một phương.” Gật đầu, Nhạc Sở Nhân lập tức đáp ứng. Mọi người nơi này đều muốn thay đổi người đứng đầu, có thể tham dự vào chuyện này, cũng rất có ý nghĩa.

Giơ tay lên vuốt gương mặt của nàng, mặt mày Phong Duyên Thương ôn hòa: “Lần này chúng ta hành động bất ngờ, lần này có thể giải quyết nhanh hơn lần ở Quan Châu rồi.” Đợi đến khi chuyện nơi đây xử lý xong xuôi, buổi lễ thành hôn của Phong Duyên Thiệu cùng Diêm Tô cũng bắt đầu, đương nhiên bọn họ phải trở về, nhưng mà hình như Bắc Vương Bùi Tập Dạ cũng muốn tham dự hôn lễ. Nhìn người trước mặt, trong đầu Phong Duyên Thương bắt đầu tính toán tất cả.

back top