Chương 7: Ôn hòa và lạnh lùng
Lý Viện Viện ức hiếp người.
Thần sắc khinh thường ngang ngược, Yến Tư Thành nhìn mà kìm lòng không đặng, khẽ nở nụ cười, có điều xen lẫn cả cảm giác chua xót, tim đau như thể bị bóp chặt.
Yến Tư Thành nghĩ, nếu như nơi đây là Đại Đường thật thì tốt biết bao, nếu như trước đây công chúa cũng có thể sống như vậy thì tuyệt biết mấy.
Khi đó hết lần này tới lần khác, Lý Viện Viện lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, luôn luôn khiêm nhường, ngày nào cũng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, sống cuộc sống gò bó ngột ngạt. Y từng vắt óc suy nghĩ để khiến cuộc sống của nàng dễ chịu đôi chút, nhưng dù làm thế nào cũng không được như kỳ vọng.
Sở dĩ y muốn nàng hoà thân, vì chí ít ở nơi biên cương xa xôi, vị thế của nàng cũng quan trọng hơn ở Đại Đường rất nhiều, nàng cũng có thể sống thoải mái hơn. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không tới được biên cương, có điều lại lầm lẫn thế nào tới được đây.
Xem tình hình hiện giờ, Lý Viện Viện sống ở đây cũng tốt như ở nơi biên cương, ít ra thì...
Y tạm thời có thể cam đoan như vậy.
Yến Tư Thành vừa suy tư vừa nhìn lên sân khấu.
Yến Tư Thành cũng nghĩ như Lý Viện Viện - tên phò mã kiêm chủ mưu tạo phản này đúng là kẻ không đáng tin.
Dù mắt công chúa có bị mờ, không thấu rõ được lòng người, nhưng nếu có y bên cạnh, Yến Tư Thành bảo đảm, y sẽ ám sát phò mã mười lần, hạ độc cho hắn chết mười lần, dù phò mã là thần tiên nhập thế không thể chết được, lúc công chúa cheo leo nơi vách núi, y cũng sẽ làm cho phò mã khi ấy trở nên thân tàn ma dại.
Nếu như đến thế mà hắn vẫn bức tử được công chúa, coi như hắn xứng danh nam tử hán.
Nhìn Lý Viện Viện đứng trên đài cao, đọc lời thoại với thần thái bi thương, tuy biết là giả, nhưng Yến Tư Thành vẫn thấy hơi khó chịu, ngay cả Lưu Thư Dương sắm vai phò mã bên cạnh y cũng thấy ngứa mắt.
Đang lúc Yến Tư Thành không vui, Trương Nam ngồi phía trước y đột nhiên mở miệng kêu: "Dừng!"
Trương Nam cau mày soi Lý Viện Viện: "Sáng nay không phải đã nói rồi sao, cô phải cảm nhận trước đi chứ." Thấy Lý Viện Viện diễn mãi không xong, Trương Nam hơi kích động: "Tôi còn tưởng cô ngộ ra rồi cơ! Sao lại hỏng bét thế này, cô xem, cô phải coi mình là thiếu nữ bị tình lang phản bội! Chứ đâu phải công chúa! Cô phải thể hiện sự tuyệt vọng, đau khổ, chứ không phải như hiện giờ, ánh mắt như thể nói rằng, được rồi, ta đây chán tranh đấu với ngươi lắm rồi, ta đi chết đây!"
Lý Viện Viện im lặng không cãi, chừng như quen với thái độ của Trương Nam.
Nhưng Yến Tư Thành thì lại sa sầm mặt.
Lý Viện Viện lấy kịch bản ra xem lại, Trương Nam ra lệnh: "Lại."
Vậy nên Lý Viện Viện diễn lại lần nữa.
Trương Nam cau mày càng chặt: "Cô có đau buồn đâu! Có luyến tiếc đâu! Càng chẳng thấy tuyệt vọng đâu nữa! Tâm như tro tàn là thế nào? Cô ngẫm kỹ lại xem!"
Lý Viện Viện chăm chú suy nghĩ, hình như... đúng thật là cô không cảm thấy thế.
Kỳ thực nói về đau thương, Lý Viện Viện cũng từng trải qua rồi chứ, nàng cảm thấy buồn bã mất mát khi không được phụ vương sủng ái, thoái chí nản lòng khi bị gả tới vùng biên cương, mỗi khi nghĩ vậy, Lý Viện Viện cũng thấy đau buồn, nhưng nói đến tuyệt vọng, nàng thật sự không biết cảm giác đó như thế nào.
Bởi vì bất luận ra sao, nàng vẫn đang sống sót.
Dù cho có rơi xuống núi, nàng cũng vẫn sống sót.
Sinh mệnh mạnh mẽ như vậy, được ông trời quan tâm đến thế, sao nàng lại phải thấy tuyệt vọng chứ.
Lý Viện Viện không thể hiểu được. Vì vậy nàng lắc đầu nói: "Không tưởng tượng ra được, hay là anh diễn thử xem."
Lý Viện Viện trả lời rất đơn giản, anh nói tôi không diễn được, vậy anh tới diễn xem. Có điều những lời này lọt vào tai người khác lại có cảm giác khiêu khích.
Trương Nam đanh mặt lại, ném kịch bản trong tay xuống ghế, quát: "Cô không diễn được thì xuống cho tôi!"
Vừa dứt lời, có người liền xông tới trước mặt cậu ta, còn cuốn theo cả một trận gió. Người nọ bước lên sân khấu, bước chân mạnh mẽ, cứ như thể đang giẫm lên lòng người vậy.
"Công..." Yến Tư Thành so với hôm qua thì hôm nay đã hiểu biết hơn một chút, biết hiện giờ nếu gọi Lý Viện Viện là công chúa thì không ổn thoả lắm, bèn đổi lại: "Thiên Trữ, chúng ta đi thôi."
Lý Viện Viện đứng trên đài cao, ngẩn người nhìn xuống đôi tay Yến Tư Thành đang vươn ra.
Hồi còn bé khi xung quanh không có ai, Yến Tư Thành thỉnh thoảng sẽ gọi nàng như vậy, thân thiết giống như là huynh trưởng ruột thịt, nhưng nàng càng lớn, Yến Tư Thành càng vì giữ bổn phận mà trở nên kiêng kỵ, bất kể khi nào, ở đâu, Yến Tư Thành luôn luôn gọi nàng là "công chúa", ngôn hành cử chỉ cung kính lễ độ, không dám vượt quá.
Cho nên giờ nghe y gọi vậy, Lý Viện Viện bỗng hơi thất thần, trong đầu chợt hiện lên bao hình ảnh, chàng thiếu niên đưa cho nàng kẹo gừng, giúp nàng bắt đom đóm, bện cỏ thành hình châu chấu tặng nàng.
Chàng thiếu niên luôn ở bên nàng, trưởng thành bên nhau, trong lúc đó có nhiều chuyện đổi thay, nhưng thứ duy nhất không đổi, hình như chính là việc y không thể chấp nhận có người dám bắt nạt nàng.
Một chút cũng không.
Lý Viện Viện mỉm cười, gật đầu bảo: "Được." Nàng đặt tay vào lòng bàn tay y, nhảy từ đài cao xuống.
Thấy Lý Viện Viện vững vàng chạm đất, không ít người than thầm vì lực cánh tay của Yến Tư Thành...
Mà người kinh ngạc nhất lại là Lâm Hiểu Mộng đang đứng bên cạnh. Cô ta nhìn mà tái cả mặt. Nhất thời không kìm được hô to: "Làm gì vậy, vẫn đang tập cơ mà! Cậu định bỏ đi thật à!"
Yến Tư Thành ngoảnh sang, nhìn chằm chặp vào cô ta.
Ánh mắt giá lạnh tựa bưng, Lâm Hiểu Mộng bất thần co rụt lại, nhưng vẫn cất giọng gượng gạo: "Sao có thể như thế được chứ! Làm gì có chuyện diễn không được còn không cho người ta phê phán. Một tuần nữa là công diễn rồi, đạo diễn phàn nàn vài câu đã đòi đi, cậu mấy tuổi vậy?"
Yến Tư Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, song Lý Viện Viện lại mỉm cười, không bận tâm lắm, nàng vịn tay Yến Tư Thành đi xuống, bước tới trước mặt Trương Nam, nhoẻn cười ôn hoà: "Xin lỗi, cảnh này tôi không diễn được."
Thái độ ôn hoà khiến Trương Nam ngẩn người, vô thức nói: "Ừ." Nói xong, lại tiếp: "Không sao, diễn..." Diễn lại là được. Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện tiếp tục tươi cười nói:
"Không sao thì tốt, tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng đoạn này quả thực tôi không diễn được, vậy nên anh sửa kịch bản đi nhé." Nói xong lại yêu cầu gọn lỏn: "Sửa thế nào để tôi diễn được ấy. Thế nhé. Mai tôi sẽ tới tập."
Xong xuôi, bỏ đi cùng Yến Tư Thành.
Trương Nam ngỡ ngàng.
Cả phòng tập ngỡ ngàng.
Đến khi ai nấy định thần lại, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đã đi xa rồi.
Lâm Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi, Lưu Thư Dương nhìn cô ta, ngữ khí đầy vẻ hả hê: "Úi chà, bọn họ có vẻ mờ ám nhỉ." Cậu ta xoa cằm, làm bộ trầm ngâm: "Ừm... Có điều sao gu của Yến Tư Thành thay đổi nhanh vậy, chẳng phải lúc trước nghe nói cậu ta thích con gái khoa nghệ thuật ư?"
"Không thể." Lâm Hiểu Mộng tức tới nghiến răng: "Yến Tư Thành không thể thích cậu ta được!"
Lưu Thư Dương mỉa mai: "Nhưng thoạt trông giống lắm."
Lâm Hiểu Mộng bực bội, nhăn mặt hỏi: "Cậu có để ý thấy ban nãy Yến Tư Thành gọi là Lý Viện Viện là gì không?
"Là gì?"
"Không phải gọi tên Lý Viện Viện."
"Chắc là gọi bằng biệt danh thân thương hả, cậu để ý kỹ thế làm gì."
Lâm Hiểu Mộng trầm ngâm, không nói nữa.
Có điều trong phòng tập càng lúc càng ồn ào xôn xao. Ai nấy đều bàn tán chuyện kinh hãi: "Lý Viện Viện coi thế mà lại có bạn trai".
Rời khỏi phòng tập được một lúc, Lý Viện Viện vẫn đang chìm đắm trong cảm giác "ban nãy hình như bản thân rất khí phách", quên cả việc buông bàn tay đang nắm lấy Yến Tư Thành. Còn Yến Tư Thành tất nhiên không dám chủ động buông ra, vẫn cứng nhắc đi cách Lý Viện Viện khoảng nửa bước chân.
Càng đi, mặt Yến Tư Thành càng đỏ.
Bàn tay Lý Viện Viện rất ấm áp, mềm mại tới nỗi khiến lòng bàn tay y toát một lớp mồ hôi, y nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, lại nhìn sang Lý Viện Viện đang tươi cười bên cạnh. Quang cảnh xung quanh dường như đều trở nên mờ ảo, chi có Lý Viện Viện là rõ ràng chân thực nhất.
"Tư Thành." Lý Viện Viện bỗng nhiên dừng chân.
Yến Tư Thành vẫn chưa định thần lại, tức thì va vào lưng Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lập tức tỉnh táo lại, toan quỳ xuống: "Công chúa thứ tội."
Lý Viện Viện không bận tâm, kéo y lại, ánh mắt bừng sáng: "Ngươi có nghe thấy bọn họ nói gì không?"
Yến Tư Thành bất ngờ, lúc này mới nhận ra hai cô gái bên cạnh đang ríu rít thảo luận xem nên ăn đùi gà sốt hay cánh gà nướng. Yến Tư Thành quay lại hỏi: "Công chúa muốn ăn gà?"
"Không, bọn họ vừa bảo bên ngoài trường học có một con đường rất dài." Mắt Lý Viện Viện sáng rỡ lên: "Cả phố đều bán đồ ăn!"
Yến Tư Thành chớp mắt kinh ngạc, rồi nói: "Để thuộc hạ đi tìm."
Phía Nam trường X có một con phố ăn vặt rất lớn, vừa tới đầu đường, Lý Viện Viện đã không kiềm chế được. Nàng tóm chặt lấy cánh tay Yến Tư Thành bảo: "Tư Thành! Ta muốn ăn cái này."
Yến Tư Thành mua một chiếc bánh trứng cuộn, Lý Viện Viện liền bỏ tay khỏi y, cầm chiếc bánh nóng hầm hập trên tay, vừa ăn vừa ngó quanh cửa hàng. Yến Tư Thành nhìn xuống cánh tay trống không, lại nhìn chiếc bánh trong tay Lý Viện Viện, sau cùng im lặng trầm ngâm.
Dọc theo đường đi, hễ là món Lý Viện Viện thích, Yến Tư Thành đều mua cho nàng, đi tới giữa đường, Lý Viện Viện đã ăn hết ba xâu cánh gà nướng, lúc ăn tới cái thứ tư, ngay cả ông chủ cũng phải thầm thì với Yến Tư Thành: "Ôi, chàng trai, cho bạn gái ăn ít thôi."
Lý Viện Viện nghe vậy bèn vỗ ngực cam đoan: "Không sao, tôi vẫn còn ăn được."
Ông chủ kinh ngạc: "Không phải tôi bảo cô có thể ăn tiếp được hay không... Nhìn cô là biết rồi... Nhưng cô bé à, nên ăn ít thôi..."
Lúc ông ta nói câu này, Lý Viện Viện vẫn cầm xâu thứ tư lên, rồi bỏ đi cùng Yến Tư Thành.
Đi từ đầu phố đến cuối phố, Lý Viện Viện vuốt bụng cảm thán: "Cả đời này, đến giờ ta mới biết thế nào là ăn no." Lý Viện Viện không cường điệu, sự thực đúng là như vậy.
Trước đây cơ thể suy nhược, đám người hầu khống chế khẩu phần của nàng nghiêm ngặt, mỗi bữa đều không được ăn no. Kiêng dầu mỡ, kiêng ngọt, kiêng chua cay, ngay cả lượng muối trong món ăn cũng phải bỏ hết, mỗi ngày đều ăn đồ cực nhạt, nhưng Lý Viện Viện lại thích ăn cay, thích ngọt. Lúc bé ăn vụng không sao, lớn lên bị người khác phát hiện liền bị càu nhàu, đến tai phụ hoàng còn bị trách mắng nữa.
Cho nên tới tận giờ Lý Viện Viện mới hiểu cảm giác ăn no tới độ phải nới chun quần như thế này.
Yến Tư Thành nghe vậy thì hơi đau lòng, nhưng y vẫn nhắc nhở theo thói quen: "Công chúa, ăn nhiều không tốt đâu."
Lý Viện Viện đang nhìn trái ngó phải, rồi hào hứng bảo Yến Tư Thành: "Chúng ta ăn thêm xâu mực nữa đi!"
"... Được."
Ăn xong xâu mực, Lý Viện Viện hài lòng tới độ muốn cất tiếng hát, đúng lúc đó, một chàng trai phát tờ rơi ở phía trước đưa cho Lý Viện Viện một tờ quảng cáo: "Tập yoga, thể hình giảm béo."
Lý Viện Viện ngẩn người. Yến Tư Thành đang định chặn lại, Lý Viện Viện đã nhận lấy.
Trên giấy in một cô gái mặc yếm đen, điệu bộ thướt tha, trông rất gầy, bụng chả có tí thịt nào.
Chàng trai phát tờ rơi hăng hái nói: "Đây là phòng tập luyện của chúng tôi, có máy tập thể hình lẫn dạy yoga, có cả giáo viên hướng dẫn nữa! Chỉ cần chăm chỉ tập luyện, nửa năm là sẽ gầy được thế này." Cậu ta vừa nói vừa chỉ cô gái trên giấy.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải giảm béo?"
"Đẹp chứ sao! Cô à, trông mặt mũi cô rất xinh, vừa nhìn là biết ẩn giấu nét duyên ngầm, gầy đi một cái, đảm bảo sẽ thành mỹ nhân."
Yến Tư Thành thấy cậu ta dám ngang nhiên nhận xét dung mạo công chúa, liền nổi giận quát: "Láo xược!"
Người phát tờ rơi bị khí thế của y làm cho sợ hãi: "Hả...?"
Ngược với vẻ lạnh lẽo của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện có vẻ điềm đạm hơn: "Tôi thấy bây giờ tôi rất đẹp." Nàng cười tới là ung dung: "Tôi rất hài lòng với cơ thể mình."
Chàng trai ngẩn ngơ nhìn bóng dáng hai người đi xa: "Mẹ kiếp, lần đầu mới thấy một cô béo lại tự nhận mình là đẹp... Tự tin thế nhỉ?"
Về tới nhà, Lý Viện Viện vứt tờ quảng cáo xuống bàn, ngồi im nghiên cứu. Sau đó nhíu mày bảo: "Tư Thành, ngươi thấy cô ta đẹp không?"
Yến Tư Thành nghiêng người liếc: "Không bằng một phần vạn của công chúa."
Lý Viện Viện nhìn chằm chằm vào bức hình: "Không có dáng vẻ giàu sang phú quý, mặt gầy eo nhỏ, trông có vẻ khổ, chẳng đẹp tí nào." Nói rồi vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác. Sau đó mở TV lên, im lặng ngồi xem.
Nhìn nam thanh nữ tú trong TV, Lý Viện Viện ngẫm lại những chuyện và lời nói gặp phải trong hai ngày qua.
Nàng hiểu ra rằng.
Thế giới này, đã không còn đề cao "béo mới là đẹp" như ở Đại Đường.
Lý Viện Viện ức hiếp người.
Thần sắc khinh thường ngang ngược, Yến Tư Thành nhìn mà kìm lòng không đặng, khẽ nở nụ cười, có điều xen lẫn cả cảm giác chua xót, tim đau như thể bị bóp chặt.
Yến Tư Thành nghĩ, nếu như nơi đây là Đại Đường thật thì tốt biết bao, nếu như trước đây công chúa cũng có thể sống như vậy thì tuyệt biết mấy.
Khi đó hết lần này tới lần khác, Lý Viện Viện lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, luôn luôn khiêm nhường, ngày nào cũng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, sống cuộc sống gò bó ngột ngạt. Y từng vắt óc suy nghĩ để khiến cuộc sống của nàng dễ chịu đôi chút, nhưng dù làm thế nào cũng không được như kỳ vọng.
Sở dĩ y muốn nàng hoà thân, vì chí ít ở nơi biên cương xa xôi, vị thế của nàng cũng quan trọng hơn ở Đại Đường rất nhiều, nàng cũng có thể sống thoải mái hơn. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không tới được biên cương, có điều lại lầm lẫn thế nào tới được đây.
Xem tình hình hiện giờ, Lý Viện Viện sống ở đây cũng tốt như ở nơi biên cương, ít ra thì...
Y tạm thời có thể cam đoan như vậy.
Yến Tư Thành vừa suy tư vừa nhìn lên sân khấu.
Yến Tư Thành cũng nghĩ như Lý Viện Viện - tên phò mã kiêm chủ mưu tạo phản này đúng là kẻ không đáng tin.
Dù mắt công chúa có bị mờ, không thấu rõ được lòng người, nhưng nếu có y bên cạnh, Yến Tư Thành bảo đảm, y sẽ ám sát phò mã mười lần, hạ độc cho hắn chết mười lần, dù phò mã là thần tiên nhập thế không thể chết được, lúc công chúa cheo leo nơi vách núi, y cũng sẽ làm cho phò mã khi ấy trở nên thân tàn ma dại.
Nếu như đến thế mà hắn vẫn bức tử được công chúa, coi như hắn xứng danh nam tử hán.
Nhìn Lý Viện Viện đứng trên đài cao, đọc lời thoại với thần thái bi thương, tuy biết là giả, nhưng Yến Tư Thành vẫn thấy hơi khó chịu, ngay cả Lưu Thư Dương sắm vai phò mã bên cạnh y cũng thấy ngứa mắt.
Đang lúc Yến Tư Thành không vui, Trương Nam ngồi phía trước y đột nhiên mở miệng kêu: "Dừng!"
Trương Nam cau mày soi Lý Viện Viện: "Sáng nay không phải đã nói rồi sao, cô phải cảm nhận trước đi chứ." Thấy Lý Viện Viện diễn mãi không xong, Trương Nam hơi kích động: "Tôi còn tưởng cô ngộ ra rồi cơ! Sao lại hỏng bét thế này, cô xem, cô phải coi mình là thiếu nữ bị tình lang phản bội! Chứ đâu phải công chúa! Cô phải thể hiện sự tuyệt vọng, đau khổ, chứ không phải như hiện giờ, ánh mắt như thể nói rằng, được rồi, ta đây chán tranh đấu với ngươi lắm rồi, ta đi chết đây!"
Lý Viện Viện im lặng không cãi, chừng như quen với thái độ của Trương Nam.
Nhưng Yến Tư Thành thì lại sa sầm mặt.
Lý Viện Viện lấy kịch bản ra xem lại, Trương Nam ra lệnh: "Lại."
Vậy nên Lý Viện Viện diễn lại lần nữa.
Trương Nam cau mày càng chặt: "Cô có đau buồn đâu! Có luyến tiếc đâu! Càng chẳng thấy tuyệt vọng đâu nữa! Tâm như tro tàn là thế nào? Cô ngẫm kỹ lại xem!"
Lý Viện Viện chăm chú suy nghĩ, hình như... đúng thật là cô không cảm thấy thế.
Kỳ thực nói về đau thương, Lý Viện Viện cũng từng trải qua rồi chứ, nàng cảm thấy buồn bã mất mát khi không được phụ vương sủng ái, thoái chí nản lòng khi bị gả tới vùng biên cương, mỗi khi nghĩ vậy, Lý Viện Viện cũng thấy đau buồn, nhưng nói đến tuyệt vọng, nàng thật sự không biết cảm giác đó như thế nào.
Bởi vì bất luận ra sao, nàng vẫn đang sống sót.
Dù cho có rơi xuống núi, nàng cũng vẫn sống sót.
Sinh mệnh mạnh mẽ như vậy, được ông trời quan tâm đến thế, sao nàng lại phải thấy tuyệt vọng chứ.
Lý Viện Viện không thể hiểu được. Vì vậy nàng lắc đầu nói: "Không tưởng tượng ra được, hay là anh diễn thử xem."
Lý Viện Viện trả lời rất đơn giản, anh nói tôi không diễn được, vậy anh tới diễn xem. Có điều những lời này lọt vào tai người khác lại có cảm giác khiêu khích.
Trương Nam đanh mặt lại, ném kịch bản trong tay xuống ghế, quát: "Cô không diễn được thì xuống cho tôi!"
Vừa dứt lời, có người liền xông tới trước mặt cậu ta, còn cuốn theo cả một trận gió. Người nọ bước lên sân khấu, bước chân mạnh mẽ, cứ như thể đang giẫm lên lòng người vậy.
"Công..." Yến Tư Thành so với hôm qua thì hôm nay đã hiểu biết hơn một chút, biết hiện giờ nếu gọi Lý Viện Viện là công chúa thì không ổn thoả lắm, bèn đổi lại: "Thiên Trữ, chúng ta đi thôi."
Lý Viện Viện đứng trên đài cao, ngẩn người nhìn xuống đôi tay Yến Tư Thành đang vươn ra.
Hồi còn bé khi xung quanh không có ai, Yến Tư Thành thỉnh thoảng sẽ gọi nàng như vậy, thân thiết giống như là huynh trưởng ruột thịt, nhưng nàng càng lớn, Yến Tư Thành càng vì giữ bổn phận mà trở nên kiêng kỵ, bất kể khi nào, ở đâu, Yến Tư Thành luôn luôn gọi nàng là "công chúa", ngôn hành cử chỉ cung kính lễ độ, không dám vượt quá.
Cho nên giờ nghe y gọi vậy, Lý Viện Viện bỗng hơi thất thần, trong đầu chợt hiện lên bao hình ảnh, chàng thiếu niên đưa cho nàng kẹo gừng, giúp nàng bắt đom đóm, bện cỏ thành hình châu chấu tặng nàng.
Chàng thiếu niên luôn ở bên nàng, trưởng thành bên nhau, trong lúc đó có nhiều chuyện đổi thay, nhưng thứ duy nhất không đổi, hình như chính là việc y không thể chấp nhận có người dám bắt nạt nàng.
Một chút cũng không.
Lý Viện Viện mỉm cười, gật đầu bảo: "Được." Nàng đặt tay vào lòng bàn tay y, nhảy từ đài cao xuống.
Thấy Lý Viện Viện vững vàng chạm đất, không ít người than thầm vì lực cánh tay của Yến Tư Thành...
Mà người kinh ngạc nhất lại là Lâm Hiểu Mộng đang đứng bên cạnh. Cô ta nhìn mà tái cả mặt. Nhất thời không kìm được hô to: "Làm gì vậy, vẫn đang tập cơ mà! Cậu định bỏ đi thật à!"
Yến Tư Thành ngoảnh sang, nhìn chằm chặp vào cô ta.
Ánh mắt giá lạnh tựa bưng, Lâm Hiểu Mộng bất thần co rụt lại, nhưng vẫn cất giọng gượng gạo: "Sao có thể như thế được chứ! Làm gì có chuyện diễn không được còn không cho người ta phê phán. Một tuần nữa là công diễn rồi, đạo diễn phàn nàn vài câu đã đòi đi, cậu mấy tuổi vậy?"
Yến Tư Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, song Lý Viện Viện lại mỉm cười, không bận tâm lắm, nàng vịn tay Yến Tư Thành đi xuống, bước tới trước mặt Trương Nam, nhoẻn cười ôn hoà: "Xin lỗi, cảnh này tôi không diễn được."
Thái độ ôn hoà khiến Trương Nam ngẩn người, vô thức nói: "Ừ." Nói xong, lại tiếp: "Không sao, diễn..." Diễn lại là được. Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện tiếp tục tươi cười nói:
"Không sao thì tốt, tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng đoạn này quả thực tôi không diễn được, vậy nên anh sửa kịch bản đi nhé." Nói xong lại yêu cầu gọn lỏn: "Sửa thế nào để tôi diễn được ấy. Thế nhé. Mai tôi sẽ tới tập."
Xong xuôi, bỏ đi cùng Yến Tư Thành.
Trương Nam ngỡ ngàng.
Cả phòng tập ngỡ ngàng.
Đến khi ai nấy định thần lại, Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đã đi xa rồi.
Lâm Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi, Lưu Thư Dương nhìn cô ta, ngữ khí đầy vẻ hả hê: "Úi chà, bọn họ có vẻ mờ ám nhỉ." Cậu ta xoa cằm, làm bộ trầm ngâm: "Ừm... Có điều sao gu của Yến Tư Thành thay đổi nhanh vậy, chẳng phải lúc trước nghe nói cậu ta thích con gái khoa nghệ thuật ư?"
"Không thể." Lâm Hiểu Mộng tức tới nghiến răng: "Yến Tư Thành không thể thích cậu ta được!"
Lưu Thư Dương mỉa mai: "Nhưng thoạt trông giống lắm."
Lâm Hiểu Mộng bực bội, nhăn mặt hỏi: "Cậu có để ý thấy ban nãy Yến Tư Thành gọi là Lý Viện Viện là gì không?
"Là gì?"
"Không phải gọi tên Lý Viện Viện."
"Chắc là gọi bằng biệt danh thân thương hả, cậu để ý kỹ thế làm gì."
Lâm Hiểu Mộng trầm ngâm, không nói nữa.
Có điều trong phòng tập càng lúc càng ồn ào xôn xao. Ai nấy đều bàn tán chuyện kinh hãi: "Lý Viện Viện coi thế mà lại có bạn trai".
Rời khỏi phòng tập được một lúc, Lý Viện Viện vẫn đang chìm đắm trong cảm giác "ban nãy hình như bản thân rất khí phách", quên cả việc buông bàn tay đang nắm lấy Yến Tư Thành. Còn Yến Tư Thành tất nhiên không dám chủ động buông ra, vẫn cứng nhắc đi cách Lý Viện Viện khoảng nửa bước chân.
Càng đi, mặt Yến Tư Thành càng đỏ.
Bàn tay Lý Viện Viện rất ấm áp, mềm mại tới nỗi khiến lòng bàn tay y toát một lớp mồ hôi, y nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, lại nhìn sang Lý Viện Viện đang tươi cười bên cạnh. Quang cảnh xung quanh dường như đều trở nên mờ ảo, chi có Lý Viện Viện là rõ ràng chân thực nhất.
"Tư Thành." Lý Viện Viện bỗng nhiên dừng chân.
Yến Tư Thành vẫn chưa định thần lại, tức thì va vào lưng Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lập tức tỉnh táo lại, toan quỳ xuống: "Công chúa thứ tội."
Lý Viện Viện không bận tâm, kéo y lại, ánh mắt bừng sáng: "Ngươi có nghe thấy bọn họ nói gì không?"
Yến Tư Thành bất ngờ, lúc này mới nhận ra hai cô gái bên cạnh đang ríu rít thảo luận xem nên ăn đùi gà sốt hay cánh gà nướng. Yến Tư Thành quay lại hỏi: "Công chúa muốn ăn gà?"
"Không, bọn họ vừa bảo bên ngoài trường học có một con đường rất dài." Mắt Lý Viện Viện sáng rỡ lên: "Cả phố đều bán đồ ăn!"
Yến Tư Thành chớp mắt kinh ngạc, rồi nói: "Để thuộc hạ đi tìm."
Phía Nam trường X có một con phố ăn vặt rất lớn, vừa tới đầu đường, Lý Viện Viện đã không kiềm chế được. Nàng tóm chặt lấy cánh tay Yến Tư Thành bảo: "Tư Thành! Ta muốn ăn cái này."
Yến Tư Thành mua một chiếc bánh trứng cuộn, Lý Viện Viện liền bỏ tay khỏi y, cầm chiếc bánh nóng hầm hập trên tay, vừa ăn vừa ngó quanh cửa hàng. Yến Tư Thành nhìn xuống cánh tay trống không, lại nhìn chiếc bánh trong tay Lý Viện Viện, sau cùng im lặng trầm ngâm.
Dọc theo đường đi, hễ là món Lý Viện Viện thích, Yến Tư Thành đều mua cho nàng, đi tới giữa đường, Lý Viện Viện đã ăn hết ba xâu cánh gà nướng, lúc ăn tới cái thứ tư, ngay cả ông chủ cũng phải thầm thì với Yến Tư Thành: "Ôi, chàng trai, cho bạn gái ăn ít thôi."
Lý Viện Viện nghe vậy bèn vỗ ngực cam đoan: "Không sao, tôi vẫn còn ăn được."
Ông chủ kinh ngạc: "Không phải tôi bảo cô có thể ăn tiếp được hay không... Nhìn cô là biết rồi... Nhưng cô bé à, nên ăn ít thôi..."
Lúc ông ta nói câu này, Lý Viện Viện vẫn cầm xâu thứ tư lên, rồi bỏ đi cùng Yến Tư Thành.
Đi từ đầu phố đến cuối phố, Lý Viện Viện vuốt bụng cảm thán: "Cả đời này, đến giờ ta mới biết thế nào là ăn no." Lý Viện Viện không cường điệu, sự thực đúng là như vậy.
Trước đây cơ thể suy nhược, đám người hầu khống chế khẩu phần của nàng nghiêm ngặt, mỗi bữa đều không được ăn no. Kiêng dầu mỡ, kiêng ngọt, kiêng chua cay, ngay cả lượng muối trong món ăn cũng phải bỏ hết, mỗi ngày đều ăn đồ cực nhạt, nhưng Lý Viện Viện lại thích ăn cay, thích ngọt. Lúc bé ăn vụng không sao, lớn lên bị người khác phát hiện liền bị càu nhàu, đến tai phụ hoàng còn bị trách mắng nữa.
Cho nên tới tận giờ Lý Viện Viện mới hiểu cảm giác ăn no tới độ phải nới chun quần như thế này.
Yến Tư Thành nghe vậy thì hơi đau lòng, nhưng y vẫn nhắc nhở theo thói quen: "Công chúa, ăn nhiều không tốt đâu."
Lý Viện Viện đang nhìn trái ngó phải, rồi hào hứng bảo Yến Tư Thành: "Chúng ta ăn thêm xâu mực nữa đi!"
"... Được."
Ăn xong xâu mực, Lý Viện Viện hài lòng tới độ muốn cất tiếng hát, đúng lúc đó, một chàng trai phát tờ rơi ở phía trước đưa cho Lý Viện Viện một tờ quảng cáo: "Tập yoga, thể hình giảm béo."
Lý Viện Viện ngẩn người. Yến Tư Thành đang định chặn lại, Lý Viện Viện đã nhận lấy.
Trên giấy in một cô gái mặc yếm đen, điệu bộ thướt tha, trông rất gầy, bụng chả có tí thịt nào.
Chàng trai phát tờ rơi hăng hái nói: "Đây là phòng tập luyện của chúng tôi, có máy tập thể hình lẫn dạy yoga, có cả giáo viên hướng dẫn nữa! Chỉ cần chăm chỉ tập luyện, nửa năm là sẽ gầy được thế này." Cậu ta vừa nói vừa chỉ cô gái trên giấy.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải giảm béo?"
"Đẹp chứ sao! Cô à, trông mặt mũi cô rất xinh, vừa nhìn là biết ẩn giấu nét duyên ngầm, gầy đi một cái, đảm bảo sẽ thành mỹ nhân."
Yến Tư Thành thấy cậu ta dám ngang nhiên nhận xét dung mạo công chúa, liền nổi giận quát: "Láo xược!"
Người phát tờ rơi bị khí thế của y làm cho sợ hãi: "Hả...?"
Ngược với vẻ lạnh lẽo của Yến Tư Thành, Lý Viện Viện có vẻ điềm đạm hơn: "Tôi thấy bây giờ tôi rất đẹp." Nàng cười tới là ung dung: "Tôi rất hài lòng với cơ thể mình."
Chàng trai ngẩn ngơ nhìn bóng dáng hai người đi xa: "Mẹ kiếp, lần đầu mới thấy một cô béo lại tự nhận mình là đẹp... Tự tin thế nhỉ?"
Về tới nhà, Lý Viện Viện vứt tờ quảng cáo xuống bàn, ngồi im nghiên cứu. Sau đó nhíu mày bảo: "Tư Thành, ngươi thấy cô ta đẹp không?"
Yến Tư Thành nghiêng người liếc: "Không bằng một phần vạn của công chúa."
Lý Viện Viện nhìn chằm chằm vào bức hình: "Không có dáng vẻ giàu sang phú quý, mặt gầy eo nhỏ, trông có vẻ khổ, chẳng đẹp tí nào." Nói rồi vo tờ giấy lại, ném vào thùng rác. Sau đó mở TV lên, im lặng ngồi xem.
Nhìn nam thanh nữ tú trong TV, Lý Viện Viện ngẫm lại những chuyện và lời nói gặp phải trong hai ngày qua.
Nàng hiểu ra rằng.
Thế giới này, đã không còn đề cao "béo mới là đẹp" như ở Đại Đường.