Triệu Yến trông như đã hoàn toàn mất đi sự sống. Đôi mắt cô ta trợn to, vết sẹo trên mặt trở nên rõ rệt hơn, thậm chí còn có thể thấy máu tươi đang rỉ ra từ vết thương. Toàn thân cô ta mang sắc trắng xám nhợt nhạt, hoàn toàn trái ngược với màu da hồng hào như người sống lúc trước. Màu trắng này rõ ràng không phải là màu của một người vừa mới chết.
Nhưng nói cô ta thật sự chết rồi thì cũng không đúng, thân quỷ của cô ta vẫn còn ở đây, rõ ràng chưa đến mức hồn phi phách tán.
Một con quỷ ngỡ rằng mình chết rồi, lại có thể biến thành bộ dạng này. Với phát hiện này, Cố Ỷ thật sự cảm thấy... thú vị.
Cô bước lại gần một chút, cúi người xuống quan sát kỹ hơn gương mặt của Triệu Yến. Gã thư sinh đeo kính rõ ràng không hài lòng với hành động của cô, lập tức siết chặt Triệu Yến trong vòng tay mình. Gương mặt của Triệu Yến áp vào ngực hắn, khiến Cố Ỷ không thể nhìn thấy rõ nữa. Nhưng những gì vừa thấy đã đủ để thoả mãn trí tò mò của cô, nên cô liền đứng thẳng dậy, nhún vai rồi cùng Khương Tố Ngôn lui sang một bên.
Lúc này, gã áo sơ mi sọc bước ra đứng giữa phòng. Trong khoảng thời gian qua, hành xử lý trí của hắn khiến hắn trở nên có uy tín. Gã mở miệng nói: "Cậu nên đặt cô ấy xuống trước đã, đừng làm rối hiện trường cái chết của Triệu Yến. Nếu có thể, cậu hãy kể rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."
Gã thư sinh đeo kính trừng mắt nhìn gã áo sọc đầy căm tức, hành động bắt hắn buông Triệu Yến ra khiến hắn không thể chấp nhận được. Nhưng Vương Tuyết lại dịu dàng lên tiếng: "Giờ điều quan trọng là tìm ra hung thủ để báo thù cho Triệu Yến. Chúng ta cần biết chuyện gì đã xảy ra."
Dưới lời khuyên của mọi người, cuối cùng gã thư sinh cũng đặt Triệu Yến xuống. Hắn cẩn thận đặt cô ta nằm ngay ngắn trên mặt đất, cởi áo vest của mình phủ lên người cô. Sau khi hắn rời khỏi, gã áo sọc còn vào nhà vệ sinh xem xét tình hình, Cố Ỷ cũng vào sau hắn một lượt.
Bên trong nhà vệ sinh sạch bóng, thậm chí trong thùng rác cũng chỉ có mảnh giấy mà Cố Ỷ đã dùng hồi sáng, ngoài ra chẳng có dấu vết nào khác.
Sau đó, cả nhóm quỷ rời khỏi phòng khách, đi theo gã áo sọc đến phòng ăn.
Đây là một chiếc bàn dài. Trừ hai ghế ở đầu và cuối bàn ra, còn lại mười chỗ ngồi, vừa khớp với số lượng quỷ đang có mặt.
Cố Ỷ chọn một chỗ tương đối khuất, ngồi xuống cùng Khương Tố Ngôn.
Sau khi tất cả ổn định, nữ quỷ vừa hét lên lúc nãy bắt đầu lải nhải kể lại những gì mình đã thấy: "Lúc đó tôi chỉ là muốn đi vệ sinh thôi. Trước đó tôi đã thấy Triệu Yến đi vào rồi, nhưng mãi chẳng thấy cô ấy ra. Tôi nhịn không nổi nữa nên mới đi gõ cửa. Chuyện này mọi người đều thấy mà. Tôi gõ rất lâu mà không ai trả lời, nên tôi thử vặn tay nắm cửa, không ngờ cửa mở ra được, rồi tôi thấy Triệu Yến đang nằm trên đất. Tôi tiến lại lay cô ấy, thì phát hiện cô ấy đã chết rồi. Tôi hoảng quá nên hét lên một tiếng. Sau đó chồng cô ấy liền chạy vào, chuyện tiếp theo mọi người đều đã thấy rồi."
Cô ta có vẻ sợ mình bị xem là hung thủ, hoặc bị nghi là "quỷ", liền vội vàng quay sang đám quỷ nam để cầu xin: "Họ đều có mặt lúc đó! Từ lúc tôi vào đến lúc hét lên, rồi chồng cô ấy chạy đến, tất cả chưa đến một phút! Không thể nào là tôi ra tay được!"
Theo lẽ thường, đúng là như vậy. Một người rất khó có thể trong vòng chưa đầy ba mươi giây giết người mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhưng, đây là quỷ mà.
Cố Ỷ nheo mắt lại. Một lời khai tưởng như hoàn hảo trong mắt người thường, nhưng với cô thì toàn là lỗ hổng.
Muốn đi vệ sinh? Nhịn không nổi nữa? Đùa gì vậy chứ? Cô chú đều là quỷ đấy, một con quỷ thì làm sao lại muốn đi vệ sinh, làm gì có chuyện "nhịn không nổi"? Lý do duy nhất hợp lý chính là: nữ quỷ đó đã nhận ra bản thân là quỷ, và cô ta đã nhắm vào Triệu Yến, người đang đơn độc trong nhà vệ sinh, rồi ra tay trong lúc đối phương mất cảnh giác.
Là một con quỷ, cô ta ra tay cực nhanh và không để lại dấu vết nào. Ra tay ngay dưới mí mắt mọi người, rồi lại tạo ra được chứng cứ ngoại phạm cho bản thân.
Mấy gã quỷ nam như gã mặc đồ thể thao thì đứng ra làm chứng cho nữ quỷ đó. Bọn họ gật đầu nói rằng lúc nữ quỷ đó đi vào, bọn họ đều đang nhìn thấy, chưa đến bao lâu sau thì Triệu Yến đã bị giết. Họ cũng nói rõ: đúng là Triệu Yến vào nhà vệ sinh rất lâu, còn nữ quỷ kia thì vì nhịn quá nên mới đi gõ cửa.
Sắc mặt nữ quỷ ấy nhanh chóng thả lỏng, trên mặt thậm chí vừa hiện ra một nụ cười nhẹ, nhưng đã bị gã áo sơ mi sọc cắt ngang: "Chưa chắc đâu."
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ quỷ khiến nét mặt cô ta cứng lại, lộ rõ sự bối rối.
"Không chắc hung thủ là người, mà có thể là một con quỷ. Chúng ta là người – thì đúng là khó ra tay mà không để lại dấu vết. Nhưng nếu cô ta chính là quỷ thì sao? Cô ta sẽ ra tay bằng cách nào, chúng ta không thể đoán được. Biết đâu giết người trong vòng một phút là hoàn toàn có thể."
Nghe đến đây, nữ quỷ rõ ràng không giữ nổi bình tĩnh nữa, bắt đầu hoảng. Cô ta lập tức đứng bật dậy, tay chống lên bàn, trừng mắt nhìn gã áo sọc: "Cậu lấy gì ra mà nói tôi như thế?! Tôi chỉ là đi vệ sinh thôi mà! Nếu chỉ vì thế mà bị cậu vu oan, vậy thì tôi cũng có thể nói: tất cả mọi người ở đây đều có thể là quỷ! Biết đâu còn có thể giết người từ xa! Mấy người lúc nãy ở tầng hai, ai mà biết được mấy người làm gì?!"
Nữ quỷ tức tối phản bác, nhưng nói năng lộn xộn, chẳng có kết cấu hay lý lẽ gì. So với lập luận có lý có lẽ của gã áo sọc thì hoàn toàn không có sức thuyết phục. Ngay cả gã thư sinh đeo kính cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, hắn có vẻ cũng tin vào suy luận của gã áo sọc hơn.
Cố Ỷ vẫn ở một bên lặng lẽ nghe từ đầu đến giờ, lúc này không nhịn được mà đâm một nhát nhẹ: "Cô ấy nói cũng không sai mà. Ai biết được quỷ giết người bằng cách nào? Biết đâu thật sự có thể giết người từ xa cũng nên."
Giọng của Cố Ỷ lạnh nhạt, lời cô khiến cả gã áo sọc cũng nhíu mày lại, ánh mắt dừng trên người cô như thể đang không hiểu vì sao cô lại bênh vực như thế.
Vì rõ ràng, bốn người bọn họ đều từng lên tầng hai, trong mắt những người còn lại, họ là một phe, ít nhất là cùng có khả năng phạm tội như nhau. Mà nếu lập luận "giết người từ xa" này được thừa nhận, thì cả bốn người đều sẽ bị nghi ngờ như nhau.
Một hành động "hại người mà chẳng ích ta", gã áo sọc thật sự không hiểu Cố Ỷ đang nghĩ gì.
Còn nữ quỷ kia, sau khi được một người đứng ra bênh vực, liền như người sắp chết đuối túm được cọng rơm cứu mạng. Cô ta liền lập tức phụ họa: "Đúng rồi đó! Ngay cả cháu nó còn biết nói vậy! Mấy người đều có khả năng như nhau!"
Ánh mắt hoài nghi của mọi người bắt đầu dừng lại trên bốn người họ, ai cũng bắt đầu dè chừng. Đến cả người cùng phe còn trở mặt, thì nghi ngờ gã áo sọc cũng chẳng oan uổng. Huống hồ, đúng như Cố Ỷ đã nói: không ai biết quỷ giết người bằng cách nào, khả năng giết người từ xa hoàn toàn không phải không thể.
Cả đám quỷ đều đã ở tầng một suốt thời gian đó, nên không có cơ hội ra tay. Ngoài họ ra, thì ai cũng đáng bị nghi.
Vương Tuyết thấy ngọn lửa nghi ngờ sắp cháy đến người mình thì không giữ được bình tĩnh nữa. Cô ta lập tức lấy bức thư mà trước đó đã đưa cho Cố Ỷ xem ra, đặt thẳng lên bàn.
Sự xuất hiện bất ngờ của bức thư lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Gã mặc đồ thể thao đưa tay kéo bức thư lại trước mặt, vừa lật ra xem vừa lẩm bẩm: "Viết cái gì thế này?"
Vương Tuyết nhẹ nhàng giải thích: "Đây là thứ bọn tôi tìm thấy ở tầng hai. Cô bé cũng có một bản, không biết nội dung có giống nhau không. Trong bản của bọn tôi có viết: chỉ cần thông qua bỏ phiếu, người bị nhiều người chỉ định là quỷ nhất sẽ bị loại khỏi cuộc chơi."
Mọi con quỷ đều nhìn sang gã mặc đồ thể thao. Hắn xem xong thư thì gật đầu, sau đó chuyền thư cho người kế tiếp. Tờ thư cứ thế được chuyền từ tay này sang tay khác, cuối cùng đến tay Cố Ỷ. Cô xem qua, phát hiện nội dung đúng như Vương Tuyết đã nói. Nhưng vấn đề là: tờ giấy này viết rất mập mờ, chỉ nói "sẽ bị loại khỏi cuộc chơi", không nói rõ bị loại xong sẽ ra sao.
Thế nhưng, Cố Ỷ và đám quỷ đều ngầm hiểu với nhau, rất có thể là sẽ chết.
Sau khi mọi người xem xong tờ giấy của Vương Tuyết, ánh mắt lại đổ dồn về phía Cố Ỷ. rõ ràng là họ muốn biết trong lá thư cô tìm được viết những gì. Cố Ỷ không do dự, cũng lấy lá thư ra đặt lên bàn. Cô không giống như Vương Tuyết, không nói nội dung trong đó là gì, mà chỉ để mọi người tự xem. Một vòng truyền tay nhau đọc xong, mọi người lập tức rút điện thoại ra kiểm tra thời gian.
Sau một loạt sự kiện vừa rồi, đã qua 12 giờ, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là tới giờ bỏ phiếu.
Lúc này, gã áo sơ mi sọc lại đứng dậy, là người đầu tiên tuyên bố người mình sẽ bỏ phiếu: "Lá phiếu này, tôi sẽ bầu cho cô ta."
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào nữ quỷ kia. Nữ quỷ giật mình, lo lắng nhìn quanh mặt từng người, thấy ai cũng lộ ra nét mặt khó đoán. Rõ ràng mọi người vẫn đang cân nhắc chưa có quyết định rõ ràng, nhưng việc gã áo sọc dám đứng ra định hướng lá phiếu đầu tiên lại khiến người ta nghiêng về hắn nhiều hơn. Trong trò "Ma Sói" mà không có cảnh sát hay tiên tri dẫn dắt, thì một người chơi thể hiện sự lý trí rõ ràng như hắn thường sẽ được số đông ủng hộ.
Là chồng của Triệu Yến, gã thư sinh đeo kính cũng nhanh chóng giơ tay lên: "Tôi cũng vậy, tôi sẽ bỏ phiếu cho cô ta."
Gã áo sọc đưa mắt nhìn đồng minh cũ - Vương Tuyết, cô ta thở dài: "Tôi nghĩ lúc này không nên chia phiếu ra, vì vậy tôi cũng sẽ... Haizz..."
Câu phía sau cô không nói trọn, nhưng ý đã quá rõ ràng, cũng bầu cho nữ quỷ kia.
Tổng cộng có mười phiếu, trừ nữ quỷ sẽ không bầu cho chính mình, còn lại chín phiếu, mà đã có ba phiếu hướng về cô ta, những người còn lại cũng đều tỏ thái độ nghi ngờ rõ ràng, tình hình đối với cô ta rất bất lợi.
Nữ quỷ hoàn toàn hoảng loạn: "Thật sự không phải tôi! Tôi không làm gì cả! Tôi không phải quỷ! So với tôi, bốn người kia càng đáng nghi hơn! Với lại, còn có cậu ta! Chính là chồng của Triệu Yến! Nhưng mà Triệu Yến trên mặt có vết sẹo lớn như vậy, còn rút khỏi giới giải trí, căn bản chẳng thể kiếm được tiền! Trong tình cảnh như vậy, cậu ta ra tay cũng là chuyện dễ hiểu! Hơn nữa lúc đó hai người họ cùng đi vệ sinh, chỉ là cậu ta rời khỏi giữa chừng! Chính cậu ta mới là hung thủ!"
Nhưng dù cô ta nói gì cũng đã vô ích. Nhìn thấy tình thế bất lợi, nữ quỷ còn muốn bỏ chạy, nhưng gã mặc đồ thể thao lực lưỡng lập tức ấn cô ta lại ghế. Không biết họ tìm đâu ra sợi dây thừng, trói chặt nữ quỷ vào ghế.
Nhìn hành động của bọn họ, Cố Ỷ cảm thấy như cả bọn đang phát điên, trong mắt còn ánh lên nét cuồng loạn. Nhưng đối với chính họ, họ lại cảm thấy mình đang làm đúng.
"Đing đoong!" Đồng hồ điểm một giờ đúng.
Rõ ràng mọi người vẫn luôn ngồi quanh bàn ăn, nhưng trước mặt mỗi người bỗng dưng xuất hiện một tờ giấy trắng và một cây bút.
Còn giữa bàn ăn nơi vốn đặt giỏ hoa, thì nay đã biến thành một hòm phiếu.
Mọi thứ xuất hiện quá đột ngột. Cố Ỷ cảm thấy chỉ vừa mới chớp mắt một cái, tất cả mọi thứ đã hiện ra ngay trước mắt.
Đồng nghĩa với việc: vòng bỏ phiếu đầu tiên — chính thức bắt đầu.