"Không hứng thú." Cố Ỷ đáp không chút do dự.
Đùa sao, cô là người phụ nữ đang nỗ lực trở thành Diêm Vương cơ mà, làm sao có thể hứng thú với mấy nghề bình thường nơi nhân gian chứ? Huống hồ, vừa rồi cô mới chỉ hé miệng là đã đòi hai mươi vạn, làm minh tinh có thể kiếm được nhiều đến vậy không... Hình như đúng là kiếm được thật. Cố Ỷ lắc lắc đầu, xua đi cám dỗ tiền tài trong đầu mình, cô tuyệt đối sẽ không bước chân vào giới giải trí. Nhỡ đâu bất cẩn trở thành kẻ thù của vạn người thì sao?
Cô nói dứt khoát như vậy, nhưng người đàn ông đeo kính lại cực kỳ lì lợm, thấy không xoay chuyển được Cố Ỷ thì liền quay sang nhìn Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ khẽ giật mình, cảm thấy không ổn, vì Khương Tố Ngôn mỗi lần xem phim truyền hình đều có vẻ rất hứng thú cứ như muốn thử, hơn nữa còn rất thích làm mấy chuyện lãng mạn.
Bao gồm nhưng không giới hạn giống như lúc thấy các cặp đôi người ta thân mật trong nhà ma, nàng cũng sẽ muốn thân mật ôm ôm ấp ấp với Cố Ỷ.
Quả nhiên, trên mặt Khương Tố Ngôn đã hiện ra vẻ dao động. Người đàn ông đeo kính tinh ranh lập tức nắm bắt điểm này: "Cô em xinh đẹp này, có hứng thú trở thành idol không?"
Giọng điệu của anh ta vô cùng dụ hoặc lòng quỷ, khiến đôi mắt tối đen của Khương Tố Ngôn cũng sáng lên không ít. Anh ta tưởng mình sắp thành công, ai ngờ câu hỏi đầu tiên của Khương Tố Ngôn lại làm anh ta suýt đập đầu vào đậu hũ: "Vậy ta có thể làm nữ chính không?"
Chưa kịp để gã trả lời, Cố Ỷ đã gật đầu cái rụp: "Tất nhiên rồi! Nhìn dáng vóc, khuôn mặt, khí chất của Ngôn Ngôn nhà chúng tôi xem, vai nữ chính phim cổ trang nào mà chị ấy không cân nổi chứ?"
Cô nói thật lòng đấy.
Dù sao thì mặt mũi của Khương Tố Ngôn đúng là cưng cưng như em bé, mềm mịn đến mức như bóp ra nước, kiểu ngọt ngào này đúng là vũ khí sát thương cao trong giới giải trí. Chỉ có điều lớp trang điểm kiểu "chết chóc" của nàng lại hơi kéo về hướng gothic lolita một chút.
*Gothic lolita: Vẻ ngoài dễ thương nhưng cool ngầu
Người đàn ông đeo kính liếc nhìn Cố Ỷ, nụ cười trên mặt bắt đầu có chút cứng đờ, một lúc sau mới gật đầu: "Chỉ cần có tôi làm bệ phóng, cô chắc chắn có thể làm nữ chính. Khuôn mặt này thật sự rất đẹp, hơn nữa nhìn là biết hoàn toàn tự nhiên! Dạng em gái ngọt ngào thế này mấy năm nay cực kỳ hot!"
Việc anh ta có thể nhìn ra nhan sắc thật sự của Khương Tố Ngôn đằng sau lớp "hóa trang dày cộp" quả là không đơn giản.
Nghe được mình có thể làm nữ chính, Khương Tố Ngôn càng vui hơn. Người đàn ông đeo kính cảm thấy mình sắp kéo được nàng về công ty rồi, nụ cười cũng bớt gượng gạo hơn. Nhưng ngay sau đó, Khương Tố Ngôn lại hỏi câu thứ hai. Nàng giơ tay chỉ về phía Cố Ỷ, móng tay dài chĩa thẳng: "Nàng ấy có thể làm nam chính không?"
Sắc mặt người đàn ông biến đổi. Anh ta nhìn Cố Ỷ, lại nhìn Khương Tố Ngôn, trong đầu dần dần hình thành một suy nghĩ: "Hai người.. không phải là les đấy chứ?"
Đây là lần đầu tiên Cố Ỷ nghe thấy từ này. "Les" là một cách gọi khá cũ, giờ nhiều người quen dùng từ "bách hợp" hay "bé liên" hơn. Từ cổ lỗ sĩ này khiến cô thoáng chốc không phản ứng kịp. Nhưng đồng chí Khương Tố Ngôn – một Quỷ Vương ngàn năm nghiện lướt mạng thì phản ứng cực nhanh: "Ừm, chúng ta là một cặp."
Người đàn ông đeo kính thấy tình hình hơi rắc rối. Dù gì hiện tại cũng không còn mấy ai thích xem phim "nữ đóng vai nam", mà cho dù có thì cũng không thể có yếu tố bách hợp.
"Thế thì không được đâu, không qua kiểm duyệt được."
...Anh ta thế mà thật sự suy nghĩ nghiêm túc luôn kìa, Cố Ỷ còn thấy sốc.
"Vậy à..." Khương Tố Ngôn hơi ỉu xìu, nếu có đuôi chắc đuôi cũng cụp xuống rồi. Không biết có phải do ảo giác của Cố Ỷ không, nhưng sau khi trở về từ từ đường nhà họ Cố, biểu cảm của Khương Tố Ngôn dường như đã trở nên sống động hoạt bát hơn hẳn.
Người quản lý gãi đầu: "Nhưng giờ trong phim cũng có vài cảnh bách hợp lấp lửng mà. Nếu hai cô đảm bảo không bị paparazzi chụp được thì cũng không hẳn là không thể ký hợp đồng."
Khoan đã, sao lại thành ra "có thể miễn cưỡng ký hợp đồng" rồi?
Cố Ỷ lập tức cảnh giác, định kéo Khương Tố Ngôn lại không cho nói tiếp, thì đã nghe nàng nghiêm túc đáp: "Không được, bọn ta kết hôn rồi, không thể làm người yêu ngầm. Cho dù bước vào giới giải trí, cũng phải quang minh chính đại, công khai ân ái đàng hoàng!"
Câu này làm Cố Ỷ vui hơn hẳn. Cô đứng bên cạnh gật gật đầu theo. Người đàn ông đeo kính cảm thấy việc lúc trước mình ngăn hai người lại đúng là hơi dở hơi, nhưng nhìn gương mặt của hai người, lại cảm thấy để lỡ thế này thật quá đáng tiếc. Cuối cùng, anh ta đưa danh thiếp cho Khương Tố Ngôn, bảo nếu sau này chia tay với Cố Ỷ thì hãy đến tìm anh ta.
Lạy hồn, còn nguyền rủa người ta nữa cơ đấy!
"Ta sẽ không chia tay nàng ấy đâu." Tuy Khương Tố Ngôn nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy danh thiếp.
"Chị định làm gì vậy?" Cố Ỷ ngơ ra, còn Khương Tố Ngôn thì nhét danh thiếp vào túi mình: "Để lại cho mình một đường lui."
"Đường lui gì chứ?"
"Đường lui kiếm tiền." Khương Tố Ngôn nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng vào năng lực kiếm tiền nuôi gia đình của Cố Ỷ: "Nàng đòi thật sự quá ít. Tằng lão bản kia, ít nhất nàng phải đòi 50 vạn mới đúng, vậy mà nàng chỉ lấy có 20 vạn. Mua có một cây trâm phượng thôi mà ta cũng phải lựa chọn kỹ càng cả buổi trời, cuối cùng mới chọn cái chưa tới 4 vạn!"
Nuôi gia đình đúng là vất vả thật.
Cái trâm đó mà lại là 'đã được lựa chọn kỹ càng' rồi đấy!
Cố Ỷ bực bội bất bình, cô còn chẳng có cái trâm nào, vậy mà lại mua hoa tai cho Khương Tố Ngôn, đã thế còn bị chê là không có năng lực kiếm tiền! Cô giậm chân leo lên chiếc xe điện nhỏ, chuẩn bị chạy tiếp.
Khương Tố Ngôn nhanh chóng ngồi lên yên sau. Cố Ỷ bắt đầu tận tình khuyên nhủ bằng giọng điệu nghiêm túc: "Chị đừng để thế giới hoa lệ này làm mờ mắt, bây giờ người ta thích lừa mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp như chị lắm..." Nhưng vừa nói đến đây, cô lại thấy không đúng. Khương Tố Ngôn đâu có trẻ, cũng không còn là cô bé nữa. Cô đang nghĩ cách đổi cách diễn đạt thì Khương Tố Ngôn đã chen vào: "Ta biết mà, nhưng mà nhan sắc này, ta cũng đâu muốn có."
"Có ai lại không muốn mình xinh đẹp chứ?"
Cố Ỷ định cười cợt cho qua, ai ngờ Khương Tố Ngôn lại nói: "Bởi vì nhan sắc này là đặc trưng của người Ngũ Âm. Chỉ cần là người Ngũ Âm thì ai nấy đều xinh đẹp cả."
Cố Ỷ nghẹn lời. Cô sững lại trong giây lát, rồi ngẫm nghĩ thật kỹ, nếu không phải đột biến gen thì bố mẹ cô đúng là không thể sinh ra một đứa con gái đẹp đến vậy. Cô từng xem ảnh hồi trẻ của bố mẹ mình, mẹ cô hồi đó cũng tạm coi là một tiểu mỹ nhân, còn bà cô thì lắm lắm cũng chỉ gọi là chỉnh tề. Tính từ đời cô đổ lên mười tám đời tổ tiên, không ai từng có nhan sắc như vậy. Không trách cô tự luyến, với khuôn mặt thế này, ở thời cổ đại thì cũng được tính là khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân.
Khương Tố Ngôn cũng đẹp, nhưng mẹ nàng vốn đã là đại mỹ nhân, nên trước giờ Cố Ỷ không nghĩ đến chuyện người Ngũ Âm kia. Giờ Khương Tố Ngôn nhắc tới, cô mới hiểu nguyên do.
Vẻ ngoài trời cho này không phải tự nhiên mà có, như người ta vẫn nói hồng nhan bạc mệnh, nhan sắc trời ban, kỳ thực lại là định mệnh bi thương ngầm định sẵn.
Ở thời xưa, vẻ đẹp chính là tội lỗi bẩm sinh của phụ nữ. Những người con gái quá xinh đẹp thì số mệnh thường chẳng tốt lành.
Trời cao đúng là đã dốc hết tâm tư để khiến người mang mệnh Ngũ Âm chết sớm.
Có lẽ vì sợ con gái gặp chuyện, ba mẹ Cố Ỷ mới gửi cô đi học đủ loại kỹ năng từ sớm, để cô có khả năng tự bảo vệ mình. May mà xã hội hiện đại an toàn hơn nhiều, chỉ cần đừng chọc nhầm kẻ bất cần đời, thì mạng sống của cô vẫn được bảo toàn.
Nhưng Cố Ỷ lại là người vô tư, chẳng mấy chốc đã cười toe toét: "Đã là trời ban thì thôi, ít nhất cũng được khuôn mặt xinh đẹp. Nếu em mà xấu, đứng cạnh chị mắc công tự ti."
Vừa dứt lời, hai người đã tới trước cửa nhà ông chủ Tằng.
Cô thấy một người phụ nữ dáng cao dong dỏng yêu kiều đứng trước cửa. Cố Ỷ dừng xe lại, thấy người phụ nữ ấy tiến lại gần. Mới vừa nói chuyện về những cô gái xinh đẹp, trước mắt chính là một ví dụ.
Cô ta nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi, dung mạo rực rỡ, đầy đặn quyến rũ, còn toát ra khí chất của phụ nữ trưởng thành. Chỉ là dạo này có vẻ có chuyện phiền lòng, khiến lông mày lúc nào cũng nhíu chặt.
Không hiểu sao, khi thấy một cô gái đẹp như vậy lại kết hôn với ông chủ Tằng đầu hói bụng phệ, Cố Ỷ cảm thấy thật uổng phí.
Nhưng đó là lựa chọn của người ta, cô cũng chẳng có gì để nói.
Cô nở nụ cười với người phụ nữ: "Cô là bà Tằng phải không? Tôi được ông Tằng mời đến bắt ma, làm phiền cô..."
Còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy bà Tằng sải bước tiến đến trước mặt cô, giơ tay lên định tát một cái. Ý đồ cho Cố Ỷ một bạt tai rõ rành rành.
Bình thường với tốc độ này, Cố Ỷ chắc chắn tránh được. Nhưng lúc này cô vừa mới xuống khỏi xe điện, đang cúi người định chống chân xe xuống, tay vẫn còn vịn trên tay lái, hoàn toàn không có cách nào tránh được cú tát này.
Lúc này, Cố Ỷ chỉ nghĩ: May mà mình đội mũ bảo hiểm, cú này chắc không đau đâu!
Nhưng Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh cô, làm sao có thể để cô bị đánh được?
Tay người phụ nữ còn chưa kịp vung xuống thì đã bị Khương Tố Ngôn chộp lấy cổ tay.
Cố Ỷ thấy sắc mặt của người phụ nữ kia thay đổi đột ngột, không cần nghĩ cũng biết đau đến mức nào.
Cố Ỷ chống xe xong, thấy bà Tằng ôm lấy cổ tay lùi sang bên, nước mắt muốn trào ra, không nhịn được mà hỏi: "Bà Tằng, cô muốn làm gì vậy?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, bà Tằng liền nghiến răng ken két: "Cô còn hỏi tôi làm gì à? Hai người các cô đến tận cửa thế này mà không biết xấu hổ à? Tới để thị uy giành chồng sao?! Hay thật đấy, tôi theo ông ấy bao nhiêu năm, ai ngờ ông ta lại ra ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ, giờ còn dẫn về tận cửa múa may trước mặt chính thất! Hai người đúng là vô liêm sỉ, lại dám đến tận đây mà diễn trò!"
Cố Ỷ không nhịn được đưa tay ôm trán, cái gì thế này, loạn hết cả lên rồi.
"Để tôi giải thích..."
"Giải thích?! Có gì đáng giải thích chứ! Hai người bắt nạt một mình tôi thì giỏi lắm đấy! Tôi sẽ gọi người tới ngay bây giờ! Cho mọi người thấy rõ bộ mặt của hai con hồ ly tinh các người..."
Bà Tằng còn chưa chửi xong, đã thấy cô gái nhỏ cầm ô bên cạnh bước đến trước mặt mình. Móng tay sơn đen của cô ta dừng lại ngay giữa trán bà Tằng, dù không nói câu nào, nhưng bà Tằng vẫn đọc được rõ ràng từ khuôn mặt ấy một thông điệp: "Bà nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ xé cái mặt bà ra."
Thấy vợ mình đè ép được vợ ông chủ Tằng, Cố Ỷ mệt mỏi nói: "Vậy hay là tôi khỏi giải thích luôn nhé?"
Bà Tằng nhìn móng tay đen ngay trước ấn đường mình, nuốt nước bọt. Rõ ràng chỉ là một bộ móng tay thôi, không hiểu sao lại mang đến cảm giác áp lực kinh khủng như vậy. Cuối cùng, bà đành phải thỏa hiệp: "Cô... cô giải thích đi..."
Thấy bà Tằng đã bình tĩnh lại, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cùng đưa bà ta vào căn biệt thự lớn nhà họ Tằng. Vừa vào cửa, Cố Ỷ đã quét mắt nhìn quanh, không phải để xem nội thất nhà giàu phô trương thế nào, mà là để xem có ma hay không.
Con ma kia chạy rất nhanh, chắc đã cảm nhận được sự hiện diện của Khương Tố Ngôn nên đã chuồn khỏi biệt thự.
Nhưng không sao, bây giờ trình độ của Cố Ỷ đã cao hơn xưa, dùng pháp thuật có thể dễ dàng truy ra tung tích. Trong biệt thự quả thực có dấu vết của ma quỷ, chuyện này là không thể nghi ngờ.
Điều duy nhất khiến người ta chú ý là... tại sao bà Tằng lại có vẻ hoàn toàn không biết gì về chuyện có ma?
Sau khi Cố Ỷ giải thích sơ qua tình hình, bà Tằng mới bừng tỉnh, vẻ mặt còn chưa hết sợ, nhìn Khương Tố Ngôn đầy dè chừng rồi mới đập tay lên ngực: "Thì ra lão Tằng nói thật... Tôi thấy mấy hôm nay ông ấy cứ viện cớ này nọ để ra ngoài, cứ tưởng ông ấy có bồ thật chứ."
Lời tác giả:
Cố Ỷ: Chị lại dám nghi ngờ năng lực kiếm tiền của em à!?
Khương Tố Ngôn: Không nên nghi ngờ sao?
Cố Ỷ: ...