Hành động của cô đổi lấy là nụ hôn như mưa rền gió dữ của Mục Cẩn, bàn tay anh bắt đầu không yên phận, chu du khắp người cô, anh đưa tay cởi bỏ cúc áo của áo sơ mi dài cô đang mặc, thò tay vào bên trong, như là cảm thấy được gì, anh rời khỏi môi cô, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Không nhìn thì thôi, khi nhìn thấy thứ cô mặc bên trong, đội mắt anh trở nên sâu thẳm, anh đưa tay bóp mạnh bầu ngực trắng noãn của cô, vươn lưỡi liếʍ láp cái tai nhỏ mẫn cảm kia:” Nội y tình thú, hửm!”
Đỗ mạn Linh đỏ mặt, không để cho cô nói gì nhiều, mục Cẩn liền bắt đầu tấn công mãnh liệt, độngn tác của anh dồn dập, mạnh mẽ, hôm nay anh, đặc biệt hưng phấn.
Đỗ mạn Linh bị anh hôn cho thần hồn điên đảo, nhưng lí trí của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô biết bọn họ đang ở chỗ nào, vì vậy yếu ớt nói:” KHông được….đây…đây là…..ưm……a…..sân ….a….sân thượng.”
Thứ cứng rắn của anh đã để tại nơi mềm mại của anh, nghe thấy giọng nói của cô, anh chỉ trượt ở ngoài một tý, sau đó thẳng tắp tiến vào, giọng nói anh khàn khàn đầy gợi cảm:”Thì sao!” sau đó là những đợt ra vào mãnh liệt như sóng trào.
Sự điên cuồng của Mục Cẩn, chỉ mới bắt đầu.
*-*
-“Ừm, em biết rồi, em mua xong sẽ về ngay!” – Đỗ Mạn Linh cất di động vào trong túi, anh càng ngày càng giống mấy bà thím, cô chỉ đi có một lúc thôi mà anh đã gọi điện không biết bao nhiêu lần.
Đưa tay lấy một cái bắp cải tươi ngon, bỏ vào giỏ. Để xem, tôm, sò, mực, thịt bò, nấm, bắp cải,…cũng gần đầy đủn hết rồi. Mấy bữa nay trời bắt đầu vào đông, khí hậu lạnh hơn, nên cô quyết định sẽ nấu lẩu.
Cứ nghĩ đến cảnh tượng nồi lẩu sôi ùng ục cùng với những miếng thịt thơm ngon, nước lèo ngon ngọt, cay cay, nước miếng của cô lại ứa ra. Nhanh tay chọn những thứ còn thiếu, sau đó đi tính tiền.
Vừa tính tiền xong, đang chuẩn bị gọi cho anh lái xe, thì một người đi tới chặn trước mặt cô.
-Tiểu Linh! Cuối cùng cũng gặp được em, hiện giờ em đang ở đâu, sao anh không thể tra được chỗ ở của em.”
Đỗ Mạn Linh nhìn người đàn ông trước mặt, mày hơi nhíu, dùng sức bỏ đi bàn tay đang nắm lấy mình ra, lùi ra sau một bước. Lúc này mới cất tiếng trả lời:
-“Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết anh, mời anh tránh đường đi cho.” – Cô nhớ người này, nhớ luôn cả cô gái đi cùng anh ta lẫn tình cảnh ngày hôm đó, điều này khiến cho cô không muốn nói thêm một lời với anh ta.
Tĩnh Huy nhanh chóng cản cô lại một lần nữa, nắm chặt cánh tay cô, lần này anh dùng sức để cho cô không thể chống cự.:
-“Tiểu Linh, vì sao lại đối với anh xa lạ như vậy, làm sao em có thể không biết anh, anh là bạn trai của em mà, chúng ta là người yêu của nhau.”
Vài lần cố gắng nhưng không thể thoát khỏi anh ta, Đỗ Mạn Linh nhăn mày sâu hơn, khó chịu mở miệng:
-‘Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh, cho dù biết, thì hiện tại cũng không nhớ nổi, hơn nữa, nếu tôi không lầm thì, anh còn có một vị hôn thê không phải sao.”
-“ Cái gì mà không thể nhớ nổi, tiểu Linh, em đang nói gì vậy. Chuyện anh và Thi Mạn, em đừng hiểu lầm, anh cũng không muốn đính hôn cùng cô tas, nhưng anh không còn cách nào khác, nếu như anh không cùng cô ta đính hôn, hợp tác của hai nhà sẽ không thể tiếp tục được nữa. Tiểu Linh đừng giận anh, em chờ anh một lúc, chỉ cần lần hợp tác này xong xuôi, anh sẽ tìm cách hủy bỏ đính hôn, có được không.”
Đỗ Mạn Linh nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt. Anh ta chỉ khoảng 24, 25 tuổi, vẫn còn trẻ, không có sự thành thục như Mục Cẩn, đôi mắt anh nhìn cô hiện tại, rất quen thuộc, một hình ảnh mơ hồ hiện ra trước mắt cô.
Một người thanh niên, đang cầm tay cô, cũng nhìn cô y như vậy, cũng nói cho cô những lời giống như vậy, cũng bảo cô hãy chờ anh ta. Những hình ảnh rất mờ ảo, hiện lên rồi lại biến mất, khiến cô hơi choáng một chút.
Nhìn người trước mắt vẫn đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, cô hơi không xác định hỏi:
-“Tĩnh..Huy!”