Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Trong lòng Trương Hồng Nghĩa đang nghĩ chuyện mờ ám lại bị Bách Hợp quát nên giật mình, tay run lên lược cầm trong tay rơi xuống giường, hắn cuống lên nắm chặt trong tay, giống như sợ bí mật trong lòng bị người biết, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, quả thực có thể so với lúc đánh nhau bị người ta bao vây, sắc mặt hắn trướng đến đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận, kêu lên:
“Quản ta làm gì! Chuyện của nam nhân, ngươi không được hỏi!” Mặc dù hắn to giọng nhưng trong giọng nói lộ ra chột dạ đến bản thân Trương Hồng Nghĩa đều có thể nghe ra, rất sợ Bách Hợp hỏi tới, nên vội nói: “Được rồi được rồi, ngươi không ngủ, ta còn phải ngủ!” Nhìn hắn giống như núi nhỏ núp trong chăn, từ góc độ Bách Hợp nhìn sang, một đầu tóc xù, tóc thường xuyên không gội, trong trí nhớ cuả Chu Bách Hợp hắn luôn có bộ dạng lôi thôi như vậy, nhưng không biết tại sao, lúc này phối hợp với bộ dạng chột dạ kia của hắn thì trông càng buồn cười.
Dưới ánh chập chờn mờ ảo, mới bắt đầu Trương Hồng Nghĩa còn chưa buồn ngủ, nhưng bởi vì trong phòng nhiều thêm một người thêm một ngọn đèn,không biết tại sao bộ dáng lúc Bách Hợp thêu thùa may vá lại làm cho lòng hắn an bình đến thế, một đại nam nhân như hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất cho dù có chết cũng không sợ, nhưng bây giờ một nam nhân như hắn, lại phải cần một nữ nhân đem đến cho hắn cảm giác an bình, hắn không biết mình ngủ lúc nào, buổi sáng khi tỉnh lại, bình thường Bách Hợp sẽ dậy muộn hơn hắn, nhưng hôm nay lúc hắn vừa dậy thì cô xoa xoa mắt cũng dậy theo.
“Ngủ tiếp đi, sớm như vậy, ngươi dậy làm gì?” Buổi sáng trời rất lạnh sương mù nhiều, Trương Hồng Nghĩa thân thể khỏe mạnh, buổi tối lúc ngủ đắp chăn mỏng hắn cũng có thể ngủ được, nhưng Bách Hợp không giống vậy, lúc cô đứng dậy người run lên cầm cập, một mặt hà hơi vào hai lòng bàn tay, một mặt giậm chân, lúc Trương Hồng Nghĩa bảo cô ngủ. Cô lắc lắc đầu: “Ta dậy đun chút nước.”
Trương Hồng Nghĩa vừa nghe lời này. Chỉ cho là cô muốn cho đun nước rửa mặt mình, hắn nhịn không được cười ‘Hắc hắc’, giơ tay lên gãi đầu:
“Đun nước làm gì? Nữ nhân chính là phiền phức, ngươi ngủ đi. Ta lấy chút lạnh rửa mặt là được rồi.Với thân thể kia của ngươi nếu như bị nhiễm lạnh,ta lại còn phải hầu hạ ngươi.” Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng mông lung chiếu qua cửa sổ ở mái nhà rơi vào trên người hắn.Thân ảnh cao lớn như tượng sắt của hắn, đem tia sáng chặn lại.
Đêm qua Bách Hợp đã vá xong áo cho hắn bây giờ đang để ở bên cạnh ngăn tủ, hắn cẩn thận từng li từng tí giơ tay sờ, như sợ mình sờ sẽ làm hỏng y phục mất vậy, biểu tình nhìn rất thành kính, ánh mắt lộ ra chút ngây ngốc. Hắn vuốt vuốt y phục, rất muốn mặc, lại có một chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn là Bách Hợp nhìn hắn ngáp một cái:
“Ngươi mặc vào xem có vừa người không, ta đã sửa dưới nách cùng eo một chút.”
Kỳ thực tối hôm qua sửa y phục cũng không tốn thời gian lắm, phiền toái nhất chính là Bách Hợp chú ý tới thân hình cao lớn của Trương Hồng Nghĩa, bộ y phục này hẳn đã mua từ lâu rồi, lúc hắn mặc lên người nhìn có chút nhỏ, lúc giơ tay lên hoặc hoạt động mạnh một chút, rất dễ bị rách. Áo quá nhỏ, thứ nhất hắn mặc không thoải mái, thứ hai cô sửa lại cũng dễ, vì vậy Bách Hợp giúp hắn may áo rộng ra một chút rồi vá một ít vải vụn thêm vào, lại lấy vải dư may chỗ eo rộng ra, làm cái này tốn mọt chút thời gian, cho nên khi trời gần sáng cô mới đi ngủ.
Lúc này Bách Hợp bảo Trương Hồng Nghĩa thử, Trương Hồng Nghĩa nghe lời ‘Ai’ một tiếng rồi mặc quần áo vào người mình, hắn vừa mặc vào, liền cảm giác được y phục có chỗ khác. Trước kia nơi nách và thắt lưng có chút chặt, nhưng bây giờ rất rộng rãi, hắn thử nâng nâng cánh tay, không còn căng lên giống như trước, hắn sững sờ một chút, đưa tay sờ sờ y phục của mình, cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Còn chưa từng có người nào chú ý tới hắn giống như Bách Hợp, cũng không phải là Trương Hồng Nghĩa không xuất chúng, mặc dù hắn không có xuất thân cao quý, cũng không có vẻ ngoài anh tuấn, càng không có một bụng thơ văn, bề ngoài của hắn rất dọa người, từ nhỏ đến lớn người sợ hắn rất nhiều, bình thường ở trong đám người, hắn là người nổi bật nhất, từ nhỏ đến lớn hắn luôn là thủ lĩnh, khi người ta nghĩ đến hắn, đầu tiên là thấy hắn cường tráng cùng hung hãn, lúc hàng xóm láng giềng nghĩ đến hắn, đầu tiên nghĩ đến là quả đấm cùng giọng nói oang oang của hắn, lúc các huynh đệ nghĩ đến hắn, thích tính tình thẳng thắn nghĩa khí của hắn, lúc uống rượu cho tới bây giờ hắn đều trả tiền, cho dù là lúc cha mẹ hắn qua đời hắn cũng đủ cường đại để sống tốt tại cái đất doanh châu này.
Không có người giống như Bách Hợp, chú ý tới y phục của hắn bị chặt,một đại nam nhân như hắn, không giỏi may vá, y phục bị chặt cũng ngại sửa lại, lại không có bạc để mua cái mới cố gắng kéo lỏng áo ra, thời gian lâu dài nhân gia liền cho rằng hắn không có gì phải lo, đại gia với hắn ấn tượng càng không xong.
Mọi người chỉ biết hắn mặc y phục không chỉnh tề, làm người thật đáng sợ, không ai quan tâm đến thật ra là do y phục của hắn không vừa người, chính hắn cơ hồ cũng quên mất việc này, thế nhưng Bách Hợp lại chú ý tới, hơn nữa cô một câu cũng không nói, cứ như vậy sửa y phục cho mình.
Trương Hồng Nghĩa quay lưng lại, ánh mắt tìm tòi, hai mắt Bách Hợp híp lại còn chưa có tỉnh ngủ hẳn,nhìn không rõ thần sắc trên mặt hắn, cô còn chưa được tỉnh ngủ, ngáp một cái, gần đây không có thời gian luyện tinh thần luyện thể thuật, thời gian Trương Hồng Nghĩa ở nhà rất nhiều, không giống với tình tiết trong truyện hắn mỗi ngày đều ra cửa cùng các huynh đệ uống rượu đến buổi chiều, buổi tối còn phải đi ra ngoài uống mấy lần, bây giờ buổi sáng hắn bán xong thịt heo liền trở về, cũng không dừng bên ngoài, bởi vậy khi hắn trở về Bách Hợp còn chưa luyện xong một bộ thuật tinh thần luyện thể thuật, cho nên không tiến triển được bao nhiêu,tối đa chỉ có thể làm cho thân thể tốt hơn một chút mà thôi.
Bởi vậy cô còn sợ lạnh, lúc kéo chăn ra, khí lạnh buổi sáng phả lên người, cô ôm vai xuống giường, Trương Hồng Nghĩa nhìn thấy, liền trách cô:
“Ta đã nói ngươi không cần phải dậy, lại không nghe lời, có người vợ nào giống như ngươi không.” Bách Hợp không để ý tới hắn, chỉ phân phó hắn đem hai bó củi đến, hắn còn có chút luyến tiếc bộ y phục mới may của mình, thấy cô bướng bỉnh, đành phải lấy áo khoác vào rồi đi ra ngoài, một lúc sau hắn liền ôm một bó củi lớn tiến vào, Bách Hợp đã chùi nồi sạch sẽ, lấy một nồi nước đầy bắc trên bếp rồi.
“Sao phải đun nhiều nước như vậy?” nước trong vại đã bị múc đến đáy, Trương Hồng Nghĩa nhìn nhìn, lấy thùng đi múc hai thùng nước lúc về nước trong nồi đã sôi rồi, hắn múc ra một thùng nước nóng, Bách Hợp ra hiệu hắn đem ra ngoài, hắn nghe lời làm theo,còn chưa hiểu ra sao, Bách Hợp bưng ghế ra, đặt mông ngồi lên, ra hiệu hắn ngồi xổm người xuống.
Hắn thành thành thật thật ngồi xuống, cái tư thế này cách Bách Hợp rất gần, hắn có thể nhìn thấy hai cái chân nhỏ của cô để bên ghế, đôi chân nhỏ dưới váy kia chỉ dài bằng sải tay của mình, cho dù chỉ đi một đôi giày vải cũ, nhưng vẫn rất đẹp.
Giờ khắc này Trương Hồng Nghĩa đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, cô vốn xuất thân hậu phủ, mình căn bản không xứng với cô,đôi chân này của cô không nên đi một đôi giày như thế, nếu như cô đi giày như những phụ nhân trong thành kia thì nhất định cô không thua kém bất cứ người nào, lúc đầu hắn còn kêu gào trước mặt cô, nói sẽ không để cô kém hơn so với những người khác, nhưng trên thực tế cô đi theo mình, cô ăn không nhiều,mặc không có mặc bao nhiêu, tuy cô luôn nói không lấy hắn nhưng lại thay hắn làm cơm vá y phục…
Trương Hồng Nghĩa do dự, trong miệng thì thầm: “Mới sáng sớm, còn không chịu an phận, còn lăn qua lăn lại không để người ta được yên, ta còn phải ra ngoài giết heo, nữ nhân các ngươi thật phiền phức nhiều chuyện.” trong miệng hắn không chịu thua nói, trên thực tế lại làm theo lời Bách Hợp ngồi xổm xuống, hắn nửa điểm không tình nguyện cũng không có, lúc hắn nhìn như không kiên nhẫn nói lời này, trong mắt của hắn thậm chí còn mang theo ý cười.
Bách Hợp ngồi ở trên ghế, giơ tay muốn gỡ khắn vuông trên đầu hắn xuống, hắn vô ý muốn trốn, Bách Hợp nâng lên tay ‘bốp’ một tiếng lên trán hắn, “Đừng tránh.” động tác này cô đánh thật trôi chảy, mặt Trương Hồng Nghĩa đỏ rần, hắn chỉ cảm thấy lúc trán mình bị cô đụng tới, giống như đụng phải bông mềm mại, bàn tay lạnh lẽo kia, càng lộ ra sự non mềm của lòng bàn tay thiếu nữ.
Mấy ngày nay cô nấu cơm làm việc nên tay thô một chút,nhưng đem so sánh với hắn thì vẫn mịn màng hơn nhiều, trong lúc nhất thời tâm thần hắn dập dờn, lại không kịp phản ứng cô là đang đánh mình, ngược lại tim thoáng cái liền đập liên hồi, cái loại đó xúc cảm theo Bách Hợp rút tay ra, dường như còn lưu lại ở trên trán hắn hắn, hắn giơ tay bưng đầu, giống như là muốn đem loại cảm giác này lưu lại, thật lâu đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó,mặt đỏ bừng lên:
“Ngươi cái bà nương này, thật không biết xấu hổ!”
“Xấu hổ cái gì xấu hổ? Xấu hổ cái gì xấu hổ?” Hắn ngồi xổm ở trước mặt mình, vừa lúc Bách Hợp giơ tay lên túm tai hắn, túm làm cho hắn ôi ôi kêu đau, lại không dám trốn, Bách Hợp thuận tay lôi tóc hắn, đem khăn trên đầu của hắn kéo xuống, tóc lộn xộn bên trong liền xõa ra: “Lần trước ngươi kéo nhiều tóc ta xuống như vậy, giờ ta chỉ gãi đầu ngươi thôi, ngươi trốn cái gì, ngươi còn sợ ta ăn ngươi sao?”
Tóc hắn giờ đã cứng thành một đoàn,không biết bao lâu rồi chưa gội, Bách Hợp vỗ đầu hắn, ra hiệu hắn cúi đầu, dường như hắn ý thức được cái gì, ngạnh cổ không chịu, còn một bộ tráng sĩ không thể chịu nhục: “Muốn làm gì? Ta phải đi giết heo, lát nữa ra ngoài tóc tai bù xù,còn ra thể thống gì nữa? Ta cũng không nữ nhân mấy người, ta không muốn gội,đại trượng phu …” Trương Hồng Nghĩa nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cầm bầu nước lên, múc một bầu nước, ‘ào’ một tiếng liền đổ lên đầu hắn.
Beta: Sakura
Trong lòng Trương Hồng Nghĩa đang nghĩ chuyện mờ ám lại bị Bách Hợp quát nên giật mình, tay run lên lược cầm trong tay rơi xuống giường, hắn cuống lên nắm chặt trong tay, giống như sợ bí mật trong lòng bị người biết, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, quả thực có thể so với lúc đánh nhau bị người ta bao vây, sắc mặt hắn trướng đến đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận, kêu lên:
“Quản ta làm gì! Chuyện của nam nhân, ngươi không được hỏi!” Mặc dù hắn to giọng nhưng trong giọng nói lộ ra chột dạ đến bản thân Trương Hồng Nghĩa đều có thể nghe ra, rất sợ Bách Hợp hỏi tới, nên vội nói: “Được rồi được rồi, ngươi không ngủ, ta còn phải ngủ!” Nhìn hắn giống như núi nhỏ núp trong chăn, từ góc độ Bách Hợp nhìn sang, một đầu tóc xù, tóc thường xuyên không gội, trong trí nhớ cuả Chu Bách Hợp hắn luôn có bộ dạng lôi thôi như vậy, nhưng không biết tại sao, lúc này phối hợp với bộ dạng chột dạ kia của hắn thì trông càng buồn cười.
Dưới ánh chập chờn mờ ảo, mới bắt đầu Trương Hồng Nghĩa còn chưa buồn ngủ, nhưng bởi vì trong phòng nhiều thêm một người thêm một ngọn đèn,không biết tại sao bộ dáng lúc Bách Hợp thêu thùa may vá lại làm cho lòng hắn an bình đến thế, một đại nam nhân như hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất cho dù có chết cũng không sợ, nhưng bây giờ một nam nhân như hắn, lại phải cần một nữ nhân đem đến cho hắn cảm giác an bình, hắn không biết mình ngủ lúc nào, buổi sáng khi tỉnh lại, bình thường Bách Hợp sẽ dậy muộn hơn hắn, nhưng hôm nay lúc hắn vừa dậy thì cô xoa xoa mắt cũng dậy theo.
“Ngủ tiếp đi, sớm như vậy, ngươi dậy làm gì?” Buổi sáng trời rất lạnh sương mù nhiều, Trương Hồng Nghĩa thân thể khỏe mạnh, buổi tối lúc ngủ đắp chăn mỏng hắn cũng có thể ngủ được, nhưng Bách Hợp không giống vậy, lúc cô đứng dậy người run lên cầm cập, một mặt hà hơi vào hai lòng bàn tay, một mặt giậm chân, lúc Trương Hồng Nghĩa bảo cô ngủ. Cô lắc lắc đầu: “Ta dậy đun chút nước.”
Trương Hồng Nghĩa vừa nghe lời này. Chỉ cho là cô muốn cho đun nước rửa mặt mình, hắn nhịn không được cười ‘Hắc hắc’, giơ tay lên gãi đầu:
“Đun nước làm gì? Nữ nhân chính là phiền phức, ngươi ngủ đi. Ta lấy chút lạnh rửa mặt là được rồi.Với thân thể kia của ngươi nếu như bị nhiễm lạnh,ta lại còn phải hầu hạ ngươi.” Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng mông lung chiếu qua cửa sổ ở mái nhà rơi vào trên người hắn.Thân ảnh cao lớn như tượng sắt của hắn, đem tia sáng chặn lại.
Đêm qua Bách Hợp đã vá xong áo cho hắn bây giờ đang để ở bên cạnh ngăn tủ, hắn cẩn thận từng li từng tí giơ tay sờ, như sợ mình sờ sẽ làm hỏng y phục mất vậy, biểu tình nhìn rất thành kính, ánh mắt lộ ra chút ngây ngốc. Hắn vuốt vuốt y phục, rất muốn mặc, lại có một chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn là Bách Hợp nhìn hắn ngáp một cái:
“Ngươi mặc vào xem có vừa người không, ta đã sửa dưới nách cùng eo một chút.”
Kỳ thực tối hôm qua sửa y phục cũng không tốn thời gian lắm, phiền toái nhất chính là Bách Hợp chú ý tới thân hình cao lớn của Trương Hồng Nghĩa, bộ y phục này hẳn đã mua từ lâu rồi, lúc hắn mặc lên người nhìn có chút nhỏ, lúc giơ tay lên hoặc hoạt động mạnh một chút, rất dễ bị rách. Áo quá nhỏ, thứ nhất hắn mặc không thoải mái, thứ hai cô sửa lại cũng dễ, vì vậy Bách Hợp giúp hắn may áo rộng ra một chút rồi vá một ít vải vụn thêm vào, lại lấy vải dư may chỗ eo rộng ra, làm cái này tốn mọt chút thời gian, cho nên khi trời gần sáng cô mới đi ngủ.
Lúc này Bách Hợp bảo Trương Hồng Nghĩa thử, Trương Hồng Nghĩa nghe lời ‘Ai’ một tiếng rồi mặc quần áo vào người mình, hắn vừa mặc vào, liền cảm giác được y phục có chỗ khác. Trước kia nơi nách và thắt lưng có chút chặt, nhưng bây giờ rất rộng rãi, hắn thử nâng nâng cánh tay, không còn căng lên giống như trước, hắn sững sờ một chút, đưa tay sờ sờ y phục của mình, cúi thấp đầu, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Còn chưa từng có người nào chú ý tới hắn giống như Bách Hợp, cũng không phải là Trương Hồng Nghĩa không xuất chúng, mặc dù hắn không có xuất thân cao quý, cũng không có vẻ ngoài anh tuấn, càng không có một bụng thơ văn, bề ngoài của hắn rất dọa người, từ nhỏ đến lớn người sợ hắn rất nhiều, bình thường ở trong đám người, hắn là người nổi bật nhất, từ nhỏ đến lớn hắn luôn là thủ lĩnh, khi người ta nghĩ đến hắn, đầu tiên là thấy hắn cường tráng cùng hung hãn, lúc hàng xóm láng giềng nghĩ đến hắn, đầu tiên nghĩ đến là quả đấm cùng giọng nói oang oang của hắn, lúc các huynh đệ nghĩ đến hắn, thích tính tình thẳng thắn nghĩa khí của hắn, lúc uống rượu cho tới bây giờ hắn đều trả tiền, cho dù là lúc cha mẹ hắn qua đời hắn cũng đủ cường đại để sống tốt tại cái đất doanh châu này.
Không có người giống như Bách Hợp, chú ý tới y phục của hắn bị chặt,một đại nam nhân như hắn, không giỏi may vá, y phục bị chặt cũng ngại sửa lại, lại không có bạc để mua cái mới cố gắng kéo lỏng áo ra, thời gian lâu dài nhân gia liền cho rằng hắn không có gì phải lo, đại gia với hắn ấn tượng càng không xong.
Mọi người chỉ biết hắn mặc y phục không chỉnh tề, làm người thật đáng sợ, không ai quan tâm đến thật ra là do y phục của hắn không vừa người, chính hắn cơ hồ cũng quên mất việc này, thế nhưng Bách Hợp lại chú ý tới, hơn nữa cô một câu cũng không nói, cứ như vậy sửa y phục cho mình.
Trương Hồng Nghĩa quay lưng lại, ánh mắt tìm tòi, hai mắt Bách Hợp híp lại còn chưa có tỉnh ngủ hẳn,nhìn không rõ thần sắc trên mặt hắn, cô còn chưa được tỉnh ngủ, ngáp một cái, gần đây không có thời gian luyện tinh thần luyện thể thuật, thời gian Trương Hồng Nghĩa ở nhà rất nhiều, không giống với tình tiết trong truyện hắn mỗi ngày đều ra cửa cùng các huynh đệ uống rượu đến buổi chiều, buổi tối còn phải đi ra ngoài uống mấy lần, bây giờ buổi sáng hắn bán xong thịt heo liền trở về, cũng không dừng bên ngoài, bởi vậy khi hắn trở về Bách Hợp còn chưa luyện xong một bộ thuật tinh thần luyện thể thuật, cho nên không tiến triển được bao nhiêu,tối đa chỉ có thể làm cho thân thể tốt hơn một chút mà thôi.
Bởi vậy cô còn sợ lạnh, lúc kéo chăn ra, khí lạnh buổi sáng phả lên người, cô ôm vai xuống giường, Trương Hồng Nghĩa nhìn thấy, liền trách cô:
“Ta đã nói ngươi không cần phải dậy, lại không nghe lời, có người vợ nào giống như ngươi không.” Bách Hợp không để ý tới hắn, chỉ phân phó hắn đem hai bó củi đến, hắn còn có chút luyến tiếc bộ y phục mới may của mình, thấy cô bướng bỉnh, đành phải lấy áo khoác vào rồi đi ra ngoài, một lúc sau hắn liền ôm một bó củi lớn tiến vào, Bách Hợp đã chùi nồi sạch sẽ, lấy một nồi nước đầy bắc trên bếp rồi.
“Sao phải đun nhiều nước như vậy?” nước trong vại đã bị múc đến đáy, Trương Hồng Nghĩa nhìn nhìn, lấy thùng đi múc hai thùng nước lúc về nước trong nồi đã sôi rồi, hắn múc ra một thùng nước nóng, Bách Hợp ra hiệu hắn đem ra ngoài, hắn nghe lời làm theo,còn chưa hiểu ra sao, Bách Hợp bưng ghế ra, đặt mông ngồi lên, ra hiệu hắn ngồi xổm người xuống.
Hắn thành thành thật thật ngồi xuống, cái tư thế này cách Bách Hợp rất gần, hắn có thể nhìn thấy hai cái chân nhỏ của cô để bên ghế, đôi chân nhỏ dưới váy kia chỉ dài bằng sải tay của mình, cho dù chỉ đi một đôi giày vải cũ, nhưng vẫn rất đẹp.
Giờ khắc này Trương Hồng Nghĩa đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, cô vốn xuất thân hậu phủ, mình căn bản không xứng với cô,đôi chân này của cô không nên đi một đôi giày như thế, nếu như cô đi giày như những phụ nhân trong thành kia thì nhất định cô không thua kém bất cứ người nào, lúc đầu hắn còn kêu gào trước mặt cô, nói sẽ không để cô kém hơn so với những người khác, nhưng trên thực tế cô đi theo mình, cô ăn không nhiều,mặc không có mặc bao nhiêu, tuy cô luôn nói không lấy hắn nhưng lại thay hắn làm cơm vá y phục…
Trương Hồng Nghĩa do dự, trong miệng thì thầm: “Mới sáng sớm, còn không chịu an phận, còn lăn qua lăn lại không để người ta được yên, ta còn phải ra ngoài giết heo, nữ nhân các ngươi thật phiền phức nhiều chuyện.” trong miệng hắn không chịu thua nói, trên thực tế lại làm theo lời Bách Hợp ngồi xổm xuống, hắn nửa điểm không tình nguyện cũng không có, lúc hắn nhìn như không kiên nhẫn nói lời này, trong mắt của hắn thậm chí còn mang theo ý cười.
Bách Hợp ngồi ở trên ghế, giơ tay muốn gỡ khắn vuông trên đầu hắn xuống, hắn vô ý muốn trốn, Bách Hợp nâng lên tay ‘bốp’ một tiếng lên trán hắn, “Đừng tránh.” động tác này cô đánh thật trôi chảy, mặt Trương Hồng Nghĩa đỏ rần, hắn chỉ cảm thấy lúc trán mình bị cô đụng tới, giống như đụng phải bông mềm mại, bàn tay lạnh lẽo kia, càng lộ ra sự non mềm của lòng bàn tay thiếu nữ.
Mấy ngày nay cô nấu cơm làm việc nên tay thô một chút,nhưng đem so sánh với hắn thì vẫn mịn màng hơn nhiều, trong lúc nhất thời tâm thần hắn dập dờn, lại không kịp phản ứng cô là đang đánh mình, ngược lại tim thoáng cái liền đập liên hồi, cái loại đó xúc cảm theo Bách Hợp rút tay ra, dường như còn lưu lại ở trên trán hắn hắn, hắn giơ tay bưng đầu, giống như là muốn đem loại cảm giác này lưu lại, thật lâu đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó,mặt đỏ bừng lên:
“Ngươi cái bà nương này, thật không biết xấu hổ!”
“Xấu hổ cái gì xấu hổ? Xấu hổ cái gì xấu hổ?” Hắn ngồi xổm ở trước mặt mình, vừa lúc Bách Hợp giơ tay lên túm tai hắn, túm làm cho hắn ôi ôi kêu đau, lại không dám trốn, Bách Hợp thuận tay lôi tóc hắn, đem khăn trên đầu của hắn kéo xuống, tóc lộn xộn bên trong liền xõa ra: “Lần trước ngươi kéo nhiều tóc ta xuống như vậy, giờ ta chỉ gãi đầu ngươi thôi, ngươi trốn cái gì, ngươi còn sợ ta ăn ngươi sao?”
Tóc hắn giờ đã cứng thành một đoàn,không biết bao lâu rồi chưa gội, Bách Hợp vỗ đầu hắn, ra hiệu hắn cúi đầu, dường như hắn ý thức được cái gì, ngạnh cổ không chịu, còn một bộ tráng sĩ không thể chịu nhục: “Muốn làm gì? Ta phải đi giết heo, lát nữa ra ngoài tóc tai bù xù,còn ra thể thống gì nữa? Ta cũng không nữ nhân mấy người, ta không muốn gội,đại trượng phu …” Trương Hồng Nghĩa nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cầm bầu nước lên, múc một bầu nước, ‘ào’ một tiếng liền đổ lên đầu hắn.