Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Lưu thị nghĩ con gái lớn có ngoại hình xinh đẹp, thêu thùa giỏi, tính tình tuy có chút cổ quoái lãnh đạm đối với người ngoài, nhưng ít nhất không quá vô lễ vô phép, lấy chồng không phải là chuyện khó, quả đúng là như vậy. Lưu thị thỉnh bà mối họ Hoàng, hai ngày sau liền hoan vỉ vui vẻ trả lời cho nàng, nói ở thành bắc có một nhà Hà gia, trong nhà mở tiệm thuốc tên Tế Thế Đường, tổ tông là đại phu, gia cảnh coi như là giàu có.
Hà gia nhân khẩu ít, trong nhà chỉ có duy nhất một người con trai bây giờ đã mười bảy, vẫn theo học y thuật bên người cha chú. Hiện nay chưa được chính thức chẩn bệnh nhưng sách thuốc, phân loại thảo dược đã thuộc lòng, là một người trẻ tuổi có tiền đồ.
Bà mối họ Hoàng mặc một bộ quần áo màu hồng đầy không khí vui mừng, trời rất nóng, phía sau lưng lấm tấm mồ hôi làm cho vải thấm dán chặt trên lưng bà.
“Ta cũng từng thấy qua Hà gia tiểu lang quân, nhìn mày thanh mắt sáng, Hà gia gia cảnh giàu có, lại có độc một người con trai, cùng cô nương nhà ta chính là xứng đôi, tướng phu thê hòa thuận, như vậy không phải là một mối nhân duyên trời ban sao?” Bà mối họ Hoàng ước chừng ba mươi tuổi, lúc này trong tay cầm một chiếc khăn lụa, đưa lên khóe miệng nói: “Chạy hai ngày, muốn làm cho cái chân của ta mỏi đến rụng rời, trời thì nóng nực đến trà nước đều không có một ngụm mà uống.”
Lưu thị khi nghe nói về Hà gia lang quân thì cười híp mắt, hiển nhiên đã từng nghe tới Tế Thế Đường của Hà gia, đối với mối hôn sự mà bà mối nhắc tới thì rất thỏa mãn. Lúc này nghe được bà mối nhắc nhở, bà cuống quýt trách cứ con gái lớn không mang nước trà lên mời khách cũng chẳng đợi bà mở miệng sai bảo, Bách Hợp đã rót nước trà đưa đến tay bà mối, bà mối cười khách khí: “Ôi, Đoàn đại nương tử thật là hiểu chuyện.” Nếu bình thường những cô nương khác khi bị người ta đánh giá, hay được khen ngợi thì không khỏi đỏ mặt xấu hổ, nhưng Bách Hợp nghe lời như vậy thì thần sắc trấn định. Bà mối thấy cô như vậy càng phát ra ánh mắt tinh tế. Lưu thị nghe được người khác khoa trương khen ngợi con gái của mình, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng vui vẻ khó có được, suy nghĩ có chút không đành lòng móc ra mười văn tiền trong túi, rồi nhét vào trong tay bà mối:
“Vậy thì làm phiền ngài tốn nhiều tâm sức một chút, mấy đồng này ngài cầm đi uống chút rượu.”
Lúc đầu bà mối thấy Lưu thị lấy tiền ra thì miệng cười toe toét, đến khi cầm được tiền trong tay thì mụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Bà ta chà sát tiền trong lòng bàn tay, trong lòng đã đoán được vài phần, trong lòng thầm mắng Lưu thị này thật keo kiệt. Có điều người làm nghề này phần lớn đều thành tinh, trong lòng đang mắng Lưu thị đến phun máu chó, nhưng trên mặt vẫn cười nói không ngớt. Cầm ly nước uống một hơi cạn rồi nói: “Hà gia phu nhân kia nói ngày mai muốn tới đây mua chút vải vóc, hôm nay trời nóng, vừa vặn bỏ ra chút bạc thay đổi khăn tay và quần áo.”
Ý là ngày mai người Hà gia muốn tới đây xem mặt Bách Hợp rồi, Lưu thị nghe tin tức như vậy lại cùng bà mối hàn huyên một hồi, một lúc sau bà mối mới vẫy khăn tay uốn éo đi ra.
Đợi cô vừa đi khỏi, Lưu thị mới thu lại vẻ mặt tươi cười, trừng liếc Bách Hợp hung dữ mà nói:
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, ngày mai Hà gia phu nhân muốn tới nhìn ngươi. Nếu ngày mai có sai lầm gì thì não nương liền lột da ngươi.” Bà ta uy hiếp hai câu, thấy Bách Hợp chẳng phản ứng gì, trong lòng lại khơi lên một ngọn lửa, rồi đi làm những việc khác.
Trong nội dung vở kịch Bách Hợp lúc đầu được làm mối với người nào cô cũng không nhớ rõ, số lần làm mối quá nhiều, nhưng cuối cùng thì đều không thành, ngược lại Hà gia này nghe thấy lại không tệ. Bách Hợp khổ luyện hai năm Thuật luyện thể tinh thần, nếu gả cho chàng trai Hà gia thì cũng có biện pháp khiến hắn không chạm vào mình. Sau khi thành thân cô sẽ bỏ bạc ra thay người Hà gia tìm người kế thừa hương hỏa, chỉ cần không làm Hà gia tuyệt hậu thì người Hà gia chắc hẳn cho dù có bất mãn thì cũng không nói cái gì. Huống hồ trong nhà đơn giản thì mọi việc cũng ít chuyện rắc rối phức tạp. Tính tình Lưu thị gần đây càng khác thường cổ quoái, nếu có thể gả đi thì cũng tốt. Để xem không có mình thì Đoàn Quế Lan về sau không còn phúc khí để gả cho Thẩm Đằng Văn nữa không.
Ngày mai rất nhanh đã tới, Lưu thị dậy sớm, bà biết rõ hôm nay là ngày quyết định việc trung thân đại sự của con gái lớn. Lại nhớ đến Đoàn Quế Lan là một đống rắc rối, sáng sớm ăn cơm đã dặn dò Đoàn Quế Lan không được chạy loạn. Ban đầy Đoàn Quế Lan còn luôn miệng đáp ứng, thừa dịp Lưu thị đi ra mở cửa hàng không đến thời gian nửa khắc Đoàn Quế Lan đã chạy đi chơi không thấy tăm hơi đâu.
Đợi đến lúc Lưu thị để ý thì không thấy con gái nhỏ bên cạnh đâu nữa, cô hỏi thì mọi người trong cửa hàng đều nói cũng không biết Đoàn Quế Lan chạy đi đâu.
Trong lòng Lưu thị tức giận, chỉ tay vào Bách Hợp quát lớn:
“Bảo tất cả mọi người để ý muội muội ngươi, như thế nào chỉ chớp mắt một cái lại không thấy nó đi đằng nào rồi?”
“Quế Lan cũng mười ba tuổi rồi, cũng không phải là trẻ con, hơn nữa nương cũng đã dặn dò nó không chạy loại, nó cũng đáp ứng giờ chạy mất có thể trách được ai? Huống chi chân là ở trên người nó thì nó muốn bỏ chạy con còn có thể kéo lại được sao?” Lúc Đoàn Quế Lan chạy mất thì Bách Hợp đang bị Lưu thị sai làm loanh quanh, một lúc sai cô đi đun nước, một lúc lại sai cô quét sân, bận tối mắt tối mũi, lúc này Lưu thị lại trút giận trên đầu cô quả thật không thể hiểu nổi.
Nghe Bách Hợp còn mạnh miệng cãi lại, tuy không giống như Đoàn Quế Lan khi không muốn thì xông đến kêu to, nhưng trong lúc quan trọng này thì Lưu thị như trước trong lòng tức giận đến phát sốt. Bà muốn đi lến véo mấy cái trên người Bách Hợp, bước chân vừa mới động thì bà mối họ Hoàng cùng một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, mặc váy màu xanh nhạt đã tiến vào trong tiệm.
Không cần hỏi cũng biết người Hà gia đã tới, có người lạ tới dù Lưu thị lúc này gấp tới phát hỏa, lại chỉ cố nặn ra vẻ tươi cười, gọi một tiếng Hà gia phu nhân.
Hà gia phu nhân tính tình ôn hòa, nhìn tướng mạo thì cũng không phải người cay nghiệt khó ở chung. Hỏi Bách Hợp mấy vấn đề, cô đều trả lời hết, nụ cười trên mặt Hà gia phu nhân ngày càng tươi. Bà mối họ Hoàng thấy đã có khả năng thành, cũng toét miệng cười theo nói lời dễ nghe, mối hôn sự này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ thành công. Thấy được Hà gia phu nhân kia rất yêu thích tính cách của Bách Hợp, hỏi Bách Hợp cái gì cô đều đáp lời, lại thấy dung mạo Bách Hợp không kém. Phu nhân kia suy nghĩ một chút thò vào trong tay áo lấy một thứ gì đó định nhét vào tay Bách Hợp, coi như là lễ gặp mặt. Thật ra thì coi như đã chọn Bách Hợp rồi, theo lý mà nói thì mối hôn sự này xem như đã thành, nhưng không hiểu sao mí mắt Lưu thị lúc này lại nháy liên tục.
Đồ vật trong tay phu nhân Hà gia còn chưa có đưa vào tay Bách Hợp, thì đột nhiên một giọng nói chói tai của nữ tử truyền đến: “Làm gì? Ngươi thần côn này còn dám đuổi tới của nhà ta sao?”
Nghe được giọng nói này, tay cầm chén trà của Lưu thị run lên, nước trong chén bắn ra vài giọt, bắn lên môi bà, nóng đến nước mắt rưng rưng. Bà cắn răng nhịn xuống, trong lòng gấp gáp còn chưa kịp đứng dậy, một giọng nam nhân hổn hển vang lên:
“Tốt cho dã nha đầu Đoàn gia ngươi, có mẹ sinh mà không có cha dạy, hôm nay ta muốn tìm Đoàn nương tử đòi lại một cái công bằng.”
“Phi” Đoàn Quế Lan phun nước miếng, khiêu khích nam nhân kia càng thêm tức giận. Một trận bước chân dồn dập từ phía sau truyền tới, một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu xanh nhạt chạy tới cửa hàng. Lúc sáng sớm Lưu thị chải đầu búi tóc cho nàng ta lúc này đã có chút rối loạn, trên người dính không ít mực nước, trên mặt cũng có. Lúc này ngoại trừ làn da hơi đen thì trên mặt đều là lửa giận, sau lưng có một nam nhân trung niên mặc đồ màu xanh vừa gầy vừa lùn, có chòm dâu dê. Trên mặt nổi bật một dấu bàn tay đỏ ửng làm người khác dễ dàng chú ý, đầu tóc rối loại, đi vào cửa hàng chỉ vào Lưu thị mắng:
“Đoàn nương tử, ngươi dạy nữ nhi thật tốt.”
Vừa nghe xong câu nói, Hà gia phu nhân ban đầu vốn chuẩn bị lôi kéo tay Bách Hợp lại buông lỏng ra. Bà vốn đã lấy ra chiếc vong ngọc lại không tiếng động thu trở lại trong tay áo đeo lên cổ tay mình, vẻ mặt vui vẻ lúc đầu đã biến mất không còn gì, đôi lông mày còn nhíu lại.
Lưu thị thấy như vậy lòng nóng như lửa đốt, vừa tức giận Đoàn Quế Lan không nghe lời trốn ra ngoài, vừa hận nam nhân trung niên đến nhà mình làm hỏng đại sự, còn nói mình không biết dạy con. Đây chính là chọc đến chỗ đau của Lưu thị, bà đặt thật mạnh chén trà trong tay lên mặt bàn, liếc nhìn Đoàn Quế Lan kìm nén tức giận:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Con gái của ngươi, ta bày quán bói toán là việc của ta…”
“Để ta tới nói.” Đoàn Quế Lan nghe nam nhân trung niên tức giận đến toàn thân run rẩy không nói ra câu, vội vàng cắt đứt lời hắn nói. Một bên Hà gia phu nhân thấy cảnh như vậy lông mày nhíu lại càng chặt hơn.
Hôm nay sáng sớm Lưu thị đã dặn dò Đoàn Quế Lan hôm nay không được chạy ra bên ngoài, có thể do nàng ta tính tình lỗ mãng, lại bắt nàng ta ở trong nhà, nàng ta không trầm tĩnh giống như Bách Hợp được. Vì vậy không ngồi được bao lâu thừa dịp Lưu thị không chú ý liền trốn ra ngoài.
Ngày thường có chỗ nào trong thành sông Hoài này mà nàng không đi qua? Nhưng hôm nay bởi vì có khách nhân đến, Lưu thị đã cảnh cáo nàng, Đoàn Quế Lan cũng không dám chạy trốn quá xa, sự lát nữa Lưu thị không tìm được thì lại nổi giận.
Không nghĩ tới gần cửa hàng nhà mình có một thư sinh hủ lậu bày quầy xem bói, làm người viết thư đoán chữ. Ban đầu hắn còn viết thư, một người thu ba văn tiền, ngẫu nhiên cũng vẽ một ít tranh chữ để bán, nhưng việc làm ăn không quá tốt. Trong lúc Đoàn Quế Lan nhàm chán, thấy một thiếu nữ mặc áo trắng búi tóc hai bên đến đoán chữ, nói là đến bói duyên.
Đoàn Quế Lan liền trốn ở một bên nghe lén, liền nghe thấy thư sinh này nhìn tướng cho tiểu cô nương này, nói cái gì mà cô lớn lên mặt như trái đào, gần đây khẳng định được sao Hồng Loan chiếu. Đoàn Quế Lan nghe được hết sức buồn cười, cô nương kia hai má ửng hồng, cuối cùng trước khi đi còn lấy mười văn tiền cảm ơn hắn. Đoàn Quế Lan không nhịn được thủ đoạn lừa gạt kiểu này, hơn nữa còn gần cửa hàng nhà nàng bày bán, nàng ta không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra ngoài, chỉ vào sách của thư sinh mà chửi ầm lên, còn nói sách này của thư sinh gạt tiền, nói cô nương này vốn là mệnh nha hoàn, sách của thư sinh này nói láo.
Không nghĩ tới lời này như chọc vào tổ ong vò vẽ, làm cho thư sinh trung niên bất mãn không thôi, mắng nàng ta xen vào việc của người khác, không biết xem mệnh của cô nương kia, còn nói nàng mở miệng cãi láo.
Beta: Sakura
Lưu thị nghĩ con gái lớn có ngoại hình xinh đẹp, thêu thùa giỏi, tính tình tuy có chút cổ quoái lãnh đạm đối với người ngoài, nhưng ít nhất không quá vô lễ vô phép, lấy chồng không phải là chuyện khó, quả đúng là như vậy. Lưu thị thỉnh bà mối họ Hoàng, hai ngày sau liền hoan vỉ vui vẻ trả lời cho nàng, nói ở thành bắc có một nhà Hà gia, trong nhà mở tiệm thuốc tên Tế Thế Đường, tổ tông là đại phu, gia cảnh coi như là giàu có.
Hà gia nhân khẩu ít, trong nhà chỉ có duy nhất một người con trai bây giờ đã mười bảy, vẫn theo học y thuật bên người cha chú. Hiện nay chưa được chính thức chẩn bệnh nhưng sách thuốc, phân loại thảo dược đã thuộc lòng, là một người trẻ tuổi có tiền đồ.
Bà mối họ Hoàng mặc một bộ quần áo màu hồng đầy không khí vui mừng, trời rất nóng, phía sau lưng lấm tấm mồ hôi làm cho vải thấm dán chặt trên lưng bà.
“Ta cũng từng thấy qua Hà gia tiểu lang quân, nhìn mày thanh mắt sáng, Hà gia gia cảnh giàu có, lại có độc một người con trai, cùng cô nương nhà ta chính là xứng đôi, tướng phu thê hòa thuận, như vậy không phải là một mối nhân duyên trời ban sao?” Bà mối họ Hoàng ước chừng ba mươi tuổi, lúc này trong tay cầm một chiếc khăn lụa, đưa lên khóe miệng nói: “Chạy hai ngày, muốn làm cho cái chân của ta mỏi đến rụng rời, trời thì nóng nực đến trà nước đều không có một ngụm mà uống.”
Lưu thị khi nghe nói về Hà gia lang quân thì cười híp mắt, hiển nhiên đã từng nghe tới Tế Thế Đường của Hà gia, đối với mối hôn sự mà bà mối nhắc tới thì rất thỏa mãn. Lúc này nghe được bà mối nhắc nhở, bà cuống quýt trách cứ con gái lớn không mang nước trà lên mời khách cũng chẳng đợi bà mở miệng sai bảo, Bách Hợp đã rót nước trà đưa đến tay bà mối, bà mối cười khách khí: “Ôi, Đoàn đại nương tử thật là hiểu chuyện.” Nếu bình thường những cô nương khác khi bị người ta đánh giá, hay được khen ngợi thì không khỏi đỏ mặt xấu hổ, nhưng Bách Hợp nghe lời như vậy thì thần sắc trấn định. Bà mối thấy cô như vậy càng phát ra ánh mắt tinh tế. Lưu thị nghe được người khác khoa trương khen ngợi con gái của mình, trên mặt cũng lộ ra bộ dáng vui vẻ khó có được, suy nghĩ có chút không đành lòng móc ra mười văn tiền trong túi, rồi nhét vào trong tay bà mối:
“Vậy thì làm phiền ngài tốn nhiều tâm sức một chút, mấy đồng này ngài cầm đi uống chút rượu.”
Lúc đầu bà mối thấy Lưu thị lấy tiền ra thì miệng cười toe toét, đến khi cầm được tiền trong tay thì mụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
Bà ta chà sát tiền trong lòng bàn tay, trong lòng đã đoán được vài phần, trong lòng thầm mắng Lưu thị này thật keo kiệt. Có điều người làm nghề này phần lớn đều thành tinh, trong lòng đang mắng Lưu thị đến phun máu chó, nhưng trên mặt vẫn cười nói không ngớt. Cầm ly nước uống một hơi cạn rồi nói: “Hà gia phu nhân kia nói ngày mai muốn tới đây mua chút vải vóc, hôm nay trời nóng, vừa vặn bỏ ra chút bạc thay đổi khăn tay và quần áo.”
Ý là ngày mai người Hà gia muốn tới đây xem mặt Bách Hợp rồi, Lưu thị nghe tin tức như vậy lại cùng bà mối hàn huyên một hồi, một lúc sau bà mối mới vẫy khăn tay uốn éo đi ra.
Đợi cô vừa đi khỏi, Lưu thị mới thu lại vẻ mặt tươi cười, trừng liếc Bách Hợp hung dữ mà nói:
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, ngày mai Hà gia phu nhân muốn tới nhìn ngươi. Nếu ngày mai có sai lầm gì thì não nương liền lột da ngươi.” Bà ta uy hiếp hai câu, thấy Bách Hợp chẳng phản ứng gì, trong lòng lại khơi lên một ngọn lửa, rồi đi làm những việc khác.
Trong nội dung vở kịch Bách Hợp lúc đầu được làm mối với người nào cô cũng không nhớ rõ, số lần làm mối quá nhiều, nhưng cuối cùng thì đều không thành, ngược lại Hà gia này nghe thấy lại không tệ. Bách Hợp khổ luyện hai năm Thuật luyện thể tinh thần, nếu gả cho chàng trai Hà gia thì cũng có biện pháp khiến hắn không chạm vào mình. Sau khi thành thân cô sẽ bỏ bạc ra thay người Hà gia tìm người kế thừa hương hỏa, chỉ cần không làm Hà gia tuyệt hậu thì người Hà gia chắc hẳn cho dù có bất mãn thì cũng không nói cái gì. Huống hồ trong nhà đơn giản thì mọi việc cũng ít chuyện rắc rối phức tạp. Tính tình Lưu thị gần đây càng khác thường cổ quoái, nếu có thể gả đi thì cũng tốt. Để xem không có mình thì Đoàn Quế Lan về sau không còn phúc khí để gả cho Thẩm Đằng Văn nữa không.
Ngày mai rất nhanh đã tới, Lưu thị dậy sớm, bà biết rõ hôm nay là ngày quyết định việc trung thân đại sự của con gái lớn. Lại nhớ đến Đoàn Quế Lan là một đống rắc rối, sáng sớm ăn cơm đã dặn dò Đoàn Quế Lan không được chạy loạn. Ban đầy Đoàn Quế Lan còn luôn miệng đáp ứng, thừa dịp Lưu thị đi ra mở cửa hàng không đến thời gian nửa khắc Đoàn Quế Lan đã chạy đi chơi không thấy tăm hơi đâu.
Đợi đến lúc Lưu thị để ý thì không thấy con gái nhỏ bên cạnh đâu nữa, cô hỏi thì mọi người trong cửa hàng đều nói cũng không biết Đoàn Quế Lan chạy đi đâu.
Trong lòng Lưu thị tức giận, chỉ tay vào Bách Hợp quát lớn:
“Bảo tất cả mọi người để ý muội muội ngươi, như thế nào chỉ chớp mắt một cái lại không thấy nó đi đằng nào rồi?”
“Quế Lan cũng mười ba tuổi rồi, cũng không phải là trẻ con, hơn nữa nương cũng đã dặn dò nó không chạy loại, nó cũng đáp ứng giờ chạy mất có thể trách được ai? Huống chi chân là ở trên người nó thì nó muốn bỏ chạy con còn có thể kéo lại được sao?” Lúc Đoàn Quế Lan chạy mất thì Bách Hợp đang bị Lưu thị sai làm loanh quanh, một lúc sai cô đi đun nước, một lúc lại sai cô quét sân, bận tối mắt tối mũi, lúc này Lưu thị lại trút giận trên đầu cô quả thật không thể hiểu nổi.
Nghe Bách Hợp còn mạnh miệng cãi lại, tuy không giống như Đoàn Quế Lan khi không muốn thì xông đến kêu to, nhưng trong lúc quan trọng này thì Lưu thị như trước trong lòng tức giận đến phát sốt. Bà muốn đi lến véo mấy cái trên người Bách Hợp, bước chân vừa mới động thì bà mối họ Hoàng cùng một phu nhân chừng bốn mươi tuổi, mặc váy màu xanh nhạt đã tiến vào trong tiệm.
Không cần hỏi cũng biết người Hà gia đã tới, có người lạ tới dù Lưu thị lúc này gấp tới phát hỏa, lại chỉ cố nặn ra vẻ tươi cười, gọi một tiếng Hà gia phu nhân.
Hà gia phu nhân tính tình ôn hòa, nhìn tướng mạo thì cũng không phải người cay nghiệt khó ở chung. Hỏi Bách Hợp mấy vấn đề, cô đều trả lời hết, nụ cười trên mặt Hà gia phu nhân ngày càng tươi. Bà mối họ Hoàng thấy đã có khả năng thành, cũng toét miệng cười theo nói lời dễ nghe, mối hôn sự này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ thành công. Thấy được Hà gia phu nhân kia rất yêu thích tính cách của Bách Hợp, hỏi Bách Hợp cái gì cô đều đáp lời, lại thấy dung mạo Bách Hợp không kém. Phu nhân kia suy nghĩ một chút thò vào trong tay áo lấy một thứ gì đó định nhét vào tay Bách Hợp, coi như là lễ gặp mặt. Thật ra thì coi như đã chọn Bách Hợp rồi, theo lý mà nói thì mối hôn sự này xem như đã thành, nhưng không hiểu sao mí mắt Lưu thị lúc này lại nháy liên tục.
Đồ vật trong tay phu nhân Hà gia còn chưa có đưa vào tay Bách Hợp, thì đột nhiên một giọng nói chói tai của nữ tử truyền đến: “Làm gì? Ngươi thần côn này còn dám đuổi tới của nhà ta sao?”
Nghe được giọng nói này, tay cầm chén trà của Lưu thị run lên, nước trong chén bắn ra vài giọt, bắn lên môi bà, nóng đến nước mắt rưng rưng. Bà cắn răng nhịn xuống, trong lòng gấp gáp còn chưa kịp đứng dậy, một giọng nam nhân hổn hển vang lên:
“Tốt cho dã nha đầu Đoàn gia ngươi, có mẹ sinh mà không có cha dạy, hôm nay ta muốn tìm Đoàn nương tử đòi lại một cái công bằng.”
“Phi” Đoàn Quế Lan phun nước miếng, khiêu khích nam nhân kia càng thêm tức giận. Một trận bước chân dồn dập từ phía sau truyền tới, một thiếu nữ mặc một thân quần áo màu xanh nhạt chạy tới cửa hàng. Lúc sáng sớm Lưu thị chải đầu búi tóc cho nàng ta lúc này đã có chút rối loạn, trên người dính không ít mực nước, trên mặt cũng có. Lúc này ngoại trừ làn da hơi đen thì trên mặt đều là lửa giận, sau lưng có một nam nhân trung niên mặc đồ màu xanh vừa gầy vừa lùn, có chòm dâu dê. Trên mặt nổi bật một dấu bàn tay đỏ ửng làm người khác dễ dàng chú ý, đầu tóc rối loại, đi vào cửa hàng chỉ vào Lưu thị mắng:
“Đoàn nương tử, ngươi dạy nữ nhi thật tốt.”
Vừa nghe xong câu nói, Hà gia phu nhân ban đầu vốn chuẩn bị lôi kéo tay Bách Hợp lại buông lỏng ra. Bà vốn đã lấy ra chiếc vong ngọc lại không tiếng động thu trở lại trong tay áo đeo lên cổ tay mình, vẻ mặt vui vẻ lúc đầu đã biến mất không còn gì, đôi lông mày còn nhíu lại.
Lưu thị thấy như vậy lòng nóng như lửa đốt, vừa tức giận Đoàn Quế Lan không nghe lời trốn ra ngoài, vừa hận nam nhân trung niên đến nhà mình làm hỏng đại sự, còn nói mình không biết dạy con. Đây chính là chọc đến chỗ đau của Lưu thị, bà đặt thật mạnh chén trà trong tay lên mặt bàn, liếc nhìn Đoàn Quế Lan kìm nén tức giận:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Con gái của ngươi, ta bày quán bói toán là việc của ta…”
“Để ta tới nói.” Đoàn Quế Lan nghe nam nhân trung niên tức giận đến toàn thân run rẩy không nói ra câu, vội vàng cắt đứt lời hắn nói. Một bên Hà gia phu nhân thấy cảnh như vậy lông mày nhíu lại càng chặt hơn.
Hôm nay sáng sớm Lưu thị đã dặn dò Đoàn Quế Lan hôm nay không được chạy ra bên ngoài, có thể do nàng ta tính tình lỗ mãng, lại bắt nàng ta ở trong nhà, nàng ta không trầm tĩnh giống như Bách Hợp được. Vì vậy không ngồi được bao lâu thừa dịp Lưu thị không chú ý liền trốn ra ngoài.
Ngày thường có chỗ nào trong thành sông Hoài này mà nàng không đi qua? Nhưng hôm nay bởi vì có khách nhân đến, Lưu thị đã cảnh cáo nàng, Đoàn Quế Lan cũng không dám chạy trốn quá xa, sự lát nữa Lưu thị không tìm được thì lại nổi giận.
Không nghĩ tới gần cửa hàng nhà mình có một thư sinh hủ lậu bày quầy xem bói, làm người viết thư đoán chữ. Ban đầu hắn còn viết thư, một người thu ba văn tiền, ngẫu nhiên cũng vẽ một ít tranh chữ để bán, nhưng việc làm ăn không quá tốt. Trong lúc Đoàn Quế Lan nhàm chán, thấy một thiếu nữ mặc áo trắng búi tóc hai bên đến đoán chữ, nói là đến bói duyên.
Đoàn Quế Lan liền trốn ở một bên nghe lén, liền nghe thấy thư sinh này nhìn tướng cho tiểu cô nương này, nói cái gì mà cô lớn lên mặt như trái đào, gần đây khẳng định được sao Hồng Loan chiếu. Đoàn Quế Lan nghe được hết sức buồn cười, cô nương kia hai má ửng hồng, cuối cùng trước khi đi còn lấy mười văn tiền cảm ơn hắn. Đoàn Quế Lan không nhịn được thủ đoạn lừa gạt kiểu này, hơn nữa còn gần cửa hàng nhà nàng bày bán, nàng ta không chút nghĩ ngợi liền nhảy ra ngoài, chỉ vào sách của thư sinh mà chửi ầm lên, còn nói sách này của thư sinh gạt tiền, nói cô nương này vốn là mệnh nha hoàn, sách của thư sinh này nói láo.
Không nghĩ tới lời này như chọc vào tổ ong vò vẽ, làm cho thư sinh trung niên bất mãn không thôi, mắng nàng ta xen vào việc của người khác, không biết xem mệnh của cô nương kia, còn nói nàng mở miệng cãi láo.