Editor: Danbi
Beta: Sakura
Từ khi nam tử xuất hiện, Bách Hợp xác định hiện tại là lúc kịch tình phát triển, thoáng cái đã qua ba trăm năm, ở trong này ba trăm năm, mỗi ngày Bách Hợp đều tu luyện, hải vực này đã được cô luyện hóa toàn bộ, mà bên ngoài cũng đã phát triển đến lúc Khải Dẫn sinh ra. Bách Hợp không dự định ở đây chờ Khải Dẫn xuất hiện.
Sau khi biết đối thủ ngầm của bản thân là Thiên Đạo, ngày đó Khải Dẫn giết Long Nữ đương nhiên là tội không thể tha thứ, nhưng người cô sẽ chân chính đối phó không phải là hắn. Sau khi Bách Hợp luyện hóa toàn bộ nước mắt của Bàn Cổ, lúc này mới nổi lên mặt biển một lần nữa, cô mở lòng bàn tay ra, một giọt nước ‘quay tròn’ chuyển động trong lòng bàn tay, như một viên trân châu óng ánh, theo giọt nước chuyển động, nước biển bắt đầu dần dần nhập vào trong hạt châu này, giọt nước càng lúc càng lớn, bằng mắt thường có thể thấy xung quanh hải vực dần trống rỗng, đến khi giọt nước biến thành thủy cầu thật lớn, bên trong hỗn độn linh lực trôi nổi, linh lực bốn phía bị hút sạch sẽ, hạt châu kia mới càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không ở trong lòng bàn tay Bách Hợp nữa, dần dần biến mất không thấy tung tích.
Thế giới đỉnh, linh lực và nước đã được hấp thu hoàn toàn, vì Bách Hợp là chủ nhân của hư không này, cô dễ dàng xé rách hư không, thân ảnh chợt lóe, rồi xuất ra khỏi không gian này.
Trong kịch bản Long Nữ bị cố thủ ở đây đến chết, tựa như từ khi sinh ra đã xác định vận mệnh bi thảm của bản thân, chờ Khải Dẫn đến giết chết nàng, bây giờ ra khỏi không gian, chân mày Bách Hợp vô ý thức liền cau lại.
Thiên địa bị bổ ra, so sánh với hỗn độn linh lực nồng nặc trong hư không, linh lực bên ngoài hiển nhiên mỏng manh hơn nơi Bách Hợp sống trước đây rất nhiều. Nhưng rất nhanh Bách Hợp đã thích ứng với loại cảm giác này. Vì thống nhất tam giới, Thiên Đạo đã thành lập một trật tự sẵn có cho thế giới này, trước khi sinh ra Khải Dẫn, đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Từ một khía cạnh khác mà nói, lúc này Lãng Uyển động vang danh thế giới, cũng do vận mệnh an bài, là hòn đá lót chân đầu tiên của Khải Dẫn. Tổ tông Lãng Uyển động Thượng Thiện chân nhân vốn là một giọt sương trên đài sen bát phẩm, nghe Mông Chiết thuyết pháp, cơ duyên xảo hợp tu ra linh tính, sau đó vì đệ tử Khải Dẫn phong thần mà có công, trở thành Thánh tổ. Có thể nói Thiên Đạo an bài, Lãng Uyển động là thuận lòng trời, là một chính phái mà Thiên Đạo thúc đẩy.
Điều Bách Hợp phải làm là đối địch với Thiên Đạo, đương nhiên về sau tránh không khỏi quan hệ với đệ tử Lãng Uyển động. Lãng Uyển động người đông thế mạnh. Thực lực môn hạ đệ tử phần lớn đều đã đạt đến kim tiên. Thực lực của Thượng Thiện chân nhân càng là Đại La Kim Tiên, chỉ là chưa thành thánh quả. Vì lúc Khải Dẫn xuất hiện cũng không giới thiệu tỉ mỉ lắm, Bách Hợp chỉ biết đại khái thế thôi. Thế nhưng may là mấy trăm năm trước cô đã cướp đoạt được Sinh tử bàn, một trong tam đại chí bảo của Lãng Uyển động, vì vậy khi ra khỏi hải vực đã từng sử dụng Sinh tử bàn đoán quẻ qua một lần, biết lúc này Khải Dẫn vừa sinh ra, phong thần đại chiến còn hai mươi năm nữa mới bắt đầu.
Đối với Khải Dẫn, hiện tại Bách Hợp chưa từng nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc, Khải Dẫn là mục tiêu Thiên Đạo đã lựa chọn nắm giữ chí bảo Phong thần bảng, nếu hiện tại hắn chết, tự nhiên có thể chặt đứt liên hệ của hắn với Phong thần bảng. Như vậy một an bài ngoài ý muốn khác của Thiên Đạo sẽ không thể phát sinh, nhưng vạn sự không có tuyệt đối, bây giờ thực lực Bách Hợp sớm đã vượt qua thiết định của giới hồng hoang này rất nhiều, nếu cô muốn giết Khải Dẫn, dù Thiên Đạo có cứu giúp, Khải Dẫn cũng không thể giữ được tính mạng.
Nhưng chỉ có một điều, trong thiên hạ vạn vật người và sinh linh nhiều như vậy, một Khải Dẫn chết, hẳn sẽ có một Khải Dẫn khác xuất hiện, nếu như vậy sẽ rất phiền phức. Đến lúc đó Bách Hợp không biết người Thiên Đạo sẽ lựa chọn lần nữa là ai, chẳng thà ôm cây đợi thỏ, đợi Khải Dẫn trưởng thành, hai mươi năm sau xảy ra đại chiến phong thần, thì đi phá hư chuyện tốt của Thiên Đạo.
Nghĩ đến ở đây, Bách Hợp cong môi, thân hình chợt lóe, bóng người rất nhanh đã biến mất.
Cô rời khỏi không lâu, một nam tử mặc áo xanh, tuổi khoảng hai mươi xuất hiện ở nơi Bách Hợp biến mất, nghi hoặc nói: “Rõ ràng ở đây, sao lại không thấy chứ?”
Bách Hợp không biết khi cô đi rồi thì có người chạy đến, cô tìm một rặng núi không có yêu tinh linh lực cường đại chiếm cứ, đào cái động phủ ở trong núi, rồi chui vào. Bách Hợp tu luyện trong động này, ngây ngốc đã qua mười năm, lúc này Khải Dẫn đã xuất thế, tính toán thời gian không sai biệt lắm sắp đến lúc Thiên Đạo giúp hắn an bài việc bước vào giới tu tiên bái nhập Lãng Uyển động, lúc này Bách Hợp mới rời khỏi chỗ này, đến chỗ Khải Dẫn và Thanh Liên tạm thời đang ở.
Trong núi sâu, thiếu niên Khải Dẫn đeo một cái sọt trên lưng linh hoạt chạy trên sườn núi, khi mẫu thân hắn có thai, vì bà từng ăn Thanh Liên ngũ phẩm, nên hắn có một loại cảm giác thân thiết với hoa cỏ cây cối và sinh linh, Bách Hợp chạy đến chỗ Khải Dẫn sống khi còn bé, liếc mắt một cái lập tức nhận ra Khải Dẫn, người mà mười năm sau sẽ chém chết nguyên chủ.
Nếu như chiếu theo an bài của Thiên Đạo, trong quá trình hắn hái thuốc, sẽ bắt gặp một con báo tinh truy đuổi cự mãng, mắt thấy cự mãng sắp bị báo tinh mổ bụng, trong lòng Khải Dẫn nhất thời sinh ra thương hại, nhặt hòn đá ném con báo, do đó cứu mãng xà kia một mạng. Bách Hợp không để an bài của Thiên Đạo thành công, bởi vậy tay cô bắn ra, một giọt nước theo đầu ngón tay cô vọt ra ngoài, trên bầu trời một tiếng vang ‘ầm ầm’ thật lớn, chợt ‘tí ta tí tách’ bắt đầu nổi mưa.
Vốn rồng có thể gọi gió hô mưa, hơn nữa Bách Hợp tu Đạo Đức Kinh, về sau thực lực cao cường không cần đọc chú ngữ, linh lực trong cơ thể chỉ nhẹ nhàng chuyển động, giọt nước bị cô bắn ra lập tức hóa thành hơi nước, nổi lên cơn mưa xối xả.
“Quái lạ!” Mưa này vừa nhanh vừa vội, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, lúc này lại lạnh vô cùng, nước mưa đánh vào rừng cây vang lên tiếng ‘sàn sạt’, gió táp mưa rào khiến lá cây lắc lư kịch liệt, hạt mưa bắn tung toé ra xung quanh. Nụ cười trên mặt Khải Dẫn đột nhiên biến đổi, thân thể thoáng cái rụt lại, trốn dưới một gốc cây thật lớn, cây kia cảm giác trên người hắn có linh khí của Thanh Liên, nên che cành lá trên đầu hắn.
“Vừa rồi trời còn quang đãng, nói mưa liền mưa.” Mưa to giàn giụa ngăn trở hắn đi tiếp, vốn mấy tháng trước nhìn thấy trên đỉnh vách núi phía trước có một gốc cây hồng trăm năm, hồng trăm năm không có công hiệu gì đặc thù, nhưng hoa là trăm năm mới nở một lần, đỏ au vô cùng xinh đẹp, hắn đã sớm nhìn thấy. Nhưng vì nụ hoa chưa hoàn toàn nở rộ, nên Khải Dẫn không hái xuống, hai ngày trước hắn thấy hoa sắp nở, nên lúc này hắn mới chuẩn bị hôm nay hái về tặng cho Thanh Liên cô cô.
Không ngờ lúc này mưa lớn vậy, nếu hoa kia bị mưa tạt vào, sợ rằng sẽ nát mất.
Hồng trăm năm kia rất lâu mới nở hoa, bị mưa gió đánh, thật sự quá đáng tiếc, nghĩ đến đây, trên mặt Khải Dẫn lộ ra vẻ do dự. Quyết định đi một đường tắt khác. Hái hoa xuống trước đã.
Vách núi kia còn có một con đường khác, khá gần, nhưng khá dốc lại nguy hiểm, nếu hôm nay không mưa, Khải Dẫn chắc chắn sẽ không đi hướng kia. Nhưng lúc này vừa nghĩ đến hoa có thể sẽ bị mưa đánh rớt. Bản thân chờ nó nở lâu như vậy, như thế này không khỏi có phần đáng tiếc. Hắn xoay người đi về hướng kia, chờ hắn vừa đi khỏi. Vốn mưa to tầm tã dần dịu xuống, sau đó dừng lại.
Khải Dẫn ngửa đầu nhìn bầu trời: “Thực sự kỳ quái, trước còn mưa lớn như vậy, nói dừng liền dừng.” Mưa này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong lòng hắn, không hề nghĩ nhiều, nắm thật chặt dây sọt trên lưng, bước nhanh về phía vách núi.
Chờ hắn đi, Bách Hợp cảm giác được Khải Dẫn đã cách xa, cô mới thu lại nước mưa, nước mưa hóa thành giọt nước đều bị cô thu vào lòng bàn tay, Bách Hợp nhìn thấy cách đó không xa mãng xà vốn đã định trước được Khải Dẫn cứu, sau đó vì báo ân ở cùng hắn, lúc này đã chết dưới lợi trảo của báo tinh, mùi máu tươi lan tỏa, Bách Hợp mới lắc mình biến mất không thấy.
Tuy nói mãng xà bị giết chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng đối với Thiên Đạo mà nói, lúc này sợ là đã cảm thấy có chút phiền phức, bởi vì báo tinh vốn không gánh chịu quả này, sau này không phải kết trái này, đáng lẽ mãng xà nên tìm Khải Dẫn báo ân, nhưng hiện tại mãng xà đã chết, nguyên nhân Khải Dẫn bước trên đường phong thần cũng đã thay đổi.
Đối với phiền toái như vậy Thiên Đạo vẫn có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng nếu lại xảy ra thì càng phiền phức hơn, Thiên Đạo muốn thu hồi mọi chuyện như cũ, cũng không dễ dàng như vậy. Quả thật giống như một chiếc máy vi tính tinh vi, lúc bình thường máy vi tính có thể vận hành rất tốt, nhưng nếu một phần mềm sai trình tự, không chừng toàn bộ hệ thống có thể sẽ bị sụp đổ.
Lúc bắt đầu Bách Hợp không chuẩn bị làm nhiều động tác, cô chỉ cần không ngừng làm ra một ít thay đổi, như vậy sẽ khiến cho Thiên Đạo không dễ dàng chú ý, cực kỳ thuận tiện quấy rầy trình tự của nó. Trong kịch bản Khải Dẫn vì cứu mãng xà nên đương nhiên cũng không thể đi hái hoa về để tặng Thanh Liên, nhưng lần này đương nhiên không giống, Khải Dẫn thuận lợi đi đến vách núi, nhìn thấy đóa hồng vạn năm đó.
Hắn run rẩy bò lên, nhìn thấy đóa hồng vạn năm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, vươn tay ra còn chưa đụng đến gốc, gai của một vật đỏ tươi như máu trong đóa hồng vạn năm đâm hắn một cái. Biến cố phát sinh quá nhanh, cái đầu ong nho nhỏ, to bằng nửa ngón cái, như hạt đậu, thân thể kia lại là màu đỏ, đậu trong nhụy hoa hoàn toàn không bị nhìn thấy, đến lúc Khải Dẫn phát hiện không thích hợp muốn thu tay, thì đã muộn.
Con ong kia không biết chủng loại gì, đâm vào mu bàn tay Khải Dẫn, hắn chỉ cảm thấy bứt rứt đau nhức, vô ý thức thu tay, tay hắn vốn đang bám trên vách đá, một tay hái hoa, lúc này bị chích, trong miệng phát ra tiếng kinh hô, quá sợ hãi muốn ổn định thân thể, nhưng lại thuận tay túm lại đóa hồng vạn năm, hắn lập tức bị thương rơi xuống vách núi.
Ở giữa không trung Bách Hợp nhìn thấy cảnh này, không chút nghĩ ngợi cũng theo xuống, Khải Dẫn không thể chết được, hắn là người Thiên Đạo lựa chọn, sao có thể chết dễ như vậy, mười năm sau Thiên Đạo còn có thể lại tuyển ra một người thống nhất tam giới khác, Bách Hợp thấy Khải Dẫn một đường rơi xuống, nhiều lần đụng vào đá, đã thoi thóp, nhìn hắn sắp tắt thở, thừa dịp hắn chưa rơi xuống đất, Bách Hợp mới ra tay cứu hắn, đặt hắn trên mặt đất.
Hắn rơi xuống, đóa hồng vạn năm trong tay cũng rơi xuống bên cạnh hắn, một con ong màu đỏ rớt ra, vỗ cánh hai cái, khí tức yếu ớt, nhưng vẫn chưa chết, Bách Hợp liếc mắt nhìn, một chiêu, ong đỏ kia không tự chủ bay vào lòng bàn tay cô, cô bỏ nó vào ống tay áo, lúc này mới rời khỏi nơi đó.
Đợi đến khi Thanh Liên phát hiện Khải Dẫn, tình huống của hắn đã sắp hỏng bét, tuy lúc Khải Dẫn ở trong bụng mẫu thân, bà đã ăn hạt sen Thanh Liên, thân thể cường tráng hơn người bình thường, nhưng vừa nãy hắn đã trúng độc ong, sau đó còn rơi xuống vách núi, nếu Bách Hợp không ra tay cứu hắn, lúc này sợ rằng đến tính mạng hắn cũng không còn. Hiện tại nhìn dáng vẻ hắn sống dở chết dở, Thanh Liên vốn yêu thương hắn, nên quyết định lấy tim sen của bản thân ra cho hắn ăn.
Thanh Liên vốn là sen ngũ phẩm, tu vi cực cao, nhưng năm xưa vì bị mẫu thân Khải Dẫn ăn hạt sen, nên tu vi đã giảm đi, nếu lúc trước mẫu thân Khải Dẫn ăn tim sen của nàng ta, nói không chừng bây giờ nàng ta đã sớm chết, lúc này lấy tim sen cho Khải Dẫn ăn, nàng ta lấy bản thân làm thuốc dẫn, để loại bỏ máu độc trên người Khải Dẫn.
Như vậy, Thanh Liên mất đi tim, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng cô ta vẫn không chút do dự lấy tim sen ra. Đưa vào miệng Khải Dẫn, đợi lúc Khải Dẫn tỉnh lại, nhìn thấy Thanh Liên bên cạnh đã héo rũ, nhịn không được khóc lớn.
Kết quả lúc này lại trở về kịch bản, Thanh Liên vì cứu Khải Dẫn mà chết. Hắn đào hố chôn gốc sen đã khô vàng vào đất. Thiên Đạo hóa thành một nam tử tên Số Mệnh, xuất hiện trước mặt Khải Dẫn.
Hắn ta chỉ điểm Khải Dẫn, nếu như Khải Dẫn đến Lãng Uyển động bái Thượng Thiện chân nhân làm sư, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, nói không chừng Thanh Liên có thể tích lũy công đức sống lại lần nữa, cùng hắn đoàn viên.
Ôm một kỳ vọng tốt đẹp như vậy, Khải Dẫn vẫn bước theo như kịch bản tìm đường đến Lãng Uyển động.
Sau khi Bách Hợp ra tay xong, về động phủ tạm thời của bản thân, lúc cô chuẩn bị tu luyện, trong cổ tay áo có thứ gì động đậy. Lúc này cô mới nhớ đến hôm nay trong lúc vô ý đã mang về một huyết phong (ong đỏ), lúc đó Bách Hợp đã cứu huyết phong này, thuần túy chỉ nghĩ đến thuật ngự phong của mình, sau khi trở về thì đã quên chuyện này, lúc này lấy huyết phong ra, con ong nhỏ kia lăn hai vòng, cuối cùng vẫn không thể ổn định thân hình, nặng nề rơi xuống đất.
“Đại tiên, đại tiên cứu mạng.” Một linh thức truyền vào tinh thần của Bách Hợp, cô nhìn huyết phong, ngồi xổm trước mặt nó, thả huyết phong xuống đất, huyết phong tốn sức đung đưa cánh muốn bay lên, nhưng cuối cùng không có lực lại rơi xuống đất.
Bách Hợp thở dài, trong tay đánh một pháp quyết, rót linh lực vào cơ thể huyết phong, huyết phong dừng một chút, tinh thần rung lên, lúc này mới lắc lư bay lên, rơi xuống lòng bàn tay Bách Hợp.
“Tiểu yêu chính là một huyết phong ở đầm hắc phong cách đây năm dặm, tu luyện ngàn năm vì vốn sinh ra đã kém cỏi nên khó có thể hóa thành người.” Huyết phong này cũng thật xui xẻo, yêu lực của nó không tệ, nhưng tiên thiên có hạn, thời gian ngàn năm khó có thể hóa thành người, mười năm trước nó tìm thấy được một bụi cây hồng vạn năm, lập tức mừng rỡ đáp xuống đóa hoa, vốn muốn thừa dịp đóa hoa nở rộ thu thập linh khí vạn năm, hóa thành người, sắp thành công rồi, không biết từ đâu xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Tuy đóa hồng vạn năm kia có thể là linh dược đại bổ đối với loài người, nhưng hoa này vạn năm mới nở một lần, linh khí mười phần, đặc biệt ong là loại lấy mật, nếu có thể hút được mật của đóa hồng vạn năm này, huyết phong mượn linh khí vạn năm, tu vi tăng lên không chừng có thể hóa thành người, ai ngờ Khải Dẫn đột nhiên xuất hiện, thấy hoa sắp nở, lại có người đến đoạt miếng thịt trên miệng mình.
Thịt mỡ sắp đến miệng, lại có quan hệ đến vận mệnh của mình, huyết phong nhất thời vội vã, liền đâm hắn một châm. Châm này gắn liền với lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nó, Khải Dẫn bị đau nên hất ra, nội tạng huyết phong bị lôi ra, có thể sống đến giờ, toàn bộ đều nhờ tu vi ngàn năm của nó.
Nghĩ đến bản thân có tu vi ngàn năm, bây giờ lại chết trong tay một đứa trẻ, trong lòng huyết phong oán hận. Bản thân đang êm đẹp ẩn giấu trong hoa, giữ đóa hồng vạn năm này đã mấy chục năm, trời lại giáng tai họa bất ngờ, nếu chết thế này, thân thể tiêu tan, sao huyết phong có thể cam tâm được? Nó được Bách Hợp cứu, may mà trên người Bách Hợp có linh khí được ôn dưỡng, bây giờ miễn cưỡng lắm mới giữ lại được một hơi thở.
“Tuy nói sinh tử có mệnh, nhưng tiểu yêu nuốt không trôi, cầu đại tiên ra tay, cứu tiểu yêu một mạng, cam tâm được đại tiên sử dụng.” Huyết phong bò bò trong bàn tay của Bách Hợp, thân thể vốn đỏ rực giờ đây đã dần ảm đạm, trong linh thức truyền đến thanh âm uể oải, Bách Hợp nghĩ, huyết phong này không nên có một đại kiếp nạn như vậy, nhắc đến cũng có quan hệ với mình, nếu không phải vì cô muốn thay đổi đường phong thần của Khải Dẫn, cắt ngang đường đi của hắn, để hắn ngăn cản chuyện tốt của huyết phong, không chừng huyết phong nấp trong đóa hồng vạn năm, đợi đến khi hoa nở, hấp thụ linh khí có lẽ sớm đã hóa thành người rồi.
Bản thân vì làm nhiệm vụ, làm hại nó rơi vào tình cảnh như bây giờ, cứu nó là chuyện nên làm. Tuy Bách Hợp là người không có lòng nhiệt tình, nhưng cũng không vô tình, nên nói: “Ta cho ngươi một tia hỗn độn linh lực, nếu như sống được, chính là tạo hóa của ngươi, nếu không sống được, cũng chỉ có thể trách số mạng của ngươi.”
Hỗn độn linh lực là linh lực khi thiên địa chưa khai mở, được bọc trong Thiên Địa cực thuần, cho dù là hoa thạch sinh linh, được một tia linh khí nuôi dưỡng, thì có thể sinh ra linh tính mở linh trí, huyết phong vốn nhờ Bách Hợp cứu mạng, vì trước mắt sắp chết nên không cam lòng để thân thể tiêu tán, không ngờ vậy mà nhận được một may mắn như thế, lập tức kinh hãi.
Hỗn độn linh lực mạnh hơn đóa hồng vạn năm kia rất nhiều, bản thân muốn bồi thường cho nó, nếu huyết phong này có thể bắt được kỳ ngộ, xem như đã bồi thường được cho nó. Bách Hợp cũng không quản trong lòng nó nghĩ thế nào, lúc thiên địa bị bổ ra, hỗn độn linh lực đã tung ra tứ tán, thời gian trôi qua mấy năm, linh khí cũng sớm trở nên mỏng manh, nhưng đối với Bách Hợp, thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong kịch bản Long Nữ cố thủ ở thế giới đỉnh, không khác gì trẻ mới sinh, lúc này cô phân ra một tia linh lực truyền vào cơ thể huyết phong.
Huyết phong vốn yếu ớt sau khi được linh khí tẩm bổ, thân thể cấp tốc bắt đầu phục hồi như cũ, lúc đầu kích thước chỉ như hạt đậu, nhờ linh lực truyền vào, bắt đầu bành trướng cấp tốc, trên người nó vốn có hồng sắc lờ mờ, lại lần nữa xuất hiện ánh sáng màu huyết hồng, màu sắc kia càng trở nên kinh diễm, ngoại hình ít nhiều có chút biến hóa, sau khi miệng vết thương dưới bụng khép lại thì một đuôi châm mới lại mọc ra, nhưng đuôi châm lại dài hơn một tấc và nhọn hơn rất nhiều.
“Đa tạ đại tiên, tiểu yêu nguyện làm nô lệ cho đại tiên.” Sau khi thương thế huyết phong tốt lên, không bay lên nữa, ngược lại thu cánh, cung kính phủ phục trong lòng bàn tay Bách Hợp, Bách Hợp lắc đầu: “Ta có ân với ngươi chỉ do quả, mà quả này là ta tạo nên, ta không cần ngươi báo ân, ngươi mau đi đi.”
Ban đầu huyết phong không muốn rời khỏi, nhưng thấy Bách Hợp không muốn thu nó làm nô, lúc này lòng tràn đầy cảm kích vỗ cánh bay đi.
Thoáng cái đã năm năm trôi qua, trên đại lục không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khe núi âm u, đến một ngày nào đó có một đệ tử núi Hồng Lượng tiến vào trong đó, bị thần hồn câu diệt, khiến cho người núi Hồng Lượng chú ý.
Đệ tử đó đã có tu vi cấp kim tiên, thiếu chút nữa có thể bước vào cấp đại la thần tiên, nhưng sau khi nhân vật như vậy vào khe núi, cũng không còn sống đi ra. Núi Hồng Lượng và Lãng Uyển động tranh đấu nhiều năm, không hiểu sao một đệ tử tu vi cao thâm như vậy có thể biến mất, lúc bắt đầu Vô Cực đạo nhân của núi Hồng Lượng còn tưởng rằng do Lãng Uyển động gây nên, vốn muốn đến chỗ Thượng Thiện chân nhân đòi công đạo, nhưng không ngờ lúc giao thủ với Thượng Thiện chân nhân, bị Thượng Thiện chân nhân đánh vào khe núi, tuy cuối cùng ra được, nhưng thần hồn lại bị ma khí xâm nhiễm, quan trọng nhất là, trong ma khí kia có khí tức của Bàn Cổ.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ đại lúc đều khiếp sợ!
Ai cũng biết sau khi Bàn Cổ chém xong thiên địa đã biến mất, lúc này đột nhiên trên đại lục lại xuất hiện một ma vật như vậy, có khí tức của Bàn Cổ không nói, vậy mà thực lực còn cường đại như thế, Vô Cực đạo nhân của núi Hồng Lượng cũng trúng chiêu.
Beta: Sakura
Từ khi nam tử xuất hiện, Bách Hợp xác định hiện tại là lúc kịch tình phát triển, thoáng cái đã qua ba trăm năm, ở trong này ba trăm năm, mỗi ngày Bách Hợp đều tu luyện, hải vực này đã được cô luyện hóa toàn bộ, mà bên ngoài cũng đã phát triển đến lúc Khải Dẫn sinh ra. Bách Hợp không dự định ở đây chờ Khải Dẫn xuất hiện.
Sau khi biết đối thủ ngầm của bản thân là Thiên Đạo, ngày đó Khải Dẫn giết Long Nữ đương nhiên là tội không thể tha thứ, nhưng người cô sẽ chân chính đối phó không phải là hắn. Sau khi Bách Hợp luyện hóa toàn bộ nước mắt của Bàn Cổ, lúc này mới nổi lên mặt biển một lần nữa, cô mở lòng bàn tay ra, một giọt nước ‘quay tròn’ chuyển động trong lòng bàn tay, như một viên trân châu óng ánh, theo giọt nước chuyển động, nước biển bắt đầu dần dần nhập vào trong hạt châu này, giọt nước càng lúc càng lớn, bằng mắt thường có thể thấy xung quanh hải vực dần trống rỗng, đến khi giọt nước biến thành thủy cầu thật lớn, bên trong hỗn độn linh lực trôi nổi, linh lực bốn phía bị hút sạch sẽ, hạt châu kia mới càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không ở trong lòng bàn tay Bách Hợp nữa, dần dần biến mất không thấy tung tích.
Thế giới đỉnh, linh lực và nước đã được hấp thu hoàn toàn, vì Bách Hợp là chủ nhân của hư không này, cô dễ dàng xé rách hư không, thân ảnh chợt lóe, rồi xuất ra khỏi không gian này.
Trong kịch bản Long Nữ bị cố thủ ở đây đến chết, tựa như từ khi sinh ra đã xác định vận mệnh bi thảm của bản thân, chờ Khải Dẫn đến giết chết nàng, bây giờ ra khỏi không gian, chân mày Bách Hợp vô ý thức liền cau lại.
Thiên địa bị bổ ra, so sánh với hỗn độn linh lực nồng nặc trong hư không, linh lực bên ngoài hiển nhiên mỏng manh hơn nơi Bách Hợp sống trước đây rất nhiều. Nhưng rất nhanh Bách Hợp đã thích ứng với loại cảm giác này. Vì thống nhất tam giới, Thiên Đạo đã thành lập một trật tự sẵn có cho thế giới này, trước khi sinh ra Khải Dẫn, đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Từ một khía cạnh khác mà nói, lúc này Lãng Uyển động vang danh thế giới, cũng do vận mệnh an bài, là hòn đá lót chân đầu tiên của Khải Dẫn. Tổ tông Lãng Uyển động Thượng Thiện chân nhân vốn là một giọt sương trên đài sen bát phẩm, nghe Mông Chiết thuyết pháp, cơ duyên xảo hợp tu ra linh tính, sau đó vì đệ tử Khải Dẫn phong thần mà có công, trở thành Thánh tổ. Có thể nói Thiên Đạo an bài, Lãng Uyển động là thuận lòng trời, là một chính phái mà Thiên Đạo thúc đẩy.
Điều Bách Hợp phải làm là đối địch với Thiên Đạo, đương nhiên về sau tránh không khỏi quan hệ với đệ tử Lãng Uyển động. Lãng Uyển động người đông thế mạnh. Thực lực môn hạ đệ tử phần lớn đều đã đạt đến kim tiên. Thực lực của Thượng Thiện chân nhân càng là Đại La Kim Tiên, chỉ là chưa thành thánh quả. Vì lúc Khải Dẫn xuất hiện cũng không giới thiệu tỉ mỉ lắm, Bách Hợp chỉ biết đại khái thế thôi. Thế nhưng may là mấy trăm năm trước cô đã cướp đoạt được Sinh tử bàn, một trong tam đại chí bảo của Lãng Uyển động, vì vậy khi ra khỏi hải vực đã từng sử dụng Sinh tử bàn đoán quẻ qua một lần, biết lúc này Khải Dẫn vừa sinh ra, phong thần đại chiến còn hai mươi năm nữa mới bắt đầu.
Đối với Khải Dẫn, hiện tại Bách Hợp chưa từng nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc, Khải Dẫn là mục tiêu Thiên Đạo đã lựa chọn nắm giữ chí bảo Phong thần bảng, nếu hiện tại hắn chết, tự nhiên có thể chặt đứt liên hệ của hắn với Phong thần bảng. Như vậy một an bài ngoài ý muốn khác của Thiên Đạo sẽ không thể phát sinh, nhưng vạn sự không có tuyệt đối, bây giờ thực lực Bách Hợp sớm đã vượt qua thiết định của giới hồng hoang này rất nhiều, nếu cô muốn giết Khải Dẫn, dù Thiên Đạo có cứu giúp, Khải Dẫn cũng không thể giữ được tính mạng.
Nhưng chỉ có một điều, trong thiên hạ vạn vật người và sinh linh nhiều như vậy, một Khải Dẫn chết, hẳn sẽ có một Khải Dẫn khác xuất hiện, nếu như vậy sẽ rất phiền phức. Đến lúc đó Bách Hợp không biết người Thiên Đạo sẽ lựa chọn lần nữa là ai, chẳng thà ôm cây đợi thỏ, đợi Khải Dẫn trưởng thành, hai mươi năm sau xảy ra đại chiến phong thần, thì đi phá hư chuyện tốt của Thiên Đạo.
Nghĩ đến ở đây, Bách Hợp cong môi, thân hình chợt lóe, bóng người rất nhanh đã biến mất.
Cô rời khỏi không lâu, một nam tử mặc áo xanh, tuổi khoảng hai mươi xuất hiện ở nơi Bách Hợp biến mất, nghi hoặc nói: “Rõ ràng ở đây, sao lại không thấy chứ?”
Bách Hợp không biết khi cô đi rồi thì có người chạy đến, cô tìm một rặng núi không có yêu tinh linh lực cường đại chiếm cứ, đào cái động phủ ở trong núi, rồi chui vào. Bách Hợp tu luyện trong động này, ngây ngốc đã qua mười năm, lúc này Khải Dẫn đã xuất thế, tính toán thời gian không sai biệt lắm sắp đến lúc Thiên Đạo giúp hắn an bài việc bước vào giới tu tiên bái nhập Lãng Uyển động, lúc này Bách Hợp mới rời khỏi chỗ này, đến chỗ Khải Dẫn và Thanh Liên tạm thời đang ở.
Trong núi sâu, thiếu niên Khải Dẫn đeo một cái sọt trên lưng linh hoạt chạy trên sườn núi, khi mẫu thân hắn có thai, vì bà từng ăn Thanh Liên ngũ phẩm, nên hắn có một loại cảm giác thân thiết với hoa cỏ cây cối và sinh linh, Bách Hợp chạy đến chỗ Khải Dẫn sống khi còn bé, liếc mắt một cái lập tức nhận ra Khải Dẫn, người mà mười năm sau sẽ chém chết nguyên chủ.
Nếu như chiếu theo an bài của Thiên Đạo, trong quá trình hắn hái thuốc, sẽ bắt gặp một con báo tinh truy đuổi cự mãng, mắt thấy cự mãng sắp bị báo tinh mổ bụng, trong lòng Khải Dẫn nhất thời sinh ra thương hại, nhặt hòn đá ném con báo, do đó cứu mãng xà kia một mạng. Bách Hợp không để an bài của Thiên Đạo thành công, bởi vậy tay cô bắn ra, một giọt nước theo đầu ngón tay cô vọt ra ngoài, trên bầu trời một tiếng vang ‘ầm ầm’ thật lớn, chợt ‘tí ta tí tách’ bắt đầu nổi mưa.
Vốn rồng có thể gọi gió hô mưa, hơn nữa Bách Hợp tu Đạo Đức Kinh, về sau thực lực cao cường không cần đọc chú ngữ, linh lực trong cơ thể chỉ nhẹ nhàng chuyển động, giọt nước bị cô bắn ra lập tức hóa thành hơi nước, nổi lên cơn mưa xối xả.
“Quái lạ!” Mưa này vừa nhanh vừa vội, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, lúc này lại lạnh vô cùng, nước mưa đánh vào rừng cây vang lên tiếng ‘sàn sạt’, gió táp mưa rào khiến lá cây lắc lư kịch liệt, hạt mưa bắn tung toé ra xung quanh. Nụ cười trên mặt Khải Dẫn đột nhiên biến đổi, thân thể thoáng cái rụt lại, trốn dưới một gốc cây thật lớn, cây kia cảm giác trên người hắn có linh khí của Thanh Liên, nên che cành lá trên đầu hắn.
“Vừa rồi trời còn quang đãng, nói mưa liền mưa.” Mưa to giàn giụa ngăn trở hắn đi tiếp, vốn mấy tháng trước nhìn thấy trên đỉnh vách núi phía trước có một gốc cây hồng trăm năm, hồng trăm năm không có công hiệu gì đặc thù, nhưng hoa là trăm năm mới nở một lần, đỏ au vô cùng xinh đẹp, hắn đã sớm nhìn thấy. Nhưng vì nụ hoa chưa hoàn toàn nở rộ, nên Khải Dẫn không hái xuống, hai ngày trước hắn thấy hoa sắp nở, nên lúc này hắn mới chuẩn bị hôm nay hái về tặng cho Thanh Liên cô cô.
Không ngờ lúc này mưa lớn vậy, nếu hoa kia bị mưa tạt vào, sợ rằng sẽ nát mất.
Hồng trăm năm kia rất lâu mới nở hoa, bị mưa gió đánh, thật sự quá đáng tiếc, nghĩ đến đây, trên mặt Khải Dẫn lộ ra vẻ do dự. Quyết định đi một đường tắt khác. Hái hoa xuống trước đã.
Vách núi kia còn có một con đường khác, khá gần, nhưng khá dốc lại nguy hiểm, nếu hôm nay không mưa, Khải Dẫn chắc chắn sẽ không đi hướng kia. Nhưng lúc này vừa nghĩ đến hoa có thể sẽ bị mưa đánh rớt. Bản thân chờ nó nở lâu như vậy, như thế này không khỏi có phần đáng tiếc. Hắn xoay người đi về hướng kia, chờ hắn vừa đi khỏi. Vốn mưa to tầm tã dần dịu xuống, sau đó dừng lại.
Khải Dẫn ngửa đầu nhìn bầu trời: “Thực sự kỳ quái, trước còn mưa lớn như vậy, nói dừng liền dừng.” Mưa này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong lòng hắn, không hề nghĩ nhiều, nắm thật chặt dây sọt trên lưng, bước nhanh về phía vách núi.
Chờ hắn đi, Bách Hợp cảm giác được Khải Dẫn đã cách xa, cô mới thu lại nước mưa, nước mưa hóa thành giọt nước đều bị cô thu vào lòng bàn tay, Bách Hợp nhìn thấy cách đó không xa mãng xà vốn đã định trước được Khải Dẫn cứu, sau đó vì báo ân ở cùng hắn, lúc này đã chết dưới lợi trảo của báo tinh, mùi máu tươi lan tỏa, Bách Hợp mới lắc mình biến mất không thấy.
Tuy nói mãng xà bị giết chỉ là một thay đổi rất nhỏ, nhưng đối với Thiên Đạo mà nói, lúc này sợ là đã cảm thấy có chút phiền phức, bởi vì báo tinh vốn không gánh chịu quả này, sau này không phải kết trái này, đáng lẽ mãng xà nên tìm Khải Dẫn báo ân, nhưng hiện tại mãng xà đã chết, nguyên nhân Khải Dẫn bước trên đường phong thần cũng đã thay đổi.
Đối với phiền toái như vậy Thiên Đạo vẫn có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng nếu lại xảy ra thì càng phiền phức hơn, Thiên Đạo muốn thu hồi mọi chuyện như cũ, cũng không dễ dàng như vậy. Quả thật giống như một chiếc máy vi tính tinh vi, lúc bình thường máy vi tính có thể vận hành rất tốt, nhưng nếu một phần mềm sai trình tự, không chừng toàn bộ hệ thống có thể sẽ bị sụp đổ.
Lúc bắt đầu Bách Hợp không chuẩn bị làm nhiều động tác, cô chỉ cần không ngừng làm ra một ít thay đổi, như vậy sẽ khiến cho Thiên Đạo không dễ dàng chú ý, cực kỳ thuận tiện quấy rầy trình tự của nó. Trong kịch bản Khải Dẫn vì cứu mãng xà nên đương nhiên cũng không thể đi hái hoa về để tặng Thanh Liên, nhưng lần này đương nhiên không giống, Khải Dẫn thuận lợi đi đến vách núi, nhìn thấy đóa hồng vạn năm đó.
Hắn run rẩy bò lên, nhìn thấy đóa hồng vạn năm, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, vươn tay ra còn chưa đụng đến gốc, gai của một vật đỏ tươi như máu trong đóa hồng vạn năm đâm hắn một cái. Biến cố phát sinh quá nhanh, cái đầu ong nho nhỏ, to bằng nửa ngón cái, như hạt đậu, thân thể kia lại là màu đỏ, đậu trong nhụy hoa hoàn toàn không bị nhìn thấy, đến lúc Khải Dẫn phát hiện không thích hợp muốn thu tay, thì đã muộn.
Con ong kia không biết chủng loại gì, đâm vào mu bàn tay Khải Dẫn, hắn chỉ cảm thấy bứt rứt đau nhức, vô ý thức thu tay, tay hắn vốn đang bám trên vách đá, một tay hái hoa, lúc này bị chích, trong miệng phát ra tiếng kinh hô, quá sợ hãi muốn ổn định thân thể, nhưng lại thuận tay túm lại đóa hồng vạn năm, hắn lập tức bị thương rơi xuống vách núi.
Ở giữa không trung Bách Hợp nhìn thấy cảnh này, không chút nghĩ ngợi cũng theo xuống, Khải Dẫn không thể chết được, hắn là người Thiên Đạo lựa chọn, sao có thể chết dễ như vậy, mười năm sau Thiên Đạo còn có thể lại tuyển ra một người thống nhất tam giới khác, Bách Hợp thấy Khải Dẫn một đường rơi xuống, nhiều lần đụng vào đá, đã thoi thóp, nhìn hắn sắp tắt thở, thừa dịp hắn chưa rơi xuống đất, Bách Hợp mới ra tay cứu hắn, đặt hắn trên mặt đất.
Hắn rơi xuống, đóa hồng vạn năm trong tay cũng rơi xuống bên cạnh hắn, một con ong màu đỏ rớt ra, vỗ cánh hai cái, khí tức yếu ớt, nhưng vẫn chưa chết, Bách Hợp liếc mắt nhìn, một chiêu, ong đỏ kia không tự chủ bay vào lòng bàn tay cô, cô bỏ nó vào ống tay áo, lúc này mới rời khỏi nơi đó.
Đợi đến khi Thanh Liên phát hiện Khải Dẫn, tình huống của hắn đã sắp hỏng bét, tuy lúc Khải Dẫn ở trong bụng mẫu thân, bà đã ăn hạt sen Thanh Liên, thân thể cường tráng hơn người bình thường, nhưng vừa nãy hắn đã trúng độc ong, sau đó còn rơi xuống vách núi, nếu Bách Hợp không ra tay cứu hắn, lúc này sợ rằng đến tính mạng hắn cũng không còn. Hiện tại nhìn dáng vẻ hắn sống dở chết dở, Thanh Liên vốn yêu thương hắn, nên quyết định lấy tim sen của bản thân ra cho hắn ăn.
Thanh Liên vốn là sen ngũ phẩm, tu vi cực cao, nhưng năm xưa vì bị mẫu thân Khải Dẫn ăn hạt sen, nên tu vi đã giảm đi, nếu lúc trước mẫu thân Khải Dẫn ăn tim sen của nàng ta, nói không chừng bây giờ nàng ta đã sớm chết, lúc này lấy tim sen cho Khải Dẫn ăn, nàng ta lấy bản thân làm thuốc dẫn, để loại bỏ máu độc trên người Khải Dẫn.
Như vậy, Thanh Liên mất đi tim, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ. Nhưng cô ta vẫn không chút do dự lấy tim sen ra. Đưa vào miệng Khải Dẫn, đợi lúc Khải Dẫn tỉnh lại, nhìn thấy Thanh Liên bên cạnh đã héo rũ, nhịn không được khóc lớn.
Kết quả lúc này lại trở về kịch bản, Thanh Liên vì cứu Khải Dẫn mà chết. Hắn đào hố chôn gốc sen đã khô vàng vào đất. Thiên Đạo hóa thành một nam tử tên Số Mệnh, xuất hiện trước mặt Khải Dẫn.
Hắn ta chỉ điểm Khải Dẫn, nếu như Khải Dẫn đến Lãng Uyển động bái Thượng Thiện chân nhân làm sư, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, nói không chừng Thanh Liên có thể tích lũy công đức sống lại lần nữa, cùng hắn đoàn viên.
Ôm một kỳ vọng tốt đẹp như vậy, Khải Dẫn vẫn bước theo như kịch bản tìm đường đến Lãng Uyển động.
Sau khi Bách Hợp ra tay xong, về động phủ tạm thời của bản thân, lúc cô chuẩn bị tu luyện, trong cổ tay áo có thứ gì động đậy. Lúc này cô mới nhớ đến hôm nay trong lúc vô ý đã mang về một huyết phong (ong đỏ), lúc đó Bách Hợp đã cứu huyết phong này, thuần túy chỉ nghĩ đến thuật ngự phong của mình, sau khi trở về thì đã quên chuyện này, lúc này lấy huyết phong ra, con ong nhỏ kia lăn hai vòng, cuối cùng vẫn không thể ổn định thân hình, nặng nề rơi xuống đất.
“Đại tiên, đại tiên cứu mạng.” Một linh thức truyền vào tinh thần của Bách Hợp, cô nhìn huyết phong, ngồi xổm trước mặt nó, thả huyết phong xuống đất, huyết phong tốn sức đung đưa cánh muốn bay lên, nhưng cuối cùng không có lực lại rơi xuống đất.
Bách Hợp thở dài, trong tay đánh một pháp quyết, rót linh lực vào cơ thể huyết phong, huyết phong dừng một chút, tinh thần rung lên, lúc này mới lắc lư bay lên, rơi xuống lòng bàn tay Bách Hợp.
“Tiểu yêu chính là một huyết phong ở đầm hắc phong cách đây năm dặm, tu luyện ngàn năm vì vốn sinh ra đã kém cỏi nên khó có thể hóa thành người.” Huyết phong này cũng thật xui xẻo, yêu lực của nó không tệ, nhưng tiên thiên có hạn, thời gian ngàn năm khó có thể hóa thành người, mười năm trước nó tìm thấy được một bụi cây hồng vạn năm, lập tức mừng rỡ đáp xuống đóa hoa, vốn muốn thừa dịp đóa hoa nở rộ thu thập linh khí vạn năm, hóa thành người, sắp thành công rồi, không biết từ đâu xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Tuy đóa hồng vạn năm kia có thể là linh dược đại bổ đối với loài người, nhưng hoa này vạn năm mới nở một lần, linh khí mười phần, đặc biệt ong là loại lấy mật, nếu có thể hút được mật của đóa hồng vạn năm này, huyết phong mượn linh khí vạn năm, tu vi tăng lên không chừng có thể hóa thành người, ai ngờ Khải Dẫn đột nhiên xuất hiện, thấy hoa sắp nở, lại có người đến đoạt miếng thịt trên miệng mình.
Thịt mỡ sắp đến miệng, lại có quan hệ đến vận mệnh của mình, huyết phong nhất thời vội vã, liền đâm hắn một châm. Châm này gắn liền với lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nó, Khải Dẫn bị đau nên hất ra, nội tạng huyết phong bị lôi ra, có thể sống đến giờ, toàn bộ đều nhờ tu vi ngàn năm của nó.
Nghĩ đến bản thân có tu vi ngàn năm, bây giờ lại chết trong tay một đứa trẻ, trong lòng huyết phong oán hận. Bản thân đang êm đẹp ẩn giấu trong hoa, giữ đóa hồng vạn năm này đã mấy chục năm, trời lại giáng tai họa bất ngờ, nếu chết thế này, thân thể tiêu tan, sao huyết phong có thể cam tâm được? Nó được Bách Hợp cứu, may mà trên người Bách Hợp có linh khí được ôn dưỡng, bây giờ miễn cưỡng lắm mới giữ lại được một hơi thở.
“Tuy nói sinh tử có mệnh, nhưng tiểu yêu nuốt không trôi, cầu đại tiên ra tay, cứu tiểu yêu một mạng, cam tâm được đại tiên sử dụng.” Huyết phong bò bò trong bàn tay của Bách Hợp, thân thể vốn đỏ rực giờ đây đã dần ảm đạm, trong linh thức truyền đến thanh âm uể oải, Bách Hợp nghĩ, huyết phong này không nên có một đại kiếp nạn như vậy, nhắc đến cũng có quan hệ với mình, nếu không phải vì cô muốn thay đổi đường phong thần của Khải Dẫn, cắt ngang đường đi của hắn, để hắn ngăn cản chuyện tốt của huyết phong, không chừng huyết phong nấp trong đóa hồng vạn năm, đợi đến khi hoa nở, hấp thụ linh khí có lẽ sớm đã hóa thành người rồi.
Bản thân vì làm nhiệm vụ, làm hại nó rơi vào tình cảnh như bây giờ, cứu nó là chuyện nên làm. Tuy Bách Hợp là người không có lòng nhiệt tình, nhưng cũng không vô tình, nên nói: “Ta cho ngươi một tia hỗn độn linh lực, nếu như sống được, chính là tạo hóa của ngươi, nếu không sống được, cũng chỉ có thể trách số mạng của ngươi.”
Hỗn độn linh lực là linh lực khi thiên địa chưa khai mở, được bọc trong Thiên Địa cực thuần, cho dù là hoa thạch sinh linh, được một tia linh khí nuôi dưỡng, thì có thể sinh ra linh tính mở linh trí, huyết phong vốn nhờ Bách Hợp cứu mạng, vì trước mắt sắp chết nên không cam lòng để thân thể tiêu tán, không ngờ vậy mà nhận được một may mắn như thế, lập tức kinh hãi.
Hỗn độn linh lực mạnh hơn đóa hồng vạn năm kia rất nhiều, bản thân muốn bồi thường cho nó, nếu huyết phong này có thể bắt được kỳ ngộ, xem như đã bồi thường được cho nó. Bách Hợp cũng không quản trong lòng nó nghĩ thế nào, lúc thiên địa bị bổ ra, hỗn độn linh lực đã tung ra tứ tán, thời gian trôi qua mấy năm, linh khí cũng sớm trở nên mỏng manh, nhưng đối với Bách Hợp, thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong kịch bản Long Nữ cố thủ ở thế giới đỉnh, không khác gì trẻ mới sinh, lúc này cô phân ra một tia linh lực truyền vào cơ thể huyết phong.
Huyết phong vốn yếu ớt sau khi được linh khí tẩm bổ, thân thể cấp tốc bắt đầu phục hồi như cũ, lúc đầu kích thước chỉ như hạt đậu, nhờ linh lực truyền vào, bắt đầu bành trướng cấp tốc, trên người nó vốn có hồng sắc lờ mờ, lại lần nữa xuất hiện ánh sáng màu huyết hồng, màu sắc kia càng trở nên kinh diễm, ngoại hình ít nhiều có chút biến hóa, sau khi miệng vết thương dưới bụng khép lại thì một đuôi châm mới lại mọc ra, nhưng đuôi châm lại dài hơn một tấc và nhọn hơn rất nhiều.
“Đa tạ đại tiên, tiểu yêu nguyện làm nô lệ cho đại tiên.” Sau khi thương thế huyết phong tốt lên, không bay lên nữa, ngược lại thu cánh, cung kính phủ phục trong lòng bàn tay Bách Hợp, Bách Hợp lắc đầu: “Ta có ân với ngươi chỉ do quả, mà quả này là ta tạo nên, ta không cần ngươi báo ân, ngươi mau đi đi.”
Ban đầu huyết phong không muốn rời khỏi, nhưng thấy Bách Hợp không muốn thu nó làm nô, lúc này lòng tràn đầy cảm kích vỗ cánh bay đi.
Thoáng cái đã năm năm trôi qua, trên đại lục không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khe núi âm u, đến một ngày nào đó có một đệ tử núi Hồng Lượng tiến vào trong đó, bị thần hồn câu diệt, khiến cho người núi Hồng Lượng chú ý.
Đệ tử đó đã có tu vi cấp kim tiên, thiếu chút nữa có thể bước vào cấp đại la thần tiên, nhưng sau khi nhân vật như vậy vào khe núi, cũng không còn sống đi ra. Núi Hồng Lượng và Lãng Uyển động tranh đấu nhiều năm, không hiểu sao một đệ tử tu vi cao thâm như vậy có thể biến mất, lúc bắt đầu Vô Cực đạo nhân của núi Hồng Lượng còn tưởng rằng do Lãng Uyển động gây nên, vốn muốn đến chỗ Thượng Thiện chân nhân đòi công đạo, nhưng không ngờ lúc giao thủ với Thượng Thiện chân nhân, bị Thượng Thiện chân nhân đánh vào khe núi, tuy cuối cùng ra được, nhưng thần hồn lại bị ma khí xâm nhiễm, quan trọng nhất là, trong ma khí kia có khí tức của Bàn Cổ.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ đại lúc đều khiếp sợ!
Ai cũng biết sau khi Bàn Cổ chém xong thiên địa đã biến mất, lúc này đột nhiên trên đại lục lại xuất hiện một ma vật như vậy, có khí tức của Bàn Cổ không nói, vậy mà thực lực còn cường đại như thế, Vô Cực đạo nhân của núi Hồng Lượng cũng trúng chiêu.