Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Bản cung tất nhiên biết chuyện hôm qua không liên quan đến muội muội, do tiểu nhân gian nịnh quấy phá, muốn khiến cho Bản cung và muội muội thù oán lẫn nhau mà thôi, trong lòng Bản cung hiểu rõ.” Bách Hợp nói xong, khẽ mỉm cười một cái, Hiền phi sửng sốt nhìn cô chằm chằm, lại thấy cô cười đạm nhã ôn uyển, trên mặt không thấy chút hung ác đáng sợ nào, nhưng ánh mắt kia lại khiến cho lòng nàng ta rét lạnh, nàng ta đang muốn mở miệng, thì cô cô trong cung của Thái hậu cũng đã phát hiện hai người đến, đi ra nghênh đón.
Tưởng rằng mình và Hiền phi đã xem như tới đủ sớm, nhưng khiến Bách Hợp cảm thấy hơi bất ngờ, là lúc cô tới cung của Lục thái hậu thì Vĩnh Minh đế đã ở đây rồi.
Điện Phượng Minh của Lục thái hậu là nơi ở của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ trong hậu cung, hết sức đoan trang khí phái, lúc Bách Hợp tới Lục thái hậu đã ăn mặc thỏa đáng, đang nói chuyện với Vĩnh Minh đế. Khi Bách Hợp và Hiền phi đi vào, ánh mắt Lục thái hậu đầu tiên là hơi khựng lại, ngay sau đó khóe miệng liền nhẹ mím, rồi lại khôi phục dịu dàng đoan trang.
Năm nay nàng ta mới mười bảy, cũng đã mang bối phận ‘Tổ mẫu’, bởi vì mới góa, quần áo của Lục thái hậu lấy thuần một sắc già dặn như xanh đen làm chủ, trang sức cũng không thể quá nổi trội, nàng ta mang một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo cực kỳ không hợp với độ tuổi của nàng ta, mặc áo khoác ngắn bằng nhung màu xanh đậm, lúc này ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp. Trên mặt nàng ta mang nụ cười mỉm, mặc dù đã hết sức khắc chế, nhưng bởi vì dung mạo Lục thái hậu diễm lệ, khí chất quyến rũ, vì vậy những trang phục trầm trọng này căn bản không đè ép được nàng ta, mà ngược lại bộ áo xanh kia càng khiến da thịt nàng ta trở nên trắng nõn ngọc nhuận, một cái nhăn mày một tiếng cười vẫn có mấy phần phong tình thiếu nữ lộ ra, cặp mắt kia tựa như mèo, sóng mắt lưu chuyển, dù là nữ nhân thì cũng sẽ bị mị hoặc.
“Quý phi tới, ai gia không phải đã sai Tô Hà đi truyền lời, Quý phi có thể ở lại trong cung Hàm Phúc nghỉ dưỡng mấy ngày sao?” Lúc này trên mặt Lục thái hậu đầy thương hại và âu lo, nàng ta đầu tiên là ân cần hỏi thăm Bách Hợp một câu, mới nhấc mí mắt: “Thứ không có mắt, Quý phi tới, còn không mau hầu hạ.”
Lời này của nàng ta vừa thốt ra, lúc này người trong điện Phượng Minh mới như phục hồi tinh thần lại, đại cung nhân Tô Hà bên cạnh nàng ta vội vàng tiến lên muốn giúp Bách Hợp cởi áo khoác lông ngân hạc trên người xuống, biểu tình của Tô Hà là trong lo lắng mang kính cẩn vâng lời, chính là không thấy nửa điểm chột dạ và sợ hãi, nếu không phải hôm qua từ trong miệng Chân thị lấy được một ít tin tức, thì sợ rằng lúc này Bách Hợp nhìn Tô Hà như vậy, đều phải cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nàng ta.
Giờ phút này trong miệng của Thái hậu hết sức tha thiết với Bách Hợp, rõ ràng Hiền phi Quách thị đi vào cùng với nàng, nhưng ở trước mặt Hoàng đế lại không nóng không lạnh với Hiền phi, nếu Hiền phi ngu xuẩn một chút, sợ rằng chỉ cần như vậy thì đã vừa hận lại vừa bắt đầu đề phòng Bách Hợp rồi.
Bách Hợp cong môi, đầu tiên là thỉnh an Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế, chờ khi Tô Hà tới cầm áo khoác giúp nàng, tay Tô Hà vừa đưa đến trước ngực nàng muốn cởi nút thắt gấm kia, nàng đột nhiên nhấc ta bắt lấy bàn tay Tô Hà, móng tay thật dài kia ghim vào trong thịt của Tô Hà. Lúc này Tô hà liền đau suýt nữa kêu thành tiếng, biểu tình của nàng ta hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không có để ý tới nàng ta, mà ngược lại cười nói với Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng nhật lý vạn kỵ, hôm nay ngược lại trùng hợp, lại gặp được Hoàng thượng trong cung của Thái hậu.” Vĩnh Minh đế mặc triều phục Đế vương màu minh hoàng, hiển nhiên vừa hạ triều liền tới, Đế vương trẻ tuổi anh tuấn, khí chất bất phàm, dù lúc Bách Hợp đi vào, giữa Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu cũng không có trao đổi gì, nhưng một cổ nghi ngờ lại vẫn sinh ra trong lòng Bách Hợp.
Hôm qua Lương Mộ Bắc bất ngờ chết đi, Hoàng đế lại lấy lý do công vụ bề bộn, chỉ đến vội vàng nhìn cậu bé một cái, liền lại rời đi, nếu người ngoài nhìn vào, sợ rằng chỉ cho rằng Vĩnh Minh đế bi thương, cho là hắn ta chỉ vì không dám đối mặt với cái chết của Lương Mộ Bắc mà thôi, nhưng Chu Bách Hợp gả cho Lương Hách mấy năm, yêu hắn ta thâm sâu, hiểu hắn ta sợ rằng còn nhiều hơn cả hiểu chính mình.
Vĩnh Minh đế được Tiên đế dạy dỗ cực tốt, sau khi trưởng thành, dù phi tần trong hậu cung của hắn ta đông đúc, lại người người đều tuyệt sắc, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều thấy giống hệt nhau, mặc kệ là thanh nhã xinh đẹp như Chu Bách Hợp, hay Hiền phi Quách thị xinh tươi như đào, hoặc là Đức phi Cao thị anh khí, đều không có một ai có thể khiến Lương Hách độc sủng, mà ngược lại cho tới nay đều mưa móc quân phân, có thể thấy lực khắc chế của Lương Hách hơn người, hơn nữa tâm tính là lạnh lùng cỡ nào.
Khi Lương Mộ Bắc ra đời, thậm chí Lương Hách thở phào nhẹ nhõm khi mình có người nối nghiệp, nếu Thái tử đã đại hôn lại chậm chạp không có hậu, thì trọng thần trong triều khó tránh khỏi không thể yên tâm, con trai ra đời, hắn ta cũng không phải vui mừng khi mình làm cha, mà là đến khi đó mới vui mừng khi vị trí Thái tử của hắn ta đã ngồi vững vàng. Một nam nhân quả tình bạc nghĩa như vậy, lúc con trai chết không canh giữ ở bên cạnh, mà ngược lại chỉ tới một chút, chuyện hậu sự còn thừa lại liền để người trong cung lo liệu, vậy mà sáng sớm nay lại đến thỉnh an Lục thái hậu, điều này thật sự không thể không khiến trong lòng Bách Hợp sinh nghi.
Hắn ta đội kim quan, ở giữa có một viên minh châu lớn, hai sợi vải lụa màu minh hoàng được vén sau tai hắn ta, ở cằm có cột một cái kết, rèm trước được dùng hạt châu xuyên vào, một gương mặt anh tuấn lúc này tràn đầy uy nghiêm và lạnh lùng của Đế vương, ngồi chễm chệ ở đó, nghe thấy lời của Bách Hợp, chân mày Lương Hách hơi không thể thấy nhíu lại một cái, đôi mắt dài nhỏ kia liền nhìn sang Bách Hợp, ánh mắt hơi sắc bén: “Trẫm hạ triều, dĩ nhiên là phải tới thỉnh an, chẳng lẽ cũng phải đến khi mặt trời lên cao ba sào mới đến?”
“Hoàng thượng là đang trách thần thiếp tới trễ sao?” Giọng nói của hắn ta lạnh như băng, như không mang theo chút tình cảm nào, Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng, siết chặt tay Tô Hà hơn, phi tần trong cung rảnh rỗi, đều có thói quen để móng tay, móng tay của nguyên chủ dài tới hơn một tấc, nhuộm nước hoa bóng nước, màu hồng diễm đầy đặn, lúc này dùng chút lực bóp Tô Hà, không chỉ chính Bách Hợp đau, mà mu bàn tay của Tô Hà cũng đã rách da, máu cũng thấm ra dọc theo móng tay.
Tuy nói thân là đại cung nữ bên cạnh Thái hậu, nhưng Tô Hà lại không giống phải là hạ nhân bình thường, nàng ta là nữ quan cung lệnh bên người Thái hậu, cũng là cung nhân có phẩm cấp, bắt đầu từ khi Lục thái hậu tiến cung, chính là nhân vật thay nàng ta chưởng phượng ấn, thâm thụ Lục thái hậu tín nhiệm, ngày thường cũng có tiểu cung nữ hầu hạ nàng ta, dù là cô nương khuê các bình thường sợ rằng còn không được nuôn da tế thịt nộn như nàng ta, nếu không phải trọng quy củ, lúc này Tô Hà cũng đã sớm kêu thành tiếng rồi. Nhưng dù nàng ta hết sức nhẫn nại, thì sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, chỉ là ở trước mặt chủ tử, Bách Hợp và Hoàng đế lại đang nói chuyện, không có đường sống cho nàng ta mở miệng, vì vậy mới cố nén đau đớn.
Nguyên chủ mất con trai, dù đúng là bởi vì nàng ấy chăm sóc không chu toàn, Lương Mộ Bắc vì vậy mà chết đuối, nhưng nỗi đau mất con thì không có ai đau buồn hơn nàng ấy, hôm qua Vĩnh Minh đế không chỉ không trấn an một hai câu, mà cũng không đề cập tới một câu điều tra kỹ hung thủ, ngược lại hôm qua lại phái người tới mắng nàng ấy, cũng giáng tước vị của nàng ấy. Hôm nay mình tới thỉnh an, còn mơ hồ trách mình tới quá muộn, trong lòng Bách Hợp cười lạnh, nguyên chủ yêu Vĩnh Minh đế, sau khi sinh hạ con trai liền hy vọng về sau con trai sẽ thừa kế giang sơn Bắc Tề, hơn nữa là nữ giới, lại có quan niệm Quân lớn hơn trời trong sự giáo dục từ nhỏ của nguyên chủ, vì vậy mới vừa kính lại vừa yêu Vĩnh Minh đế.
Dù nàng ấy tính kế những nữ nhân khác trong hậu cung, nhưng ở trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng ấy lại không dám tính kế, chỉ hận không thể làm cho hắn ta coi trọng nhiều hơn. Từ khi gả vào hoàng gia, không biết trong bao nhiêu ngày đêm, nàng ấy mong đợi Vĩnh Minh đế sẽ đến, từ khi mới gả vào Đông cung, liền ngóng trông, càng về sau, từ sau khi sinh hạ con trai thì tâm cũng dần dần lạnh. Nàng ấy vừa mới tròn mười tám, nhưng lại cảm thấy cả người mình đều già đi, trong cung xưa nay chính là không thiếu mỹ nhân, nhất là Hoàng đế giàu có thiên hạ.
Nhưng bây giờ Bách Hợp lại không sợ, nguyên chủ yêu Vĩnh Minh đế nhưng cô thì không, cố kỵ con trai nhưng bây giờ con trai đã chết trong tay người khác, Chu gia từ đầu đến cuối đều sẽ bị Hoàng đề diệt trừ đến cả gốc rễ cũng không tha, dù cô có phục thấp làm thiếp đi nữa thì Hoàng đế cũng sẽ không tha. Tuy nói ở trước khi mình có năng lực tự vệ, Bách Hợp cũng không định hoàn toàn chọc giận Vĩnh Minh đế, để tránh rước lấy phiền toái cho mình, nhưng cô lại không có ý định ra vẻ độ lượng khắp nơi như nguyên chủ.
“Chỉ trách Hoàng thượng tới quá sớm thôi, ngược lại không phải là thần thiếp tới quá muộn.” Cô không đợi Vĩnh Minh đế mở miệng, liền tự mình đáp lời, ngay sau đó sóng mắt chuyển một cái: “Hôm qua bởi vì Mộ Bắc xảy ra chuyện quá đột nhiên, thần thiếp còn chưa kịp gặp Hoàng thượng lần nào, vốn định thỉnh an Thái hậu xong liền đi cầu Hoàng thượng chủ trì công đạo, nếu giờ đã gặp Hoàng thượng, ngược lại miễn cho thần thiếp phải đi nhiều một chuyến.”
Bách Hợp vừa nhắc tới Lương Hách, thân thể Tô Hà đang bị nàng giữ chặt liền hơi cứng đờ, nàng chú ý tới, nhưng lại như không cảm giác được, cặp mắt hơi đỏ lên: “Thần thiếp chỉ có một đứa con trai này thôi, nay bị người khác hãm hại, thỉnh cầu Hoàng thượng làm chủ, tìm được hung thủ đã hại chết Mộ Bắc, thần thiếp muốn kẻ đó, ” Bách Hợp nói đến đây, dừng một chút, ánh mắt đầu tiên là nhìn sang Lục thái hậu, lại thấy trong đôi mắt hạnh của nàng ta lộ ra mấy phần đồng tình và đau buồn, sóng mắt gợn lăn tăn, tựa như cũng bởi vì Lương Mộ Bắc chết mà ưu thương vậy, nàng cong môi, cuối cùng khóa ánh mắt vào Tô Hà: “Chết không được tử tế!”
Tô Hà run lên lẩy bẫy, mặt liền chôn xuống, cằm như muốn ghim vào ngực.
Vĩnh Minh đế nhất thời không mở miệng nói chuyện, Lục thái hậu lại thở dài: “Ai gia biết trong lòng Quý phi thống khổ, hôm nay Hoàng thượng tới cũng hỏi chuyện này, chuyện này tất cả đều là do một nô tài không biết điều trong cung của ai gia gây nên, ai gia đã sai người đánh chết rồi, chỉ là đáng thương một mạng của Mộ Bắc cũng không thể trở về được.” Tiếng nói của Lục thái hậu vừa dứt, trong lòng Bách Hợp liền cười lạnh, thái giám bị Lục thái hậu đánh chết, cũng không biết là nhãn tuyến của cung nào, nàng ta ngược lại lòng dạ ác độc, để hạ nhân làm kẻ chết thay, vừa trừ đi một cái đinh trong mắt, còn diệt trừ cả Lương Mộ Bắc, thật đúng là một mũi tên hạ hai con chim.
Chuyện này, ngoài mặt là thái giám không trông chừng Lương Mộ Bắc chu toàn, bị Lục thái hậu sai người đánh chết làm kẻ chết thay, nhưng sau lưng lại truyền ra, chuyện này là do Hiền phi gây nên, nếu thái giám này thật sự bị đánh chết, chuyện này kết thúc, cái mũ mà mình bị chụp phải này sợ rằng cả đời đều khó tẩy sạch, trên khuôn mặt Hiền phi xanh trắng đan xen, đang muốn mở miệng, thì Lương Hách lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải chính ngươi không chăm sóc chu toàn, thì sao Mộ Bắc sẽ chạy đến Ngự hoa viên? Giờ xảy ra chuyện mới biết điều tra hậu quả sự việc, vậy lúc trước cần gì làm?”
Thiên tử giận dữ, trong điện Phượng Minh, trừ Lục thái hậu ra, những người còn lại đều quỳ xuống. Bách Hợp nén chán ghét trong lòng, “Hoàng thượng dạy rất đúng, nhưng bây giờ nếu chuyện đã xảy ra, lại không tra ra thủ phạm thật phía sau màn, Mộ Bắc của thần thiếp ở trên trời có linh cũng không yên nghỉ được, cầu Hoàng thượng làm chủ!”
“Ngươi còn muốn làm gì?” Chân mày Vĩnh Minh đế nhướng lên, biểu tình không kiên nhẫn, Bách Hợp cũng không để ý hắn ta tức giận cỡ nào: “Hôm qua thần thiếp đã gặng hỏi nhũ mẫu chăm sóc Mộ Bắc, nàng ta nói hôm qua Mộ Bắc đòi gặp Thái hậu, vì vậy nàng ta đã ôm Mộ Bắc đến điện Phượng Minh.” Bách Hợp chậm rãi mở miệng, Lục thái hậu nghe lời này, cũng gật đầu: “Đúng là như vậy.” Chuyện hôm qua Lương Mộ Bắc đến điện Phượng Minh cũng không phải là bí mật, trong cung không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, liền tính Lục thái hậu không muốn thừa nhận cũng không khả năng, nàng ta nói xong lời này, lại hỏi một câu: “Chẳng lẽ Quý phi cho rằng là ai gia hại Mộ Bắc?”
Lục thái hậu có một thân phận vô cùng có lợi, chỉ cần nàng ta phạm không phải là tội lớn trái nghịch luân thường, thì vinh hoa phú quý cả cuộc đời này, nàng ta đều là hưởng dụng vô tận, đừng nói nay Bách Hợp chỉ là một Quý phi, liền tính là Hoàng hậu, cũng vẫn phải phục thấp làm thiếp ở trước mặt nàng ta, nếu không cái mũ bất hiếu liền chụp xuống đầu. Lúc này nàng ta chủ động nói ra lời này, dù Bách Hợp biết Lục thái hậu không thoát khỏi liên quan trong chuyện này, nhưng trong miệng vẫn chối: “Thần thiếp không dám.”
Cô nói không dám, mà không phải là không phải, mí mắt Lục thái hậu rũ xuống, dáng vẻ kiều nhỏ linh lung kia bị bao bọc trong cung trang già dặn trầm trọng, còn chưa lên tiếng, Bách Hợp lại nói tiếp: “Chân thị từng nói, Mộ Bắc thân cận Thái hậu, đáng tiếc Thái hậu lại bận rộn, liền lệnh cho Tô cô cô hầu hạ, về phần cuối cùng tại sao Mộ Bắc của thần thiếp lại chạy tới Ngự hoa viên, Tô Hà cô cô cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm.”
Ban đầu, khi Bách Hợp nói chuyện, Lục thái hậu vốn cho là Bách Hợp muốn nhắm vào nàng ta, không nghĩ tới lúc này Bách Hợp nhắc đến Chân thị, lại không nhắc gì đến cuộc nói chuyện giữa Chân thị và nàng ta, mà ngược lại kéo đề tài đến Tô Hà. Lục thái hậu sửng sốt, khóe miệng liền nhẹ nhàng mím. Mà Tô Hà đang bị Bách Hợp giữ chặt tay, giờ phút này nghe lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn không mở miệng.
Đến lúc này, bị kéo vào trong chuyện Đại hoàng tử bị hại, nàng ta ngược lại vẫn bình tĩnh, vẫn trung thành với Lục thái hậu, đến nước này vẫn còn không há miệng kêu oan, hiển nhiên là biết Lục thái hậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta chết đi. Bách Hợp cong môi, vốn cô cũng chưa từng nghĩ để Tô Hà tùy tiện chết đi như vậy, nhưng dù cho tội chết có thể miễn, thì tội sống cũng khó thoát.
“Tô Hà cô cô không chăm sóc Mộ Bắc chu toàn, mới để nó đi lạc vào Ngự hoa viên, nếu không có chuyện gì liền thôi, nay Mộ Bắc còn nhỏ như vậy liền đi, trong lòng thần thiếp giống như có kim đâm vào vậy, cầu Hoàng thượng làm chủ.” Bách Hợp vừa nói, nước mắt kia liền tuôn ra ngoài, chân mày Lương Hách cau lại, còn chưa lên tiếng, Lục thái hậu đã mở miệng: “Chuyện này cũng không phải là Tô Hà gây nên, lại…”
Tô Hà là cánh tay phải cánh tay trái của Lục thái hậu, trung thành cảnh cảnh với nàng ta, lúc này Lục thái hậu dĩ nhiên là muốn bảo toàn nàng ta, chỉ là không đợi Lục thái hậu nói xong, Bách Hợp lại cắt đứt lời của nàng ta: “Chẳng lẽ ở trong lòng Thái hậu, huyết mạch hoàng gia còn không quan trọng bằng một nô tỳ? Mặc dù chuyện này không phải là Tô Hà gây nên, nhưng cũng có nguyên nhân từ nàng ta, Mộ Bắc của thần thiếp đã mất, những kẻ không bảo vệ nó chu toàn, một tên, thần thiếp cũng sẽ không bỏ qua!”
Bách Hợp càng nói, tiếng càng lớn, như cực kỳ kích động, Lục thái hậu hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, ngọc thủ kia vỗ lên tay vịn ghế một cái, lạnh lùng nói: “Quý phi kích động.”
“Mộ Bắc chính là con của thần thiếp, nay có người khoét tim của thần thiếp, sao thần thiếp còn có thể nhịn được? Liền tính tội của Tô Hà không đáng chết, nhưng nàng ta chăm sóc Mộ Bắc không chu toàn chính là sự thật, thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh, cho phép thần thiếp điều tra kỹ chuyện này.” Đại hoàng tử Bắc Tề cứ vô duyên vô cớ mất như vậy, đừng nói Bách Hợp là mẹ của Lương Mộ Bắc, yêu cầu điều tra kỹ chính là chuyện thường, chính là trong triều Lương Hách cũng phải có một câu trả lời, nay hắn ta đã lên ngôi làm Đế, vốn có con trai, mọi người trong cung ngược lại không hoảng không vội, nhưng bây giờ Lương Mộ Bắc vừa chết, Lương Hách không người nối nghiệp, lão thần trong triều tất nhiên cũng bắt đầu lo âu.
Tuy nói Tô Hà là nữ quan nhất phẩm bên người Lục thái hậu, nếu là chuyện bình thường thì Vĩnh Minh đế cũng sẽ cho Thái hậu một cái mặt mũi, chuyện này liền như vậy cho qua, nhưng nếu chuyện này đã liên quan đến huyết mạch hoàng gia, Bách Hợp lại không chịu bỏ qua, hơn nữa nàng cũng không phải là muốn lấy mạng Tô Hà, cũng không phải chỉ đích danh nàng ta là hung thủ hại chết Lương Mộ Bắc, chỉ nói nàng ta thất trách, muốn cho nàng ta ăn một phen đau khổ thôi, vì vậy mặc dù trong lòng Vĩnh Minh đế không hài lòng khi thấy Bách Hợp hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng vẫn gật đầu cho phép: “Chuyện này liền giao cho ngươi xử trí.”
“Hoàng thượng.” Lục thái hậu vừa nghe lời này, không khỏi hơi nóng nảy, mở miệng gọi Vĩnh Minh đế một tiếng, Vĩnh Minh đế nhìn nàng ta một cái: “Trẫm sẽ lệnh cho Thượng Hỉ đi theo bên người ngươi để chạy chân, một khi có kết quả gì, hồi báo cho trẫm biết là được.”
Vĩnh Minh đế ngoài mặt là đồng ý chuyện này mặc cho Bách Hợp làm chủ, nhưng trên thực tế Thượng Hỉ là công công thiếp thân hầu hạ bên người Hoàng đế, hắn ta phải Thượng Hỉ đi theo bên người Bách Hợp, nói dễ nghe là chạy chân cho cô, nói khó nghe một chút chính là giám thị Bách Hợp. Nhưng chủ sự sau màn lần này, trong lòng Bách Hợp sớm đã biết được, lúc này động Tô Hà, chỉ là một cái ngụy trang thôi, cô cũng không định chân chính tra được vào lúc này, Vĩnh Minh đế là một Hoàng đế có dục vọng khống chế cực mạnh, cả hoàng cung đều ở dưới mí mắt của hắn ta, nếu là chuyện hắn ta ‘muốn’ biết, không tới nửa canh giờ, hắn ta sẽ biết được, nếu là chuyện hắn ta ‘không muốn’ biết, liền tính mình quấy lật trời chỉ sợ cũng sẽ ‘không thể’ tra ra chân tướng.
Bách Hợp đáp một tiếng ‘Vâng’, lúc này mới buông tay Tô Hà ra, Tô Hà vừa bị nàng buông ra, liền nhũn ra quỳ xuống đất, gương mặt ảm đạm, nhưng vẫn an tĩnh cúi thấp đầu.
Nói xong lời này, Vĩnh Minh đế hiển nhiên cũng phiền nhìn dáng vẻ nữ nhân khóc sướt mướt, liền đứng dậy rời đi.
Long bào minh hoàng của Hoàng đế rời đi khỏi mí mắt mọi người, cảm giác được mùi Long tiên hương đặc biệt trên người Vĩnh Minh đế đã dần dần đi xa, lúc này Bách Hợp mới đứng lên, lại không có thương tâm khó chịu khi đối mặt với Hoàng đế: “Thần thiếp lo lắng chuyện của Mộ Bắc, liền không quấy rầy Thái hậu, đa tạ Thái hậu săn sóc, cho thần thiếp nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại tới thỉnh an, đợi đến khi trong lòng thần thiếp bình tĩnh, rồi lại tới thỉnh tội với Thái hậu.” Nàng nói xong, không đợi Lục thái hậu phản ứng kịp, chân mày liền dựng: “Còn không lôi Tô Hà cô cô đi!”
Lúc nãy ở ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng đã nói muốn cho Tô Hà nếm chút khổ sở, chuyện này đã qua đường sáng, lúc này Lục thái hậu nghe nàng nói như vậy, trong lòng giận dữ, trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Quý phi cũng phải cẩn thận một ít, ai gia đã quen Tô Hà hầu hạ rồi.” Mặc dù giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng êm tai, nhưng đôi mắt kia lại híp, trong mắt lộ ra tức giận. Bách Hợp cầm khăn đè nhẹ lên mắt, dịu dàng nói: “Thái hậu cứ yên tâm, giữ cho Tô Hà cô cô toàn tay toàn chân, không bỏ lỡ chuyện hầu hạ Thái hậu vẫn là được.” Nàng vừa bắt chước giọng nói của Lục thái hậu nhỏ nhẹ nói xong, quay đầu, ánh mắt kia lại như lưỡi đao, ra lệnh cho thái giám sau lưng: “Còn không mang cô cô đi!”
Thái độ này của nàng khiến Lục thái hậu tức giận đến tay run lên, sắc mặt âm trầm xuống, cũng không cho Bách Hợp mặt mũi: “Ai gia mệt mỏi, các ngươi về đi.” Nói xong, Lục thái hậu liền đứng lên đi vào nội điện, Bách Hợp chờ nàng ta vừa đi, ánh mắt mới rơi xuống trên người Tô Hà, thấy cả người nàng ta phát run.
Lần này mặc dù chủ sử sau màn trong cái chết của Lương Mộ Bắc có thể là Lục thái hậu, nhưng công lao của Tô Hà này cũng không thể bỏ qua, lúc này Bách Hợp tới hỏi tội, tuy nói Tô Hà nhặt về được một mạng, đến cùng Lục thái hậu cũng không bảo toàn được nàng ta, nàng ta cũng không bị Bách Hợp mang đi, mà là bị cởi quần trượng đánh mười cái, còn là ở trước điện Phượng Minh. Trước hôm nay, Tô Hà chính là nữ quan nhất phẩm bên người Thái hậu, ra ra vào vào người người đều tôn kính kêu một tiếng cô cô, là uy phong bậc nào, lúc này lại ở trước mặt mọi người bị cởi quần đánh mông, tuy nói Bách Hợp cũng không có ý lấy mạng nàng ta, vì vậy trong lúc trượng đánh nàng ta cũng không giở trò trên gậy, nhưng với Tô Hà, nỗi nhục nhã bị cởi quần trượng đánh cũng đã vượt xa đau đớn thân thể, ban đầu nàng ta còn cố nén không kêu ra tiếng, đến khi Bách Hợp đã đi khỏi điện Phượng Minh, từng tiếng trầm đục khi gậy đánh vào da thịt vẫn còn truyền ra.
“Tỷ tỷ thật sự không trách ta ư?” Hiền phi theo chân Bách Hợp cùng rời khỏi điện Phượng Minh, Tô Hà bị đánh, liền tương đương gián tiếp với Lục thái hậu bị đánh mặt, hôm nay nàng cũng không có ý định lại nhìn mặt đám người Đức phi nữa, vì thế Hiền phi tất nhiên cũng đành cáo lui, đuổi theo Bách Hợp, nàng ta hiển nhiên không dám tin tưởng Bách Hợp quả thật không làm khó nàng ta, nên đuổi theo hỏi lại một câu.
Bách Hợp tự tiếu phi tiếu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lại quét qua cung nhân hầu hạ sau lưng nàng ta, không mở miệng nói gì, mà ngược lại hừ lạnh một tiếng, liền nhấc váy rời đi.
“Nương nương, Quý phi thật quá đáng!” Thấy tình huống như vậy, đại cung nữ An Tuyết bên người Hiền phi không nhịn được giậm chân, tức giận nói một câu, An Như ở bên cạnh cũng gật đầu, sắc mặt Hiền phi âm tình bất định, cắn môi một cái, trừng hai người một cái, cũng oán hận giậm chân rồi xoay người trở về nơi ở của mình là điện Kiêm Gia.
“Nương nương thật sự nhận định chuyện này không liên quan đến Hiền phi sao?” Trong cung Hàm Phúc, Họa Ý và Thi Tình quỳ ở trước mặt Bách Hợp, thận trọng giúp nàng lấy miếng vải đang bọc trên đầu ngón tay xuống, đêm qua trước khi ngủ Thi Tình nói hoa bóng nước nở, lần này hoa nở cực kỳ diễm lệ, màu sắc cũng tươi đẹp, gần đây vì Lương Mộ Bắc chết mà Bách Hợp tựa như bị đả kích sâu sắc, vì vậy Thi Tình xung phong nhận việc nói muốn giúp nàng nhuộm móng tay, Bách Hợp cũng chỉ tùy ý hai người lăn qua lăn lại.
Hôm qua, người trong cung Hàm Phúc hái cây bóng nước tươi, vắt ra nước, trộn với phèn chua, cầm vải nhúng vào rồi bọc lên đầu ngón tay của nàng, bọc khoảng bốn năm canh giờ, hôm nay vừa mở ra, màu của nước hoa đã dính vào móng tay, trên mười ngón tay như căn hành xanh kia có màu hồng đào, bên rìa móng tay cũng có, Họa Ý cầm khăn tay cẩn thận lau sạch cho nàng, một bên liền lấy can đảm hỏi một câu.
Beta: Sakura
“Bản cung tất nhiên biết chuyện hôm qua không liên quan đến muội muội, do tiểu nhân gian nịnh quấy phá, muốn khiến cho Bản cung và muội muội thù oán lẫn nhau mà thôi, trong lòng Bản cung hiểu rõ.” Bách Hợp nói xong, khẽ mỉm cười một cái, Hiền phi sửng sốt nhìn cô chằm chằm, lại thấy cô cười đạm nhã ôn uyển, trên mặt không thấy chút hung ác đáng sợ nào, nhưng ánh mắt kia lại khiến cho lòng nàng ta rét lạnh, nàng ta đang muốn mở miệng, thì cô cô trong cung của Thái hậu cũng đã phát hiện hai người đến, đi ra nghênh đón.
Tưởng rằng mình và Hiền phi đã xem như tới đủ sớm, nhưng khiến Bách Hợp cảm thấy hơi bất ngờ, là lúc cô tới cung của Lục thái hậu thì Vĩnh Minh đế đã ở đây rồi.
Điện Phượng Minh của Lục thái hậu là nơi ở của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ trong hậu cung, hết sức đoan trang khí phái, lúc Bách Hợp tới Lục thái hậu đã ăn mặc thỏa đáng, đang nói chuyện với Vĩnh Minh đế. Khi Bách Hợp và Hiền phi đi vào, ánh mắt Lục thái hậu đầu tiên là hơi khựng lại, ngay sau đó khóe miệng liền nhẹ mím, rồi lại khôi phục dịu dàng đoan trang.
Năm nay nàng ta mới mười bảy, cũng đã mang bối phận ‘Tổ mẫu’, bởi vì mới góa, quần áo của Lục thái hậu lấy thuần một sắc già dặn như xanh đen làm chủ, trang sức cũng không thể quá nổi trội, nàng ta mang một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo cực kỳ không hợp với độ tuổi của nàng ta, mặc áo khoác ngắn bằng nhung màu xanh đậm, lúc này ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp. Trên mặt nàng ta mang nụ cười mỉm, mặc dù đã hết sức khắc chế, nhưng bởi vì dung mạo Lục thái hậu diễm lệ, khí chất quyến rũ, vì vậy những trang phục trầm trọng này căn bản không đè ép được nàng ta, mà ngược lại bộ áo xanh kia càng khiến da thịt nàng ta trở nên trắng nõn ngọc nhuận, một cái nhăn mày một tiếng cười vẫn có mấy phần phong tình thiếu nữ lộ ra, cặp mắt kia tựa như mèo, sóng mắt lưu chuyển, dù là nữ nhân thì cũng sẽ bị mị hoặc.
“Quý phi tới, ai gia không phải đã sai Tô Hà đi truyền lời, Quý phi có thể ở lại trong cung Hàm Phúc nghỉ dưỡng mấy ngày sao?” Lúc này trên mặt Lục thái hậu đầy thương hại và âu lo, nàng ta đầu tiên là ân cần hỏi thăm Bách Hợp một câu, mới nhấc mí mắt: “Thứ không có mắt, Quý phi tới, còn không mau hầu hạ.”
Lời này của nàng ta vừa thốt ra, lúc này người trong điện Phượng Minh mới như phục hồi tinh thần lại, đại cung nhân Tô Hà bên cạnh nàng ta vội vàng tiến lên muốn giúp Bách Hợp cởi áo khoác lông ngân hạc trên người xuống, biểu tình của Tô Hà là trong lo lắng mang kính cẩn vâng lời, chính là không thấy nửa điểm chột dạ và sợ hãi, nếu không phải hôm qua từ trong miệng Chân thị lấy được một ít tin tức, thì sợ rằng lúc này Bách Hợp nhìn Tô Hà như vậy, đều phải cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nàng ta.
Giờ phút này trong miệng của Thái hậu hết sức tha thiết với Bách Hợp, rõ ràng Hiền phi Quách thị đi vào cùng với nàng, nhưng ở trước mặt Hoàng đế lại không nóng không lạnh với Hiền phi, nếu Hiền phi ngu xuẩn một chút, sợ rằng chỉ cần như vậy thì đã vừa hận lại vừa bắt đầu đề phòng Bách Hợp rồi.
Bách Hợp cong môi, đầu tiên là thỉnh an Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế, chờ khi Tô Hà tới cầm áo khoác giúp nàng, tay Tô Hà vừa đưa đến trước ngực nàng muốn cởi nút thắt gấm kia, nàng đột nhiên nhấc ta bắt lấy bàn tay Tô Hà, móng tay thật dài kia ghim vào trong thịt của Tô Hà. Lúc này Tô hà liền đau suýt nữa kêu thành tiếng, biểu tình của nàng ta hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không có để ý tới nàng ta, mà ngược lại cười nói với Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng nhật lý vạn kỵ, hôm nay ngược lại trùng hợp, lại gặp được Hoàng thượng trong cung của Thái hậu.” Vĩnh Minh đế mặc triều phục Đế vương màu minh hoàng, hiển nhiên vừa hạ triều liền tới, Đế vương trẻ tuổi anh tuấn, khí chất bất phàm, dù lúc Bách Hợp đi vào, giữa Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu cũng không có trao đổi gì, nhưng một cổ nghi ngờ lại vẫn sinh ra trong lòng Bách Hợp.
Hôm qua Lương Mộ Bắc bất ngờ chết đi, Hoàng đế lại lấy lý do công vụ bề bộn, chỉ đến vội vàng nhìn cậu bé một cái, liền lại rời đi, nếu người ngoài nhìn vào, sợ rằng chỉ cho rằng Vĩnh Minh đế bi thương, cho là hắn ta chỉ vì không dám đối mặt với cái chết của Lương Mộ Bắc mà thôi, nhưng Chu Bách Hợp gả cho Lương Hách mấy năm, yêu hắn ta thâm sâu, hiểu hắn ta sợ rằng còn nhiều hơn cả hiểu chính mình.
Vĩnh Minh đế được Tiên đế dạy dỗ cực tốt, sau khi trưởng thành, dù phi tần trong hậu cung của hắn ta đông đúc, lại người người đều tuyệt sắc, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều thấy giống hệt nhau, mặc kệ là thanh nhã xinh đẹp như Chu Bách Hợp, hay Hiền phi Quách thị xinh tươi như đào, hoặc là Đức phi Cao thị anh khí, đều không có một ai có thể khiến Lương Hách độc sủng, mà ngược lại cho tới nay đều mưa móc quân phân, có thể thấy lực khắc chế của Lương Hách hơn người, hơn nữa tâm tính là lạnh lùng cỡ nào.
Khi Lương Mộ Bắc ra đời, thậm chí Lương Hách thở phào nhẹ nhõm khi mình có người nối nghiệp, nếu Thái tử đã đại hôn lại chậm chạp không có hậu, thì trọng thần trong triều khó tránh khỏi không thể yên tâm, con trai ra đời, hắn ta cũng không phải vui mừng khi mình làm cha, mà là đến khi đó mới vui mừng khi vị trí Thái tử của hắn ta đã ngồi vững vàng. Một nam nhân quả tình bạc nghĩa như vậy, lúc con trai chết không canh giữ ở bên cạnh, mà ngược lại chỉ tới một chút, chuyện hậu sự còn thừa lại liền để người trong cung lo liệu, vậy mà sáng sớm nay lại đến thỉnh an Lục thái hậu, điều này thật sự không thể không khiến trong lòng Bách Hợp sinh nghi.
Hắn ta đội kim quan, ở giữa có một viên minh châu lớn, hai sợi vải lụa màu minh hoàng được vén sau tai hắn ta, ở cằm có cột một cái kết, rèm trước được dùng hạt châu xuyên vào, một gương mặt anh tuấn lúc này tràn đầy uy nghiêm và lạnh lùng của Đế vương, ngồi chễm chệ ở đó, nghe thấy lời của Bách Hợp, chân mày Lương Hách hơi không thể thấy nhíu lại một cái, đôi mắt dài nhỏ kia liền nhìn sang Bách Hợp, ánh mắt hơi sắc bén: “Trẫm hạ triều, dĩ nhiên là phải tới thỉnh an, chẳng lẽ cũng phải đến khi mặt trời lên cao ba sào mới đến?”
“Hoàng thượng là đang trách thần thiếp tới trễ sao?” Giọng nói của hắn ta lạnh như băng, như không mang theo chút tình cảm nào, Bách Hợp lại cười lạnh một tiếng, siết chặt tay Tô Hà hơn, phi tần trong cung rảnh rỗi, đều có thói quen để móng tay, móng tay của nguyên chủ dài tới hơn một tấc, nhuộm nước hoa bóng nước, màu hồng diễm đầy đặn, lúc này dùng chút lực bóp Tô Hà, không chỉ chính Bách Hợp đau, mà mu bàn tay của Tô Hà cũng đã rách da, máu cũng thấm ra dọc theo móng tay.
Tuy nói thân là đại cung nữ bên cạnh Thái hậu, nhưng Tô Hà lại không giống phải là hạ nhân bình thường, nàng ta là nữ quan cung lệnh bên người Thái hậu, cũng là cung nhân có phẩm cấp, bắt đầu từ khi Lục thái hậu tiến cung, chính là nhân vật thay nàng ta chưởng phượng ấn, thâm thụ Lục thái hậu tín nhiệm, ngày thường cũng có tiểu cung nữ hầu hạ nàng ta, dù là cô nương khuê các bình thường sợ rằng còn không được nuôn da tế thịt nộn như nàng ta, nếu không phải trọng quy củ, lúc này Tô Hà cũng đã sớm kêu thành tiếng rồi. Nhưng dù nàng ta hết sức nhẫn nại, thì sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, chỉ là ở trước mặt chủ tử, Bách Hợp và Hoàng đế lại đang nói chuyện, không có đường sống cho nàng ta mở miệng, vì vậy mới cố nén đau đớn.
Nguyên chủ mất con trai, dù đúng là bởi vì nàng ấy chăm sóc không chu toàn, Lương Mộ Bắc vì vậy mà chết đuối, nhưng nỗi đau mất con thì không có ai đau buồn hơn nàng ấy, hôm qua Vĩnh Minh đế không chỉ không trấn an một hai câu, mà cũng không đề cập tới một câu điều tra kỹ hung thủ, ngược lại hôm qua lại phái người tới mắng nàng ấy, cũng giáng tước vị của nàng ấy. Hôm nay mình tới thỉnh an, còn mơ hồ trách mình tới quá muộn, trong lòng Bách Hợp cười lạnh, nguyên chủ yêu Vĩnh Minh đế, sau khi sinh hạ con trai liền hy vọng về sau con trai sẽ thừa kế giang sơn Bắc Tề, hơn nữa là nữ giới, lại có quan niệm Quân lớn hơn trời trong sự giáo dục từ nhỏ của nguyên chủ, vì vậy mới vừa kính lại vừa yêu Vĩnh Minh đế.
Dù nàng ấy tính kế những nữ nhân khác trong hậu cung, nhưng ở trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng ấy lại không dám tính kế, chỉ hận không thể làm cho hắn ta coi trọng nhiều hơn. Từ khi gả vào hoàng gia, không biết trong bao nhiêu ngày đêm, nàng ấy mong đợi Vĩnh Minh đế sẽ đến, từ khi mới gả vào Đông cung, liền ngóng trông, càng về sau, từ sau khi sinh hạ con trai thì tâm cũng dần dần lạnh. Nàng ấy vừa mới tròn mười tám, nhưng lại cảm thấy cả người mình đều già đi, trong cung xưa nay chính là không thiếu mỹ nhân, nhất là Hoàng đế giàu có thiên hạ.
Nhưng bây giờ Bách Hợp lại không sợ, nguyên chủ yêu Vĩnh Minh đế nhưng cô thì không, cố kỵ con trai nhưng bây giờ con trai đã chết trong tay người khác, Chu gia từ đầu đến cuối đều sẽ bị Hoàng đề diệt trừ đến cả gốc rễ cũng không tha, dù cô có phục thấp làm thiếp đi nữa thì Hoàng đế cũng sẽ không tha. Tuy nói ở trước khi mình có năng lực tự vệ, Bách Hợp cũng không định hoàn toàn chọc giận Vĩnh Minh đế, để tránh rước lấy phiền toái cho mình, nhưng cô lại không có ý định ra vẻ độ lượng khắp nơi như nguyên chủ.
“Chỉ trách Hoàng thượng tới quá sớm thôi, ngược lại không phải là thần thiếp tới quá muộn.” Cô không đợi Vĩnh Minh đế mở miệng, liền tự mình đáp lời, ngay sau đó sóng mắt chuyển một cái: “Hôm qua bởi vì Mộ Bắc xảy ra chuyện quá đột nhiên, thần thiếp còn chưa kịp gặp Hoàng thượng lần nào, vốn định thỉnh an Thái hậu xong liền đi cầu Hoàng thượng chủ trì công đạo, nếu giờ đã gặp Hoàng thượng, ngược lại miễn cho thần thiếp phải đi nhiều một chuyến.”
Bách Hợp vừa nhắc tới Lương Hách, thân thể Tô Hà đang bị nàng giữ chặt liền hơi cứng đờ, nàng chú ý tới, nhưng lại như không cảm giác được, cặp mắt hơi đỏ lên: “Thần thiếp chỉ có một đứa con trai này thôi, nay bị người khác hãm hại, thỉnh cầu Hoàng thượng làm chủ, tìm được hung thủ đã hại chết Mộ Bắc, thần thiếp muốn kẻ đó, ” Bách Hợp nói đến đây, dừng một chút, ánh mắt đầu tiên là nhìn sang Lục thái hậu, lại thấy trong đôi mắt hạnh của nàng ta lộ ra mấy phần đồng tình và đau buồn, sóng mắt gợn lăn tăn, tựa như cũng bởi vì Lương Mộ Bắc chết mà ưu thương vậy, nàng cong môi, cuối cùng khóa ánh mắt vào Tô Hà: “Chết không được tử tế!”
Tô Hà run lên lẩy bẫy, mặt liền chôn xuống, cằm như muốn ghim vào ngực.
Vĩnh Minh đế nhất thời không mở miệng nói chuyện, Lục thái hậu lại thở dài: “Ai gia biết trong lòng Quý phi thống khổ, hôm nay Hoàng thượng tới cũng hỏi chuyện này, chuyện này tất cả đều là do một nô tài không biết điều trong cung của ai gia gây nên, ai gia đã sai người đánh chết rồi, chỉ là đáng thương một mạng của Mộ Bắc cũng không thể trở về được.” Tiếng nói của Lục thái hậu vừa dứt, trong lòng Bách Hợp liền cười lạnh, thái giám bị Lục thái hậu đánh chết, cũng không biết là nhãn tuyến của cung nào, nàng ta ngược lại lòng dạ ác độc, để hạ nhân làm kẻ chết thay, vừa trừ đi một cái đinh trong mắt, còn diệt trừ cả Lương Mộ Bắc, thật đúng là một mũi tên hạ hai con chim.
Chuyện này, ngoài mặt là thái giám không trông chừng Lương Mộ Bắc chu toàn, bị Lục thái hậu sai người đánh chết làm kẻ chết thay, nhưng sau lưng lại truyền ra, chuyện này là do Hiền phi gây nên, nếu thái giám này thật sự bị đánh chết, chuyện này kết thúc, cái mũ mà mình bị chụp phải này sợ rằng cả đời đều khó tẩy sạch, trên khuôn mặt Hiền phi xanh trắng đan xen, đang muốn mở miệng, thì Lương Hách lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải chính ngươi không chăm sóc chu toàn, thì sao Mộ Bắc sẽ chạy đến Ngự hoa viên? Giờ xảy ra chuyện mới biết điều tra hậu quả sự việc, vậy lúc trước cần gì làm?”
Thiên tử giận dữ, trong điện Phượng Minh, trừ Lục thái hậu ra, những người còn lại đều quỳ xuống. Bách Hợp nén chán ghét trong lòng, “Hoàng thượng dạy rất đúng, nhưng bây giờ nếu chuyện đã xảy ra, lại không tra ra thủ phạm thật phía sau màn, Mộ Bắc của thần thiếp ở trên trời có linh cũng không yên nghỉ được, cầu Hoàng thượng làm chủ!”
“Ngươi còn muốn làm gì?” Chân mày Vĩnh Minh đế nhướng lên, biểu tình không kiên nhẫn, Bách Hợp cũng không để ý hắn ta tức giận cỡ nào: “Hôm qua thần thiếp đã gặng hỏi nhũ mẫu chăm sóc Mộ Bắc, nàng ta nói hôm qua Mộ Bắc đòi gặp Thái hậu, vì vậy nàng ta đã ôm Mộ Bắc đến điện Phượng Minh.” Bách Hợp chậm rãi mở miệng, Lục thái hậu nghe lời này, cũng gật đầu: “Đúng là như vậy.” Chuyện hôm qua Lương Mộ Bắc đến điện Phượng Minh cũng không phải là bí mật, trong cung không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, liền tính Lục thái hậu không muốn thừa nhận cũng không khả năng, nàng ta nói xong lời này, lại hỏi một câu: “Chẳng lẽ Quý phi cho rằng là ai gia hại Mộ Bắc?”
Lục thái hậu có một thân phận vô cùng có lợi, chỉ cần nàng ta phạm không phải là tội lớn trái nghịch luân thường, thì vinh hoa phú quý cả cuộc đời này, nàng ta đều là hưởng dụng vô tận, đừng nói nay Bách Hợp chỉ là một Quý phi, liền tính là Hoàng hậu, cũng vẫn phải phục thấp làm thiếp ở trước mặt nàng ta, nếu không cái mũ bất hiếu liền chụp xuống đầu. Lúc này nàng ta chủ động nói ra lời này, dù Bách Hợp biết Lục thái hậu không thoát khỏi liên quan trong chuyện này, nhưng trong miệng vẫn chối: “Thần thiếp không dám.”
Cô nói không dám, mà không phải là không phải, mí mắt Lục thái hậu rũ xuống, dáng vẻ kiều nhỏ linh lung kia bị bao bọc trong cung trang già dặn trầm trọng, còn chưa lên tiếng, Bách Hợp lại nói tiếp: “Chân thị từng nói, Mộ Bắc thân cận Thái hậu, đáng tiếc Thái hậu lại bận rộn, liền lệnh cho Tô cô cô hầu hạ, về phần cuối cùng tại sao Mộ Bắc của thần thiếp lại chạy tới Ngự hoa viên, Tô Hà cô cô cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm.”
Ban đầu, khi Bách Hợp nói chuyện, Lục thái hậu vốn cho là Bách Hợp muốn nhắm vào nàng ta, không nghĩ tới lúc này Bách Hợp nhắc đến Chân thị, lại không nhắc gì đến cuộc nói chuyện giữa Chân thị và nàng ta, mà ngược lại kéo đề tài đến Tô Hà. Lục thái hậu sửng sốt, khóe miệng liền nhẹ nhàng mím. Mà Tô Hà đang bị Bách Hợp giữ chặt tay, giờ phút này nghe lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn không mở miệng.
Đến lúc này, bị kéo vào trong chuyện Đại hoàng tử bị hại, nàng ta ngược lại vẫn bình tĩnh, vẫn trung thành với Lục thái hậu, đến nước này vẫn còn không há miệng kêu oan, hiển nhiên là biết Lục thái hậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta chết đi. Bách Hợp cong môi, vốn cô cũng chưa từng nghĩ để Tô Hà tùy tiện chết đi như vậy, nhưng dù cho tội chết có thể miễn, thì tội sống cũng khó thoát.
“Tô Hà cô cô không chăm sóc Mộ Bắc chu toàn, mới để nó đi lạc vào Ngự hoa viên, nếu không có chuyện gì liền thôi, nay Mộ Bắc còn nhỏ như vậy liền đi, trong lòng thần thiếp giống như có kim đâm vào vậy, cầu Hoàng thượng làm chủ.” Bách Hợp vừa nói, nước mắt kia liền tuôn ra ngoài, chân mày Lương Hách cau lại, còn chưa lên tiếng, Lục thái hậu đã mở miệng: “Chuyện này cũng không phải là Tô Hà gây nên, lại…”
Tô Hà là cánh tay phải cánh tay trái của Lục thái hậu, trung thành cảnh cảnh với nàng ta, lúc này Lục thái hậu dĩ nhiên là muốn bảo toàn nàng ta, chỉ là không đợi Lục thái hậu nói xong, Bách Hợp lại cắt đứt lời của nàng ta: “Chẳng lẽ ở trong lòng Thái hậu, huyết mạch hoàng gia còn không quan trọng bằng một nô tỳ? Mặc dù chuyện này không phải là Tô Hà gây nên, nhưng cũng có nguyên nhân từ nàng ta, Mộ Bắc của thần thiếp đã mất, những kẻ không bảo vệ nó chu toàn, một tên, thần thiếp cũng sẽ không bỏ qua!”
Bách Hợp càng nói, tiếng càng lớn, như cực kỳ kích động, Lục thái hậu hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, ngọc thủ kia vỗ lên tay vịn ghế một cái, lạnh lùng nói: “Quý phi kích động.”
“Mộ Bắc chính là con của thần thiếp, nay có người khoét tim của thần thiếp, sao thần thiếp còn có thể nhịn được? Liền tính tội của Tô Hà không đáng chết, nhưng nàng ta chăm sóc Mộ Bắc không chu toàn chính là sự thật, thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh, cho phép thần thiếp điều tra kỹ chuyện này.” Đại hoàng tử Bắc Tề cứ vô duyên vô cớ mất như vậy, đừng nói Bách Hợp là mẹ của Lương Mộ Bắc, yêu cầu điều tra kỹ chính là chuyện thường, chính là trong triều Lương Hách cũng phải có một câu trả lời, nay hắn ta đã lên ngôi làm Đế, vốn có con trai, mọi người trong cung ngược lại không hoảng không vội, nhưng bây giờ Lương Mộ Bắc vừa chết, Lương Hách không người nối nghiệp, lão thần trong triều tất nhiên cũng bắt đầu lo âu.
Tuy nói Tô Hà là nữ quan nhất phẩm bên người Lục thái hậu, nếu là chuyện bình thường thì Vĩnh Minh đế cũng sẽ cho Thái hậu một cái mặt mũi, chuyện này liền như vậy cho qua, nhưng nếu chuyện này đã liên quan đến huyết mạch hoàng gia, Bách Hợp lại không chịu bỏ qua, hơn nữa nàng cũng không phải là muốn lấy mạng Tô Hà, cũng không phải chỉ đích danh nàng ta là hung thủ hại chết Lương Mộ Bắc, chỉ nói nàng ta thất trách, muốn cho nàng ta ăn một phen đau khổ thôi, vì vậy mặc dù trong lòng Vĩnh Minh đế không hài lòng khi thấy Bách Hợp hùng hùng hổ hổ như vậy, nhưng vẫn gật đầu cho phép: “Chuyện này liền giao cho ngươi xử trí.”
“Hoàng thượng.” Lục thái hậu vừa nghe lời này, không khỏi hơi nóng nảy, mở miệng gọi Vĩnh Minh đế một tiếng, Vĩnh Minh đế nhìn nàng ta một cái: “Trẫm sẽ lệnh cho Thượng Hỉ đi theo bên người ngươi để chạy chân, một khi có kết quả gì, hồi báo cho trẫm biết là được.”
Vĩnh Minh đế ngoài mặt là đồng ý chuyện này mặc cho Bách Hợp làm chủ, nhưng trên thực tế Thượng Hỉ là công công thiếp thân hầu hạ bên người Hoàng đế, hắn ta phải Thượng Hỉ đi theo bên người Bách Hợp, nói dễ nghe là chạy chân cho cô, nói khó nghe một chút chính là giám thị Bách Hợp. Nhưng chủ sự sau màn lần này, trong lòng Bách Hợp sớm đã biết được, lúc này động Tô Hà, chỉ là một cái ngụy trang thôi, cô cũng không định chân chính tra được vào lúc này, Vĩnh Minh đế là một Hoàng đế có dục vọng khống chế cực mạnh, cả hoàng cung đều ở dưới mí mắt của hắn ta, nếu là chuyện hắn ta ‘muốn’ biết, không tới nửa canh giờ, hắn ta sẽ biết được, nếu là chuyện hắn ta ‘không muốn’ biết, liền tính mình quấy lật trời chỉ sợ cũng sẽ ‘không thể’ tra ra chân tướng.
Bách Hợp đáp một tiếng ‘Vâng’, lúc này mới buông tay Tô Hà ra, Tô Hà vừa bị nàng buông ra, liền nhũn ra quỳ xuống đất, gương mặt ảm đạm, nhưng vẫn an tĩnh cúi thấp đầu.
Nói xong lời này, Vĩnh Minh đế hiển nhiên cũng phiền nhìn dáng vẻ nữ nhân khóc sướt mướt, liền đứng dậy rời đi.
Long bào minh hoàng của Hoàng đế rời đi khỏi mí mắt mọi người, cảm giác được mùi Long tiên hương đặc biệt trên người Vĩnh Minh đế đã dần dần đi xa, lúc này Bách Hợp mới đứng lên, lại không có thương tâm khó chịu khi đối mặt với Hoàng đế: “Thần thiếp lo lắng chuyện của Mộ Bắc, liền không quấy rầy Thái hậu, đa tạ Thái hậu săn sóc, cho thần thiếp nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại tới thỉnh an, đợi đến khi trong lòng thần thiếp bình tĩnh, rồi lại tới thỉnh tội với Thái hậu.” Nàng nói xong, không đợi Lục thái hậu phản ứng kịp, chân mày liền dựng: “Còn không lôi Tô Hà cô cô đi!”
Lúc nãy ở ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng đã nói muốn cho Tô Hà nếm chút khổ sở, chuyện này đã qua đường sáng, lúc này Lục thái hậu nghe nàng nói như vậy, trong lòng giận dữ, trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Quý phi cũng phải cẩn thận một ít, ai gia đã quen Tô Hà hầu hạ rồi.” Mặc dù giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng êm tai, nhưng đôi mắt kia lại híp, trong mắt lộ ra tức giận. Bách Hợp cầm khăn đè nhẹ lên mắt, dịu dàng nói: “Thái hậu cứ yên tâm, giữ cho Tô Hà cô cô toàn tay toàn chân, không bỏ lỡ chuyện hầu hạ Thái hậu vẫn là được.” Nàng vừa bắt chước giọng nói của Lục thái hậu nhỏ nhẹ nói xong, quay đầu, ánh mắt kia lại như lưỡi đao, ra lệnh cho thái giám sau lưng: “Còn không mang cô cô đi!”
Thái độ này của nàng khiến Lục thái hậu tức giận đến tay run lên, sắc mặt âm trầm xuống, cũng không cho Bách Hợp mặt mũi: “Ai gia mệt mỏi, các ngươi về đi.” Nói xong, Lục thái hậu liền đứng lên đi vào nội điện, Bách Hợp chờ nàng ta vừa đi, ánh mắt mới rơi xuống trên người Tô Hà, thấy cả người nàng ta phát run.
Lần này mặc dù chủ sử sau màn trong cái chết của Lương Mộ Bắc có thể là Lục thái hậu, nhưng công lao của Tô Hà này cũng không thể bỏ qua, lúc này Bách Hợp tới hỏi tội, tuy nói Tô Hà nhặt về được một mạng, đến cùng Lục thái hậu cũng không bảo toàn được nàng ta, nàng ta cũng không bị Bách Hợp mang đi, mà là bị cởi quần trượng đánh mười cái, còn là ở trước điện Phượng Minh. Trước hôm nay, Tô Hà chính là nữ quan nhất phẩm bên người Thái hậu, ra ra vào vào người người đều tôn kính kêu một tiếng cô cô, là uy phong bậc nào, lúc này lại ở trước mặt mọi người bị cởi quần đánh mông, tuy nói Bách Hợp cũng không có ý lấy mạng nàng ta, vì vậy trong lúc trượng đánh nàng ta cũng không giở trò trên gậy, nhưng với Tô Hà, nỗi nhục nhã bị cởi quần trượng đánh cũng đã vượt xa đau đớn thân thể, ban đầu nàng ta còn cố nén không kêu ra tiếng, đến khi Bách Hợp đã đi khỏi điện Phượng Minh, từng tiếng trầm đục khi gậy đánh vào da thịt vẫn còn truyền ra.
“Tỷ tỷ thật sự không trách ta ư?” Hiền phi theo chân Bách Hợp cùng rời khỏi điện Phượng Minh, Tô Hà bị đánh, liền tương đương gián tiếp với Lục thái hậu bị đánh mặt, hôm nay nàng cũng không có ý định lại nhìn mặt đám người Đức phi nữa, vì thế Hiền phi tất nhiên cũng đành cáo lui, đuổi theo Bách Hợp, nàng ta hiển nhiên không dám tin tưởng Bách Hợp quả thật không làm khó nàng ta, nên đuổi theo hỏi lại một câu.
Bách Hợp tự tiếu phi tiếu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lại quét qua cung nhân hầu hạ sau lưng nàng ta, không mở miệng nói gì, mà ngược lại hừ lạnh một tiếng, liền nhấc váy rời đi.
“Nương nương, Quý phi thật quá đáng!” Thấy tình huống như vậy, đại cung nữ An Tuyết bên người Hiền phi không nhịn được giậm chân, tức giận nói một câu, An Như ở bên cạnh cũng gật đầu, sắc mặt Hiền phi âm tình bất định, cắn môi một cái, trừng hai người một cái, cũng oán hận giậm chân rồi xoay người trở về nơi ở của mình là điện Kiêm Gia.
“Nương nương thật sự nhận định chuyện này không liên quan đến Hiền phi sao?” Trong cung Hàm Phúc, Họa Ý và Thi Tình quỳ ở trước mặt Bách Hợp, thận trọng giúp nàng lấy miếng vải đang bọc trên đầu ngón tay xuống, đêm qua trước khi ngủ Thi Tình nói hoa bóng nước nở, lần này hoa nở cực kỳ diễm lệ, màu sắc cũng tươi đẹp, gần đây vì Lương Mộ Bắc chết mà Bách Hợp tựa như bị đả kích sâu sắc, vì vậy Thi Tình xung phong nhận việc nói muốn giúp nàng nhuộm móng tay, Bách Hợp cũng chỉ tùy ý hai người lăn qua lăn lại.
Hôm qua, người trong cung Hàm Phúc hái cây bóng nước tươi, vắt ra nước, trộn với phèn chua, cầm vải nhúng vào rồi bọc lên đầu ngón tay của nàng, bọc khoảng bốn năm canh giờ, hôm nay vừa mở ra, màu của nước hoa đã dính vào móng tay, trên mười ngón tay như căn hành xanh kia có màu hồng đào, bên rìa móng tay cũng có, Họa Ý cầm khăn tay cẩn thận lau sạch cho nàng, một bên liền lấy can đảm hỏi một câu.