Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Bách Hợp gật đầu, Tô Hà nói như vậy, chỉ sợ là đang phòng ngừa mình hỏi nàng ta tin tức mà nàng ta không trả lời được, trước tiên liền nói với mình nàng ta không biết.
“Tô Hà, lúc ngươi vào cung chỉ là một tiểu cung nữ không căn không cơ, bái Ti tịch Thượng nghi cục Tô thị làm nghĩa mẫu, từng bước một đi tới giờ, trở thành nữ quan chưởng lệnh thiếp thân bên người Lục thái hậu, có thể thấy ngươi cũng là người thông minh có năng lực.” Ánh mắt Bách Hợp rơi xuống người Tô Hà, một tay chống má, một tay thưởng thức vạt áo của mình, Tô Hà quỳ gối trước mặt nàng, một bộ dáng cung kính vâng lời.
“Năm bảy tuổi, vì gia cảnh bần hàn, ngươi bị bán vào cung, vì còn quá nhỏ, cũng không qua lại thân thiết với người nhà, sau khi nhận Tô thị làm nghĩa mẫu, từ Tô ti tịch giúp ngươi đổi tên thành Tô Hà. Ngươi ở trong cung cũng đã mười ba năm rồi đi?” Ban đầu khi quyết định lôi kéo Tô Hà, Bách Hợp đã phái người tìm hiểu tin tức của Tô Hà, đó cũng không phải bí mật gì, Tô Hà là nữ quan bên người Lục thái hậu, tin tức của nàng ta luôn có người có thể đào được. Tô Hà nghe được lời này của Bách Hợp, liền gật đầu: “Nương nương anh minh.”
“Bản cung cũng không anh minh, bằng không ngày đó cũng sẽ không bị Lục thái hậu chui chỗ trống.” Bách Hợp thở dài, “Đến nay ngươi vẫn ở trong cung, người nhà ngoài cung cũng không thân thiết, ngươi là người có dã tâm có báo ân, xem ra là không muốn xuất cung tự mưu sinh.” Tô Hà đã đến hai mươi, cũng tự búi tóc, hiển nhiên là không chuẩn bị xuất giá, từ nhỏ nàng ta đã ở trong cung, cũng không hiểu rõ thế giới bên ngoài cung tường, ngày đó nàng ta có thể lấy một thân phận không chỗ nương tựa leo lên Tô ti tịch, cũng được Tô ti tịch chỉ điểm như vậy, Bách Hợp cũng không nói sai, Tô Hà là một người trong lòng có ý tưởng, rất nhiều cung nữ bình thường đều khát vọng xuất cung, mà nàng ta lại khác mọi người, nàng ta lại không muốn xuất cung rồi bình thản gả cho người, sống mờ mịt vô vị cả đời, cùng lắm thì sau này cũng chính là được đại gia tộc chọn làm nữ phu tử, giáo dưỡng một chút lễ nghi cho khuê tú đại gia tộc.
Tô Hà hiển nhiên chí không ở đây, nàng ta càng có ý tưởng có chí khí hơn cung nữ bình thường. Bách Hợp không sợ nàng ta có ý tưởng, chỉ sợ nàng ta không muốn, bây giờ vừa nói xong, nàng liếc nhìn Tô Hà một cái: “Cùng ở bên người Lục thái hậu, tuy nói thân là nữ quan, người người thấy ngươi đều phải gọi một tiếng cô cô. Nhưng nói cho cùng, ngươi cũng không có thực quyền, tất cả ngươi có đều là Lục thái hậu đưa cho.” Nếu lúc Lục thái hậu thiên vị nàng ta, sợ là người trong cung đều sẽ cho nàng ta hai phần thể diện, nhưng nếu một khi Lục thái hậu không thiên vị nàng ta nữa, phượng hoàng rơi xuống đất sợ rằng còn không bằng gà, tình huống của Tô Hà bây giờ liền rất tốt để chứng minh điểm này, quyền thế của nàng ta cũng không ổn.
“Nô tỳ ngu dốt. Thỉnh nương nương chỉ điểm một phen.” Bách Hợp nói cũng không sai, Tô Hà cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa gạt, bởi vậy tiếng nói Bách Hợp vừa dứt, Tô Hà liền mở miệng, thốt ra lời này, liền tương đương đã biểu lộ tâm ý với Bách Hợp. Tối nay tuy nàng ta thay trang phục thái giám lén lút đến đây đã là có ý muốn dựa vào Bách Hợp, nhưng thẳng đến bây giờ thốt ra lời này, mới xem như chân chính dựa vào mình.
Bách Hợp thở dài: “Gần đây Bản cung luôn mơ thấy Mộ Bắc, nó nhìn Bản cung kêu lạnh.” Nàng nói xong, liền vươn tay đè dưới mí mắt, làm bộ lau nước mắt, Tô Hà nơi nào không rõ Bách Hợp là muốn nàng ta nói ra một ít lời để tỏ rõ lập trường. Ngày đó, lúc nàng ta viết chữ vào lòng bàn tay Bách Hợp, nàng ta liền đã hạ quyết tâm, tối nay còn mạo hiểm đến đây, lúc này tất nhiên cũng đưa ra thành ý.
“Nương nương, về chuyện Đại hoàng tử, nô tỳ ngược lại ít nhiều biết một ít.” Nàng ta nói, thuật lại chuyện ngày đó Lục thái hậu lệnh cho mình dẫn Chân thị tới, cũng khiến Chân thị thả lỏng đề phòng với Lục thái hậu, mà dẫn Lương Mộ Bắc tới điện Phượng Minh, cuối cùng lại khiến Lương Mộ Bắc chết trong Ngự hoa viên.
“Thái hậu nương nương có lòng phòng bị rất sâu, ngày đó nô tỳ bị nàng ta vẫy lui, Đại hoàng tử bị ngộ hại như thế nào, nô tỳ cũng không biết, nhưng chuyện Đại hoàng tử, cũng không tránh khỏi liên quan đến Thái hậu.” Lời nàng ta nói tương tự Chân thị tám phần, Lục thái hậu tính kế Chân thị, cũng bắt con gái Chân thị uy hiếp, điểm này ngày đó Bách Hợp đã nghe được từ trong miệng Chân thị, hiện tại lại nghe Tô Hà nói, trừ chi tiết càng tỉ mỉ hơn, cũng chứng minh Tô Hà đúng là không nói dối.
Nàng ta đã đưa ra thành ý, Bách Hợp cũng gật đầu, thả tay xuống: “Được rồi, Mộ Bắc không thể chết vô ích, ngày sau nếu báo thù này, trong Lục cục trong cung, Bản cung hứa cho ngươi một vị trí chủ nhân.” Lời này vừa thốt ra, trên mặt Tô Hà lập tức hiện lên kích động.
Lục cục chia làm: Thượng cung, Thượng nghi, Thượng phục, Thượng thực, Thượng tẩm cùng với Thượng công, bao quát sự vụ lớn nhỏ trong cung, tuy nói địa vị của nữ quan trong cung phần lớn đều thấp, liền tính là chủ nhân Lục cục thì cũng chỉ là nữ quan ngũ phẩm, nhưng thực quyền lại rất lớn. Tô Hà là từ một cung nữ thấp hèn bình thường nhất một đường bò đến bây giờ, biết rõ thân phận địa vị của chủ nhân Lục cục trong cung.
Mặt ngoài xem ra, chủ nhân Lục cục không rạng rỡ bằng cung nữ được sủng ái bên người Thái hậu, nhưng kỳ thực giống như Quý phi nói, địa vị của mình bây giờ cũng không ổn, lúc trước Lục thái hậu thiên vị mình, chính mình ngược lại đắc ý, nhưng một khi bên người Lục thái hậu có A Quý, chính mình liền thành hoa cúc hôm qua, nào ổn định như thân phận địa vị của chủ nhân Lục cục.
Lời nói của Bách Hợp tức khắc liền chọc trúng uy hiếp trong lòng Tô Hà, kiếp này nàng ta không định xuất cung, nếu có thể trở thành một trong những chủ nhân của Lục cục, đương nhiên tốt hơn ở bên người Lục thái hậu không chỉ ngàn vạn lần.
Chỉ là cái bánh này vẽ quá lớn, mặc dù Tô Hà động tâm, nhưng Lục thái hậu đã xây dựng ảnh hưởng lâu, huống chi Lục gia cũng không phải dễ chọc. Vả lại mặc dù nàng ta chỉ là quả phụ, lại là quả phụ Tiên đế lưu lại, thân phận đặc biệt, nàng ta chỉ cần không phạm sai lầm lớn, dù là Hoàng đế thì cũng không nhất định có thể làm gì nàng ta.
Nàng ta lại trẻ, cũng không phải là lão phụ bốn năm mươi tuổi, tuy nói Quý phi tiến cung sớm hơn Thái hậu, nhưng chỉ tính tầng thân phận này của Thái hậu đã liền đủ để ngăn chặn Bách Hợp, khiến côkhông lật được người. Tuy nói nàng ta hại Lương Mộ Bắc, nhưng liền tính Bách Hợp biết được chuyện này, không có chứng cứ trong tay, cũng không ban ngã được Lục thái hậu, tuy Bách Hợp nói muốn báo thù cho Đại hoàng tử, nhưng dễ như vậy sao?
Vừa nghĩ như thế, trái tim vốn hơi nóng lên của Tô Hà lại dần dần bình tĩnh lại: “Chỉ là nương nương, thân phận Thái hậu đặc thù, dù nương nương biết chuyện của Đại hoàng tử, thì phải làm sao có báo thù huyết hận cho Đại hoàng tử?”
Vị trí chủ nhân Lục cục quá mê người, Tô Hà vừa nói ra cố kỵ trong lòng mình, Bách Hợp liền cười: “Nếu là lúc trước, sợ rằng Bản cung thật đúng là hơi do dự, nhưng bây giờ Bản cung đã thật sự có tám phần chắc chắn.” Nàng nói xong, Tô Hà liền hơi giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, Bách Hợp híp mắt: “Ngươi có biết vì sao hôm trước Bản cung phải cùng ngươi diễn khổ nhục kế không?”
Tô Hà lắc đầu, bên cạnh Thi Tình và Họa Ý yên tĩnh canh giữ nghe thấy lời này của Bách Hợp, cũng không khỏi ngưng thần yên lặng nghe, Bách Hợp cong môi: “Lục thái hậu có thai.”
“Cái gì?” Họa Ý suýt nữa kinh hô ra tiếng, Thi Tình kinh hãi đến toàn thân lạnh lẽo phát run, vươn tay muốn che miệng Bách Hợp: “Nương nương tốt của nô tỳ ơi, lời như vậy, sao ngài cũng dám nói?”
Tiên đế vừa mới hoăng chưa đủ hai năm, liền tính trước khi chết từng lâm hạnh Lục thái hậu, thì tính tới bây giờ cũng đã hơn một năm, dù Lục thái hậu có thật sự mang thai di phúc tử (con mồ côi cha từ trong bụng mẹ), cũng tuyệt đối không có khả năng đến bây giờ mới tuôn ra tin tức mang thai, huống chi mấy tháng trước khi băng hà, thân thể Tiên đế đã mang bệnh, rất lâu không đến hậu cung dính nữ sắc, ngay cả mây mưa Lục thái hậu cũng không hưởng mấy lần, sao có thể mang thai? Liền tính là được lâm hạnh, tính thời gian cũng là không phù hợp.
Nhưng lúc này Bách Hợp lại nói Lục thái hậu mang thai, đây không phải là đang nói Lục thái hậu đội nón xanh cho Tiên đế gia sao?
Như lời nói đại nghịch bất đạo như thế truyền ra ngoài, dù Bách Hợp xuất thân hiển quý, Chu gia cũng khó giữ được nàng, nói không chừng một cái mạng cũng phải rơi vào.
Tuy nói Bách Hợp là muốn thu phục Tô Hà, nhưng dù sao Tô Hà cũng là người bên cạnh Lục thái hậu, nếu lời này truyền ra ngoài, Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ tha cho Bách Hợp một mạng, Thi Tình xưa nay ổn trọng, nhưng lúc này lại sốt ruột đến đỏ mắt, cũng bất chấp quy củ lễ nghi, vươn tay che miệng Bách Hợp, nhưng đến cùng vẫn chậm một bước, để Tô Hà nghe rõ ràng: “Cái gì?”
Tin tức như thế không chỉ Thi Tình và Họa Ý giật mình, mà Tô Hà cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run: “Nương nương, vui đùa như vậy vẫn là đừng nói, nếu truyền ra…”
Nếu truyền ra, sợ rằng người trong điện Phượng Minh đều bị liên lụy, sắc mặt Tô Hà không giống ngụy trang, hiển nhiên bởi vì chuyện mang thai này quá lớn, Lục thái hậu đều giấu cả cung nữ tâm phúc trước đây là Tô Hà này.
“Nếu Bản cung không chắc chắn, thì sao dám tùy tiện nói ra? ” Bách Hợp hừ một tiếng, đẩy tay Thi Tình ra, nhìn nàng ấy sốt ruột đến giậm chân, ánh mắt nhìn sang trấn an nàng ấy, ra hiệu cho nàng ấy tỉnh táo một chút, mới nói tiếp: “Nếu lúc trước Bản cung chỉ chắc chắn ba phần, thì sau ngày hôm trước, chính là bảy phần.” Nàng nói chắc chắn như vậy, đường đường là Quý phi, còn nói ra chuyện kinh người nghe được liền mất mạng như vậy, nếu không có mấy phần chắc chắn, liền tính lá gan Bách Hợp chính là lớn hơn nữa thì cũng không dám tùy tiện nói bừa, Tô Hà thấy thần thái nàng bình tĩnh, mặc dù trong lòng cảm thấy chuyện này không quá khả năng, cũng không dám tin, nhưng trong lòng nàng ta lại ẩn ẩn có chút hoài nghi.
“Nhưng, nhưng trong cung đều là nữ nhân, liền tính là có thái giám…” Cũng chỉ là loại người không căn, liền tính Thái hậu muốn trộm người, lại đi đâu trộm được?
Tô Hà còn chưa nói xong, Thi Tình và Họa Ý đều đã gật đầu liên tục, Bách Hợp lại như cười như không nhìn chằm chằm nàng ta, biểu tình của Tô Hà đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó là cứng ngắc, cuối cùng bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi hột trên trán trào ra như thác nước, thân thể run run, răng cũng bắt đầu đánh ‘lập cập’.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, dường như Thi Tình cũng hồi thần lại, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng.
Chỉ có Họa Ý còn chưa nghĩ thông suốt, ánh mắt di động giữa Thi Tình và Tô Hà, cuối cùng lại nhìn Bách Hợp: “Nương nương…”
“Bối phận của Thái hậu tuy cao, nhưng kỳ thực chỉ mới mười bảy tuổi, dung mạo lại xinh đẹp động lòng người, trong cung sao không có nam nhân?” Bách Hợp vừa nói xong, Thi Tình liền lắc đầu kinh hãi nói: “Không, không có khả năng…” Gièm pha như vậy, sao có thể phát sinh?
Beta: Sakura
Bách Hợp gật đầu, Tô Hà nói như vậy, chỉ sợ là đang phòng ngừa mình hỏi nàng ta tin tức mà nàng ta không trả lời được, trước tiên liền nói với mình nàng ta không biết.
“Tô Hà, lúc ngươi vào cung chỉ là một tiểu cung nữ không căn không cơ, bái Ti tịch Thượng nghi cục Tô thị làm nghĩa mẫu, từng bước một đi tới giờ, trở thành nữ quan chưởng lệnh thiếp thân bên người Lục thái hậu, có thể thấy ngươi cũng là người thông minh có năng lực.” Ánh mắt Bách Hợp rơi xuống người Tô Hà, một tay chống má, một tay thưởng thức vạt áo của mình, Tô Hà quỳ gối trước mặt nàng, một bộ dáng cung kính vâng lời.
“Năm bảy tuổi, vì gia cảnh bần hàn, ngươi bị bán vào cung, vì còn quá nhỏ, cũng không qua lại thân thiết với người nhà, sau khi nhận Tô thị làm nghĩa mẫu, từ Tô ti tịch giúp ngươi đổi tên thành Tô Hà. Ngươi ở trong cung cũng đã mười ba năm rồi đi?” Ban đầu khi quyết định lôi kéo Tô Hà, Bách Hợp đã phái người tìm hiểu tin tức của Tô Hà, đó cũng không phải bí mật gì, Tô Hà là nữ quan bên người Lục thái hậu, tin tức của nàng ta luôn có người có thể đào được. Tô Hà nghe được lời này của Bách Hợp, liền gật đầu: “Nương nương anh minh.”
“Bản cung cũng không anh minh, bằng không ngày đó cũng sẽ không bị Lục thái hậu chui chỗ trống.” Bách Hợp thở dài, “Đến nay ngươi vẫn ở trong cung, người nhà ngoài cung cũng không thân thiết, ngươi là người có dã tâm có báo ân, xem ra là không muốn xuất cung tự mưu sinh.” Tô Hà đã đến hai mươi, cũng tự búi tóc, hiển nhiên là không chuẩn bị xuất giá, từ nhỏ nàng ta đã ở trong cung, cũng không hiểu rõ thế giới bên ngoài cung tường, ngày đó nàng ta có thể lấy một thân phận không chỗ nương tựa leo lên Tô ti tịch, cũng được Tô ti tịch chỉ điểm như vậy, Bách Hợp cũng không nói sai, Tô Hà là một người trong lòng có ý tưởng, rất nhiều cung nữ bình thường đều khát vọng xuất cung, mà nàng ta lại khác mọi người, nàng ta lại không muốn xuất cung rồi bình thản gả cho người, sống mờ mịt vô vị cả đời, cùng lắm thì sau này cũng chính là được đại gia tộc chọn làm nữ phu tử, giáo dưỡng một chút lễ nghi cho khuê tú đại gia tộc.
Tô Hà hiển nhiên chí không ở đây, nàng ta càng có ý tưởng có chí khí hơn cung nữ bình thường. Bách Hợp không sợ nàng ta có ý tưởng, chỉ sợ nàng ta không muốn, bây giờ vừa nói xong, nàng liếc nhìn Tô Hà một cái: “Cùng ở bên người Lục thái hậu, tuy nói thân là nữ quan, người người thấy ngươi đều phải gọi một tiếng cô cô. Nhưng nói cho cùng, ngươi cũng không có thực quyền, tất cả ngươi có đều là Lục thái hậu đưa cho.” Nếu lúc Lục thái hậu thiên vị nàng ta, sợ là người trong cung đều sẽ cho nàng ta hai phần thể diện, nhưng nếu một khi Lục thái hậu không thiên vị nàng ta nữa, phượng hoàng rơi xuống đất sợ rằng còn không bằng gà, tình huống của Tô Hà bây giờ liền rất tốt để chứng minh điểm này, quyền thế của nàng ta cũng không ổn.
“Nô tỳ ngu dốt. Thỉnh nương nương chỉ điểm một phen.” Bách Hợp nói cũng không sai, Tô Hà cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa gạt, bởi vậy tiếng nói Bách Hợp vừa dứt, Tô Hà liền mở miệng, thốt ra lời này, liền tương đương đã biểu lộ tâm ý với Bách Hợp. Tối nay tuy nàng ta thay trang phục thái giám lén lút đến đây đã là có ý muốn dựa vào Bách Hợp, nhưng thẳng đến bây giờ thốt ra lời này, mới xem như chân chính dựa vào mình.
Bách Hợp thở dài: “Gần đây Bản cung luôn mơ thấy Mộ Bắc, nó nhìn Bản cung kêu lạnh.” Nàng nói xong, liền vươn tay đè dưới mí mắt, làm bộ lau nước mắt, Tô Hà nơi nào không rõ Bách Hợp là muốn nàng ta nói ra một ít lời để tỏ rõ lập trường. Ngày đó, lúc nàng ta viết chữ vào lòng bàn tay Bách Hợp, nàng ta liền đã hạ quyết tâm, tối nay còn mạo hiểm đến đây, lúc này tất nhiên cũng đưa ra thành ý.
“Nương nương, về chuyện Đại hoàng tử, nô tỳ ngược lại ít nhiều biết một ít.” Nàng ta nói, thuật lại chuyện ngày đó Lục thái hậu lệnh cho mình dẫn Chân thị tới, cũng khiến Chân thị thả lỏng đề phòng với Lục thái hậu, mà dẫn Lương Mộ Bắc tới điện Phượng Minh, cuối cùng lại khiến Lương Mộ Bắc chết trong Ngự hoa viên.
“Thái hậu nương nương có lòng phòng bị rất sâu, ngày đó nô tỳ bị nàng ta vẫy lui, Đại hoàng tử bị ngộ hại như thế nào, nô tỳ cũng không biết, nhưng chuyện Đại hoàng tử, cũng không tránh khỏi liên quan đến Thái hậu.” Lời nàng ta nói tương tự Chân thị tám phần, Lục thái hậu tính kế Chân thị, cũng bắt con gái Chân thị uy hiếp, điểm này ngày đó Bách Hợp đã nghe được từ trong miệng Chân thị, hiện tại lại nghe Tô Hà nói, trừ chi tiết càng tỉ mỉ hơn, cũng chứng minh Tô Hà đúng là không nói dối.
Nàng ta đã đưa ra thành ý, Bách Hợp cũng gật đầu, thả tay xuống: “Được rồi, Mộ Bắc không thể chết vô ích, ngày sau nếu báo thù này, trong Lục cục trong cung, Bản cung hứa cho ngươi một vị trí chủ nhân.” Lời này vừa thốt ra, trên mặt Tô Hà lập tức hiện lên kích động.
Lục cục chia làm: Thượng cung, Thượng nghi, Thượng phục, Thượng thực, Thượng tẩm cùng với Thượng công, bao quát sự vụ lớn nhỏ trong cung, tuy nói địa vị của nữ quan trong cung phần lớn đều thấp, liền tính là chủ nhân Lục cục thì cũng chỉ là nữ quan ngũ phẩm, nhưng thực quyền lại rất lớn. Tô Hà là từ một cung nữ thấp hèn bình thường nhất một đường bò đến bây giờ, biết rõ thân phận địa vị của chủ nhân Lục cục trong cung.
Mặt ngoài xem ra, chủ nhân Lục cục không rạng rỡ bằng cung nữ được sủng ái bên người Thái hậu, nhưng kỳ thực giống như Quý phi nói, địa vị của mình bây giờ cũng không ổn, lúc trước Lục thái hậu thiên vị mình, chính mình ngược lại đắc ý, nhưng một khi bên người Lục thái hậu có A Quý, chính mình liền thành hoa cúc hôm qua, nào ổn định như thân phận địa vị của chủ nhân Lục cục.
Lời nói của Bách Hợp tức khắc liền chọc trúng uy hiếp trong lòng Tô Hà, kiếp này nàng ta không định xuất cung, nếu có thể trở thành một trong những chủ nhân của Lục cục, đương nhiên tốt hơn ở bên người Lục thái hậu không chỉ ngàn vạn lần.
Chỉ là cái bánh này vẽ quá lớn, mặc dù Tô Hà động tâm, nhưng Lục thái hậu đã xây dựng ảnh hưởng lâu, huống chi Lục gia cũng không phải dễ chọc. Vả lại mặc dù nàng ta chỉ là quả phụ, lại là quả phụ Tiên đế lưu lại, thân phận đặc biệt, nàng ta chỉ cần không phạm sai lầm lớn, dù là Hoàng đế thì cũng không nhất định có thể làm gì nàng ta.
Nàng ta lại trẻ, cũng không phải là lão phụ bốn năm mươi tuổi, tuy nói Quý phi tiến cung sớm hơn Thái hậu, nhưng chỉ tính tầng thân phận này của Thái hậu đã liền đủ để ngăn chặn Bách Hợp, khiến côkhông lật được người. Tuy nói nàng ta hại Lương Mộ Bắc, nhưng liền tính Bách Hợp biết được chuyện này, không có chứng cứ trong tay, cũng không ban ngã được Lục thái hậu, tuy Bách Hợp nói muốn báo thù cho Đại hoàng tử, nhưng dễ như vậy sao?
Vừa nghĩ như thế, trái tim vốn hơi nóng lên của Tô Hà lại dần dần bình tĩnh lại: “Chỉ là nương nương, thân phận Thái hậu đặc thù, dù nương nương biết chuyện của Đại hoàng tử, thì phải làm sao có báo thù huyết hận cho Đại hoàng tử?”
Vị trí chủ nhân Lục cục quá mê người, Tô Hà vừa nói ra cố kỵ trong lòng mình, Bách Hợp liền cười: “Nếu là lúc trước, sợ rằng Bản cung thật đúng là hơi do dự, nhưng bây giờ Bản cung đã thật sự có tám phần chắc chắn.” Nàng nói xong, Tô Hà liền hơi giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, Bách Hợp híp mắt: “Ngươi có biết vì sao hôm trước Bản cung phải cùng ngươi diễn khổ nhục kế không?”
Tô Hà lắc đầu, bên cạnh Thi Tình và Họa Ý yên tĩnh canh giữ nghe thấy lời này của Bách Hợp, cũng không khỏi ngưng thần yên lặng nghe, Bách Hợp cong môi: “Lục thái hậu có thai.”
“Cái gì?” Họa Ý suýt nữa kinh hô ra tiếng, Thi Tình kinh hãi đến toàn thân lạnh lẽo phát run, vươn tay muốn che miệng Bách Hợp: “Nương nương tốt của nô tỳ ơi, lời như vậy, sao ngài cũng dám nói?”
Tiên đế vừa mới hoăng chưa đủ hai năm, liền tính trước khi chết từng lâm hạnh Lục thái hậu, thì tính tới bây giờ cũng đã hơn một năm, dù Lục thái hậu có thật sự mang thai di phúc tử (con mồ côi cha từ trong bụng mẹ), cũng tuyệt đối không có khả năng đến bây giờ mới tuôn ra tin tức mang thai, huống chi mấy tháng trước khi băng hà, thân thể Tiên đế đã mang bệnh, rất lâu không đến hậu cung dính nữ sắc, ngay cả mây mưa Lục thái hậu cũng không hưởng mấy lần, sao có thể mang thai? Liền tính là được lâm hạnh, tính thời gian cũng là không phù hợp.
Nhưng lúc này Bách Hợp lại nói Lục thái hậu mang thai, đây không phải là đang nói Lục thái hậu đội nón xanh cho Tiên đế gia sao?
Như lời nói đại nghịch bất đạo như thế truyền ra ngoài, dù Bách Hợp xuất thân hiển quý, Chu gia cũng khó giữ được nàng, nói không chừng một cái mạng cũng phải rơi vào.
Tuy nói Bách Hợp là muốn thu phục Tô Hà, nhưng dù sao Tô Hà cũng là người bên cạnh Lục thái hậu, nếu lời này truyền ra ngoài, Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ tha cho Bách Hợp một mạng, Thi Tình xưa nay ổn trọng, nhưng lúc này lại sốt ruột đến đỏ mắt, cũng bất chấp quy củ lễ nghi, vươn tay che miệng Bách Hợp, nhưng đến cùng vẫn chậm một bước, để Tô Hà nghe rõ ràng: “Cái gì?”
Tin tức như thế không chỉ Thi Tình và Họa Ý giật mình, mà Tô Hà cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run: “Nương nương, vui đùa như vậy vẫn là đừng nói, nếu truyền ra…”
Nếu truyền ra, sợ rằng người trong điện Phượng Minh đều bị liên lụy, sắc mặt Tô Hà không giống ngụy trang, hiển nhiên bởi vì chuyện mang thai này quá lớn, Lục thái hậu đều giấu cả cung nữ tâm phúc trước đây là Tô Hà này.
“Nếu Bản cung không chắc chắn, thì sao dám tùy tiện nói ra? ” Bách Hợp hừ một tiếng, đẩy tay Thi Tình ra, nhìn nàng ấy sốt ruột đến giậm chân, ánh mắt nhìn sang trấn an nàng ấy, ra hiệu cho nàng ấy tỉnh táo một chút, mới nói tiếp: “Nếu lúc trước Bản cung chỉ chắc chắn ba phần, thì sau ngày hôm trước, chính là bảy phần.” Nàng nói chắc chắn như vậy, đường đường là Quý phi, còn nói ra chuyện kinh người nghe được liền mất mạng như vậy, nếu không có mấy phần chắc chắn, liền tính lá gan Bách Hợp chính là lớn hơn nữa thì cũng không dám tùy tiện nói bừa, Tô Hà thấy thần thái nàng bình tĩnh, mặc dù trong lòng cảm thấy chuyện này không quá khả năng, cũng không dám tin, nhưng trong lòng nàng ta lại ẩn ẩn có chút hoài nghi.
“Nhưng, nhưng trong cung đều là nữ nhân, liền tính là có thái giám…” Cũng chỉ là loại người không căn, liền tính Thái hậu muốn trộm người, lại đi đâu trộm được?
Tô Hà còn chưa nói xong, Thi Tình và Họa Ý đều đã gật đầu liên tục, Bách Hợp lại như cười như không nhìn chằm chằm nàng ta, biểu tình của Tô Hà đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó là cứng ngắc, cuối cùng bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi hột trên trán trào ra như thác nước, thân thể run run, răng cũng bắt đầu đánh ‘lập cập’.
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, dường như Thi Tình cũng hồi thần lại, thân thể bắt đầu run rẩy không ngừng.
Chỉ có Họa Ý còn chưa nghĩ thông suốt, ánh mắt di động giữa Thi Tình và Tô Hà, cuối cùng lại nhìn Bách Hợp: “Nương nương…”
“Bối phận của Thái hậu tuy cao, nhưng kỳ thực chỉ mới mười bảy tuổi, dung mạo lại xinh đẹp động lòng người, trong cung sao không có nam nhân?” Bách Hợp vừa nói xong, Thi Tình liền lắc đầu kinh hãi nói: “Không, không có khả năng…” Gièm pha như vậy, sao có thể phát sinh?