Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Trong không khí có mùi thịt nướng cháy khét, làm cho người ngửi thấy vô cùng buồn nôn, một đống sâu lông bị đốt cháy sạch sẽ rơi rụng, đám sâu lông cuộn tròn thành từng đống, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta nổi da gà, không ít người chà xát cánh tay đến nóng rát mới đỡ, khói hun càng nhiều, sâu lông từ bốn phương tám hướng càng lăn xuống liên tiếp. Chứng kiến tình cảnh này, không ít người thấy như bị đám sâu bò đầy trên người dù không đi vào, không tự chủ được dậm chân giống như muốn rũ cảm giác bị đám sâu này bò lên người xuống.
“Khụ”. Có tiếng người ho lên một cái, mùi sâu lông bị đốt hôi thối không ngửi nổi, rất nhiều người không dám nhìn mà quay đầu đi, Thẩm Xuân cũng cầm khăn bịt mũi không nói gì, lửa này là do Bách Hợp thả Tam Muội Chân Hỏa, vì vậy thiêu đốt cũng nhanh, chỉ khoảng một phút, phần lớn trên mặt đất là sâu lông đã bị đốt cháy cuộn tròn lại, Bách Hợp kéo dây ba lô, dẫn đầu bước tới, mấy người phía sau hơi do dự, Trang Thiên Minh nhanh chóng đi theo.
Đi ra khỏi chỗ này mùi vị lại càng khó chịu, mùi tanh xen lẫn mùi mốc meo kèm theo mùi khét sâu lông bị đốt quyện vào nhau khiến người ta chỉ muốn ngừng thở.
“Mọi người tốt nhất nên đi theo sát tôi, ôngTrang, ông đi cuối cùng nhé.” Bách Hợp đi phía trước, âm khí nồng đậm như muốn hóa thành thực chất, linh lực trong cơ thể cô xoay chuyển nhanh hơn, phía sau nhiều người có sắc mặt không tốt rồi. Trang Thiên Minh cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa, gật đầu đồng ý, lúc này Bách Hợp mới hướng tới cửa hình vòm đi tới, thoáng phía trước là một khu vườn.
Trải qua nhiều năm như vậy, khu vườn cũng đã dần tàn tạ, lờ mờ cách đó không xa là hòn non bộ và ao sen các loại…, còn có chiếc cầu cong nho nhỏ và đình nghỉ chân phía trên. Chỉ là những thứ này lại ẩn hiện mờ ảo trong sương mù, nhìn không được rõ lắm.
Trên mặt đất đều là đá vụn, khu vườn nhìn rất hoang vu, Bách Hợp đi qua cửa liền dừng lại, người phía sau giục: “Sao không đi tiếp? Phải đi phía trước cũng đừng sợ nha, nếu như cô sợ thì để ông Trang dẫn đầu đi!” Áp lực không rõ tên khiến cho đám người này dần lộ ra chút táo bạo. Lời vừa thốt ra, rất nhiều người cũng rục rịch không yên. Bách Hợp cau mày, lấy điện thoại cầm tay ra, đây là loại điện thoại bình thường hiệp hội thống nhất cấp cho, dùng để liên lạc, tất nhiên không phải loại model mới nhất, trước khi đi vào còn đầy pin, vậy mà lúc này lại tắt ngóm. Màn hình đen thui, không có hình ảnh nào.
“Mấy giờ rồi?”
Bách Hợp hỏi, đằng sau có một người giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhìn đến mới thấy có gì không đúng: “Đồng hồ của tôi bị hỏng rồi.”
Người này vừa nói xong, mọi người đều ghé xem, cái đồng hồ kia kim giây đang chạy điên cuồng, nhưng thời gian dừng lại lúc tám giờ rưỡi. Ngẫm lại khi mọi người đi vào khu vườn khoảng tám giờ một phút, đã đi quãng đường dài như vậy chắc chắn không dưới mười lăm phút rồi. Trang Thiên Minh hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Điện thoại của tôi hết pin rồi.” Tòa nhà này lâu không có người ở, nhìn rất u ám. Người đi vào đang sợ hãi, đột nhiên Bách Hợp dừng lại, mấy người đi sau không biết chuyện gì, dĩ nhiên có chút sợ hãi, nghe cô bảo chỉ là hết pin nên thở hắt ra một cái. Cái thở hắt này, nhiều người tự nhiên nổi giận, không nhịn được mở miệng mắng: “Không có chuyện gì tự nhiên dừng lại, rảnh rỗi nhiều chuyện nhỉ? Ông đây còn tưởng gặp thứ gì, con gái đúng là đồ nhát gan. Chỉ có vậy mà cũng giật mình, nếu sợ hãi cô đi ra phía sau, không ai cho cô là anh hùng đâu mà đòi đi trước!”
“Câm miệng!” Bách Hợp lạnh lùng quát. Người vừa nói giật mình đứng dậy, chỉ thẳng tay vào Bách Hợp trừng mắt: “Cô có bản lĩnh lại mắng ông mày một tiếng?”
Thẩm Xuân đứng giữa, thấy cảnh này, hơi do dự cau mày không lên tiếng.
Đây là một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo nhà sư, nhìn qua chưa đến 30 tuổi. Chắc là do hấp thụ âm khí ở đây nên bị ảnh hưởng, tính tình tự nhiên trở nên táo bạo, sắc mặt hơi xanh, bờ môi tím tái, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ, hiện tại hắn trừng mắt nhìn Bách Hợp, bộ dạng như muốn ăn thịt người. Đột nhiên Bách Hợp bắt lấy ngón trỏ hắn đang chỉ vào mình, hòa thượng kia giận dữ, giãy dụa muốn rút về đánh người, rõ ràng đứng trước mặt hắn chỉ là một thiếu nữ gầy gò yếu ớt, vậy mà hắn không cách nào giãy ra được, ngón tay bị Bách Hợp cầm như bị kìm sắt kẹp lấy, không thể ngọ nguậy nổi. Bách Hợp chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay hắn hướng ngược lại chính hắn, khuôn mặt hung thần ác sát lập tức thay đổi thành vẻ mặt đau đớn.
“Đừng chỉ vào người tôi, mời anh câm miệng, nếu như không muốn câm, đừng trách tôi không khách khí!” Dáng người cô cũng không to cao, biểu lộ vô cùng bình tĩnh, lúc nói chuyện cũng là những lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng lại ẩn hiện sự uy hiếp, hòa thượng kia muốn cười, nhưng không hiểu sao, nhếch miệng lên cười không nổi, chỉ đành trừng mắt nhìn Bách Hợp, không dám lên tiếng nữa.
“Mấy giờ rồi?” Bách Hợp thả tay hắn ra, hòa thượng hừ một tiếng rồi giựt hai tay lại, im lặng quay trở về. Không có kẻ đầu têu, nghe Bách Hợp nói xong, đều cằn nhằn mang điện thoại di động ra xem, Thẩm Xuân cũng xích lại nhếch miệng: “Cô lại giở trò quỷ gì vậy?”
Đồng hồ của hắn cũng có vấn đề, đang đung đưa không ngừng, nhưng hắn vốn dĩ không tin Quỷ Thần, sắc mặt vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ nghĩ đến khu vực bất thường, ảnh hưởng tới việc đồng hồ bị chạy qua chạy lại mà thôi.
Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, không để ý lời Thẩm Xuân nói, ngược lại nhìn chằm chằm mọi người. Bị cô nhìn như vậy, ai cũng luống cuống, lần lượt có người mang điện thoại ra xem mới thấy di dộng của mình hết pin rồi. “Sao lại hết pin rồi?”
Có người mân mê cái điện thoại, lúc thì khởi động lại, hoặc tháo pin ra lắp lại, điện thoại vẫn không có hiện tượng gì. Thẩm Xuân thấy một đám người như vậy chỉ cười lạnh: “Điện thoại trong nước chất lượng kém quá.” Vừa nói xong, hắn mang điện thoại được nhập khẩu ra, trong lòng mọi người đã cảm thấy có gì đó không đúng, lại nghe thấy mấy lời có chút xem thường của Thẩm Xuân như vậy, tuy không thoải mái, nhưng cũng hi vọng lời nói ấy đúng, điện thoại mọi người đều hết pin, nguyên nhân thật sự là do điện thoại trong nước chất lượng không tốt.
Ánh mắt mọi người đều đổ lên người Thẩm Xuân, mặt hắn nở nụ cười đắc ý, tay đưa ra khỏi áo đạo sĩ bị Bách Hợp xé rách thò vào túi quần rút điện thoại ra. Vẻ nhẹ nhõm trên mặt rất nhanh theo việc bật tắt điện thoại không được, dần dần trở nên ngưng trọng, lại bật tắt hai lần, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, mọi người thấy tình cảnh này, nhìn có chút hả hê đồng thời có chút khẩn trương.
“Còn nói anh có điện thoại tốt, rốt cục cũng chẳng khác gì chúng tôi, bật mở không được rồi hả?” Thẩm Xuân nghe xong mấy lời này, có chút xấu hổ, đưa điện thoại lên cao, mắng: “Cái địa phương quỷ quái này, lại không có tín hiệu, điện thoại cũng hết pin, chắc là do từ trường ảnh hưởng nên làm cho…”
“Nơi này có vấn đề, mọi người cẩn thận một chút.” Bách Hợp không đợi Thẩm Xuân nói xong, mở miệng dặn dò. Thẩm Xuân mới vừa đánh mất mặt mũi lớn như vậy, đang xấu hổ, vừa vì mình giải thích, không ngờ chưa kịp nói hết, Bách Hợp đã ngắt lời, hắn thẹn quá hóa giận, nhịn không được cao giọng: “Có vấn đề gì? Tôi thấy cô muốn lấy lòng mọi người, cố ý nói quá, cô không biết nếu như vậy, bị người ta tố cáo, là người tuyên truyền mê tín dị đoan, sẽ bị tạm giam sao!”
Bách Hợp nhịn hắn đã lâu, đến lúc này kẻ ngốc cũng nhìn thấy có vấn đề, hắn lại còn không ngừng lèm bèm, Bách Hợp nhìn thẳng hắn, ánh mắt lãnh đạm, đến khi lòng Thẩm Xuân thấy sợ hãi: “Ba của anh, ông của anh đều làm cái này, ngươi muốn tố cáo ai?” Thẩm Xuân đang muốn mở miệng, nhưng căn bản Bách Hợp không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Có phải đầu anh nhồi cỏ hay không, chỗ này có vấn đề, tôi dặn mọi người cẩn thận chút thì có gì sai?”
Trước đó mọi người cười nhạo hắn, bây giờ Bách Hợp còn hỏi trong đầu hắn nhồi cỏ hay sao, mặt Thẩm Xuân thoắt trắng thắt xanh rồi đỏ bừng, lớn giọng: “Vậy được, cô nói xem chỗ này có vấn đề gì?”
“Đồng hồ có vấn đề, kim đồng hồ chỉ sai, điện thoại…” Thẩm Xuân cười lạnh, cắt lời Bách Hợp: “Ngoại trừ những thứ này, cô không nói được cái gì mới hơn sao? Hay còn nói những con rắn kia, còn những con sâu róm kia? Ha ha, đúng là nực cười!”
“Ngu xuẩn!” Bách Hợp nhìn hắn, không muốn nhiều lời, Thẩm Xuân nhịn không được muốn đẩy cô: “Tống Bách Hợp, cô được lắm, dám nói ai ngu xuẩn…”
“Mọi người đi vào là lúc 8 giờ 15 phút.” Bách Hợp nghiêng người tránh khỏi tay hắn, Thẩm Xuân không buông tha còn muốn đánh tới, tay chân còn động thủ cước, gần đây hắn đối với Tống Bách Hợp đều như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc, lực tay rất lớn, đập mạnh lên tay Bách Hợp, tuy không làm cô đau, nhưng lại khiến cô nổi giận, Thẩm Xuân lại định đập nữa, cô đột nhiên giơ cao cánh tay lên, đập mạnh xuống, cánh tay Thẩm Xuân bị cô kẹp lại, cô túm tay hắn, nhân lúc hắn không kịp phản ứng, cô nghiêng người chế trụ cánh tay Thẩm Xuân, khẽ nghiêng người một chút, tay Thẩm Xuân bị cô chế trụ, lúc này Bách Hợp xoay nhẹ hắn cũng xoay theo, lúc muốn giãy dụa lại vì Bách Hợp làm động tác xoay người, nửa người trên của hắn bị kéo lệch.
Hắn đứng không vững, liền ngã bịch xuống đất.
Beta: Sakura
Trong không khí có mùi thịt nướng cháy khét, làm cho người ngửi thấy vô cùng buồn nôn, một đống sâu lông bị đốt cháy sạch sẽ rơi rụng, đám sâu lông cuộn tròn thành từng đống, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta nổi da gà, không ít người chà xát cánh tay đến nóng rát mới đỡ, khói hun càng nhiều, sâu lông từ bốn phương tám hướng càng lăn xuống liên tiếp. Chứng kiến tình cảnh này, không ít người thấy như bị đám sâu bò đầy trên người dù không đi vào, không tự chủ được dậm chân giống như muốn rũ cảm giác bị đám sâu này bò lên người xuống.
“Khụ”. Có tiếng người ho lên một cái, mùi sâu lông bị đốt hôi thối không ngửi nổi, rất nhiều người không dám nhìn mà quay đầu đi, Thẩm Xuân cũng cầm khăn bịt mũi không nói gì, lửa này là do Bách Hợp thả Tam Muội Chân Hỏa, vì vậy thiêu đốt cũng nhanh, chỉ khoảng một phút, phần lớn trên mặt đất là sâu lông đã bị đốt cháy cuộn tròn lại, Bách Hợp kéo dây ba lô, dẫn đầu bước tới, mấy người phía sau hơi do dự, Trang Thiên Minh nhanh chóng đi theo.
Đi ra khỏi chỗ này mùi vị lại càng khó chịu, mùi tanh xen lẫn mùi mốc meo kèm theo mùi khét sâu lông bị đốt quyện vào nhau khiến người ta chỉ muốn ngừng thở.
“Mọi người tốt nhất nên đi theo sát tôi, ôngTrang, ông đi cuối cùng nhé.” Bách Hợp đi phía trước, âm khí nồng đậm như muốn hóa thành thực chất, linh lực trong cơ thể cô xoay chuyển nhanh hơn, phía sau nhiều người có sắc mặt không tốt rồi. Trang Thiên Minh cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa, gật đầu đồng ý, lúc này Bách Hợp mới hướng tới cửa hình vòm đi tới, thoáng phía trước là một khu vườn.
Trải qua nhiều năm như vậy, khu vườn cũng đã dần tàn tạ, lờ mờ cách đó không xa là hòn non bộ và ao sen các loại…, còn có chiếc cầu cong nho nhỏ và đình nghỉ chân phía trên. Chỉ là những thứ này lại ẩn hiện mờ ảo trong sương mù, nhìn không được rõ lắm.
Trên mặt đất đều là đá vụn, khu vườn nhìn rất hoang vu, Bách Hợp đi qua cửa liền dừng lại, người phía sau giục: “Sao không đi tiếp? Phải đi phía trước cũng đừng sợ nha, nếu như cô sợ thì để ông Trang dẫn đầu đi!” Áp lực không rõ tên khiến cho đám người này dần lộ ra chút táo bạo. Lời vừa thốt ra, rất nhiều người cũng rục rịch không yên. Bách Hợp cau mày, lấy điện thoại cầm tay ra, đây là loại điện thoại bình thường hiệp hội thống nhất cấp cho, dùng để liên lạc, tất nhiên không phải loại model mới nhất, trước khi đi vào còn đầy pin, vậy mà lúc này lại tắt ngóm. Màn hình đen thui, không có hình ảnh nào.
“Mấy giờ rồi?”
Bách Hợp hỏi, đằng sau có một người giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhìn đến mới thấy có gì không đúng: “Đồng hồ của tôi bị hỏng rồi.”
Người này vừa nói xong, mọi người đều ghé xem, cái đồng hồ kia kim giây đang chạy điên cuồng, nhưng thời gian dừng lại lúc tám giờ rưỡi. Ngẫm lại khi mọi người đi vào khu vườn khoảng tám giờ một phút, đã đi quãng đường dài như vậy chắc chắn không dưới mười lăm phút rồi. Trang Thiên Minh hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Điện thoại của tôi hết pin rồi.” Tòa nhà này lâu không có người ở, nhìn rất u ám. Người đi vào đang sợ hãi, đột nhiên Bách Hợp dừng lại, mấy người đi sau không biết chuyện gì, dĩ nhiên có chút sợ hãi, nghe cô bảo chỉ là hết pin nên thở hắt ra một cái. Cái thở hắt này, nhiều người tự nhiên nổi giận, không nhịn được mở miệng mắng: “Không có chuyện gì tự nhiên dừng lại, rảnh rỗi nhiều chuyện nhỉ? Ông đây còn tưởng gặp thứ gì, con gái đúng là đồ nhát gan. Chỉ có vậy mà cũng giật mình, nếu sợ hãi cô đi ra phía sau, không ai cho cô là anh hùng đâu mà đòi đi trước!”
“Câm miệng!” Bách Hợp lạnh lùng quát. Người vừa nói giật mình đứng dậy, chỉ thẳng tay vào Bách Hợp trừng mắt: “Cô có bản lĩnh lại mắng ông mày một tiếng?”
Thẩm Xuân đứng giữa, thấy cảnh này, hơi do dự cau mày không lên tiếng.
Đây là một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo nhà sư, nhìn qua chưa đến 30 tuổi. Chắc là do hấp thụ âm khí ở đây nên bị ảnh hưởng, tính tình tự nhiên trở nên táo bạo, sắc mặt hơi xanh, bờ môi tím tái, trong mắt hiện lên tơ máu đỏ, hiện tại hắn trừng mắt nhìn Bách Hợp, bộ dạng như muốn ăn thịt người. Đột nhiên Bách Hợp bắt lấy ngón trỏ hắn đang chỉ vào mình, hòa thượng kia giận dữ, giãy dụa muốn rút về đánh người, rõ ràng đứng trước mặt hắn chỉ là một thiếu nữ gầy gò yếu ớt, vậy mà hắn không cách nào giãy ra được, ngón tay bị Bách Hợp cầm như bị kìm sắt kẹp lấy, không thể ngọ nguậy nổi. Bách Hợp chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay hắn hướng ngược lại chính hắn, khuôn mặt hung thần ác sát lập tức thay đổi thành vẻ mặt đau đớn.
“Đừng chỉ vào người tôi, mời anh câm miệng, nếu như không muốn câm, đừng trách tôi không khách khí!” Dáng người cô cũng không to cao, biểu lộ vô cùng bình tĩnh, lúc nói chuyện cũng là những lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng lại ẩn hiện sự uy hiếp, hòa thượng kia muốn cười, nhưng không hiểu sao, nhếch miệng lên cười không nổi, chỉ đành trừng mắt nhìn Bách Hợp, không dám lên tiếng nữa.
“Mấy giờ rồi?” Bách Hợp thả tay hắn ra, hòa thượng hừ một tiếng rồi giựt hai tay lại, im lặng quay trở về. Không có kẻ đầu têu, nghe Bách Hợp nói xong, đều cằn nhằn mang điện thoại di động ra xem, Thẩm Xuân cũng xích lại nhếch miệng: “Cô lại giở trò quỷ gì vậy?”
Đồng hồ của hắn cũng có vấn đề, đang đung đưa không ngừng, nhưng hắn vốn dĩ không tin Quỷ Thần, sắc mặt vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ nghĩ đến khu vực bất thường, ảnh hưởng tới việc đồng hồ bị chạy qua chạy lại mà thôi.
Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, không để ý lời Thẩm Xuân nói, ngược lại nhìn chằm chằm mọi người. Bị cô nhìn như vậy, ai cũng luống cuống, lần lượt có người mang điện thoại ra xem mới thấy di dộng của mình hết pin rồi. “Sao lại hết pin rồi?”
Có người mân mê cái điện thoại, lúc thì khởi động lại, hoặc tháo pin ra lắp lại, điện thoại vẫn không có hiện tượng gì. Thẩm Xuân thấy một đám người như vậy chỉ cười lạnh: “Điện thoại trong nước chất lượng kém quá.” Vừa nói xong, hắn mang điện thoại được nhập khẩu ra, trong lòng mọi người đã cảm thấy có gì đó không đúng, lại nghe thấy mấy lời có chút xem thường của Thẩm Xuân như vậy, tuy không thoải mái, nhưng cũng hi vọng lời nói ấy đúng, điện thoại mọi người đều hết pin, nguyên nhân thật sự là do điện thoại trong nước chất lượng không tốt.
Ánh mắt mọi người đều đổ lên người Thẩm Xuân, mặt hắn nở nụ cười đắc ý, tay đưa ra khỏi áo đạo sĩ bị Bách Hợp xé rách thò vào túi quần rút điện thoại ra. Vẻ nhẹ nhõm trên mặt rất nhanh theo việc bật tắt điện thoại không được, dần dần trở nên ngưng trọng, lại bật tắt hai lần, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, mọi người thấy tình cảnh này, nhìn có chút hả hê đồng thời có chút khẩn trương.
“Còn nói anh có điện thoại tốt, rốt cục cũng chẳng khác gì chúng tôi, bật mở không được rồi hả?” Thẩm Xuân nghe xong mấy lời này, có chút xấu hổ, đưa điện thoại lên cao, mắng: “Cái địa phương quỷ quái này, lại không có tín hiệu, điện thoại cũng hết pin, chắc là do từ trường ảnh hưởng nên làm cho…”
“Nơi này có vấn đề, mọi người cẩn thận một chút.” Bách Hợp không đợi Thẩm Xuân nói xong, mở miệng dặn dò. Thẩm Xuân mới vừa đánh mất mặt mũi lớn như vậy, đang xấu hổ, vừa vì mình giải thích, không ngờ chưa kịp nói hết, Bách Hợp đã ngắt lời, hắn thẹn quá hóa giận, nhịn không được cao giọng: “Có vấn đề gì? Tôi thấy cô muốn lấy lòng mọi người, cố ý nói quá, cô không biết nếu như vậy, bị người ta tố cáo, là người tuyên truyền mê tín dị đoan, sẽ bị tạm giam sao!”
Bách Hợp nhịn hắn đã lâu, đến lúc này kẻ ngốc cũng nhìn thấy có vấn đề, hắn lại còn không ngừng lèm bèm, Bách Hợp nhìn thẳng hắn, ánh mắt lãnh đạm, đến khi lòng Thẩm Xuân thấy sợ hãi: “Ba của anh, ông của anh đều làm cái này, ngươi muốn tố cáo ai?” Thẩm Xuân đang muốn mở miệng, nhưng căn bản Bách Hợp không cho hắn cơ hội nói chuyện: “Có phải đầu anh nhồi cỏ hay không, chỗ này có vấn đề, tôi dặn mọi người cẩn thận chút thì có gì sai?”
Trước đó mọi người cười nhạo hắn, bây giờ Bách Hợp còn hỏi trong đầu hắn nhồi cỏ hay sao, mặt Thẩm Xuân thoắt trắng thắt xanh rồi đỏ bừng, lớn giọng: “Vậy được, cô nói xem chỗ này có vấn đề gì?”
“Đồng hồ có vấn đề, kim đồng hồ chỉ sai, điện thoại…” Thẩm Xuân cười lạnh, cắt lời Bách Hợp: “Ngoại trừ những thứ này, cô không nói được cái gì mới hơn sao? Hay còn nói những con rắn kia, còn những con sâu róm kia? Ha ha, đúng là nực cười!”
“Ngu xuẩn!” Bách Hợp nhìn hắn, không muốn nhiều lời, Thẩm Xuân nhịn không được muốn đẩy cô: “Tống Bách Hợp, cô được lắm, dám nói ai ngu xuẩn…”
“Mọi người đi vào là lúc 8 giờ 15 phút.” Bách Hợp nghiêng người tránh khỏi tay hắn, Thẩm Xuân không buông tha còn muốn đánh tới, tay chân còn động thủ cước, gần đây hắn đối với Tống Bách Hợp đều như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc, lực tay rất lớn, đập mạnh lên tay Bách Hợp, tuy không làm cô đau, nhưng lại khiến cô nổi giận, Thẩm Xuân lại định đập nữa, cô đột nhiên giơ cao cánh tay lên, đập mạnh xuống, cánh tay Thẩm Xuân bị cô kẹp lại, cô túm tay hắn, nhân lúc hắn không kịp phản ứng, cô nghiêng người chế trụ cánh tay Thẩm Xuân, khẽ nghiêng người một chút, tay Thẩm Xuân bị cô chế trụ, lúc này Bách Hợp xoay nhẹ hắn cũng xoay theo, lúc muốn giãy dụa lại vì Bách Hợp làm động tác xoay người, nửa người trên của hắn bị kéo lệch.
Hắn đứng không vững, liền ngã bịch xuống đất.