Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Nhưng coi là như vậy, vóc người Viên tiểu thư thon thả, dù cho có mặc năm kiện áo liệm rất dày lên người, vẫn có vẻ nhỏ nhắn.
Từ mũ cùng hài trên người cô có thể nhìn ra được là phong tục của thời kì dân quốc. Sống ở thời kì dân quốc,tuổi vẫn còn trẻ, cho dù cô ta không có thừa nhận, nhưng ngoại trừ vị Viên gia đại tiểu thư kia, Bách Hợp thực sự không nghĩ ra còn có ai.
“Bọn họ chạy.” Viên tiểu thư cười cười, ở dưới tình cảnh như thế,bộ dạng của cô ta bây giờ là tình cảnh trước khi chết,lúc cười rộ lên hai má đã cứng ngắc,phải dùng lực rất lớn mới cười bình thường được, cô ta duy trì bộ dáng sau khi chết, khoác áo liệm, trên mặt còn bị trang điểm, kia hai má thoa phấn trắng thật dày, môi lại tô đỏ thẫm,bộ dạng lúc cười rộ lên,đặc biệt kinh người.
Bộ dạng kia làm cho mấy người trong vòng sợ run, Thẩm Xuân trước kia là người không tin quỷ thần, lúc này thấy một màn như vậy, một nữ quỷ chân thật hiện ra trước mắt hắn, quả thật sắp dọa hắn phát khóc. Người đàn ông này lúc trước hở ra là gào thét trên thế giới này không hề có quỷ, lúc này mới biết mình trước đây có bao nhiêu ngốc, hắn rất sợ mình bị kéo ra khỏi vòng tròn, hai tay gắt gao cầm lấy bùa hộ mệnh Bách Hợp cho hắn, dùng sức ôm chặt đôi chân, đem mặt mình chôn ở trên đầu gối, nhưng gió lạnh xung quanh, hắn liền ngẩng đầu lên,vừa mới ngẩng đầu lên hắn liền sợ hãi ‘Oa oa’ kêu to, suýt nữa lăn ra khỏi vòng chu sa.
“Má ơi!”lúc nãy Viên tiểu thư kia còn cách hắn rất xa, chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn,tóc rũ xuống lay động mặt mũi trắng bệch, trên tay cô ta còn cầm một cái đèn pin. Chiếu vào làm cho khuôn mặt cô ta gần như trong suốt, đôi mắt đen láy sâu hút nhìn không thấy đáy, miệng thì tô son đỏ chót, áo liệm trên người tung bay theo gió, một cỗ cỗ hàn ý tập kích đến,làm choThẩm Xuân sợ đến tè ra quần, đột nhiên ngẩng đầu lên liền đối mặt cùng nữ quỷ, cái loại cảm giác này thật sự là quá đáng sợ, trong lúc hồn phách hắn như bị nữ quỷ kia hút đi, lúc phục hồi tinh thần lại Thẩm Xuân điên cuồng bò tới chỗ Bách Hợp: “Tống Bách Hợp. Bách Hợp cứu tôi. Chúng ta trở về liền kết hôn, mang tôi trở về đi, van xin cô…”
Hắn liều mạng bò qua ôm lấy chân Bách Hợp, sợ đến không ngừng hô to. Nước bọt từ trong miệng hắn phun ra. Thân thể run rẩy lợi hại, bởi vì khẩn trương sợ hãi, tay hắn ôm chặt chân Bách Hợp, chặt đến mức Bách Hợp có chút đau, lại nghe thấy mấy lời Thẩm Xuân hô ra, Bách Hợp vô thức giơ chân đạp hắn ra.
Bình thường mà nói, Bách Hợp luyện gần nửa năm Luyện thể thuật, lại phối hợp đồng thời tu luyện Đạo Đức Kinh,nên lực đạo mạnh hơn Tống Bách Hợp nhiều, tuy Thẩm Xuân là chàng trai khỏe mạnh nhưng cũng không phải đối thủ của cô, cú đá này của cô đủ để đem Thẩm Xuân đá ra ngoài vòng tròn, nhưng không biết có phải do ở trong nguy nan tiềm lực bộc phát hay không,lúc Thẩm Xuân nhìn thấy Viên tiểu thư kia đột nhiên tới gần, cả người đều hỏng mất, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, vậy mà gắt gao ôm chặt lấy chân Bách Hợp,cho dù Bách Hợp dùng sức đá, cũng không thể đá hắn văng ra, mà hắn lại ngồi trên chân Bách Hợp đu một vòng, lại trở về vị trí cũ.
Bách Hợp lúc này có chút ngoài ý muốn, trước kia Thẩm Xuân này luôn không tin quỷ thần, bây giờ trong miệng lại luôn lẩm bẩm không ngừng: “Cứu tôi, mang tôi ra, chúng ta trở lại liền kết hôn, trở lại liền kết hôn a!”
Trong nội dung truyện kia, lúc Viên tiểu thư xuất hiện, là giả dạng thành Tống Bách Hợp, không có hiện ra nguyên hình bộ dáng dữ tợn nên không có dọa choThẩm Xuân sợ đến như thế này.Lúc đầu giả trang thành Tống Bách Hợp để lừa Thẩm Xuân, lúc ấy Thẩm Xuân chỉ cảm thấy Tống Bách Hợp dường như đổi tính, trở nên ngoan ngoãn dịu dàng, giống như một tiểu thư khuê các thời cổ đại làm hắn đau lòng, luôn ỷ lại hắn,cảm giác như luôn xem hắn như trời, điều này làm cho chủ nghĩa đàn ông và lòng chuộng hư vinh của Thẩm Xuân được thỏa mãn, bởi vậy luôn chiếu cố cô ta.
Sau khi tiến vào cổ trạch này phát hiện không ít chuyện cổ quái, bởi vì yêu thích Viên tiểu thư nhập vào thân Tống Bách Hợp, cho nên thỉnh thoảng hắn nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta. Đối với cô nương chỉ sống đến mười sáu tuổi, vẫn đang ở tuổi ngây thơ lãng mạn, mà lại từ nhỏ đã luôn ở trong nhà nên Viên tiểu thư liền cảm thấy rất hiếm lạ. Cô ta thấy qua rất nhiều chàng trai hiểu thi thư đạt lễ,lúc còn sống cũng đã tham gia rất nhiều cuộc gặp mặt của xã hội thượng lưu,cũng đã quen với cách nói chuyệ của những công tử danh môn, những người đó làm việc nói chuyện theo khuôn phép cũ, bởi vì liên quan đến chế độ cai trị cuả nhà Thanh,trong tính cách mang theo vài phần cứng nhắc cổ hủ, làm sao biết ăn nói bằng Thẩm Xuân đây?
Lúc đầu cô ta muốn mạng bọn người Thẩm Xuân, nhưng về sau cô ta lại sinh ra lòng ái mộ Thẩm Xuân, cô ta trước khi chết còn chưa thành thân,vì sau sau khi chết việc chưa xuất giá cũng là một tiếc nuốt đối với vị Viên tiểu thư kia,có thiếu nữ nào mà không mơ mộng?Cô ta lại thích Thẩm Xuân có tướng mạo anh tuấn lại biết ăn nói, nên tất nhiên về sau không muốn lấy tính mạng của hắn nữa, một người một quỷ ở trong cổ trạch này yêu nhau.
Về sau cô ta thẳng thắn nói ra thân phận của mình, Thẩm Xuân bởi vì đã thích cô ta, ở thời đại có nhiều nữ cường nhân như hiện nay, lại xuất hiện một mỹ nhân ngoan ngoãn dịu dàng, luôn xem chồng như trời như vậy,Thẩm Xuân có cảm giác với cô ta, sau này dù cho biết cô ta không phải người nhưng mình đã thích rồi, trừ bỏ lúc đầu có chút sợ hãi ra, hơn nữa Viên tiểu thư lại không lộ ra dung mạo vốn có của mình, Thẩm Xuân cảm thấy cũng không gì đáng sợ lắm.
Lúc này tình huống lại bất đồng, Viên tiểu thư bị Bách Hợp bức được lộ ra chân thân, bộ dạng của cô ta trước khi chết rất khó coi, bây giờ lại làm ra bộ dáng dữ tợn, Thẩm Xuân bị dọa đến tè ra quần, ôm Bách Hợp kêu rên.
“Ầm ĩ quá!” Bách Hợp bị hắn ôm chặt lấy, hắn gào khóc làm cho làm cho người ta tâm phiền ý loạn, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền nâng tay, liền ‘Bốp’ một tiếng tát lên mặt Thẩm Xuân, Thẩm Xuân bị đánh đầu lệch sang một bên,một bên má đã tê dại nóng bỏng, căn bản không cảm giác được đau, nhưng hắn vẫn không buông ra. Bách Hợp chán ghét nhìn bộ dạng lúc hắn khóc lóc, lại đánh hắn thêm một cái nữa, kéo quần áo của hắn, chân kia lại dùng lực giãy ra.
Lần này dùng lực giãy ra, cô đã dùng thêm chân lực.Vốn Thẩm Xuân đang ôm chân cô nới lỏng ra, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần lại, thân thể hắn đã bị Bách Hợp đá bay lên, hắn sợ hãi trừng lớn mắt, khóe mắt thấy thân thể mình bay lên không trung, dưới nền là vòng tròn chu sa.Lúc trước còn cảm thấy vòng chu sa rất lớn, lúc này sau khi hắn bị đá bay lên, liền có vẻ rất nhỏ, Thẩm Xuân sợ đến hồn bay phách lạc, vì quá sợ hãi nên không thốt nên lời. Hắn hoa chân múa tay, muốn khiến cho mình dừng lại, hắn muốn trở lại trong vòng chu sa, không muốn ngã ra ngoài.
Thế nhưng người ở giữa không trung. Lại chỗ nào tùy vào hắn?
Con ma Viên tiểu thư còn ở phía sau lại đột nhiên xuất hiện ở không trung, Thẩm Xuân bị Bách Hợp đá lên còn cô ta bay theo, cô ta nhe nanh múa vuốt bay ở trong không trung.Một đầu tóc đen giống như thi trùng phiêu đãng trong không trung,áo liệm trên người cô ta không có gió mà vẫn bay lên, Thẩm Xuân hoảng sợ cực độ, hoảng sợ phát hiện cô ta cách mình càng ngày càng gần, cô ta toét miệng cười, khuôn mặt cứng ngắc trắng bệch,đôi môi đỏ chót mở ra, lộ ra hàm răng trắng hếu, tình cảnh kia nói có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Thẩm Xuân cả đời nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện đáng sợ như thế, hắn chỉ cảm giác nhiệt độ thân thể mình cấp tốc hạ xuống, giờ khắc này hắn quên ý muốn nguyền rủa Bách Hợp, quên hết cái khác, trong đầu một mảnh trống rỗng, thân thể bởi vì sợ hãi mà bắt đầu co quắp.
Viên tiểu thư cách hắn càng ngày càng gần, âm khí cùng với mùi vị mục nát vì nằm trong quan tài quá lâu trên người cô truyền đến, còn mang theo khí tức tử vong đặc trưng, Thẩm Xuân ‘A’ kêu thảm một tiếng, nhìn thấy Viên tiểu thư vươn tay về phía hắn, trái tim của hắn kích động dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đối mặt với tình cảnh kinh khủng như vậy, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi trợn trắng mắt ngất đi.
Ở lúc hắn sắp rơi ra khỏi vòng chu sa,trong mắt Viên tiểu thư lộ ra mấy phần dữ tợn cùng vui mừng, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng nói: “Không có tiền đồ!”
Ở lúc Viên tiểu thư sắp đụng tới Thẩm Xuân, đột nhiên Thẩm Xuân thoáng cái liền bị người khác kéo trở lại, phía sau hắn hiện ra thân ảnh Bách Hợp, Bách Hợp một tay cầm lấy hắn quần áo, một mặt trở tay kéo hắn vào trong vòng chu sa, chỉ nghe ‘Bịch’ một tiếng, Thẩm Xuân bị té rớt trên mặt đất, thân thể hắn còn đang co quắp run rẩy, bất tỉnh nhân sự. Viên tiểu thư không ngờ lại đột nhiên phát sinh biến cố như vậy,đến lúc cô ta muốn né tránh đã không còn kịp nữa rồi.
“Thiên địa Vô Cực, càn khôn tự động.” Bách Hợp kẹp một lá bùa, tay ở giữa không trung cấp tốc vẽ một cái pháp quyết, nụ cười trên mặt Viên tiểu thư còn chưa dứt, Bách Hợp đã ngoắc ngoắc khóe miệng, đã sớm lăng không tung ra lá bùa cùng một đạo ngũ lôi chú trong tay ném về phái cô ta nói: “Phá cho ta!”
“A…” trong miệng Viên tiểu thư đột nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết sắc bén dị thường, một đạo sấm chớp hướng đầu cô ta đánh xuống, đầu của cô ta thoáng cái như là bị búa bổ ra,trên mặt Viên tiểu thư lộ ra thần sắc kinh sợ, chỉ nghe ‘Ầm ầm’ tiếng sấm vang lên, cách đó không xa nhóm hồn ma bị dọa đến hồn thể bất ổn, đánh cho mỗi người đều tán loạn.
Tuy nói Viên tiểu thư đã chết rồi, thân thể là do âm khí tạo thành,nhưng cô ta chết đã rất lâu rồi, ở đây âm khí lại quá nồng, trên thực tế thân thể của cô ta cũng sớm ngưng tụ như thật, Bách Hợp lần này phá đi hơn phân nửa âm khí của cô ta, thân thể vốn ngưng thực của cô ta bắt đầu có chút trong suốt, cô ta kêu thảm thiết liên tục, hiển nhiên bị thương không nhẹ, hồn thể cũng đã bắt đầu lập lòe, cô ta cấp tốc lui về phía sau, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi cùng oán độc, liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, lắc mình một cái liền biến mất.
Bách Hợp từ giữa không trung hạ xuống đất,mọi người trong vòng chu sa như vừa chui dưới nước lên, như vừa vượt qua đại nạn, toàn thân run run đến lợi hại.
Trang Thiên Minh suýt nữa khóc lên, nhìn thấy đàn quỷ đi rồi, ông run lên: “Tống, Tống, cô, cô…cô…cô ta đi chưa?” Trang Thiên Minh vốn cũng không phải một người dễ ngạc nhiên, nhưng chuyện xảy ra tối nay thật sự đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ông, làm cho ông có chút không chịu được. Bách Hợp lắc lắc đầu, nhìn Thẩm Xuân trên mặt đất đã bắt đầu sùi bọt mép, ba hồn bảy vía cũng đã có chút bất ổn, đang không ngừng run rẩy như bị động kinh, cô nhấc chân dùng sức đạp lên đầuThẩm Xuân, Thẩm Xuân bị đá liền lăn hai vòng, ở lúc suýt nữa hắn lăn ra khỏi vòng chu sa, Bách Hợp mới nói:
“Không có, lão quỷ này đã thành tinh.” Nếu không phải cô lợi dụng Thẩm Xuân dẫn dụ lão quỷ này, sợ rằng sẽ không dễ dàng làmViên tiểu thư bị thương nặng như vậy.
Tuy nói Bách Hợp cũng không sợ mấy thứ này, nếu Viên tiểu thư thật sự chính diện đối địch với cô, quỷ vẫn là quỷ,luôn bị khắc bởi đạo thuật, thế nhưng minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng, trọng yếu nhất là Viên tiểu thư thân là hồn ma, trong cổ trạch này lại nguy cơ trùng trùng, nếu cô ta muốn trốn sẽ dễ hơn nhiều so với việc mình muốn tìm được cô ta, cho nên Bách Hợp mới lợi dụng Thẩm Xuân gài bẫy.
Cô giả vờ đá Thẩm Xuân ra vòng tròn, Viên tiểu thư nhất thời vui mừng quả nhiên bị lừa, mới cho cô thời cơ, đánh lá bùa lên trên người Viên tiểu thư, khiến cô ta bị thua thiệt.
Nhưng Bách Hợp không ngờ Thẩm Xuân lại quá vô dụng. Trước lúc tiến vào còn bày ra bộ dáng ông đây không sợ trời không sợ đất, vậy mà vừa nhìn thấy quỷ, người ta còn chưa chạm vào hắn mà hắn đã lăn ra ngất, quả thực cười chết người.
Nếu không phải nhìn ở giao tình của hai nhà Tống- Thẩm, trừ Thẩm Xuân ra thì ông nội cùng với cha mẹ của hắn rất tốt với nguyên chủ, có có ân báo ân, có oán báo oán, tuy cô không thích Thẩm Xuân, nhưng nếu như phế vật Thẩm Xuân này chết ở chỗ này, sợ rằng trong lòng hai nhà Tống- Thẩm sẽ có vướng mắc, bởi vậy Bách Hợp mới chỉ cho hắn một bài học, nên không muốn thật sự làm cho hắn chết ở chỗ này, nhưng không nghĩ đến hắn lại không có tiền đồ như vậy, ôm đùi cô cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp không nhịn được lại tung chân đá Thẩm Xuân một cước, bọn người Trang Thiên Minh thấy một màn như vậy cũng không dám hé răng, bây giờ sau khi phát hiện Bách Hợp có bản lĩnh thật sự, mấy người còn sống sót làm sao còn dám đối nghịch với cô nữa? Đừng nói lúc này cô chỉ là đá Thẩm Xuân trút giận,cho dù Bách Hợp nói nhìn Thẩm Xuân không vừa mắt muốn mạng của hắn, mấy người khẳng định cũng không dám giúp Thẩm Xuân xuất đầu.
“Kia, vậy làm sao bây giờ? Cô ta, cô ta còn có thể quay lại sao?”
Nghe thấy Viên tiểu thư cũng không bị sao, bọn người Trang Thiên Minh suýt nữa khóc ra thành tiếng. Kia Viên tiểu thư khi chết trẻ nhưng lại rất dọa người, mọi người sợ đến mất hồn mất vía, khi Trang Thiên Minh vừa hỏi ra lời này, nghĩ đến nữ quỷ rất có khả năng còn có thể quay lại,ai cũng cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc rống lên.
Beta: Sakura
Nhưng coi là như vậy, vóc người Viên tiểu thư thon thả, dù cho có mặc năm kiện áo liệm rất dày lên người, vẫn có vẻ nhỏ nhắn.
Từ mũ cùng hài trên người cô có thể nhìn ra được là phong tục của thời kì dân quốc. Sống ở thời kì dân quốc,tuổi vẫn còn trẻ, cho dù cô ta không có thừa nhận, nhưng ngoại trừ vị Viên gia đại tiểu thư kia, Bách Hợp thực sự không nghĩ ra còn có ai.
“Bọn họ chạy.” Viên tiểu thư cười cười, ở dưới tình cảnh như thế,bộ dạng của cô ta bây giờ là tình cảnh trước khi chết,lúc cười rộ lên hai má đã cứng ngắc,phải dùng lực rất lớn mới cười bình thường được, cô ta duy trì bộ dáng sau khi chết, khoác áo liệm, trên mặt còn bị trang điểm, kia hai má thoa phấn trắng thật dày, môi lại tô đỏ thẫm,bộ dạng lúc cười rộ lên,đặc biệt kinh người.
Bộ dạng kia làm cho mấy người trong vòng sợ run, Thẩm Xuân trước kia là người không tin quỷ thần, lúc này thấy một màn như vậy, một nữ quỷ chân thật hiện ra trước mắt hắn, quả thật sắp dọa hắn phát khóc. Người đàn ông này lúc trước hở ra là gào thét trên thế giới này không hề có quỷ, lúc này mới biết mình trước đây có bao nhiêu ngốc, hắn rất sợ mình bị kéo ra khỏi vòng tròn, hai tay gắt gao cầm lấy bùa hộ mệnh Bách Hợp cho hắn, dùng sức ôm chặt đôi chân, đem mặt mình chôn ở trên đầu gối, nhưng gió lạnh xung quanh, hắn liền ngẩng đầu lên,vừa mới ngẩng đầu lên hắn liền sợ hãi ‘Oa oa’ kêu to, suýt nữa lăn ra khỏi vòng chu sa.
“Má ơi!”lúc nãy Viên tiểu thư kia còn cách hắn rất xa, chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn,tóc rũ xuống lay động mặt mũi trắng bệch, trên tay cô ta còn cầm một cái đèn pin. Chiếu vào làm cho khuôn mặt cô ta gần như trong suốt, đôi mắt đen láy sâu hút nhìn không thấy đáy, miệng thì tô son đỏ chót, áo liệm trên người tung bay theo gió, một cỗ cỗ hàn ý tập kích đến,làm choThẩm Xuân sợ đến tè ra quần, đột nhiên ngẩng đầu lên liền đối mặt cùng nữ quỷ, cái loại cảm giác này thật sự là quá đáng sợ, trong lúc hồn phách hắn như bị nữ quỷ kia hút đi, lúc phục hồi tinh thần lại Thẩm Xuân điên cuồng bò tới chỗ Bách Hợp: “Tống Bách Hợp. Bách Hợp cứu tôi. Chúng ta trở về liền kết hôn, mang tôi trở về đi, van xin cô…”
Hắn liều mạng bò qua ôm lấy chân Bách Hợp, sợ đến không ngừng hô to. Nước bọt từ trong miệng hắn phun ra. Thân thể run rẩy lợi hại, bởi vì khẩn trương sợ hãi, tay hắn ôm chặt chân Bách Hợp, chặt đến mức Bách Hợp có chút đau, lại nghe thấy mấy lời Thẩm Xuân hô ra, Bách Hợp vô thức giơ chân đạp hắn ra.
Bình thường mà nói, Bách Hợp luyện gần nửa năm Luyện thể thuật, lại phối hợp đồng thời tu luyện Đạo Đức Kinh,nên lực đạo mạnh hơn Tống Bách Hợp nhiều, tuy Thẩm Xuân là chàng trai khỏe mạnh nhưng cũng không phải đối thủ của cô, cú đá này của cô đủ để đem Thẩm Xuân đá ra ngoài vòng tròn, nhưng không biết có phải do ở trong nguy nan tiềm lực bộc phát hay không,lúc Thẩm Xuân nhìn thấy Viên tiểu thư kia đột nhiên tới gần, cả người đều hỏng mất, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, vậy mà gắt gao ôm chặt lấy chân Bách Hợp,cho dù Bách Hợp dùng sức đá, cũng không thể đá hắn văng ra, mà hắn lại ngồi trên chân Bách Hợp đu một vòng, lại trở về vị trí cũ.
Bách Hợp lúc này có chút ngoài ý muốn, trước kia Thẩm Xuân này luôn không tin quỷ thần, bây giờ trong miệng lại luôn lẩm bẩm không ngừng: “Cứu tôi, mang tôi ra, chúng ta trở lại liền kết hôn, trở lại liền kết hôn a!”
Trong nội dung truyện kia, lúc Viên tiểu thư xuất hiện, là giả dạng thành Tống Bách Hợp, không có hiện ra nguyên hình bộ dáng dữ tợn nên không có dọa choThẩm Xuân sợ đến như thế này.Lúc đầu giả trang thành Tống Bách Hợp để lừa Thẩm Xuân, lúc ấy Thẩm Xuân chỉ cảm thấy Tống Bách Hợp dường như đổi tính, trở nên ngoan ngoãn dịu dàng, giống như một tiểu thư khuê các thời cổ đại làm hắn đau lòng, luôn ỷ lại hắn,cảm giác như luôn xem hắn như trời, điều này làm cho chủ nghĩa đàn ông và lòng chuộng hư vinh của Thẩm Xuân được thỏa mãn, bởi vậy luôn chiếu cố cô ta.
Sau khi tiến vào cổ trạch này phát hiện không ít chuyện cổ quái, bởi vì yêu thích Viên tiểu thư nhập vào thân Tống Bách Hợp, cho nên thỉnh thoảng hắn nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta. Đối với cô nương chỉ sống đến mười sáu tuổi, vẫn đang ở tuổi ngây thơ lãng mạn, mà lại từ nhỏ đã luôn ở trong nhà nên Viên tiểu thư liền cảm thấy rất hiếm lạ. Cô ta thấy qua rất nhiều chàng trai hiểu thi thư đạt lễ,lúc còn sống cũng đã tham gia rất nhiều cuộc gặp mặt của xã hội thượng lưu,cũng đã quen với cách nói chuyệ của những công tử danh môn, những người đó làm việc nói chuyện theo khuôn phép cũ, bởi vì liên quan đến chế độ cai trị cuả nhà Thanh,trong tính cách mang theo vài phần cứng nhắc cổ hủ, làm sao biết ăn nói bằng Thẩm Xuân đây?
Lúc đầu cô ta muốn mạng bọn người Thẩm Xuân, nhưng về sau cô ta lại sinh ra lòng ái mộ Thẩm Xuân, cô ta trước khi chết còn chưa thành thân,vì sau sau khi chết việc chưa xuất giá cũng là một tiếc nuốt đối với vị Viên tiểu thư kia,có thiếu nữ nào mà không mơ mộng?Cô ta lại thích Thẩm Xuân có tướng mạo anh tuấn lại biết ăn nói, nên tất nhiên về sau không muốn lấy tính mạng của hắn nữa, một người một quỷ ở trong cổ trạch này yêu nhau.
Về sau cô ta thẳng thắn nói ra thân phận của mình, Thẩm Xuân bởi vì đã thích cô ta, ở thời đại có nhiều nữ cường nhân như hiện nay, lại xuất hiện một mỹ nhân ngoan ngoãn dịu dàng, luôn xem chồng như trời như vậy,Thẩm Xuân có cảm giác với cô ta, sau này dù cho biết cô ta không phải người nhưng mình đã thích rồi, trừ bỏ lúc đầu có chút sợ hãi ra, hơn nữa Viên tiểu thư lại không lộ ra dung mạo vốn có của mình, Thẩm Xuân cảm thấy cũng không gì đáng sợ lắm.
Lúc này tình huống lại bất đồng, Viên tiểu thư bị Bách Hợp bức được lộ ra chân thân, bộ dạng của cô ta trước khi chết rất khó coi, bây giờ lại làm ra bộ dáng dữ tợn, Thẩm Xuân bị dọa đến tè ra quần, ôm Bách Hợp kêu rên.
“Ầm ĩ quá!” Bách Hợp bị hắn ôm chặt lấy, hắn gào khóc làm cho làm cho người ta tâm phiền ý loạn, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền nâng tay, liền ‘Bốp’ một tiếng tát lên mặt Thẩm Xuân, Thẩm Xuân bị đánh đầu lệch sang một bên,một bên má đã tê dại nóng bỏng, căn bản không cảm giác được đau, nhưng hắn vẫn không buông ra. Bách Hợp chán ghét nhìn bộ dạng lúc hắn khóc lóc, lại đánh hắn thêm một cái nữa, kéo quần áo của hắn, chân kia lại dùng lực giãy ra.
Lần này dùng lực giãy ra, cô đã dùng thêm chân lực.Vốn Thẩm Xuân đang ôm chân cô nới lỏng ra, chờ lúc hắn phục hồi tinh thần lại, thân thể hắn đã bị Bách Hợp đá bay lên, hắn sợ hãi trừng lớn mắt, khóe mắt thấy thân thể mình bay lên không trung, dưới nền là vòng tròn chu sa.Lúc trước còn cảm thấy vòng chu sa rất lớn, lúc này sau khi hắn bị đá bay lên, liền có vẻ rất nhỏ, Thẩm Xuân sợ đến hồn bay phách lạc, vì quá sợ hãi nên không thốt nên lời. Hắn hoa chân múa tay, muốn khiến cho mình dừng lại, hắn muốn trở lại trong vòng chu sa, không muốn ngã ra ngoài.
Thế nhưng người ở giữa không trung. Lại chỗ nào tùy vào hắn?
Con ma Viên tiểu thư còn ở phía sau lại đột nhiên xuất hiện ở không trung, Thẩm Xuân bị Bách Hợp đá lên còn cô ta bay theo, cô ta nhe nanh múa vuốt bay ở trong không trung.Một đầu tóc đen giống như thi trùng phiêu đãng trong không trung,áo liệm trên người cô ta không có gió mà vẫn bay lên, Thẩm Xuân hoảng sợ cực độ, hoảng sợ phát hiện cô ta cách mình càng ngày càng gần, cô ta toét miệng cười, khuôn mặt cứng ngắc trắng bệch,đôi môi đỏ chót mở ra, lộ ra hàm răng trắng hếu, tình cảnh kia nói có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Thẩm Xuân cả đời nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện đáng sợ như thế, hắn chỉ cảm giác nhiệt độ thân thể mình cấp tốc hạ xuống, giờ khắc này hắn quên ý muốn nguyền rủa Bách Hợp, quên hết cái khác, trong đầu một mảnh trống rỗng, thân thể bởi vì sợ hãi mà bắt đầu co quắp.
Viên tiểu thư cách hắn càng ngày càng gần, âm khí cùng với mùi vị mục nát vì nằm trong quan tài quá lâu trên người cô truyền đến, còn mang theo khí tức tử vong đặc trưng, Thẩm Xuân ‘A’ kêu thảm một tiếng, nhìn thấy Viên tiểu thư vươn tay về phía hắn, trái tim của hắn kích động dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đối mặt với tình cảnh kinh khủng như vậy, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi trợn trắng mắt ngất đi.
Ở lúc hắn sắp rơi ra khỏi vòng chu sa,trong mắt Viên tiểu thư lộ ra mấy phần dữ tợn cùng vui mừng, Bách Hợp hừ lạnh một tiếng nói: “Không có tiền đồ!”
Ở lúc Viên tiểu thư sắp đụng tới Thẩm Xuân, đột nhiên Thẩm Xuân thoáng cái liền bị người khác kéo trở lại, phía sau hắn hiện ra thân ảnh Bách Hợp, Bách Hợp một tay cầm lấy hắn quần áo, một mặt trở tay kéo hắn vào trong vòng chu sa, chỉ nghe ‘Bịch’ một tiếng, Thẩm Xuân bị té rớt trên mặt đất, thân thể hắn còn đang co quắp run rẩy, bất tỉnh nhân sự. Viên tiểu thư không ngờ lại đột nhiên phát sinh biến cố như vậy,đến lúc cô ta muốn né tránh đã không còn kịp nữa rồi.
“Thiên địa Vô Cực, càn khôn tự động.” Bách Hợp kẹp một lá bùa, tay ở giữa không trung cấp tốc vẽ một cái pháp quyết, nụ cười trên mặt Viên tiểu thư còn chưa dứt, Bách Hợp đã ngoắc ngoắc khóe miệng, đã sớm lăng không tung ra lá bùa cùng một đạo ngũ lôi chú trong tay ném về phái cô ta nói: “Phá cho ta!”
“A…” trong miệng Viên tiểu thư đột nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết sắc bén dị thường, một đạo sấm chớp hướng đầu cô ta đánh xuống, đầu của cô ta thoáng cái như là bị búa bổ ra,trên mặt Viên tiểu thư lộ ra thần sắc kinh sợ, chỉ nghe ‘Ầm ầm’ tiếng sấm vang lên, cách đó không xa nhóm hồn ma bị dọa đến hồn thể bất ổn, đánh cho mỗi người đều tán loạn.
Tuy nói Viên tiểu thư đã chết rồi, thân thể là do âm khí tạo thành,nhưng cô ta chết đã rất lâu rồi, ở đây âm khí lại quá nồng, trên thực tế thân thể của cô ta cũng sớm ngưng tụ như thật, Bách Hợp lần này phá đi hơn phân nửa âm khí của cô ta, thân thể vốn ngưng thực của cô ta bắt đầu có chút trong suốt, cô ta kêu thảm thiết liên tục, hiển nhiên bị thương không nhẹ, hồn thể cũng đã bắt đầu lập lòe, cô ta cấp tốc lui về phía sau, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi cùng oán độc, liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, lắc mình một cái liền biến mất.
Bách Hợp từ giữa không trung hạ xuống đất,mọi người trong vòng chu sa như vừa chui dưới nước lên, như vừa vượt qua đại nạn, toàn thân run run đến lợi hại.
Trang Thiên Minh suýt nữa khóc lên, nhìn thấy đàn quỷ đi rồi, ông run lên: “Tống, Tống, cô, cô…cô…cô ta đi chưa?” Trang Thiên Minh vốn cũng không phải một người dễ ngạc nhiên, nhưng chuyện xảy ra tối nay thật sự đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ông, làm cho ông có chút không chịu được. Bách Hợp lắc lắc đầu, nhìn Thẩm Xuân trên mặt đất đã bắt đầu sùi bọt mép, ba hồn bảy vía cũng đã có chút bất ổn, đang không ngừng run rẩy như bị động kinh, cô nhấc chân dùng sức đạp lên đầuThẩm Xuân, Thẩm Xuân bị đá liền lăn hai vòng, ở lúc suýt nữa hắn lăn ra khỏi vòng chu sa, Bách Hợp mới nói:
“Không có, lão quỷ này đã thành tinh.” Nếu không phải cô lợi dụng Thẩm Xuân dẫn dụ lão quỷ này, sợ rằng sẽ không dễ dàng làmViên tiểu thư bị thương nặng như vậy.
Tuy nói Bách Hợp cũng không sợ mấy thứ này, nếu Viên tiểu thư thật sự chính diện đối địch với cô, quỷ vẫn là quỷ,luôn bị khắc bởi đạo thuật, thế nhưng minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng, trọng yếu nhất là Viên tiểu thư thân là hồn ma, trong cổ trạch này lại nguy cơ trùng trùng, nếu cô ta muốn trốn sẽ dễ hơn nhiều so với việc mình muốn tìm được cô ta, cho nên Bách Hợp mới lợi dụng Thẩm Xuân gài bẫy.
Cô giả vờ đá Thẩm Xuân ra vòng tròn, Viên tiểu thư nhất thời vui mừng quả nhiên bị lừa, mới cho cô thời cơ, đánh lá bùa lên trên người Viên tiểu thư, khiến cô ta bị thua thiệt.
Nhưng Bách Hợp không ngờ Thẩm Xuân lại quá vô dụng. Trước lúc tiến vào còn bày ra bộ dáng ông đây không sợ trời không sợ đất, vậy mà vừa nhìn thấy quỷ, người ta còn chưa chạm vào hắn mà hắn đã lăn ra ngất, quả thực cười chết người.
Nếu không phải nhìn ở giao tình của hai nhà Tống- Thẩm, trừ Thẩm Xuân ra thì ông nội cùng với cha mẹ của hắn rất tốt với nguyên chủ, có có ân báo ân, có oán báo oán, tuy cô không thích Thẩm Xuân, nhưng nếu như phế vật Thẩm Xuân này chết ở chỗ này, sợ rằng trong lòng hai nhà Tống- Thẩm sẽ có vướng mắc, bởi vậy Bách Hợp mới chỉ cho hắn một bài học, nên không muốn thật sự làm cho hắn chết ở chỗ này, nhưng không nghĩ đến hắn lại không có tiền đồ như vậy, ôm đùi cô cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp không nhịn được lại tung chân đá Thẩm Xuân một cước, bọn người Trang Thiên Minh thấy một màn như vậy cũng không dám hé răng, bây giờ sau khi phát hiện Bách Hợp có bản lĩnh thật sự, mấy người còn sống sót làm sao còn dám đối nghịch với cô nữa? Đừng nói lúc này cô chỉ là đá Thẩm Xuân trút giận,cho dù Bách Hợp nói nhìn Thẩm Xuân không vừa mắt muốn mạng của hắn, mấy người khẳng định cũng không dám giúp Thẩm Xuân xuất đầu.
“Kia, vậy làm sao bây giờ? Cô ta, cô ta còn có thể quay lại sao?”
Nghe thấy Viên tiểu thư cũng không bị sao, bọn người Trang Thiên Minh suýt nữa khóc ra thành tiếng. Kia Viên tiểu thư khi chết trẻ nhưng lại rất dọa người, mọi người sợ đến mất hồn mất vía, khi Trang Thiên Minh vừa hỏi ra lời này, nghĩ đến nữ quỷ rất có khả năng còn có thể quay lại,ai cũng cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc rống lên.