Nói xong lời này thì anh dừng lại một chút, một tia linh lực xuất hiện trên đầu ngón tay của Lý Duyên Tỷ, tụ thành một giọt nước trong suốt, hắn búng đầu ngón tay bọt nước kia bay đến trúng mi tâm của Bách Hợp. Bách Hợp chỉ cảm thấy trên trán mát lạnh, giống như bị giọt nước bắn trúng, giơ tay lên lau đi cũng không có vệt nước nào. Giọt nước kia dung nhập vào trong giữa trán, lúc này anh mới cười lạnh một tiếng, kéo kéo quần áo trên người, nhảy lên cao vài chục trượng rồi thả người vừa vặn rơi vào chỗ linh khí dồi dào trong hồ Thủy Nguyệt. Anh vừa rời khỏi thì các áp lực trên người Bách Hợp mới rút đi, nhớ tới anh nói để cho mình không được rời khỏi tầm mắt của anh, Bách Hợp run khóe miệng, cố nén nước mắt.
Vừa rồi còn nói không cho cô rời khỏi ánh mắt anh, mà giờ chính anh lại chạy trước.
Trong đầu vừa nghĩ tới, Bách Hợp cũng đứng dậy đi đến chỗ hồ Thủy Nguyệt.
Bách Hợp không biết anh để một tia yêu lực của mình vào trong cơ thể của cô, đây là sau khi huyết mạch Chân Long thức tỉnh lĩnh ngộ được thủ đoạn vận dụng yêu lực. Chỉ cần anh dẫn một tia yêu lực vào trong cơ thể cô, thì cô sẽ không thể dời khỏi anh quá xa, hơn nữa anh có thể cảm nhận được vị trí của cô. Anh cảm thấy phương pháp này không có tác dụng, dù sao bình thường với tu sĩ cấp thấp thì anh không cần hắn sử dụng phương pháp khống chế như vậy. Nhưng nếu là tu sĩ cùng cấp thậm chí thực lực còn mạnh hơn anh thì tác dụng của phương pháp này không lớn, nhưng lúc này dùng trên người nữ bộc ngược lại rất tốt.
Cô không có tu vi, tinh thần lực không có cách nào chống cự mình, hơn nữa việc này không coi như là làm tổn thương cô, cho nên không bị ấn ký chống lại.
Lý Duyên Tỷ bắt đầu tu luyện trong hồ Thủy Nguyệt đến khi trời tối, lúc anh tu luyện trong hồ cảm giác được Bách Hợp luôn ngoan ngoãn ngồi trên bờ hồ chờ đợi, vì cô không có ý định chạy trốn ngu xuẩn cho nên tâm tình vốn ắc liệt hôm nay đã dịu đi vài phần. Lúc anh lên bờ, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra chiếc áo bào mới tinh mặc vào, một dầu tóc dài đen nhánh xõa xuống, lộ ra khuôn mặt càng tuấn tú, giữa lông mày lộ ra vài vẻ nhu hòa, bình tĩnh rất nhiều.
Chỗ ở của Lý thị còn cách hồ Thủy Nguyệt một đoạn, hai mắt Lý Duyên Tỷ cao thấp đánh giá Bách Hợp, cau mày nếu dựa vào chính sức cô ta để trở về chỉ sợ phải đi hơn một canh giờ. Ban ngày lúc anh mang người xuống đây, lúc này anh lại phải mang người đi thì anh không muốn. Hắn thích sạch sẽ, hôm nay xảy ra việc đột xuất mà lúc này trên người Bách Hợp vừa bẩn vừa lộn xộn. Hắn vung tay lên, mặt nước hồ rung động một mảng nước trong hồ bị hắn dùng pháp lực hóa thành một tảng băng, anh mặt lạnh ra lệnh cho Bách Hợp:
“Đi lên.”
Tảng băng trôi nổi trên không trung, ước chừng cao đến ngực Bách Hợp, Bách Hợp giơ tay bám vào, băng là do anh dùng pháp lực háo thành vô cùng lạnh lẽo. Bách Hợp bám được liền hít ngay một ngụm khí lạnh, trên người cô còn mang theo vết thương, hôm nay lại bị ném đi ném lại vài lần, cô bò lên hai lần, không leo lên được. Lý Duyên Tỷ quay đầu lại nhìn, sắc mặt anh còn lạnh hơn băng, thấy bộ dạng này của Bách Hợp một dáng vẻ ẩn nhẫn, mi tâm nhảy lên một cái làm cho tảng băng thấp xuống một chút, lúc Bách Hợp leo lên rồi anh mới nhảy lên, dùng pháp lực ngự băng mà đi.
Vì đề phòng mình không bị té xuống, Bách Hợp gắt gao bám lấy mặt băng, đầu ngón tay bám vào đều trở nên trắng bệch rồi. Gió thổi làm cho tóc che hết mặt của cô. Cô tuy muốn tận lúc làm ra bộ dáng trấn định nhưng vẫn khó tránh khỏi lộ ra vài phần chật vật. Lý Duyên Tỷ liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô, thấy bộ dạng lúc này của cô con mắt lóe lên, lại dời ánh mắt đi.
Lúc trở lại chỗ tòa nhà, trong nội viện mấy người quản lý đã ra trước đại điện rồi. Hôm nay Lý Duyên Tỷ thể thiện thực lực cường đại của anh làm cho các tu sĩ ở hồ Thủy Nguyệt đều khiếp sợ, lúc này trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mặt cung kính và cả sợ hãi. Lúc Lý Duyên Tỷ mang theo Bách Hợp từ trên tảng băng nhảy xuống, tuy một đám người đã nhìn thấy Bách Hợp ở sau lưng Lý Duyên Tỷ nhưng không có ai dám nói gì.
“Chủ nhân, hôm nay tất cả các điện đều có mặt tại đây, Nghênh Hương cư còn phải quét dọn mất một thời gian, thỉnh chủ nhân chọn chỗ ở khác.” Một lão già cung kính đứng lên nghênh đón, lần trước Bách Hợp đã từng gặp ông một lần đi cạnh Lý Duyên Tỷ đến suối nước nóng. Nghênh Hương cư hiện tại đã bị tổn hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn là không thể vào ở được, Lý Duyên Tỷ phải chọn một chỗ khác trong thiên điện, Bách Hợp tạm thời không thể dời khỏi tầm mắt anh cũng đi theo anh vào ở.
Trong ánh mắt của một đám tu sĩ ở hồ Thủy Nguyệt, lúc này nhìn Bách Hợp đều mang theo một chút thần sắc mập mờ. Là tu sĩ bình thường không cần ăn, lúc chạng vạng tối khi Bách Hợp đi ăn cơm về đã thấy trong nội điện các cô một bức rèm che, anh đang ngồi tu luyện.
Từ lần trước bị anh phát hiện mình có ấn ký Chân Long sau đó bị anh bắt phải ở cạnh anh thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng, mỗi ngày anh đều dành thời gian tu luyện nhưng không biết do nguyên nhân gì mà không bế quan. Mỗi ngày phần lớn thời gian của Bách Hợp là ngồi im ở trong điện, chỉ ở bên cạnh anh tu luyện, cô bên ngoài lại nhìn lén mà thôi.
Giữa hai người chỉ cách một bức rèm che, nhưng Bách Hợp lại chưa bao giờ có cảm giác xa cách đến như vậy. Rõ ràng có thể nhìn qua rèm để thấy anh, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ yêu dã của anh lại làm cho người khác không dám lại gần.
Cô im lặng thở dài, ngồi vào một bên trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nâng mặt lên. Những ngày này ở chung, anh cũng không nói nhiều, không có người thân cận. Chỉ sợ ngoại trừ cô thì ở trong hồ Thủy Nguyệt này không có ai không sợ hắn. Nếu cô không biết anh trước đó thì chỉ sợ thấy mặt của anh cũng sợ đấy. Tính cách của anh tuy không tốt nhưng lại rất chăm chỉ, lúc tu luyện biểu hiện rất tốt.
Bách Hợp nghĩ như vậy không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, lại không nghĩ tới vừa quay đầu lại phát hiện Lý Duyên Tỷ đã đứng ở cạnh cô từ lúc nào.
Cô hoảng sợ vội đứng dậy, Lý Duyên Tỷ từ trên cao nhìn chằm chăm xuống cô: “Lần sau đi ra ngoài.” Hắn phát hiện cô nương này đã lén nhìn anh nhiều ngày nay, ánh mắt kia không biết tại sao lại làm anh bị ảnh hưởng một chút. Từ trước đến nay anh là người tính tình lãnh đạm tâm lạnh, người bên ngoài nhìn chăm chú vào anh thì cũng không để trong lòng. Người ta thích hay không thích anh, sợ anh, hận anh hay chán ghét anh tất cả anh đều không để ý. Nhưng ánh mắt của nữ nô này không hiểu vì sao lại luôn làm cho anh không bình tĩnh được, giống như cô đã làm chuyện đáng giận đến cỡ nào.
Vừa nghe anh nói như vậy Bách Hợp ngẩn người, ngửa đầu nhìn anh, trong lòng Lý Duyên Tỷ có chút buồn bực, loại cảm giác này lại tới nữa. Cô nhìn mình chằm chằm cũng không nói chuyện, với đôi mắt ngập nước. Kỳ thật đây là lần đầu tiên anh đến gần một nữ nhân như vậy, cũng là lần đầu tiên ở cùng một nữ nhân trong thời gian dài như vậy. Thực tế cô rất an tĩnh, không ồn ào. Nửa tháng này abg cố ý ngồi xuống không nói chuyện với cô, cô cũng bảo trì bình thản, bỉnh thường cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng như vậy mới cổ quoái.
“Được.” Bách Hợp nghe hắn nói sau này để mình ở ngoài đó, nhẫn nhịn nhẹ nhàng gật đầu.
Gian phòng này dùng bức rèm chắn trở thành hai gian, nếu đi ra ngoài cũng chỉ có thể ngồi ngoài hành lang rồi. Cô đi ra cửa, Lý Duyên Tỷ đứng ở trong nhìn cô, không biết cảm thấy thế nào, nhìn bộ dạng nghe lời của cô thì anh lại cau mày. Trong lòng không khỏi hiện lên vài phần hung giữ: “Đi ra xa hơn chút nữa.”
Hắn lạnh lùng ra lệnh, Bách Hợp lại nhẫn nhịn đi ra xa hơn, cánh cửa kia đã bị hắn vung tay lên đóng một cái ‘Bành’.
Đến khi không nhìn thấy mặt của anh rồi Bách Hợp mới ngồi xuống, cô muốn giải phong ấn trong cơ thể này. Nếu không Lý Duyên Tỷ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu mến cô, nói không chừng trong lòng anh thì mình chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mà thôi. Cô ôm chặt lấy bả vai của chính mình, hồi lâu mới thở dài ra một hơi, đem áp chế các suy nghĩ trong lòng vào chỗ sâu nhất mới lại đứng lên.
Ở đây cũng không có thủ vệ, Lý Duyên Tỷ không thích có người lại gần thân cận với anh, cô cũng không lo lắng bị người bắt gặp, lại bắt đầu tập luyện Thuật Luyện Thể tinh thần.
Lúc linh lực tràn vào trong thân thể cô, một lần nữa lại kích hoạt phong ấn, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch. Bách Hợp nhịn đau đớn cảm giác được trong cơ thể mình bộc phát một lượng lớn linh lực, làm cho các gân mạch chưa được hồi phục lại một lần nữa bị phá hủy.
Lúc linh lực trong thân thể Bách Hợp bạo động, Lý Duyên Tỷ trong phòng cho rằng mình sẽ bình tĩnh trở lại nhưng lại cảm thấy không bình tĩnh được, giống như hắn vừa mất đi môt đồ vật gì đó, muốn hắn lấy lại. Gương mặt anh lạnh lùng đi ra đã thấy sắc mặt Bách Hợp trắng bệch ngồi dưới đất, trên người cô là lực lượng tự nhiên quen thuộc của mình. Thân ảnh Lý Duyên Tỷ lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Bách Hợp, anh cầm tay Bách Hợp lại, pháp lực theo tay anh dũng mãnh đi vào trong cơ thể cô, cảm giác được linh lực trong cơ thể cô bạo động.
Rõ ràng chỉ là một phàm nhân, có lẽ không có tu vi, thế nhưng lúc này trong cơ thể cô lại có pháp lực không ít hơn hắn. Hơn nữa pháp lực vừa vào trong cơ thể cô lại giống như tìm được chủ nhân dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh thử muốn dẫn linh lực ra ngoài nhưng anh làm thế nào cũng không được, linh lực lúc này không thể đi ra. Giống như cô đã trở thành vật dẫn, không biết bị người nào đem linh lực vào trong cơ thể cô rồi phong ấn lại. Loại cảm giác này giống như đột nhiên có một ngày hắn phát hiện một số lão tổ tông để lại cho mình một tài sản, biết rõ nó thuộc về mình lại bị người khác chiếm giữ. Hết lần này đến lần khác cũng không có biện pháp mạnh lấy ra, cũng không biết tài sản này là thứ gì mà có cảm giác giống nhau như đúc. Lý Duyên Tỷ rốt cục không nhịn được hơn nữa, anh bắt được Bách Hợp: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đây là từ lúc anh ở cùng Bách Hợp đến nay là lần hắn nói được câu dài nhất.
“Chúng ta nói chuyện.” Đã có linh lực của anh trấn áp, linh lực của Bách Hợp dần dần bình thường trở lại. Lý Duyên Tỷ thở dài một hơi, một lần nữa túm thiếu nữ trở về phòng: “Ta biết rõ là một tháng trước ngươi mới đột nhiên xuất hiện ở đây.”
Sau khi phát hiện Bách Hợp có nhiều điều cổ quoái, hắn đã tìm tổng quản hỏi thăm lai lịch của cô, biết rõ cô ở đây từ một tháng trước, không biết tại sao lại xuất hiện ở hồ Thủy Nguyệt.
Lúc cô đột nhiên xuất hiện không có một chút dấu hiệu nào, thậm chí không làm kinh động đến thủ vệ bốn phía của hồ Thủy Nguyệt. Tuy nói canh ở hồ Thủy Nguyệt phần lớn đều là tu sĩ Trúc cơ kỳ phế vật. Nhưng mà Bách Hợp ngoại trừ trong cơ thể có một cỗ linh lực cổ quoái, cô cũng không có một chút pháp lực nào. Cô là bị người khác làm thành một vật chứa phong ấn linh lực bên trong, linh lực này thậm chí còn hạn chế khả năng tu luyện. Có lẽ cô cũng phát hiệm điểm này cho nên cơ thể gân mạch mới chồng chất vết thương như vậy.
Vừa rồi còn nói không cho cô rời khỏi ánh mắt anh, mà giờ chính anh lại chạy trước.
Trong đầu vừa nghĩ tới, Bách Hợp cũng đứng dậy đi đến chỗ hồ Thủy Nguyệt.
Bách Hợp không biết anh để một tia yêu lực của mình vào trong cơ thể của cô, đây là sau khi huyết mạch Chân Long thức tỉnh lĩnh ngộ được thủ đoạn vận dụng yêu lực. Chỉ cần anh dẫn một tia yêu lực vào trong cơ thể cô, thì cô sẽ không thể dời khỏi anh quá xa, hơn nữa anh có thể cảm nhận được vị trí của cô. Anh cảm thấy phương pháp này không có tác dụng, dù sao bình thường với tu sĩ cấp thấp thì anh không cần hắn sử dụng phương pháp khống chế như vậy. Nhưng nếu là tu sĩ cùng cấp thậm chí thực lực còn mạnh hơn anh thì tác dụng của phương pháp này không lớn, nhưng lúc này dùng trên người nữ bộc ngược lại rất tốt.
Cô không có tu vi, tinh thần lực không có cách nào chống cự mình, hơn nữa việc này không coi như là làm tổn thương cô, cho nên không bị ấn ký chống lại.
Lý Duyên Tỷ bắt đầu tu luyện trong hồ Thủy Nguyệt đến khi trời tối, lúc anh tu luyện trong hồ cảm giác được Bách Hợp luôn ngoan ngoãn ngồi trên bờ hồ chờ đợi, vì cô không có ý định chạy trốn ngu xuẩn cho nên tâm tình vốn ắc liệt hôm nay đã dịu đi vài phần. Lúc anh lên bờ, từ trong nhẫn càn khôn lấy ra chiếc áo bào mới tinh mặc vào, một dầu tóc dài đen nhánh xõa xuống, lộ ra khuôn mặt càng tuấn tú, giữa lông mày lộ ra vài vẻ nhu hòa, bình tĩnh rất nhiều.
Chỗ ở của Lý thị còn cách hồ Thủy Nguyệt một đoạn, hai mắt Lý Duyên Tỷ cao thấp đánh giá Bách Hợp, cau mày nếu dựa vào chính sức cô ta để trở về chỉ sợ phải đi hơn một canh giờ. Ban ngày lúc anh mang người xuống đây, lúc này anh lại phải mang người đi thì anh không muốn. Hắn thích sạch sẽ, hôm nay xảy ra việc đột xuất mà lúc này trên người Bách Hợp vừa bẩn vừa lộn xộn. Hắn vung tay lên, mặt nước hồ rung động một mảng nước trong hồ bị hắn dùng pháp lực hóa thành một tảng băng, anh mặt lạnh ra lệnh cho Bách Hợp:
“Đi lên.”
Tảng băng trôi nổi trên không trung, ước chừng cao đến ngực Bách Hợp, Bách Hợp giơ tay bám vào, băng là do anh dùng pháp lực háo thành vô cùng lạnh lẽo. Bách Hợp bám được liền hít ngay một ngụm khí lạnh, trên người cô còn mang theo vết thương, hôm nay lại bị ném đi ném lại vài lần, cô bò lên hai lần, không leo lên được. Lý Duyên Tỷ quay đầu lại nhìn, sắc mặt anh còn lạnh hơn băng, thấy bộ dạng này của Bách Hợp một dáng vẻ ẩn nhẫn, mi tâm nhảy lên một cái làm cho tảng băng thấp xuống một chút, lúc Bách Hợp leo lên rồi anh mới nhảy lên, dùng pháp lực ngự băng mà đi.
Vì đề phòng mình không bị té xuống, Bách Hợp gắt gao bám lấy mặt băng, đầu ngón tay bám vào đều trở nên trắng bệch rồi. Gió thổi làm cho tóc che hết mặt của cô. Cô tuy muốn tận lúc làm ra bộ dáng trấn định nhưng vẫn khó tránh khỏi lộ ra vài phần chật vật. Lý Duyên Tỷ liếc mắt nhìn chằm chằm vào cô, thấy bộ dạng lúc này của cô con mắt lóe lên, lại dời ánh mắt đi.
Lúc trở lại chỗ tòa nhà, trong nội viện mấy người quản lý đã ra trước đại điện rồi. Hôm nay Lý Duyên Tỷ thể thiện thực lực cường đại của anh làm cho các tu sĩ ở hồ Thủy Nguyệt đều khiếp sợ, lúc này trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ mặt cung kính và cả sợ hãi. Lúc Lý Duyên Tỷ mang theo Bách Hợp từ trên tảng băng nhảy xuống, tuy một đám người đã nhìn thấy Bách Hợp ở sau lưng Lý Duyên Tỷ nhưng không có ai dám nói gì.
“Chủ nhân, hôm nay tất cả các điện đều có mặt tại đây, Nghênh Hương cư còn phải quét dọn mất một thời gian, thỉnh chủ nhân chọn chỗ ở khác.” Một lão già cung kính đứng lên nghênh đón, lần trước Bách Hợp đã từng gặp ông một lần đi cạnh Lý Duyên Tỷ đến suối nước nóng. Nghênh Hương cư hiện tại đã bị tổn hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn là không thể vào ở được, Lý Duyên Tỷ phải chọn một chỗ khác trong thiên điện, Bách Hợp tạm thời không thể dời khỏi tầm mắt anh cũng đi theo anh vào ở.
Trong ánh mắt của một đám tu sĩ ở hồ Thủy Nguyệt, lúc này nhìn Bách Hợp đều mang theo một chút thần sắc mập mờ. Là tu sĩ bình thường không cần ăn, lúc chạng vạng tối khi Bách Hợp đi ăn cơm về đã thấy trong nội điện các cô một bức rèm che, anh đang ngồi tu luyện.
Từ lần trước bị anh phát hiện mình có ấn ký Chân Long sau đó bị anh bắt phải ở cạnh anh thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng, mỗi ngày anh đều dành thời gian tu luyện nhưng không biết do nguyên nhân gì mà không bế quan. Mỗi ngày phần lớn thời gian của Bách Hợp là ngồi im ở trong điện, chỉ ở bên cạnh anh tu luyện, cô bên ngoài lại nhìn lén mà thôi.
Giữa hai người chỉ cách một bức rèm che, nhưng Bách Hợp lại chưa bao giờ có cảm giác xa cách đến như vậy. Rõ ràng có thể nhìn qua rèm để thấy anh, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ yêu dã của anh lại làm cho người khác không dám lại gần.
Cô im lặng thở dài, ngồi vào một bên trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nâng mặt lên. Những ngày này ở chung, anh cũng không nói nhiều, không có người thân cận. Chỉ sợ ngoại trừ cô thì ở trong hồ Thủy Nguyệt này không có ai không sợ hắn. Nếu cô không biết anh trước đó thì chỉ sợ thấy mặt của anh cũng sợ đấy. Tính cách của anh tuy không tốt nhưng lại rất chăm chỉ, lúc tu luyện biểu hiện rất tốt.
Bách Hợp nghĩ như vậy không nhịn được quay đầu lại nhìn anh, lại không nghĩ tới vừa quay đầu lại phát hiện Lý Duyên Tỷ đã đứng ở cạnh cô từ lúc nào.
Cô hoảng sợ vội đứng dậy, Lý Duyên Tỷ từ trên cao nhìn chằm chăm xuống cô: “Lần sau đi ra ngoài.” Hắn phát hiện cô nương này đã lén nhìn anh nhiều ngày nay, ánh mắt kia không biết tại sao lại làm anh bị ảnh hưởng một chút. Từ trước đến nay anh là người tính tình lãnh đạm tâm lạnh, người bên ngoài nhìn chăm chú vào anh thì cũng không để trong lòng. Người ta thích hay không thích anh, sợ anh, hận anh hay chán ghét anh tất cả anh đều không để ý. Nhưng ánh mắt của nữ nô này không hiểu vì sao lại luôn làm cho anh không bình tĩnh được, giống như cô đã làm chuyện đáng giận đến cỡ nào.
Vừa nghe anh nói như vậy Bách Hợp ngẩn người, ngửa đầu nhìn anh, trong lòng Lý Duyên Tỷ có chút buồn bực, loại cảm giác này lại tới nữa. Cô nhìn mình chằm chằm cũng không nói chuyện, với đôi mắt ngập nước. Kỳ thật đây là lần đầu tiên anh đến gần một nữ nhân như vậy, cũng là lần đầu tiên ở cùng một nữ nhân trong thời gian dài như vậy. Thực tế cô rất an tĩnh, không ồn ào. Nửa tháng này abg cố ý ngồi xuống không nói chuyện với cô, cô cũng bảo trì bình thản, bỉnh thường cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng như vậy mới cổ quoái.
“Được.” Bách Hợp nghe hắn nói sau này để mình ở ngoài đó, nhẫn nhịn nhẹ nhàng gật đầu.
Gian phòng này dùng bức rèm chắn trở thành hai gian, nếu đi ra ngoài cũng chỉ có thể ngồi ngoài hành lang rồi. Cô đi ra cửa, Lý Duyên Tỷ đứng ở trong nhìn cô, không biết cảm thấy thế nào, nhìn bộ dạng nghe lời của cô thì anh lại cau mày. Trong lòng không khỏi hiện lên vài phần hung giữ: “Đi ra xa hơn chút nữa.”
Hắn lạnh lùng ra lệnh, Bách Hợp lại nhẫn nhịn đi ra xa hơn, cánh cửa kia đã bị hắn vung tay lên đóng một cái ‘Bành’.
Đến khi không nhìn thấy mặt của anh rồi Bách Hợp mới ngồi xuống, cô muốn giải phong ấn trong cơ thể này. Nếu không Lý Duyên Tỷ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu mến cô, nói không chừng trong lòng anh thì mình chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ mà thôi. Cô ôm chặt lấy bả vai của chính mình, hồi lâu mới thở dài ra một hơi, đem áp chế các suy nghĩ trong lòng vào chỗ sâu nhất mới lại đứng lên.
Ở đây cũng không có thủ vệ, Lý Duyên Tỷ không thích có người lại gần thân cận với anh, cô cũng không lo lắng bị người bắt gặp, lại bắt đầu tập luyện Thuật Luyện Thể tinh thần.
Lúc linh lực tràn vào trong thân thể cô, một lần nữa lại kích hoạt phong ấn, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch. Bách Hợp nhịn đau đớn cảm giác được trong cơ thể mình bộc phát một lượng lớn linh lực, làm cho các gân mạch chưa được hồi phục lại một lần nữa bị phá hủy.
Lúc linh lực trong thân thể Bách Hợp bạo động, Lý Duyên Tỷ trong phòng cho rằng mình sẽ bình tĩnh trở lại nhưng lại cảm thấy không bình tĩnh được, giống như hắn vừa mất đi môt đồ vật gì đó, muốn hắn lấy lại. Gương mặt anh lạnh lùng đi ra đã thấy sắc mặt Bách Hợp trắng bệch ngồi dưới đất, trên người cô là lực lượng tự nhiên quen thuộc của mình. Thân ảnh Lý Duyên Tỷ lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Bách Hợp, anh cầm tay Bách Hợp lại, pháp lực theo tay anh dũng mãnh đi vào trong cơ thể cô, cảm giác được linh lực trong cơ thể cô bạo động.
Rõ ràng chỉ là một phàm nhân, có lẽ không có tu vi, thế nhưng lúc này trong cơ thể cô lại có pháp lực không ít hơn hắn. Hơn nữa pháp lực vừa vào trong cơ thể cô lại giống như tìm được chủ nhân dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh thử muốn dẫn linh lực ra ngoài nhưng anh làm thế nào cũng không được, linh lực lúc này không thể đi ra. Giống như cô đã trở thành vật dẫn, không biết bị người nào đem linh lực vào trong cơ thể cô rồi phong ấn lại. Loại cảm giác này giống như đột nhiên có một ngày hắn phát hiện một số lão tổ tông để lại cho mình một tài sản, biết rõ nó thuộc về mình lại bị người khác chiếm giữ. Hết lần này đến lần khác cũng không có biện pháp mạnh lấy ra, cũng không biết tài sản này là thứ gì mà có cảm giác giống nhau như đúc. Lý Duyên Tỷ rốt cục không nhịn được hơn nữa, anh bắt được Bách Hợp: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Đây là từ lúc anh ở cùng Bách Hợp đến nay là lần hắn nói được câu dài nhất.
“Chúng ta nói chuyện.” Đã có linh lực của anh trấn áp, linh lực của Bách Hợp dần dần bình thường trở lại. Lý Duyên Tỷ thở dài một hơi, một lần nữa túm thiếu nữ trở về phòng: “Ta biết rõ là một tháng trước ngươi mới đột nhiên xuất hiện ở đây.”
Sau khi phát hiện Bách Hợp có nhiều điều cổ quoái, hắn đã tìm tổng quản hỏi thăm lai lịch của cô, biết rõ cô ở đây từ một tháng trước, không biết tại sao lại xuất hiện ở hồ Thủy Nguyệt.
Lúc cô đột nhiên xuất hiện không có một chút dấu hiệu nào, thậm chí không làm kinh động đến thủ vệ bốn phía của hồ Thủy Nguyệt. Tuy nói canh ở hồ Thủy Nguyệt phần lớn đều là tu sĩ Trúc cơ kỳ phế vật. Nhưng mà Bách Hợp ngoại trừ trong cơ thể có một cỗ linh lực cổ quoái, cô cũng không có một chút pháp lực nào. Cô là bị người khác làm thành một vật chứa phong ấn linh lực bên trong, linh lực này thậm chí còn hạn chế khả năng tu luyện. Có lẽ cô cũng phát hiệm điểm này cho nên cơ thể gân mạch mới chồng chất vết thương như vậy.