Trong lòng Bách Hợp cũng có chút tiếc nuối, nàng biết cái hệ thống của Lý Bảo Xu lợi hại đến cỡ nào, nếu lúc này ấn tượng đầu tiên mà Tề Ngự Phong có được với nàng ta là thoả mãn, thì hệ thống nhất định sẽ thưởng cho Lý Bảo Xu, lớn đến dung mạo, khí chất và tư thái, nhỏ đến cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng đáng tiếc nàng không có biện pháp gì để phá hỏng, lúc này nắng xuân đang tươi đẹp, nếu có thể có một trận mưa to thì tốt rồi, một khi trời mưa to, hai người này sẽ chật vật dị thường, đoán chừng cũng không còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt gì nữa rồi!
Ý niệm trong lòng nàng mới vừa xuất hiện, thì thời tiết vừa nãy vẫn còn đang trời quang mây tạnh bỗng chốc mây đen liền kéo đến.
‘Ầm ầm!’ Tiếng sấm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.
‘Lộp bộp’ Lúc mưa rơi xuống người cũng không đau, nhưng không chỉ khiến cho Lý Bảo Xu ở phía trước sợ ngây người, mái tóc lỏng mà nàng ta chải tỉ mỉ, lúc này bị mưa xối lên nên tất nhiên đã không còn hình dạng gì, bộ cung trang nặng nề kia dán lên người nàng ta cũng không còn nhìn ra được khí chất quý giá xinh đẹp trước kia nữa; mà các nữ nhân bên này cũng hét lên, đám cung phi như kiều hoa kia nào chịu được lễ rửa tội bằng mưa này, đều rất sợ còn đứng đây tiếp nữa thì lớp trang điểm sẽ bị chảy ra, vừa cố gắng dùng quạt che mặt, cũng bất chấp có thể khiến cho Hoàng đế phát hiện mình xuất hiện ở đây hay không, mỗi người đều vội vội vàng vàng chạy đến chỗ có thể tránh mưa.
“...” Lúc này khí lực trong thân thể Bách Hợp như bị rút hết sạch vậy, sắc mặt trắng bệch, căn bản không có nổi một tia khí lực, đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, hai cung nữ phía sau nàng cho rằng nàng nhìn thấy Hoàng đế nên ngẩn người rồi, dù sao lúc trước Lam Bách Hợp thích Tề Ngự Phong vô cùng, người khác không biết cho rằng nàng ấy tranh thủ tình cảm, nhưng hai đại cung nữ thiếp thân lại nhìn ra chút manh mối. Ngay lúc Hàm Yên đang muốn nói chuyện, thì Tề Ngự Phong ở đầu bên kia đã nghe được tiếng hét ở bên này nên vừa lúc quay đầu lại.
Tình cảnh một đám nữ nhân bị mưa xối ướt sũng lấy lòng hắn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên vài phần châm chọc, bờ môi cong lên, hiển nhiên cũng không có ý thương tiếc đám nữ nhân này, hắn ta buông tóc Lý Bảo Xu ra, mái tóc kia còn chưa được hệ thống cải tạo, lúc này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng sau khi bị ướt thì cái loại cảm giác chán ghét ghê tởm này lại khiến cho hắn ta thấy không khỏe.
Đế vương trẻ tuổi nhìn một đám nữ nhân ở phía sau chạy đi vội vã, lại ngoài ý muốn thấy còn một người vẫn đứng không nhúc nhích, Bích Hoán Sa hơi mỏng lúc này bị thấm nước mưa dán sát vào người nàng ấy, hiện ra đường cong lung linh của nàng ấy, đường cong kia tốt hơn dáng người lúc này của Lý Bảo Xu không chỉ gấp mười lần, nếu trên người không có mảnh vải nào thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lớp Bích Hoán Sa trong suốt kia như ẩn như hiện dán lên người nàng ấy, càng khiến cho người ta dâng lên một loại xúc động muốn xé lớp váy này ra để ngắm nhìn phong cảnh ở dưới đó.
Trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia hứng thú, hắn ta vẫn luôn không phải là người sẽ tự ủy khuất chính mình, nên tất nhiên lúc này đã quyết định đêm nay triệu Bách Hợp thị tẩm. Thời gian qua hắn ta bề bộn chính sự, từ sau khi sáp nhập Nam Chiêu quốc vào bản đồ Đại Tề, chuyện mà hắn ta phải giải quyết rất nhiều, đã rất nhiều ngày không có tới hậu cung, nghĩ đến thân thể nữ nhân mềm mại, hắn ta liền muốn cất bước đi tới. Lý Bảo Xu không nghĩ tới hắn ta lại muốn đi, liền lập tức thoáng sốt ruột, cuống quít kéo tay hắn ta lại như một cô bé, run run nói: “Ngươi là ai, ngươi còn chưa trả lời ta!”
Hệ thống sủng phi đã nói với nàng, nếu vẫn chậm chạp không chiếm được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, bởi vậy nàng cuống quít thêm 2 điểm vào giọng nói kiều mị tận xương của chính mình, lại thêm toàn bộ 3 điểm còn thừa lại mà hệ thống đã tặng vào làn da, lúc này dưới sự nhắc nhở của hệ thống mới cố ý đi ra vô tình gặp được Hoàng đế, nhưng nào ngờ ông trời không tốt, vậy mà lại đổ mưa to.
Lúc này trong lòng Lý Bảo Xu đã không nhịn được muốn mắng mẹ rồi, mưa to xối vào mặt nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn, gần như ngay cả mắt cũng không mở ra được, bởi vì phải nín thở để tránh cho mưa rơi vào miệng, nên tất nhiên ngữ khí nói chuyện của nàng ta cũng vừa tức vừa vội, vốn là giọng nói kiều mỵ, nhưng cũng bởi vì ngữ khí vội vàng, mà lộ ra vài phần thở dốc khó nghe.
Lời nói này của nàng ta nghe giống như đang thẩm vấn mình vậy, nếu là lúc ở trên giường thì Tề Ngự Phong sẽ không ngại tán tỉnh với tiểu mỹ nhân, nhưng lúc này lại đang ở ngự hoa viên, hôm nay hắn ta rõ ràng đã có mục tiêu tốt hơn, hiện tại Lý Bảo Xu vẫn không thể thỏa mãn hắn ta, thì tất nhiên cũng khiến cho sự chịu đựng của hắn ta không còn nhiều nữa, đã không có sắc đẹp mê hoặc, đương nhiên lý trí của Tề Ngự Phong cũng không phải là Lý Bảo Xu hiện tại có thể phá hủy được, hắn ta cười lạnh hai tiếng, cảm giác lòng bàn tay đang kéo tay mình của Lý Bảo Xu ẩm ướt, lại càng khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi: “Nếu trong hoa viên này xuất hiện người khác, như vậy ngươi đã là nữ nhân của Hoàng thượng, vì sao còn dây dưa với nam nhân khác?” Trò xiếc như vậy, hắn ta đã thấy rất nhiều rồi, vừa rồi còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng lúc này trời vừa đổ mưa, bộ cung trang nặng nề kia treo trên người Lý Bảo Xu, để lộ ra thân thể nhỏ bé thật sự không hợp với quần áo của nàng ta, lúc này Tề Ngự Phong còn chưa triệu nàng ta thị tẩm, nên tự nhiên không biết chỗ mị lực của thân hình nhỏ bé này, giờ đây thấy quần áo của nàng ta rõ ràng quá rộng, liền làm lộ ra thân hình không hợp với bộ váy này của nàng ta, một khi đã không hề xinh đẹp, thì cái cảm giác cổ quái muốn đùa giỡn Lý Bảo Xu vừa nãy cũng không còn nữa, Tề Ngự Phong không chút do dự quát một câu: “Buông tay! Lý Trường Quý, nhìn xem nàng ta là người của cung nào, phái người trông coi nàng ta, không có việc gì không được phép đi lung tung, bộ váy này không hợp với nàng ta, về sau không được phép mặc hồng phấn nữa!”
Bộ váy hồng phấn này, lúc nãy ở dưới ánh nắng xuân, tất nhiên xinh đẹp dị thường lại làm nổi bật lên cảm giác hoạt bát của thiếu nữ trên người Lý Bảo Xu, nhưng bây giờ mưa lớn vừa trút xuống, bộ váy này liền như một cái tấm bao bố nặng nề treo trên người nàng ta vậy, không còn hơi thở của thiếu nữ nữa, mà chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác nặng nề luộm thuộm, cũng khiến cho Tề Ngự Phong vừa mới sinh ra một tia hứng thú vào lúc này liền bị dập tắt.
Vị Đế vương trẻ tuổi mà hăng hái này liền không thèm để ý tới thần sắc chật vật trong mắt Lý Bảo Xu, vén vạt áo sải bước đi tới chỗ Bách Hợp. Lý Bảo Xu nhìn thân ảnh của hắn ta, bờ môi cắn đến tái nhợt, trên mặt hiện lên một tia yếu ớt mà quật cường.
Lúc này Hàm Yên thật sự muốn quỳ xuống bái vị tiểu chủ này, trời mưa lớn như vậy, rơi trúng vào mặt đều đau, nhưng hết lần này tới lần khác ngài ấy lại còn đứng yên ngay trong mưa, tuy trước đây vị tiểu chủ này biểu hiện ra cực kỳ yêu thích Hoàng thượng, nhưng Hàm Yên vẫn cho rằng ngài ấy vẫn còn lý trí, có điều lúc này xem ra mình thật đúng là đã xem trọng vị Trưởng công chúa Nam Chiêu này rồi.
“Tiểu chủ, mưa lớn rồi, nô tỳ đưa tiểu chủ hồi cung ạ.” Tuy nói lúc này Hoàng thượng đang ở ngay trước mắt, nhưng nếu lúc này mắc mưa thân thể bị nhiễm lạnh thì đến lúc đó chỉ sợ phải dưỡng bệnh không được thị tẩm hơn mấy tháng, không phải là được không bù nổi mất sao? Trong lòng Hàm Yên khinh thường, nhưng Bách Hợp thì lại vẫn im lặng, nàng vừa mới nghĩ nếu như có mưa thì hay rồi, ai ngờ mưa thật sự tới, lúc này khí lực cả người nàng giống như bị rút hết sạch vậy, ngay cả đứng mà thân thể cũng đều run rẩy, thì sao bước đi được đây?
“Lam Thường tại?” Tề Ngự Phong đi đến gần mới nhìn thấy rõ gương mặt minh diễm của Bách Hợp, mưa rơi xuống mặt nàng, lại bởi vì không có trang điểm, cho nên thoạt nhìn chỉ làm cho gương mặt xinh đẹp rực rỡ trong ngày thường của nàng càng tăng thêm vài phần tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy trìu mến, cũng không có son phấn chảy xuống theo nước mưa giống như những nữ nhân khác, cái váy Bích Hoán Sa kia mặc trên người nàng có một loại cảm giác khiến cho người ta thấy kinh diễm, lúc này lụa mỏng thấm nước dán sát lên người nàng, bộ ngực đầy đặn cao ngất và cái eo nhỏ nhắn kia được phơi bày ra một cách hoàn mỹ, trong mắt Tề Ngự Phong ánh lên tia lửa, hắn gần như có thể tưởng tượng được nếu trời trong xanh nàng mặc chiếc váy lụa mỏng này sẽ là phong cảnh cỡ nào.
“Lý Trường Quý.” Ánh mắt Tề Ngự Phong cũng không nháy một cái, kêu người đang đứng sau lưng một tiếng, đại tổng quản nội thị tùy thân của hắn ta liền vô cùng hiểu rõ thánh tâm dâng lên một cái áo choàng, Tề Ngự Phong cầm áo choàng nhẹ nhàng quấn Bách Hợp lại, rồi liền bế lên.
Bách Hợp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lúc này mới chớp mắt lặng lẽ thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Tề Ngự Phong. Nếu lúc này mà bị đám nữ nhân đang vội vàng chạy khắp nơi trong hậu cung nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cắn răng xé khăn, nhưng trùng hợp là mọi người đều sợ mắc mưa bị nhiễm lạnh sinh bệnh không thị tẩm được, cho nên lúc này ai cũng không còn để ý đến chuyện câu dẫn Hoàng thượng nữa, ngoại trừ vẫn còn một vài cung nhân còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đang đứng ở dưới hành lang rất xa nhìn qua bên này ra, thì đám người Huệ phi đã giải tán không còn một mảnh.
Một vài nữ nhân bị gió thổi vào, quần áo ướt dán lên người, lại bắt gặp Hoàng thượng ôm một người đi xa, ai ai cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này bởi vì chiếc áo choàng đã che kín thân thể, nên mọi người không thấy được người đang được Tề Ngự Phong ôm là ai, chỉ cho đó là Lý Bảo Xu mặc váy hồng phấn mà lúc nãy đang nói chuyện với hắn ta, vì vậy trong lòng liền mắng Lý Bảo Xu đến cẩu huyết phun đầu.
Mà lúc này thật vất vả về đến cung, Lý Bảo Xu liền bị cảm, nàng ta bị cảm rất nặng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn không dám nói với ai khác, nàng ta nhìn vào hệ thống thì thấy bỗng nhiên gần như phần lớn nữ nhân trong hậu cung đều sinh ra ác cảm với nàng ta, không khỏi cười khổ hai tiếng. Theo hệ thống bình luận thì độ ác cảm như vậy cũng là một loại thể hiện mị lực của nàng ta, vì vậy tuy người hận nàng ta rất nhiều, nhưng hệ thống lại tặng cho nàng ta 5 điểm, nàng ta nghĩ đến thân thể của mình hiện giờ, chỉ đành phải dùng 5 điểm này để đổi lấy một viên thuốc có thể trị được bách bệnh, lúc này thân thể mới lập tức khỏe hơn. Chỉ là, như vậy nàng ta liền mất đi một cơ hội dùng 5 điểm này vào các thuộc tính giá trị khác, trong lòng khỏi khỏi âm thầm tiếc nuối.
Từ sau khi Bách Hợp bị Tề Ngự Phong ôm lấy thì liền ngất đi, trước khi suy nghĩ của nàng rơi vào bóng tối, thì liền nhớ tới Lời chúc phúc của Long Vương, trong lòng mơ hồ hiểu ra trận mưa to xuất hiện kỳ lạ này chỉ sợ có liên quan với chuyện thân thể mình đột nhiên trở nên khó chịu rồi. Đợi đến sau khi tỉnh lại thì đã là hừng đông rồi, khi nàng mở mắt ra, liền phát hiện mình bị một người ôm vào trong lòng, thân thể có chút bủn rủn vô lực, sau khi phát hiện mình cũng không mặc quần áo, Bách Hợp liền không nhịn được vô ý thức đẩy lồng ngực của người kia một cái, người đang ngủ say kia ngược lại không có chuyện gì, nhưng chính nàng lại lăn một cái ‘Bịch’ xuống giường.
“...” Lúc này Tề Ngự Phong ở trên giường vừa chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cũng không định vươn tay kéo Bách Hợp lên, một mái tóc dài mềm mại đen láy xõa tung trước lồng ngực trần của hắn ta, mang theo vài phần mị hoặc: “Ái phi lại không thích ngủ trên giường, mà chỉ thích ngủ trên sàn sao?” Khóe miệng hắn ta nhếch lên cười như không cười, một đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, sống mũi hắn ta cao thẳng, đôi môi lại cực mỏng, trông bộ dáng rất tuấn mỹ, nhưng chỉ có lúc cười mới thực sự mang đến cho người ta một loại cảm giác âm hàn đến tận xương.
Ý niệm trong lòng nàng mới vừa xuất hiện, thì thời tiết vừa nãy vẫn còn đang trời quang mây tạnh bỗng chốc mây đen liền kéo đến.
‘Ầm ầm!’ Tiếng sấm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.
‘Lộp bộp’ Lúc mưa rơi xuống người cũng không đau, nhưng không chỉ khiến cho Lý Bảo Xu ở phía trước sợ ngây người, mái tóc lỏng mà nàng ta chải tỉ mỉ, lúc này bị mưa xối lên nên tất nhiên đã không còn hình dạng gì, bộ cung trang nặng nề kia dán lên người nàng ta cũng không còn nhìn ra được khí chất quý giá xinh đẹp trước kia nữa; mà các nữ nhân bên này cũng hét lên, đám cung phi như kiều hoa kia nào chịu được lễ rửa tội bằng mưa này, đều rất sợ còn đứng đây tiếp nữa thì lớp trang điểm sẽ bị chảy ra, vừa cố gắng dùng quạt che mặt, cũng bất chấp có thể khiến cho Hoàng đế phát hiện mình xuất hiện ở đây hay không, mỗi người đều vội vội vàng vàng chạy đến chỗ có thể tránh mưa.
“...” Lúc này khí lực trong thân thể Bách Hợp như bị rút hết sạch vậy, sắc mặt trắng bệch, căn bản không có nổi một tia khí lực, đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, hai cung nữ phía sau nàng cho rằng nàng nhìn thấy Hoàng đế nên ngẩn người rồi, dù sao lúc trước Lam Bách Hợp thích Tề Ngự Phong vô cùng, người khác không biết cho rằng nàng ấy tranh thủ tình cảm, nhưng hai đại cung nữ thiếp thân lại nhìn ra chút manh mối. Ngay lúc Hàm Yên đang muốn nói chuyện, thì Tề Ngự Phong ở đầu bên kia đã nghe được tiếng hét ở bên này nên vừa lúc quay đầu lại.
Tình cảnh một đám nữ nhân bị mưa xối ướt sũng lấy lòng hắn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên vài phần châm chọc, bờ môi cong lên, hiển nhiên cũng không có ý thương tiếc đám nữ nhân này, hắn ta buông tóc Lý Bảo Xu ra, mái tóc kia còn chưa được hệ thống cải tạo, lúc này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng sau khi bị ướt thì cái loại cảm giác chán ghét ghê tởm này lại khiến cho hắn ta thấy không khỏe.
Đế vương trẻ tuổi nhìn một đám nữ nhân ở phía sau chạy đi vội vã, lại ngoài ý muốn thấy còn một người vẫn đứng không nhúc nhích, Bích Hoán Sa hơi mỏng lúc này bị thấm nước mưa dán sát vào người nàng ấy, hiện ra đường cong lung linh của nàng ấy, đường cong kia tốt hơn dáng người lúc này của Lý Bảo Xu không chỉ gấp mười lần, nếu trên người không có mảnh vải nào thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lớp Bích Hoán Sa trong suốt kia như ẩn như hiện dán lên người nàng ấy, càng khiến cho người ta dâng lên một loại xúc động muốn xé lớp váy này ra để ngắm nhìn phong cảnh ở dưới đó.
Trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia hứng thú, hắn ta vẫn luôn không phải là người sẽ tự ủy khuất chính mình, nên tất nhiên lúc này đã quyết định đêm nay triệu Bách Hợp thị tẩm. Thời gian qua hắn ta bề bộn chính sự, từ sau khi sáp nhập Nam Chiêu quốc vào bản đồ Đại Tề, chuyện mà hắn ta phải giải quyết rất nhiều, đã rất nhiều ngày không có tới hậu cung, nghĩ đến thân thể nữ nhân mềm mại, hắn ta liền muốn cất bước đi tới. Lý Bảo Xu không nghĩ tới hắn ta lại muốn đi, liền lập tức thoáng sốt ruột, cuống quít kéo tay hắn ta lại như một cô bé, run run nói: “Ngươi là ai, ngươi còn chưa trả lời ta!”
Hệ thống sủng phi đã nói với nàng, nếu vẫn chậm chạp không chiếm được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, bởi vậy nàng cuống quít thêm 2 điểm vào giọng nói kiều mị tận xương của chính mình, lại thêm toàn bộ 3 điểm còn thừa lại mà hệ thống đã tặng vào làn da, lúc này dưới sự nhắc nhở của hệ thống mới cố ý đi ra vô tình gặp được Hoàng đế, nhưng nào ngờ ông trời không tốt, vậy mà lại đổ mưa to.
Lúc này trong lòng Lý Bảo Xu đã không nhịn được muốn mắng mẹ rồi, mưa to xối vào mặt nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn, gần như ngay cả mắt cũng không mở ra được, bởi vì phải nín thở để tránh cho mưa rơi vào miệng, nên tất nhiên ngữ khí nói chuyện của nàng ta cũng vừa tức vừa vội, vốn là giọng nói kiều mỵ, nhưng cũng bởi vì ngữ khí vội vàng, mà lộ ra vài phần thở dốc khó nghe.
Lời nói này của nàng ta nghe giống như đang thẩm vấn mình vậy, nếu là lúc ở trên giường thì Tề Ngự Phong sẽ không ngại tán tỉnh với tiểu mỹ nhân, nhưng lúc này lại đang ở ngự hoa viên, hôm nay hắn ta rõ ràng đã có mục tiêu tốt hơn, hiện tại Lý Bảo Xu vẫn không thể thỏa mãn hắn ta, thì tất nhiên cũng khiến cho sự chịu đựng của hắn ta không còn nhiều nữa, đã không có sắc đẹp mê hoặc, đương nhiên lý trí của Tề Ngự Phong cũng không phải là Lý Bảo Xu hiện tại có thể phá hủy được, hắn ta cười lạnh hai tiếng, cảm giác lòng bàn tay đang kéo tay mình của Lý Bảo Xu ẩm ướt, lại càng khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi: “Nếu trong hoa viên này xuất hiện người khác, như vậy ngươi đã là nữ nhân của Hoàng thượng, vì sao còn dây dưa với nam nhân khác?” Trò xiếc như vậy, hắn ta đã thấy rất nhiều rồi, vừa rồi còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng lúc này trời vừa đổ mưa, bộ cung trang nặng nề kia treo trên người Lý Bảo Xu, để lộ ra thân thể nhỏ bé thật sự không hợp với quần áo của nàng ta, lúc này Tề Ngự Phong còn chưa triệu nàng ta thị tẩm, nên tự nhiên không biết chỗ mị lực của thân hình nhỏ bé này, giờ đây thấy quần áo của nàng ta rõ ràng quá rộng, liền làm lộ ra thân hình không hợp với bộ váy này của nàng ta, một khi đã không hề xinh đẹp, thì cái cảm giác cổ quái muốn đùa giỡn Lý Bảo Xu vừa nãy cũng không còn nữa, Tề Ngự Phong không chút do dự quát một câu: “Buông tay! Lý Trường Quý, nhìn xem nàng ta là người của cung nào, phái người trông coi nàng ta, không có việc gì không được phép đi lung tung, bộ váy này không hợp với nàng ta, về sau không được phép mặc hồng phấn nữa!”
Bộ váy hồng phấn này, lúc nãy ở dưới ánh nắng xuân, tất nhiên xinh đẹp dị thường lại làm nổi bật lên cảm giác hoạt bát của thiếu nữ trên người Lý Bảo Xu, nhưng bây giờ mưa lớn vừa trút xuống, bộ váy này liền như một cái tấm bao bố nặng nề treo trên người nàng ta vậy, không còn hơi thở của thiếu nữ nữa, mà chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác nặng nề luộm thuộm, cũng khiến cho Tề Ngự Phong vừa mới sinh ra một tia hứng thú vào lúc này liền bị dập tắt.
Vị Đế vương trẻ tuổi mà hăng hái này liền không thèm để ý tới thần sắc chật vật trong mắt Lý Bảo Xu, vén vạt áo sải bước đi tới chỗ Bách Hợp. Lý Bảo Xu nhìn thân ảnh của hắn ta, bờ môi cắn đến tái nhợt, trên mặt hiện lên một tia yếu ớt mà quật cường.
Lúc này Hàm Yên thật sự muốn quỳ xuống bái vị tiểu chủ này, trời mưa lớn như vậy, rơi trúng vào mặt đều đau, nhưng hết lần này tới lần khác ngài ấy lại còn đứng yên ngay trong mưa, tuy trước đây vị tiểu chủ này biểu hiện ra cực kỳ yêu thích Hoàng thượng, nhưng Hàm Yên vẫn cho rằng ngài ấy vẫn còn lý trí, có điều lúc này xem ra mình thật đúng là đã xem trọng vị Trưởng công chúa Nam Chiêu này rồi.
“Tiểu chủ, mưa lớn rồi, nô tỳ đưa tiểu chủ hồi cung ạ.” Tuy nói lúc này Hoàng thượng đang ở ngay trước mắt, nhưng nếu lúc này mắc mưa thân thể bị nhiễm lạnh thì đến lúc đó chỉ sợ phải dưỡng bệnh không được thị tẩm hơn mấy tháng, không phải là được không bù nổi mất sao? Trong lòng Hàm Yên khinh thường, nhưng Bách Hợp thì lại vẫn im lặng, nàng vừa mới nghĩ nếu như có mưa thì hay rồi, ai ngờ mưa thật sự tới, lúc này khí lực cả người nàng giống như bị rút hết sạch vậy, ngay cả đứng mà thân thể cũng đều run rẩy, thì sao bước đi được đây?
“Lam Thường tại?” Tề Ngự Phong đi đến gần mới nhìn thấy rõ gương mặt minh diễm của Bách Hợp, mưa rơi xuống mặt nàng, lại bởi vì không có trang điểm, cho nên thoạt nhìn chỉ làm cho gương mặt xinh đẹp rực rỡ trong ngày thường của nàng càng tăng thêm vài phần tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy trìu mến, cũng không có son phấn chảy xuống theo nước mưa giống như những nữ nhân khác, cái váy Bích Hoán Sa kia mặc trên người nàng có một loại cảm giác khiến cho người ta thấy kinh diễm, lúc này lụa mỏng thấm nước dán sát lên người nàng, bộ ngực đầy đặn cao ngất và cái eo nhỏ nhắn kia được phơi bày ra một cách hoàn mỹ, trong mắt Tề Ngự Phong ánh lên tia lửa, hắn gần như có thể tưởng tượng được nếu trời trong xanh nàng mặc chiếc váy lụa mỏng này sẽ là phong cảnh cỡ nào.
“Lý Trường Quý.” Ánh mắt Tề Ngự Phong cũng không nháy một cái, kêu người đang đứng sau lưng một tiếng, đại tổng quản nội thị tùy thân của hắn ta liền vô cùng hiểu rõ thánh tâm dâng lên một cái áo choàng, Tề Ngự Phong cầm áo choàng nhẹ nhàng quấn Bách Hợp lại, rồi liền bế lên.
Bách Hợp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lúc này mới chớp mắt lặng lẽ thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Tề Ngự Phong. Nếu lúc này mà bị đám nữ nhân đang vội vàng chạy khắp nơi trong hậu cung nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cắn răng xé khăn, nhưng trùng hợp là mọi người đều sợ mắc mưa bị nhiễm lạnh sinh bệnh không thị tẩm được, cho nên lúc này ai cũng không còn để ý đến chuyện câu dẫn Hoàng thượng nữa, ngoại trừ vẫn còn một vài cung nhân còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đang đứng ở dưới hành lang rất xa nhìn qua bên này ra, thì đám người Huệ phi đã giải tán không còn một mảnh.
Một vài nữ nhân bị gió thổi vào, quần áo ướt dán lên người, lại bắt gặp Hoàng thượng ôm một người đi xa, ai ai cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này bởi vì chiếc áo choàng đã che kín thân thể, nên mọi người không thấy được người đang được Tề Ngự Phong ôm là ai, chỉ cho đó là Lý Bảo Xu mặc váy hồng phấn mà lúc nãy đang nói chuyện với hắn ta, vì vậy trong lòng liền mắng Lý Bảo Xu đến cẩu huyết phun đầu.
Mà lúc này thật vất vả về đến cung, Lý Bảo Xu liền bị cảm, nàng ta bị cảm rất nặng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn không dám nói với ai khác, nàng ta nhìn vào hệ thống thì thấy bỗng nhiên gần như phần lớn nữ nhân trong hậu cung đều sinh ra ác cảm với nàng ta, không khỏi cười khổ hai tiếng. Theo hệ thống bình luận thì độ ác cảm như vậy cũng là một loại thể hiện mị lực của nàng ta, vì vậy tuy người hận nàng ta rất nhiều, nhưng hệ thống lại tặng cho nàng ta 5 điểm, nàng ta nghĩ đến thân thể của mình hiện giờ, chỉ đành phải dùng 5 điểm này để đổi lấy một viên thuốc có thể trị được bách bệnh, lúc này thân thể mới lập tức khỏe hơn. Chỉ là, như vậy nàng ta liền mất đi một cơ hội dùng 5 điểm này vào các thuộc tính giá trị khác, trong lòng khỏi khỏi âm thầm tiếc nuối.
Từ sau khi Bách Hợp bị Tề Ngự Phong ôm lấy thì liền ngất đi, trước khi suy nghĩ của nàng rơi vào bóng tối, thì liền nhớ tới Lời chúc phúc của Long Vương, trong lòng mơ hồ hiểu ra trận mưa to xuất hiện kỳ lạ này chỉ sợ có liên quan với chuyện thân thể mình đột nhiên trở nên khó chịu rồi. Đợi đến sau khi tỉnh lại thì đã là hừng đông rồi, khi nàng mở mắt ra, liền phát hiện mình bị một người ôm vào trong lòng, thân thể có chút bủn rủn vô lực, sau khi phát hiện mình cũng không mặc quần áo, Bách Hợp liền không nhịn được vô ý thức đẩy lồng ngực của người kia một cái, người đang ngủ say kia ngược lại không có chuyện gì, nhưng chính nàng lại lăn một cái ‘Bịch’ xuống giường.
“...” Lúc này Tề Ngự Phong ở trên giường vừa chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cũng không định vươn tay kéo Bách Hợp lên, một mái tóc dài mềm mại đen láy xõa tung trước lồng ngực trần của hắn ta, mang theo vài phần mị hoặc: “Ái phi lại không thích ngủ trên giường, mà chỉ thích ngủ trên sàn sao?” Khóe miệng hắn ta nhếch lên cười như không cười, một đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, sống mũi hắn ta cao thẳng, đôi môi lại cực mỏng, trông bộ dáng rất tuấn mỹ, nhưng chỉ có lúc cười mới thực sự mang đến cho người ta một loại cảm giác âm hàn đến tận xương.