Trong giọng nói của Hách Liên Tú lộ ra vài phần tuyệt vọng và đau đớn, mọi người nghe được rõ ràng, tất nhiên Hoa Nguyên Ân cũng nghe được, nhưng lúc này Hoa Nguyên Ân lại không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc kỳ quái của người khác, trong đầu hắn ta chỉ có một ý niệm đang xoay quanh, chính là Hách Liên Tú đã nhận thua. Hoa Nguyên Ân không cam lòng nhất chính là đã gả viên minh châu này của mình cho Hách Liên Tú, cho nên khiến cho trong lòng của Hoa Tri Ý đã có Hách Liên Tú trước, tuy nói hắn ta tự tin chính mình có thủ đoạn có thể đạt được trái tim của Hoa Tri Ý, mạnh mẽ xóa bỏ đi bóng dáng của Hách Liên Tú, nhưng tóm lại trong lòng vẫn còn có chút không khó chịu, nhất là Hoa Tri Ý là nữ nhân đầu tiên mà hắn ta thích, cũng là nữ nhân mà hắn ta muốn chung sống cả đời, nên vì vậy sẽ mất đi lý trí.
“Nương? Hoàng thượng, đây, đây…” Bách Hợp biết đây là lúc mình nên biểu diễn, bởi vì lúc Hách Liên Tú quỳ xuống liền liếc nàng một cái, nàng bỗng đứng dậy, như vô cùng kích động, lời nói hơi lắp bắp. Hoa Nguyên Ân nghe thấy Bách Hợp mở miệng nói chuyện, liền không chút do dự đánh Bách Hợp một bạt tai.
Vừa nãy ngay khi Hoa Tri Ý hô lên tiếng ‘Nương’ kia, Hoa Nguyên Ân đã biết rõ không tốt, nhưng sao hắn ta sẽ nỡ trách cứ người ở trên đầu quả tim của mình chứ, chỉ cần nàng ta nguyện ý ở lại bên cạnh hắn ta, thì sao hắn ta sẽ nỡ trách cứ nàng ta được? vốn Hoa Nguyên Ân đang nghẹn một bụng hỏa khí, lúc này liền thuận thế phát hỏa lên người Bách Hợp. Tuy lúc Bách Hợp thấy Hoa Nguyên Ân ra tay liền muốn tránh, nhưng khi nhìn đến người Phương gia cùng với quan viên văn võ trong triều đang ở trong cung điện, nàng lại muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân gánh thêm một nỗi oan ức có tẩy cũng không sạch, có một số việc cũng không phải hắn ta dùng cường quyền là có thể trấn áp được, vì vậy liền giả vờ bối rối, hứng trọn cả một tát này.
‘Chát’ Tiếng bạt tai vang lên. Tuy Bách Hợp đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi phát hiện một cái tát này của Hoa Nguyên Ân đánh ra khi đang ngậm lấy tức giận lại ẩn chứa nội lực, thì một ngọn lửa giận vẫn không nhịn được mà xông lên trong lòng, hận không thể cầm thanh đao đâm Hoa Nguyên Ân mười bảy mười tám đao mới hả giận, nàng vận nội lực chống đỡ, giả vờ không chịu nổi ngã sang một bên, đánh tan lực đạo của Hoa Nguyên Ân thêm vài phần, đè lên người Đức phi đang gần như sắp chết.
“Nương nương, nương nương ngài không sao chứ?” Đức phi bị đè lên, suýt nữa lại phun ra máu. Nàng ta cố nén phẫn nộ trong lòng, đỡ Bách Hợp ở trên người dậy, lại nhìn thấy con gái đang được Hoa Nguyên Ân nắm tay cúi đầu lau nước mắt sắc mặt trắng bệch, liền không nhịn được cười lạnh. Nếu như lúc trước Hoa Nguyên Ân không biểu hiện ra ân sủng với nàng ta mọi mặt, trêu chọc trái tim vốn đã bình tĩnh của nàng ta từ từ trở nên không bình tĩnh nữa, thì có lẽ Đức Phi chưa chắc sẽ hận đến như thế.
Nhưng đây là trượng phu của nàng ta, nàng ta vốn yêu Hoa Nguyên Ân, tuy nói hơn mười năm cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau, đây cũng là miếng thịt rơi ra từ trong bụng nàng ta, nên vốn nàng ta sẽ không hận. Có điều lúc này trong lòng Đức phi vẫn không nhịn được mà trào ra một cổ oán hận.
Con gái đoạt trượng phu của mình, đây quả thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ này! Nhất là khi nhìn thấy Hách Liên Tú đang quỳ dưới đài, rõ ràng Hoa Tri Ý có thể có cuộc sống rất tốt, có thể có được trượng phu rất tốt, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại không thấy đủ, lựa chọn đoạt trượng phu của mình.
Nếu lúc trước Hoa Nguyên Ân không phong nàng ta làm phi, không ban thưởng cho nàng ta những thứ đó, khiến cho nàng ta cảm thấy mình được sủng ái, thì có lẽ trong lòng Đức phi cũng sẽ dễ chịu hơn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta lại làm như vậy, ngay tại lúc mỗi người trong hậu cung đều cho rằng hắn ta tình cũ khó quên với nàng ta, thì hành động của Hoa Nguyên Ân và Hoa Tri Ý giống như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt Đức phi trên mặt, khiến cho nàng ta sửng sốt cả nửa ngày của không phục hồi tinh thần lại được.
“Cái gì nương? Hiện tại Hoàng hậu đã thanh tỉnh chưa?” Giọng nói mang theo cảnh cáo của Hoa Nguyên Ân vang lên, đôi mắt của hắn ta nhìn lướt qua bốn phía, lúc này sắc mặt vô cùng dữ tợn, đại thần văn võ dưới đài đã bị biến cố xảy đến bất ngờ này khiến cho khiếp sợ đến ngây dại, Hoa Nguyên Ân lại cho rằng đây là do uy nghi của mình đã chấn trụ đám đông, trong lòng vô cùng thoả mãn.
“Thanh, thanh tỉnh, có lẽ, có lẽ Hoàng quý phi, là đang gọi Đức phi tỷ tỷ, nương, nương, nương nương.” Khuôn mặt Bách Hợp đã gần như không còn cảm giác, cố ý miệng lưỡi không rõ nói từ ‘Nương’ thật nhiều lần, thẳng đến sau khi sắc mặt Hoa Nguyên Ân xanh mét, nàng mới giả vờ nói rõ ràng, lại giống như sợ hãi phi thường cúi thấp đầu xuống.
“Đúng vậy, vừa nãy Hoàng quý phi của chính là kêu ‘Nương nương’, ở đây không có Thập Lục công chúa, cũng không có phu nhân của Hách Liên Tú, hôm nay trẫm cũng mệt mỏi, chư vị giải tán đi.” Hoa Nguyên Ân cường thế hạ lệnh đuổi các quan xuất cung, mặt khác cũng mặc kệ mọi người bị bỏ lại có cảm thụ gì, liền xoay người ôm lấy Hoa Tri Ý nghênh ngang rời đi.
Bách Hợp giả bộ như cực kỳ sợ hãi, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Thái hậu ở bên cạnh đã tức giận đến suýt nữa ngất đi, Bách Hợp lại vội vàng kêu người đi mời thái y. Trong lúc hỗn loạn đó, Hoàng đế thân là vua của một nước lại căn bản mặc kệ sự sống chết của Thái Hậu, điều này khó tránh khỏi khiến cho trong lòng đám đại thần ít nhiều sinh ra vài phần bất mãn.
Mặc kệ người được xưng là Hoàng quý phi lúc nãy có phải thật sự chính là Thập Lục công chúa hay không, thì Hoàng thượng cũng không nên làm việc hoang đường như thế, sắc phong Hoàng quý phi này cũng không phải một câu của hắn ta liền có thể quyết định được, phải cần tam tỉnh lục bộ định ra sau đó chính thức chọn ngày hoàng đạo sắc phong, mà không phải giống một trò đùa như thế. Huống chi vừa nãy Thái hậu tức đến sắp ngất, vậy mà thân là con trai lại chỉ biết ham nữ sắc hưởng lạc, đúng là bất hiếu.
Mà vừa nãy Hoa Nguyên Ân đánh Bách Hợp một bạt tai, càng làm cho người khác cảm thấy hắn ta ngu ngốc tàn bạo. Quan viên có thể tiến cung lần này gần như đều có thân phận địa vị không bình thường, lúc này trong lòng liền sinh ra cảm giác thất vọng về Hoa Nguyên Ân, đều không khỏi liền bắt đầu cảm thấy Hoàng đế này thật sự quá thất trách, trong lòng đều bắt đầu cảm thấy phản cảm với Hoa Nguyên Ân, nhất là với nữ nhân bên cạnh Hoa Nguyên Ân, nếu người đó quả thật là Thập Lục công chúa đã đột nhiên mất tích lại xuất hiện một cách khó hiểu, như vậy không nói đến chuyện cha con loạn luân, nhưng Hoàng đế cướp đoạt thê tử của đại thần, hơn nữa trên thực tế là người này còn có công với đất nước, loại hành vi này lại càng khiến mọi người run rẩy.
Bách Hợp trở lại hậu cung không lâu, liền nhận được thư Phương gia phái người truyền vào hậu cung.
Trong bức thư Phương thừa tướng gửi cho nàng, là ý muốn hy vọng nàng ủng hộ con trai mình là Hoa Ích Đô thượng vị, phế bỏ Hoa Nguyên Ân. Bách Hợp nhìn bức thư này, không khỏi cười cười, rồi liền trực tiếp ném vào trong đèn lồng. Hoa Ích Đô cũng không thích hợp làm Hoàng đế, con người của hắn ta đã ham hưởng lạc lại vừa không có hùng tâm tráng chí như vậy, cũng không thích hợp với vị trí kia, sợ rằng dù cho Phương gia nguyện ý ủng hộ hắn ta, thì cuối cùng có khả năng cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tâm nguyện của nguyên chủ là chỉ cần nàng bảo toàn tính mạng của Hoa Ích Đô thôi, Bách Hợp cũng không định tự mình chuốc lấy cực khổ làm cái chuyện phiền phức đó, vì vậy trong lòng tất nhiên là lập tức cự tuyệt.
Mấy ngày liên tiếp Phương gia đều nghĩ cách truyền tin vào cung, mà tình hình đã đến trình độ này, nhưng Hoa Nguyên Ân lại vẫn căn bản không có động tĩnh gì, như vậy, hoặc là lúc này hắn ta chỉ dốc hết tâm tư vào nữ sắc, đã không thèm để ý gì đến triều đình đến Vương vị nữa; hoặc chính là Hoa Nguyên Ân đang chờ mọi chuyện phát sinh đến lúc lớn nhất liền thuận tay thu thập. Nếu là điều trước thì cũng không có gì, như vậy có lợi với Bách Hợp. Nhưng nếu là điều sau, thì như vậy có khả năng rất lớn là cuối cùng Hoa Nguyên Ân sẽ mạnh tay diệt trừ rào cản của hắn ta.
Buổi chiều lúc tắm rửa, cung nữ thả cánh hoa vào bồn tắm xong liền cầm chiếc giỏ xanh đã trống không đi ra ngoài, trên mặt nước đầy cánh hoa hồng có một thứ có hình dạng như cánh hoa nổi lên, Bách Hợp thở dài, đang muốn xuống nước nhặt lên, không ngờ liền có một cánh tay vươn ra nhanh hơn nàng, nhặt mảnh vải đó lên, trong miệng nhẹ giọng thì thầm: “Tình huống khẩn cấp, nay vị kia đã không có tâm tư để ý đến chính sự, nhanh chóng bắt lấy cơ hội tốt này tạo điều kiện cho Đại hoàng tử thượng vị.”
“Hách Liên Tú, ngươi to gan!” Mặt Bách Hợp đều đen hơn phân nửa, lúc này mình đang chuẩn bị đi tắm, hắn ta lại xuất hiện ngay trong hồ tắm, bởi vì gần đây Phương gia thường xuyên mượn cơ hội truyền tin vào, vì để tránh cho bị phát hiện, nên phần lớn thời gian Bách Hợp đều ở một mình, tránh đi tai mắt của Hoa Nguyên Ân trong cung của mình, miễn cho đến lúc đó có khả năng mọi chuyện sắp thành lại bại, nhưng ai ngờ lá gan của Hách Liên Tú lại không nhỏ, trong thời khắc mấu chốt thế này, hắn ta không chỉ xuất hiện trong hậu cung, mà còn dám xuất hiện trong tẩm cung của mình, sắc trời chỉ vừa mới tối thôi, cũng không phải đêm khuya, hắn ta cũng không sợ bị phát hiện, đến lúc đó chính mạng nhỏ của hắn ta khó bảo toàn sao?
Bách Hợp ngược lại không lo lắng hắn ta có chết hay không, nhưng hắn cũng không thể liên lụy đến mình trong khi chính mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại Lý Duyên Tỉ không ở trong Không gian, nếu nhiệm vụ của mình xảy ra ngoài ý muốn, ai biết cái Không gian giao nhiệm vụ cho mình kia có cho mình một cơ hội làm lại hay không?
Nghĩ vậy, Bách Hợp trừng hắn ta một cái, lập tức phản ứng lại chính mình chỉ mặc một cái yếm ở bên trong, bên ngoài khoác áo lụa mỏng mà thôi, bên dưới cũng là quần lụa mỏng ống rộng, hai cái chân đều không thể che hết, tuy nói tuổi của cỗ thân thể này không nhỏ, nhưng Bách Hợp vẫn không nhịn được trước tiên che kín ngực, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy cái áo choàng rộng ở trên kệ bên cạnh, liền nhanh chóng lấy mặc vào, lúc này mới sắc mặc hơi khó coi nói: “Sao ngươi lại vào cung của ta lúc này?”
Hách Liên Tú dựa vào thành bể cười không ngừng, thấy Bách Hợp bối rối, trong mắt của hắn ta hiện lên một tia chế nhạo, lúc này mới lười biếng nói: “Đưa côn trùng cho Hoa Tri Ý, xem nàng ta đút cho Hoa Nguyên Ân ăn xong, ta vậy mà đã thay ngươi làm việc đấy, nếu con trùng kia của ngươi thật sự thần kỳ như ngươi nói, thì sau khi thành công, con trai của ngươi thượng vị, không biết ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào cho đủ đây?”
Vốn lúc Bách Hợp nghe thấy côn trùng đã bị Hoa Nguyên Ân ăn, trong lòng có chút vui mừng, nhưng sau đó vẫn hỏi lại: “Thật đúng là đã ăn rồi?”
“Ngươi cho là ta lừa gạt ngươi sao? Ta chỉ cần nói duyên phu thê đã tận, Hoa Tri Ý liền khóc rồi cái gì cũng đều đáp ứng.” Hách Liên Tú nói đến đây, vẻ châm chọc trên mặt càng sâu: “Hoa Nguyên Ân thấy nàng ta đưa cái gì cũng đều ăn, ta kêu nàng ta nhét vào một khối bánh ngọt, nhất định là ăn hết, nhưng nếu không có hiệu quả, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta làm việc không thành.”
“Ngươi cứ yên tâm đi.” Bách Hợp nghe được côn trùng thật sự bị Hoa Nguyên Ân nuốt vào, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, bản thân Hoa Nguyên Ân có võ công như là một ngọn núi lớn đặt ở trong lòng nàng, lúc này trái lại nhẹ đi một nửa, làm cho sắc mặt của nàng lộ ra vẻ nhẹ nhàng không che giấu được: “Chỉ cần Hoa Nguyên Ân nuốt vào, ngươi cứ việc chuẩn bị binh mã là được, ta sẽ thương nghị với Phương gia, kêu cha ta đoàn kết bách quan lại, đến lúc đó chỉ cần khống chế được kinh thành, ta lại làm ra thái độ muốn cho con ta tranh vị, tự nhiên những người còn lại sẽ không ngồi yên được.” Thế lực của mấy hoàng tử chỉ cần một khi bị dẫn xuất ra, khó tránh khỏi sẽ dẫn Hoa Nguyên Ân ra, suy cho cùng đánh nhỏ già cũng nên đi ra, dù sao Hoa Nguyên Ân không thèm để ý đến đám con trai này, nhưng hắn ta vẫn rất để ý đến thể diện của hắn ta.
“Nương? Hoàng thượng, đây, đây…” Bách Hợp biết đây là lúc mình nên biểu diễn, bởi vì lúc Hách Liên Tú quỳ xuống liền liếc nàng một cái, nàng bỗng đứng dậy, như vô cùng kích động, lời nói hơi lắp bắp. Hoa Nguyên Ân nghe thấy Bách Hợp mở miệng nói chuyện, liền không chút do dự đánh Bách Hợp một bạt tai.
Vừa nãy ngay khi Hoa Tri Ý hô lên tiếng ‘Nương’ kia, Hoa Nguyên Ân đã biết rõ không tốt, nhưng sao hắn ta sẽ nỡ trách cứ người ở trên đầu quả tim của mình chứ, chỉ cần nàng ta nguyện ý ở lại bên cạnh hắn ta, thì sao hắn ta sẽ nỡ trách cứ nàng ta được? vốn Hoa Nguyên Ân đang nghẹn một bụng hỏa khí, lúc này liền thuận thế phát hỏa lên người Bách Hợp. Tuy lúc Bách Hợp thấy Hoa Nguyên Ân ra tay liền muốn tránh, nhưng khi nhìn đến người Phương gia cùng với quan viên văn võ trong triều đang ở trong cung điện, nàng lại muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân gánh thêm một nỗi oan ức có tẩy cũng không sạch, có một số việc cũng không phải hắn ta dùng cường quyền là có thể trấn áp được, vì vậy liền giả vờ bối rối, hứng trọn cả một tát này.
‘Chát’ Tiếng bạt tai vang lên. Tuy Bách Hợp đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi phát hiện một cái tát này của Hoa Nguyên Ân đánh ra khi đang ngậm lấy tức giận lại ẩn chứa nội lực, thì một ngọn lửa giận vẫn không nhịn được mà xông lên trong lòng, hận không thể cầm thanh đao đâm Hoa Nguyên Ân mười bảy mười tám đao mới hả giận, nàng vận nội lực chống đỡ, giả vờ không chịu nổi ngã sang một bên, đánh tan lực đạo của Hoa Nguyên Ân thêm vài phần, đè lên người Đức phi đang gần như sắp chết.
“Nương nương, nương nương ngài không sao chứ?” Đức phi bị đè lên, suýt nữa lại phun ra máu. Nàng ta cố nén phẫn nộ trong lòng, đỡ Bách Hợp ở trên người dậy, lại nhìn thấy con gái đang được Hoa Nguyên Ân nắm tay cúi đầu lau nước mắt sắc mặt trắng bệch, liền không nhịn được cười lạnh. Nếu như lúc trước Hoa Nguyên Ân không biểu hiện ra ân sủng với nàng ta mọi mặt, trêu chọc trái tim vốn đã bình tĩnh của nàng ta từ từ trở nên không bình tĩnh nữa, thì có lẽ Đức Phi chưa chắc sẽ hận đến như thế.
Nhưng đây là trượng phu của nàng ta, nàng ta vốn yêu Hoa Nguyên Ân, tuy nói hơn mười năm cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau, đây cũng là miếng thịt rơi ra từ trong bụng nàng ta, nên vốn nàng ta sẽ không hận. Có điều lúc này trong lòng Đức phi vẫn không nhịn được mà trào ra một cổ oán hận.
Con gái đoạt trượng phu của mình, đây quả thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ này! Nhất là khi nhìn thấy Hách Liên Tú đang quỳ dưới đài, rõ ràng Hoa Tri Ý có thể có cuộc sống rất tốt, có thể có được trượng phu rất tốt, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại không thấy đủ, lựa chọn đoạt trượng phu của mình.
Nếu lúc trước Hoa Nguyên Ân không phong nàng ta làm phi, không ban thưởng cho nàng ta những thứ đó, khiến cho nàng ta cảm thấy mình được sủng ái, thì có lẽ trong lòng Đức phi cũng sẽ dễ chịu hơn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta lại làm như vậy, ngay tại lúc mỗi người trong hậu cung đều cho rằng hắn ta tình cũ khó quên với nàng ta, thì hành động của Hoa Nguyên Ân và Hoa Tri Ý giống như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt Đức phi trên mặt, khiến cho nàng ta sửng sốt cả nửa ngày của không phục hồi tinh thần lại được.
“Cái gì nương? Hiện tại Hoàng hậu đã thanh tỉnh chưa?” Giọng nói mang theo cảnh cáo của Hoa Nguyên Ân vang lên, đôi mắt của hắn ta nhìn lướt qua bốn phía, lúc này sắc mặt vô cùng dữ tợn, đại thần văn võ dưới đài đã bị biến cố xảy đến bất ngờ này khiến cho khiếp sợ đến ngây dại, Hoa Nguyên Ân lại cho rằng đây là do uy nghi của mình đã chấn trụ đám đông, trong lòng vô cùng thoả mãn.
“Thanh, thanh tỉnh, có lẽ, có lẽ Hoàng quý phi, là đang gọi Đức phi tỷ tỷ, nương, nương, nương nương.” Khuôn mặt Bách Hợp đã gần như không còn cảm giác, cố ý miệng lưỡi không rõ nói từ ‘Nương’ thật nhiều lần, thẳng đến sau khi sắc mặt Hoa Nguyên Ân xanh mét, nàng mới giả vờ nói rõ ràng, lại giống như sợ hãi phi thường cúi thấp đầu xuống.
“Đúng vậy, vừa nãy Hoàng quý phi của chính là kêu ‘Nương nương’, ở đây không có Thập Lục công chúa, cũng không có phu nhân của Hách Liên Tú, hôm nay trẫm cũng mệt mỏi, chư vị giải tán đi.” Hoa Nguyên Ân cường thế hạ lệnh đuổi các quan xuất cung, mặt khác cũng mặc kệ mọi người bị bỏ lại có cảm thụ gì, liền xoay người ôm lấy Hoa Tri Ý nghênh ngang rời đi.
Bách Hợp giả bộ như cực kỳ sợ hãi, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Thái hậu ở bên cạnh đã tức giận đến suýt nữa ngất đi, Bách Hợp lại vội vàng kêu người đi mời thái y. Trong lúc hỗn loạn đó, Hoàng đế thân là vua của một nước lại căn bản mặc kệ sự sống chết của Thái Hậu, điều này khó tránh khỏi khiến cho trong lòng đám đại thần ít nhiều sinh ra vài phần bất mãn.
Mặc kệ người được xưng là Hoàng quý phi lúc nãy có phải thật sự chính là Thập Lục công chúa hay không, thì Hoàng thượng cũng không nên làm việc hoang đường như thế, sắc phong Hoàng quý phi này cũng không phải một câu của hắn ta liền có thể quyết định được, phải cần tam tỉnh lục bộ định ra sau đó chính thức chọn ngày hoàng đạo sắc phong, mà không phải giống một trò đùa như thế. Huống chi vừa nãy Thái hậu tức đến sắp ngất, vậy mà thân là con trai lại chỉ biết ham nữ sắc hưởng lạc, đúng là bất hiếu.
Mà vừa nãy Hoa Nguyên Ân đánh Bách Hợp một bạt tai, càng làm cho người khác cảm thấy hắn ta ngu ngốc tàn bạo. Quan viên có thể tiến cung lần này gần như đều có thân phận địa vị không bình thường, lúc này trong lòng liền sinh ra cảm giác thất vọng về Hoa Nguyên Ân, đều không khỏi liền bắt đầu cảm thấy Hoàng đế này thật sự quá thất trách, trong lòng đều bắt đầu cảm thấy phản cảm với Hoa Nguyên Ân, nhất là với nữ nhân bên cạnh Hoa Nguyên Ân, nếu người đó quả thật là Thập Lục công chúa đã đột nhiên mất tích lại xuất hiện một cách khó hiểu, như vậy không nói đến chuyện cha con loạn luân, nhưng Hoàng đế cướp đoạt thê tử của đại thần, hơn nữa trên thực tế là người này còn có công với đất nước, loại hành vi này lại càng khiến mọi người run rẩy.
Bách Hợp trở lại hậu cung không lâu, liền nhận được thư Phương gia phái người truyền vào hậu cung.
Trong bức thư Phương thừa tướng gửi cho nàng, là ý muốn hy vọng nàng ủng hộ con trai mình là Hoa Ích Đô thượng vị, phế bỏ Hoa Nguyên Ân. Bách Hợp nhìn bức thư này, không khỏi cười cười, rồi liền trực tiếp ném vào trong đèn lồng. Hoa Ích Đô cũng không thích hợp làm Hoàng đế, con người của hắn ta đã ham hưởng lạc lại vừa không có hùng tâm tráng chí như vậy, cũng không thích hợp với vị trí kia, sợ rằng dù cho Phương gia nguyện ý ủng hộ hắn ta, thì cuối cùng có khả năng cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Tâm nguyện của nguyên chủ là chỉ cần nàng bảo toàn tính mạng của Hoa Ích Đô thôi, Bách Hợp cũng không định tự mình chuốc lấy cực khổ làm cái chuyện phiền phức đó, vì vậy trong lòng tất nhiên là lập tức cự tuyệt.
Mấy ngày liên tiếp Phương gia đều nghĩ cách truyền tin vào cung, mà tình hình đã đến trình độ này, nhưng Hoa Nguyên Ân lại vẫn căn bản không có động tĩnh gì, như vậy, hoặc là lúc này hắn ta chỉ dốc hết tâm tư vào nữ sắc, đã không thèm để ý gì đến triều đình đến Vương vị nữa; hoặc chính là Hoa Nguyên Ân đang chờ mọi chuyện phát sinh đến lúc lớn nhất liền thuận tay thu thập. Nếu là điều trước thì cũng không có gì, như vậy có lợi với Bách Hợp. Nhưng nếu là điều sau, thì như vậy có khả năng rất lớn là cuối cùng Hoa Nguyên Ân sẽ mạnh tay diệt trừ rào cản của hắn ta.
Buổi chiều lúc tắm rửa, cung nữ thả cánh hoa vào bồn tắm xong liền cầm chiếc giỏ xanh đã trống không đi ra ngoài, trên mặt nước đầy cánh hoa hồng có một thứ có hình dạng như cánh hoa nổi lên, Bách Hợp thở dài, đang muốn xuống nước nhặt lên, không ngờ liền có một cánh tay vươn ra nhanh hơn nàng, nhặt mảnh vải đó lên, trong miệng nhẹ giọng thì thầm: “Tình huống khẩn cấp, nay vị kia đã không có tâm tư để ý đến chính sự, nhanh chóng bắt lấy cơ hội tốt này tạo điều kiện cho Đại hoàng tử thượng vị.”
“Hách Liên Tú, ngươi to gan!” Mặt Bách Hợp đều đen hơn phân nửa, lúc này mình đang chuẩn bị đi tắm, hắn ta lại xuất hiện ngay trong hồ tắm, bởi vì gần đây Phương gia thường xuyên mượn cơ hội truyền tin vào, vì để tránh cho bị phát hiện, nên phần lớn thời gian Bách Hợp đều ở một mình, tránh đi tai mắt của Hoa Nguyên Ân trong cung của mình, miễn cho đến lúc đó có khả năng mọi chuyện sắp thành lại bại, nhưng ai ngờ lá gan của Hách Liên Tú lại không nhỏ, trong thời khắc mấu chốt thế này, hắn ta không chỉ xuất hiện trong hậu cung, mà còn dám xuất hiện trong tẩm cung của mình, sắc trời chỉ vừa mới tối thôi, cũng không phải đêm khuya, hắn ta cũng không sợ bị phát hiện, đến lúc đó chính mạng nhỏ của hắn ta khó bảo toàn sao?
Bách Hợp ngược lại không lo lắng hắn ta có chết hay không, nhưng hắn cũng không thể liên lụy đến mình trong khi chính mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại Lý Duyên Tỉ không ở trong Không gian, nếu nhiệm vụ của mình xảy ra ngoài ý muốn, ai biết cái Không gian giao nhiệm vụ cho mình kia có cho mình một cơ hội làm lại hay không?
Nghĩ vậy, Bách Hợp trừng hắn ta một cái, lập tức phản ứng lại chính mình chỉ mặc một cái yếm ở bên trong, bên ngoài khoác áo lụa mỏng mà thôi, bên dưới cũng là quần lụa mỏng ống rộng, hai cái chân đều không thể che hết, tuy nói tuổi của cỗ thân thể này không nhỏ, nhưng Bách Hợp vẫn không nhịn được trước tiên che kín ngực, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy cái áo choàng rộng ở trên kệ bên cạnh, liền nhanh chóng lấy mặc vào, lúc này mới sắc mặc hơi khó coi nói: “Sao ngươi lại vào cung của ta lúc này?”
Hách Liên Tú dựa vào thành bể cười không ngừng, thấy Bách Hợp bối rối, trong mắt của hắn ta hiện lên một tia chế nhạo, lúc này mới lười biếng nói: “Đưa côn trùng cho Hoa Tri Ý, xem nàng ta đút cho Hoa Nguyên Ân ăn xong, ta vậy mà đã thay ngươi làm việc đấy, nếu con trùng kia của ngươi thật sự thần kỳ như ngươi nói, thì sau khi thành công, con trai của ngươi thượng vị, không biết ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào cho đủ đây?”
Vốn lúc Bách Hợp nghe thấy côn trùng đã bị Hoa Nguyên Ân ăn, trong lòng có chút vui mừng, nhưng sau đó vẫn hỏi lại: “Thật đúng là đã ăn rồi?”
“Ngươi cho là ta lừa gạt ngươi sao? Ta chỉ cần nói duyên phu thê đã tận, Hoa Tri Ý liền khóc rồi cái gì cũng đều đáp ứng.” Hách Liên Tú nói đến đây, vẻ châm chọc trên mặt càng sâu: “Hoa Nguyên Ân thấy nàng ta đưa cái gì cũng đều ăn, ta kêu nàng ta nhét vào một khối bánh ngọt, nhất định là ăn hết, nhưng nếu không có hiệu quả, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta làm việc không thành.”
“Ngươi cứ yên tâm đi.” Bách Hợp nghe được côn trùng thật sự bị Hoa Nguyên Ân nuốt vào, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, bản thân Hoa Nguyên Ân có võ công như là một ngọn núi lớn đặt ở trong lòng nàng, lúc này trái lại nhẹ đi một nửa, làm cho sắc mặt của nàng lộ ra vẻ nhẹ nhàng không che giấu được: “Chỉ cần Hoa Nguyên Ân nuốt vào, ngươi cứ việc chuẩn bị binh mã là được, ta sẽ thương nghị với Phương gia, kêu cha ta đoàn kết bách quan lại, đến lúc đó chỉ cần khống chế được kinh thành, ta lại làm ra thái độ muốn cho con ta tranh vị, tự nhiên những người còn lại sẽ không ngồi yên được.” Thế lực của mấy hoàng tử chỉ cần một khi bị dẫn xuất ra, khó tránh khỏi sẽ dẫn Hoa Nguyên Ân ra, suy cho cùng đánh nhỏ già cũng nên đi ra, dù sao Hoa Nguyên Ân không thèm để ý đến đám con trai này, nhưng hắn ta vẫn rất để ý đến thể diện của hắn ta.