Edit: Behaibara
Beta: Sakura
Lý Minh Lỗi bị cảnh sát bắt đi hai ngày, Đường Ân Hi lòng đau như cắt, cô luôn luôn là nguời thiện lương, tính tình thẳng thắn, bản thân thành thành thật thật mà không muốn tin tưởng người khác có mưu đồ đen tối, cũng chính bởi vì như thế, từ nhỏ đến lớn cô đều bị Lý Minh Lỗi lừa gạt, hết lần này tới lần khác đều mắc lừa. Nhưng bởi vì tính cách cô tùy tiện, cùng với bộ dáng thần kinh đôi khi không bình thuờng, lại phối hợp với gương mặt xinh đẹp, cho dù là hành vi của cô khác người một tí, trong mắt người khác cũng chỉ là đáng yêu, ngoại trừ lúc bố mẹ mất, gần như cô không có gặp qua ngăn trở, bởi vậy tự nhiên tin tưởng người khác tốt tính, lúc này Lý Minh Lỗi vừa nói anh ta không có ăn tiền của phóng viên, Đường Ân Hi do dự một chút, rất nhanh đã tin tưởng:
“Nếu như chuyện này là hiểu lầm, em sẽ nói rõ ràng với cô Giang, hi vọng cô ấy không làm khó dễ anh.”
Đã có Đường Ân Hi hứa hẹn như vậy, một tảng đá lớn trong lòng Lý Minh Lỗi đuợc bỏ xuống.
Đường Ân Hi luôn luôn là người nói là làm, bởi vậy ra khỏi cửa cục cảnh sát liền trực tiếp gọi cho Kỷ Vân Duệ, định tìm hắn ta hỏi số điện thoại Bách Hợp đấy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Đường Ân Hi rồi lại không muốn nhắc tới Bách Hợp trước mặt Kỷ Vân Duệ, bởi vậy điện thoại bấm rồi cô rất nhanh liền tắt,ngược lại gọi cho Liễu Nhạn Nam.
Bách Hợp bận rộn từ sáng dến giờ, cơm trưa đặt trên bàn còn chưa kịp ăn, vừa thả bút ký tên trong tay ra, Liễu Nhạn Nam dẫn theo Đường Ân Hi một đường liền xông vào.
“Giang Bách Hợp, rốt cuộc em muốn náo tới khi nào?” Liễu Nhạn Nam biểu lộ vô cùng nghiêm khắc, hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, duới chân là đôi giầy cùng màu, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng nho nhã mê người, Đường Ân Hi bị anh ta một đường kéo vào. Lúc này còn thở phì phò, cô đi một đôi bốt cao gót, trên nguời mặc áo lông, đầu đội mũ kéo đến cực thấp, cơ hồ con mắt cũng che phủ. Dưới mặc váy dài, lúc khăn quàng cổ kéo xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Đường Ân Hi bị đông lạnh tới xanh mặt.
“Ai cho các người vào?” Bách Hợp truớc đó tâm tình không tệ, thoáng cái âm trầm xuống, trực tiếp lấy điện thoại nội bộ kết nối với trợ lý bên ngoài: “Có hẹn trước không?”
“Thực xin lỗi Giang tổng...” Trợ lý Tiểu Vương có chút xấu hổ trả lời, Bách Hợp không đợi anh ta nói xong. Trực tiếp liền cúp máy, chuẩn bị lát nữa sẽ tìm anh ta tính sổ.
“Hừ.” Liễu Nhạn Nam nghe nói như thế, không khỏi cười lạnh: “Giang Bách Hợp, lúc nào anh gặp em, còn cần hẹn trước rồi hả?” Hắn bình tĩnh nói xong, lời nói vừa nói ra khỏi miệng thì Bách Hợp chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Trong nội dung câu chuyện cũ kia luôn là Giang Bách Hợp chủ động gặp Liễu Nhạn Nam, mà Giang Bách Hợp muốn gặp anh ta còn cần hẹn trước, hôm nay cô chỉ làm chuyện Giang Bách Hợp nên làm mà thôi, Liễu Nhạn Nam đã cảm thấy khó chịu rồi.
“Trước kia không cần, về sau vô luận là ai đến, đều cần hẹn trước!” Bách Hợp thở dài. Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Đường Ân Hi cũng đã hướng Bách Hợp cúi đầu khom người xuống chín mươi độ: “Cô Giang, nếu như có chỗ nào tôi đắc tội cô thì tôi nguyện ý chuộc tội, nhưng xin cô đừng liên luỵ bạn của tôi, anh ta là người vô tội.”
Đuờng Ân Hi quật cường, cánh môi xinh xắn nhếch lên, hai mắt sáng ngời trong ánh mắt lộ ra ý chí quật cuờng, cái loại hào quang này trong mắt Liễu Nhạn Nam. So với những nguời con gái hắn từng trải qua cũng không kém chút nào, thậm chí so với họ thì cô ấy còn nhiều thêm một loại hấp dẫn. Trong mắt của hắn không chút nào che dấu lộ ra ánh mắt tán thưởng dịu dàng. Vô ý thức nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang nắm trong tay, mặt Đường Ân Hi có chút đỏ lên muốn rút tay về thì Liễu Nhạn Nam càng cầm chặt hơn.
Bách Hợp trước thò tay lấy con chuột, mở Laptop của mình lên, nhìn tới Liễu Nhạn Nam cùng với Đường Ân Hi lúc này mới gõ bàn:
“Còn có việc sao? Nếu như hai nguời tới là để biểu diễn, tôi đã thấy được.”
Đường Ân Hi mới hồi tỉnh táo lại rồi trừng Liễu Nhạn Nam, với bộ dáng hiện nay của cô không tạo chút lực sát thương, ngược lại là lại để cho Liễu Nhạn Nam nhẹ giọng nở nụ cười, cười không ngừng được. hai gò má Đường Ân Hi đỏ bừng cúi đầu xuống, thật lâu sau lại ngẩng đầu lên: “Cô Giang, tôi hi vọng cô buông tha bạn của tôi.”
“Anh ấy là người vô tội, nếu như anh ấy có cái gì đắc tội với cô Giang, kính xin cô đại nhân đại lượng, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, buông tha anh ấy.”
Bách Hợp biết rõ cô ta chỉ là cái gì, lại cố ý giả bộ làm không có nghe rõ lời Đường Ân Hi nói…, nhíu mày: “Ai đắc tội tôi rồi hả?”
“Tiểu Lỗi, Lý Minh Lỗi.” Đường Ân Hi nghe được Bách Hợp nói như vậy, không khỏi có chút sốt ruột: “Lúc trước anh ấy cùng phóng viên nói vài câu không tốt về cô Giang, cô Giang báo cảnh sát để cho người bắt anh ấy, chẳng lẽ cô Giang đã quên?”
“Ah, thì ra là anh ta. Đã anh ta đặt điều về tôi, tôi báo cảnh sát có cái gì không đúng?” Sắc mặt Bách Hợp thoáng cái nghiêm túc, chỉ cửa ra vào tiễn khách: “Cảnh sát xử lý như thế nào tôi mặc kệ, nhưng về sau mời các người đừng tùy ý xông tới, lần này coi như tôi nể mặt hai bác Liễu nên bỏ qua, nếu như lần sau còn như vậy, tôi liền trực tiếp gọi bảo an, nếu như Liễu đại thiếu gia bị người đuổi ra ngoài, chắc hẳn nhất định sẽ có rất nhiều người cảm thấy tình cảnh này vô cùng đặc sắc.”
Sắc mặt Liễu Nhạn Nam tái nhợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nửa ngày, thấy trên mặt cô không có chút ý tứ nào mềm mại, mới có chút không dám tin nhìn Bách Hợp, biểu lộ hết sức khó coi kéo Đường Ân Hi đi, quát nhẹ một tiếng: “Đi! Giang Bách Hợp, em làm như vậy,sẽ mất đi hai nguời bạn đấy!” Quẳng xuống câu cảnh báo, Liễu Nhạn Nam cũng không quay đầu lại lôi kéo Đường Ân Hi còn có chút không cam lòng muốn lưu lại, rất nhanh đã đi ra.
Hai người này vừa ra khỏi, Bách Hợp trực tiếp bấm số phòng quan sát: “Vừa rồi Liễu Nhạn Nam và Đường Ân Hi cùng đến đã đi ra ngoài chụp ảnh lại cho tôi, đưa đến các tòa soạn báo hợp tác thuờng ngày của chúng ta đi.”
Giang Bách Hợp bị đám người này hại thân bại danh liệt, bị coi thành nguời âm hiểm độc ác, từ nhỏ cô cùng Liễu Nhạn Nam và Kỷ Vân Duệ lớn lên nhưng sau này họ vô cùng thất vọng về cô. Hiện tại Bách Hợp ngược lại muốn nhìn, nếu như Đường Ân Hi cũng gièm pha quấn thân, hai nguời bạn thân lúc nhỏ, một là nguời cô yêu, một là nguời yêu cô có thể còn như bình thường không chút do dự cho rằng Đường Ân Hi âm hiểm, cũng thất vọng về cô ta hay không.
Gọi trợ lý đến giáo huấn một trận, trợ lý Tiểu Vương tủi thân, vì trước kia nguyên chủ quá yêu Liễu Nhạn Nam, từng giao qua nếu như Liễu Nhạn Nam tìm đến mình thì không cần báo cáo, nhưng hiện tại tình cảnh không giống truớc, Bách Hợp giao cho trợ lý về sau gặp chuyện như vậy thì báo lại để mình xử lý. Chạng vạng tối lúc tan việc, Bách Hợp nhận được điện thoại từ nhà họ Kỷ, là Kỷ phu nhân tự mình gọi tới, bà mời Bách Hợp đến ăn bữa tối, trong lòng Bách Hợp biết, rất nhanh liền đáp ứng.
Nhà họ Kỷ có ba nguời, trừ đã rời nhà ra bên ngoài là Kỷ Vân Duệ, ngày thường cũng chỉ có Kỷ lão gia cùng với Kỷ phu nhân ở nhà, hôm nay khó có được ngoại trừ hai vợ chồng Kỹ lão, mà ngay cả Kỷ Vân Duệ cũng dẫn Đường Ân Hi trở về, Bách Hợp vừa xuống xe, vừa vặn gặp được Kỷ Vân Duệ đi xe thể thao cũng đứng bên ngoài cửa nhà họ Kỷ.
Thấy Bách Hợp đến, Đường Ân Hi cuống quít ra khỏi xe đi tới: ” Cô Giang, cô chờ một chút.”
Cô ta vừa nhìn thấy Bách Hợp liền tiến tới khiến cho Kỷ Vân Duệ đứng bất động bên cạnh thoáng đẩy một phát, trong miệng gắt giọng: “Anh tránh ra, đừng cản tôi. Cô Giang, chuyện của bạn tôi cô có thể hay không...”
Kỷ Vân Duệ đứng ở một bên, có chút chột dạ lại có chút áy náy nhìn chằm chằm Bách Hợp, hắn vừa mới bị Đường Ân Hi đẩy một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, lúc này thò tay gõ đầu Đường Ân Hi một cái:
“Bách Hợp vừa mới vào cửa, cô đừng có mà mở miệng nhắc đến việc của bạn cô có được không?”
“Rất đau!” Đường Ân Hi nhịn không được vuốt vuốt đầu, trợn mắt nhìn lại Kỷ Vân Duệ: “Anh có tin tôi cũng đánh anh hay không?”
Kỷ Vân Duệ từ đầu còn có chút lo lắng Bách Hợp đang ở đây thật không dám ẩu tả, nhưng thấy Đường Ân Hi phồng mặt lên như bánh bao, một bộ dáng không chịu thua, bộ dạng tinh linh cổ quái lại để cho hắn không nhịn được lại gõ đầu Đường Ân Hi thêm một phát, cái này kỳ thật hắn dùng không bao nhiêu khí lực, nhưng ở truớc mặt Bách Hợp bị Kỷ Vân Duệ gõ đầu, Đường Ân Hi cảm thấy có chút mất mặt, huống chi lúc này cô và Kỷ Vân Duệ sớm chiều ở chung, cũng biết trong lòng của anh thích ai, mặc dù Đường Ân Hi có chút tùy tiện, nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể cảm giác được Kỷ Vân Duệ đối với Bách Hợp không như truớc, cô cũng có tình cảm với Kỷ Vân Duệ, nếu như là bình thường hai người đùa giỡn liền thôi, cô còn có thể trở thành là niềm vui thú, lúc này đang truớc mặt Bách Hợp bị gõ, dù Kỷ Vân Duệ không dùng lực, nhưng Đường Ân Hi cảm thấy có chút oan ức, không nhịn được ôm cổ Kỷ Vân Duệ, dùng sức nhảy dựng lên đụng phải đầu hắn.
‘Cốp’ một tiếng giòn vang, Bách Hợp cũng cảm giác cái trán của mình nhảy lên, Đường Ân Hi đụng xong người rơi xuống đất, Kỷ Vân Duệ thò tay bụm lấy cái trán đau đến nói không ra lời.
Chính vào lúc này tiếng mở cửa vang lên, vừa vặn Kỷ phu nhân nhìn camera thấy được bên ngoài khách đến thăm, đúng lúc đi ra, cách cửa sắt thấy được một màn này, sắc mặt có chút khó coi.
Hành động bạo lực của Đường Ân Hi, lại để cho Bách Hợp vốn chuẩn bị muốn nói lời thoáng cái nuốt trở vào, trong lòng vui vẻ, một mặt ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tình huống như vậy. Một chiếc xe dừng lại cửa xe mở ra, một nguời đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy nghiêm khắc từ trên xe bước xuống, cau mày nhìn chằm chằm vào Đường Ân Hi.
“Vân Duệ, con, đầu con có đau hay không?” Trong nhà Kỷ phu nhân chuẩn bị tự mình ra đón con trai cho con trai một cách bất ngờ, kết quả không nghĩ tới chính mình chưa tạo ra bất ngờ, ngược lại bị người khác cho mình một bất ngờ, trong đời Kỷ phu nhân chỉ sinh ra Kỷ Vân Duệ đuợc coi như bảo bối, bình thường nhìn thấy cũng không nỡ đụng một đầu ngón tay, nhưng hôm nay lại chính mắt thấy con trai bị người đánh, bà vốn có thiện cảm với Đường Ân Hi, dù sao Đường Ân Hi so với các cô gái bình thuờng hay coi trọng lễ nghi thì đáng yêu dí dỏm, nhưng khi Kỷ phu nhân thấy Đường Ân Hi đụng đầu Kỷ Vân Duệ, lập tức chán ghét cô ta rồi đối với cô ấn tượng xấu rồi.
Beta: Sakura
Lý Minh Lỗi bị cảnh sát bắt đi hai ngày, Đường Ân Hi lòng đau như cắt, cô luôn luôn là nguời thiện lương, tính tình thẳng thắn, bản thân thành thành thật thật mà không muốn tin tưởng người khác có mưu đồ đen tối, cũng chính bởi vì như thế, từ nhỏ đến lớn cô đều bị Lý Minh Lỗi lừa gạt, hết lần này tới lần khác đều mắc lừa. Nhưng bởi vì tính cách cô tùy tiện, cùng với bộ dáng thần kinh đôi khi không bình thuờng, lại phối hợp với gương mặt xinh đẹp, cho dù là hành vi của cô khác người một tí, trong mắt người khác cũng chỉ là đáng yêu, ngoại trừ lúc bố mẹ mất, gần như cô không có gặp qua ngăn trở, bởi vậy tự nhiên tin tưởng người khác tốt tính, lúc này Lý Minh Lỗi vừa nói anh ta không có ăn tiền của phóng viên, Đường Ân Hi do dự một chút, rất nhanh đã tin tưởng:
“Nếu như chuyện này là hiểu lầm, em sẽ nói rõ ràng với cô Giang, hi vọng cô ấy không làm khó dễ anh.”
Đã có Đường Ân Hi hứa hẹn như vậy, một tảng đá lớn trong lòng Lý Minh Lỗi đuợc bỏ xuống.
Đường Ân Hi luôn luôn là người nói là làm, bởi vậy ra khỏi cửa cục cảnh sát liền trực tiếp gọi cho Kỷ Vân Duệ, định tìm hắn ta hỏi số điện thoại Bách Hợp đấy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Đường Ân Hi rồi lại không muốn nhắc tới Bách Hợp trước mặt Kỷ Vân Duệ, bởi vậy điện thoại bấm rồi cô rất nhanh liền tắt,ngược lại gọi cho Liễu Nhạn Nam.
Bách Hợp bận rộn từ sáng dến giờ, cơm trưa đặt trên bàn còn chưa kịp ăn, vừa thả bút ký tên trong tay ra, Liễu Nhạn Nam dẫn theo Đường Ân Hi một đường liền xông vào.
“Giang Bách Hợp, rốt cuộc em muốn náo tới khi nào?” Liễu Nhạn Nam biểu lộ vô cùng nghiêm khắc, hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục màu trắng, duới chân là đôi giầy cùng màu, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng nho nhã mê người, Đường Ân Hi bị anh ta một đường kéo vào. Lúc này còn thở phì phò, cô đi một đôi bốt cao gót, trên nguời mặc áo lông, đầu đội mũ kéo đến cực thấp, cơ hồ con mắt cũng che phủ. Dưới mặc váy dài, lúc khăn quàng cổ kéo xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Đường Ân Hi bị đông lạnh tới xanh mặt.
“Ai cho các người vào?” Bách Hợp truớc đó tâm tình không tệ, thoáng cái âm trầm xuống, trực tiếp lấy điện thoại nội bộ kết nối với trợ lý bên ngoài: “Có hẹn trước không?”
“Thực xin lỗi Giang tổng...” Trợ lý Tiểu Vương có chút xấu hổ trả lời, Bách Hợp không đợi anh ta nói xong. Trực tiếp liền cúp máy, chuẩn bị lát nữa sẽ tìm anh ta tính sổ.
“Hừ.” Liễu Nhạn Nam nghe nói như thế, không khỏi cười lạnh: “Giang Bách Hợp, lúc nào anh gặp em, còn cần hẹn trước rồi hả?” Hắn bình tĩnh nói xong, lời nói vừa nói ra khỏi miệng thì Bách Hợp chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Trong nội dung câu chuyện cũ kia luôn là Giang Bách Hợp chủ động gặp Liễu Nhạn Nam, mà Giang Bách Hợp muốn gặp anh ta còn cần hẹn trước, hôm nay cô chỉ làm chuyện Giang Bách Hợp nên làm mà thôi, Liễu Nhạn Nam đã cảm thấy khó chịu rồi.
“Trước kia không cần, về sau vô luận là ai đến, đều cần hẹn trước!” Bách Hợp thở dài. Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Đường Ân Hi cũng đã hướng Bách Hợp cúi đầu khom người xuống chín mươi độ: “Cô Giang, nếu như có chỗ nào tôi đắc tội cô thì tôi nguyện ý chuộc tội, nhưng xin cô đừng liên luỵ bạn của tôi, anh ta là người vô tội.”
Đuờng Ân Hi quật cường, cánh môi xinh xắn nhếch lên, hai mắt sáng ngời trong ánh mắt lộ ra ý chí quật cuờng, cái loại hào quang này trong mắt Liễu Nhạn Nam. So với những nguời con gái hắn từng trải qua cũng không kém chút nào, thậm chí so với họ thì cô ấy còn nhiều thêm một loại hấp dẫn. Trong mắt của hắn không chút nào che dấu lộ ra ánh mắt tán thưởng dịu dàng. Vô ý thức nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé đang nắm trong tay, mặt Đường Ân Hi có chút đỏ lên muốn rút tay về thì Liễu Nhạn Nam càng cầm chặt hơn.
Bách Hợp trước thò tay lấy con chuột, mở Laptop của mình lên, nhìn tới Liễu Nhạn Nam cùng với Đường Ân Hi lúc này mới gõ bàn:
“Còn có việc sao? Nếu như hai nguời tới là để biểu diễn, tôi đã thấy được.”
Đường Ân Hi mới hồi tỉnh táo lại rồi trừng Liễu Nhạn Nam, với bộ dáng hiện nay của cô không tạo chút lực sát thương, ngược lại là lại để cho Liễu Nhạn Nam nhẹ giọng nở nụ cười, cười không ngừng được. hai gò má Đường Ân Hi đỏ bừng cúi đầu xuống, thật lâu sau lại ngẩng đầu lên: “Cô Giang, tôi hi vọng cô buông tha bạn của tôi.”
“Anh ấy là người vô tội, nếu như anh ấy có cái gì đắc tội với cô Giang, kính xin cô đại nhân đại lượng, Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, buông tha anh ấy.”
Bách Hợp biết rõ cô ta chỉ là cái gì, lại cố ý giả bộ làm không có nghe rõ lời Đường Ân Hi nói…, nhíu mày: “Ai đắc tội tôi rồi hả?”
“Tiểu Lỗi, Lý Minh Lỗi.” Đường Ân Hi nghe được Bách Hợp nói như vậy, không khỏi có chút sốt ruột: “Lúc trước anh ấy cùng phóng viên nói vài câu không tốt về cô Giang, cô Giang báo cảnh sát để cho người bắt anh ấy, chẳng lẽ cô Giang đã quên?”
“Ah, thì ra là anh ta. Đã anh ta đặt điều về tôi, tôi báo cảnh sát có cái gì không đúng?” Sắc mặt Bách Hợp thoáng cái nghiêm túc, chỉ cửa ra vào tiễn khách: “Cảnh sát xử lý như thế nào tôi mặc kệ, nhưng về sau mời các người đừng tùy ý xông tới, lần này coi như tôi nể mặt hai bác Liễu nên bỏ qua, nếu như lần sau còn như vậy, tôi liền trực tiếp gọi bảo an, nếu như Liễu đại thiếu gia bị người đuổi ra ngoài, chắc hẳn nhất định sẽ có rất nhiều người cảm thấy tình cảnh này vô cùng đặc sắc.”
Sắc mặt Liễu Nhạn Nam tái nhợt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nửa ngày, thấy trên mặt cô không có chút ý tứ nào mềm mại, mới có chút không dám tin nhìn Bách Hợp, biểu lộ hết sức khó coi kéo Đường Ân Hi đi, quát nhẹ một tiếng: “Đi! Giang Bách Hợp, em làm như vậy,sẽ mất đi hai nguời bạn đấy!” Quẳng xuống câu cảnh báo, Liễu Nhạn Nam cũng không quay đầu lại lôi kéo Đường Ân Hi còn có chút không cam lòng muốn lưu lại, rất nhanh đã đi ra.
Hai người này vừa ra khỏi, Bách Hợp trực tiếp bấm số phòng quan sát: “Vừa rồi Liễu Nhạn Nam và Đường Ân Hi cùng đến đã đi ra ngoài chụp ảnh lại cho tôi, đưa đến các tòa soạn báo hợp tác thuờng ngày của chúng ta đi.”
Giang Bách Hợp bị đám người này hại thân bại danh liệt, bị coi thành nguời âm hiểm độc ác, từ nhỏ cô cùng Liễu Nhạn Nam và Kỷ Vân Duệ lớn lên nhưng sau này họ vô cùng thất vọng về cô. Hiện tại Bách Hợp ngược lại muốn nhìn, nếu như Đường Ân Hi cũng gièm pha quấn thân, hai nguời bạn thân lúc nhỏ, một là nguời cô yêu, một là nguời yêu cô có thể còn như bình thường không chút do dự cho rằng Đường Ân Hi âm hiểm, cũng thất vọng về cô ta hay không.
Gọi trợ lý đến giáo huấn một trận, trợ lý Tiểu Vương tủi thân, vì trước kia nguyên chủ quá yêu Liễu Nhạn Nam, từng giao qua nếu như Liễu Nhạn Nam tìm đến mình thì không cần báo cáo, nhưng hiện tại tình cảnh không giống truớc, Bách Hợp giao cho trợ lý về sau gặp chuyện như vậy thì báo lại để mình xử lý. Chạng vạng tối lúc tan việc, Bách Hợp nhận được điện thoại từ nhà họ Kỷ, là Kỷ phu nhân tự mình gọi tới, bà mời Bách Hợp đến ăn bữa tối, trong lòng Bách Hợp biết, rất nhanh liền đáp ứng.
Nhà họ Kỷ có ba nguời, trừ đã rời nhà ra bên ngoài là Kỷ Vân Duệ, ngày thường cũng chỉ có Kỷ lão gia cùng với Kỷ phu nhân ở nhà, hôm nay khó có được ngoại trừ hai vợ chồng Kỹ lão, mà ngay cả Kỷ Vân Duệ cũng dẫn Đường Ân Hi trở về, Bách Hợp vừa xuống xe, vừa vặn gặp được Kỷ Vân Duệ đi xe thể thao cũng đứng bên ngoài cửa nhà họ Kỷ.
Thấy Bách Hợp đến, Đường Ân Hi cuống quít ra khỏi xe đi tới: ” Cô Giang, cô chờ một chút.”
Cô ta vừa nhìn thấy Bách Hợp liền tiến tới khiến cho Kỷ Vân Duệ đứng bất động bên cạnh thoáng đẩy một phát, trong miệng gắt giọng: “Anh tránh ra, đừng cản tôi. Cô Giang, chuyện của bạn tôi cô có thể hay không...”
Kỷ Vân Duệ đứng ở một bên, có chút chột dạ lại có chút áy náy nhìn chằm chằm Bách Hợp, hắn vừa mới bị Đường Ân Hi đẩy một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, lúc này thò tay gõ đầu Đường Ân Hi một cái:
“Bách Hợp vừa mới vào cửa, cô đừng có mà mở miệng nhắc đến việc của bạn cô có được không?”
“Rất đau!” Đường Ân Hi nhịn không được vuốt vuốt đầu, trợn mắt nhìn lại Kỷ Vân Duệ: “Anh có tin tôi cũng đánh anh hay không?”
Kỷ Vân Duệ từ đầu còn có chút lo lắng Bách Hợp đang ở đây thật không dám ẩu tả, nhưng thấy Đường Ân Hi phồng mặt lên như bánh bao, một bộ dáng không chịu thua, bộ dạng tinh linh cổ quái lại để cho hắn không nhịn được lại gõ đầu Đường Ân Hi thêm một phát, cái này kỳ thật hắn dùng không bao nhiêu khí lực, nhưng ở truớc mặt Bách Hợp bị Kỷ Vân Duệ gõ đầu, Đường Ân Hi cảm thấy có chút mất mặt, huống chi lúc này cô và Kỷ Vân Duệ sớm chiều ở chung, cũng biết trong lòng của anh thích ai, mặc dù Đường Ân Hi có chút tùy tiện, nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể cảm giác được Kỷ Vân Duệ đối với Bách Hợp không như truớc, cô cũng có tình cảm với Kỷ Vân Duệ, nếu như là bình thường hai người đùa giỡn liền thôi, cô còn có thể trở thành là niềm vui thú, lúc này đang truớc mặt Bách Hợp bị gõ, dù Kỷ Vân Duệ không dùng lực, nhưng Đường Ân Hi cảm thấy có chút oan ức, không nhịn được ôm cổ Kỷ Vân Duệ, dùng sức nhảy dựng lên đụng phải đầu hắn.
‘Cốp’ một tiếng giòn vang, Bách Hợp cũng cảm giác cái trán của mình nhảy lên, Đường Ân Hi đụng xong người rơi xuống đất, Kỷ Vân Duệ thò tay bụm lấy cái trán đau đến nói không ra lời.
Chính vào lúc này tiếng mở cửa vang lên, vừa vặn Kỷ phu nhân nhìn camera thấy được bên ngoài khách đến thăm, đúng lúc đi ra, cách cửa sắt thấy được một màn này, sắc mặt có chút khó coi.
Hành động bạo lực của Đường Ân Hi, lại để cho Bách Hợp vốn chuẩn bị muốn nói lời thoáng cái nuốt trở vào, trong lòng vui vẻ, một mặt ra vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tình huống như vậy. Một chiếc xe dừng lại cửa xe mở ra, một nguời đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy nghiêm khắc từ trên xe bước xuống, cau mày nhìn chằm chằm vào Đường Ân Hi.
“Vân Duệ, con, đầu con có đau hay không?” Trong nhà Kỷ phu nhân chuẩn bị tự mình ra đón con trai cho con trai một cách bất ngờ, kết quả không nghĩ tới chính mình chưa tạo ra bất ngờ, ngược lại bị người khác cho mình một bất ngờ, trong đời Kỷ phu nhân chỉ sinh ra Kỷ Vân Duệ đuợc coi như bảo bối, bình thường nhìn thấy cũng không nỡ đụng một đầu ngón tay, nhưng hôm nay lại chính mắt thấy con trai bị người đánh, bà vốn có thiện cảm với Đường Ân Hi, dù sao Đường Ân Hi so với các cô gái bình thuờng hay coi trọng lễ nghi thì đáng yêu dí dỏm, nhưng khi Kỷ phu nhân thấy Đường Ân Hi đụng đầu Kỷ Vân Duệ, lập tức chán ghét cô ta rồi đối với cô ấn tượng xấu rồi.