“Không có gì, sư muội, muội đến từ đâu liền trở về nơi đó đi!” Đệ tử kia vừa nghe được Bách Hợp chỉ có hai bàn tay trắng, sắc mặt liền âm trầm, nếu không phải cỗ thân thể này của Hạ Bách Hợp có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, thì chỉ sợ đệ tử kia đã trở mặt từ lúc nhìn thấy một bộ vải thô áo gai của Bách Hợp rồi.
“Không biết nhiệm vụ của sư môn này có thể nhận ở đâu?” Trên người Bách Hợp không có linh thạch, hơn nữa một vài đan dược quý chỉ dựa vào linh thạch là không lấy được, vì vậy Bách Hợp chỉ phải dùng điểm cống hiến cho sư môn để đổi, đệ tử kia tiện tay chỉ: “Xuống núi rẽ trái, sẽ thấy một quảng trường, ở đó có truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống đến chỗ nhận nhiệm vụ.”
Nói xong lời này, đệ tử kia cũng không để ý tới Bách Hợp nữa, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Chuyện tới nước này, ngoại trừ đổi điểm cống hiến cho sư môn ra, Bách Hợp cũng không có biện pháp khác, chỉ phải xoay người xuống núi, sau khi tìm được truyền tống trận quả nhiên đi tới chỗ nhận nhiệm vụ.
Ngoại trừ phải săn giết một vài tên ma tu có hung danh vang dội được xếp đầu tiên ra, thì xếp thứ hai trong bảng có phần thưởng cao cũng chỉ có săn giết yêu thú hung mãnh thôi, các nhiệm vụ còn lại như thu thập dược liệu, đều chỉ có thể đạt được một chút phần thưởng. Lúc Bách Hợp nhìn bảng phần thưởng, thì liền trực tiếp dừng mắt ngay trên chỗ săn giết yêu thú hung mãnh. Nàng có mấy phân lượng chính mình vô cùng rõ ràng, tuy có được tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng kỳ thật nàng cũng không có kinh nghiệm thực chiến chân chính gì, trên người cũng không có bùa hay bảo vật phòng thân có thể ngăn địch, cho nên nàng cũng không định mạo hiểm đi giết mấy tu sĩ có khả năng mang dị bảo trên người này, dù phần thưởng có cao, nhưng cũng đồng nghĩa với độ nguy hiểm cao.
Mà yêu thú là thỏa đáng nhất, quan trọng nhất là, nội đan của yêu thú còn có thể đổi lấy điểm cống hiến một lần nữa, nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi tìm một đệ tử lấy một danh sách, Bách Hợp dán ngọc bội lên trán, rồi liền xoay người bước ra khỏi cửa nhiệm vụ này. Yêu thú thì khắp nơi đều có, chỉ là trên người Bách Hợp không có linh thạch để có thể tìm đến Tàng Bảo các để mua bản đồ yêu thú, nàng nhớ loáng thoáng trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi tới Trúc Cơ kỳ, nguyên chủ từng ra ngoài trải nghiệm với mấy người trong sư môn, khi đến một nơi tên là Vân Mộng trạch từng ngẫu nhiên gặp phải yêu thú lục cấp. Loại yêu thú này với mỗi con trưởng thành đều tương đương với tu vi Kim Đan kỳ, huống chi loại yêu thú tên là Hoàng Điệt này còn là động vật sống theo bầy. Vì vậy chuyến đi này để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nguyên chủ, hầu như tất cả mọi người đi cùng nàng ấy đều chết ở đây, chỉ có một mình Hạ Bách Hợp là vì trước kia từng được sư tôn ban thưởng cho một lá bùa độn thổ vô cùng trân quý, nên chính mình mới chạy thoát được.
Nhưng cũng vì như thế, mà thanh danh của nàng ấy ở trong môn phái vốn đã thối, lúc này bởi vì đấu pháp với Hạ Thiên Băng mà lại càng thối hơn rất nhiều, mỗi người đều cho rằng nàng ấy vứt bỏ đồng bạn, căn bản không có ai nghe nàng ấy giải thích, hơn nữa Hạ Bách Hợp lại luôn luôn cao ngạo đã quen, cũng không muốn giải thích với những người này, cuối cùng thanh danh trong Vô Cực tông càng ngày càng thối, nhân duyên cũng vô cùng ít ỏi, càng về sau thì mỗi người ở trước mặt nàng ấy đều có thể mỉa mai nàng ấy vài câu, nhưng căn bản không có ai đứng về phía nàng ấy. Sau khi nàng ấy đạt đến Kim Đan kỳ liền lựa chọn ra ngoài trải nghiệm, bởi vì sắc đẹp và thiên phú bị quỷ tu bắt đi làm đỉnh lô, lại bởi vì nhân duyên quá kém, nên cuối cùng dù nàng ấy có từng cầu cứu sư môn, nhưng căn bản không có ai chịu giúp nàng ấy.
Mà quan trọng nhất là, người trong Vô Cực tông đều cho rằng việc này thật sự quá nhục nhã, về sau lại càng căn bản không thừa nhận thân phận đệ tử Vô Cực tông của nàng ấy, chính Hạ Bách Hợp lại không có chỗ dựa mạnh mẽ gì, nên cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục tự nổ như vậy.
Chính bởi vì chuyện Vân Mộng Trạch lúc trước không chỉ khiến cho Hạ Bách Hợp khắc sâu nơi này, mà sau đó mỗi lần nàng ấy nhớ lại nơi này, đều mang theo hận và sợ.
Vào lúc này, địa phương mà nguyên chủ tránh chỉ sợ không kịp đúng là nơi Bách Hợp muốn đi. Tuy nói một đám Hoàng điệt thú tập trung lại một chỗ, nhưng loại yêu thú lục cấp này có một nhược điểm trí mệnh, chính là đều không có cách nào kháng cự lại máu, nhất là máu của tu sĩ có thể làm cho chúng nó tấn cấp, cho nên đám yêu thú này thích nhất. Sau khi Bách Hợp suy nghĩ rõ ràng, vừa ra khỏi cửa lớn Vô Cực tông liền trực tiếp đi đến Vân Mộng trạch. Đi suốt gần một tháng, nàng mới đến được Vân Mộng trạch.
Chỗ này quanh năm tràn ngập một mùi tanh hôi, Bách Hợp suy đoán phương hướng chỗ ở của Hoàng điệt thú, ở xa xa liền đề khí bay lên, nàng lấy máu của Yêu cầm mà trên đường đi mình đã nhìn thấy và lấy một ít cất kỹ chuẩn bị sẵn ra, lấy chỗ ở của Hoàng điệt thú làm trung tâm, lần lượt rắc khắp bốn phương tám hướng, chính nàng thì lại trốn vào một chỗ. Chưa đến nửa ngày, quả nhiên liền có vài con Hoàng điệt thú bò tới, đều có tu vị Kim Đan sơ kỳ, nhưng lúc này Bách Hợp đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, đối phó mấy con yêu thú này, mặc dù có chút cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra được toàn bộ nội đan yêu thú.
Những con Hoàng điệt thú này thích hút máu của yêu loại cùng với tu tiên giả, nhưng kỳ thật bản thân con yêu thú cũng là một nguyên liệu đan dược tốt, mỗi lần Bách Hợp giết một con, liền bỏ thi thể vào trong túi càn khôn mà người phát nhiệm vụ trong Vô Cực tông giao cho nàng, thứ này trông thì to cỡ lòng bàn tay, nhưng kỳ thật bên trong có huyền cơ, bỏ bốn con Hoàng điệt thú vào, trên túi này liền hiện lên chữ bốn, chớp mắt hào quang lại biến mất.
Thu nội đan vào, Bách Hợp lại bắt đầu ôm cây đợi thỏ. Dùng phương pháp như vậy, gần tám năm, tu vi của Bách Hợp không chỉ tăng lên một mảng lớn, mà càng quan trọng hơn là nàng đã giết hết gần một nửa Hoàng điệt thú ở Vân Mộng trạch này, yêu đan lục phẩm trong tay nàng là khoảng trăm viên, mà yêu đan thất phẩm thì có hai viên. Bách Hợp cũng không định ở lại đây tiếp nữa, bởi vậy lại giết hơn một tháng, liền trực tiếp cầm những chiến lợi phẩm này trở về Vô Cực tông.
Tám năm sau, những người biết Bách Hợp tiếp nhiệm vụ Hoàng điệt thú lúc trước vốn cho rằng Bách Hợp có khả năng đã bị chết dưới tay những con Hoàng điệt thú này rồi, thì lại thấy nàng nàng trở về, cũng ném ra một cái túi càn khôn, đệ tử kia liền lập tức sợ ngây người.
“Thỉnh sư thúc chờ một chút, đệ tử sẽ đi gọi trưởng lão chấp sự đến.” Bởi vì số lượng thi thể Hoàng điệt thú trong đó quá khổng lồ, nhiệm vụ như vậy, đệ tử này đã không có tư cách phụ trách nữa. Bách Hợp nhẹ gật đầu, chờ đệ tử này dẫn người quay lại, nhìn thấy con số 230 nằm trên túi càn khôn, chấp sự liền giao một khối ngọc bài có thể chứng minh thân phận của Bách Hợp cho nàng, lại ghi 23 vạn điểm cống hiến lên ngọc bài của nàng, lúc này mới nói: “Sư muội có nội đan của Hoàng điệt thú không? Gần đây Hạ sư muội của Luyện Khí Phong đang tuyên bố nhiệm vụ muốn thu thập nội đan của Hoàng điệt thú, phần thưởng rất lớn.”
Vốn Bách Hợp đang định lấy nội đan của Hoàng điệt thú ra để đổi thành điểm cống hiến, nhưng nghe đến mấy chữ Hạ sư muội của Luyện Khí Phong, sắc mặt liền âm trầm.
Vị trưởng lão chấp sự này đã có được tu vị Kim Đan trung kỳ, nếu hắn ta đã gọi Hạ Thiên Băng là sư muội mà không phải sư điệt, thì liền chứng minh có lẽ Hạ Thiên Băng đã tiến vào Kim Đan kỳ rồi. Sợ là dù không có đạt tới tu vị Kim Đan trung kỳ, thì có lẽ cũng không kém đến đâu.
“Vị Hạ… Hạ sư muội này đã đạt tới tu vi Kim Đan trung kỳ?”
Trưởng lão chấp sự kia mỉm cười gật đầu, hôm nay có thể thu được nhiều Hoàng điệt thú như vậy, khiến cho tâm tình của hắn ta vô cùng vui sướng: “Nửa năm trước Hạ sư muội đã đột phá Kim Đan kỳ, trở thành Phong trưởng lão trong Luyện Khí Phong rồi, không lâu sau có thể sẽ kết thành đại lễ song tu với Diệp sư huynh trong môn phái, nếu sư muội quan tâm, cũng có thể đến tham gia một chuyến.”
Hạ Thiên Băng muốn kết thành bạn lữ song tu với Diệp Vị Ương cũng không kỳ lạ, dù sao trong nội dung vở kịch, hai người này vốn chính là kết thành bạn lữ song tu, Bách Hợp đã biết trước chuyện này, nhưng không biết có phải nguyên chủ không cam lòng hay không, mà trong lòng nàng vẫn dâng lên một cơn đau nhức kịch liệt, hít sâu mấy cái liên tiếp đều không thể ép xuống, trong vở kịch, lúc Hạ Thiên Băng thành Kim Đan, đúng là sau khi Diệp Vị Ương tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, vốn chuyện hai người này kết thành bạn lữ song tu đã kích thích Hạ Bách Hợp không nhẹ, không nghĩ tới bây giờ Hạ Bách Hợp nghe đến chuyện này vẫn còn có cảm xúc như vậy.
“Trong tay sư muội có nội đan của Hoàng điệt thú không? Không biết sư muội thuộc về Phong nào?” Vị trưởng lão chấp sự này hỏi liên tiếp mấy câu. Bách Hợp chỉ nói không có nội đan, sau đó thẫn thờ xoay người rời đi.
Thật lâu sau cảm giác khó chịu trong lòng mới bị nàng đè xuống, Bách Hợp lại lên Đan Phong đổi lấy một đống lớn dược liệu trân quý có thể dùng cho Kim Đan hậu kỳ, vốn là 23 vạn điểm cống hiến, chớp mắt đã bị cắt mất hơn 20 vạn, chỉ còn hơn 2 vạn thôi.
Bách Hợp không biết luyện đan, nên liền giao những dược liệu này cho người của phòng luyện đan, sau khi trả một khoản phí, gần hai tháng sau mới nhận được đan dược.
Mấy năm sau, khi trở lại Vô Ngã Phong, lão giả vẫn chưa về, có lẽ là còn chưa tìm được nguyên liệu vừa ý, Bách Hợp cũng không để ý, nàng tùy ý tìm một chỗ đào động phủ, vừa uống đan dược vừa thúc giục pháp lực của mình. Bởi vì trước kia Bách Hợp chưa từng uống đan dược, nên sau khi ăn vào hiệu quả cũng tốt. Bách Hợp bế quan hai năm, đan dược trong tay đã uống hết, không biết có phải bởi vì nàng từng tu luyện đến Kim Đan hay không, mà tuy nói suýt nữa xảy ra đường rẽ trong tâm cảnh, trải nghiệm và rèn luyện, không thể đánh thắng ảo ảnh tâm ma trong lòng mình, nhưng cuối cùng nàng vẫn khắc phục được điểm này, tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ.
Lúc Nguyên Anh ngưng kết thành công, Lôi kiếp trên chín tầng trời liền giáng xuống, tu tiên vốn chính là con đường nghịch thiên, nhất là sau khi đến Nguyên Anh kỳ, bình thường đều là Thiên đạo không cho phép, sau Nguyên Anh kỳ, cứ mỗi một cấp độ tiến giai sẽ có Thiên Lôi thử thách, một khi chống đỡ qua được, tất nhiên thân thể rắn chắc, đạt được lợi ích lớn lao, nhưng nếu pháp lực kém một chút, dưới từng đợt Thiên Lôi kiếp, cho dù sau khi tiến vào Nguyên Anh tuổi thọ tăng lên, thì cũng không có khả năng sống qua ngàn năm.
Bầu trời âm u, Thiên Lôi giáng xuống vô cùng hung mãnh, không biết có phải lão giả đã an bài trước hay không, mà vào giờ khác này đại trận trong Vô Ngã Phong từ từ rút đi để lộ ra cảnh sắc Vô Cực tông bị ngăn cách với bên ngoài, theo trong trí nhớ của Hạ Bách Hợp trong nội dung vở kịch, Bách Hợp biết được Thiên Lôi gột rửa là chuyện tốt, bởi vậy cho dù có chút lo lắng, nhưng cũng không phải cực kỳ sợ hãi.
Sét giống như đã tìm được mục tiêu, từng tia sét to bằng chén cơm giáng xuống, bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người trong Vô Cực tông bay tới, đi đầu chính là Huyền Âm Tử, khi thấy rõ người đang độ kiếp là ai, trong lòng Huyền Âm Tử liền khiếp sợ, lại có một loại tư vị không nói nên lời.
Đệ tử có thiên tư trác tuyệt của lão ta hôm nay vẫn còn là Kim Đan trung kỳ, nhưng thiếu nữ song linh căn mọi thứ đều kém Diệp Vị Ương lúc trước, lại sau khi suýt nữa bị phế, còn có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ trước Diệp Vị Ương một bước.
“Mọi người lui lại một chút, tránh cho bị Thiên Lôi ngộ thương…” Câu nói của Huyền Âm Tử còn chưa dứt, thì khi Hạ Thiên Băng đang đứng trong đám người nhìn thấy Bách Hợp độ kiếp, hung quang trong mắt liền chợt lóe, ống tay áo chớp lên, một cái lỗ đen kịt nhắm thẳng vào Bách Hợp.
“Không biết nhiệm vụ của sư môn này có thể nhận ở đâu?” Trên người Bách Hợp không có linh thạch, hơn nữa một vài đan dược quý chỉ dựa vào linh thạch là không lấy được, vì vậy Bách Hợp chỉ phải dùng điểm cống hiến cho sư môn để đổi, đệ tử kia tiện tay chỉ: “Xuống núi rẽ trái, sẽ thấy một quảng trường, ở đó có truyền tống trận, có thể trực tiếp truyền tống đến chỗ nhận nhiệm vụ.”
Nói xong lời này, đệ tử kia cũng không để ý tới Bách Hợp nữa, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Chuyện tới nước này, ngoại trừ đổi điểm cống hiến cho sư môn ra, Bách Hợp cũng không có biện pháp khác, chỉ phải xoay người xuống núi, sau khi tìm được truyền tống trận quả nhiên đi tới chỗ nhận nhiệm vụ.
Ngoại trừ phải săn giết một vài tên ma tu có hung danh vang dội được xếp đầu tiên ra, thì xếp thứ hai trong bảng có phần thưởng cao cũng chỉ có săn giết yêu thú hung mãnh thôi, các nhiệm vụ còn lại như thu thập dược liệu, đều chỉ có thể đạt được một chút phần thưởng. Lúc Bách Hợp nhìn bảng phần thưởng, thì liền trực tiếp dừng mắt ngay trên chỗ săn giết yêu thú hung mãnh. Nàng có mấy phân lượng chính mình vô cùng rõ ràng, tuy có được tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng kỳ thật nàng cũng không có kinh nghiệm thực chiến chân chính gì, trên người cũng không có bùa hay bảo vật phòng thân có thể ngăn địch, cho nên nàng cũng không định mạo hiểm đi giết mấy tu sĩ có khả năng mang dị bảo trên người này, dù phần thưởng có cao, nhưng cũng đồng nghĩa với độ nguy hiểm cao.
Mà yêu thú là thỏa đáng nhất, quan trọng nhất là, nội đan của yêu thú còn có thể đổi lấy điểm cống hiến một lần nữa, nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi tìm một đệ tử lấy một danh sách, Bách Hợp dán ngọc bội lên trán, rồi liền xoay người bước ra khỏi cửa nhiệm vụ này. Yêu thú thì khắp nơi đều có, chỉ là trên người Bách Hợp không có linh thạch để có thể tìm đến Tàng Bảo các để mua bản đồ yêu thú, nàng nhớ loáng thoáng trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi tới Trúc Cơ kỳ, nguyên chủ từng ra ngoài trải nghiệm với mấy người trong sư môn, khi đến một nơi tên là Vân Mộng trạch từng ngẫu nhiên gặp phải yêu thú lục cấp. Loại yêu thú này với mỗi con trưởng thành đều tương đương với tu vi Kim Đan kỳ, huống chi loại yêu thú tên là Hoàng Điệt này còn là động vật sống theo bầy. Vì vậy chuyến đi này để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nguyên chủ, hầu như tất cả mọi người đi cùng nàng ấy đều chết ở đây, chỉ có một mình Hạ Bách Hợp là vì trước kia từng được sư tôn ban thưởng cho một lá bùa độn thổ vô cùng trân quý, nên chính mình mới chạy thoát được.
Nhưng cũng vì như thế, mà thanh danh của nàng ấy ở trong môn phái vốn đã thối, lúc này bởi vì đấu pháp với Hạ Thiên Băng mà lại càng thối hơn rất nhiều, mỗi người đều cho rằng nàng ấy vứt bỏ đồng bạn, căn bản không có ai nghe nàng ấy giải thích, hơn nữa Hạ Bách Hợp lại luôn luôn cao ngạo đã quen, cũng không muốn giải thích với những người này, cuối cùng thanh danh trong Vô Cực tông càng ngày càng thối, nhân duyên cũng vô cùng ít ỏi, càng về sau thì mỗi người ở trước mặt nàng ấy đều có thể mỉa mai nàng ấy vài câu, nhưng căn bản không có ai đứng về phía nàng ấy. Sau khi nàng ấy đạt đến Kim Đan kỳ liền lựa chọn ra ngoài trải nghiệm, bởi vì sắc đẹp và thiên phú bị quỷ tu bắt đi làm đỉnh lô, lại bởi vì nhân duyên quá kém, nên cuối cùng dù nàng ấy có từng cầu cứu sư môn, nhưng căn bản không có ai chịu giúp nàng ấy.
Mà quan trọng nhất là, người trong Vô Cực tông đều cho rằng việc này thật sự quá nhục nhã, về sau lại càng căn bản không thừa nhận thân phận đệ tử Vô Cực tông của nàng ấy, chính Hạ Bách Hợp lại không có chỗ dựa mạnh mẽ gì, nên cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục tự nổ như vậy.
Chính bởi vì chuyện Vân Mộng Trạch lúc trước không chỉ khiến cho Hạ Bách Hợp khắc sâu nơi này, mà sau đó mỗi lần nàng ấy nhớ lại nơi này, đều mang theo hận và sợ.
Vào lúc này, địa phương mà nguyên chủ tránh chỉ sợ không kịp đúng là nơi Bách Hợp muốn đi. Tuy nói một đám Hoàng điệt thú tập trung lại một chỗ, nhưng loại yêu thú lục cấp này có một nhược điểm trí mệnh, chính là đều không có cách nào kháng cự lại máu, nhất là máu của tu sĩ có thể làm cho chúng nó tấn cấp, cho nên đám yêu thú này thích nhất. Sau khi Bách Hợp suy nghĩ rõ ràng, vừa ra khỏi cửa lớn Vô Cực tông liền trực tiếp đi đến Vân Mộng trạch. Đi suốt gần một tháng, nàng mới đến được Vân Mộng trạch.
Chỗ này quanh năm tràn ngập một mùi tanh hôi, Bách Hợp suy đoán phương hướng chỗ ở của Hoàng điệt thú, ở xa xa liền đề khí bay lên, nàng lấy máu của Yêu cầm mà trên đường đi mình đã nhìn thấy và lấy một ít cất kỹ chuẩn bị sẵn ra, lấy chỗ ở của Hoàng điệt thú làm trung tâm, lần lượt rắc khắp bốn phương tám hướng, chính nàng thì lại trốn vào một chỗ. Chưa đến nửa ngày, quả nhiên liền có vài con Hoàng điệt thú bò tới, đều có tu vị Kim Đan sơ kỳ, nhưng lúc này Bách Hợp đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, đối phó mấy con yêu thú này, mặc dù có chút cố hết sức, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra được toàn bộ nội đan yêu thú.
Những con Hoàng điệt thú này thích hút máu của yêu loại cùng với tu tiên giả, nhưng kỳ thật bản thân con yêu thú cũng là một nguyên liệu đan dược tốt, mỗi lần Bách Hợp giết một con, liền bỏ thi thể vào trong túi càn khôn mà người phát nhiệm vụ trong Vô Cực tông giao cho nàng, thứ này trông thì to cỡ lòng bàn tay, nhưng kỳ thật bên trong có huyền cơ, bỏ bốn con Hoàng điệt thú vào, trên túi này liền hiện lên chữ bốn, chớp mắt hào quang lại biến mất.
Thu nội đan vào, Bách Hợp lại bắt đầu ôm cây đợi thỏ. Dùng phương pháp như vậy, gần tám năm, tu vi của Bách Hợp không chỉ tăng lên một mảng lớn, mà càng quan trọng hơn là nàng đã giết hết gần một nửa Hoàng điệt thú ở Vân Mộng trạch này, yêu đan lục phẩm trong tay nàng là khoảng trăm viên, mà yêu đan thất phẩm thì có hai viên. Bách Hợp cũng không định ở lại đây tiếp nữa, bởi vậy lại giết hơn một tháng, liền trực tiếp cầm những chiến lợi phẩm này trở về Vô Cực tông.
Tám năm sau, những người biết Bách Hợp tiếp nhiệm vụ Hoàng điệt thú lúc trước vốn cho rằng Bách Hợp có khả năng đã bị chết dưới tay những con Hoàng điệt thú này rồi, thì lại thấy nàng nàng trở về, cũng ném ra một cái túi càn khôn, đệ tử kia liền lập tức sợ ngây người.
“Thỉnh sư thúc chờ một chút, đệ tử sẽ đi gọi trưởng lão chấp sự đến.” Bởi vì số lượng thi thể Hoàng điệt thú trong đó quá khổng lồ, nhiệm vụ như vậy, đệ tử này đã không có tư cách phụ trách nữa. Bách Hợp nhẹ gật đầu, chờ đệ tử này dẫn người quay lại, nhìn thấy con số 230 nằm trên túi càn khôn, chấp sự liền giao một khối ngọc bài có thể chứng minh thân phận của Bách Hợp cho nàng, lại ghi 23 vạn điểm cống hiến lên ngọc bài của nàng, lúc này mới nói: “Sư muội có nội đan của Hoàng điệt thú không? Gần đây Hạ sư muội của Luyện Khí Phong đang tuyên bố nhiệm vụ muốn thu thập nội đan của Hoàng điệt thú, phần thưởng rất lớn.”
Vốn Bách Hợp đang định lấy nội đan của Hoàng điệt thú ra để đổi thành điểm cống hiến, nhưng nghe đến mấy chữ Hạ sư muội của Luyện Khí Phong, sắc mặt liền âm trầm.
Vị trưởng lão chấp sự này đã có được tu vị Kim Đan trung kỳ, nếu hắn ta đã gọi Hạ Thiên Băng là sư muội mà không phải sư điệt, thì liền chứng minh có lẽ Hạ Thiên Băng đã tiến vào Kim Đan kỳ rồi. Sợ là dù không có đạt tới tu vị Kim Đan trung kỳ, thì có lẽ cũng không kém đến đâu.
“Vị Hạ… Hạ sư muội này đã đạt tới tu vi Kim Đan trung kỳ?”
Trưởng lão chấp sự kia mỉm cười gật đầu, hôm nay có thể thu được nhiều Hoàng điệt thú như vậy, khiến cho tâm tình của hắn ta vô cùng vui sướng: “Nửa năm trước Hạ sư muội đã đột phá Kim Đan kỳ, trở thành Phong trưởng lão trong Luyện Khí Phong rồi, không lâu sau có thể sẽ kết thành đại lễ song tu với Diệp sư huynh trong môn phái, nếu sư muội quan tâm, cũng có thể đến tham gia một chuyến.”
Hạ Thiên Băng muốn kết thành bạn lữ song tu với Diệp Vị Ương cũng không kỳ lạ, dù sao trong nội dung vở kịch, hai người này vốn chính là kết thành bạn lữ song tu, Bách Hợp đã biết trước chuyện này, nhưng không biết có phải nguyên chủ không cam lòng hay không, mà trong lòng nàng vẫn dâng lên một cơn đau nhức kịch liệt, hít sâu mấy cái liên tiếp đều không thể ép xuống, trong vở kịch, lúc Hạ Thiên Băng thành Kim Đan, đúng là sau khi Diệp Vị Ương tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, vốn chuyện hai người này kết thành bạn lữ song tu đã kích thích Hạ Bách Hợp không nhẹ, không nghĩ tới bây giờ Hạ Bách Hợp nghe đến chuyện này vẫn còn có cảm xúc như vậy.
“Trong tay sư muội có nội đan của Hoàng điệt thú không? Không biết sư muội thuộc về Phong nào?” Vị trưởng lão chấp sự này hỏi liên tiếp mấy câu. Bách Hợp chỉ nói không có nội đan, sau đó thẫn thờ xoay người rời đi.
Thật lâu sau cảm giác khó chịu trong lòng mới bị nàng đè xuống, Bách Hợp lại lên Đan Phong đổi lấy một đống lớn dược liệu trân quý có thể dùng cho Kim Đan hậu kỳ, vốn là 23 vạn điểm cống hiến, chớp mắt đã bị cắt mất hơn 20 vạn, chỉ còn hơn 2 vạn thôi.
Bách Hợp không biết luyện đan, nên liền giao những dược liệu này cho người của phòng luyện đan, sau khi trả một khoản phí, gần hai tháng sau mới nhận được đan dược.
Mấy năm sau, khi trở lại Vô Ngã Phong, lão giả vẫn chưa về, có lẽ là còn chưa tìm được nguyên liệu vừa ý, Bách Hợp cũng không để ý, nàng tùy ý tìm một chỗ đào động phủ, vừa uống đan dược vừa thúc giục pháp lực của mình. Bởi vì trước kia Bách Hợp chưa từng uống đan dược, nên sau khi ăn vào hiệu quả cũng tốt. Bách Hợp bế quan hai năm, đan dược trong tay đã uống hết, không biết có phải bởi vì nàng từng tu luyện đến Kim Đan hay không, mà tuy nói suýt nữa xảy ra đường rẽ trong tâm cảnh, trải nghiệm và rèn luyện, không thể đánh thắng ảo ảnh tâm ma trong lòng mình, nhưng cuối cùng nàng vẫn khắc phục được điểm này, tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ.
Lúc Nguyên Anh ngưng kết thành công, Lôi kiếp trên chín tầng trời liền giáng xuống, tu tiên vốn chính là con đường nghịch thiên, nhất là sau khi đến Nguyên Anh kỳ, bình thường đều là Thiên đạo không cho phép, sau Nguyên Anh kỳ, cứ mỗi một cấp độ tiến giai sẽ có Thiên Lôi thử thách, một khi chống đỡ qua được, tất nhiên thân thể rắn chắc, đạt được lợi ích lớn lao, nhưng nếu pháp lực kém một chút, dưới từng đợt Thiên Lôi kiếp, cho dù sau khi tiến vào Nguyên Anh tuổi thọ tăng lên, thì cũng không có khả năng sống qua ngàn năm.
Bầu trời âm u, Thiên Lôi giáng xuống vô cùng hung mãnh, không biết có phải lão giả đã an bài trước hay không, mà vào giờ khác này đại trận trong Vô Ngã Phong từ từ rút đi để lộ ra cảnh sắc Vô Cực tông bị ngăn cách với bên ngoài, theo trong trí nhớ của Hạ Bách Hợp trong nội dung vở kịch, Bách Hợp biết được Thiên Lôi gột rửa là chuyện tốt, bởi vậy cho dù có chút lo lắng, nhưng cũng không phải cực kỳ sợ hãi.
Sét giống như đã tìm được mục tiêu, từng tia sét to bằng chén cơm giáng xuống, bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã có rất nhiều người trong Vô Cực tông bay tới, đi đầu chính là Huyền Âm Tử, khi thấy rõ người đang độ kiếp là ai, trong lòng Huyền Âm Tử liền khiếp sợ, lại có một loại tư vị không nói nên lời.
Đệ tử có thiên tư trác tuyệt của lão ta hôm nay vẫn còn là Kim Đan trung kỳ, nhưng thiếu nữ song linh căn mọi thứ đều kém Diệp Vị Ương lúc trước, lại sau khi suýt nữa bị phế, còn có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ trước Diệp Vị Ương một bước.
“Mọi người lui lại một chút, tránh cho bị Thiên Lôi ngộ thương…” Câu nói của Huyền Âm Tử còn chưa dứt, thì khi Hạ Thiên Băng đang đứng trong đám người nhìn thấy Bách Hợp độ kiếp, hung quang trong mắt liền chợt lóe, ống tay áo chớp lên, một cái lỗ đen kịt nhắm thẳng vào Bách Hợp.