Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Sau khi tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, Bách Hợp liền cảm thấy phương pháp tu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần mà trước kia mình dùng tuy cũng có tác dụng, nhưng những pháp lực bị dẫn vào trong cơ thể lại không đủ dùng. Sau khi vào Nguyên Anh kỳ, gân mạch của nàng được mở rộng, thân thể được cải tạo, pháp lực cần để thăng cấp gần như khiến cho chính Bách Hợp cảm thấy như không không có giới hạn. Lúc nàng đang ôn dưỡng thanh kiếm nhỏ mới luyện thành ở trong người, thì bên ngoài đại trận hình như có người đang truyền tin vào.
Hôm nay lão giả đã bế quan sinh tử, lúc này bên ngoài Vô Ngã Phong có người đến, tất nhiên ra mặt cũng chỉ có nàng. Bách Hợp phóng phi kiếm trong người ra, đây là lần đầu tiên nàng ngự kiếm phi hành, cũng không bay được thuần thục, ngay từ đầu còn hơi lạ lẫm, nhưng cũng may phi kiếm này là pháp bảo bổn mạng của nàng, bởi vậy tương thông với tâm ý nàng, sau khi ngã mấy lần, Bách Hợp đã có thể đứng vững, cảm giác ngự kiếm phi hành xác thực nhanh hơn đi đường bằng chân của mình trước kia, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài đại trận, nàng liền nhìn thấy một người mặc phục sức đệ tử nội môn của Vô Cực tông lúc này đang đứng trước Vô Ngã Phong, vẻ mặt mờ mịt nhìn ngọn núi chằm chằm căn bản không tìm thấy phương hướng ở trước mặt.
“Bái kiến sư thúc tổ.” Khi thấy Bách Hợp xuất hiện, đệ tử kia cuống quít bái lạy, lúc này mới như nhẹ nhàng thở ra: “Chưởng môn sư thúc có việc tương thỉnh, làm phiền sư thúc tổ lên đỉnh Kiếm Phong một chuyến.”
Tuy không quá muốn gặp Huyền Âm Tử, nhưng hôm nay Bách Hợp đã xuất quan, nàng cũng không định khổ tu như trước, mà chuẩn bị đi ra ngoài trải nghiệm một chuyến, thật vất vả có thể đi tới một thế giới có kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại như nơi này, cứ trốn trong Vô Cực tông an ổn không lo cả đời tất nhiên có thể bảo đảm an toàn, nhưng cứ như vậy chính mình chỉ biết bảo thủ, cũng không có ích lợi gì cho các nhiệm vụ sau này.
Bách Hợp nhẹ gật đầu, không để ý đệ tử này, trực tiếp dẫm lên phi kiếm bay đến đỉnh Kiếm Phong, như là một tia sét cắt ngang bầu trời. Lúc đệ tử kia ngẩng đầu lên, không còn thấy thân ảnh của Bách Hợp nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trên đỉnh Kiếm Phong, Huyền Âm Tử đang mồ hôi đầu đầy cười tiếp khách, nhìn một hòa thượng đầu trọc đang ngồi đối diện mình, mặt mũi tràn đầy xấu hổ không nói ra lời.
“Theo tiểu tăng được biết, bảo vật trấn tự Tử Âm Lôi trúc đã mất của bỉ phái hẳn là bị lão tổ tông của quý phái mạnh mẽ đoạt đi, dù sao thiên hạ hiện giờ, nhân vật có thực lực có thể đoạt đi Tử Âm Lôi trúc từ trong cấm địa của Tử Lôi Âm tự, cũng giết thần thú có tu vi Hóa Thần sơ kỳ thủ hộ vạn năm của bổn phái, ngoại trừ lão tiền bối Vô Ngã Viêm, tiểu tăng thật sự không nghĩ ra còn có ai khác nữa.” Bách Hợp vừa bước vào đỉnh Kiếm Phong, liền nghe được một giọng nói vô cùng thanh u nói ra một câu như vậy, nhất là khi nghe được mấy chữ Tử Âm Lôi trúc, nàng theo bản năng chợt dừng chân một chút.
“Sư thúc đến rồi!” Ngay tại lúc Huyền Âm Tử cảm thấy có chút sứt đầu mẻ trán, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vừa lúc cảm ứng được hơi thở của Bách Hợp, lão ta chưa có một lần nào mong chờ Bách Hợp đến, nhưng lúc này tại đối mặt với hai vị trưởng lão được xưng là trẻ tuổi nhất trong vạn năm qua của hai phái trong Tử Lôi Âm tự, Huyền Âm Tử luôn cảm thấy từng trận đau đầu, lão ta gần như là mừng rỡ như điên đứng lên sải bước đi ra ngoài đầu tiên.
Lần đầu tiên Huyền Âm Tử thất thố như vậy, nhưng lão ta căn bản bất chấp nhiều như vậy, đầu lông mày của Bách Hợp dãn ra, người ở bên trong cũng đứng lên đi ra theo, giữa một đám ni cô và hòa thượng đang đứng nghiêm trang, một hòa thượng trẻ khoảng 20 tuổi và một ni cô khoảng 30 tuổi mặt mày nhân từ đứng ở đầu vô cùng làm cho người khác chú ý.
Tử Lôi Âm tự thì Bách Hợp chưa từng nghe tới lần nào, nhưng với nguyên chủ, thì cái tên này tựa như sấm bên tai. Trên đại lục này có tổng cộng ba đại tông phái tạo thành thế chân vạc, ngoại trừ Vô Cực tông ra, hai phái còn lại lần lượt là Tử Lôi Âm tự cùng và tông phái ma tu – Quỷ Vương tông, người phía trước dùng Phật nhập đạo, kẻ thứ hai thì lại dùng tà nhập đạo, ngàn vạn năm qua giữa hai phái tranh đấu hết sức lợi hại, chỉ là ở trong vở kịch Hạ Bách Hợp cũng không có tư cách nhìn thấy người Tử Lôi Âm tự, mà sau khi nàng ấy rời phái thì lại bị một trưởng lão trong Quỷ Vương tông về làm đỉnh lô, chính bởi vì thực lực của đối phương kinh người, hơn nữa tông phái cũng không hơn kém Vô Cực tông quá nhiều, nên giữa hai phái đều không muốn bởi vì một đệ tử Kim Đan kỳ liền xé rách mặt, hơn nữa trong vở kịch, tuy Hạ Bách Hợp có tư chất song linh căn, nhưng tốc độ bắt đầu tu luyện cũng không nhanh, dưới tình huống đã có một thiên tài đơn linh căn như Diệp Vị Ương, lại có nhân tài như Hạ Thiên Băng, càng quan trọng hơn là sau khi Hạ Thiên Băng giúp Diệp Vị Ương sinh ra một đứa con trai càng thiên tài hơn là Diệp Vô Nhược, thì một Hạ Bách Hợp cũng liền không còn quan trọng gì nữa.
Vốn nhân duyên của Hạ Bách Hợp trong Vô Cực tông không quá tốt, bởi vậy sau khi nàng ấy bị bắt, vì sự hòa thuận giữa hai phái, ở mặt ngoài mọi người không muốn vạch mặt, cho nên liền chấp nhận việc này, Vô Cực tông xem như không biết chuyện này, mà Quỷ Vương tông thì lại dùng một số lượng linh thạch và dược liệu để đổi lấy Hạ Bách Hợp. Lúc Hạ Thiên Băng đi theo Diệp Vị Ương xuất hiện trong nội dung vở kịch, chính là vì đến lấy đồ mà Quỷ Vương tông đền bù tổn thất cho Vô Cực tông sau khi đã bắt nàng ấy. Mà sở dĩ Vô Cực tông lại phái ra hai người Diệp Vị Ương, chủ yếu là trong nội dung vở kịch Hạ Thiên Băng muốn nhìn xem vị đích tỷ không ai bì nổi của nàng ta lúc trước đã rơi vào kết cục gì, vị hôn phu của chính mình ngày xưa nhìn thấy tình cảnh của Hạ Bách Hợp khốn khó như thế, hơn nữa Hạ Bách Hợp còn bị Diệp Vô Nhược nhục nhã một phen, cuối cùng lại càng là bị tên trưởng lão Quỷ Vương tông kia quát mắng đánh đập nhục nhã trước mặt đám người này, nên rốt cuộc Hạ Bách Hợp mới không chịu được tự nổ mà chết.
Lúc Bách Hợp nhìn thấy Tử Lôi Âm tự, trong nháy mắt trong đầu liền nhớ tới rất nhiều tình tiết trong vở kịch, sau nửa ngày mới áp chế được cỗ cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng. Tử Lôi Âm tự là một ngôi chùa, trong chùa phân thành hai đại tu chân phái nam và nữ, đều là người xuất gia, công pháp có chút đặc biệt, hơn ngàn vạn năm qua luôn là cục diện tranh đấu sinh tử với Quỷ Vương tông, xưa nay Vô Cực tông bị kẹp trong sự tranh chấp giữa hai phái, có tác dụng như một cái cân thăng bằng. Lúc này chắc là vì lão giả đoạt lấy Tử Âm Lôi trúc của Tử Lôi Âm tự, cho nên mới khiến cho Tử Lôi Âm tự tìm tới cửa, hẳn là muốn thỉnh Vô Cực tông ra mặt, hai bên cùng liền thủ đối phó Quỷ Vương tông.
“Sư thúc, sư tổ…” Sáng sớm Huyền Âm Tử đã phải tiếp đãi hai đoàn khách quý đến từ Tử Lôi Âm tự, bị người ta hỏi đến sứt đầu mẻ trán không nói ra lời, lúc này dù lão giả có địa vị siêu phàm trong Vô Cực tông, thì trong lòng Huyền Âm Tử vẫn không nhịn được tuôn ra một cỗ oán trách, nếu lão giả thật đúng là đã đoạt lấy bảo vật trấn phái truyền lưu hơn vạn năm của người ta, thì như thế nào cũng phải trả lại, Vô Cực tông vốn đã đuối lý, tất nhiên phải thiếu Tử Lôi Âm tự một cái nhân tình, nhưng nếu lão giả không muốn trả, thì Vô Cực tông lại càng không ngẩng đầu lên được ở trước mặt Tử Lôi Âm tự. Hết lần này tới lần khác Huyền Âm Tử lại không dám đi tìm lão giả hỏi rõ việc này, chỉ phải kêu người mời Bách Hợp tới, hy vọng Bách Hợp có thể hỏi giúp một chút.
“Sư muội.” Hòa thượng trẻ tuổi có dáng người cao gầy, mặc một bộ áo trắng, mặt mày tuấn tú, bờ môi không tô mà đỏ, ánh mắt ôn nhuận giống như đang hàm chứa ý cười, mặc dù không có tóc, nhưng dung mạo này lại không thể nhận ra là nam hay nữ, nhất phái phong quang nguyệt tễ. Lúc hắn ta nói chuyện, giọng nói không nhanh không chậm, âm điệu nhẹ nhàng, nghe vào trong tai dường như có thể nghe thấy có người đang ngâm thơ ca hát ở bên tai, khiến cho người ta không tránh khỏi bị phân tâm, vô ý thức sinh ra thiện cảm với hắn ta.
“Vị này chính là trưởng lão Diệu Âm của Tử Âm miếu trong Tử Lôi Âm tự, vị này chính là trưởng lão Ma Ngang Tú trong Lôi Âm tự, còn vị này chính là sư thúc Hạ Bách Hợp mới tấn Nguyên Anh của bỉ phái. Sư thúc đã bái dưới môn hạ của sư tổ, nếu hai vị có gì không rõ, chi bằng hỏi thúc ấy.” Huyền Âm Tử giới thiệu một phen, không chút do dự liền đổ mọi việc lên đầu Bách Hợp: “Chuyện của sư tổ, chỉ sợ ngoại trừ sư thúc ra, có lẽ trong thiên hạ này không có ai biết được.”
Trong lòng Bách Hợp thầm mắng Huyền Âm Tử hai câu, trên mặt lại lộ ra vẻ trấn định, Ma Ngang Tú này xem ra tuổi cũng không lớn, nhưng bình thường người tu chân không nhìn tuổi tác mà xem hơi thở, người này rõ ràng chính mình đã không sờ tới được cảnh giới của hắn ta, có lẽ ít nhất đạt đến Nguyên Anh trung kỳ thậm chí có khả năng là hậu kỳ, dù lúc này hắn ta cười đến ôn hòa, nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy hòa thượng này vô cùng nguy hiểm.
“Hạ sư muội, tiểu tăng có lễ.” Ma Ngang Tú mỉm cười, dung mạo lại tuấn mỹ đến không gì sánh được, hắn ta đã gọi chính mình là sư muội, như vậy thực lực liền nhất định ở trên Bách Hợp, Bách Hợp im lặng nhẹ gật đầu, kêu một tiếng: “Ma sư huynh.”
“Không biết lúc này lão tiền bối Vô Ngã Viêm có tiện ra mặt không?” Đánh mất bảo vật trấn phái, Ma Ngang Tú cũng không lộ ra vẻ lo lắng, ngược lại vô cùng tỉnh táo trấn định, Bách Hợp do dự một chút, tuy nói lúc này nàng cũng có thể mặt dày mày dạn không nhận nợ, nhưng trong ánh mắt không bi không hỷ của hòa thượng ở trước mắt này, nàng lại biết chính mình căn bản không giấu được, người ta có thể tìm tới tận cửa, liền chứng minh nhất định có được bằng chứng chắc chắn chứng minh Tử Lôi Âm trúc mà lúc trước lão giả cầm về chính là xuất phát từ Tử Lôi Âm tự.
Nàng cũng không muốn nói dối gạt người, gieo xuống nhân trở thành khúc mắc, bởi vậy nghĩ nghĩ Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Sư huynh không cần tìm kiếm gia sư, mấy tháng trước gia sư đã bế quan sinh tử, chuẩn bị bước vào Hợp Thể kỳ phi thăng thượng giới rồi. ”
Nghe nói như thế, trên mặt đám người Ma Ngang Tú còn chưa lộ ra thần sắc giật mình, thì Huyền Âm Tử đã quá sợ hãi nhảy dựng lên: “Cái gì? Sư tổ sắp phi thăng? Sao có thể?”
Cái gọi là ba đại tông phái trên đại lục, kỳ thật ngoại trừ có một đại tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tọa trấn, cho nên Vô Cực tông mới miễn cưỡng được xưng là đại tông, nếu chỉ luận thực lực, thật ra Vô Cực tông chính là tông phái có thực lực kém cỏi nhất xếp sau Quỷ Vương tông và Tử Lôi Âm tự.
Trưởng lão trong Vô Cực tông còn chưa tới mười người, đây là kết quả đã tính luôn cả Bách Hợp, mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong Tử Lôi Âm tự đã liền có hơn hai mươi người, càng đừng đề cập tới Ma Ngang Tú trước mắt này, có thể coi là trụ trì tương lai của Tử Lôi Âm tự, chỉ mới 800 tuổi, liền đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, được xưng tụng là tu sĩ thứ hai sau Thái thượng trưởng lão Vô Ngã Viêm của Vô Cực tông có khả năng bước vào Hóa Thần Kỳ.
Quỷ Vương tông cũng là nhân tài đông đúc, tuy nói trưởng lão trong môn hạ đều đều tối đa là vừa tới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trong môn hạ lại có hơn ba mươi người, so với Vô Cực tông liền kém chút ít, một khi vị thần hộ mệnh của Vô Cực tông là Vô Ngã Viêm này phi thăng, có thể thấy được không tới 1000 năm, Vô Cực tông liền nhất định tàn lụi!
Beta: Sakura
Sau khi tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ, Bách Hợp liền cảm thấy phương pháp tu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần mà trước kia mình dùng tuy cũng có tác dụng, nhưng những pháp lực bị dẫn vào trong cơ thể lại không đủ dùng. Sau khi vào Nguyên Anh kỳ, gân mạch của nàng được mở rộng, thân thể được cải tạo, pháp lực cần để thăng cấp gần như khiến cho chính Bách Hợp cảm thấy như không không có giới hạn. Lúc nàng đang ôn dưỡng thanh kiếm nhỏ mới luyện thành ở trong người, thì bên ngoài đại trận hình như có người đang truyền tin vào.
Hôm nay lão giả đã bế quan sinh tử, lúc này bên ngoài Vô Ngã Phong có người đến, tất nhiên ra mặt cũng chỉ có nàng. Bách Hợp phóng phi kiếm trong người ra, đây là lần đầu tiên nàng ngự kiếm phi hành, cũng không bay được thuần thục, ngay từ đầu còn hơi lạ lẫm, nhưng cũng may phi kiếm này là pháp bảo bổn mạng của nàng, bởi vậy tương thông với tâm ý nàng, sau khi ngã mấy lần, Bách Hợp đã có thể đứng vững, cảm giác ngự kiếm phi hành xác thực nhanh hơn đi đường bằng chân của mình trước kia, trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài đại trận, nàng liền nhìn thấy một người mặc phục sức đệ tử nội môn của Vô Cực tông lúc này đang đứng trước Vô Ngã Phong, vẻ mặt mờ mịt nhìn ngọn núi chằm chằm căn bản không tìm thấy phương hướng ở trước mặt.
“Bái kiến sư thúc tổ.” Khi thấy Bách Hợp xuất hiện, đệ tử kia cuống quít bái lạy, lúc này mới như nhẹ nhàng thở ra: “Chưởng môn sư thúc có việc tương thỉnh, làm phiền sư thúc tổ lên đỉnh Kiếm Phong một chuyến.”
Tuy không quá muốn gặp Huyền Âm Tử, nhưng hôm nay Bách Hợp đã xuất quan, nàng cũng không định khổ tu như trước, mà chuẩn bị đi ra ngoài trải nghiệm một chuyến, thật vất vả có thể đi tới một thế giới có kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại như nơi này, cứ trốn trong Vô Cực tông an ổn không lo cả đời tất nhiên có thể bảo đảm an toàn, nhưng cứ như vậy chính mình chỉ biết bảo thủ, cũng không có ích lợi gì cho các nhiệm vụ sau này.
Bách Hợp nhẹ gật đầu, không để ý đệ tử này, trực tiếp dẫm lên phi kiếm bay đến đỉnh Kiếm Phong, như là một tia sét cắt ngang bầu trời. Lúc đệ tử kia ngẩng đầu lên, không còn thấy thân ảnh của Bách Hợp nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trên đỉnh Kiếm Phong, Huyền Âm Tử đang mồ hôi đầu đầy cười tiếp khách, nhìn một hòa thượng đầu trọc đang ngồi đối diện mình, mặt mũi tràn đầy xấu hổ không nói ra lời.
“Theo tiểu tăng được biết, bảo vật trấn tự Tử Âm Lôi trúc đã mất của bỉ phái hẳn là bị lão tổ tông của quý phái mạnh mẽ đoạt đi, dù sao thiên hạ hiện giờ, nhân vật có thực lực có thể đoạt đi Tử Âm Lôi trúc từ trong cấm địa của Tử Lôi Âm tự, cũng giết thần thú có tu vi Hóa Thần sơ kỳ thủ hộ vạn năm của bổn phái, ngoại trừ lão tiền bối Vô Ngã Viêm, tiểu tăng thật sự không nghĩ ra còn có ai khác nữa.” Bách Hợp vừa bước vào đỉnh Kiếm Phong, liền nghe được một giọng nói vô cùng thanh u nói ra một câu như vậy, nhất là khi nghe được mấy chữ Tử Âm Lôi trúc, nàng theo bản năng chợt dừng chân một chút.
“Sư thúc đến rồi!” Ngay tại lúc Huyền Âm Tử cảm thấy có chút sứt đầu mẻ trán, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vừa lúc cảm ứng được hơi thở của Bách Hợp, lão ta chưa có một lần nào mong chờ Bách Hợp đến, nhưng lúc này tại đối mặt với hai vị trưởng lão được xưng là trẻ tuổi nhất trong vạn năm qua của hai phái trong Tử Lôi Âm tự, Huyền Âm Tử luôn cảm thấy từng trận đau đầu, lão ta gần như là mừng rỡ như điên đứng lên sải bước đi ra ngoài đầu tiên.
Lần đầu tiên Huyền Âm Tử thất thố như vậy, nhưng lão ta căn bản bất chấp nhiều như vậy, đầu lông mày của Bách Hợp dãn ra, người ở bên trong cũng đứng lên đi ra theo, giữa một đám ni cô và hòa thượng đang đứng nghiêm trang, một hòa thượng trẻ khoảng 20 tuổi và một ni cô khoảng 30 tuổi mặt mày nhân từ đứng ở đầu vô cùng làm cho người khác chú ý.
Tử Lôi Âm tự thì Bách Hợp chưa từng nghe tới lần nào, nhưng với nguyên chủ, thì cái tên này tựa như sấm bên tai. Trên đại lục này có tổng cộng ba đại tông phái tạo thành thế chân vạc, ngoại trừ Vô Cực tông ra, hai phái còn lại lần lượt là Tử Lôi Âm tự cùng và tông phái ma tu – Quỷ Vương tông, người phía trước dùng Phật nhập đạo, kẻ thứ hai thì lại dùng tà nhập đạo, ngàn vạn năm qua giữa hai phái tranh đấu hết sức lợi hại, chỉ là ở trong vở kịch Hạ Bách Hợp cũng không có tư cách nhìn thấy người Tử Lôi Âm tự, mà sau khi nàng ấy rời phái thì lại bị một trưởng lão trong Quỷ Vương tông về làm đỉnh lô, chính bởi vì thực lực của đối phương kinh người, hơn nữa tông phái cũng không hơn kém Vô Cực tông quá nhiều, nên giữa hai phái đều không muốn bởi vì một đệ tử Kim Đan kỳ liền xé rách mặt, hơn nữa trong vở kịch, tuy Hạ Bách Hợp có tư chất song linh căn, nhưng tốc độ bắt đầu tu luyện cũng không nhanh, dưới tình huống đã có một thiên tài đơn linh căn như Diệp Vị Ương, lại có nhân tài như Hạ Thiên Băng, càng quan trọng hơn là sau khi Hạ Thiên Băng giúp Diệp Vị Ương sinh ra một đứa con trai càng thiên tài hơn là Diệp Vô Nhược, thì một Hạ Bách Hợp cũng liền không còn quan trọng gì nữa.
Vốn nhân duyên của Hạ Bách Hợp trong Vô Cực tông không quá tốt, bởi vậy sau khi nàng ấy bị bắt, vì sự hòa thuận giữa hai phái, ở mặt ngoài mọi người không muốn vạch mặt, cho nên liền chấp nhận việc này, Vô Cực tông xem như không biết chuyện này, mà Quỷ Vương tông thì lại dùng một số lượng linh thạch và dược liệu để đổi lấy Hạ Bách Hợp. Lúc Hạ Thiên Băng đi theo Diệp Vị Ương xuất hiện trong nội dung vở kịch, chính là vì đến lấy đồ mà Quỷ Vương tông đền bù tổn thất cho Vô Cực tông sau khi đã bắt nàng ấy. Mà sở dĩ Vô Cực tông lại phái ra hai người Diệp Vị Ương, chủ yếu là trong nội dung vở kịch Hạ Thiên Băng muốn nhìn xem vị đích tỷ không ai bì nổi của nàng ta lúc trước đã rơi vào kết cục gì, vị hôn phu của chính mình ngày xưa nhìn thấy tình cảnh của Hạ Bách Hợp khốn khó như thế, hơn nữa Hạ Bách Hợp còn bị Diệp Vô Nhược nhục nhã một phen, cuối cùng lại càng là bị tên trưởng lão Quỷ Vương tông kia quát mắng đánh đập nhục nhã trước mặt đám người này, nên rốt cuộc Hạ Bách Hợp mới không chịu được tự nổ mà chết.
Lúc Bách Hợp nhìn thấy Tử Lôi Âm tự, trong nháy mắt trong đầu liền nhớ tới rất nhiều tình tiết trong vở kịch, sau nửa ngày mới áp chế được cỗ cảm xúc đột nhiên dâng lên trong lòng. Tử Lôi Âm tự là một ngôi chùa, trong chùa phân thành hai đại tu chân phái nam và nữ, đều là người xuất gia, công pháp có chút đặc biệt, hơn ngàn vạn năm qua luôn là cục diện tranh đấu sinh tử với Quỷ Vương tông, xưa nay Vô Cực tông bị kẹp trong sự tranh chấp giữa hai phái, có tác dụng như một cái cân thăng bằng. Lúc này chắc là vì lão giả đoạt lấy Tử Âm Lôi trúc của Tử Lôi Âm tự, cho nên mới khiến cho Tử Lôi Âm tự tìm tới cửa, hẳn là muốn thỉnh Vô Cực tông ra mặt, hai bên cùng liền thủ đối phó Quỷ Vương tông.
“Sư thúc, sư tổ…” Sáng sớm Huyền Âm Tử đã phải tiếp đãi hai đoàn khách quý đến từ Tử Lôi Âm tự, bị người ta hỏi đến sứt đầu mẻ trán không nói ra lời, lúc này dù lão giả có địa vị siêu phàm trong Vô Cực tông, thì trong lòng Huyền Âm Tử vẫn không nhịn được tuôn ra một cỗ oán trách, nếu lão giả thật đúng là đã đoạt lấy bảo vật trấn phái truyền lưu hơn vạn năm của người ta, thì như thế nào cũng phải trả lại, Vô Cực tông vốn đã đuối lý, tất nhiên phải thiếu Tử Lôi Âm tự một cái nhân tình, nhưng nếu lão giả không muốn trả, thì Vô Cực tông lại càng không ngẩng đầu lên được ở trước mặt Tử Lôi Âm tự. Hết lần này tới lần khác Huyền Âm Tử lại không dám đi tìm lão giả hỏi rõ việc này, chỉ phải kêu người mời Bách Hợp tới, hy vọng Bách Hợp có thể hỏi giúp một chút.
“Sư muội.” Hòa thượng trẻ tuổi có dáng người cao gầy, mặc một bộ áo trắng, mặt mày tuấn tú, bờ môi không tô mà đỏ, ánh mắt ôn nhuận giống như đang hàm chứa ý cười, mặc dù không có tóc, nhưng dung mạo này lại không thể nhận ra là nam hay nữ, nhất phái phong quang nguyệt tễ. Lúc hắn ta nói chuyện, giọng nói không nhanh không chậm, âm điệu nhẹ nhàng, nghe vào trong tai dường như có thể nghe thấy có người đang ngâm thơ ca hát ở bên tai, khiến cho người ta không tránh khỏi bị phân tâm, vô ý thức sinh ra thiện cảm với hắn ta.
“Vị này chính là trưởng lão Diệu Âm của Tử Âm miếu trong Tử Lôi Âm tự, vị này chính là trưởng lão Ma Ngang Tú trong Lôi Âm tự, còn vị này chính là sư thúc Hạ Bách Hợp mới tấn Nguyên Anh của bỉ phái. Sư thúc đã bái dưới môn hạ của sư tổ, nếu hai vị có gì không rõ, chi bằng hỏi thúc ấy.” Huyền Âm Tử giới thiệu một phen, không chút do dự liền đổ mọi việc lên đầu Bách Hợp: “Chuyện của sư tổ, chỉ sợ ngoại trừ sư thúc ra, có lẽ trong thiên hạ này không có ai biết được.”
Trong lòng Bách Hợp thầm mắng Huyền Âm Tử hai câu, trên mặt lại lộ ra vẻ trấn định, Ma Ngang Tú này xem ra tuổi cũng không lớn, nhưng bình thường người tu chân không nhìn tuổi tác mà xem hơi thở, người này rõ ràng chính mình đã không sờ tới được cảnh giới của hắn ta, có lẽ ít nhất đạt đến Nguyên Anh trung kỳ thậm chí có khả năng là hậu kỳ, dù lúc này hắn ta cười đến ôn hòa, nhưng Bách Hợp vẫn cảm thấy hòa thượng này vô cùng nguy hiểm.
“Hạ sư muội, tiểu tăng có lễ.” Ma Ngang Tú mỉm cười, dung mạo lại tuấn mỹ đến không gì sánh được, hắn ta đã gọi chính mình là sư muội, như vậy thực lực liền nhất định ở trên Bách Hợp, Bách Hợp im lặng nhẹ gật đầu, kêu một tiếng: “Ma sư huynh.”
“Không biết lúc này lão tiền bối Vô Ngã Viêm có tiện ra mặt không?” Đánh mất bảo vật trấn phái, Ma Ngang Tú cũng không lộ ra vẻ lo lắng, ngược lại vô cùng tỉnh táo trấn định, Bách Hợp do dự một chút, tuy nói lúc này nàng cũng có thể mặt dày mày dạn không nhận nợ, nhưng trong ánh mắt không bi không hỷ của hòa thượng ở trước mắt này, nàng lại biết chính mình căn bản không giấu được, người ta có thể tìm tới tận cửa, liền chứng minh nhất định có được bằng chứng chắc chắn chứng minh Tử Lôi Âm trúc mà lúc trước lão giả cầm về chính là xuất phát từ Tử Lôi Âm tự.
Nàng cũng không muốn nói dối gạt người, gieo xuống nhân trở thành khúc mắc, bởi vậy nghĩ nghĩ Bách Hợp nhẹ gật đầu: “Sư huynh không cần tìm kiếm gia sư, mấy tháng trước gia sư đã bế quan sinh tử, chuẩn bị bước vào Hợp Thể kỳ phi thăng thượng giới rồi. ”
Nghe nói như thế, trên mặt đám người Ma Ngang Tú còn chưa lộ ra thần sắc giật mình, thì Huyền Âm Tử đã quá sợ hãi nhảy dựng lên: “Cái gì? Sư tổ sắp phi thăng? Sao có thể?”
Cái gọi là ba đại tông phái trên đại lục, kỳ thật ngoại trừ có một đại tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tọa trấn, cho nên Vô Cực tông mới miễn cưỡng được xưng là đại tông, nếu chỉ luận thực lực, thật ra Vô Cực tông chính là tông phái có thực lực kém cỏi nhất xếp sau Quỷ Vương tông và Tử Lôi Âm tự.
Trưởng lão trong Vô Cực tông còn chưa tới mười người, đây là kết quả đã tính luôn cả Bách Hợp, mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong Tử Lôi Âm tự đã liền có hơn hai mươi người, càng đừng đề cập tới Ma Ngang Tú trước mắt này, có thể coi là trụ trì tương lai của Tử Lôi Âm tự, chỉ mới 800 tuổi, liền đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, được xưng tụng là tu sĩ thứ hai sau Thái thượng trưởng lão Vô Ngã Viêm của Vô Cực tông có khả năng bước vào Hóa Thần Kỳ.
Quỷ Vương tông cũng là nhân tài đông đúc, tuy nói trưởng lão trong môn hạ đều đều tối đa là vừa tới Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trong môn hạ lại có hơn ba mươi người, so với Vô Cực tông liền kém chút ít, một khi vị thần hộ mệnh của Vô Cực tông là Vô Ngã Viêm này phi thăng, có thể thấy được không tới 1000 năm, Vô Cực tông liền nhất định tàn lụi!