Edit: Jolly
Beta: Sakura
Trong phòng bếp truyền đến tiếng cha Đường đang an ủi Diệp Như Mị, trong lòng có cỗ lửa giận vô danh bùng lên, dường như suýt nữa Bách Hợp không khống chế nổi muốn xông vào phòng bếp rồi.
“Gần đây tiểu Hợp thay đổi nhiều lắm, anh à hay bên ngoài có người dạy con bé cái gì?” Diệp Như Mị vừa dứt lời thì cha Đường trầm mặt lại, lúc ăn sáng thì Diệp Như Mị cũng không có mặt, hôm nay do cha Đường bưng vào phòng cho bà ta, cũng giống như lúc trước cha Đường bưng cho Bách Hợp vậy, lúc Bách Hợp đang ăn sáng thì cha Đường nhìn cô rồi thở dài: “Dì Diệp của con mang thai gần đây tính tình không tốt lắm, cha biết rõ trong lòng con khó chịu, chỉ tạm thời thôi đợi dì Diệp con sinh em bé ra thì ổn rồi.”
Bách Hợp không có trả lời, bờ môi của cha Đường giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Đợi lúc ông ấy cầm cặp công văn đi ra ngoài, Diệp Như Mị luôn luôn trốn tránh trong phòng lúc này mới lắc người từ trong phòng đi ra, bà ta tựa cửa nhìn Bách Hợp cười lạnh: “Tiểu Hợp, nay dì mang thai, con dì cũng muốn có tình thương trọn vẹn của cha, cháu đã chiếm thương yêu của cha cháu hơn 10 năm, hiện tại cũng nên trả lại cho em trai cháu đi?”
Bà ta vừa nói vừa lôi kéo tay của Bách Hợp: “Gần đây cháu cũng nên về chỗ mẹ của mình đi, mà cũng không cần người mẹ như dì đi. Hôm nay có cơ hội cho cháu ở chung với mẹ ruột của mình, chắc tiểu Hợp muốn đi đúng không? Dì giúp cháu thu dọn quần áo được không nào? ” Diệp Như Mị vừa dứt lời, muốn kéo Bách Hợp đi về phòng, bàn tay bà ta lạnh như băng, cảm giác bị bà ta nắm lấy phảng phất giống như là bị một con rắn quấn lấy, Bách Hợp vừa định đưa tay đẩy bà ta ra, Diệp Như Mị vừa rồi còn đứng vững vàng trong lúc đó lại giống như thân mình không ổn định theo lực đạo Bách Hợp đẩy ra ngoài, vốn là cái bụng mới hơi nhô ra thoáng cái va vào chân cái bàn dài trong phòng ăn, chỉ nghe “Bành ” một tiếng nhỏ, Diệp Như Mị ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ, ôm bụng bắt đầu thống khổ la lên.
Tình huống xảy ra tương tự giống như trong nội dung câu chuyện làm cho Bách Hợp mở miệng cười toe toét, trong cốt truyện Bách Hợp và Diệp Như Mị nổi lên tranh chấp, cuối cùng đẩy ngã bà ta dẫn tới sảy thai, cô đã cố gắng tránh tình huống này rồi mà nó vẫn xảy ra, để cho chuyện áy náy của Đường Bách Hợp vẫn phát sinh. Làm cho cô ấy mỗi khi nhớ tới thì lương tâm bất an, lúc này vô luận thế nào cũng giống như trò khôi hài một mình Diệp Như Mị tự biên tự diễn vậy.
Diệp Như Mị lại không cần đứa con của mình! Bách Hợp vô ý thức lùi về sau hai bước, cửa phòng thoáng cái được đẩy ra, cha Đường vừa mới ôm công văn đi ra không lâu lại đi vào đã thấy được tình cảnh trong phòng, vô ý thức ngây dại.
“ Anh à cứu em, anh không nên trách tiểu Hợp… ” lúc này cái trán Diệp Như Mị đã thấm ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ môi suýt nữa bị cắn nát, bà chỉ kêu to cha Đường cứu cô. Cũng lần nữa lại nói rõ với cha Đường không nên trách Bách Hợp, vẻ mặt cha Đường phức tạp liếc nhìn Bách Hợp, ném đồ trong tay xuống mặt đất, sải bước đến ôm lấy Diệp Như Mị rồi cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Hợp nhìn thấy bóng người cha Đường bối rối ôm Diệp Như Mị ra ngoài, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc. Cô tưởng khó khăn của nhiệm vụ lần này chỉ là muốn điều tra xem Diệp Như Mị bị người nào sát hại, không ngờ Diệp Như Mị vì muốn hãm hại cô mà lại từ bỏ đứa con cốt nhục thân sinh của chính mình, không tiếc dùng loại phương thức thảm thiết này. Tuy Diệp Như Mị trước kia xem cô không vừa mắt,khắp nơi muốn làm cô nổi giận, tuy nhiên đó cũng là một vài thủ đoạn nhỏ, lần này nhằm vào cô, hình như bắt đầu từ lúc bắt gặp bà ta cùng người đàn ông lạ lẫm trong buổi tự học tối hôm đó, Bách Hợp cũng không muốn quản sự tình của Diệp Như Mị, nhưng bây giờ sự tình đã rơi xuống đầu cô, cho dù không muốn quản, cô cũng nhất định tra ra manh mối.
Cùng ngày Diệp Như Mị được đưa vào bệnh viện, đứa bé trai trong bụng cũng không giữ được, lúc cha Đường gọi điện về báo giọng nói rõ ràng mang theo thất vọng và mỏi mệt, sau khi ông dặn dò vài câu kêu Bách Hợp tự chiếu cố chính mình, cũng không giống như trước kia đợi Bách Hợp gát máy trước, mà là quay đầu tự mình tắt điện thoại trước.
Buổi tối cha Đường cũng không có tới đón cô, Bách Hợp học xong tiết tự học buổi tối, lúc từ trên xe buýt xuống đi vào con đường nhỏ, phía trước tối tăm lạnh lẽo không biết có phải là do đèn đường bị hư hay không, xung quanh lộ ra chút âm trầm, nhưng con đường này từ lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ đến nay đã đi hơn 10 lần rồi, cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể nói ra xung quanh có những loại hoa cỏ gì, cô đeo túi xách đi về phía cổng chung cư, dưới cây ngô đồng đã sắp rụng sạch lá có một cánh tay đưa ra ngoài, cánh tay vội vàng kéo mạnh cô vào ngực người nọ
Mùi thuốc lá mùi xà phòng thanh đạm hỗi hợp theo hơi thở truyền đến, người này mặc quần áo chất liệu có chút cứng, lồng ngực cũng rất rắn chắc, mặt của Bách Hợp bị va vào run lên, cánh tay người nọ hoàn toàn để trên lưng cô, mang đến cho cô cảm giác áp bách trầm trọng, Bách Hợp từ nhiệm vụ trước đã bị thua thiệt rồi, lúc này vô ý thức đưa tay đẩy người này ra, người này cười lạnh hai tiếng, bàn tay như trảo sắt, gắt gao giữ lấy hông của cô.
“Diệp Như Mị, cô quen đúng không?” Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, lúc nói chuyện không biết có phải là do khí trời rét lạnh hay nguyên nhân khác, giọng nói có chút run rẩy.
Động tác đang muốn giãy dụa của Bách Hợp, lúc nghe anh ta nhắc đến Diệp Như Mị thoáng cái liền ngừng lại, anh ta do dự một hồi, tự mình thả cô ra, lại vừa giống như sợ cô chạy mất, vốn lưng Bách Hợp đang dựa vào ngực anh ta xoay người để cho lưng Bách Hợp dựa vào thân cây, lúc này mới một tay chống bên cạnh mặt cô, một tay lấy ra cái bật lửa, bật bật hai cái, nhưng giống như nghĩ tới cái gì đó, lại dập tắt lửa đi.
Dù chỉ trong nháy mắt mà thôi, Bách Hợp cũng đã thấy rõ gương mặt kia, ánh lửa sáng ngời tựa hồ tôn lên cái khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết kia, hai mắt Bách Hợp tỏa sáng, dáng người này rất cao, gần như cao hơn cô cả cái đầu, tóc anh hơi quăn, dưới lông mi đen đậm là đôi mắt tựa hoa đào nhưng lại âm lãnh, khiến cho người nhìn thấy liền sợ, ngũ quan giống như được tạc ra, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng dung mạo kia như đã khắc sâu vào đầu Bách Hợp, trong lúc nhất thời không thể quên được.
Xem ra người này tuổi cũng không lớn, tuy trong mắt anh ta giống như chứa đựng rất nhiều thứ làm cho người khác nhìn không thấu thế nhưng mà gương mặt anh ta lại non choẹt, tuy thần thái lão luyện nhưng Bách Hợp đã trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng có bản lãnh nhìn người, người thanh niên trước mắt này nhiều nhất không quá 20 tuổi, vừa rồi lúc tiếp xúc thân mật với anh ta, đàn ông vai rộng eo nhỏ không nhiều lắm nhưng Bách Hợp đoán chắc rằng anh ta chính là người mà cô nhìn thấy ở phía đối diện đứng cạnh xe nói chuyện với Diệp Như Mị.
“Diệp Như Mị? Là người lần trước nói chuyện với anh bên kia đường, đúng không?” Bách Hợp giả dạng thành bộ dáng ngây thơ trong sáng, giọng điệu có chút sợ hãi, hai tay anh ta chống bên cạnh mặt Bách Hợp, không nhịn được mà nở nụ cười, anh ta càng tiến càng gần, trán anh ta gần như đụng sát vào đầu Bách Hợp, một đôi mắt trong bóng tối lại sáng rạng rỡ, chân mày Bách Hợp cau lại, anh ta dường như rõ ràng biết Bách Hợp không thích như vậy, lúc gần đụng tới cô thì dừng lại: “Là tôi.”
“Anh là ai?” Không ngờ anh ta lại thản nhiên thừa nhận như vậy, Bách Hợp lại thăm dò hỏi thử một câu nữa, anh ta cũng không có đứng thẳng dậy, ngược lại do dự một chút, cuối cùng hình như không khống chế được, bờ môi có chút lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán của Bách Hợp: “Diệp Cẩn Chi, làm việc tại nhà hàng phía đối diện, rất hân hạnh được quen biết em.”
Anh ta nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không có nhắc lại việc vừa rồi hỏi Diệp Như Mị, thậm chí tên của mình cũng nói cho Bách Hợp biết, nhưng lại giống như không có ý muốn hỏi tên của Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp liền thở phào nhẹ nhõm, tuy không thích có người lưu lại hơi thở trên người mình, nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Chi đang rời đi, không nói lời nào.
Liên tiếp mấy ngày sau Bách Hợp vẫn còn lo lắng sẽ gặp lại cái người tên Diệp Cẩn Chi, nhưng đêm đó sau khi anh ta rời khỏi lưu lại tên thì không còn xuất hiện nữa. Ngược lại, Diệp Như Mị mất đi đứa con ở trong bệnh viện, lại xuất viện về nhà.
Lần này vì việc Diệp Như Mị mất đi đứa con khiến cho quan hệ vẫn tốt đẹp của Bách Hợp với cha Đường lại căng thẳng lên, lúc cha Đường nhìn Bách Hợp thì ánh mắt có thêm vài phần trốn tránh, quan hệ của cha Đường và con gái lạnh nhạt như vậy một màn này rất giống nội dung câu chuyện. Ban đầu Bách Hợp muốn nói chuyện với cha Đường, nhưng mỗi khi cha Đường trở về đều lẩn tránh cô, có đôi lúc nói với cô mấy lời nhưng Diệp Như Mị đều đột nhiên xuất hiện.
“Anh à, những này qua em đều nghĩ tới đứa con đã mất đi…” Bữa tối Diệp Như Mị lại than thở chảy nước mắt, mỗi khi Bách Hợp ngồi ăn cơm chung một chỗ với cha Đường, thì Diệp Như Mị đều sẽ nhắc đến đứa con đã mất của mình, hôm nay cha Đường vừa nghe đến chuyện đó, đôi đũa cầm trên tay thoáng cái bỏ xuống bàn, ông nhìn Bách Hợp, cắn răng: “Tiểu Hợp, dì Diệp của con cả đời này cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng hiện nay cha đã cưới dì ấy, nhưng đến nay vẫn chưa công bố danh phận với bên ngoài, cha chuẩn bị hai ngày nữa, đợi thân thể dì Diệp con khỏe hơn một chút thì sẽ tổ chức hôn lễ, mặt khác…” Ở bên trong nội dung câu chuyện cha Đường bởi vì áy náy với đứa con đã mất của Diệp Như Mị, ngoại trừ việc tổ chức một hôn lễ xa hoa bù đắp cho Diệp Như Mị ra, ông còn đem vốn lưu động dưới danh nghĩa của mình ra toàn bộ cho chuyển hết sang danh nghĩa của Diệp Như Mị, ông dùng cái này để đền bù tổn thất cho đứa con đã mất, Đường Bách Hợp lúc trước không thích Diệp Như Mị, nhưng bởi vì đứa con của Diệp Như Mị mất đi có liên quan tới mình, bởi vậy cô chấp nhận sự thật này, nhưng lúc này Bách Hợp đã nhớ ra tài sản cha Đường kinh doanh tích lũy nhiều năm như vậy, thế nhưng sau khi Diệp Như Mị bị sát hại, số tiền kia không cánh mà bay, tung tích không rõ.
Beta: Sakura
Trong phòng bếp truyền đến tiếng cha Đường đang an ủi Diệp Như Mị, trong lòng có cỗ lửa giận vô danh bùng lên, dường như suýt nữa Bách Hợp không khống chế nổi muốn xông vào phòng bếp rồi.
“Gần đây tiểu Hợp thay đổi nhiều lắm, anh à hay bên ngoài có người dạy con bé cái gì?” Diệp Như Mị vừa dứt lời thì cha Đường trầm mặt lại, lúc ăn sáng thì Diệp Như Mị cũng không có mặt, hôm nay do cha Đường bưng vào phòng cho bà ta, cũng giống như lúc trước cha Đường bưng cho Bách Hợp vậy, lúc Bách Hợp đang ăn sáng thì cha Đường nhìn cô rồi thở dài: “Dì Diệp của con mang thai gần đây tính tình không tốt lắm, cha biết rõ trong lòng con khó chịu, chỉ tạm thời thôi đợi dì Diệp con sinh em bé ra thì ổn rồi.”
Bách Hợp không có trả lời, bờ môi của cha Đường giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Đợi lúc ông ấy cầm cặp công văn đi ra ngoài, Diệp Như Mị luôn luôn trốn tránh trong phòng lúc này mới lắc người từ trong phòng đi ra, bà ta tựa cửa nhìn Bách Hợp cười lạnh: “Tiểu Hợp, nay dì mang thai, con dì cũng muốn có tình thương trọn vẹn của cha, cháu đã chiếm thương yêu của cha cháu hơn 10 năm, hiện tại cũng nên trả lại cho em trai cháu đi?”
Bà ta vừa nói vừa lôi kéo tay của Bách Hợp: “Gần đây cháu cũng nên về chỗ mẹ của mình đi, mà cũng không cần người mẹ như dì đi. Hôm nay có cơ hội cho cháu ở chung với mẹ ruột của mình, chắc tiểu Hợp muốn đi đúng không? Dì giúp cháu thu dọn quần áo được không nào? ” Diệp Như Mị vừa dứt lời, muốn kéo Bách Hợp đi về phòng, bàn tay bà ta lạnh như băng, cảm giác bị bà ta nắm lấy phảng phất giống như là bị một con rắn quấn lấy, Bách Hợp vừa định đưa tay đẩy bà ta ra, Diệp Như Mị vừa rồi còn đứng vững vàng trong lúc đó lại giống như thân mình không ổn định theo lực đạo Bách Hợp đẩy ra ngoài, vốn là cái bụng mới hơi nhô ra thoáng cái va vào chân cái bàn dài trong phòng ăn, chỉ nghe “Bành ” một tiếng nhỏ, Diệp Như Mị ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ, ôm bụng bắt đầu thống khổ la lên.
Tình huống xảy ra tương tự giống như trong nội dung câu chuyện làm cho Bách Hợp mở miệng cười toe toét, trong cốt truyện Bách Hợp và Diệp Như Mị nổi lên tranh chấp, cuối cùng đẩy ngã bà ta dẫn tới sảy thai, cô đã cố gắng tránh tình huống này rồi mà nó vẫn xảy ra, để cho chuyện áy náy của Đường Bách Hợp vẫn phát sinh. Làm cho cô ấy mỗi khi nhớ tới thì lương tâm bất an, lúc này vô luận thế nào cũng giống như trò khôi hài một mình Diệp Như Mị tự biên tự diễn vậy.
Diệp Như Mị lại không cần đứa con của mình! Bách Hợp vô ý thức lùi về sau hai bước, cửa phòng thoáng cái được đẩy ra, cha Đường vừa mới ôm công văn đi ra không lâu lại đi vào đã thấy được tình cảnh trong phòng, vô ý thức ngây dại.
“ Anh à cứu em, anh không nên trách tiểu Hợp… ” lúc này cái trán Diệp Như Mị đã thấm ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ môi suýt nữa bị cắn nát, bà chỉ kêu to cha Đường cứu cô. Cũng lần nữa lại nói rõ với cha Đường không nên trách Bách Hợp, vẻ mặt cha Đường phức tạp liếc nhìn Bách Hợp, ném đồ trong tay xuống mặt đất, sải bước đến ôm lấy Diệp Như Mị rồi cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Hợp nhìn thấy bóng người cha Đường bối rối ôm Diệp Như Mị ra ngoài, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc. Cô tưởng khó khăn của nhiệm vụ lần này chỉ là muốn điều tra xem Diệp Như Mị bị người nào sát hại, không ngờ Diệp Như Mị vì muốn hãm hại cô mà lại từ bỏ đứa con cốt nhục thân sinh của chính mình, không tiếc dùng loại phương thức thảm thiết này. Tuy Diệp Như Mị trước kia xem cô không vừa mắt,khắp nơi muốn làm cô nổi giận, tuy nhiên đó cũng là một vài thủ đoạn nhỏ, lần này nhằm vào cô, hình như bắt đầu từ lúc bắt gặp bà ta cùng người đàn ông lạ lẫm trong buổi tự học tối hôm đó, Bách Hợp cũng không muốn quản sự tình của Diệp Như Mị, nhưng bây giờ sự tình đã rơi xuống đầu cô, cho dù không muốn quản, cô cũng nhất định tra ra manh mối.
Cùng ngày Diệp Như Mị được đưa vào bệnh viện, đứa bé trai trong bụng cũng không giữ được, lúc cha Đường gọi điện về báo giọng nói rõ ràng mang theo thất vọng và mỏi mệt, sau khi ông dặn dò vài câu kêu Bách Hợp tự chiếu cố chính mình, cũng không giống như trước kia đợi Bách Hợp gát máy trước, mà là quay đầu tự mình tắt điện thoại trước.
Buổi tối cha Đường cũng không có tới đón cô, Bách Hợp học xong tiết tự học buổi tối, lúc từ trên xe buýt xuống đi vào con đường nhỏ, phía trước tối tăm lạnh lẽo không biết có phải là do đèn đường bị hư hay không, xung quanh lộ ra chút âm trầm, nhưng con đường này từ lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ đến nay đã đi hơn 10 lần rồi, cho dù có nhắm mắt lại cũng có thể nói ra xung quanh có những loại hoa cỏ gì, cô đeo túi xách đi về phía cổng chung cư, dưới cây ngô đồng đã sắp rụng sạch lá có một cánh tay đưa ra ngoài, cánh tay vội vàng kéo mạnh cô vào ngực người nọ
Mùi thuốc lá mùi xà phòng thanh đạm hỗi hợp theo hơi thở truyền đến, người này mặc quần áo chất liệu có chút cứng, lồng ngực cũng rất rắn chắc, mặt của Bách Hợp bị va vào run lên, cánh tay người nọ hoàn toàn để trên lưng cô, mang đến cho cô cảm giác áp bách trầm trọng, Bách Hợp từ nhiệm vụ trước đã bị thua thiệt rồi, lúc này vô ý thức đưa tay đẩy người này ra, người này cười lạnh hai tiếng, bàn tay như trảo sắt, gắt gao giữ lấy hông của cô.
“Diệp Như Mị, cô quen đúng không?” Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, lúc nói chuyện không biết có phải là do khí trời rét lạnh hay nguyên nhân khác, giọng nói có chút run rẩy.
Động tác đang muốn giãy dụa của Bách Hợp, lúc nghe anh ta nhắc đến Diệp Như Mị thoáng cái liền ngừng lại, anh ta do dự một hồi, tự mình thả cô ra, lại vừa giống như sợ cô chạy mất, vốn lưng Bách Hợp đang dựa vào ngực anh ta xoay người để cho lưng Bách Hợp dựa vào thân cây, lúc này mới một tay chống bên cạnh mặt cô, một tay lấy ra cái bật lửa, bật bật hai cái, nhưng giống như nghĩ tới cái gì đó, lại dập tắt lửa đi.
Dù chỉ trong nháy mắt mà thôi, Bách Hợp cũng đã thấy rõ gương mặt kia, ánh lửa sáng ngời tựa hồ tôn lên cái khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết kia, hai mắt Bách Hợp tỏa sáng, dáng người này rất cao, gần như cao hơn cô cả cái đầu, tóc anh hơi quăn, dưới lông mi đen đậm là đôi mắt tựa hoa đào nhưng lại âm lãnh, khiến cho người nhìn thấy liền sợ, ngũ quan giống như được tạc ra, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng dung mạo kia như đã khắc sâu vào đầu Bách Hợp, trong lúc nhất thời không thể quên được.
Xem ra người này tuổi cũng không lớn, tuy trong mắt anh ta giống như chứa đựng rất nhiều thứ làm cho người khác nhìn không thấu thế nhưng mà gương mặt anh ta lại non choẹt, tuy thần thái lão luyện nhưng Bách Hợp đã trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng có bản lãnh nhìn người, người thanh niên trước mắt này nhiều nhất không quá 20 tuổi, vừa rồi lúc tiếp xúc thân mật với anh ta, đàn ông vai rộng eo nhỏ không nhiều lắm nhưng Bách Hợp đoán chắc rằng anh ta chính là người mà cô nhìn thấy ở phía đối diện đứng cạnh xe nói chuyện với Diệp Như Mị.
“Diệp Như Mị? Là người lần trước nói chuyện với anh bên kia đường, đúng không?” Bách Hợp giả dạng thành bộ dáng ngây thơ trong sáng, giọng điệu có chút sợ hãi, hai tay anh ta chống bên cạnh mặt Bách Hợp, không nhịn được mà nở nụ cười, anh ta càng tiến càng gần, trán anh ta gần như đụng sát vào đầu Bách Hợp, một đôi mắt trong bóng tối lại sáng rạng rỡ, chân mày Bách Hợp cau lại, anh ta dường như rõ ràng biết Bách Hợp không thích như vậy, lúc gần đụng tới cô thì dừng lại: “Là tôi.”
“Anh là ai?” Không ngờ anh ta lại thản nhiên thừa nhận như vậy, Bách Hợp lại thăm dò hỏi thử một câu nữa, anh ta cũng không có đứng thẳng dậy, ngược lại do dự một chút, cuối cùng hình như không khống chế được, bờ môi có chút lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán của Bách Hợp: “Diệp Cẩn Chi, làm việc tại nhà hàng phía đối diện, rất hân hạnh được quen biết em.”
Anh ta nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không có nhắc lại việc vừa rồi hỏi Diệp Như Mị, thậm chí tên của mình cũng nói cho Bách Hợp biết, nhưng lại giống như không có ý muốn hỏi tên của Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp liền thở phào nhẹ nhõm, tuy không thích có người lưu lại hơi thở trên người mình, nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Chi đang rời đi, không nói lời nào.
Liên tiếp mấy ngày sau Bách Hợp vẫn còn lo lắng sẽ gặp lại cái người tên Diệp Cẩn Chi, nhưng đêm đó sau khi anh ta rời khỏi lưu lại tên thì không còn xuất hiện nữa. Ngược lại, Diệp Như Mị mất đi đứa con ở trong bệnh viện, lại xuất viện về nhà.
Lần này vì việc Diệp Như Mị mất đi đứa con khiến cho quan hệ vẫn tốt đẹp của Bách Hợp với cha Đường lại căng thẳng lên, lúc cha Đường nhìn Bách Hợp thì ánh mắt có thêm vài phần trốn tránh, quan hệ của cha Đường và con gái lạnh nhạt như vậy một màn này rất giống nội dung câu chuyện. Ban đầu Bách Hợp muốn nói chuyện với cha Đường, nhưng mỗi khi cha Đường trở về đều lẩn tránh cô, có đôi lúc nói với cô mấy lời nhưng Diệp Như Mị đều đột nhiên xuất hiện.
“Anh à, những này qua em đều nghĩ tới đứa con đã mất đi…” Bữa tối Diệp Như Mị lại than thở chảy nước mắt, mỗi khi Bách Hợp ngồi ăn cơm chung một chỗ với cha Đường, thì Diệp Như Mị đều sẽ nhắc đến đứa con đã mất của mình, hôm nay cha Đường vừa nghe đến chuyện đó, đôi đũa cầm trên tay thoáng cái bỏ xuống bàn, ông nhìn Bách Hợp, cắn răng: “Tiểu Hợp, dì Diệp của con cả đời này cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng hiện nay cha đã cưới dì ấy, nhưng đến nay vẫn chưa công bố danh phận với bên ngoài, cha chuẩn bị hai ngày nữa, đợi thân thể dì Diệp con khỏe hơn một chút thì sẽ tổ chức hôn lễ, mặt khác…” Ở bên trong nội dung câu chuyện cha Đường bởi vì áy náy với đứa con đã mất của Diệp Như Mị, ngoại trừ việc tổ chức một hôn lễ xa hoa bù đắp cho Diệp Như Mị ra, ông còn đem vốn lưu động dưới danh nghĩa của mình ra toàn bộ cho chuyển hết sang danh nghĩa của Diệp Như Mị, ông dùng cái này để đền bù tổn thất cho đứa con đã mất, Đường Bách Hợp lúc trước không thích Diệp Như Mị, nhưng bởi vì đứa con của Diệp Như Mị mất đi có liên quan tới mình, bởi vậy cô chấp nhận sự thật này, nhưng lúc này Bách Hợp đã nhớ ra tài sản cha Đường kinh doanh tích lũy nhiều năm như vậy, thế nhưng sau khi Diệp Như Mị bị sát hại, số tiền kia không cánh mà bay, tung tích không rõ.