Giọng nói của Sở Vân Dương càng ngày càng trầm thấp, bàn tay đặt bên hông Bách Hợp không thành thật bắt đầu di chuyển. Bách Hợp cúi đầu muốn chạy, lúc này nàng đang mặc không phải bộ xiêm y thướt tha hôm qua, mà là bộ thường phục đơn giản, Sở Vân Dương không bắt được nàng, ngược lại làm nàng né tránh. Hắn ngẩn người, ánh mắt lộ ra vài phần trêu đùa châm chọc vui vẻ, bờ môi mỏng nở nụ cười: “Muốn chơi trò mèo vờn chuột sao?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp đang có quỳ thủy.” Nói xong lời này, vẻ mặt Sở Vân Dương có vẻ không tin, Bách Hợp tức tối trong lòng không chỗ phát tiết: “Lần này là thật!”
Vừa rồi nét mặt còn vui vẻ, Sở Vân Dương nghe nói xong, sắc mặt liền âm u ngay lập tức, trở mặt nhanh như lật sách. Bách Hợp cũng không sợ, tự nhiên đáp lại lễ phép, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Thần thiếp chỉ sợ chậm trễ Hoàng Thượng, không bằng mời kính sự phòng mang nhiều thẻ tới, Hoàng Thượng lật xem người nào tốt.” Nàng bày ra bộ mặt khẩn cấp,còn Sở Vân Dương lúc thì trầm ngâm, lúc thì vui vẻ, chẳng khác nào bị bệnh tâm thần.
Bách Hợp đang đợi hắn rời đi, ai ngờ hắn hết lần này tới lần khác lại không đi, ngược lại ngồi xuống cho thái giám thân cận mang sổ sách tới phê duyệt, Bách Hợp thầm mắng trong lòng, ngồi xổm trong chốc lát, thân thể mỏi nhừ thật sự là khó chịu, trong bụng lạnh như băng, cuối cùng chính mình không nhịn được, cả gan gọi to Phất Phong tiến đến lần nữa thay mình chuẩn bị bao lá ngải cứu sạch sẽ, sau đó thu xếp một chút. Bên ngoài sắc trời cũng đã tối, tất cả cung lúc này đều phải khóa lại. Bách Hợp mờ mọt thúc giục Sở Vân Dương, cuối cùng hắn vẫn không đi, ngược lại nghỉ ngơi tại cung Tử Thần của nàng.
Trong đêm, lúc bụng đau đến mức khó chịu thì có một bàn tay ấm áp xoa xoa bụng, Bách Hợp ngủ mơ mơ màng màng không nhịn được đẩy hắn một cái. Sở Vân Dương đầu tiên là sững sờ,cuối cùng khẽ nở nụ cười. Quách Bách Hợp không có đối xử với hắn như thế, Quách Bách Hợp nàng không dám, cho dù nàng đối với người khác trước mặt hống hách, nhưng trước mặt mình lại dịu dàng, đây không phải Quách Bách Hợp, nàng không phải Quách Bách Hợp.
Một đêm ngủ cũng không được an ổn, Sở Vân Dương không biết có phải ban đêm tinh thần quá dồi dào hay không, trong chốc lát hết vuốt tóc nàng rồi lại chạm đến mặt nàng, như là đang tìm cái gì đó. Bách Hợp cũng không có thói quen tức giận khi bị gọi dậy khỏi giường, nhưng bị hắn trêu chọc đến mức nổi trận lôi đình. Thẳng đến canh năm thái giám mới kêu:
“Hoàng Thượng, đã đến canh năm rồi ạ.” Vốn cho rằng Sở Vân Dương sẽ tranh thủ thời gian mặc quần áo rồi rời đi, ai ngờ hắn cũng không quay đầu lại, lười biếng nói: “Lát nữa.”
Tuy nói Đại Tần các đời Hoàng đế đều hết sức chăm chỉ, bình thường đều là khoảng buổi sáng ( canh năm) thức dậy,chuẩn bị vào triều gặp văn võ bá quan, hiện tại Sở Vân Dương cũng là như thế. Bách Hợp đang mong chờ, nghe hắn nói vậy chẳng khác nào bị giội một gáo nước lạnh vào mặt. Nàng không thể nhịn được, giả vờ như vừa bị đánh thức, dụi dụi mắt, nghiêng người khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi hả?”
Hoàng đế mặc dù không vội nhưng Hoàng công công bên cạnh lại sốt ruột, nghe được câu hỏi của Bách Hợp, bối rối bẩm báo: “Hồi bẩm Quý phi nương nương, đã giờ cuối của canh tư rồi ạ.”
Bách Hợp thoáng cái đã ngồi dậy, nàng trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng, vội phân phó người đi đốt đèn: “Còn không mau bưng nước ấm lên hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt.”
Sở Vân Dương nằm yên không nhúc nhích, một đầu tóc dài đen nhánh không thua hậu cung nữ nhân tỉ mỉ bảo dưỡng xõa đầy giường, một tay còn lại hắn cầm tóc Bách Hợp đưa vào trong lòng bàn tay, có chút dùng sức, da đầu Bách Hợp bị đau, lại lần nữa ngã vào trong lòng ngực của hắn: “Ngủ thêm một lát.”
Khi hắn nói chuyện duỗi tay che mắt Bách Hợp, tuy giọng nói khàn khàn nhưng ngữ khí lại nghiêm túc: “Lui xuống đi.”
Mấy người vốn mang long bào và nước ấm tới không thể làm gì khác, đành lui ra ngoài. Bách Hợp tựa vào lòng Sở Vân Dương, xem như bị giày vò dù đang rất buồn ngủ, nhưng nàng không ngủ được. Trên cơ thể người này có một loại cảm giác khiến người ta thấy lạnh lẽo. Diệp Xung Cẩn khiến cho tâm lý của nàng bị áp lực, bản năng có chút bản năng sợ loại cảm giác âm u này, hình như đã từng gặp ở nơi nào đó. Nàng không thích chút nào, thân thể cứng nhắc bị hắn ôm nửa ngày, thẳng đến canh năm, Sở Vân Dương lúc này mới ngồi dậy, bởi vì đã quá trễ, hắn rửa mặt qua là đi ngay, không kịp ăn sáng, vừa đi vừa mặc long bào.
Trong hậu cung lần đầu tiên có người chứng kiến vị Hoàng đế cao cao tại thượng vội vàng như vậy, mấy người thái giám cung nữ nhỏ bé đi theo bên cạnh hắn chuẩn bị sẵn đai lưng cùng vương miện, tình hình này càng khiến cho lời đồn đại Quý phi được sủng ái càng thêm sâu hơn.
Mấy ngày liên tiếp Sở Vân Dương hình như đột nhiên một lần nữa sủng hạnh Bách Hợp, trong hậu cung vốn chiếu lệ cũ từng mồng một đến mồng mười lăm,các cung tần bậc thấp do Hoàng đế lật thẻ, vị trí từ thấp đến cao mà xếp đặt trình, mà từ mười lăm đến ba mươi thì do Tam phi bắt đầu sắp xếp xuống chút nữa. Tam phi có thời gian thị tẩm cố định, còn lại tần thiếp thì là xem tâm tình Hoàng đế. Nhưng gần đây Sở Vân Dương lại không triệu hạnh Tần phi cấp thấp, ngược lại lại để cho người triệu Bách Hợp đến điện Cam Lâm hoặc ngẫu nhiên đến điện Tử Thần của Bách Hợp ngủ lấy một đêm, kể từ đó tất nhiên là Bách Hợp có thêm nhiều người ghen ghét.
Gần đây thái độ Sở Vân Dương khác thường mà sủng hạnh nàng, Bách Hợp đang muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này trình lên mấy bức họa mỹ nhân đã sắp xếp xong, nhưng cuối cùng lại không có thời gian sửa sang lại, toàn bộ đều giao cho bọn Phất Phong xử lý.
Mắt thấy thời gian tuyển tú nữ chỉ còn có mấy ngày, gần đây ở trong cung dưỡng thai, Tô thị cũng ngồi không yên, ngoại trừ thời gian cực ít đến điện Tử Thần thỉnh an, hầu như đều là trốn trong cung điện cô ta, nhất là sau khi đã có thai lại càng không dễ dàng gặp mặt Bách Hợp, rất sợ chính mình rất vất vả mới mang được long thai lại bị Bách Hợp dùng thủ đoạn làm cho mất đi.
Nhưng Bách Hợp mấy tháng gần đây vô cùng được sủng ái, danh tiếng quá lớn, cô ta cũng một chút ngồi không yên, bởi vậy bèn kéo Hiền Phi cùng hai vị Tiệp dư tới, tiến vào điện Tử Thần, Tô thị còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy rơi lả tả trên đất là mấy bức họa mỹ nhân cùng bọn Phất Phong kẻ quỳ người ngồi dưới đất lựa chọn. Vốn nên tự mình làm những việc này thì Bách Hợp lại híp mắt dựa trên giường, hai tiểu cung nữ một trái một phải giúp nàng đong đưa cây quạt tạo gió, có người cầm mỹ nhân chủythay nàng xoa bóp chân. Lúc này nàng đeo hộ giáp ngón tay lướt qua eo đặt tại trên đùi, nhàn nhã nói không nên lời cùng hài lòng mãn nguyện.
Tô thị vì việc tuyển tú nữ gần đây gấp đến độ phát hỏa, có chút ngồi không yên muốn đi ra điều tra tin tức, không nghĩ tới Bách Hợp lại ngạo mạn như thế, giao chuyện quan trọng như vậy cho hạ nhân làm.
“Tỷ tỷ sao lại quá mức thờ ơ như thế?” Đức Phi Tô thị trước nhịn không được mở miệng, tức giận đến múc thân thể có chút run rẩy: “Sau này những người này đều là tỷ muội của chúng ta, hôm nay trong cung vô chủ, tỷ tỷ tự tay mắm quyền đều hành hậu cung, nên giúp đỡ Hoàng Thượng, chuyện đại sự quan trong như vậy sao có thể giao cho cung nữ đi làm?” Tô thị mang thai hơn sáu tháng, bụng đã to hơn, ở giữa trán nàng kẹp hoa mai thiếp vàng, lúc này cho dù nén giận mở miệng, hai đầu lông mày vẫn mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.
Không biết là bị nguyên chủ ảnh hưởng hay vì Bách Hợp vốn không quen nhìn Tô thị này giáo huấn mình, nghe được lời này liền nhịn không được cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở mắt ra rồi từ từ cắt đứt lời của cô ta: “Được rồi!”
Trước đây Tô thị và Quách Bách Hợp đã không hợp, nhưng nếu luận thân phận địa vị, thì Quách Bách Hợp cao hơn Tô thị, nhưng do Tô thị tương đối được sủng ái, hơn nữa cô ta xuất thân thư hương môn đệ, từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, tuy không phải loại người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại mỗi lần mỗi lần nói chuyện đều nói có sách, mách có chứng, châm chọc khiến cho Quách Bách Hợp tức giận, cho dù Quách Bách Hợp sử dụng ám chiêu, nhưng lại chưa từng ngạo mạn cắt ngang lời của cô ta như vậy. Tô thị ngẩn ngơ, lúc phục hồi lại tinh thần thì hai gò má đỏ bừng, thân thể cũng theo đó mà bắt đầu run rẩy.
“Đây là việc của Bổn cung, Hoàng Thượng đã giao cho Bổn cung, Bổn cung muốn tự mình làm hoặc là tìm người đến xử lý, có liên quan gì đến người ngoài?” Rất nhiều người muốn thế lực giống Bách Hợp lại cầu mà không được, nhưng căn bản Bách Hợp không đặt tham vọng vào mắt, hai mắt bọn người Hiền Phi đều có chút đỏ lên, lại ngại khí thế hung hăng càn quấy của Bách Hợp nên không dám lên tiếng.
“Huống chi những người này nhất định vào cung thì như thế nào, bọn họ có tư cách trở thành tỷ muội của Bổn cung sao? Đến lúc đó không có vị trí, ngay cả cung nữ bên người Bổn cung đều không bằng, Bổn cung bằng lòng để cho Phất Phong vì bọn họ làm việc, chính là coi trọng bọn họ!” Bách Hợp nửa chống thân thể ngồi dậy, đeo hộ giáp ngón tay, nhẹ nhàng sửa sang vạt áo của mình, cười khẩy: “Còn vọng tưởng để cho Bổn cung tự mình làm, mà bọn họ không chịu được, đến lúc đó chỉ sợ gãy phúc khí của bọn họ!”
Nàng ngang ngược kiêu ngạo, ánh mắt đung đưa chuyển động mang theo vẻ khinh miệt cùng lạnh lẽo, khóe miệng lúc này hướng lên trên. Dung mạo Quách Bách Hợp vô cùng xuất chúng, lúc này càng nhìn xinh đẹp bức người, trong lòng Hiền Phi chua chát phỏng đoán có lẽ do Sở Vân Dương gần đây sủng hạnh Bách Hợp quá nhiều, nên nàng mới tức giận, hung hăng kiêu ngạo đến nước này, tuy hận đến nghiến răng nhưng ngoài miệng cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu thừa nhận.
Tô thị cũng bị bộ dáng này của Bách Hợp tức giận đến cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Bách Hợp nói: “Tỷ tỷ nói thế là quá đáng lắm rồi!”
“Đức Phi, chú ý thân phận của ngươi!” Bách Hợp vuốt ve tóc mai của mình, không thèm ngẩng đầu: “Lúc này nhóm tú nữ còn chưa tiến cung, Tô muội muội cũng đã vội vã thay bọn họ ra mặt như vậy, thật là có tâm quá mức. Nếu có thời gian rảnh rỗi, không bằng quản cái bụng của ngươi nhiều một chút. Hoàng Thượng hiện giờ con nối dõi đơn bạc, Bổn cung đang sợ ngươi có chỗ sơ xuất, thân thể bị thương thì không nói, còn khiến cho Hoàng Thượng mất đi Long tự!”
Bách Hợp mấy lần vào trong nhiệm vụ, mỗi lần trở lại đều phải nén giận, chỉ có lúc này đây vô cùng sảng khoái, làm người ác cảm giác thật sự quá tốt, tuy rằng không được người ta ưa thích, nhưng có thể tự làm theo ý mình, không cần kiêng dè, muốn nói cái gì thì nói, phảng phất như giải tỏa được tâm trạng, cảm giác vui sướng khiến Bách Hợp thấy làm người ác thật dễ chịu.
“Hoàng Thượng, thần thiếp đang có quỳ thủy.” Nói xong lời này, vẻ mặt Sở Vân Dương có vẻ không tin, Bách Hợp tức tối trong lòng không chỗ phát tiết: “Lần này là thật!”
Vừa rồi nét mặt còn vui vẻ, Sở Vân Dương nghe nói xong, sắc mặt liền âm u ngay lập tức, trở mặt nhanh như lật sách. Bách Hợp cũng không sợ, tự nhiên đáp lại lễ phép, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Thần thiếp chỉ sợ chậm trễ Hoàng Thượng, không bằng mời kính sự phòng mang nhiều thẻ tới, Hoàng Thượng lật xem người nào tốt.” Nàng bày ra bộ mặt khẩn cấp,còn Sở Vân Dương lúc thì trầm ngâm, lúc thì vui vẻ, chẳng khác nào bị bệnh tâm thần.
Bách Hợp đang đợi hắn rời đi, ai ngờ hắn hết lần này tới lần khác lại không đi, ngược lại ngồi xuống cho thái giám thân cận mang sổ sách tới phê duyệt, Bách Hợp thầm mắng trong lòng, ngồi xổm trong chốc lát, thân thể mỏi nhừ thật sự là khó chịu, trong bụng lạnh như băng, cuối cùng chính mình không nhịn được, cả gan gọi to Phất Phong tiến đến lần nữa thay mình chuẩn bị bao lá ngải cứu sạch sẽ, sau đó thu xếp một chút. Bên ngoài sắc trời cũng đã tối, tất cả cung lúc này đều phải khóa lại. Bách Hợp mờ mọt thúc giục Sở Vân Dương, cuối cùng hắn vẫn không đi, ngược lại nghỉ ngơi tại cung Tử Thần của nàng.
Trong đêm, lúc bụng đau đến mức khó chịu thì có một bàn tay ấm áp xoa xoa bụng, Bách Hợp ngủ mơ mơ màng màng không nhịn được đẩy hắn một cái. Sở Vân Dương đầu tiên là sững sờ,cuối cùng khẽ nở nụ cười. Quách Bách Hợp không có đối xử với hắn như thế, Quách Bách Hợp nàng không dám, cho dù nàng đối với người khác trước mặt hống hách, nhưng trước mặt mình lại dịu dàng, đây không phải Quách Bách Hợp, nàng không phải Quách Bách Hợp.
Một đêm ngủ cũng không được an ổn, Sở Vân Dương không biết có phải ban đêm tinh thần quá dồi dào hay không, trong chốc lát hết vuốt tóc nàng rồi lại chạm đến mặt nàng, như là đang tìm cái gì đó. Bách Hợp cũng không có thói quen tức giận khi bị gọi dậy khỏi giường, nhưng bị hắn trêu chọc đến mức nổi trận lôi đình. Thẳng đến canh năm thái giám mới kêu:
“Hoàng Thượng, đã đến canh năm rồi ạ.” Vốn cho rằng Sở Vân Dương sẽ tranh thủ thời gian mặc quần áo rồi rời đi, ai ngờ hắn cũng không quay đầu lại, lười biếng nói: “Lát nữa.”
Tuy nói Đại Tần các đời Hoàng đế đều hết sức chăm chỉ, bình thường đều là khoảng buổi sáng ( canh năm) thức dậy,chuẩn bị vào triều gặp văn võ bá quan, hiện tại Sở Vân Dương cũng là như thế. Bách Hợp đang mong chờ, nghe hắn nói vậy chẳng khác nào bị giội một gáo nước lạnh vào mặt. Nàng không thể nhịn được, giả vờ như vừa bị đánh thức, dụi dụi mắt, nghiêng người khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi hả?”
Hoàng đế mặc dù không vội nhưng Hoàng công công bên cạnh lại sốt ruột, nghe được câu hỏi của Bách Hợp, bối rối bẩm báo: “Hồi bẩm Quý phi nương nương, đã giờ cuối của canh tư rồi ạ.”
Bách Hợp thoáng cái đã ngồi dậy, nàng trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng, vội phân phó người đi đốt đèn: “Còn không mau bưng nước ấm lên hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt.”
Sở Vân Dương nằm yên không nhúc nhích, một đầu tóc dài đen nhánh không thua hậu cung nữ nhân tỉ mỉ bảo dưỡng xõa đầy giường, một tay còn lại hắn cầm tóc Bách Hợp đưa vào trong lòng bàn tay, có chút dùng sức, da đầu Bách Hợp bị đau, lại lần nữa ngã vào trong lòng ngực của hắn: “Ngủ thêm một lát.”
Khi hắn nói chuyện duỗi tay che mắt Bách Hợp, tuy giọng nói khàn khàn nhưng ngữ khí lại nghiêm túc: “Lui xuống đi.”
Mấy người vốn mang long bào và nước ấm tới không thể làm gì khác, đành lui ra ngoài. Bách Hợp tựa vào lòng Sở Vân Dương, xem như bị giày vò dù đang rất buồn ngủ, nhưng nàng không ngủ được. Trên cơ thể người này có một loại cảm giác khiến người ta thấy lạnh lẽo. Diệp Xung Cẩn khiến cho tâm lý của nàng bị áp lực, bản năng có chút bản năng sợ loại cảm giác âm u này, hình như đã từng gặp ở nơi nào đó. Nàng không thích chút nào, thân thể cứng nhắc bị hắn ôm nửa ngày, thẳng đến canh năm, Sở Vân Dương lúc này mới ngồi dậy, bởi vì đã quá trễ, hắn rửa mặt qua là đi ngay, không kịp ăn sáng, vừa đi vừa mặc long bào.
Trong hậu cung lần đầu tiên có người chứng kiến vị Hoàng đế cao cao tại thượng vội vàng như vậy, mấy người thái giám cung nữ nhỏ bé đi theo bên cạnh hắn chuẩn bị sẵn đai lưng cùng vương miện, tình hình này càng khiến cho lời đồn đại Quý phi được sủng ái càng thêm sâu hơn.
Mấy ngày liên tiếp Sở Vân Dương hình như đột nhiên một lần nữa sủng hạnh Bách Hợp, trong hậu cung vốn chiếu lệ cũ từng mồng một đến mồng mười lăm,các cung tần bậc thấp do Hoàng đế lật thẻ, vị trí từ thấp đến cao mà xếp đặt trình, mà từ mười lăm đến ba mươi thì do Tam phi bắt đầu sắp xếp xuống chút nữa. Tam phi có thời gian thị tẩm cố định, còn lại tần thiếp thì là xem tâm tình Hoàng đế. Nhưng gần đây Sở Vân Dương lại không triệu hạnh Tần phi cấp thấp, ngược lại lại để cho người triệu Bách Hợp đến điện Cam Lâm hoặc ngẫu nhiên đến điện Tử Thần của Bách Hợp ngủ lấy một đêm, kể từ đó tất nhiên là Bách Hợp có thêm nhiều người ghen ghét.
Gần đây thái độ Sở Vân Dương khác thường mà sủng hạnh nàng, Bách Hợp đang muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này trình lên mấy bức họa mỹ nhân đã sắp xếp xong, nhưng cuối cùng lại không có thời gian sửa sang lại, toàn bộ đều giao cho bọn Phất Phong xử lý.
Mắt thấy thời gian tuyển tú nữ chỉ còn có mấy ngày, gần đây ở trong cung dưỡng thai, Tô thị cũng ngồi không yên, ngoại trừ thời gian cực ít đến điện Tử Thần thỉnh an, hầu như đều là trốn trong cung điện cô ta, nhất là sau khi đã có thai lại càng không dễ dàng gặp mặt Bách Hợp, rất sợ chính mình rất vất vả mới mang được long thai lại bị Bách Hợp dùng thủ đoạn làm cho mất đi.
Nhưng Bách Hợp mấy tháng gần đây vô cùng được sủng ái, danh tiếng quá lớn, cô ta cũng một chút ngồi không yên, bởi vậy bèn kéo Hiền Phi cùng hai vị Tiệp dư tới, tiến vào điện Tử Thần, Tô thị còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy rơi lả tả trên đất là mấy bức họa mỹ nhân cùng bọn Phất Phong kẻ quỳ người ngồi dưới đất lựa chọn. Vốn nên tự mình làm những việc này thì Bách Hợp lại híp mắt dựa trên giường, hai tiểu cung nữ một trái một phải giúp nàng đong đưa cây quạt tạo gió, có người cầm mỹ nhân chủythay nàng xoa bóp chân. Lúc này nàng đeo hộ giáp ngón tay lướt qua eo đặt tại trên đùi, nhàn nhã nói không nên lời cùng hài lòng mãn nguyện.
Tô thị vì việc tuyển tú nữ gần đây gấp đến độ phát hỏa, có chút ngồi không yên muốn đi ra điều tra tin tức, không nghĩ tới Bách Hợp lại ngạo mạn như thế, giao chuyện quan trọng như vậy cho hạ nhân làm.
“Tỷ tỷ sao lại quá mức thờ ơ như thế?” Đức Phi Tô thị trước nhịn không được mở miệng, tức giận đến múc thân thể có chút run rẩy: “Sau này những người này đều là tỷ muội của chúng ta, hôm nay trong cung vô chủ, tỷ tỷ tự tay mắm quyền đều hành hậu cung, nên giúp đỡ Hoàng Thượng, chuyện đại sự quan trong như vậy sao có thể giao cho cung nữ đi làm?” Tô thị mang thai hơn sáu tháng, bụng đã to hơn, ở giữa trán nàng kẹp hoa mai thiếp vàng, lúc này cho dù nén giận mở miệng, hai đầu lông mày vẫn mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.
Không biết là bị nguyên chủ ảnh hưởng hay vì Bách Hợp vốn không quen nhìn Tô thị này giáo huấn mình, nghe được lời này liền nhịn không được cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở mắt ra rồi từ từ cắt đứt lời của cô ta: “Được rồi!”
Trước đây Tô thị và Quách Bách Hợp đã không hợp, nhưng nếu luận thân phận địa vị, thì Quách Bách Hợp cao hơn Tô thị, nhưng do Tô thị tương đối được sủng ái, hơn nữa cô ta xuất thân thư hương môn đệ, từ nhỏ đã đọc đủ loại thi thư, tuy không phải loại người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại mỗi lần mỗi lần nói chuyện đều nói có sách, mách có chứng, châm chọc khiến cho Quách Bách Hợp tức giận, cho dù Quách Bách Hợp sử dụng ám chiêu, nhưng lại chưa từng ngạo mạn cắt ngang lời của cô ta như vậy. Tô thị ngẩn ngơ, lúc phục hồi lại tinh thần thì hai gò má đỏ bừng, thân thể cũng theo đó mà bắt đầu run rẩy.
“Đây là việc của Bổn cung, Hoàng Thượng đã giao cho Bổn cung, Bổn cung muốn tự mình làm hoặc là tìm người đến xử lý, có liên quan gì đến người ngoài?” Rất nhiều người muốn thế lực giống Bách Hợp lại cầu mà không được, nhưng căn bản Bách Hợp không đặt tham vọng vào mắt, hai mắt bọn người Hiền Phi đều có chút đỏ lên, lại ngại khí thế hung hăng càn quấy của Bách Hợp nên không dám lên tiếng.
“Huống chi những người này nhất định vào cung thì như thế nào, bọn họ có tư cách trở thành tỷ muội của Bổn cung sao? Đến lúc đó không có vị trí, ngay cả cung nữ bên người Bổn cung đều không bằng, Bổn cung bằng lòng để cho Phất Phong vì bọn họ làm việc, chính là coi trọng bọn họ!” Bách Hợp nửa chống thân thể ngồi dậy, đeo hộ giáp ngón tay, nhẹ nhàng sửa sang vạt áo của mình, cười khẩy: “Còn vọng tưởng để cho Bổn cung tự mình làm, mà bọn họ không chịu được, đến lúc đó chỉ sợ gãy phúc khí của bọn họ!”
Nàng ngang ngược kiêu ngạo, ánh mắt đung đưa chuyển động mang theo vẻ khinh miệt cùng lạnh lẽo, khóe miệng lúc này hướng lên trên. Dung mạo Quách Bách Hợp vô cùng xuất chúng, lúc này càng nhìn xinh đẹp bức người, trong lòng Hiền Phi chua chát phỏng đoán có lẽ do Sở Vân Dương gần đây sủng hạnh Bách Hợp quá nhiều, nên nàng mới tức giận, hung hăng kiêu ngạo đến nước này, tuy hận đến nghiến răng nhưng ngoài miệng cũng không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu thừa nhận.
Tô thị cũng bị bộ dáng này của Bách Hợp tức giận đến cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Bách Hợp nói: “Tỷ tỷ nói thế là quá đáng lắm rồi!”
“Đức Phi, chú ý thân phận của ngươi!” Bách Hợp vuốt ve tóc mai của mình, không thèm ngẩng đầu: “Lúc này nhóm tú nữ còn chưa tiến cung, Tô muội muội cũng đã vội vã thay bọn họ ra mặt như vậy, thật là có tâm quá mức. Nếu có thời gian rảnh rỗi, không bằng quản cái bụng của ngươi nhiều một chút. Hoàng Thượng hiện giờ con nối dõi đơn bạc, Bổn cung đang sợ ngươi có chỗ sơ xuất, thân thể bị thương thì không nói, còn khiến cho Hoàng Thượng mất đi Long tự!”
Bách Hợp mấy lần vào trong nhiệm vụ, mỗi lần trở lại đều phải nén giận, chỉ có lúc này đây vô cùng sảng khoái, làm người ác cảm giác thật sự quá tốt, tuy rằng không được người ta ưa thích, nhưng có thể tự làm theo ý mình, không cần kiêng dè, muốn nói cái gì thì nói, phảng phất như giải tỏa được tâm trạng, cảm giác vui sướng khiến Bách Hợp thấy làm người ác thật dễ chịu.