Dương Ngọc Như nói chậm rãi, lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng đỏ toát lên vẻ nghiêm túc và cố chấp. Thật sự là, nếu không phải hiện tại hai gò má đều in rõ ràng năm dấu tay, có lẽ nhìn vẻ đẹp ấy, Sở Vân Dương chắc chắn cam tâm tình nguyện cùng cô ta trêu đùa một phen. Nhưng bây giờ bộ dáng cô ta nhếch nhác, đang đối mặt với nhiều người như vậy, những lời này rõ ràng là làm khó dễ cho Sở Vân Dương. Hắn nhẫn nại nở nụ cười, nét hung ác trong mắt hiện lên: “Dương thị? Nữ nhi của Hộ bộ thị lang Dương Hoán?”
Lúc này trên mặt Sở Vân Dương mang theo vui vẻ, nhưng mà ánh mắt lại hoàn toàn u ám. Bách Hợp vừa mới gây ra chuyện, lúc này thờ ơ lạnh nhạt, chứng kiến cảnh Tô thị ôm bụng, cố ý nói:
“Con gái của Hộ bộ thị lang? Đức Phi muội muội, phụ thân ngươi không phải là hộ bộ Thượng thư sao, khó trách vừa nãy gấp gáp như vậy thay nàng ta mở miệng.”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Tô thị tuy tự mình nói bóng nói gió nhưng lúc này một khi bị người khác nói thế, trong lòng lập tức liền sốt ruột, chém đinh chặt sắt mà nói: “Thần thiếp không quen không biết vị muội muội này, nếu có nửa lời nói dối, chấp nhận bị thiên lôi đánh xuống!”
“Một chuyện nhỏ như vậy, Đức Phi muội muội lại thề độc như thế làm gì, làm Bổn cung đang nghĩ lời này là đúng đây này.” Bách Hợp nhẫn nại không được mà bắt đầu vùng lên, nàng không nói không được. Vốn Tô thị trong lòng đang chứa hỏa, mang thai rồi thì Sở Vân Dương liền không hề sủng ái mình như lúc trước, ngược lại thường xuyên sủng hạnh Bách Hợp nên gần đây tính tình vô cùng nóng nảy. Lúc này lại bị Bách Hợp chọc tức như vậy, nhìn vẻ mặt nàng mỉa mai vui vẻ, tức giận đến trước mắt từng đợt biến thành màu đen, ngực ngòn ngọt, một ngụm máu suýt nữa phun ra.
Hiền Phi đứng ở một bên không dám lên tiếng, đương nhiên nàng cũng không thích Bách Hợp, nhưng hôm nay Bách Hợp trong cung thế lực quá lớn, nàng đắc tội không nổi. Càng không muốn trước mặt Sở Vân Dương ném đi thể diện, đành đứng ở một bên xem Tô thị và Bách Hợp tranh chấp. Một mặt lén lút chen đến bên người Sở Vân Dương, cầm cây quạt đong đưa, trông mong có thể đem hương thơm trên người mình bay đến trước mặt Sở Vân Dương, dễ dàng quyến rũ hắn chú ý mình vài phần.
“Được rồi.” Nữ nhân thỉnh thoảng tranh giành tình nhân đó là tình thú, nhưng nếu trước mặt mọi người làm ầm ĩ, khiến người khác mất thể diện, Sở Vân Dương vô cùng không thích. Thần sắc hắn nghiêm túc, khóe miệng lạnh nhạt nhưng lại câu dẫn, liếc Bách Hợp rồi nhìn chằm chằm vào Tô thị nói:
“Ái phi từ trước đến nay rộng lượng săn sóc, phải biết Quý Phi vẫn thế mà.”
Sở Vân Dương trong lời nói mang theo ngữ điệu dịu dàng trấn an, nhưng Tô thị tâm như đang nhai lấy thất bại. Bởi vì Quách Bách Hợp từ trước đến nay ương ngạnh tùy hứng, cho nên chính mình phải nhận thức được đạo lý quan trọng đó, chấp nhận nhượng bộ nàng? Tuy trên vị trí đứng thứ hai sau Bách Hợp, nhưng Tô thị nàng đang mang thai, trong lòng không nghĩ qua vị trí trong cung, nhưng lúc này nghe Sở Vân Dương mặt ngoài là khen ngợi chính mình, nhưng kì thực lại mọi cách giữ gìn Bách Hợp, trong lòng đau như dao cắt.
Nhưng Bách Hợp lại không nhận tình cảm của Sở Vân Dương, cười lạnh một tiếng,tìm cách cáo lui.
Hôm nay tuyển tú nữ một hồi náo loạn, Xem chuyện cười Dương Ngọc Như đủ rồi, vốn vì cô ta mà đến, thời gian kế tiếp Bách Hợp không có hứng thú ở lại. Hiên tại tuy đã là trong tháng tám, nhưng nắng gắt cuối thu uy lực lại không thể khinh thường, đứng phơi nắng trong chốc lát nàng bắt đầu thấy choáng váng. thân thể Quách Bách Hợp tiến cung nhiều năm đã sớm suy nhược, chính mình những ngày này mỗi ngày có cung nữ hầu hạ bên người, không có biện pháp luyện tập điều trị. Bởi vậy tuy nàng mang theo thuộc tính giá trị, thân thể dù khỏe mạnh, lúc này đã nhanh chóng có cảm giác muốn xỉu, nhưng vẫn chưa chính thức ngất đi. Thế nhưng cái cảm giác hoa mắt chóng mặt khó chịu này nàng vẫn nhận thức được.
Tìm lấy cớ xong liền biến mất, cũng mặc kệ chính mình vừa cho người đánh Dương Ngọc Như để lại cục diện rối rắm, Bách Hợp trực tiếp tiến đến Sở Vân Dương xin phép rồi bước xuống liễn đi mất.
Giữa trưa đang trong lúc ngủ, người canh giữ trong ngự hoa viên trở về báo tin, nói Hoàng Thượng lưu lại thẻ nào, sắc phong danh hiệu nào. Hoàn toàn trong dự liệu của Bách Hợp, là Dương Ngọc Như hôm nay dù xảy ra chuyện khó chịu như vậy, nhưng cô ta vẫn được giữ lại, giống tình tiết bên trong được phong làm Tài nhân. Tuy là bậc Ngũ phẩm tài tử, phần vị cũng không cao, thế nhưng mà khách quan tại mặt khác đối với thiếu nữ không gặp may tiến cung mà không có phẩm vị thì Dương Ngọc Như không sai rồi, đừng đề cập hôm nay Bách Hợp trả lại cho nàng một hạ mã uy, tưởng rằng Sở Vân Dương sẽ không thích nàng ta, không nghĩ tới cô ta ngược lại có bản lĩnh, vẫn được sắc phong là Tài nhân.
“Nghe nói là Đức Phi nương nương ra mặt nói lý lẽ, lại để cho cô ta tại trước mặt hoàng thượng làm một bài thơ tạ tội, khiến cho Hoàng Thượng hơi nể trọng nàng ta ạ.” Phật Liễu giúp Bách Hợp xoa bóp vai, nhỏ giọng báo cáo tình hình tuyển tú nữ hôm nay, nói đến lúc Dương Ngọc Như làm thơ, Bách Hợp nói: “Không thể tin được Dương Tài nhân còn có tài năng ấy, lần sau có dịp tụ tập, nhất định phải tạo quan hệ tốt.”
Tình tiết thật sự vốn là sau khi Dương Ngọc Như tiến cung thì ít xuất hiện, thẳng đến lúc vô tình gặp gỡ Sở Vân Dương, cô ta bày ra vẻ đáng yêu, có khi thì đoan trang ngâm thơ, thời gian dần qua được Sở Vân Dương nhìn bằng ánh mắt khác. Trước là thích tính cách đáng yêu thẳng thắn, vừa xinh tươi vừa ngây thơ, rồi sau đó thích đến tài năng, cuối cùng sủng cô ta đến phế đi Quách Quý Phi đấy. Nhưng Dương Ngọc Như sớm như vậy liền biểu hiện ra tài năng thi ca, hơn nữa hôm nay ‘Thẳng thắn’ một mặt lại trước thời gian bị chứng kiến, như vậy tuy nhiên ra danh tiếng, lại để cho Sở Vân Dương nhớ kỹ nàng, nhưng lại có chút mất tiên cơ, không biết hiện tại nàng ta lộ ra nhiều át chủ bài thế sau này bí mật gặp lại Sở Vân Dương thì nàng ta lấy cái gì đến đào?
Đang nói giữa chừng, bên ngoài có thị vệ vội vã tiến đến đáp lời: “Nương nương, đám tiện nhân hôm nay mới tiến cung tối qua không ngủ, tụ tập ở hồ hoa sen trong ngự hoa viên, bây giờ đang làm Hoa đăng.”
Hậu cung Hoàng đế tuy có 3000 giai nhân mỹ nữ, nhưng kỳ thật tính luôn cả cung nữ có lẽ vượt qua một vạn người, dưới tình huống thừa chứ không thiếu này, rất nhiều nữ nhân chỉ có thể tự tìm phương pháp, đốt Hoa đăng cũng là một chuyện không hiếm thấy, rất nhiều cung nhân luôn tìm cơ hội vụng trộm chuồn ra cung, nghĩ cách khiến cho Hoàng đế chú ý. Vì vậy mới phát sinh việc đốt Hoa đăng này. Các phi tần cấp thấp cả đời có lẽ không thấy được Sở Vân Dương sẽ thừa dịp đó làm chút ít thơ khuê phòng kẹp ở trong, một khi được Hoàng đế chứng kiến, nếu may mắn nói không chừng còn có thể thừa sủng, phương pháp này tuy người thành công không nhiều lắm, chung quy làm con người vui vẻ hơn mà thôi.
Tài tình nhất là, sự thật ở bên trong chính là Dương Ngọc Như cũng từng làm như vậy, nhưng cô ta cũng không phóng cái gì ở trong đèn, ngược lại chỉ là ở trên mặt cánh hoa đã viết một câu vô cùng rầm rộ: “Yến tước an tri hồng hộc chi chí”*
Thường được dùng để chỉ những người có chí lớn. Trong “Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia” có một câu ‘燕雀安知鸿鹄之志哉’(Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai), ý chỉ loài sẻ, loài nhạn (những kẻ bình thường) sao thấu chi hướng thiên nga. Do truyền bá “Tam Quốc” rộng rãi, càng vì “ Trần Thiệp Thế Gia” được đưa vào sách giáo khoa sơ trung (cấp 2) mà câu ‘燕雀安知鸿鹄之志哉’(Yến tước an chi hồng hộc chi chí tai) đã trở thành câu nói được lưu truyền đã lâu, còn lưu hành cả trên mạng.
Trùng hợp Sở Vân Dương lại để cho người mò mấy cái hoa đăng, nhìn chán hoa đăng ở bên trong cất giữ khăn gấm, viết cái gì là tâm tư nữ nhi, chợt nhìn thấy câu thơ như vậy, quả thực như là đang ăn bữa thịt đầy dầu mỡ lại có món điểm tâm nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, giật nảy mình.
Bách Hợp lúc này nghe được thị vệ nói một đám mới tiến cung cùng cung nữ tụ họp đốt đèn, không khỏi nở nụ cười lạnh, Phất Phong cầm lược giúp Bách Hợp chải tóc, nhìn thấy khóe miệng Bách Hợp vui vẻ, liền mở miệng:
“Đám người này muốn câu dẫn Hoàng Thượng nghĩ đến nổi điên rồi, học đi còn chưa được còn muốn chạy, nương nương, không bằng nô tài dẫn người đuổi bọn họ đi.”
“Không cần, muốn thả đèn thì tùy ý bọn họ.” Bách Hợp chậm rãi đưa tay vào hộ giáp, xoa nhẹ bởi vì mang hộ giáp mà in chút ít dấu ngón tay, nhẹ giọng cười nói: “Lại để cho người đóng tất cả cửa cung lớn, không cho phép ai ra vào, bọn họ vui vẻ đứng ở trong ngự hoa viên, thuận tiện ngây ngốc một đêm!”
Nói xong lời này, Bách Hợp ngáp một cái rồi đứng dậy: “Kêu người ghi tên toàn bộ những người đốt hoa đăng, sáng sớm ngày mai, bảo bọn họ tìm kiếm đồ vật trong nước cho sạch sẽ, nếu là chìm xuống dưới đáy, cũng phải bắt bọn ho thu thập cho bằng được, ngày mai Bổn cung đến ngự hoa viên nếu thấy không hài lòng, đừng trách Bổn cung vô tình!”
Trong câu chuyện thì Quách Bách Hợp đúng là ngốc, nghe được bọn người Dương Ngọc Như đốt hoa đăng bèn phái người đi xua đuổi, để lại danh tiếng hung ác cho chính mình, cuối cùng không có chiếm được nửa chút tiện nghi, cũng không tổn thương tới những nữ nhân mới tiến cung này, xem như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Bách Hợp cũng không dùng phương pháp thô bạo là tới bắt người. Lúc này sau khi phân phó xong, lại nghe thị vệ nói Sở Vân Dương hôm nay lật thẻ là một Tiệp dư, cho cung nữ hầu hạ mình rửa mặt rồi quay vào trong điện đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại thì Phất Ngọc xoắn khăn giúp Bách Hợp lau mặt, một mặt nín cười:
“Nương nương, hôm qua trong đêm đám người mới tiến cung kia chôn chân trong ngự hoa viên ngây người một đêm, sáng sớm hôm nay lúc chuẩn bị trở về đi, lại nghe nương nương phân phó, lúc này đang mò các hoa đăng trong đêm qua các nàng thả đấy ạ.”
Ngày mùa thu gió đêm không nhỏ, đèn bị thổi bay khắp nơi. Hoàng đế ngày hôm qua lại triệu tiểu mỹ nhân thị tẩm, một đêm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, căn bản không có sức lực sáng sớm rảnh rỗi ra ngoài tìm đèn hoa sen xem, bởi vậy đám người Dương Ngọc Như liền uổng phí rất nhiều công phu, nịnh bợ quả nhiên là để cho kẻ mù xem. Ở bên ngoài ngây người một đêm không nói, hôm nay sáng sớm còn không kịp rửa mặt, phải ở lại trong hậu cung vớt rác.
Bách Hợp nghe xong, không khỏi cười đến ngất ngưởng. Nàng vốn ở trong nội cung không có việc gì, hôm nay lại có một chuyện lý thú như vậy. Bản thân Quách Bách Hợp thanh danh đã sớm xấu triệt để rồi, lúc này Bách Hợp cũng không định đi làm người tốt, hơn nữa tình huống như vậy còn là do mình một tay tạo thành, nàng muốn đi ra ngoài tham gia góp chút náo nhiệt, mặc kệ bọn Phất Phong giúp mình sửa sang y phục ổn thỏa, lại thêm một đám phi tần đến vấn an, Bách Hợp đuổi đám người này rồi bước lên liễn hướng thẳng đến ngự hoa viên.
Lưu lại sau lưng là bọn người Tô thị thẳng thắn mắng: “Xem nàng ta hung hăng càn quấy đến bao lâu!”
Trong ngự hoa viên lúc này loạn thành một đoàn, một đám tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị ngày thường kia đang vô cùng chật vật nằm sấp lên ngọc thạch trên lan can, khom người vớt, trong tay cơ hồ mỗi người một cái.
Lúc này trên mặt Sở Vân Dương mang theo vui vẻ, nhưng mà ánh mắt lại hoàn toàn u ám. Bách Hợp vừa mới gây ra chuyện, lúc này thờ ơ lạnh nhạt, chứng kiến cảnh Tô thị ôm bụng, cố ý nói:
“Con gái của Hộ bộ thị lang? Đức Phi muội muội, phụ thân ngươi không phải là hộ bộ Thượng thư sao, khó trách vừa nãy gấp gáp như vậy thay nàng ta mở miệng.”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Tô thị tuy tự mình nói bóng nói gió nhưng lúc này một khi bị người khác nói thế, trong lòng lập tức liền sốt ruột, chém đinh chặt sắt mà nói: “Thần thiếp không quen không biết vị muội muội này, nếu có nửa lời nói dối, chấp nhận bị thiên lôi đánh xuống!”
“Một chuyện nhỏ như vậy, Đức Phi muội muội lại thề độc như thế làm gì, làm Bổn cung đang nghĩ lời này là đúng đây này.” Bách Hợp nhẫn nại không được mà bắt đầu vùng lên, nàng không nói không được. Vốn Tô thị trong lòng đang chứa hỏa, mang thai rồi thì Sở Vân Dương liền không hề sủng ái mình như lúc trước, ngược lại thường xuyên sủng hạnh Bách Hợp nên gần đây tính tình vô cùng nóng nảy. Lúc này lại bị Bách Hợp chọc tức như vậy, nhìn vẻ mặt nàng mỉa mai vui vẻ, tức giận đến trước mắt từng đợt biến thành màu đen, ngực ngòn ngọt, một ngụm máu suýt nữa phun ra.
Hiền Phi đứng ở một bên không dám lên tiếng, đương nhiên nàng cũng không thích Bách Hợp, nhưng hôm nay Bách Hợp trong cung thế lực quá lớn, nàng đắc tội không nổi. Càng không muốn trước mặt Sở Vân Dương ném đi thể diện, đành đứng ở một bên xem Tô thị và Bách Hợp tranh chấp. Một mặt lén lút chen đến bên người Sở Vân Dương, cầm cây quạt đong đưa, trông mong có thể đem hương thơm trên người mình bay đến trước mặt Sở Vân Dương, dễ dàng quyến rũ hắn chú ý mình vài phần.
“Được rồi.” Nữ nhân thỉnh thoảng tranh giành tình nhân đó là tình thú, nhưng nếu trước mặt mọi người làm ầm ĩ, khiến người khác mất thể diện, Sở Vân Dương vô cùng không thích. Thần sắc hắn nghiêm túc, khóe miệng lạnh nhạt nhưng lại câu dẫn, liếc Bách Hợp rồi nhìn chằm chằm vào Tô thị nói:
“Ái phi từ trước đến nay rộng lượng săn sóc, phải biết Quý Phi vẫn thế mà.”
Sở Vân Dương trong lời nói mang theo ngữ điệu dịu dàng trấn an, nhưng Tô thị tâm như đang nhai lấy thất bại. Bởi vì Quách Bách Hợp từ trước đến nay ương ngạnh tùy hứng, cho nên chính mình phải nhận thức được đạo lý quan trọng đó, chấp nhận nhượng bộ nàng? Tuy trên vị trí đứng thứ hai sau Bách Hợp, nhưng Tô thị nàng đang mang thai, trong lòng không nghĩ qua vị trí trong cung, nhưng lúc này nghe Sở Vân Dương mặt ngoài là khen ngợi chính mình, nhưng kì thực lại mọi cách giữ gìn Bách Hợp, trong lòng đau như dao cắt.
Nhưng Bách Hợp lại không nhận tình cảm của Sở Vân Dương, cười lạnh một tiếng,tìm cách cáo lui.
Hôm nay tuyển tú nữ một hồi náo loạn, Xem chuyện cười Dương Ngọc Như đủ rồi, vốn vì cô ta mà đến, thời gian kế tiếp Bách Hợp không có hứng thú ở lại. Hiên tại tuy đã là trong tháng tám, nhưng nắng gắt cuối thu uy lực lại không thể khinh thường, đứng phơi nắng trong chốc lát nàng bắt đầu thấy choáng váng. thân thể Quách Bách Hợp tiến cung nhiều năm đã sớm suy nhược, chính mình những ngày này mỗi ngày có cung nữ hầu hạ bên người, không có biện pháp luyện tập điều trị. Bởi vậy tuy nàng mang theo thuộc tính giá trị, thân thể dù khỏe mạnh, lúc này đã nhanh chóng có cảm giác muốn xỉu, nhưng vẫn chưa chính thức ngất đi. Thế nhưng cái cảm giác hoa mắt chóng mặt khó chịu này nàng vẫn nhận thức được.
Tìm lấy cớ xong liền biến mất, cũng mặc kệ chính mình vừa cho người đánh Dương Ngọc Như để lại cục diện rối rắm, Bách Hợp trực tiếp tiến đến Sở Vân Dương xin phép rồi bước xuống liễn đi mất.
Giữa trưa đang trong lúc ngủ, người canh giữ trong ngự hoa viên trở về báo tin, nói Hoàng Thượng lưu lại thẻ nào, sắc phong danh hiệu nào. Hoàn toàn trong dự liệu của Bách Hợp, là Dương Ngọc Như hôm nay dù xảy ra chuyện khó chịu như vậy, nhưng cô ta vẫn được giữ lại, giống tình tiết bên trong được phong làm Tài nhân. Tuy là bậc Ngũ phẩm tài tử, phần vị cũng không cao, thế nhưng mà khách quan tại mặt khác đối với thiếu nữ không gặp may tiến cung mà không có phẩm vị thì Dương Ngọc Như không sai rồi, đừng đề cập hôm nay Bách Hợp trả lại cho nàng một hạ mã uy, tưởng rằng Sở Vân Dương sẽ không thích nàng ta, không nghĩ tới cô ta ngược lại có bản lĩnh, vẫn được sắc phong là Tài nhân.
“Nghe nói là Đức Phi nương nương ra mặt nói lý lẽ, lại để cho cô ta tại trước mặt hoàng thượng làm một bài thơ tạ tội, khiến cho Hoàng Thượng hơi nể trọng nàng ta ạ.” Phật Liễu giúp Bách Hợp xoa bóp vai, nhỏ giọng báo cáo tình hình tuyển tú nữ hôm nay, nói đến lúc Dương Ngọc Như làm thơ, Bách Hợp nói: “Không thể tin được Dương Tài nhân còn có tài năng ấy, lần sau có dịp tụ tập, nhất định phải tạo quan hệ tốt.”
Tình tiết thật sự vốn là sau khi Dương Ngọc Như tiến cung thì ít xuất hiện, thẳng đến lúc vô tình gặp gỡ Sở Vân Dương, cô ta bày ra vẻ đáng yêu, có khi thì đoan trang ngâm thơ, thời gian dần qua được Sở Vân Dương nhìn bằng ánh mắt khác. Trước là thích tính cách đáng yêu thẳng thắn, vừa xinh tươi vừa ngây thơ, rồi sau đó thích đến tài năng, cuối cùng sủng cô ta đến phế đi Quách Quý Phi đấy. Nhưng Dương Ngọc Như sớm như vậy liền biểu hiện ra tài năng thi ca, hơn nữa hôm nay ‘Thẳng thắn’ một mặt lại trước thời gian bị chứng kiến, như vậy tuy nhiên ra danh tiếng, lại để cho Sở Vân Dương nhớ kỹ nàng, nhưng lại có chút mất tiên cơ, không biết hiện tại nàng ta lộ ra nhiều át chủ bài thế sau này bí mật gặp lại Sở Vân Dương thì nàng ta lấy cái gì đến đào?
Đang nói giữa chừng, bên ngoài có thị vệ vội vã tiến đến đáp lời: “Nương nương, đám tiện nhân hôm nay mới tiến cung tối qua không ngủ, tụ tập ở hồ hoa sen trong ngự hoa viên, bây giờ đang làm Hoa đăng.”
Hậu cung Hoàng đế tuy có 3000 giai nhân mỹ nữ, nhưng kỳ thật tính luôn cả cung nữ có lẽ vượt qua một vạn người, dưới tình huống thừa chứ không thiếu này, rất nhiều nữ nhân chỉ có thể tự tìm phương pháp, đốt Hoa đăng cũng là một chuyện không hiếm thấy, rất nhiều cung nhân luôn tìm cơ hội vụng trộm chuồn ra cung, nghĩ cách khiến cho Hoàng đế chú ý. Vì vậy mới phát sinh việc đốt Hoa đăng này. Các phi tần cấp thấp cả đời có lẽ không thấy được Sở Vân Dương sẽ thừa dịp đó làm chút ít thơ khuê phòng kẹp ở trong, một khi được Hoàng đế chứng kiến, nếu may mắn nói không chừng còn có thể thừa sủng, phương pháp này tuy người thành công không nhiều lắm, chung quy làm con người vui vẻ hơn mà thôi.
Tài tình nhất là, sự thật ở bên trong chính là Dương Ngọc Như cũng từng làm như vậy, nhưng cô ta cũng không phóng cái gì ở trong đèn, ngược lại chỉ là ở trên mặt cánh hoa đã viết một câu vô cùng rầm rộ: “Yến tước an tri hồng hộc chi chí”*
Thường được dùng để chỉ những người có chí lớn. Trong “Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia” có một câu ‘燕雀安知鸿鹄之志哉’(Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai), ý chỉ loài sẻ, loài nhạn (những kẻ bình thường) sao thấu chi hướng thiên nga. Do truyền bá “Tam Quốc” rộng rãi, càng vì “ Trần Thiệp Thế Gia” được đưa vào sách giáo khoa sơ trung (cấp 2) mà câu ‘燕雀安知鸿鹄之志哉’(Yến tước an chi hồng hộc chi chí tai) đã trở thành câu nói được lưu truyền đã lâu, còn lưu hành cả trên mạng.
Trùng hợp Sở Vân Dương lại để cho người mò mấy cái hoa đăng, nhìn chán hoa đăng ở bên trong cất giữ khăn gấm, viết cái gì là tâm tư nữ nhi, chợt nhìn thấy câu thơ như vậy, quả thực như là đang ăn bữa thịt đầy dầu mỡ lại có món điểm tâm nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, giật nảy mình.
Bách Hợp lúc này nghe được thị vệ nói một đám mới tiến cung cùng cung nữ tụ họp đốt đèn, không khỏi nở nụ cười lạnh, Phất Phong cầm lược giúp Bách Hợp chải tóc, nhìn thấy khóe miệng Bách Hợp vui vẻ, liền mở miệng:
“Đám người này muốn câu dẫn Hoàng Thượng nghĩ đến nổi điên rồi, học đi còn chưa được còn muốn chạy, nương nương, không bằng nô tài dẫn người đuổi bọn họ đi.”
“Không cần, muốn thả đèn thì tùy ý bọn họ.” Bách Hợp chậm rãi đưa tay vào hộ giáp, xoa nhẹ bởi vì mang hộ giáp mà in chút ít dấu ngón tay, nhẹ giọng cười nói: “Lại để cho người đóng tất cả cửa cung lớn, không cho phép ai ra vào, bọn họ vui vẻ đứng ở trong ngự hoa viên, thuận tiện ngây ngốc một đêm!”
Nói xong lời này, Bách Hợp ngáp một cái rồi đứng dậy: “Kêu người ghi tên toàn bộ những người đốt hoa đăng, sáng sớm ngày mai, bảo bọn họ tìm kiếm đồ vật trong nước cho sạch sẽ, nếu là chìm xuống dưới đáy, cũng phải bắt bọn ho thu thập cho bằng được, ngày mai Bổn cung đến ngự hoa viên nếu thấy không hài lòng, đừng trách Bổn cung vô tình!”
Trong câu chuyện thì Quách Bách Hợp đúng là ngốc, nghe được bọn người Dương Ngọc Như đốt hoa đăng bèn phái người đi xua đuổi, để lại danh tiếng hung ác cho chính mình, cuối cùng không có chiếm được nửa chút tiện nghi, cũng không tổn thương tới những nữ nhân mới tiến cung này, xem như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Bách Hợp cũng không dùng phương pháp thô bạo là tới bắt người. Lúc này sau khi phân phó xong, lại nghe thị vệ nói Sở Vân Dương hôm nay lật thẻ là một Tiệp dư, cho cung nữ hầu hạ mình rửa mặt rồi quay vào trong điện đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại thì Phất Ngọc xoắn khăn giúp Bách Hợp lau mặt, một mặt nín cười:
“Nương nương, hôm qua trong đêm đám người mới tiến cung kia chôn chân trong ngự hoa viên ngây người một đêm, sáng sớm hôm nay lúc chuẩn bị trở về đi, lại nghe nương nương phân phó, lúc này đang mò các hoa đăng trong đêm qua các nàng thả đấy ạ.”
Ngày mùa thu gió đêm không nhỏ, đèn bị thổi bay khắp nơi. Hoàng đế ngày hôm qua lại triệu tiểu mỹ nhân thị tẩm, một đêm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, căn bản không có sức lực sáng sớm rảnh rỗi ra ngoài tìm đèn hoa sen xem, bởi vậy đám người Dương Ngọc Như liền uổng phí rất nhiều công phu, nịnh bợ quả nhiên là để cho kẻ mù xem. Ở bên ngoài ngây người một đêm không nói, hôm nay sáng sớm còn không kịp rửa mặt, phải ở lại trong hậu cung vớt rác.
Bách Hợp nghe xong, không khỏi cười đến ngất ngưởng. Nàng vốn ở trong nội cung không có việc gì, hôm nay lại có một chuyện lý thú như vậy. Bản thân Quách Bách Hợp thanh danh đã sớm xấu triệt để rồi, lúc này Bách Hợp cũng không định đi làm người tốt, hơn nữa tình huống như vậy còn là do mình một tay tạo thành, nàng muốn đi ra ngoài tham gia góp chút náo nhiệt, mặc kệ bọn Phất Phong giúp mình sửa sang y phục ổn thỏa, lại thêm một đám phi tần đến vấn an, Bách Hợp đuổi đám người này rồi bước lên liễn hướng thẳng đến ngự hoa viên.
Lưu lại sau lưng là bọn người Tô thị thẳng thắn mắng: “Xem nàng ta hung hăng càn quấy đến bao lâu!”
Trong ngự hoa viên lúc này loạn thành một đoàn, một đám tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị ngày thường kia đang vô cùng chật vật nằm sấp lên ngọc thạch trên lan can, khom người vớt, trong tay cơ hồ mỗi người một cái.