Không khí trong hang động ngày càng cao, chung quanh âm thanh niệm kinh vang lên, Bách Hợp biết rõ bản thân nên ngừng lại, nhưng một hơi nóng trong thân thể bốc lên, vô luận như thế nào đều không áp chế nổi nữa.
Lý Duyên Tỷ giống như đang phản kháng, tay của anh nắm chặt lấy tay của cô, Bách Hợp không kiên nhẫn bắt lấy tay anh vòng đến phía sau mình, một mặt hai chân cô kẹp chặt vòng eo vững chắc của anh, đưa tay bắt đầu cởi quần áo của anh, bên hông anh ta giống như còn đeo trường kiếm, cấn vào chân làm cô khó chịu, cô cựa quậy một cái, khó khăn mở miệng nói khẽ hai tiếng, không tốn nhiều công sức chỉ nghe một tiếng “leng keng” tiếng trường kiếm rơi xuống đất, dễ dàng xé rách quần áo của Lý Duyên Tỷ ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Bách Hợp đưa tay sờ sờ lấy, Lý Duyên Tỷ lại có vẻ như muốn đẩy tay cô ra, có điều không biết lúc nào phía sau lưng Bách Hợp đã là vách động nên anh không đẩy ra được, trong lòng Bách Hợp mừng thầm, đang định kéo quần áo của anh từ trên bả vai xuống nhưng đã cố hết sức lực nên đành thả tay xuống.
Từng tiếng tụng kinh đều đều vang lên, Bách Hợp cảm giác được Lý Duyên Tỷ giống như muốn cô dừng lại, nhưng loại âm thanh này không chỉ không làm cho cô dừng lại được, ngược lại làm cho trong lòng cô dấy lên một ngọn lửa, cô gắng ôm Lý Duyên Tỷ đem bờ môi dán lên bờ môi của anh ta, mượn sự tiếp xúc thân mật này nuốt hết thanh âm đau đớn sắp thốt ra của chính mình.
Trong thân thể truyền đến cảm giác kỳ dị lạ lẫm nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc, lần đầu tiên Bách Hợp sốt ruột và động tác thô lỗ lại để cho bản thân chịu nhiều đau khổ, Lý Duyên Tỷ giống như là bị ép, mạnh mẽ va chạm khiến Bách Hợp đau đến mức hai chân càng quấn chặt anh hơn, hình như anh muốn lui ra phía sau, nhưng không đợi anh lui ra, thì trong thân thể một đốm lửa thêu cháy càng làm cho bản thân Bách Hợp đau khổ hơn. Đau cùng thống khổ giải trừ cỗ cảm giác quỷ dị kia.
Cổ thân thể này của cô vô cùng mảnh mai, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một lần cô thở dốc cảm giác như sắp ngất thì sẽ có một cái lưỡi ướt át mềm mại tiến đến, nước bọt quấn lấy nhau thì cô lại có thêm sức, cô cảm giác được bản thân đẩy ngã Lý Duyên Tỷ ngồi xuống dưới đất, giạng chân ở trên người anh ta, cái cảm giác thân thể chua sót khó chịu hết lần tới lần khác lại khắc vào xương tủy.
“Có lẽ là hướng bên này, đi đâu rồi?” Một giọng nữ mềm mại có chút quen thuộc vang lên. Bách Hợp dốc sức liều mạng cắn chặt răng, rất sợ mình phát ra tiếng bị người nghe thấy, cuối cùng dứt khoát há miệng cắn lên ngực Lý Duyên Tỷ nhưng lại không đành lòng dùng sức cắn xuống, chỉ nhẹ nhàng dùng răng mài mài, cũng đổi lấy cực khổ cho bản thân, cô chịu đến mức ngón chân cũng co rút lại.
Lý trí chậm rãi trở về, lúc này Bách Hợp cũng không dám mở mắt ra, tóc tai của Lý Duyên Tỷ đã có chút tán loạn, ngọc quan lỏng loẹt còn trên đỉnh đầu, vài sợi tóc rơi trên trán của anh, quần áo rất mất trật tự, một bộ dáng chịu đủ chà đạp, anh dựa vào vách động, cúi thấp đầu, một gương mặt tinh xảo không giống người thật lộ ra vài phần “ưu sầu”, hai gò má anh hơi hồng, mi mắt rủ xuống dưới che dấu suy nghĩ trong mắt, lông mi thật dài giống như cây quạt rủ xuống mi mắt, bờ môi khẻ nhếch, đã không còn sự lãnh đạm cao cao tại thượng như bình thường nữa, ngược lại hiện ra vài phần vi diệu mê hoặc khác thường.
“Tôi…” Lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân đau, đầu đau, sau khi tỉnh táo trở lại lúc này mới cảm thấy có chút chột dạ nói không ra lời, lúc vừa mới thấy Lý Duyên Tỷ chỉ cảm thấy người quen tới rồi, nghĩ là anh ta thì tốt hơn là người khác, lúc này tỉnh táo lại nhìn thấy chàng trai cao cao tại thượng lãnh đạm trong tinh không lại bị mình tra tấn thành ra cái dáng này, nghĩ đến mà sợ lại dâng lên trong lòng Bách Hợp, kỳ thật cô không phải cố ý đâu, nhưng lời nói như vậy cô không biết phải như thế nào nói với Lý Duyên Tỷ.
Trí nhớ trước đó vẫn còn, Bách Hợp nhớ rõ chính mình như thế nào đẩy ngã anh ngã ngồi lên vách hang động, như thế nào làm anh ta im miệng, như thế nào đem anh ta thế này thế kia nghĩ hết một lược, hai chân đều run rẩy theo lên, một khắc đó không biết cô phát điên cái gì mà cũng dám cùng Lý Duyên Tỷ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa anh đã nói qua, đi vào thế giới này hoàn toàn là vì nhắc nhở nhiệm vụ cho cô, bờ môi Bách Hợp run rẩy hai cái, thân thể dựa vào trong ngực Lý Duyên Tỷ, cứng ngắt lại vừa muốn động vừa không dám động.
Bên ngoài bước chân đi qua đi lại vài lần, từ từ đã đi xa, Lý Duyên Tỷ ôm cô không nói gì, giống như biến thành tượng đá, Bách Hợp nuốt nước miếng một cái, cũng không dám nhúc nhích cũng không có gan mở miệng, lúc này đang nghĩ muốn nhắm mắt nghiêng đầu chuẩn bị giả vờ ngất xỉu, đột nhiên trong lúc đó Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng mở miệng: “Vừa rồi, cô…”
“…Tôi không phải cố ý đâu.” Bách Hợp vô ý thức mở miệng, sốt ruột giải thích: “Tôi thật không phải cố ý đâu, sau khi tiến vào nhiệm vụ lần này, tôi tựa như không khống chế được chính mình…”
Sau khi nói xong lời này Lý Duyên Tỷ lại lâm vào trầm mặc, trong mắt Bách Hợp cũng tuôn ra hai dòng nước mắt: “Tôi sẽ phụ trách mà.”
“Thật vậy chăng?” Lý Duyên Tỷ giống như có chút không tin, lại giống như là bị người thương hại, trong giọng nói lộ ra vài phần tự giễu: “Chỉ là nhiệm vụ mà thôi, bỏ đi.”
“Không phải nhiệm vụ, là thật đấy.” Ngay từ đầu xác thực Bách Hợp có ý định muốn mượn cớ làm nhiệm vụ để bỏ qua chuyện này, có thể do Lý Duyên Tỷ vừa nói như vậy khiến cô hơi ngượng ngùng, bởi vậy sợ vội vàng gật đầu: “Tôi nói là sự thật.”
“Định đến để nhắc nhở cô, nhiệm vụ lần này có chút nhức đầu, không nghĩ tới…” Lý Duyên Tỷ nhìn thấy cô cúi thấp đầu không dám nhìn mình, anh ôm cô ngồi dựa vào vách động, Bách Hợp làm ổ trong ngực anh, nghe nói như thế thì trong lòng lại có chút áy náy, nghĩ đến lúc trước bản thân mình đã làm việc không bằng cầm thú, cô cả gan ôm lấy Lý Duyên Tỷ: “Không cần nói nữa, thật sự, em thật sự xin lỗi anh, lúc nãy là lỗi của em, em sẽ phụ trách mà!”
Lý Duyên Tỷ lúc này mới nhẹ gật đầu, hai má tinh xảo của anh mang theo vài phần ưu sầu và thất lạc: “Đang định muốn tạm thời mượn thân phận này tiến vào nhiệm vụ nói cho em biết tình huống lần này, nhưng hiện tại, có khả năng tôi cũng không trở về được rồi.”
Anh càng nói như vậy thì Bách Hợp lại càng thấy khó chịu, cô ù ù cạc cạc tiến vào nhiệm vụ lại bị người hạ độc, lần này không chỉ là bản thân ăn phải thiệt thòi, ngược lại còn khiến cho Lý Duyên Tỷ đụng phải, mai mắn là anh, nếu như là người bên ngoài, dưới tình huống anh không ở trong tinh không, Bách Hợp không dám suy nghĩ nếu như mình đụng phải người khác, lại nghĩ tới sự tình phát sinh tiếp theo, sẽ là hậu quả gì, vừa nghĩ như thế cô lại cảm thấy tuy chiếm được chút tiện nghi của Lý Duyên Tỷ có chút phiền phức ra, nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người khác.
“Thực xin lỗi.” Bách Hợp cũng không biết an ủi anh như thế nào, nếu như chuyện này mình bị anh ta cậy mạnh, thì cô còn có thể khóc khóc náo náo, thế nhưng mà lúc này bị chiếm tiện nghi là người khác, mà mình lại là người giày xéo người ta, cho dù toàn thân Bách Hợp đều đau, cũng không dám tùy ý theo tính tình rồi, cô dỗ dành Lý Duyên Tỷ một hồi lâu, còn ân cần giơ tay áo của mình lau mồ hôi trên trán cho anh, một bộ dáng vô cùng săn sóc.
“Không có sao, tôi trước đưa em về, em hãy tiếp thu trí nhớ trước, việc sau này sau này hãy nói.” Lý Duyên Tỷ càng như thế thì Bách Hợp càng áy náy, vừa mặc quần áo vừa quay đầu lại nhấn mạnh một câu: “Em thật sự sẽ phụ trách mà.”
Lý Duyên Tỷ đưa lưng về phía cô đang mặc quần áo thì cứng đờ người lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh sáng lờ mờ trong hang động, trong mắt của anh ta hiện lên vẻ hài lòng không nhìn thấu, lập tức rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai người ăn mặc thỏa đáng xong, Lý Duyên Tỷ bế Bách Hợp đứng lên, thân thể Bách Hợp đang cứng đờ thì lập tức liền nghĩ đến những lời nói bản thân đã đáp ứng anh, mình đối với anh ta làm ra những việc quá đáng, người ta còn tha thứ cho mình, lúc này bị anh ôm lấy, tuy Bách Hợp cảm thấy không được tự nhiên nhưng cũng không có phản kháng, yên lặng tùy ý anh đưa mình về sương phòng, lúc đang có việc muốn hỏi anh thì bên ngoài có truyền đến tiếng bước chân, Lý Duyên Tỷ chỉ kịp nhẹ nhàng đặt cô trên giường, rất nhanh lách mình từ cửa sổ trong phòng nhảy ra ngoài, bóng ảnh biến mất trong tầm mắt của Bách Hợp.
Anh ta vừa mới nói muốn nói với mình những việc có liên quan đến nội dung câu chuyện, vì sao chưa kịp nói gì hết, bờ môi Bách Hợp giật giật, lúc này tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, cô nhắm mắt lại giả dạng trạng thái ngủ say, chỉ thấy một đám người tiến vào gian phòng, một giọng nói mềm mại có chút căng cứng nói: “Nương, Đại tỷ lúc này có lẽ ngủ rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một tiếng hừ lạnh của nữ nhân vang lên: “Bách Hợp cũng là trưởng nữ của Bá phủ chúng ta, trong sương phòng cũng dám không có người trông coi, cũng quá buông lỏng rồi, sau khi hồi phủ lại tới thu thập các ngươi!”
Bách Hợp chỉ cảm thấy một đám người kéo vào trong phòng, tiếng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, mặc dủ không có mở mắt, cũng có thể cảm giác được âm thanh hút khí này hẳn là cô bé lúc trước kêu nàng là Đại tỷ.
“Nương thay con cầu xin bùa bình an, chỉ trông mong con có thể thuận thuận lợi lợi vượt qua kiếp nạn năm 18 tuổi này, sau này cả đời có thể bình bình an an, nương liền cảm thấy mỹ mãn.” Giọng nói vừa rồi còn vài phần khí thế, lúc này lai ôn nhu hẳn lên, đưa tay vuốt tóc Bách Hợp, nhẹ giọng ở bên tay nàng nói xong, lại còn hôn môt cái lên trán Bách Hợp, lại thay nàng sửa sang quần áo.
Cảm giác được động tác lúc này, cả người Bách Hợp không khỏi cứng đờ, cô có tật giật mình, rất sợ bị người nhìn ra đầu mối, nhưng cũng may phụ nhân kia cũng không có làm tiếp động tác khác, chỉ ngồi trong chốc lát rồi dặn dò không được quấy rầy Bách Hợp ngủ, nhận được lệnh cả đám người liền đi ra ngoài, lúc gần đi Bách Hợp cảm nhận được một đạo ánh mắt quỷ dị rơi trên người cô, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên cạnh Bách Hợp không có người, tuy trong thân thể này còn lưu lại đau đớn lúc trước, nhưng Bách Hợp cũng nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện, cô muốn tìm ra người nào đã hạ dược cô, mình ăn cái thiệt thòi lớn như vậy, nhất định cô sẽ báo đáp trở về.
Lý Duyên Tỷ giống như đang phản kháng, tay của anh nắm chặt lấy tay của cô, Bách Hợp không kiên nhẫn bắt lấy tay anh vòng đến phía sau mình, một mặt hai chân cô kẹp chặt vòng eo vững chắc của anh, đưa tay bắt đầu cởi quần áo của anh, bên hông anh ta giống như còn đeo trường kiếm, cấn vào chân làm cô khó chịu, cô cựa quậy một cái, khó khăn mở miệng nói khẽ hai tiếng, không tốn nhiều công sức chỉ nghe một tiếng “leng keng” tiếng trường kiếm rơi xuống đất, dễ dàng xé rách quần áo của Lý Duyên Tỷ ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Bách Hợp đưa tay sờ sờ lấy, Lý Duyên Tỷ lại có vẻ như muốn đẩy tay cô ra, có điều không biết lúc nào phía sau lưng Bách Hợp đã là vách động nên anh không đẩy ra được, trong lòng Bách Hợp mừng thầm, đang định kéo quần áo của anh từ trên bả vai xuống nhưng đã cố hết sức lực nên đành thả tay xuống.
Từng tiếng tụng kinh đều đều vang lên, Bách Hợp cảm giác được Lý Duyên Tỷ giống như muốn cô dừng lại, nhưng loại âm thanh này không chỉ không làm cho cô dừng lại được, ngược lại làm cho trong lòng cô dấy lên một ngọn lửa, cô gắng ôm Lý Duyên Tỷ đem bờ môi dán lên bờ môi của anh ta, mượn sự tiếp xúc thân mật này nuốt hết thanh âm đau đớn sắp thốt ra của chính mình.
Trong thân thể truyền đến cảm giác kỳ dị lạ lẫm nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc, lần đầu tiên Bách Hợp sốt ruột và động tác thô lỗ lại để cho bản thân chịu nhiều đau khổ, Lý Duyên Tỷ giống như là bị ép, mạnh mẽ va chạm khiến Bách Hợp đau đến mức hai chân càng quấn chặt anh hơn, hình như anh muốn lui ra phía sau, nhưng không đợi anh lui ra, thì trong thân thể một đốm lửa thêu cháy càng làm cho bản thân Bách Hợp đau khổ hơn. Đau cùng thống khổ giải trừ cỗ cảm giác quỷ dị kia.
Cổ thân thể này của cô vô cùng mảnh mai, nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một lần cô thở dốc cảm giác như sắp ngất thì sẽ có một cái lưỡi ướt át mềm mại tiến đến, nước bọt quấn lấy nhau thì cô lại có thêm sức, cô cảm giác được bản thân đẩy ngã Lý Duyên Tỷ ngồi xuống dưới đất, giạng chân ở trên người anh ta, cái cảm giác thân thể chua sót khó chịu hết lần tới lần khác lại khắc vào xương tủy.
“Có lẽ là hướng bên này, đi đâu rồi?” Một giọng nữ mềm mại có chút quen thuộc vang lên. Bách Hợp dốc sức liều mạng cắn chặt răng, rất sợ mình phát ra tiếng bị người nghe thấy, cuối cùng dứt khoát há miệng cắn lên ngực Lý Duyên Tỷ nhưng lại không đành lòng dùng sức cắn xuống, chỉ nhẹ nhàng dùng răng mài mài, cũng đổi lấy cực khổ cho bản thân, cô chịu đến mức ngón chân cũng co rút lại.
Lý trí chậm rãi trở về, lúc này Bách Hợp cũng không dám mở mắt ra, tóc tai của Lý Duyên Tỷ đã có chút tán loạn, ngọc quan lỏng loẹt còn trên đỉnh đầu, vài sợi tóc rơi trên trán của anh, quần áo rất mất trật tự, một bộ dáng chịu đủ chà đạp, anh dựa vào vách động, cúi thấp đầu, một gương mặt tinh xảo không giống người thật lộ ra vài phần “ưu sầu”, hai gò má anh hơi hồng, mi mắt rủ xuống dưới che dấu suy nghĩ trong mắt, lông mi thật dài giống như cây quạt rủ xuống mi mắt, bờ môi khẻ nhếch, đã không còn sự lãnh đạm cao cao tại thượng như bình thường nữa, ngược lại hiện ra vài phần vi diệu mê hoặc khác thường.
“Tôi…” Lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy toàn thân đau, đầu đau, sau khi tỉnh táo trở lại lúc này mới cảm thấy có chút chột dạ nói không ra lời, lúc vừa mới thấy Lý Duyên Tỷ chỉ cảm thấy người quen tới rồi, nghĩ là anh ta thì tốt hơn là người khác, lúc này tỉnh táo lại nhìn thấy chàng trai cao cao tại thượng lãnh đạm trong tinh không lại bị mình tra tấn thành ra cái dáng này, nghĩ đến mà sợ lại dâng lên trong lòng Bách Hợp, kỳ thật cô không phải cố ý đâu, nhưng lời nói như vậy cô không biết phải như thế nào nói với Lý Duyên Tỷ.
Trí nhớ trước đó vẫn còn, Bách Hợp nhớ rõ chính mình như thế nào đẩy ngã anh ngã ngồi lên vách hang động, như thế nào làm anh ta im miệng, như thế nào đem anh ta thế này thế kia nghĩ hết một lược, hai chân đều run rẩy theo lên, một khắc đó không biết cô phát điên cái gì mà cũng dám cùng Lý Duyên Tỷ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa anh đã nói qua, đi vào thế giới này hoàn toàn là vì nhắc nhở nhiệm vụ cho cô, bờ môi Bách Hợp run rẩy hai cái, thân thể dựa vào trong ngực Lý Duyên Tỷ, cứng ngắt lại vừa muốn động vừa không dám động.
Bên ngoài bước chân đi qua đi lại vài lần, từ từ đã đi xa, Lý Duyên Tỷ ôm cô không nói gì, giống như biến thành tượng đá, Bách Hợp nuốt nước miếng một cái, cũng không dám nhúc nhích cũng không có gan mở miệng, lúc này đang nghĩ muốn nhắm mắt nghiêng đầu chuẩn bị giả vờ ngất xỉu, đột nhiên trong lúc đó Lý Duyên Tỷ nhẹ nhàng mở miệng: “Vừa rồi, cô…”
“…Tôi không phải cố ý đâu.” Bách Hợp vô ý thức mở miệng, sốt ruột giải thích: “Tôi thật không phải cố ý đâu, sau khi tiến vào nhiệm vụ lần này, tôi tựa như không khống chế được chính mình…”
Sau khi nói xong lời này Lý Duyên Tỷ lại lâm vào trầm mặc, trong mắt Bách Hợp cũng tuôn ra hai dòng nước mắt: “Tôi sẽ phụ trách mà.”
“Thật vậy chăng?” Lý Duyên Tỷ giống như có chút không tin, lại giống như là bị người thương hại, trong giọng nói lộ ra vài phần tự giễu: “Chỉ là nhiệm vụ mà thôi, bỏ đi.”
“Không phải nhiệm vụ, là thật đấy.” Ngay từ đầu xác thực Bách Hợp có ý định muốn mượn cớ làm nhiệm vụ để bỏ qua chuyện này, có thể do Lý Duyên Tỷ vừa nói như vậy khiến cô hơi ngượng ngùng, bởi vậy sợ vội vàng gật đầu: “Tôi nói là sự thật.”
“Định đến để nhắc nhở cô, nhiệm vụ lần này có chút nhức đầu, không nghĩ tới…” Lý Duyên Tỷ nhìn thấy cô cúi thấp đầu không dám nhìn mình, anh ôm cô ngồi dựa vào vách động, Bách Hợp làm ổ trong ngực anh, nghe nói như thế thì trong lòng lại có chút áy náy, nghĩ đến lúc trước bản thân mình đã làm việc không bằng cầm thú, cô cả gan ôm lấy Lý Duyên Tỷ: “Không cần nói nữa, thật sự, em thật sự xin lỗi anh, lúc nãy là lỗi của em, em sẽ phụ trách mà!”
Lý Duyên Tỷ lúc này mới nhẹ gật đầu, hai má tinh xảo của anh mang theo vài phần ưu sầu và thất lạc: “Đang định muốn tạm thời mượn thân phận này tiến vào nhiệm vụ nói cho em biết tình huống lần này, nhưng hiện tại, có khả năng tôi cũng không trở về được rồi.”
Anh càng nói như vậy thì Bách Hợp lại càng thấy khó chịu, cô ù ù cạc cạc tiến vào nhiệm vụ lại bị người hạ độc, lần này không chỉ là bản thân ăn phải thiệt thòi, ngược lại còn khiến cho Lý Duyên Tỷ đụng phải, mai mắn là anh, nếu như là người bên ngoài, dưới tình huống anh không ở trong tinh không, Bách Hợp không dám suy nghĩ nếu như mình đụng phải người khác, lại nghĩ tới sự tình phát sinh tiếp theo, sẽ là hậu quả gì, vừa nghĩ như thế cô lại cảm thấy tuy chiếm được chút tiện nghi của Lý Duyên Tỷ có chút phiền phức ra, nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người khác.
“Thực xin lỗi.” Bách Hợp cũng không biết an ủi anh như thế nào, nếu như chuyện này mình bị anh ta cậy mạnh, thì cô còn có thể khóc khóc náo náo, thế nhưng mà lúc này bị chiếm tiện nghi là người khác, mà mình lại là người giày xéo người ta, cho dù toàn thân Bách Hợp đều đau, cũng không dám tùy ý theo tính tình rồi, cô dỗ dành Lý Duyên Tỷ một hồi lâu, còn ân cần giơ tay áo của mình lau mồ hôi trên trán cho anh, một bộ dáng vô cùng săn sóc.
“Không có sao, tôi trước đưa em về, em hãy tiếp thu trí nhớ trước, việc sau này sau này hãy nói.” Lý Duyên Tỷ càng như thế thì Bách Hợp càng áy náy, vừa mặc quần áo vừa quay đầu lại nhấn mạnh một câu: “Em thật sự sẽ phụ trách mà.”
Lý Duyên Tỷ đưa lưng về phía cô đang mặc quần áo thì cứng đờ người lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh sáng lờ mờ trong hang động, trong mắt của anh ta hiện lên vẻ hài lòng không nhìn thấu, lập tức rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hai người ăn mặc thỏa đáng xong, Lý Duyên Tỷ bế Bách Hợp đứng lên, thân thể Bách Hợp đang cứng đờ thì lập tức liền nghĩ đến những lời nói bản thân đã đáp ứng anh, mình đối với anh ta làm ra những việc quá đáng, người ta còn tha thứ cho mình, lúc này bị anh ôm lấy, tuy Bách Hợp cảm thấy không được tự nhiên nhưng cũng không có phản kháng, yên lặng tùy ý anh đưa mình về sương phòng, lúc đang có việc muốn hỏi anh thì bên ngoài có truyền đến tiếng bước chân, Lý Duyên Tỷ chỉ kịp nhẹ nhàng đặt cô trên giường, rất nhanh lách mình từ cửa sổ trong phòng nhảy ra ngoài, bóng ảnh biến mất trong tầm mắt của Bách Hợp.
Anh ta vừa mới nói muốn nói với mình những việc có liên quan đến nội dung câu chuyện, vì sao chưa kịp nói gì hết, bờ môi Bách Hợp giật giật, lúc này tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, cô nhắm mắt lại giả dạng trạng thái ngủ say, chỉ thấy một đám người tiến vào gian phòng, một giọng nói mềm mại có chút căng cứng nói: “Nương, Đại tỷ lúc này có lẽ ngủ rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Một tiếng hừ lạnh của nữ nhân vang lên: “Bách Hợp cũng là trưởng nữ của Bá phủ chúng ta, trong sương phòng cũng dám không có người trông coi, cũng quá buông lỏng rồi, sau khi hồi phủ lại tới thu thập các ngươi!”
Bách Hợp chỉ cảm thấy một đám người kéo vào trong phòng, tiếng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, mặc dủ không có mở mắt, cũng có thể cảm giác được âm thanh hút khí này hẳn là cô bé lúc trước kêu nàng là Đại tỷ.
“Nương thay con cầu xin bùa bình an, chỉ trông mong con có thể thuận thuận lợi lợi vượt qua kiếp nạn năm 18 tuổi này, sau này cả đời có thể bình bình an an, nương liền cảm thấy mỹ mãn.” Giọng nói vừa rồi còn vài phần khí thế, lúc này lai ôn nhu hẳn lên, đưa tay vuốt tóc Bách Hợp, nhẹ giọng ở bên tay nàng nói xong, lại còn hôn môt cái lên trán Bách Hợp, lại thay nàng sửa sang quần áo.
Cảm giác được động tác lúc này, cả người Bách Hợp không khỏi cứng đờ, cô có tật giật mình, rất sợ bị người nhìn ra đầu mối, nhưng cũng may phụ nhân kia cũng không có làm tiếp động tác khác, chỉ ngồi trong chốc lát rồi dặn dò không được quấy rầy Bách Hợp ngủ, nhận được lệnh cả đám người liền đi ra ngoài, lúc gần đi Bách Hợp cảm nhận được một đạo ánh mắt quỷ dị rơi trên người cô, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bên cạnh Bách Hợp không có người, tuy trong thân thể này còn lưu lại đau đớn lúc trước, nhưng Bách Hợp cũng nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện, cô muốn tìm ra người nào đã hạ dược cô, mình ăn cái thiệt thòi lớn như vậy, nhất định cô sẽ báo đáp trở về.