“Đêm qua ngủ ngon giấc không?” Trần thị nhìn thấy vẻ buồn ngủ này của nữ nhi thì trong lòng cảm thấy trìu mến nói không nên lời, bà cũng không muốn đánh thức Bách Hợp, nhưng không nghĩ tới bà vừa vào cửa thì Bách Hợp tỉnh lại, trong lòng Trần thị có chút áy náy, lại thấy cửa sổ không đóng lại, tranh thủ thời gian bước lên thay Bách Hợp đóng lại, lại ngồi xuống giường ôm nữ nhi vào ngực, lấy mền bao bọc kín lại mới ấm giọng nói:
“Tần Nhã Trí đã bị sủng hư mất, hôm qua nương phạt nó quỳ trong từ đường, xem nó về sau còn dám đánh con hay không.”
Nói đến con gái út này, mặt Trần thị liên giận, vốn cho rằng gần đây tính cách nó thay đổi nhiều, không ngờ vẫn chứng nào tật nấy, bình thường bặt nạt thứ nữ thì thôi đi, bây giờ ngay cả tỷ tỷ ruột cũng dám đánh, ngày hôm qua còn luôn hô hào bị oan uổng đấy, Trần thị không kiềm được tát một cái, lại để cho nó quỳ ở từ đường, cũng phạt nó thay Bách Hợp chép 10 cuốn kinh thư cung cấp cho phật đường, lúc này trong lòng mới bớt giận vài phần.
Nghe đến tên Tần Nhã Trí thì thần sắc Bách Hợp dần dần cũng lãnh đạm xuống, vốn trên gương mặt còn hồng hào đều trút bỏ lộ ra gương mặt đáng thương, hôm qua mặc dù Trần thị đã biết hai nàng đánh nhau, nhưng lại không biết nguyên do, lúc này lại không dám hỏi, chỉ là đem nghi vấn trong lòng kiềm nén lại, nhìn thấy dưới ánh mắt Bách Hợp xuất hiện vết thâm, không khỏi thở dài một tiếng.
“Nương chỉ trông mong năm nay qua nhanh một chút, cho con vượt qua cửa ải 18 tuổi, sau này gió êm sóng lặng mà qua cả đời.” Kỳ thật Tần Bách Hợp không còn nhỏ, trước kia nhất định là người sống không thọ, tương đương việc Bá phủ xuất tiền nuôi một phế nhân, cũng mặc kệ thân thể nàng như thế nào, nhiều nhất là chết đi cho một cổ quan tài, cũng không có suy nghĩ qua việc nàng sau 18 tuổi, cho nên lúc Tần Nhã Trí ra tay đối phó với nàng với bộ thần sắc thiên kinh nghĩa địa. Cho rằng Bách Hợp trước sau cũng chết, chỉ là trước khi chết vì người muội muội này cống hiến một ít sức lực mà thôi, căn bản không có đem ý nghĩ của Tần Bách Hợp để trong lòng, nhưng không nghĩ tới Trần thị ngược lại thay mình lo lắng hết những chuyện về sau, trong lòng Bách Hợp mềm nhũn, nắm tay Trần thị cười nói:
“Nương yên tâm sau này con nhất định vượt qua 18 tuổi, bình bình an an mà.”
Trong lòng Trần thị cũng không tin lắm, nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng gật đầu, lại ngồi thêm một lát, không dám trì hoãn Bách Hợp nghỉ ngơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Bách Hợp lại ngủ tiếp một lát, giữa trưa mới tỉnh dậy mới nghe nói Tần Nhã Trí định muốn sang đây thăm cô, nhưng cuối cùng lại bị người của Trần thị ngăn cản trở về, cô không để ý chuyện này, mỗi buổi tối Lý Duyên Tỷ đều sẽ đến, thời gian dần qua cổ thân thể này mặc dù vẫn suy nhược gió thổi sẽ bay, nhưng qua nửa tháng sau, khí sắc so tốt hơn trước kia rất nhiều, Bách Hợp từng thử qua muốn luyện công, nhưng không biết có phải thân thể này thật sự quá hỏng bét hay không, vốn dĩ nguyên nhân là tướng phải chết, vô luận nội công hay thuật Tinh thần luyện thể, đều đồng đạng không thể luyện được, Bách Hợp thử rất nhiều lần suýt chút nữa mạng nhỏ cũng mất luôn, sau này hỏi qua Lý Duyên Tỷ mới biết được, Tần Bách Hợp vốn nên là chết, hiện tại sinh cơ là dựa vào Lý Duyên Tỷ kéo dài cho, có thể sống sót đã tốt lắm rồi, lần này muốn luyện võ công tự nhiên là không thể nào, muốn nghĩ thay nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ, đã không có võ công phụ trợ, cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc thôi.
Cô nhốt mình trong viện dưỡng bệnh, vài lần Tần Nhã Trí muốn nghĩ đến thăm nàng, nhưng đều không có thể đi vào trong sân, mỗi lần đều là không công mà lui, Bách Hợp phỏng đoán nàng ta không phải muốn đến thăm mình, mà chắc muốn báo thù lúc trước bị mình hãm hại, một dạng có thù tất báo như vậy, chỉ biết cho phép mình tính toán người khác, lại nữa điểm cũng không chịu thiệt dù là trọng sinh xuyên không lòng dạ phải lớn một chút, nếu gặp phải người ngu xuẩn cũng không sao, nàng có thể ỷ vào trọng sinh hoặc xuyên không làm lợi thế để đạt được những thứ mình muốn, nhưng nếu gặp được nhân vật lợi hại hơn nàng ta cuối cùng cũng không có kết cục tốt.
“Trần ma ma, thiếu phu nhân phái người đến thỉnh Đại tiểu thư ra ngoài ngồi một chút.” Sáng sớm Bách Hợp vừa tỉnh lại, lúc này mới rửa mặt xong, đầu tóc chưa chải, quần áo chưa thay đâu, Trần thị bên kia liền phái người tới, Bách Hợp gần đây tinh thần tốt lên rất nhiều, Trần thị luôn bảo hộ cô, rất sợ cô đi ra ngoài gió thổi liền bệnh, bởi vậy cho người bên cạnh chiếu cố Bách Hợp vô cùng cẩn thận. Hôm nay thật là hiếm thấy, vậy mà chủ động cho người mời cô đi ra ngoài, trong lòng Bách Hợp có chút giật mình, lại thấy người đến mở miệng miễm cưỡng nói
“Đỗ thế tử phủ Nam Bình Hầu tới rồi, Đoàn gia lang quân cũng có mặt, mấy vị cô nương đều đi, Đại lang Đoàn gia hỏi Đại tiểu thư, phu nhân chỉ đành phải thỉnh Đại cô nương ra ngoài ngồi một chút.”
Theo như lời nha đầu vừa nói Đoàn gia lang quân chính là vị hôn phu mà Tần Nhã Trí không muốn trong kịch tình đây mà, càng là về sau đồng dạng bị Tần Nhã Trí tính kế, cuối cùng thanh danh bị hủy hết – Đoạn Chính. Nhưng do Tần Bách Hợp trong nội dung câu chuyện chết sớm, cũng không biết quỷ xui xẻo này cuối cùng rơi vào kết cục gì, cũng không biết Tần Nhã Trí cuối cùng có được như ý nguyện gả cho Đỗ Lâm Vũ hay không, thế nhưng lúc này mọi người đều có mặt, nói không chừng bản thân có cơ hội báo thù, Bách Hợp nghĩ như vậy thì nở nụ cười.
Cô ăn thiệt thòi lớn như vậy, không có đạo lý lúc này lại bị người khác ghi hận, Tần Nhã Trí chính là loại tiêu chuẩn này, thà nàng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không cho người thiên hạ phụ nàng ta, mình nhất định nghĩ một phương pháp thiệt tốt, lại đem nàng ta cùng Đoạn Chính gom góp chung một chỗ, nàng ta không phải là không muốn gả cho Đoạn Chính sao, muốn cũng đừng nghĩ.
Bách Hợp cười cười lại để cho người nhanh chóng giúp cô thay quần áo, lại chải đầu tóc, lúc này một cỗ kiệu đang tới chỗ khách đang ngồi.
Lúc này một đám thiếu nam thiếu nữ đang ngồi trong lương đình ngoài hoa viên của Bá phủ, từ xa nhìn lại vừa xem hiểu ngay, phong cảnh đã ưu mỹ, lại không có vật che chắn, không che được âm thanh truyền đến. Nghe nói Bá phủ này trước kia từng là chỗ ở của một vị vương gia tiền triều, hoa viên này từng được cải tạo qua làm thành một phiến hồ sen lớn, vừa nhìn là một mảng xanh xanh lục lục, lúc này đang là tháng sáu tháng bảy đúng mùa hoa đua nở, đương kim Bá phủ lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ rất thích hoa sen, trong tên khuê mật cũng có một chữ Hà, bởi vậy mãng hồ sen của Bá phủ này vô cùng nổi danh, trong đình nghỉ mát có thể chứa được khoảng 30 người, rất là rộng rãi, xung quanh đều xây dựng những ghế ngồi gỗ rất thoải mái dễ chịu, bên trong ngoại trừ nha đầu hầu hạ ra, mấy cô con gái thứ xuất Tần gia đều đến rồi, Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc cũng có ở trong đó.
Bên trong kịch tình người chỉ xuất hiện qua một lần Đoạn Chính cũng có ở đó, mặt khác còn có ba gương mặt thiếu niên lạ lẫm, trong đó có một người tuấn tú áo màu bạc bên trên thêu lá trúc màu xanh là một thiếu niên vô cùng xuất chúng, tuổi còn nhỏ ngược lại có vài phần khí độ, ánh mắt Tần Nhã Trí thỉnh thoảng rơi vào trên người hắn ta, nhưng hai mắt hắn ta không ngừng nhìn Tần Nhã Ngọc, trong mắt Tần Nhã Ngọc ngẫu nhiên hiện lên vẽ băng lãnh, mím môi không chịu để ý đến hắn, bộ dáng này ngược lại dẫn tới thiếu niên kia càng phóng lực chú ý tới trên người Tần Nhã Ngọc hơn.
Cỗ kiệu Bách Hợp dừng ngoài đình, lúc nàng xuống kiệu liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã có tính toán, lúc này mới cất bước vào trong đình. Lúc nàng vừa đến bọn người Tần Nhã Trí đã sớm nhận thấy, lại không có người lên tiếng, mãi đến khi đã vào trong đình, Tần Nhã Trí cũng giống như không có nhìn thấy vậy, ngồi bên cạnh thiếu niên tuấn tú kia nói cười: “Phiến hồ sen này của nhà chúng ta rất là nổi tiếng, lúc này vừa vặn ngắm cảnh, đến khoảng tháng mười một mười hai đào lên hầm canh mới đúng là cực phẩm, Đỗ thế tử nếu không ghét bỏ thì đến lúc đó ta nói nương ta đưa tặng một ít tới Hầu phủ, vừa vặn lại để cho Đỗ phu nhân nếm thử tươi mới này.”
Tuy trên mặt Tần Nhã Trí tươi cười như hoa, nhưng trong mắt nửa điểm cười cũng không có, ngược lại lộ ra chút hờ hững, ngược lại là Đoạn Chính đứng dậy liếc nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần kinh diễm, hắn “Hắc hắc” cười hai tiếng nhìn Tần Nhã Trí:
“Biểu muội, Đại biểu muội đến rồi.”
Trong một đám người này, thân phận của Tần Nhã Trí không phải là cao nhất, nhưng bởi vì thân phận chủ nhà, nếu như nàng ta không có đứng dậy mời Bách Hợp thì những người khác cũng không tiện mở miệng mời, lúc này Đoạn Chính mở miệng, Tần Nhã Trí giống như mới phát hiện thấy Bách Hợp đến, sắc mặt thôi cười, đứng lên nói;
“Tỷ tỷ đến rồi, phái người đi gọi tỷ tỷ thời gian lâu như vậy, đợi mãi muội cứ cho rằng tỷ tỷ không đến kìa.” Lúc nàng ta nói chuyện thì mọi người đều đứng dậy, Bách Hợp nhìn thấy vẻ chăm chọc trong mắt Tần Nhã Ngọc, nghe nói như thế khóe miệng nhếch lên, quay đầu qua ánh mắt dừng lại một người trầm mặt ít nói, rơi xuống trên người thiếu niên gương mặt có chút đen, thiếu niên này lớn lên cũng không tuấn tú lắm, nhưng trên người lộ ra hơi thở bưu hãn bản thân Tần Nhã Ngọc rõ ràng hao tổn tâm trí cùng rơi xuống nước lại muốn gã cho Đỗ Lâm Vũ giờ lại không cảm thấy hứng thú, mà đem sự chú ý đặt lên người thiếu niên kia.
Một chuyến này đến thật là đáng giá, Bách Hợp trong lòng cười lạnh, một mặc không chút khách khí nào ngồi xuống nghiêng đầu qua hỏi:
“Muội cho người mời ta qua? Vậy cũng thật ngượng ngùng, có lẽ là thân thể không tốt không có nghe thấy.”
Lúc Bách Hợp nói chuyện mềm mại rả rích, nhưng lại mang đến cho người nghe một cỗ hàm xúc thú vị, phảng phất nói xong lời này thì giống như có một ngón tay nhỏ ở trong lòng ngoéo một cái vậy, cho dù là cô có vẻ lười biếng, lại để cho người thấy cô không giống như thất lễ ngược lại là lẽ đương nhiên. Tần Nhã Trí chỉ cảm thấy chính mình chưa từng nhìn thấu qua vị tỷ tỷ đoản mệnh này, nàng chỉ cảm thấy Bách Hợp lúc này giống như ở kiếp trước trong hậu cung nhìn thấy sủng phi Tôn thị của thái tử, đứa con duy nhất của hoàng thượng vậy. Trái lại Tôn thị lại không có loại khí thế như Bách Hợp, làm cho người ta cảm thấy cho dù cùng Bách Hợp ngồi chung một chỗ, cũng có chút không phù hợp vậy.
Tần Nhã Ngọc đem ánh mắt từ trên người thiếu niên mặt đen chuyển qua nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần cảnh giác, lập tức đem mi mắt rủ xuống dưới.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Tần Nhã Trí rất nhanh khôi phục lại thần trí, trong lòng tuy còn ghi hận Bách Hợp ngày đó hãm hại mình, lúc này sớm đem Bách Hợp trở thành địch nhân của mình, nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẽ cười ngọt ngào giới thiệu từng người trong đình cho Bách Hợp biết:
“Tỷ tỷ quanh năm ở trong viện dưỡng bệnh, chỉ sợ tỷ cũng không biết những người này, vị này chính là thế tử Nam Bình Hầu, vị này chính là nhi tử của Uy vũ đại tướng quân Yến tiểu tướng quân… ” Đã biết Tần Nhã Ngọc có vài phần kính trọng với người có thân phận, đối với hai người thiếu niên còn lại Bách Hợp chỉ nhớ được tên, một người trong đó là cháu trai của Trần thị, một người thiếu niên khác sắc mặt âm nhu là thế tử của phủ Xương Bình Hầu.
“Tần Nhã Trí đã bị sủng hư mất, hôm qua nương phạt nó quỳ trong từ đường, xem nó về sau còn dám đánh con hay không.”
Nói đến con gái út này, mặt Trần thị liên giận, vốn cho rằng gần đây tính cách nó thay đổi nhiều, không ngờ vẫn chứng nào tật nấy, bình thường bặt nạt thứ nữ thì thôi đi, bây giờ ngay cả tỷ tỷ ruột cũng dám đánh, ngày hôm qua còn luôn hô hào bị oan uổng đấy, Trần thị không kiềm được tát một cái, lại để cho nó quỳ ở từ đường, cũng phạt nó thay Bách Hợp chép 10 cuốn kinh thư cung cấp cho phật đường, lúc này trong lòng mới bớt giận vài phần.
Nghe đến tên Tần Nhã Trí thì thần sắc Bách Hợp dần dần cũng lãnh đạm xuống, vốn trên gương mặt còn hồng hào đều trút bỏ lộ ra gương mặt đáng thương, hôm qua mặc dù Trần thị đã biết hai nàng đánh nhau, nhưng lại không biết nguyên do, lúc này lại không dám hỏi, chỉ là đem nghi vấn trong lòng kiềm nén lại, nhìn thấy dưới ánh mắt Bách Hợp xuất hiện vết thâm, không khỏi thở dài một tiếng.
“Nương chỉ trông mong năm nay qua nhanh một chút, cho con vượt qua cửa ải 18 tuổi, sau này gió êm sóng lặng mà qua cả đời.” Kỳ thật Tần Bách Hợp không còn nhỏ, trước kia nhất định là người sống không thọ, tương đương việc Bá phủ xuất tiền nuôi một phế nhân, cũng mặc kệ thân thể nàng như thế nào, nhiều nhất là chết đi cho một cổ quan tài, cũng không có suy nghĩ qua việc nàng sau 18 tuổi, cho nên lúc Tần Nhã Trí ra tay đối phó với nàng với bộ thần sắc thiên kinh nghĩa địa. Cho rằng Bách Hợp trước sau cũng chết, chỉ là trước khi chết vì người muội muội này cống hiến một ít sức lực mà thôi, căn bản không có đem ý nghĩ của Tần Bách Hợp để trong lòng, nhưng không nghĩ tới Trần thị ngược lại thay mình lo lắng hết những chuyện về sau, trong lòng Bách Hợp mềm nhũn, nắm tay Trần thị cười nói:
“Nương yên tâm sau này con nhất định vượt qua 18 tuổi, bình bình an an mà.”
Trong lòng Trần thị cũng không tin lắm, nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng gật đầu, lại ngồi thêm một lát, không dám trì hoãn Bách Hợp nghỉ ngơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Bách Hợp lại ngủ tiếp một lát, giữa trưa mới tỉnh dậy mới nghe nói Tần Nhã Trí định muốn sang đây thăm cô, nhưng cuối cùng lại bị người của Trần thị ngăn cản trở về, cô không để ý chuyện này, mỗi buổi tối Lý Duyên Tỷ đều sẽ đến, thời gian dần qua cổ thân thể này mặc dù vẫn suy nhược gió thổi sẽ bay, nhưng qua nửa tháng sau, khí sắc so tốt hơn trước kia rất nhiều, Bách Hợp từng thử qua muốn luyện công, nhưng không biết có phải thân thể này thật sự quá hỏng bét hay không, vốn dĩ nguyên nhân là tướng phải chết, vô luận nội công hay thuật Tinh thần luyện thể, đều đồng đạng không thể luyện được, Bách Hợp thử rất nhiều lần suýt chút nữa mạng nhỏ cũng mất luôn, sau này hỏi qua Lý Duyên Tỷ mới biết được, Tần Bách Hợp vốn nên là chết, hiện tại sinh cơ là dựa vào Lý Duyên Tỷ kéo dài cho, có thể sống sót đã tốt lắm rồi, lần này muốn luyện võ công tự nhiên là không thể nào, muốn nghĩ thay nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ, đã không có võ công phụ trợ, cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc thôi.
Cô nhốt mình trong viện dưỡng bệnh, vài lần Tần Nhã Trí muốn nghĩ đến thăm nàng, nhưng đều không có thể đi vào trong sân, mỗi lần đều là không công mà lui, Bách Hợp phỏng đoán nàng ta không phải muốn đến thăm mình, mà chắc muốn báo thù lúc trước bị mình hãm hại, một dạng có thù tất báo như vậy, chỉ biết cho phép mình tính toán người khác, lại nữa điểm cũng không chịu thiệt dù là trọng sinh xuyên không lòng dạ phải lớn một chút, nếu gặp phải người ngu xuẩn cũng không sao, nàng có thể ỷ vào trọng sinh hoặc xuyên không làm lợi thế để đạt được những thứ mình muốn, nhưng nếu gặp được nhân vật lợi hại hơn nàng ta cuối cùng cũng không có kết cục tốt.
“Trần ma ma, thiếu phu nhân phái người đến thỉnh Đại tiểu thư ra ngoài ngồi một chút.” Sáng sớm Bách Hợp vừa tỉnh lại, lúc này mới rửa mặt xong, đầu tóc chưa chải, quần áo chưa thay đâu, Trần thị bên kia liền phái người tới, Bách Hợp gần đây tinh thần tốt lên rất nhiều, Trần thị luôn bảo hộ cô, rất sợ cô đi ra ngoài gió thổi liền bệnh, bởi vậy cho người bên cạnh chiếu cố Bách Hợp vô cùng cẩn thận. Hôm nay thật là hiếm thấy, vậy mà chủ động cho người mời cô đi ra ngoài, trong lòng Bách Hợp có chút giật mình, lại thấy người đến mở miệng miễm cưỡng nói
“Đỗ thế tử phủ Nam Bình Hầu tới rồi, Đoàn gia lang quân cũng có mặt, mấy vị cô nương đều đi, Đại lang Đoàn gia hỏi Đại tiểu thư, phu nhân chỉ đành phải thỉnh Đại cô nương ra ngoài ngồi một chút.”
Theo như lời nha đầu vừa nói Đoàn gia lang quân chính là vị hôn phu mà Tần Nhã Trí không muốn trong kịch tình đây mà, càng là về sau đồng dạng bị Tần Nhã Trí tính kế, cuối cùng thanh danh bị hủy hết – Đoạn Chính. Nhưng do Tần Bách Hợp trong nội dung câu chuyện chết sớm, cũng không biết quỷ xui xẻo này cuối cùng rơi vào kết cục gì, cũng không biết Tần Nhã Trí cuối cùng có được như ý nguyện gả cho Đỗ Lâm Vũ hay không, thế nhưng lúc này mọi người đều có mặt, nói không chừng bản thân có cơ hội báo thù, Bách Hợp nghĩ như vậy thì nở nụ cười.
Cô ăn thiệt thòi lớn như vậy, không có đạo lý lúc này lại bị người khác ghi hận, Tần Nhã Trí chính là loại tiêu chuẩn này, thà nàng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không cho người thiên hạ phụ nàng ta, mình nhất định nghĩ một phương pháp thiệt tốt, lại đem nàng ta cùng Đoạn Chính gom góp chung một chỗ, nàng ta không phải là không muốn gả cho Đoạn Chính sao, muốn cũng đừng nghĩ.
Bách Hợp cười cười lại để cho người nhanh chóng giúp cô thay quần áo, lại chải đầu tóc, lúc này một cỗ kiệu đang tới chỗ khách đang ngồi.
Lúc này một đám thiếu nam thiếu nữ đang ngồi trong lương đình ngoài hoa viên của Bá phủ, từ xa nhìn lại vừa xem hiểu ngay, phong cảnh đã ưu mỹ, lại không có vật che chắn, không che được âm thanh truyền đến. Nghe nói Bá phủ này trước kia từng là chỗ ở của một vị vương gia tiền triều, hoa viên này từng được cải tạo qua làm thành một phiến hồ sen lớn, vừa nhìn là một mảng xanh xanh lục lục, lúc này đang là tháng sáu tháng bảy đúng mùa hoa đua nở, đương kim Bá phủ lão phu nhân lúc tuổi còn trẻ rất thích hoa sen, trong tên khuê mật cũng có một chữ Hà, bởi vậy mãng hồ sen của Bá phủ này vô cùng nổi danh, trong đình nghỉ mát có thể chứa được khoảng 30 người, rất là rộng rãi, xung quanh đều xây dựng những ghế ngồi gỗ rất thoải mái dễ chịu, bên trong ngoại trừ nha đầu hầu hạ ra, mấy cô con gái thứ xuất Tần gia đều đến rồi, Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc cũng có ở trong đó.
Bên trong kịch tình người chỉ xuất hiện qua một lần Đoạn Chính cũng có ở đó, mặt khác còn có ba gương mặt thiếu niên lạ lẫm, trong đó có một người tuấn tú áo màu bạc bên trên thêu lá trúc màu xanh là một thiếu niên vô cùng xuất chúng, tuổi còn nhỏ ngược lại có vài phần khí độ, ánh mắt Tần Nhã Trí thỉnh thoảng rơi vào trên người hắn ta, nhưng hai mắt hắn ta không ngừng nhìn Tần Nhã Ngọc, trong mắt Tần Nhã Ngọc ngẫu nhiên hiện lên vẽ băng lãnh, mím môi không chịu để ý đến hắn, bộ dáng này ngược lại dẫn tới thiếu niên kia càng phóng lực chú ý tới trên người Tần Nhã Ngọc hơn.
Cỗ kiệu Bách Hợp dừng ngoài đình, lúc nàng xuống kiệu liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã có tính toán, lúc này mới cất bước vào trong đình. Lúc nàng vừa đến bọn người Tần Nhã Trí đã sớm nhận thấy, lại không có người lên tiếng, mãi đến khi đã vào trong đình, Tần Nhã Trí cũng giống như không có nhìn thấy vậy, ngồi bên cạnh thiếu niên tuấn tú kia nói cười: “Phiến hồ sen này của nhà chúng ta rất là nổi tiếng, lúc này vừa vặn ngắm cảnh, đến khoảng tháng mười một mười hai đào lên hầm canh mới đúng là cực phẩm, Đỗ thế tử nếu không ghét bỏ thì đến lúc đó ta nói nương ta đưa tặng một ít tới Hầu phủ, vừa vặn lại để cho Đỗ phu nhân nếm thử tươi mới này.”
Tuy trên mặt Tần Nhã Trí tươi cười như hoa, nhưng trong mắt nửa điểm cười cũng không có, ngược lại lộ ra chút hờ hững, ngược lại là Đoạn Chính đứng dậy liếc nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần kinh diễm, hắn “Hắc hắc” cười hai tiếng nhìn Tần Nhã Trí:
“Biểu muội, Đại biểu muội đến rồi.”
Trong một đám người này, thân phận của Tần Nhã Trí không phải là cao nhất, nhưng bởi vì thân phận chủ nhà, nếu như nàng ta không có đứng dậy mời Bách Hợp thì những người khác cũng không tiện mở miệng mời, lúc này Đoạn Chính mở miệng, Tần Nhã Trí giống như mới phát hiện thấy Bách Hợp đến, sắc mặt thôi cười, đứng lên nói;
“Tỷ tỷ đến rồi, phái người đi gọi tỷ tỷ thời gian lâu như vậy, đợi mãi muội cứ cho rằng tỷ tỷ không đến kìa.” Lúc nàng ta nói chuyện thì mọi người đều đứng dậy, Bách Hợp nhìn thấy vẻ chăm chọc trong mắt Tần Nhã Ngọc, nghe nói như thế khóe miệng nhếch lên, quay đầu qua ánh mắt dừng lại một người trầm mặt ít nói, rơi xuống trên người thiếu niên gương mặt có chút đen, thiếu niên này lớn lên cũng không tuấn tú lắm, nhưng trên người lộ ra hơi thở bưu hãn bản thân Tần Nhã Ngọc rõ ràng hao tổn tâm trí cùng rơi xuống nước lại muốn gã cho Đỗ Lâm Vũ giờ lại không cảm thấy hứng thú, mà đem sự chú ý đặt lên người thiếu niên kia.
Một chuyến này đến thật là đáng giá, Bách Hợp trong lòng cười lạnh, một mặc không chút khách khí nào ngồi xuống nghiêng đầu qua hỏi:
“Muội cho người mời ta qua? Vậy cũng thật ngượng ngùng, có lẽ là thân thể không tốt không có nghe thấy.”
Lúc Bách Hợp nói chuyện mềm mại rả rích, nhưng lại mang đến cho người nghe một cỗ hàm xúc thú vị, phảng phất nói xong lời này thì giống như có một ngón tay nhỏ ở trong lòng ngoéo một cái vậy, cho dù là cô có vẻ lười biếng, lại để cho người thấy cô không giống như thất lễ ngược lại là lẽ đương nhiên. Tần Nhã Trí chỉ cảm thấy chính mình chưa từng nhìn thấu qua vị tỷ tỷ đoản mệnh này, nàng chỉ cảm thấy Bách Hợp lúc này giống như ở kiếp trước trong hậu cung nhìn thấy sủng phi Tôn thị của thái tử, đứa con duy nhất của hoàng thượng vậy. Trái lại Tôn thị lại không có loại khí thế như Bách Hợp, làm cho người ta cảm thấy cho dù cùng Bách Hợp ngồi chung một chỗ, cũng có chút không phù hợp vậy.
Tần Nhã Ngọc đem ánh mắt từ trên người thiếu niên mặt đen chuyển qua nhìn Bách Hợp, trong mắt lộ ra vài phần cảnh giác, lập tức đem mi mắt rủ xuống dưới.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Tần Nhã Trí rất nhanh khôi phục lại thần trí, trong lòng tuy còn ghi hận Bách Hợp ngày đó hãm hại mình, lúc này sớm đem Bách Hợp trở thành địch nhân của mình, nhưng ngoài mặt lại lộ ra vẽ cười ngọt ngào giới thiệu từng người trong đình cho Bách Hợp biết:
“Tỷ tỷ quanh năm ở trong viện dưỡng bệnh, chỉ sợ tỷ cũng không biết những người này, vị này chính là thế tử Nam Bình Hầu, vị này chính là nhi tử của Uy vũ đại tướng quân Yến tiểu tướng quân… ” Đã biết Tần Nhã Ngọc có vài phần kính trọng với người có thân phận, đối với hai người thiếu niên còn lại Bách Hợp chỉ nhớ được tên, một người trong đó là cháu trai của Trần thị, một người thiếu niên khác sắc mặt âm nhu là thế tử của phủ Xương Bình Hầu.